Nhận Chức Tại Cung Tiêu Xã, Ta Làm Người Mua Dùm Ở Thập Niên 60
Chương 3: Bàn Tay Vàng "Nhóm Mua Mua Mua Mua Dùm" (1)
Tương Trấp Sao Phạn
25/12/2024
Cha Hứa đã mất hai tháng, gia đình họ vẫn bị người đời phỉ báng, tên ông thường xuyên bị đem ra bàn tán chỉ trích.
Tóm lại, nhà họ Hứa không chỉ nghèo mà còn mang tiếng xấu, lại đông con.
Hứa Giảo Giảo có một anh trai hai chị gái ở trên, bốn đứa em trai nghịch ngợm ở dưới.
Ngoài ba anh chị, cả Hứa Giảo Giảo lẫn bốn đứa em đều chỉ biết ngửa mặt lên trời chờ cơm.
Từ khi cha Hứa mất, không nói gì khác, riêng khoản lương đã không còn, gánh nặng nuôi dạy các con đè nặng lên vai một mình Vạn Hồng Hà.
Cuộc sống gia đình có thể tưởng tượng được.
Nhưng cô không muốn ngày nào cũng ăn bánh bột bắp như cỏ như trấu!
Hứa Giảo Giảo đau đớn nhắm mắt rồi lại mở ra.
Đột nhiên, một màn hình điện tử trong suốt hiện ra trước mắt cô, chỉ mình cô nhìn thấy được.
"Nhóm Mua Mua Mua Mua Dùm" - một bàn tay vàng có khả năng đặc biệt: Khi giúp người khác mua đồ sẽ có 1% cơ hội nhận được món đồ thật với tỷ lệ một đổi một.
Bàn tay vàng này cô mới phát hiện hôm nay, dường như đã đến cùng ký ức kiếp trước của cô!
Giao diện nhóm đầy công nghệ này rất giống thiết kế của một ứng dụng nhắn tin nào đó mà Hứa Giảo Giảo từng dùng ở kiếp trước.
Là một nhóm chat, tất nhiên có trưởng nhóm và thành viên. Hứa Giảo Giảo chính là trưởng nhóm, bên trong có khoảng trăm thành viên.
Chỉ có điều tên của tất cả thành viên, kể cả Hứa Giảo Giảo, đều hiện màu xám.
Cô thử gửi một tin nhắn.
Quả nhiên tin nhắn không gửi được, phía sau còn kèm một dấu chấm than nổi bật.
Tuy nhiên trên giao diện xuất hiện một dòng chữ nhỏ nhắc nhở.
[Xin trưởng nhóm nhanh chóng hoàn thành giao dịch mua dùm đầu tiên để kích hoạt nhiệm vụ "Nhóm Mua Mua Mua Mua Dùm".]
Thì ra là cần kích hoạt.
Hứa Giảo Giảo đã hiểu rõ, ánh chiến đấu lập tức lóe lên trong mắt cô.
Được ăn ngon hay tiếp tục ăn cỏ ăn trấu, xem mày đấy, bàn tay vàng của tao!
"Mẹ, vừa rồi ai bị mẹ đuổi đi vậy?"
Hứa Giảo Giảo vừa nhai bánh bột bắp vừa hỏi.
Cô vừa thoáng nghe thấy gì đó về ở giá, khắc chồng, nên khá tò mò chuyện gì đã xảy ra.
Vạn Hồng Hà ngồi trên ghế nhỏ thở hổn hển giặt ga giường, thấy cô con gái tóc rối bù nhưng không giấu được khuôn mặt nhỏ xinh xắn, liền nói không khách khí.
"Chuyện không liên quan đến con thì đừng có tò mò! Bảy và Tám còn ở nhà chú út, lát nữa con đi đón về, ga giường này mẹ giặt xong nhớ phơi lên, đừng cứ đợi mẹ sai bảo mới làm việc, con gái lớn thế rồi, phải biết tự giác!"
Bị mắng vô cớ, Hứa Giảo Giảo: "......"
Kiếp trước lười, kiếp này cũng lười, chăm chỉ làm việc thì không thể nào, mắng thì cứ mắng đi.
Dù sao mẹ cô cũng chỉ giỏi mồm mép, thật ra chưa từng đánh đòn đứa con nào.
Ngược lại là cha Hứa khi còn sống mới đáng sợ, ra tay chứ không nói lời, đúng kiểu cha phong kiến dạy con bằng roi vọt.
Thấy con gái lì lợm không biết sợ, Vạn Hồng Hà càng tức giận.
Con bé mặt dày quá, nói nhiều cũng chỉ phí nước bọt.
Thôi không tự làm mình tức nữa.
Bà hít sâu một hơi rồi nói: "Đón hai em về xong thì tiện đường qua Cung Tiêu Xã mua nửa cân nước tương, tiền để trên bàn đó, tối đợi chị Hai về bảo nấu ít cháo, đừng có nấu cơm gạo lức, đồ ăn trong nhà không đủ cho các con phung phí đâu, ăn no trước khi ngủ làm gì!"
Vạn Hồng Hà tranh thủ về nhà giờ nghỉ trưa, chiều còn phải quay lại xưởng.
Bà vội vàng giặt xong ga giường, dặn dò vài câu, sau đó cầm đại một cái bánh bột bắp nhét vào miệng rồi đi làm.
Hứa Giảo Giảo ném phần bánh bột bắp thô cứng còn thừa trong tay, lòng phấn chấn muốn nhảy cẫng lên.
Tóm lại, nhà họ Hứa không chỉ nghèo mà còn mang tiếng xấu, lại đông con.
Hứa Giảo Giảo có một anh trai hai chị gái ở trên, bốn đứa em trai nghịch ngợm ở dưới.
Ngoài ba anh chị, cả Hứa Giảo Giảo lẫn bốn đứa em đều chỉ biết ngửa mặt lên trời chờ cơm.
Từ khi cha Hứa mất, không nói gì khác, riêng khoản lương đã không còn, gánh nặng nuôi dạy các con đè nặng lên vai một mình Vạn Hồng Hà.
Cuộc sống gia đình có thể tưởng tượng được.
Nhưng cô không muốn ngày nào cũng ăn bánh bột bắp như cỏ như trấu!
Hứa Giảo Giảo đau đớn nhắm mắt rồi lại mở ra.
Đột nhiên, một màn hình điện tử trong suốt hiện ra trước mắt cô, chỉ mình cô nhìn thấy được.
"Nhóm Mua Mua Mua Mua Dùm" - một bàn tay vàng có khả năng đặc biệt: Khi giúp người khác mua đồ sẽ có 1% cơ hội nhận được món đồ thật với tỷ lệ một đổi một.
Bàn tay vàng này cô mới phát hiện hôm nay, dường như đã đến cùng ký ức kiếp trước của cô!
Giao diện nhóm đầy công nghệ này rất giống thiết kế của một ứng dụng nhắn tin nào đó mà Hứa Giảo Giảo từng dùng ở kiếp trước.
Là một nhóm chat, tất nhiên có trưởng nhóm và thành viên. Hứa Giảo Giảo chính là trưởng nhóm, bên trong có khoảng trăm thành viên.
Chỉ có điều tên của tất cả thành viên, kể cả Hứa Giảo Giảo, đều hiện màu xám.
Cô thử gửi một tin nhắn.
Quả nhiên tin nhắn không gửi được, phía sau còn kèm một dấu chấm than nổi bật.
Tuy nhiên trên giao diện xuất hiện một dòng chữ nhỏ nhắc nhở.
[Xin trưởng nhóm nhanh chóng hoàn thành giao dịch mua dùm đầu tiên để kích hoạt nhiệm vụ "Nhóm Mua Mua Mua Mua Dùm".]
Thì ra là cần kích hoạt.
Hứa Giảo Giảo đã hiểu rõ, ánh chiến đấu lập tức lóe lên trong mắt cô.
Được ăn ngon hay tiếp tục ăn cỏ ăn trấu, xem mày đấy, bàn tay vàng của tao!
"Mẹ, vừa rồi ai bị mẹ đuổi đi vậy?"
Hứa Giảo Giảo vừa nhai bánh bột bắp vừa hỏi.
Cô vừa thoáng nghe thấy gì đó về ở giá, khắc chồng, nên khá tò mò chuyện gì đã xảy ra.
Vạn Hồng Hà ngồi trên ghế nhỏ thở hổn hển giặt ga giường, thấy cô con gái tóc rối bù nhưng không giấu được khuôn mặt nhỏ xinh xắn, liền nói không khách khí.
"Chuyện không liên quan đến con thì đừng có tò mò! Bảy và Tám còn ở nhà chú út, lát nữa con đi đón về, ga giường này mẹ giặt xong nhớ phơi lên, đừng cứ đợi mẹ sai bảo mới làm việc, con gái lớn thế rồi, phải biết tự giác!"
Bị mắng vô cớ, Hứa Giảo Giảo: "......"
Kiếp trước lười, kiếp này cũng lười, chăm chỉ làm việc thì không thể nào, mắng thì cứ mắng đi.
Dù sao mẹ cô cũng chỉ giỏi mồm mép, thật ra chưa từng đánh đòn đứa con nào.
Ngược lại là cha Hứa khi còn sống mới đáng sợ, ra tay chứ không nói lời, đúng kiểu cha phong kiến dạy con bằng roi vọt.
Thấy con gái lì lợm không biết sợ, Vạn Hồng Hà càng tức giận.
Con bé mặt dày quá, nói nhiều cũng chỉ phí nước bọt.
Thôi không tự làm mình tức nữa.
Bà hít sâu một hơi rồi nói: "Đón hai em về xong thì tiện đường qua Cung Tiêu Xã mua nửa cân nước tương, tiền để trên bàn đó, tối đợi chị Hai về bảo nấu ít cháo, đừng có nấu cơm gạo lức, đồ ăn trong nhà không đủ cho các con phung phí đâu, ăn no trước khi ngủ làm gì!"
Vạn Hồng Hà tranh thủ về nhà giờ nghỉ trưa, chiều còn phải quay lại xưởng.
Bà vội vàng giặt xong ga giường, dặn dò vài câu, sau đó cầm đại một cái bánh bột bắp nhét vào miệng rồi đi làm.
Hứa Giảo Giảo ném phần bánh bột bắp thô cứng còn thừa trong tay, lòng phấn chấn muốn nhảy cẫng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.