Chương 145: Bái sư
Trạch Trư
03/11/2016
Chung Nhạc chuẩn bị xong xuôi, lập tức đi tới phủ Thánh thành chủ. Hôm
nay nơi đây đã sớm người ra người vào, tấp nập nhộn nhịp. Các sứ giả tới từ các thế lực lớn ở Đông Hoang đã tập trung lại. Lão già kia dẫn hắn
tới gặp các vị sứ giả, giới thiệu qua một phen rồi dẫn hắn vào chờ trong nội đường.
Cuộc bái sư này vang danh tới mức rất nhiều thế lực đều chạy tới chúc mừng, náo nhiệt vô cùng. Cái tên Long Nhạc đã truyền khắp Đông Hoang, ai ai cũng rõ. Cho dù là việc hắn khẳng định tài năng ở trong Hắc Sơn bí cảnh hay một chiêu giết chết Thiên Yêu Lê Quân, hoặc chuyện tàn sát đẫm máu trên con phố kia đều là đề tài mà đám Yêu tộc bàn tán say sưa. Đương nhiên Chung Nhạc cũng nhận thấy trong số các sứ giả kia có không ít kẻ có vẻ kỳ quái, từ trong lời nói hay ánh mắt đều toát ra sát khí, hắn đương nhiên hiểu rằng trong cuộc tàn sát trên phố kia của mình hẳn là đã làm thịt đệ tử hoặc thân bằng cố hữu của những kẻ đó rồi. Tuy hắn vang danh khắp Đông Hoang, nhưng nên biết rằng kẻ càng xuất chúng thì càng bị đố kỵ, càng bị ghen ghét. Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn. Người mà vượt trội hơn đám đông, tất sẽ bị mọi người đả kích. Yêu tộc cũng là như thế.
Buổi lễ bắt đầu, Thánh thành chủ xuất hiện, Chung Nhạc bái sư trước sự chứng kiến của mọi người. Trong lúc hành lễ, hắn len lén liếc nhìn Thánh thành chủ, chỉ thấy vị Thánh thành chủ của Yêu tộc này là một nam tử trung niên có tướng mạo uy nghiêm với vài phần thâm trầm, dù không hiện ra tám cánh tay của Minh Vương, nhưng mi tâm có mọc thụ nhãn, mơ hồ có thể thấy được kim quang lóe lên bên trong thụ nhãn ấy. Những kim quang đó có chất chứa nguồn năng lượng hệt như ngọn núi lửa đã tích tụ cả ngàn vạn năm, vô cùng kinh khủng. Vị Thánh thành chủ này không phải là mỹ nam tử như Thiên Yêu Lê Quân, mà ông ta khiến người ta có một cảm giác áp bách nặng nề, hệt như một ngọn núi lớn cao lớn đồ sộ trước mặt quần hùng, vẫn đứng sừng sững nơi đó mặc thời gian trôi.
Lúc buổi lễ tiến hành được một nửa thì Chung Nhạc nghe thấy tên húy của Thánh thành chủ, lòng không khỏi nghĩ: “Thì ra tên của Thánh thành chủ là Sư Bất Dịch. Tên này có một chữ sư, chẳng lẽ ông ta là một con sư tử đã tu luyện thành tinh?”
– Long sư đệ, vị kia chính là sứ giả mà sư môn của Đằng Vương phái tới, tên Thanh Hà!
Lúc này đã bái sư xong, Chung Nhạc đang đứng trong hàng ngũ các đệ tử thì Quy Thanh Sơn bước tới, bĩu môi hướng về một vị khách mà nói:
– Đám người bên Đằng Vương ấy đều xuất thân từ thực vật cả. Mà sư tôn của bọn họ là một lão quái vật của Huyền quan, nguyên thân là một gốc cây già, tên Thuật Thiên Thu. Lão là một kẻ rất đáng gờm, tuy chưa phải mức thủ lĩnh, nhưng cũng không hề kém mấy. Sư đệ cần cẩn thận với Thanh Hà này, bởi quà mà ả đưa tới là một chiếc quan tài đó.
Chung Nhạc nghe vậy thì giật mình, vội quan sát Thanh Hà kia, lòng thầm nghĩ: “Chắc Thanh Hà này sẽ không khó chơi như Đằng Vương chứ? Nếu mà như vậy thì khó rồi đây. Quan tài mà ả đưa tới chắc chắn không phải là để tặng, mà là đưa ta vào trong đó…”
Quy Thanh Sơn lại tiếp tục chỉ trỏ cho Chung Nhạc về những Yêu tộc mà hắn gây thù chuốc oán với:
– Sư đệ à, lần này ngươi giết không ít đệ tử với con cháu của đám cường giả vang danh. Ví như lão đầu kia, tên là Tượng Sơn, cường giả Linh Thể cảnh. Con của lão là Tượng Trác bị ngươi đánh cho đầu lún vào ngực ấy. Còn mụ già Mao lão thái quân kia thì có đứa cháu gái Mao Thiên Thiên bị ngươi dùng kiếm khí giết chết. Còn tên Tầm Thiếu Sư kia, đồ đệ của y là Tầm Hoành Giang đã bị ngươi chặt đứt đầu. Kẻ kia thì bị ngươi dùng chưởng đánh nát đầu nhân tình của y…
Quy Thanh Sơn vô cùng hưng phấn giới thiệu đám kẻ thù của Chung Nhạc với hắn, mà Chung Nhạc càng nghe mặt càng đen sì. Trận ác chiến trên phố ấy hắn đã giết tới một, hai trăm tên Yêu tộc, trong đó có Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh, thậm chí còn có cả cường giả Khai Luân cảnh đã tu luyện nên ngũ hành luân. Trong lần nhận đồ đệ của Thánh thành chủ này, kẻ thù tập hợp lại nơi đây không phải để chúc mừng, mà là tới để xem hắn trông ra sao để sau này còn trả thù. Đếm sơ qua, kẻ thù chiếm non nửa số lượng khách mời. Nếu hắn dám to gan rời khỏi thánh thành, có thể thấy hắn sẽ gặp phải dạng phục kích như nào. Bởi nếu còn ở trong thành thành, đám kẻ thù này sẽ không dám làm gì hắn. Nhưng nếu hắn ra ngoài, cho dù có là Thánh thành chủ cũng không thể áp chế được đám vô pháp vô thiên này.
– Lần này các vị sứ giả từ các nơi tiến đến chúc mừng, mà tặng tới hơn năm mươi chiếc quan tài, thậm chí có kẻ đưa cả Tang Môn phiên có viết tên của sư đệ tới, còn có kẻ tặng cả đất với ý định là muốn chôn sư đệ trong đống đất ấy nữa.
Quy Thanh Sơn cười hắc hắc, vui sướng khi người khác gặp họa:
– Sư đệ à, nay ngươi đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi, dù ta hay hai vị sư tỷ của ngươi thì cũng chẳng nổi danh được tới mức ấy! Ngươi không biết chứ, nay ngươi được đặt một biệt hiệu mới ở Đông Hoang này, chính là Ác Long, cũng nhờ trận ác chiến kia cả đấy.
Sắc mặt Chung Nhạc càng thêm đen sì:
– Sư huynh cứ nói giỡn!
– Giỡn đâu mà giỡn!
Quy Thanh Sơn nghiêm nghị nói:
– Thanh danh của sư đệ chẳng những vang khắp Đông Hoang, thậm chí cả Tây Hoang, Đại Hoang, Nam Hoang với Bắc Hoang đều nghe thấy! Đệ tử quan môn của Thánh thành chủ vốn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, huống chi trận chiến với Thiên Yêu Lê Quân rồi cả trận huyết chiến trong phố kia đã chứng minh chiến lực của ngươi đã đạt tới Thoát Thai cảnh cực hạn. Xuất chúng như vậy, ắt sẽ khiến các thế lực lớn từ các hoang chú ý, phải ghi nhớ họ tên và tướng mạo của ngươi để còn diệt trừ chứ!
Chung Nhạc ngạc nhiên, lòng thầm mắng một tiếng hỏng bét.
Quy Thanh Sơn lại hừ lạnh một tiếng, rồi tiếp tục nói:
– Năm đó bái sư xong, ta ra ngoài, đi du lịch khắp các hoang, bị không biết bao nhiêu lần đuổi giết, đều may mắn sống sót. Nếu ngươi rời khỏi Đông Hoang, chắc chắn cũng sẽ bị cường giả của các hoang khác phục kích!
– Sư đệ đừng lo, nay ngươi đã là đệ tử của sư tôn, không ai dám ra tay với ngươi ở trong Hãm Không thánh thành này cả!
Xích Luyện Nữ, nhị đệ tử của Thánh thành chủ, chỉ mặc chiếc váy ngắn chỉ che đủ ngực với mông, đã vậy lại còn mỏng dính, cười ha ha nói xen ngang:
– Nhưng nếu ra khỏi thánh thành thì khó mà biết được! Tới các hoang khác, lại càng khó nói. Nhưng chắc sư đệ không nóng lòng ra ngoài dạo chơi đâu nhỉ?
Nghe vậy, Chung Nhạc giật giật khóe mắt, thầm nghĩ rằng nếu ở lại thánh thành này thì còn nguy hiểm hơn. Thánh thành chủ Sư Bất Dịch tuy trên danh nghĩa là sư tôn của hắn, nhưng chắc chắn không chấp chứa được hắn. Cho nên ở lại thánh thành này, còn nguy hiểm hơn cả ra ngoài.
Buổi lễ chính thức kết thúc, Thánh thành chủ Sư Bất Dịch vỗ tay gọi quản sự tới, lệnh:
– Hãy đưa những lễ vật này tới phủ Phong Ba đi.
Quản sự kia cúi đầu lĩnh mệnh, rồi sai người gánh lễ vật đi. Chung Nhạc nhìn, quả nhiên thấy có mấy chục chiếc quan tài. Lúc này Sư Bất Dịch đứng dậy, lạnh nhạt gọi Chung Nhạc:
– Long Nhạc, hãy đi theo ta.
Chung Nhạc giật mình, lòng không yên đi theo sau Sư Bất Dịch: “Thánh thành chủ gọi ta đi theo ông ta là có việc gì? Chắc hẳn lão sẽ không tới mức giết luôn ta để diệt hậu họa chứ? Bởi dẫu sao lão mới nhận ta làm đệ tử, giết ta luôn thì mất mặt quá… Đúng rồi, lão muốn có được Yêu Thần Minh Vương Quyết của ta!”
Thiếu đi Minh Vương thần nhãn sẽ khiến Yêu Thần Minh Vương Quyết chứa tệ đoan lớn, tu luyện càng sâu, họa ngầm càng lớn. Tới cảnh giới hiện giờ của Sư Bất Dịch thì tệ đoan ấy đã uy hiếp tới tính mạng của lão. Lần này lão gióng trống khua chiêng thu nhận đệ tử chính là vì sửa chữa bổ sung cho hoàn chỉnh Yêu Thần Minh Vương Quyết. Trận chiến trên phố kia, Chung Nhạc đã giết chết một tên cường giả Khai Luân cảnh không rõ tên bằng việc sử dụng Minh Vương thần nhãn, một loại là nhật đồng, loại kia là nguyệt đồng với uy năng vô cùng kinh người. Hiển nhiên việc ấy đã khiến vị Thánh thành chủ này thèm thuồng.
Chung Nhạc ngoan ngoãn theo sau Sư Bất Dịch, lòng lại nghĩ: “Nhật đồng và nguyệt đồng của ta tuy không phải Minh Vương thần nhãn, nhưng uy lực cũng rất mạnh, không hề thua kém Minh Vương thần nhãn! Nếu lão mà lấy được nhật đồng với nguyệt đồng, thế lực của lão sẽ lại càng thêm mạnh. Nhưng muốn học được hai thứ này thì phải có nhật linh với nguyệt linh. Dẫu cho ta có truyền thụ hết cho lão, lão cũng không cách nào luyện nên. Nếu đã như vậy, ta cứ truyền thụ toàn bộ cho lão đi, khiến lão phải tốn nhiều tâm tư vào nhật đồng và nguyệt đồng, lãng phí thật nhiều thời gian, như vậy sẽ khiến Nhân tộc ta tranh thủ được thêm nhiều thời gian hơn!”
Tới một đại điện rộng lớn trong phủ Thánh thành chủ, Sư Bất Dịch chắp tay sau lưng đứng nhìn một bức bích họa trên tường hồi lâu, không nói lời nào. Chung Nhạc đứng phía sau vị thủ lĩnh Yêu tộc này, cũng nhìn về phía bức bích họa, trên đó có vẽ về lịch sử của Yêu tộc từ xa xưa.
Từ bức bích họa ấy, thấy được Yêu tộc luôn bị ức hiếp, bên trên là các vị thần với thân hình khổng lồ sừng sững đứng trong đám mây, mặt mày mơ hồ, còn bên dưới thì Yêu tộc quỳ mọp đó tiến cống. Trong số các vị thần kia, có một vị thò tay bắt lấy không biết là bao nhiêu Yêu tộc nhét vào trong miệng. Những Yêu tộc khác thì khiếp sợ quá, không dám trốn, không dám lùi, trơ mắt nhìn các vị thần lấy bọn họ làm đồ ăn. Trong bức bích họa thứ hai, là cảnh Yêu tộc vùng lên. Thần của Yêu tộc chiến đấu với các vị thần kia. Long thần biến mất giữa làn mây mù, mà Phượng thần thì xuất hiện bên trong lửa. Vô số Yêu tộc mặt mày méo mó, ra sức phạt thiên, dốc sức đấu với chư thần. Máu nhuộm khắp đất, khắp trời. Nơi đâu cũng là màu đỏ máu. Trên bức bích họa thứ ba, Yêu tộc bị trấn áp, bị thảm sát. Thần của Yêu tộc bị chém chết. Đúng lúc ấy, Yêu Hoàng xuất thế, chiến đấu với chư thần. Còn ở bức bích họa thứ bốn, Yêu Hoàng ký kết hiệp định với chư thần để dốc sức tìm kiếm địa vị cho Yêu tộc. Nhưng Yêu tộc đã bị đánh cho nguyên khí đại thương, tổn thất vô số. Trải qua hiệp định đó, Yêu tộc cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người, không còn là chủng tộc thấp nhất nữa, mà bắt đầu nô dịch Nhân tộc. Còn trên bức bích họa thứ năm, những vị tiền bối của Yêu tộc vất vả lập nghiệp, khai mở Đông Hoang, lập nên Hãm Không thánh thành trên ngọn Hắc Sơn, cống hiến những Nhân tộc sinh sống trên mảnh đất này cho thần của Yêu tộc.
Qua những bức bích họa ấy, Chung Nhạc thấy được lịch sử mạnh mẽ đầy bi tráng của Yêu tộc. Tuy Yêu tộc là chủng tộc đối đầu với Nhân tộc, nhưng cũng có lúc thăng lúc trầm, luôn phải đối kháng với Thần tộc để tranh đoạt không gian sinh tồn.
Tới bức bích họa cuối cùng là cảnh tượng vị Thánh thành chủ đời trước chiến đấu với Mẫu trùng kia. Vị Thánh thành chủ ấy vì bảo vệ Yêu tộc mà nuốt hận chết đi, để Mẫu trùng bị thương bỏ chạy. Tới đây, hắn thầm nghĩ: “Ta nếu thật sự là Yêu tộc, giờ phút này chắc chắn sẽ nhiệt huyết sôi trào, hận không thể cống hiến tất cả sức lực. Nhưng ta lại là Nhân tộc, nên tuy lịch sử của Yêu tộc có bi tráng ấy, nhưng ta phải tranh thủ không gian sinh tồn cho Nhân tộc ta! Bởi từ ban đầu, tộc ta không phải là thức ăn cho Yêu tộc! Tộc ta, nhất định sẽ trở lại với vị trí vốn có của mình, linh trưởng trong vạn tộc, thần trong Thần tộc!”
– Thấy chưa, đây chính là các vị tiên hiền của tộc ta!
Đúng lúc này, Sư Bất Dịch kích động lên tiếng:
– Đây là lịch sử huy hoàng của Yêu tộc ta! Long Nhạc, tuy trong cơ thể ngươi có một nửa huyết mạch là Long tộc, nhưng một nửa khác lại thuộc về Yêu tộc ta! Trong Long tộc, ngươi chẳng là cái thá gì, nhưng ở Yêu tộc, ngươi chắc chắn sẽ được trọng dụng!
Lão quay người lại dùng ánh mắt tinh tường của mình nhìn chằm chằm Chung Nhạc, hô to:
– Ngươi là đệ tử quan môn của Sư Bất Dịch, cũng là nhân tài hàng đầu của Yêu tộc! Lãng Thanh Vân không đáng tin, bởi nó rất có khả năng là gian tế của Thần tộc! Liên Tâm, Xích Luyện là nữ tử! Tư chất của Quy Thanh Sơn lại không phải là tuyệt đỉnh! Cho nên mai sau khi ta già rồi, chết đi, ngươi chính là Yêu chủ đời kế tiếp, là Thánh thành chủ sẽ thống trị Yêu tộc ở Đông Hoang! Ta sẽ coi ngươi là Thánh thành chủ kế nhiệm để bồi dưỡng! Những gì ngươi không nhận được ở Long tộc, ở nơi đây ta sẽ cho ngươi hết thảy! Điều ta mong muốn duy nhất chính là sự trung thành tuyệt đối của ngươi với Yêu tộc!
Cuộc bái sư này vang danh tới mức rất nhiều thế lực đều chạy tới chúc mừng, náo nhiệt vô cùng. Cái tên Long Nhạc đã truyền khắp Đông Hoang, ai ai cũng rõ. Cho dù là việc hắn khẳng định tài năng ở trong Hắc Sơn bí cảnh hay một chiêu giết chết Thiên Yêu Lê Quân, hoặc chuyện tàn sát đẫm máu trên con phố kia đều là đề tài mà đám Yêu tộc bàn tán say sưa. Đương nhiên Chung Nhạc cũng nhận thấy trong số các sứ giả kia có không ít kẻ có vẻ kỳ quái, từ trong lời nói hay ánh mắt đều toát ra sát khí, hắn đương nhiên hiểu rằng trong cuộc tàn sát trên phố kia của mình hẳn là đã làm thịt đệ tử hoặc thân bằng cố hữu của những kẻ đó rồi. Tuy hắn vang danh khắp Đông Hoang, nhưng nên biết rằng kẻ càng xuất chúng thì càng bị đố kỵ, càng bị ghen ghét. Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn. Người mà vượt trội hơn đám đông, tất sẽ bị mọi người đả kích. Yêu tộc cũng là như thế.
Buổi lễ bắt đầu, Thánh thành chủ xuất hiện, Chung Nhạc bái sư trước sự chứng kiến của mọi người. Trong lúc hành lễ, hắn len lén liếc nhìn Thánh thành chủ, chỉ thấy vị Thánh thành chủ của Yêu tộc này là một nam tử trung niên có tướng mạo uy nghiêm với vài phần thâm trầm, dù không hiện ra tám cánh tay của Minh Vương, nhưng mi tâm có mọc thụ nhãn, mơ hồ có thể thấy được kim quang lóe lên bên trong thụ nhãn ấy. Những kim quang đó có chất chứa nguồn năng lượng hệt như ngọn núi lửa đã tích tụ cả ngàn vạn năm, vô cùng kinh khủng. Vị Thánh thành chủ này không phải là mỹ nam tử như Thiên Yêu Lê Quân, mà ông ta khiến người ta có một cảm giác áp bách nặng nề, hệt như một ngọn núi lớn cao lớn đồ sộ trước mặt quần hùng, vẫn đứng sừng sững nơi đó mặc thời gian trôi.
Lúc buổi lễ tiến hành được một nửa thì Chung Nhạc nghe thấy tên húy của Thánh thành chủ, lòng không khỏi nghĩ: “Thì ra tên của Thánh thành chủ là Sư Bất Dịch. Tên này có một chữ sư, chẳng lẽ ông ta là một con sư tử đã tu luyện thành tinh?”
– Long sư đệ, vị kia chính là sứ giả mà sư môn của Đằng Vương phái tới, tên Thanh Hà!
Lúc này đã bái sư xong, Chung Nhạc đang đứng trong hàng ngũ các đệ tử thì Quy Thanh Sơn bước tới, bĩu môi hướng về một vị khách mà nói:
– Đám người bên Đằng Vương ấy đều xuất thân từ thực vật cả. Mà sư tôn của bọn họ là một lão quái vật của Huyền quan, nguyên thân là một gốc cây già, tên Thuật Thiên Thu. Lão là một kẻ rất đáng gờm, tuy chưa phải mức thủ lĩnh, nhưng cũng không hề kém mấy. Sư đệ cần cẩn thận với Thanh Hà này, bởi quà mà ả đưa tới là một chiếc quan tài đó.
Chung Nhạc nghe vậy thì giật mình, vội quan sát Thanh Hà kia, lòng thầm nghĩ: “Chắc Thanh Hà này sẽ không khó chơi như Đằng Vương chứ? Nếu mà như vậy thì khó rồi đây. Quan tài mà ả đưa tới chắc chắn không phải là để tặng, mà là đưa ta vào trong đó…”
Quy Thanh Sơn lại tiếp tục chỉ trỏ cho Chung Nhạc về những Yêu tộc mà hắn gây thù chuốc oán với:
– Sư đệ à, lần này ngươi giết không ít đệ tử với con cháu của đám cường giả vang danh. Ví như lão đầu kia, tên là Tượng Sơn, cường giả Linh Thể cảnh. Con của lão là Tượng Trác bị ngươi đánh cho đầu lún vào ngực ấy. Còn mụ già Mao lão thái quân kia thì có đứa cháu gái Mao Thiên Thiên bị ngươi dùng kiếm khí giết chết. Còn tên Tầm Thiếu Sư kia, đồ đệ của y là Tầm Hoành Giang đã bị ngươi chặt đứt đầu. Kẻ kia thì bị ngươi dùng chưởng đánh nát đầu nhân tình của y…
Quy Thanh Sơn vô cùng hưng phấn giới thiệu đám kẻ thù của Chung Nhạc với hắn, mà Chung Nhạc càng nghe mặt càng đen sì. Trận ác chiến trên phố ấy hắn đã giết tới một, hai trăm tên Yêu tộc, trong đó có Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh, thậm chí còn có cả cường giả Khai Luân cảnh đã tu luyện nên ngũ hành luân. Trong lần nhận đồ đệ của Thánh thành chủ này, kẻ thù tập hợp lại nơi đây không phải để chúc mừng, mà là tới để xem hắn trông ra sao để sau này còn trả thù. Đếm sơ qua, kẻ thù chiếm non nửa số lượng khách mời. Nếu hắn dám to gan rời khỏi thánh thành, có thể thấy hắn sẽ gặp phải dạng phục kích như nào. Bởi nếu còn ở trong thành thành, đám kẻ thù này sẽ không dám làm gì hắn. Nhưng nếu hắn ra ngoài, cho dù có là Thánh thành chủ cũng không thể áp chế được đám vô pháp vô thiên này.
– Lần này các vị sứ giả từ các nơi tiến đến chúc mừng, mà tặng tới hơn năm mươi chiếc quan tài, thậm chí có kẻ đưa cả Tang Môn phiên có viết tên của sư đệ tới, còn có kẻ tặng cả đất với ý định là muốn chôn sư đệ trong đống đất ấy nữa.
Quy Thanh Sơn cười hắc hắc, vui sướng khi người khác gặp họa:
– Sư đệ à, nay ngươi đã nổi tiếng khắp thiên hạ rồi, dù ta hay hai vị sư tỷ của ngươi thì cũng chẳng nổi danh được tới mức ấy! Ngươi không biết chứ, nay ngươi được đặt một biệt hiệu mới ở Đông Hoang này, chính là Ác Long, cũng nhờ trận ác chiến kia cả đấy.
Sắc mặt Chung Nhạc càng thêm đen sì:
– Sư huynh cứ nói giỡn!
– Giỡn đâu mà giỡn!
Quy Thanh Sơn nghiêm nghị nói:
– Thanh danh của sư đệ chẳng những vang khắp Đông Hoang, thậm chí cả Tây Hoang, Đại Hoang, Nam Hoang với Bắc Hoang đều nghe thấy! Đệ tử quan môn của Thánh thành chủ vốn sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, huống chi trận chiến với Thiên Yêu Lê Quân rồi cả trận huyết chiến trong phố kia đã chứng minh chiến lực của ngươi đã đạt tới Thoát Thai cảnh cực hạn. Xuất chúng như vậy, ắt sẽ khiến các thế lực lớn từ các hoang chú ý, phải ghi nhớ họ tên và tướng mạo của ngươi để còn diệt trừ chứ!
Chung Nhạc ngạc nhiên, lòng thầm mắng một tiếng hỏng bét.
Quy Thanh Sơn lại hừ lạnh một tiếng, rồi tiếp tục nói:
– Năm đó bái sư xong, ta ra ngoài, đi du lịch khắp các hoang, bị không biết bao nhiêu lần đuổi giết, đều may mắn sống sót. Nếu ngươi rời khỏi Đông Hoang, chắc chắn cũng sẽ bị cường giả của các hoang khác phục kích!
– Sư đệ đừng lo, nay ngươi đã là đệ tử của sư tôn, không ai dám ra tay với ngươi ở trong Hãm Không thánh thành này cả!
Xích Luyện Nữ, nhị đệ tử của Thánh thành chủ, chỉ mặc chiếc váy ngắn chỉ che đủ ngực với mông, đã vậy lại còn mỏng dính, cười ha ha nói xen ngang:
– Nhưng nếu ra khỏi thánh thành thì khó mà biết được! Tới các hoang khác, lại càng khó nói. Nhưng chắc sư đệ không nóng lòng ra ngoài dạo chơi đâu nhỉ?
Nghe vậy, Chung Nhạc giật giật khóe mắt, thầm nghĩ rằng nếu ở lại thánh thành này thì còn nguy hiểm hơn. Thánh thành chủ Sư Bất Dịch tuy trên danh nghĩa là sư tôn của hắn, nhưng chắc chắn không chấp chứa được hắn. Cho nên ở lại thánh thành này, còn nguy hiểm hơn cả ra ngoài.
Buổi lễ chính thức kết thúc, Thánh thành chủ Sư Bất Dịch vỗ tay gọi quản sự tới, lệnh:
– Hãy đưa những lễ vật này tới phủ Phong Ba đi.
Quản sự kia cúi đầu lĩnh mệnh, rồi sai người gánh lễ vật đi. Chung Nhạc nhìn, quả nhiên thấy có mấy chục chiếc quan tài. Lúc này Sư Bất Dịch đứng dậy, lạnh nhạt gọi Chung Nhạc:
– Long Nhạc, hãy đi theo ta.
Chung Nhạc giật mình, lòng không yên đi theo sau Sư Bất Dịch: “Thánh thành chủ gọi ta đi theo ông ta là có việc gì? Chắc hẳn lão sẽ không tới mức giết luôn ta để diệt hậu họa chứ? Bởi dẫu sao lão mới nhận ta làm đệ tử, giết ta luôn thì mất mặt quá… Đúng rồi, lão muốn có được Yêu Thần Minh Vương Quyết của ta!”
Thiếu đi Minh Vương thần nhãn sẽ khiến Yêu Thần Minh Vương Quyết chứa tệ đoan lớn, tu luyện càng sâu, họa ngầm càng lớn. Tới cảnh giới hiện giờ của Sư Bất Dịch thì tệ đoan ấy đã uy hiếp tới tính mạng của lão. Lần này lão gióng trống khua chiêng thu nhận đệ tử chính là vì sửa chữa bổ sung cho hoàn chỉnh Yêu Thần Minh Vương Quyết. Trận chiến trên phố kia, Chung Nhạc đã giết chết một tên cường giả Khai Luân cảnh không rõ tên bằng việc sử dụng Minh Vương thần nhãn, một loại là nhật đồng, loại kia là nguyệt đồng với uy năng vô cùng kinh người. Hiển nhiên việc ấy đã khiến vị Thánh thành chủ này thèm thuồng.
Chung Nhạc ngoan ngoãn theo sau Sư Bất Dịch, lòng lại nghĩ: “Nhật đồng và nguyệt đồng của ta tuy không phải Minh Vương thần nhãn, nhưng uy lực cũng rất mạnh, không hề thua kém Minh Vương thần nhãn! Nếu lão mà lấy được nhật đồng với nguyệt đồng, thế lực của lão sẽ lại càng thêm mạnh. Nhưng muốn học được hai thứ này thì phải có nhật linh với nguyệt linh. Dẫu cho ta có truyền thụ hết cho lão, lão cũng không cách nào luyện nên. Nếu đã như vậy, ta cứ truyền thụ toàn bộ cho lão đi, khiến lão phải tốn nhiều tâm tư vào nhật đồng và nguyệt đồng, lãng phí thật nhiều thời gian, như vậy sẽ khiến Nhân tộc ta tranh thủ được thêm nhiều thời gian hơn!”
Tới một đại điện rộng lớn trong phủ Thánh thành chủ, Sư Bất Dịch chắp tay sau lưng đứng nhìn một bức bích họa trên tường hồi lâu, không nói lời nào. Chung Nhạc đứng phía sau vị thủ lĩnh Yêu tộc này, cũng nhìn về phía bức bích họa, trên đó có vẽ về lịch sử của Yêu tộc từ xa xưa.
Từ bức bích họa ấy, thấy được Yêu tộc luôn bị ức hiếp, bên trên là các vị thần với thân hình khổng lồ sừng sững đứng trong đám mây, mặt mày mơ hồ, còn bên dưới thì Yêu tộc quỳ mọp đó tiến cống. Trong số các vị thần kia, có một vị thò tay bắt lấy không biết là bao nhiêu Yêu tộc nhét vào trong miệng. Những Yêu tộc khác thì khiếp sợ quá, không dám trốn, không dám lùi, trơ mắt nhìn các vị thần lấy bọn họ làm đồ ăn. Trong bức bích họa thứ hai, là cảnh Yêu tộc vùng lên. Thần của Yêu tộc chiến đấu với các vị thần kia. Long thần biến mất giữa làn mây mù, mà Phượng thần thì xuất hiện bên trong lửa. Vô số Yêu tộc mặt mày méo mó, ra sức phạt thiên, dốc sức đấu với chư thần. Máu nhuộm khắp đất, khắp trời. Nơi đâu cũng là màu đỏ máu. Trên bức bích họa thứ ba, Yêu tộc bị trấn áp, bị thảm sát. Thần của Yêu tộc bị chém chết. Đúng lúc ấy, Yêu Hoàng xuất thế, chiến đấu với chư thần. Còn ở bức bích họa thứ bốn, Yêu Hoàng ký kết hiệp định với chư thần để dốc sức tìm kiếm địa vị cho Yêu tộc. Nhưng Yêu tộc đã bị đánh cho nguyên khí đại thương, tổn thất vô số. Trải qua hiệp định đó, Yêu tộc cuối cùng cũng có thể đứng thẳng người, không còn là chủng tộc thấp nhất nữa, mà bắt đầu nô dịch Nhân tộc. Còn trên bức bích họa thứ năm, những vị tiền bối của Yêu tộc vất vả lập nghiệp, khai mở Đông Hoang, lập nên Hãm Không thánh thành trên ngọn Hắc Sơn, cống hiến những Nhân tộc sinh sống trên mảnh đất này cho thần của Yêu tộc.
Qua những bức bích họa ấy, Chung Nhạc thấy được lịch sử mạnh mẽ đầy bi tráng của Yêu tộc. Tuy Yêu tộc là chủng tộc đối đầu với Nhân tộc, nhưng cũng có lúc thăng lúc trầm, luôn phải đối kháng với Thần tộc để tranh đoạt không gian sinh tồn.
Tới bức bích họa cuối cùng là cảnh tượng vị Thánh thành chủ đời trước chiến đấu với Mẫu trùng kia. Vị Thánh thành chủ ấy vì bảo vệ Yêu tộc mà nuốt hận chết đi, để Mẫu trùng bị thương bỏ chạy. Tới đây, hắn thầm nghĩ: “Ta nếu thật sự là Yêu tộc, giờ phút này chắc chắn sẽ nhiệt huyết sôi trào, hận không thể cống hiến tất cả sức lực. Nhưng ta lại là Nhân tộc, nên tuy lịch sử của Yêu tộc có bi tráng ấy, nhưng ta phải tranh thủ không gian sinh tồn cho Nhân tộc ta! Bởi từ ban đầu, tộc ta không phải là thức ăn cho Yêu tộc! Tộc ta, nhất định sẽ trở lại với vị trí vốn có của mình, linh trưởng trong vạn tộc, thần trong Thần tộc!”
– Thấy chưa, đây chính là các vị tiên hiền của tộc ta!
Đúng lúc này, Sư Bất Dịch kích động lên tiếng:
– Đây là lịch sử huy hoàng của Yêu tộc ta! Long Nhạc, tuy trong cơ thể ngươi có một nửa huyết mạch là Long tộc, nhưng một nửa khác lại thuộc về Yêu tộc ta! Trong Long tộc, ngươi chẳng là cái thá gì, nhưng ở Yêu tộc, ngươi chắc chắn sẽ được trọng dụng!
Lão quay người lại dùng ánh mắt tinh tường của mình nhìn chằm chằm Chung Nhạc, hô to:
– Ngươi là đệ tử quan môn của Sư Bất Dịch, cũng là nhân tài hàng đầu của Yêu tộc! Lãng Thanh Vân không đáng tin, bởi nó rất có khả năng là gian tế của Thần tộc! Liên Tâm, Xích Luyện là nữ tử! Tư chất của Quy Thanh Sơn lại không phải là tuyệt đỉnh! Cho nên mai sau khi ta già rồi, chết đi, ngươi chính là Yêu chủ đời kế tiếp, là Thánh thành chủ sẽ thống trị Yêu tộc ở Đông Hoang! Ta sẽ coi ngươi là Thánh thành chủ kế nhiệm để bồi dưỡng! Những gì ngươi không nhận được ở Long tộc, ở nơi đây ta sẽ cho ngươi hết thảy! Điều ta mong muốn duy nhất chính là sự trung thành tuyệt đối của ngươi với Yêu tộc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.