Chương 75: Xin lỗi và tạm biệt
Kle
24/07/2023
Kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông cuối cùng cũng đến. Châu Vân Du
làm lần lượt từng môn thi trong tâm thế sẵn sàng nhất. Tuy rằng có chút
hồi hộp, song cô vẫn bình tĩnh đặt bút với niềm tin mãnh liệt vào chính
mình. Công sức ôn luyện suốt bao năm đèn sách nay gói gọn chỉ trong ba
ngày vỏn vẹn. Châu Vân Du không chắc kết quả sẽ ra sao, nhưng có một
điều cô luôn chắc chắn, đó chính là bản thân đã nỗ lực trọn vẹn và không còn gì để hối tiếc.
Bước khỏi điểm thi sau khi đã hoàn thành môn cuối, Châu Vân Du cười thật tươi đáp lại tràng vỗ tay giòn rã đang hướng về cô. Cờ hoa tung bay rộn ràng, ống kính đưa lên chụp mọi khoảnh khắc, bầu không khí hân hoan đã tràn ngập khắp nơi. Nhưng quan trọng hơn cả, ngay trong đám đông tấp nập ấy, có một người đặc biệt đang chờ đón cô.
Châu Vân Du chạy xoà vào vòng tay dang rộng của Lâm Chấn Phong. Đôi môi xinh cong lên cười thật hạnh phúc. Chưa bao giờ, cô cảm thấy tâm hồn mình được tự do và nhẹ nhõm như lúc này. Hắn cũng ôm chầm lấy cô mà cười vang:
- Chúc mừng em đã vượt qua kì thi tốt nghiệp! Anh tự hào về em lắm đấy nhóc con.
Vượt ải vũ môn, cá chép sẽ hoá rồng. Sông sẽ đổ vào biển cả. Hoa sẽ nở lúc bình minh. Và ông trời không bao giờ vô tình với người thật sự nỗ lực. Mùa hè năm ấy, Châu Vân Du nhận giấy báo trúng tuyển trường đại học sân khấu điện ảnh với số điểm vượt xa cả mong đợi.
Cô nhóc tân sinh viên ngành nhiếp ảnh đã chính thức bước sang trang mới của cuộc đời.
Những tưởng ngày dài tháng rộng phía trước sẽ được sống cuộc đời ung dung tự tại, song một sáng đẹp trời nọ, Châu Vân Du lại nhận được tin sét đánh ngang tai.
- Du Du, có bạn cháu đến chơi này. - Bà ngoại đứng dưới cầu thang và gọi cô.
Lâm Chấn Phong đã "báo cáo" với cô việc hắn sẽ đi đến cảng biển để khai báo hải quan cùng ông chủ vào hôm nay. Vậy nên không lí nào người bạn ghé thăm lại là hắn. Châu Vân Du tò mò bước xuống nhà. Cô phải tròn mắt ngỡ ngàng ngay khi thấy Đình Nguyệt Sam đang ngồi đó, chính tại sô pha phòng khách.
Châu Vân Du hít một hơi sâu, không giấu sự phẫn nộ và khoanh tay gắt thẳng vào mặt chị ta:
- Chị hủy hoại cuộc đời tôi chưa đủ hay sao mà còn dám tìm đến tận đây nữa? Đình Nguyệt Sam, tôi xin chị đấy, hãy buông bỏ chấp niệm đi. Nói trắng ra là tôi ghét chị, rất hận chị, rời khỏi nhà tôi mau!
Đình Nguyệt Sam không đổi sắc mặt, vẫn đưa đôi mắt trầm lặng đến lạ lùng mà nhìn cô, nói:
- Châu Vân Du, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút. Cô không phiền chứ?
- Phiền chứ sao không! Chị định trao đổi vài tỷ đồng để tôi rời xa anh Phong hay gì đây? Nếu vậy thì quá ít đấy, là vài trăm tỷ thì Vân Du đây còn chịu cân nhắc lại...
- Không phải. - Đình Nguyệt Sam ngắt lời cô nhóc. - Tôi muốn xin lỗi cô.
Châu Vân Du nheo mắt nghi hoặc. Cô thôi không lớn giọng quát tháo nữa, cẩn trọng tiến đến và ngồi xuống chiếc ghế đối diện chị ta. Nhìn gương mặt nghiêm túc (và cũng rất đáng ghét) của Đình Nguyệt Sam, Châu Vân Du hỏi với vẻ phán xét:
- Chị chẳng thấy lời xin lỗi bây giờ là vô nghĩa à? Việc chị biến đi và đừng quấy rầy chúng tôi nữa sẽ là cách xin lỗi tuyệt vời hơn đấy.
Chị ta chậm rãi gật đầu:
- Tôi biết. Và tôi sẽ làm thế. Nhưng trước khi đi, tôi nghĩ mình cần nói lời xin lỗi với cô. Nhận hay không, tùy cô.
Sự tử tế đột ngột của Đình Nguyệt Sam khiến Châu Vân Du ngơ ngác và không tin vào tai mình. Cô nhấp một ngụm trà bà vừa pha, quyết định cho chị ta một cơ hội:
- Chị có năm phút để trình bày sự ân hận của mình. Thời gian năm phút bắt đầu.
Đình Nguyệt Sam mỉm cười gượng gạo, bắt đầu nói cho Châu Vân Du nghe những điều mà mình đã trăn trở rất lâu:
- Tôi đã sai, cô bé ạ. Tôi biết, tôi là một người phóng túng, độc hại, ích kỉ và đầy dã tâm. Tôi không chấp nhận mình thua cuộc. Việc theo đuổi Lâm Chấn Phong vốn cũng chẳng phải do tôi yêu anh ta sâu đậm, mà chính là vì tính hiếu thắng và vị kỷ kia. Đỉnh điểm của sự mù quáng, cô thấy rồi đấy, tôi đã thuê người làm nhục cô. Đứng phía ngoài và nghe tiếng hét của cô đêm ấy...tôi phải thú nhận rằng mình đã biết sợ và hối hận là gì. Nhưng có lẽ đã quá muộn để sửa sai rồi.
- Không phải có lẽ đâu, mà là chắc chắn mới đúng. - Châu Vân Du nhăn mặt chỉnh lại từ ngữ chị ta dùng.
Đình Nguyệt Sam biết rõ tính thẳng thắn và nóng nảy của cô, cũng không đôi co thêm mà tiếp tục điềm đạm nói:
- Phải. Tôi đang trả giá cho những gì mình gây ra. Nhà trường đuổi học vĩnh viễn và gia đình tôi đền bù số tiền lớn theo tuyên án của toà. Lương tâm tôi cũng chưa bao giờ thấy nặng nề như giờ phút này. Châu Vân Du, tôi xin lỗi. Vì sự nông nổi của tôi mà cô đã thiệt thòi nhiều. Tôi không mong cô tha thứ đâu. Nhưng tôi chỉ muốn thừa nhận rằng mình luôn cảm thấy ghen tị với cô đấy.
Ngưng lại một chút để tự sắp xếp lại những suy nghĩ và cảm xúc rối ren trong đầu, Đình Nguyệt Sam lại tiếp lời:
- Châu Vân Du, cô được tất cả mọi người yêu thương và trân quý. Cô được tạo hoá ưu ái ban cho dung mạo thật đẹp. Cô luôn hạnh phúc và lúc nào cũng mỉm cười. Tôi không làm được như thế. Là một đứa thất bại và khiếm khuyết tình thương, tôi khát yêu đến nỗi phải hèn hạ tranh giành với cô. Từ ngày sinh ra đến giờ, có lẽ sự mập mờ với Lâm Chấn Phong trong vài tuần ngắn ngủi trước đây là lần duy nhất tôi cảm nhận được sự yêu thương.
Chưa ai từng biết đâu, nhưng giờ tôi sẽ nói với cô, rằng tôi là đứa con được nhận nuôi, rằng tôi bị bạo hành nhiều đến nỗi phải trở nên bất cần và chèn ép lại người khác chỉ để che giấu đi sự yếu đuối của mình, và rằng là tôi, nhiễm HIV từ năm mười sáu tuổi. Mới vài tháng trước, tôi phát hiện thêm mình mắc bệnh máu trắng. Tôi của lúc đó đã cố gắng dùng mọi thủ đoạn để có được Lâm Chấn Phong cho những năm tháng cuối cùng của cuộc đời. Nhưng tôi thua cô rồi. Cô rất tốt và xứng đáng có được anh ta, không phải tôi.
Chiều mai, tôi sẽ đi. Gia đình tôi chuyển lên thành phố để tiện đường chữa trị. Bốn năm, hoặc sáu năm, tôi không chắc. Nhưng tôi sẽ chết, vì thế nên hãy yên tâm rằng không còn một Đình Nguyệt Sam nào có thể chen chân vào cuộc tình của cô và Phong nữa. Tôi nghĩ cái chết là một kết thúc có hậu. Nó sẽ giải thoát tôi khỏi cuộc đời méo mó này sớm thôi, và phần nào cũng sẽ là sự đền tội chân thành nhất tôi dành cho cô sau nhường ấy lỗi lầm.
Chắc đến đây là tôi hết lời để nói rồi. Không phải giả tạo đâu, nhưng tôi thành tâm mong hai người sẽ mãi hạnh phúc bên nhau. Tình yêu của cô và anh ta rất đáng ngưỡng mộ đấy. Còn tôi, tôi sẽ không buồn, cũng không sợ hãi. Tôi sẽ tập yêu lấy mình trong vài năm còn lại, chỉ là tôi rất thích cái đẹp, có hơi lo lắng rằng việc hoá trị nhiều sẽ làm rụng mất mái tóc này. Con gái mà, ai chẳng sợ xấu nhỉ... À, tôi nói vậy cho không khí vui thêm đôi phần ấy mà, đừng bận tâm. Còn giờ thì đã hết mười phút mất rồi. Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội nói hết những lời này. Xin lỗi và tạm biệt. Tôi quý cô lắm đấy Vân Du.
Dứt lời, Đình Nguyệt Sam liền đứng dậy và vội vàng rảo bước đi khỏi ngay lập tức. Cánh cửa mau chóng khép lại, không để Châu Vân Du kịp thời chạy theo. Cô thẫn thờ đứng bên bậc thềm nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Đình Nguyệt Sam khuất xa. Tâm trí vẫn chưa thể thoát khỏi câu chuyện chị ta kể cùng với những bàng hoàng và chua xót đến thấm thía. Một giọt nước nóng hổi bỗng nhiên lăn dài trên gò má. Châu Vân Du giật mình nhận ra mình đã khóc mất rồi.
...oOo...
Ngày hôm sau, tại bến xe đông đúc, Đình Nguyệt Sam mang theo rất nhiều hành lí mà cất gọn vào khoang xe. Chị ta đưa tay quệt mồ hôi, khẽ thở phào. Đôi mắt sắc sảo chậm rãi lướt quanh để nhìn lại lần cuối vùng ngoại ô nơi mình đã gắn bó cả một quãng thời gian đầu đời.
Bỗng nhiên, từ phía sau lưng, có một tiếng gọi vang lên:
- Đình Nguyệt Sam! Đừng đi vội!
Chị ta ngơ ngác ngoảnh đầu lại và thấy một bóng người đang hớt hải chạy về phía mình. Đó là một cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt rất thanh tú lại vô cùng đáng yêu, mái tóc nâu ngắn đến ngang vai, bồng bềnh xoăn nhẹ trông thật đẹp. Quả là vừa lạ, vừa quen.
- Châu Vân Du? Cô...
- May quá, bắt kịp chị rồi! - Châu Vân Du chống tay xuống gối mà thở gấp.
Rồi cô nhanh chóng đứng thẳng người, đặt vào tay Đình Nguyệt Sam một hộp quà nhỏ được đóng gói cẩn thận. Khuôn miệng nhoẻn cười tươi tắn, Châu Vân Du vui vẻ nói:
- Tuy vẫn chưa hết ghét chị, nhưng tôi cũng quý chị lắm. Này, chút tấm lòng của người ta đấy, nhận đi. Sau này nhớ phải cố gắng giữ gìn sức khoẻ. Tôi tin chị đủ mạnh mẽ để chống chọi lại căn bệnh chết tiệt kia mà. Sau này có duyên sẽ gặp lại. Tạm biệt nhé chị Sam!
Đình Nguyệt Sam nghẹn ngào ôm chầm lấy Châu Vân Du, đôi chân không đủ vững mà quỳ sụp xuống. Khổ đau, mất mát, đơn độc, chưa từng có thứ gì đủ khắc nghiệt để khiến Đình Nguyệt Sam rơi lệ. Nhưng lần này, chị ta lại khóc vì sự vị tha và yêu thương êm ái nhất.
Hộp quà được mở ra. Bên trong là cả một mái tóc suôn mượt màu nâu hạt dẻ, rất dày và khẽ xoăn lơi. Làn tóc dài Châu Vân Du nuôi từ ngày nhỏ đến giờ, cuối cùng đã được cô cắt đi và làm thành mái tóc giả mới, đủ đẹp để động viên người con gái sợ phải xấu như Đình Nguyệt Sam.
Khi Lâm Chấn Phong gặp lại cô lúc cuối ngày làm việc, hắn đã phải ngỡ ngàng nhìn ngắm cô nhóc hồi lâu. Môi khẽ mấp máy cong lên:
- Em...cắt tóc ngắn sao? Trông xinh quá đi mất.
- Tất nhiên rồi. Một người cắt, hai người xinh! - Châu Vân Du cười tươi và nhí nhảnh đáp lại.
Bước khỏi điểm thi sau khi đã hoàn thành môn cuối, Châu Vân Du cười thật tươi đáp lại tràng vỗ tay giòn rã đang hướng về cô. Cờ hoa tung bay rộn ràng, ống kính đưa lên chụp mọi khoảnh khắc, bầu không khí hân hoan đã tràn ngập khắp nơi. Nhưng quan trọng hơn cả, ngay trong đám đông tấp nập ấy, có một người đặc biệt đang chờ đón cô.
Châu Vân Du chạy xoà vào vòng tay dang rộng của Lâm Chấn Phong. Đôi môi xinh cong lên cười thật hạnh phúc. Chưa bao giờ, cô cảm thấy tâm hồn mình được tự do và nhẹ nhõm như lúc này. Hắn cũng ôm chầm lấy cô mà cười vang:
- Chúc mừng em đã vượt qua kì thi tốt nghiệp! Anh tự hào về em lắm đấy nhóc con.
Vượt ải vũ môn, cá chép sẽ hoá rồng. Sông sẽ đổ vào biển cả. Hoa sẽ nở lúc bình minh. Và ông trời không bao giờ vô tình với người thật sự nỗ lực. Mùa hè năm ấy, Châu Vân Du nhận giấy báo trúng tuyển trường đại học sân khấu điện ảnh với số điểm vượt xa cả mong đợi.
Cô nhóc tân sinh viên ngành nhiếp ảnh đã chính thức bước sang trang mới của cuộc đời.
Những tưởng ngày dài tháng rộng phía trước sẽ được sống cuộc đời ung dung tự tại, song một sáng đẹp trời nọ, Châu Vân Du lại nhận được tin sét đánh ngang tai.
- Du Du, có bạn cháu đến chơi này. - Bà ngoại đứng dưới cầu thang và gọi cô.
Lâm Chấn Phong đã "báo cáo" với cô việc hắn sẽ đi đến cảng biển để khai báo hải quan cùng ông chủ vào hôm nay. Vậy nên không lí nào người bạn ghé thăm lại là hắn. Châu Vân Du tò mò bước xuống nhà. Cô phải tròn mắt ngỡ ngàng ngay khi thấy Đình Nguyệt Sam đang ngồi đó, chính tại sô pha phòng khách.
Châu Vân Du hít một hơi sâu, không giấu sự phẫn nộ và khoanh tay gắt thẳng vào mặt chị ta:
- Chị hủy hoại cuộc đời tôi chưa đủ hay sao mà còn dám tìm đến tận đây nữa? Đình Nguyệt Sam, tôi xin chị đấy, hãy buông bỏ chấp niệm đi. Nói trắng ra là tôi ghét chị, rất hận chị, rời khỏi nhà tôi mau!
Đình Nguyệt Sam không đổi sắc mặt, vẫn đưa đôi mắt trầm lặng đến lạ lùng mà nhìn cô, nói:
- Châu Vân Du, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô một chút. Cô không phiền chứ?
- Phiền chứ sao không! Chị định trao đổi vài tỷ đồng để tôi rời xa anh Phong hay gì đây? Nếu vậy thì quá ít đấy, là vài trăm tỷ thì Vân Du đây còn chịu cân nhắc lại...
- Không phải. - Đình Nguyệt Sam ngắt lời cô nhóc. - Tôi muốn xin lỗi cô.
Châu Vân Du nheo mắt nghi hoặc. Cô thôi không lớn giọng quát tháo nữa, cẩn trọng tiến đến và ngồi xuống chiếc ghế đối diện chị ta. Nhìn gương mặt nghiêm túc (và cũng rất đáng ghét) của Đình Nguyệt Sam, Châu Vân Du hỏi với vẻ phán xét:
- Chị chẳng thấy lời xin lỗi bây giờ là vô nghĩa à? Việc chị biến đi và đừng quấy rầy chúng tôi nữa sẽ là cách xin lỗi tuyệt vời hơn đấy.
Chị ta chậm rãi gật đầu:
- Tôi biết. Và tôi sẽ làm thế. Nhưng trước khi đi, tôi nghĩ mình cần nói lời xin lỗi với cô. Nhận hay không, tùy cô.
Sự tử tế đột ngột của Đình Nguyệt Sam khiến Châu Vân Du ngơ ngác và không tin vào tai mình. Cô nhấp một ngụm trà bà vừa pha, quyết định cho chị ta một cơ hội:
- Chị có năm phút để trình bày sự ân hận của mình. Thời gian năm phút bắt đầu.
Đình Nguyệt Sam mỉm cười gượng gạo, bắt đầu nói cho Châu Vân Du nghe những điều mà mình đã trăn trở rất lâu:
- Tôi đã sai, cô bé ạ. Tôi biết, tôi là một người phóng túng, độc hại, ích kỉ và đầy dã tâm. Tôi không chấp nhận mình thua cuộc. Việc theo đuổi Lâm Chấn Phong vốn cũng chẳng phải do tôi yêu anh ta sâu đậm, mà chính là vì tính hiếu thắng và vị kỷ kia. Đỉnh điểm của sự mù quáng, cô thấy rồi đấy, tôi đã thuê người làm nhục cô. Đứng phía ngoài và nghe tiếng hét của cô đêm ấy...tôi phải thú nhận rằng mình đã biết sợ và hối hận là gì. Nhưng có lẽ đã quá muộn để sửa sai rồi.
- Không phải có lẽ đâu, mà là chắc chắn mới đúng. - Châu Vân Du nhăn mặt chỉnh lại từ ngữ chị ta dùng.
Đình Nguyệt Sam biết rõ tính thẳng thắn và nóng nảy của cô, cũng không đôi co thêm mà tiếp tục điềm đạm nói:
- Phải. Tôi đang trả giá cho những gì mình gây ra. Nhà trường đuổi học vĩnh viễn và gia đình tôi đền bù số tiền lớn theo tuyên án của toà. Lương tâm tôi cũng chưa bao giờ thấy nặng nề như giờ phút này. Châu Vân Du, tôi xin lỗi. Vì sự nông nổi của tôi mà cô đã thiệt thòi nhiều. Tôi không mong cô tha thứ đâu. Nhưng tôi chỉ muốn thừa nhận rằng mình luôn cảm thấy ghen tị với cô đấy.
Ngưng lại một chút để tự sắp xếp lại những suy nghĩ và cảm xúc rối ren trong đầu, Đình Nguyệt Sam lại tiếp lời:
- Châu Vân Du, cô được tất cả mọi người yêu thương và trân quý. Cô được tạo hoá ưu ái ban cho dung mạo thật đẹp. Cô luôn hạnh phúc và lúc nào cũng mỉm cười. Tôi không làm được như thế. Là một đứa thất bại và khiếm khuyết tình thương, tôi khát yêu đến nỗi phải hèn hạ tranh giành với cô. Từ ngày sinh ra đến giờ, có lẽ sự mập mờ với Lâm Chấn Phong trong vài tuần ngắn ngủi trước đây là lần duy nhất tôi cảm nhận được sự yêu thương.
Chưa ai từng biết đâu, nhưng giờ tôi sẽ nói với cô, rằng tôi là đứa con được nhận nuôi, rằng tôi bị bạo hành nhiều đến nỗi phải trở nên bất cần và chèn ép lại người khác chỉ để che giấu đi sự yếu đuối của mình, và rằng là tôi, nhiễm HIV từ năm mười sáu tuổi. Mới vài tháng trước, tôi phát hiện thêm mình mắc bệnh máu trắng. Tôi của lúc đó đã cố gắng dùng mọi thủ đoạn để có được Lâm Chấn Phong cho những năm tháng cuối cùng của cuộc đời. Nhưng tôi thua cô rồi. Cô rất tốt và xứng đáng có được anh ta, không phải tôi.
Chiều mai, tôi sẽ đi. Gia đình tôi chuyển lên thành phố để tiện đường chữa trị. Bốn năm, hoặc sáu năm, tôi không chắc. Nhưng tôi sẽ chết, vì thế nên hãy yên tâm rằng không còn một Đình Nguyệt Sam nào có thể chen chân vào cuộc tình của cô và Phong nữa. Tôi nghĩ cái chết là một kết thúc có hậu. Nó sẽ giải thoát tôi khỏi cuộc đời méo mó này sớm thôi, và phần nào cũng sẽ là sự đền tội chân thành nhất tôi dành cho cô sau nhường ấy lỗi lầm.
Chắc đến đây là tôi hết lời để nói rồi. Không phải giả tạo đâu, nhưng tôi thành tâm mong hai người sẽ mãi hạnh phúc bên nhau. Tình yêu của cô và anh ta rất đáng ngưỡng mộ đấy. Còn tôi, tôi sẽ không buồn, cũng không sợ hãi. Tôi sẽ tập yêu lấy mình trong vài năm còn lại, chỉ là tôi rất thích cái đẹp, có hơi lo lắng rằng việc hoá trị nhiều sẽ làm rụng mất mái tóc này. Con gái mà, ai chẳng sợ xấu nhỉ... À, tôi nói vậy cho không khí vui thêm đôi phần ấy mà, đừng bận tâm. Còn giờ thì đã hết mười phút mất rồi. Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội nói hết những lời này. Xin lỗi và tạm biệt. Tôi quý cô lắm đấy Vân Du.
Dứt lời, Đình Nguyệt Sam liền đứng dậy và vội vàng rảo bước đi khỏi ngay lập tức. Cánh cửa mau chóng khép lại, không để Châu Vân Du kịp thời chạy theo. Cô thẫn thờ đứng bên bậc thềm nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Đình Nguyệt Sam khuất xa. Tâm trí vẫn chưa thể thoát khỏi câu chuyện chị ta kể cùng với những bàng hoàng và chua xót đến thấm thía. Một giọt nước nóng hổi bỗng nhiên lăn dài trên gò má. Châu Vân Du giật mình nhận ra mình đã khóc mất rồi.
...oOo...
Ngày hôm sau, tại bến xe đông đúc, Đình Nguyệt Sam mang theo rất nhiều hành lí mà cất gọn vào khoang xe. Chị ta đưa tay quệt mồ hôi, khẽ thở phào. Đôi mắt sắc sảo chậm rãi lướt quanh để nhìn lại lần cuối vùng ngoại ô nơi mình đã gắn bó cả một quãng thời gian đầu đời.
Bỗng nhiên, từ phía sau lưng, có một tiếng gọi vang lên:
- Đình Nguyệt Sam! Đừng đi vội!
Chị ta ngơ ngác ngoảnh đầu lại và thấy một bóng người đang hớt hải chạy về phía mình. Đó là một cô gái với vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt rất thanh tú lại vô cùng đáng yêu, mái tóc nâu ngắn đến ngang vai, bồng bềnh xoăn nhẹ trông thật đẹp. Quả là vừa lạ, vừa quen.
- Châu Vân Du? Cô...
- May quá, bắt kịp chị rồi! - Châu Vân Du chống tay xuống gối mà thở gấp.
Rồi cô nhanh chóng đứng thẳng người, đặt vào tay Đình Nguyệt Sam một hộp quà nhỏ được đóng gói cẩn thận. Khuôn miệng nhoẻn cười tươi tắn, Châu Vân Du vui vẻ nói:
- Tuy vẫn chưa hết ghét chị, nhưng tôi cũng quý chị lắm. Này, chút tấm lòng của người ta đấy, nhận đi. Sau này nhớ phải cố gắng giữ gìn sức khoẻ. Tôi tin chị đủ mạnh mẽ để chống chọi lại căn bệnh chết tiệt kia mà. Sau này có duyên sẽ gặp lại. Tạm biệt nhé chị Sam!
Đình Nguyệt Sam nghẹn ngào ôm chầm lấy Châu Vân Du, đôi chân không đủ vững mà quỳ sụp xuống. Khổ đau, mất mát, đơn độc, chưa từng có thứ gì đủ khắc nghiệt để khiến Đình Nguyệt Sam rơi lệ. Nhưng lần này, chị ta lại khóc vì sự vị tha và yêu thương êm ái nhất.
Hộp quà được mở ra. Bên trong là cả một mái tóc suôn mượt màu nâu hạt dẻ, rất dày và khẽ xoăn lơi. Làn tóc dài Châu Vân Du nuôi từ ngày nhỏ đến giờ, cuối cùng đã được cô cắt đi và làm thành mái tóc giả mới, đủ đẹp để động viên người con gái sợ phải xấu như Đình Nguyệt Sam.
Khi Lâm Chấn Phong gặp lại cô lúc cuối ngày làm việc, hắn đã phải ngỡ ngàng nhìn ngắm cô nhóc hồi lâu. Môi khẽ mấp máy cong lên:
- Em...cắt tóc ngắn sao? Trông xinh quá đi mất.
- Tất nhiên rồi. Một người cắt, hai người xinh! - Châu Vân Du cười tươi và nhí nhảnh đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.