Chương 60: Nhóc con, em mất gốc toán thật à?
Kle
19/07/2023
Giờ nghỉ trưa, Châu Vân Du cùng nhóm bạn của mình ngồi chung một bàn. Suất ăn hôm nay đặc biệt ngon khi có dâu tây là món tráng miệng. Như mọi lần, cô lại cướp hết phần dâu tây của hắn về phía mình và hắn cũng đã quá quen với điều đó.
- Hé môi ra nào. - Lâm Chấn Phong quay sang, ngỏ ý đút cô ăn một miếng cá chiên thơm ngon.
Châu Vân Du cũng vui vẻ đáp lại. Cả hai dường như cảm thấy rất thoải mái khi thể hiện tình cảm chốn đông người. Phải để cho cả thế giới biết rằng mình đang là một đôi, đó chính là cách yêu của Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du.
Chống cằm nhìn cô nhóc đáng yêu đang phồng má nhai, hắn gian tà hỏi đùa:
- Anh hay miếng cá đó ngon hơn?
- Tất nhiên là anh rồi! Boss Phong của em vẫn tuyệt nhất.
Châu Vân Du không ngại ngùng gì mà hết lời khen ngợi. Lâm Chấn Phong nghe vậy liền phổng mũi ngay. Hắn hài lòng gật gù, vành tai cũng vô thức khẽ đỏ lên. Bữa trưa hôm nay của hắn tự nhiên ngon miệng đến lạ.
Ngồi đối diện hắn và cô là Khiêm Y Thục cùng Phan Minh, hai người bạn thân luôn bị Châu Vân Du kéo đi theo đến mọi nơi. Thấy Khiêm Y Thục đang chép miệng ngán ngẩm, không thèm động đũa một chút nào, cô khó hiểu ngẩng đầu hỏi:
- Sao cậu không ăn đi?
- Tớ ăn cẩu lương của hai cậu thay cơm rồi, cảm ơn nhiều. - Khiêm Y Thục bất mãn nói.
Đến Phan Minh bên cạnh cũng phải gật đầu đồng tình. Cậu ta đã cuối cùng vẫn không thắng được Lâm Chấn Phong. Từ ngày thấy hắn quấn quýt bên người con gái mình thầm rung động, Phan Minh dần trầm tính hơn và chẳng còn cười nhiều như trước. Cậu vùi đầu vào học, muốn mình quên đi thật nhanh và chỉ có thể ngậm ngùi nhìn Châu Vân Du được hạnh phúc trong sự yêu chiều vô độ của hắn.
Mỗi lần nghĩ về nụ cười của cô bạn đáng mến, Phan Minh lại thở dài. Cậu nén nỗi buồn mà đành chấp nhận rằng tiếc nuối cũng chính là một phần của thanh xuân.
Cùng ngày hôm ấy, trong tiết toán buổi chiều, thầy Chu cho cả lớp ôn tập lại một chương vừa học. Đề bài được ghi trên bảng và lần lượt từng cặp học sinh sẽ lên giải bài. Cứ thế mức độ tăng dần từ cơ bản đến khó. Đen đủi thay, Châu Vân Du và Lâm Chấn Phong lại ngồi phía cuối lớp nên trúng ngay phải dạng nâng cao.
Hắn và cô đứng cạnh nhau, đối diện với tấm bảng lớn ghi những dòng chữ số rối mắt. Đề bài khó như vậy, Châu Vân Du thật sự bó tay. Bài dễ cô còn làm không xong thì nói gì đến dạng toán khó hiểu như vậy.
Thầy Chu đang chậm rãi đi dưới lớp và kiểm tra vở từng học sinh. Nhân lúc thầy không để ý, cô quay sang huých nhẹ tay Lâm Chấn Phong và hỏi nhỏ:
- Boss à, anh biết làm không, cứu em với.
Liếc sang phần bảng của Châu Vân Du, hắn thấy đề cô được giao cũng khó không khác gì đề của mình, chỉ là thay số đi một chút. Thế nhưng cô nhóc của hắn thì vẫn ngước đôi mắt long lanh hết mức lên để cầu cứu. Một kẻ nghị lực yếu như Lâm Chấn Phong càng không thể khước từ. Hít sâu rồi nhìn kĩ lại một lần nữa bài toán, Lâm Chấn Phong ngẫm ngợi hồi lâu rồi chợt nhận ra có gì đó rất quen thuộc. Đây chính là dạng bài mới nhất trong đề thi chọn học sinh giỏi toán đây mà.
Khẽ ngoảnh đầu lại nhìn thầy chủ nhiệm hắn chờ cho thầy quay lưng đi, rồi mới đứng sát lại Châu Vân Du thêm một chút, thì thầm chỉ bài cho cô:
- Đầu tiên em khai triển và chuyển vế đi. Tính toán cẩn thận chỗ trong ngoặc kia vào. Nào... Căn bậc ba của sáu mươi tư là bốn, không phải năm, đồ ngốc! Ừ, xong đặt nhân tử chung, gọi cái này là ẩn...
Châu Vân Du răm rắp nghe theo chỉ dẫn của hắn, hoàn toàn không nghi ngờ và cũng không hiểu hắn đang nói gì. Cô chỉ biết rằng trông tên bạn trai bị lưu ban lúc này thật sự rất ngầu và mừng thầm khi mình đã thoát được một mạng.
- Được rồi, giờ thì đổi biến, tính bất đẳng thức Bunhiacopxki đi.
- Bu gì cơ? - Châu Vân Du tròn mắt nhìn Lâm Chấn Phong.
Hắn bất lực chép miệng:
- Nhóc con, em mất gốc toán thật à?
- Không phải do em mất gốc, mà tại vì chỉ có anh mới học cái dạng trên trời ấy đấy.
- Xin lỗi được chưa. Thôi để anh đọc luôn lời giải cho nhanh. Đặt x bằng a bình phương...
Cả hai cứ thế thì thầm to nhỏ trên bục giảng mà không hay biết thầy Chu ở phía sau đã khoanh tay nhìn chằm chằm mình từ bao giờ. Mười lăm phút tiếp tục trôi qua, thời gian giải bài kết thúc, thầy gõ thước lên bàn và yêu cầu cả hai về chỗ. May mắn thay, Châu Vân Du vừa kịp ghi xong kết luận. Giờ thì phần bảng của cô đã kín đặc toàn chữ số và kí hiệu, còn phần bài của hắn thì lại trống trơn.
Tiết học tiếp nối với tiếng giảng giải của thầy Chu. Chỉ riêng việc chấm chữa một bài nâng cao đó thôi đã đủ chiếm hết số thời gian còn lại. Sau cùng, thầy đặt phấn vạch dấu tích đúng bên cạnh đáp số và nghiêm nghi viết vào sổ:
- Châu Vân Du, mười. Lâm Chấn Phong, không điểm.
Cả lớp được một trận cười vang. Cô nhóc lúc này chỉ biết nhìn hắn với ánh mắt ái ngại đầy tội lỗi. Còn hắn vẫn nhởn nhơ như chẳng cảm thấy có vấn đề gì.
Tiếng trống trường vang lên. Đã tới giờ ra về rồi. Châu Vân Du chạy lon ton quanh Lâm Chấn Phong, cô chắp tay thành khẩn, nói:
- Đa tạ boss nhiều! Thật ngại quá, vì em tạ mà báo hại anh phải gánh còng lưng. Giờ anh thích gì để em tạ ơn nào?
Hắn khoác balo lên vai, cong môi đáp lại:
- Thích mỗi em thôi.
- Anh này! Em hỏi thật đấy.
- Thì anh cũng trả lời thật lòng mà...
- Trò Phong, em ở lại cho tôi trao đổi vài phút. - Giọng nói trầm thấp của thầy giáo bỗng vang lên phía sau, xen ngang tiếng cười nói của hắn và cô.
Châu Vân Du ngơ ngác nhìn thầy, rồi lại liếc nhìn hắn, song Lâm Chấn Phong lại vẫy tay ra hiệu nói cô về trước. Hắn quay trở vào lớp và đứng đối diện với bàn giáo viên cũ kĩ, nơi thầy Chu đang ngồi.
- Thầy gọi em có việc gì ạ? - Hắn hỏi thẳng.
Thầy Chu cũng nghiêm nghị nói ngay vào vấn đề chính:
- Em có khả năng, Lâm Chấn Phong. Sao em phải cố tình làm trái lại như vậy?
- Ồ, vậy là em lỡ để thầy phát hiện ra rồi.
- Hai năm trước chính tôi là người phụ trách đội tuyển của trường. Em là học sinh thi vượt cấp duy nhất, tôi biết thực lực của em ra sao. Vậy mà em lại giấu hết và thay đổi như vậy...
- Điều đó không quan trọng thưa thầy. Em chẳng còn lí do gì để học hành tử tế.
- Trước đây em không có, nhưng giờ em đã có rồi, trò Phong.
Thầy nhìn thẳng vào mắt hắn mà trầm giọng khẳng định. Bất giác, hắn khẽ rùng mình, đồng tử giãn căng và bất ngờ hiểu ra lời thầy nói. Phải rồi. Tại sao hắn lại chưa từng nghĩ đến chuyện này cơ chứ?
- Nếu em không quay trở về phong độ khi xưa và lưu ban thêm lần nữa, thì Châu Vân Du sẽ tiếp tục lên lớp mười hai mà không có em. Tôi nói đúng không?
Thầy Chu cứ thế đâm thẳng vào điểm nhạy cảm nhất mà vực hắn tỉnh ngộ. Sự thật đã sừng sững trước mắt, Lâm Chấn Phong chỉ biết cúi đầu, miệng cười gượng gạo:
- Đúng ạ...
- Về nhà suy nghĩ kĩ đi. Lựa chọn đều nằm ở em. Tôi hiểu và chia buồn với những biến cố của gia đình em, nhưng em không thể sống trong quá khứ mãi được. Lâm Chấn Phong, tương lai của em còn đang chờ. - Thầy Chu thở dài.
Lương tâm một người làm nghề giáo khiến thầy chưa thôi trăn trở với trường hợp cá biệt này của hắn. Hắn lặng lẽ gật gù chào thầy rồi rời đi. Đôi chân nặng nề lê bước ra khỏi hành lang vắng, hắn ngẩng đầu lên, bỗng thấy Châu Vân Du còn đang đứng chờ mình bên cổng trường.
- Hé môi ra nào. - Lâm Chấn Phong quay sang, ngỏ ý đút cô ăn một miếng cá chiên thơm ngon.
Châu Vân Du cũng vui vẻ đáp lại. Cả hai dường như cảm thấy rất thoải mái khi thể hiện tình cảm chốn đông người. Phải để cho cả thế giới biết rằng mình đang là một đôi, đó chính là cách yêu của Lâm Chấn Phong và Châu Vân Du.
Chống cằm nhìn cô nhóc đáng yêu đang phồng má nhai, hắn gian tà hỏi đùa:
- Anh hay miếng cá đó ngon hơn?
- Tất nhiên là anh rồi! Boss Phong của em vẫn tuyệt nhất.
Châu Vân Du không ngại ngùng gì mà hết lời khen ngợi. Lâm Chấn Phong nghe vậy liền phổng mũi ngay. Hắn hài lòng gật gù, vành tai cũng vô thức khẽ đỏ lên. Bữa trưa hôm nay của hắn tự nhiên ngon miệng đến lạ.
Ngồi đối diện hắn và cô là Khiêm Y Thục cùng Phan Minh, hai người bạn thân luôn bị Châu Vân Du kéo đi theo đến mọi nơi. Thấy Khiêm Y Thục đang chép miệng ngán ngẩm, không thèm động đũa một chút nào, cô khó hiểu ngẩng đầu hỏi:
- Sao cậu không ăn đi?
- Tớ ăn cẩu lương của hai cậu thay cơm rồi, cảm ơn nhiều. - Khiêm Y Thục bất mãn nói.
Đến Phan Minh bên cạnh cũng phải gật đầu đồng tình. Cậu ta đã cuối cùng vẫn không thắng được Lâm Chấn Phong. Từ ngày thấy hắn quấn quýt bên người con gái mình thầm rung động, Phan Minh dần trầm tính hơn và chẳng còn cười nhiều như trước. Cậu vùi đầu vào học, muốn mình quên đi thật nhanh và chỉ có thể ngậm ngùi nhìn Châu Vân Du được hạnh phúc trong sự yêu chiều vô độ của hắn.
Mỗi lần nghĩ về nụ cười của cô bạn đáng mến, Phan Minh lại thở dài. Cậu nén nỗi buồn mà đành chấp nhận rằng tiếc nuối cũng chính là một phần của thanh xuân.
Cùng ngày hôm ấy, trong tiết toán buổi chiều, thầy Chu cho cả lớp ôn tập lại một chương vừa học. Đề bài được ghi trên bảng và lần lượt từng cặp học sinh sẽ lên giải bài. Cứ thế mức độ tăng dần từ cơ bản đến khó. Đen đủi thay, Châu Vân Du và Lâm Chấn Phong lại ngồi phía cuối lớp nên trúng ngay phải dạng nâng cao.
Hắn và cô đứng cạnh nhau, đối diện với tấm bảng lớn ghi những dòng chữ số rối mắt. Đề bài khó như vậy, Châu Vân Du thật sự bó tay. Bài dễ cô còn làm không xong thì nói gì đến dạng toán khó hiểu như vậy.
Thầy Chu đang chậm rãi đi dưới lớp và kiểm tra vở từng học sinh. Nhân lúc thầy không để ý, cô quay sang huých nhẹ tay Lâm Chấn Phong và hỏi nhỏ:
- Boss à, anh biết làm không, cứu em với.
Liếc sang phần bảng của Châu Vân Du, hắn thấy đề cô được giao cũng khó không khác gì đề của mình, chỉ là thay số đi một chút. Thế nhưng cô nhóc của hắn thì vẫn ngước đôi mắt long lanh hết mức lên để cầu cứu. Một kẻ nghị lực yếu như Lâm Chấn Phong càng không thể khước từ. Hít sâu rồi nhìn kĩ lại một lần nữa bài toán, Lâm Chấn Phong ngẫm ngợi hồi lâu rồi chợt nhận ra có gì đó rất quen thuộc. Đây chính là dạng bài mới nhất trong đề thi chọn học sinh giỏi toán đây mà.
Khẽ ngoảnh đầu lại nhìn thầy chủ nhiệm hắn chờ cho thầy quay lưng đi, rồi mới đứng sát lại Châu Vân Du thêm một chút, thì thầm chỉ bài cho cô:
- Đầu tiên em khai triển và chuyển vế đi. Tính toán cẩn thận chỗ trong ngoặc kia vào. Nào... Căn bậc ba của sáu mươi tư là bốn, không phải năm, đồ ngốc! Ừ, xong đặt nhân tử chung, gọi cái này là ẩn...
Châu Vân Du răm rắp nghe theo chỉ dẫn của hắn, hoàn toàn không nghi ngờ và cũng không hiểu hắn đang nói gì. Cô chỉ biết rằng trông tên bạn trai bị lưu ban lúc này thật sự rất ngầu và mừng thầm khi mình đã thoát được một mạng.
- Được rồi, giờ thì đổi biến, tính bất đẳng thức Bunhiacopxki đi.
- Bu gì cơ? - Châu Vân Du tròn mắt nhìn Lâm Chấn Phong.
Hắn bất lực chép miệng:
- Nhóc con, em mất gốc toán thật à?
- Không phải do em mất gốc, mà tại vì chỉ có anh mới học cái dạng trên trời ấy đấy.
- Xin lỗi được chưa. Thôi để anh đọc luôn lời giải cho nhanh. Đặt x bằng a bình phương...
Cả hai cứ thế thì thầm to nhỏ trên bục giảng mà không hay biết thầy Chu ở phía sau đã khoanh tay nhìn chằm chằm mình từ bao giờ. Mười lăm phút tiếp tục trôi qua, thời gian giải bài kết thúc, thầy gõ thước lên bàn và yêu cầu cả hai về chỗ. May mắn thay, Châu Vân Du vừa kịp ghi xong kết luận. Giờ thì phần bảng của cô đã kín đặc toàn chữ số và kí hiệu, còn phần bài của hắn thì lại trống trơn.
Tiết học tiếp nối với tiếng giảng giải của thầy Chu. Chỉ riêng việc chấm chữa một bài nâng cao đó thôi đã đủ chiếm hết số thời gian còn lại. Sau cùng, thầy đặt phấn vạch dấu tích đúng bên cạnh đáp số và nghiêm nghi viết vào sổ:
- Châu Vân Du, mười. Lâm Chấn Phong, không điểm.
Cả lớp được một trận cười vang. Cô nhóc lúc này chỉ biết nhìn hắn với ánh mắt ái ngại đầy tội lỗi. Còn hắn vẫn nhởn nhơ như chẳng cảm thấy có vấn đề gì.
Tiếng trống trường vang lên. Đã tới giờ ra về rồi. Châu Vân Du chạy lon ton quanh Lâm Chấn Phong, cô chắp tay thành khẩn, nói:
- Đa tạ boss nhiều! Thật ngại quá, vì em tạ mà báo hại anh phải gánh còng lưng. Giờ anh thích gì để em tạ ơn nào?
Hắn khoác balo lên vai, cong môi đáp lại:
- Thích mỗi em thôi.
- Anh này! Em hỏi thật đấy.
- Thì anh cũng trả lời thật lòng mà...
- Trò Phong, em ở lại cho tôi trao đổi vài phút. - Giọng nói trầm thấp của thầy giáo bỗng vang lên phía sau, xen ngang tiếng cười nói của hắn và cô.
Châu Vân Du ngơ ngác nhìn thầy, rồi lại liếc nhìn hắn, song Lâm Chấn Phong lại vẫy tay ra hiệu nói cô về trước. Hắn quay trở vào lớp và đứng đối diện với bàn giáo viên cũ kĩ, nơi thầy Chu đang ngồi.
- Thầy gọi em có việc gì ạ? - Hắn hỏi thẳng.
Thầy Chu cũng nghiêm nghị nói ngay vào vấn đề chính:
- Em có khả năng, Lâm Chấn Phong. Sao em phải cố tình làm trái lại như vậy?
- Ồ, vậy là em lỡ để thầy phát hiện ra rồi.
- Hai năm trước chính tôi là người phụ trách đội tuyển của trường. Em là học sinh thi vượt cấp duy nhất, tôi biết thực lực của em ra sao. Vậy mà em lại giấu hết và thay đổi như vậy...
- Điều đó không quan trọng thưa thầy. Em chẳng còn lí do gì để học hành tử tế.
- Trước đây em không có, nhưng giờ em đã có rồi, trò Phong.
Thầy nhìn thẳng vào mắt hắn mà trầm giọng khẳng định. Bất giác, hắn khẽ rùng mình, đồng tử giãn căng và bất ngờ hiểu ra lời thầy nói. Phải rồi. Tại sao hắn lại chưa từng nghĩ đến chuyện này cơ chứ?
- Nếu em không quay trở về phong độ khi xưa và lưu ban thêm lần nữa, thì Châu Vân Du sẽ tiếp tục lên lớp mười hai mà không có em. Tôi nói đúng không?
Thầy Chu cứ thế đâm thẳng vào điểm nhạy cảm nhất mà vực hắn tỉnh ngộ. Sự thật đã sừng sững trước mắt, Lâm Chấn Phong chỉ biết cúi đầu, miệng cười gượng gạo:
- Đúng ạ...
- Về nhà suy nghĩ kĩ đi. Lựa chọn đều nằm ở em. Tôi hiểu và chia buồn với những biến cố của gia đình em, nhưng em không thể sống trong quá khứ mãi được. Lâm Chấn Phong, tương lai của em còn đang chờ. - Thầy Chu thở dài.
Lương tâm một người làm nghề giáo khiến thầy chưa thôi trăn trở với trường hợp cá biệt này của hắn. Hắn lặng lẽ gật gù chào thầy rồi rời đi. Đôi chân nặng nề lê bước ra khỏi hành lang vắng, hắn ngẩng đầu lên, bỗng thấy Châu Vân Du còn đang đứng chờ mình bên cổng trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.