Chương 38: Vì nhóc không thích
Kle
04/07/2023
Châu Vân Du đứng chờ phía ngoài phòng vệ sinh nam suốt mười phút nhưng hoàn toàn không thấy hắn trở ra. Cô mất kiên nhẫn, bắt đầu đi vòng quanh homestay tìm hắn. Khi lên tới sân thượng vắng vẻ, Châu Vân Du đã bắt gặp Lâm Chấn Phong.
Hắn đứng một mình ở đó, tựa lưng bên lan can và đầu hơi gục xuống, mặc cho gió biển thốc vào gáy lạnh buốt. Ngón tay cái của hắn đang hờ hững đặt trên môi. Đôi mắt lim dim buông lỏng như đang cố gom góp chút dư vị ngọt ngào cuối cùng trước khi tất cả phôi phai hết.
Trong ánh xanh mập mờ của trăng đêm, sắc đỏ khẽ lộ màu trên nước da nâu rắn rỏi. Tim Châu Vân Du đập không rõ. Cô hít sâu, dứt khoát tiến lại gần hắn.
- Boss Phong!
Nghe tiếng gọi, Lâm Chấn Phong giật nảy mình. Hắn vội đút tay vào túi quần và quay lại nhìn cô.
- Sao? Nhóc lên đây làm gì? - Hắn hỏi, vẫn với dáng vẻ bất cần như thường lệ.
Châu Vân Du chỉ đặt vào tay hắn chai nước lọc, cô nói:
- Tìm anh chứ gì nữa. Này, uống nước đi cho tỉnh táo. Nhậu cả buổi như vậy chắc anh say lắm rồi.
Hắn bất ngờ cười phá lên. Rồi khom lưng xuống, Lâm Chấn Phong đưa tay lòng bàn tay áp mạnh vào chiếc má mềm của Châu Vân Du.
- Xem ai mới là người đang say này. Nhóc nên soi lại gương để thấy cái mặt đỏ bừng và đôi mắt lờ đờ như loạn thị của chính mình đấy.
Hắn tiếp tục vỗ ngực đầy tự tin và khẳng định:
- Nói cho mà biết, tửu lượng của tôi nổi danh là có thể cân cả cái chợ đầu mối. Ông đây không biết say là gì.
Châu Vân Du chỉ thẳng tay vào mặt hắn mà lè nhè phản bác:
- Thế sao má anh cũng đỏ bừng kia? Đừng có mà mạnh miệng.
- Đỏ thật, nhưng không phải vì say. Đồ ngốc!
Lâm Chấn Phong cốc đầu Châu Vân Du cho cô tỉnh rượu. Cô lập tức bĩu môi, không thèm đôi co với lý lẽ khó hiểu của hắn nữa. Sẵn hơi men, Châu Vân Du bạo gan tra khảo hắn:
- Mà sao lúc nãy chưa hết hai mươi giây anh đã dừng lại rồi?
Điều Lâm Chấn Phong muốn né tránh nhất cuối cùng lại bị cô nhóc thẳng tính ấy lôi ra. Hắn thở dài, trầm giọng đáp:
- Chẳng phải vì nhóc không thích sao? Tôi khiến nhóc khó chịu. Đã vậy thì còn tiếp tục làm gì nữa.
- Ai bảo tôi không thích?
Châu Vân Du hất cằm. Câu nói của cô khiến Lâm Chấn Phong nhất thời đơ người. Càng say, Châu Vân Du càng không ngần ngại gì mà nói ra hết. Chỉ còn kẻ không bị hơi men làm chủ là hắn đang bối rối thanh minh:
- Rõ ràng tôi thấy nhóc nhăn mặt cơ mà?
Châu Vân Du đưa hai tay ôm lên má, cô ngốc nghếch vặn vẹo thân mình rồi tiết lộ hết bí mật:
- Hì hì... là do tôi xấu hổ đó. Thật sự tim đập rất nhanh, không thở nổi luôn à.
Lâm Chấn Phong nheo mắt. Hắn đột nhiên tiến lại gần cô hơn, im lặng chẳng nói một lời. Châu Vân Du bất giác lùi bước. Cho đến khi cô bị dồn sát vào lan can, hắn mới dừng lại, hai tay chống hai bên giam chặt cô trong vòng vây.
- Vậy... nhóc thích được tôi hôn. Đúng chứ?
Chất giọng trầm khàn vang lên bên tai cô. Đôi đồng tử mơ màng của hắn nhìn chăm chú dung mạo thanh thuần ấy. Khoảng cách đang ngày một thu hẹp. Lâm Chấn Phong giờ đây chỉ chờ đợi duy nhất một cái gật đầu để buông thả mọi phép tắc trên đời.
Châu Vân Du ngơ ngác không kịp phản ứng. Khuôn miệng cô nhất thời cứng đơ lại. Cánh môi cố mấp máy:
- Tôi...
- Vân Du. Cậu đâu rồi?
Một giọng nói quen thuộc vọng lại khiến cả hai giật mình. Lâm Chấn Phong nghiến chặt răng, nắm tay gồng thành đấm. Hắn lia đôi mắt sắc lẹm liếc về phía kẻ phá rối. Đó là Phan Minh. Cậu ta đang chạy đến, dịu dàng khoác lên người Châu Vân Du chiếc áo khoác của mình và mỉm cười:
- Đêm rồi, chúng ta về phòng thôi kẻo nhiễm lạnh.
Châu Vân Du lúng túng quay đầu lại:
- Nhưng còn Phong...
- Cậu ấy sẽ đi theo sau. Giờ để tớ đưa cậu xuống nhé. Uống say như vậy rồi, cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.
Phan Minh ân cần nói, tay khẽ đẩy phía sau lưng để đưa cô rời khỏi. Dường như mọi cử chỉ nhẹ nhàng nhất cậu ta đều dành cho cô, còn nụ cười mỉa mai thì vứt cho hắn. Lâm Chấn Phong nóng máu. Hắn không chấp nhận việc bị ai cướp đi thứ mình trân trọng. Thế là hắn xồng xộc tiến đến, thẳng tay giật áo khoác của Phan Minh ra khỏi người cô mà vứt xuống đất.
- Xỉn rồi, chắc nhóc không tự đi được đâu.
Dứt lời, Lâm Chấn Phong liền trực tiếp bế cô lên. Hắn mang theo cô nhóc của mình mà rời đi, tay ôm khư khư không cho kẻ nào cướp mất. Lúc này, trời đã về khuya. Hắn để Châu Vân Du dùng phòng tắm trước. Cô cứ thể lảo đảo tắm qua cho sạch sẽ, rồi đánh răng, thay đồ và gục lên giường ngủ li bì. Cơn say khiến đầu óc Châu Vân Du trống rỗng đến không còn tâm trí để suy nghĩ thêm gì nữa.
Sáng hôm sau, khi tiếng chuông báo thức chung của phòng reo vang, Châu Vân Du uể oải tắt dập đi. Cô lăn sang ôm chặt lấy Khiêm Y Thục rồi tiếp tục say giấc.
- Lâm Chấn Phong, Phan Minh, cứu tớ với...
Khiêm Y Thục khó nhọc hít thở, cầu cứu hai tên con trai giường bên. Cả hắn và cậu đều đồng thanh chép miệng:
- Bọn tôi muốn còn không được đây. Cậu tự biết mà tận hưởng đi.
Hắn đứng một mình ở đó, tựa lưng bên lan can và đầu hơi gục xuống, mặc cho gió biển thốc vào gáy lạnh buốt. Ngón tay cái của hắn đang hờ hững đặt trên môi. Đôi mắt lim dim buông lỏng như đang cố gom góp chút dư vị ngọt ngào cuối cùng trước khi tất cả phôi phai hết.
Trong ánh xanh mập mờ của trăng đêm, sắc đỏ khẽ lộ màu trên nước da nâu rắn rỏi. Tim Châu Vân Du đập không rõ. Cô hít sâu, dứt khoát tiến lại gần hắn.
- Boss Phong!
Nghe tiếng gọi, Lâm Chấn Phong giật nảy mình. Hắn vội đút tay vào túi quần và quay lại nhìn cô.
- Sao? Nhóc lên đây làm gì? - Hắn hỏi, vẫn với dáng vẻ bất cần như thường lệ.
Châu Vân Du chỉ đặt vào tay hắn chai nước lọc, cô nói:
- Tìm anh chứ gì nữa. Này, uống nước đi cho tỉnh táo. Nhậu cả buổi như vậy chắc anh say lắm rồi.
Hắn bất ngờ cười phá lên. Rồi khom lưng xuống, Lâm Chấn Phong đưa tay lòng bàn tay áp mạnh vào chiếc má mềm của Châu Vân Du.
- Xem ai mới là người đang say này. Nhóc nên soi lại gương để thấy cái mặt đỏ bừng và đôi mắt lờ đờ như loạn thị của chính mình đấy.
Hắn tiếp tục vỗ ngực đầy tự tin và khẳng định:
- Nói cho mà biết, tửu lượng của tôi nổi danh là có thể cân cả cái chợ đầu mối. Ông đây không biết say là gì.
Châu Vân Du chỉ thẳng tay vào mặt hắn mà lè nhè phản bác:
- Thế sao má anh cũng đỏ bừng kia? Đừng có mà mạnh miệng.
- Đỏ thật, nhưng không phải vì say. Đồ ngốc!
Lâm Chấn Phong cốc đầu Châu Vân Du cho cô tỉnh rượu. Cô lập tức bĩu môi, không thèm đôi co với lý lẽ khó hiểu của hắn nữa. Sẵn hơi men, Châu Vân Du bạo gan tra khảo hắn:
- Mà sao lúc nãy chưa hết hai mươi giây anh đã dừng lại rồi?
Điều Lâm Chấn Phong muốn né tránh nhất cuối cùng lại bị cô nhóc thẳng tính ấy lôi ra. Hắn thở dài, trầm giọng đáp:
- Chẳng phải vì nhóc không thích sao? Tôi khiến nhóc khó chịu. Đã vậy thì còn tiếp tục làm gì nữa.
- Ai bảo tôi không thích?
Châu Vân Du hất cằm. Câu nói của cô khiến Lâm Chấn Phong nhất thời đơ người. Càng say, Châu Vân Du càng không ngần ngại gì mà nói ra hết. Chỉ còn kẻ không bị hơi men làm chủ là hắn đang bối rối thanh minh:
- Rõ ràng tôi thấy nhóc nhăn mặt cơ mà?
Châu Vân Du đưa hai tay ôm lên má, cô ngốc nghếch vặn vẹo thân mình rồi tiết lộ hết bí mật:
- Hì hì... là do tôi xấu hổ đó. Thật sự tim đập rất nhanh, không thở nổi luôn à.
Lâm Chấn Phong nheo mắt. Hắn đột nhiên tiến lại gần cô hơn, im lặng chẳng nói một lời. Châu Vân Du bất giác lùi bước. Cho đến khi cô bị dồn sát vào lan can, hắn mới dừng lại, hai tay chống hai bên giam chặt cô trong vòng vây.
- Vậy... nhóc thích được tôi hôn. Đúng chứ?
Chất giọng trầm khàn vang lên bên tai cô. Đôi đồng tử mơ màng của hắn nhìn chăm chú dung mạo thanh thuần ấy. Khoảng cách đang ngày một thu hẹp. Lâm Chấn Phong giờ đây chỉ chờ đợi duy nhất một cái gật đầu để buông thả mọi phép tắc trên đời.
Châu Vân Du ngơ ngác không kịp phản ứng. Khuôn miệng cô nhất thời cứng đơ lại. Cánh môi cố mấp máy:
- Tôi...
- Vân Du. Cậu đâu rồi?
Một giọng nói quen thuộc vọng lại khiến cả hai giật mình. Lâm Chấn Phong nghiến chặt răng, nắm tay gồng thành đấm. Hắn lia đôi mắt sắc lẹm liếc về phía kẻ phá rối. Đó là Phan Minh. Cậu ta đang chạy đến, dịu dàng khoác lên người Châu Vân Du chiếc áo khoác của mình và mỉm cười:
- Đêm rồi, chúng ta về phòng thôi kẻo nhiễm lạnh.
Châu Vân Du lúng túng quay đầu lại:
- Nhưng còn Phong...
- Cậu ấy sẽ đi theo sau. Giờ để tớ đưa cậu xuống nhé. Uống say như vậy rồi, cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.
Phan Minh ân cần nói, tay khẽ đẩy phía sau lưng để đưa cô rời khỏi. Dường như mọi cử chỉ nhẹ nhàng nhất cậu ta đều dành cho cô, còn nụ cười mỉa mai thì vứt cho hắn. Lâm Chấn Phong nóng máu. Hắn không chấp nhận việc bị ai cướp đi thứ mình trân trọng. Thế là hắn xồng xộc tiến đến, thẳng tay giật áo khoác của Phan Minh ra khỏi người cô mà vứt xuống đất.
- Xỉn rồi, chắc nhóc không tự đi được đâu.
Dứt lời, Lâm Chấn Phong liền trực tiếp bế cô lên. Hắn mang theo cô nhóc của mình mà rời đi, tay ôm khư khư không cho kẻ nào cướp mất. Lúc này, trời đã về khuya. Hắn để Châu Vân Du dùng phòng tắm trước. Cô cứ thể lảo đảo tắm qua cho sạch sẽ, rồi đánh răng, thay đồ và gục lên giường ngủ li bì. Cơn say khiến đầu óc Châu Vân Du trống rỗng đến không còn tâm trí để suy nghĩ thêm gì nữa.
Sáng hôm sau, khi tiếng chuông báo thức chung của phòng reo vang, Châu Vân Du uể oải tắt dập đi. Cô lăn sang ôm chặt lấy Khiêm Y Thục rồi tiếp tục say giấc.
- Lâm Chấn Phong, Phan Minh, cứu tớ với...
Khiêm Y Thục khó nhọc hít thở, cầu cứu hai tên con trai giường bên. Cả hắn và cậu đều đồng thanh chép miệng:
- Bọn tôi muốn còn không được đây. Cậu tự biết mà tận hưởng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.