Chương 208: Danh tiếng vô lượng.
Trạch Trư
17/11/2016
Chung Nhạc lao vù qua hai ngọn núi hình cánh cửa, vị võ giả Linh Thể
Cảnh của Ưng gia kia vẫn đang ôm hạ thân kêu thảm thiết, Trư Tiều phía
sau phát lực chạy lao đi, hét lớn:
- Ưng gia, mau giết tên nhãi đó đi, không thể để hắn về Hãm Không Thành!
Cường giả Linh Thể Cảnh của Ưng gia gắng gượng chịu đau, hai cánh xoẹt một tiếng chém xuống, Chung Nhạc giật mình, mặt đất đột nhiên có vô số lưỡi đao sắc lẹm chui lên, xếp thành hai hàng theo hướng hắn đang lao tới.
Những lưỡi đao này dựng thẳng đứng, hai con giao long dưới chân hắn lao đi bị những lưỡi đao đó rạch toác bụng, thần thông bị phá vỡ!
Chung Nhạc rơi xuống đất, hai hàng lưỡi đao bay lên không, tụ lại thành một dòng sông đao trên không trung. Lúc này dưới mặt đất cũng xuất hiện thêm nhiều lưỡi đao khác.
Thiên Vũ Đao Trận!
Chung Nhạc lắc mình, biến thành tám tay ba mắt, giơ tay lên, lập tức tám món binh khí đao, kiếm, song thuẫn, chùy, song câu và cây roi dài được quan tưởng, chém liên hồi như bão táp, chặt gãy hết các lưỡi đao kia. Hắn tiếp tục chạy đi, nhưng vẫn có vô vàn lưỡi đao bị hắn chặt gãy…
Phía sau, cường giả Ưng gia bay thấp sát mặt đất, đột nhiên dưới lòng đất chui lên mấy chục con giao long há mồm ngoạm chặt hai cánh của hắn định kéo xuống lòng đất.
Cường giả Ưng gia không kịp phản ứng, thân thể bị ép chặt xuống mặt đất, bị kéo lôi đi tới mấy trăm trượng.
Trư Tiều cố gắng nhảy lên, thân hình to lớn như ngọn núi từ trên cao rơi xuống, lưng chừng không đao quang lóe sáng. Liêu Nhận từ bên cạnh đâm tới đón tại quỹ đạo hắn rơi xuống.
- Ngũ Hành Luân, Chỉ Sơn Ấn!
Trư Tiều lập tay ấn xuống, năm ngón tay chấn động, năm ngọn núi lớn được quan tưởng từ tinh thần lực uỳnh uỳnh rơi xuống. Năm ngọn núi năm màu, hiển nhiên là chứa Ngũ Hành chi khí.
Chỉ Sơn Ấn và Liêu Nhận gặp nhau, dù gì cũng không phải ngọn núi thật sự mà chỉ là tinh thần lực quan tưởng thành, không thể sánh được với thần cốt, Chỉ Sơn Ấn bị Liêu Nhận chặt đôi.
Trư Tiều nhân cơ hội đó vặn người, rầm một tiếng rơi xuống đất khiến đất đá xung quanh tung lên bụi mù. Chung Nhạc đã chạy đi xa, cường giả Ưng gia cũng đã chém đám giao long cản bước mình, đập cánh bay lên. Hai cường giả Linh Thể Cảnh đều có chút thảm hại, tiếp tục truy sát Chung Nhạc.
- Không cần lo lắng, phía trước là nơi cường giả Thổ gia là Thổ Sư Sơn mai phục rồi.
Trư Tiều nói lớn:
- Thổ Sư Sơn chắc chắn chặn được hắn!
Hắn vừa nói tới đây thì mặt đất rung chuyển. Phía trước đột nhiên có vô số bức tường thành sừng sững mọc lên. Những tảng đá lớn tựa bức vách, biến thành mê cung. Giữa các bức vách là những cây cột đá lớn khắc đồ đằng văn huyền dị. Đây chính là một tòa sát trận!
Sát trận đã mở ra, sát khí cuồn cuộn xung thiên, là cường giả Thổ gia Thổ Sư Sơn mai phục ở đây. Chung Nhạc lọt vào sát trận của hắn, sát trận lập tức khởi động!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có một tòa sát trận lớn như vậy xuất hiện, bản lĩnh của Thổ Sư Sơn về Thổ hệ thần thông thật đáng kinh ngạc.
Trư Tiều mừng húm, cười:
- Tốt rồi, chỉ cần tên họ Long đó lọt vào sát trận là không phải lo hắn chạy thoát nữa. Hắn chạy dưới lòng đất thì không thoát được sự truy sát của Thổ Sư Sơn. Nếu bay lên trời thì không thoát được khỏi tay Ưng huynh. Mà chạy trên mặt đất thì không phải đối thủ của ta!
- Mở!
Chung Nhạc giơ tay bắt lấy Liêu Nhận đang bay tới, cầm đao chém xuống. Bùm bùm bùm, các bức tường bị chém vỡ, đồ đằng văn trên tường hay cột đá đều không ngăn cản nổi, bị Chung Nhạc chém tan tành, từ đầu bên này đại trận bay sang đầu kia đại trận.
Trong sát trận vọng ra tiếng gầm phẫn nộ. Mặt đất rung chuyển, một con thằn lằn khổng lồ bò lên, vừa kinh hãi vừa giận dữ nhìn Chung Nhạc phía xa. Đột nhiên nó chui xuống đất, mặt đất nhấp nhô lên xuống, Thổ Sư Sơn độn thổ truy sát Chung Nhạc.
Trư Tiều chạy tới nơi, tòa đại trận bay trên trời kia trước sau trống hoác, trận pháp bị xuyên thủng. Đại trận mới từ dưới đất bay lên, uy lực còn chưa được huy động hết đã bị Chung Nhạc cầm đao chém từ đầu này tới đầu kia, trận pháp đã không còn bất cứ tác dụng gì nữa.
- Lại là thanh đao đó. Tinh thần lực của tên này đã là lôi trì… luyện thần nha thành hồn binh, hồn binh trận pháp của chúng ta khó lòng trói chân được hắn. Phía trước còn có cường giả, mong là có thể chặn được hắn trước khi tới Hãm Không Thành.
Trên trời, Thanh Hà lái thuyền vào Hãm Không Thành, đáp xuống tại cảng bên cạnh thành, cho bốn người Long Xuân nhi xuống thuyền rồi cùng vào thành. Nàng ta thầm khấp khởi:
- Cuối cùng cũng thoát khỏi tên Long Nhạc. Tới Hãm Không Thành ta sẽ dùng đồ đằng trụ liên lạc về Huyền Quan bảo sư tôn phái cao thủ tới rồi tập hợp với họ, đợi tên Long Nhạc chui đầu vào lưới, giết chết hắn…
Trong Hãm Không Thành vô cùng náo nhiệt, yêu tộc hối hả qua lại, Thanh Hà dẫn theo bốn người Xuân Nhi tìm cứ điểm của Huyền Quan tại thánh thành. Đột nhiên xung quanh náo loạn, đông đảo yêu tộc bay lên cao, kẻ nào không bay được thì lắc người biến thành nguyên hình nhảy trèo lên cao nhìn ra xa.
- Ngoài thành có cao thủ đối quyết!
- Lưỡng đại cao thủ Khai Luân Cảnh mạnh nhất Đông Hoang ta, Viên Cơ, Hoa Phi Ngữ, hôm nay đối quyết trên xích thành, tranh vị trí đệ nhất Khai Luân Cảnh!
- Hai người bọn họ đều đã là đại cao thủ tu thành hình thái thứ ba của nguyên thần, có thể nói là mạnh nhất Khai Luân Cảnh. Lần đối quyết này có thể là đại sự lớn nhất của luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh rồi!
- Nghe nói hai vị cao thủ này là khắc tinh trời sinh, từng đấu hơn hai chục trận nhưng vẫn chưa phân định thắng bại!
Thanh Hà cũng rất tò mò, đem theo bốn người kia bay lên cao, đáp xuống lầu thành. Năm người nhìn về sợi xích phong tỏa thành, không kìm được cảm thán. Chỉ thấy hai vị luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh đứng trên sợi xích, một là cao thủ Viên tộc, thân cao một trượng sáu trượng bảy, toàn thân là lông màu kim, cường tráng dị thường, cơ thịt cuồn cuộn, tay cầm gậy gỗ cao tới hơn hai trượng, phủ đầy đồ đằng văn, khắc đồ đằng kim văn của Viên tộc khiến cây gậy gỗ lấp lánh ánh kim. Đó chính là Viên Cơ.
Còn vị kia là thiếu niên thanh tú, áo khoác trắng thêu hoa nhiều màu sắc, tay cầm quạt in hoa, phong thái vô cùng phong lưu, là đệ tử xuất sắc của Hoa tộc Hoa Phi Ngữ.
Hai vị luyện khí sĩ yêu tộc này đã nổi danh từ lâu, Thanh Hà cũng từng nghe tới tên tuổi của họ. Hoa Phi Ngữ của Hoa tộc tuy cũng là thực vật thành yêu nhưng không phải thuộc nhánh của Thuật Thiên Thu mà là thiếu niên cường giả xuất thân từ Hoa tộc ở Đông Hoang Thanh Minh Thành.
Hoa tộc ở Thanh Minh Thành là một đại gia tộc lịch sử lâu đời, cúng bái Hoa Thần chi linh. Hoa Thần từng là thần của yêu tộc, còn Thuật Thiên Thu tuy là lãnh tụ Huyền Quan nhưng hắn là cự đầu yêu tộc mới quật khởi gần đây, chưa tạo dựng một đại chủng tộc lớn mạnh, căn cơ còn yếu. Linh mà Huyền Quan cúng bái cũng không phải linh thuộc nhánh Thuật Thiên Thu mà là linh cúng bái thời kì Huyền Quan xây dựng.
Còn Viên Cơ là thiếu niên cường giả của Viên tộc tới từ Hổ Quan. Viên tộc cũng là một đại chủng tộc có lịch sử lâu đời.
Hai người họ đều xuất thân danh môn, là cao thủ đáng chú ý nhất trong số các Khai Luân Cảnh.
Trên thành lầu, một vị lão yêu tóc bạc phơ vuốt chòm râu cười:
- Nhân tộc có Chung Sơn thị thân cao tám trượng, rộng tám trượng. Thần tộc có tam đại cao thủ Khai Luân Cảnh của thần tộc. Còn yêu tộc ta cũng có Viên Cơ và Hoa Phi Ngữ! Giờ hai đại cao thủ này đối quyết, chắc chắn không hề thua kém trận đại chiến khi Chung Sơn thị xông vào thần tộc.
Long Hạ Nhi vô cùng tò mò, tiến lại nói:
- Vị lão gia đây, Chung Sơn thị của nhân tộc thật sự cao tám trượng, rộng tám trượng sao?
- Còn không phải sao?
Lão yêu tộc thấy mấy thiếu nữ này đều là nhân tộc, nhưng Thanh Hà lại là yêu tộc, tưởng họ là nha hoàn của Thanh Hà. Lão lấy ra một cuộn tranh, mở ra nói:
- Đây chính là bức phác họa Chung Sơn thị của Đông Hoang Thánh Thủ Đan Thanh Tử vẽ ra dựa vào tin đồn. Các ngươi nhìn đi.
Thanh Hà và bốn thiếu nữ tụm lại nhìn. Trong bức họa là một quái vật hung ác, người vuông vức, có tám chân, tám tay, cám cái đầu.
Quái vật này có mặt thì cười gằn, mặt thì há cái mồm đỏ lòm đầy máu, hoặc đang nhai luyện khí sĩ của thần tộc, vô cùng đáng sợ. So ra thì yêu tộc tướng mạo cổ quái một chút nhưng vẫn là mỹ nam tử.
Mấy người Long Xuân Nhi rùng mình, lão yêu quái kia cười khảy:
- Không biến thái như vậy thì sao ăn được nhiều thần tộc như vậy? Phải biết thần tộc cường đại tới mức nào chứ, nô dịch yêu tộc chúng ta không biết bao nhiêu năm. Hắn ăn thần tộc như ăn lạc, đương nhiên phải là hung thần ác sát! Nhưng yêu tộc ta có thần phù hộ, Viên Cơ và Hoa Phi Ngữ cũng không hề thua kém tên Chung Sơn thị ấy!
Ngoài thành, sợi xích sắt kia to đến khó tưởng tượng, mỗi mắt xích phải nặng tới mấy chục vạn cân, trên đó có thể cho xe ngựa chạy. Viên Cơ và Hoa Phi Ngữ đứng trên đó trở nên vô cùng nhỏ bé.
Hoa Phi Ngữ phe phẩy chiếc quạt. Quạt chuyển động là quanh người hắn nở đầy hoa, bay lượn xung quanh, vô cùng hoa lệ. Hắn nhàn nhã nói:
- Viên huynh, hôm nay chúng ta lại giao đấu. Chỉ là, hôm nay chắc chắn huynh sẽ thua, chắc chắn trở thành bàn đạp cho danh tiếng của ta.
Viên Cơ cười ha hả, hắn sinh ra đã tráng kiện, khí phách cũng hào hùng:
- Nhóc con Hoa gia, còn phải giao đấu đã mới biết được..
Hoa Phi Ngữ tỏa khí tức, phía sau đột nhiên xuất hiện một bông hoa khổng lồ, cánh hoa mở dần, bên trong bước ra một vị nữ thần xinh đẹp, một tay cầm giỏ hoa, một tay cầm dụng cụ hái hoa, mỉm cười:
- Ta đã luyện xong tuyệt học của Hoa tộc ta cho ngươi, Táng Hoa ba mươi sáu thức. Ba mươi sáu thức này ta đã luyện xong hoàn toàn. Hôm nay sẽ cho ngươi chết dưới rìu nguyên thần của ta, được trăm hoa mai táng, chết để lại tiếng thơm.
Viên Chấn rung người, phía sau xuất hiện chiến đấu viên linh, chính là nguyên thần của hắn, khí thức cuồng dã, bá đạo nói:
- Ngươi luyện thành Táng Hoa ba mươi thức, ta cũng luyện được tuyệt học của Viên gia. Hôm nay chúng ta sẽ phân cao thấp xem ngươi chết hay ta chết!
Trên tường thành, yêu tộc vui vẻ, tán thưởng:
- Cảm nhận được khí tức cường đại của họ chưa? Đây chính là khí thế của thiên tài, đáng kính, đáng sợ!
- Khí tức đáng sợ thật. Họ có thật là luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh không?
- Khí tức thế này chỉ e cho dù là cường giả Linh Thể Cảnh cũng chưa chắc có được…
Khí thế của Viên Cơ và Hoa Phi Ngữ càng ngày càng mạnh, khí thế nhanh chóng bùng nổ tới cực hạn, đại chiến sắp sửa nổ ra, biết bao yêu tộc căng thẳng nhìn hai cao thủ. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài thành đột nhiên bụi khói mù mịt, sấm vang chớp giật, các vị cường giả Linh Thể Cảnh lao ầm ầm về phía Hãm Không Thành.
Phía trước các cường giả Linh Thể Cảnh này, một thân ảnh chạy như bay, tránh được vô số đạo thần thông đang tấn công hắn, đột nhiên hắn nhảy lên sợi xích sắt khổng lồ chạy tới.
- Tránh ra!
Thân ảnh đầu rồng thân người đó lao tới như bay, uỳnh một tiếng, Viên Cơ ở phía dưới đâm phải thân ảnh kia, hai vị luyện khí sĩ lập tức tách nhau ra, Viên Cơ thổ huyết, nhát mắt đã không biết bị trúng bao nhiêu phát thần thông, bị đánh cho bay tít lên trời.
Tiếp đó Hoa Phi Ngữ giống như bị tê giác húc phải, bay đi như vệt sao băng, đâm mạnh vào bức tường thành, máu tươi trào họng. Toàn bộ luyện khí sĩ yêu tộc trên tường thành nhìn mà sững sờ.
- Long Nhạc!
Cuối cùng cũng có yêu tộc nhìn rõ được thân ảnh kia, hét lớn:
- Đó là Long Nhạc!
- Ưng gia, mau giết tên nhãi đó đi, không thể để hắn về Hãm Không Thành!
Cường giả Linh Thể Cảnh của Ưng gia gắng gượng chịu đau, hai cánh xoẹt một tiếng chém xuống, Chung Nhạc giật mình, mặt đất đột nhiên có vô số lưỡi đao sắc lẹm chui lên, xếp thành hai hàng theo hướng hắn đang lao tới.
Những lưỡi đao này dựng thẳng đứng, hai con giao long dưới chân hắn lao đi bị những lưỡi đao đó rạch toác bụng, thần thông bị phá vỡ!
Chung Nhạc rơi xuống đất, hai hàng lưỡi đao bay lên không, tụ lại thành một dòng sông đao trên không trung. Lúc này dưới mặt đất cũng xuất hiện thêm nhiều lưỡi đao khác.
Thiên Vũ Đao Trận!
Chung Nhạc lắc mình, biến thành tám tay ba mắt, giơ tay lên, lập tức tám món binh khí đao, kiếm, song thuẫn, chùy, song câu và cây roi dài được quan tưởng, chém liên hồi như bão táp, chặt gãy hết các lưỡi đao kia. Hắn tiếp tục chạy đi, nhưng vẫn có vô vàn lưỡi đao bị hắn chặt gãy…
Phía sau, cường giả Ưng gia bay thấp sát mặt đất, đột nhiên dưới lòng đất chui lên mấy chục con giao long há mồm ngoạm chặt hai cánh của hắn định kéo xuống lòng đất.
Cường giả Ưng gia không kịp phản ứng, thân thể bị ép chặt xuống mặt đất, bị kéo lôi đi tới mấy trăm trượng.
Trư Tiều cố gắng nhảy lên, thân hình to lớn như ngọn núi từ trên cao rơi xuống, lưng chừng không đao quang lóe sáng. Liêu Nhận từ bên cạnh đâm tới đón tại quỹ đạo hắn rơi xuống.
- Ngũ Hành Luân, Chỉ Sơn Ấn!
Trư Tiều lập tay ấn xuống, năm ngón tay chấn động, năm ngọn núi lớn được quan tưởng từ tinh thần lực uỳnh uỳnh rơi xuống. Năm ngọn núi năm màu, hiển nhiên là chứa Ngũ Hành chi khí.
Chỉ Sơn Ấn và Liêu Nhận gặp nhau, dù gì cũng không phải ngọn núi thật sự mà chỉ là tinh thần lực quan tưởng thành, không thể sánh được với thần cốt, Chỉ Sơn Ấn bị Liêu Nhận chặt đôi.
Trư Tiều nhân cơ hội đó vặn người, rầm một tiếng rơi xuống đất khiến đất đá xung quanh tung lên bụi mù. Chung Nhạc đã chạy đi xa, cường giả Ưng gia cũng đã chém đám giao long cản bước mình, đập cánh bay lên. Hai cường giả Linh Thể Cảnh đều có chút thảm hại, tiếp tục truy sát Chung Nhạc.
- Không cần lo lắng, phía trước là nơi cường giả Thổ gia là Thổ Sư Sơn mai phục rồi.
Trư Tiều nói lớn:
- Thổ Sư Sơn chắc chắn chặn được hắn!
Hắn vừa nói tới đây thì mặt đất rung chuyển. Phía trước đột nhiên có vô số bức tường thành sừng sững mọc lên. Những tảng đá lớn tựa bức vách, biến thành mê cung. Giữa các bức vách là những cây cột đá lớn khắc đồ đằng văn huyền dị. Đây chính là một tòa sát trận!
Sát trận đã mở ra, sát khí cuồn cuộn xung thiên, là cường giả Thổ gia Thổ Sư Sơn mai phục ở đây. Chung Nhạc lọt vào sát trận của hắn, sát trận lập tức khởi động!
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có một tòa sát trận lớn như vậy xuất hiện, bản lĩnh của Thổ Sư Sơn về Thổ hệ thần thông thật đáng kinh ngạc.
Trư Tiều mừng húm, cười:
- Tốt rồi, chỉ cần tên họ Long đó lọt vào sát trận là không phải lo hắn chạy thoát nữa. Hắn chạy dưới lòng đất thì không thoát được sự truy sát của Thổ Sư Sơn. Nếu bay lên trời thì không thoát được khỏi tay Ưng huynh. Mà chạy trên mặt đất thì không phải đối thủ của ta!
- Mở!
Chung Nhạc giơ tay bắt lấy Liêu Nhận đang bay tới, cầm đao chém xuống. Bùm bùm bùm, các bức tường bị chém vỡ, đồ đằng văn trên tường hay cột đá đều không ngăn cản nổi, bị Chung Nhạc chém tan tành, từ đầu bên này đại trận bay sang đầu kia đại trận.
Trong sát trận vọng ra tiếng gầm phẫn nộ. Mặt đất rung chuyển, một con thằn lằn khổng lồ bò lên, vừa kinh hãi vừa giận dữ nhìn Chung Nhạc phía xa. Đột nhiên nó chui xuống đất, mặt đất nhấp nhô lên xuống, Thổ Sư Sơn độn thổ truy sát Chung Nhạc.
Trư Tiều chạy tới nơi, tòa đại trận bay trên trời kia trước sau trống hoác, trận pháp bị xuyên thủng. Đại trận mới từ dưới đất bay lên, uy lực còn chưa được huy động hết đã bị Chung Nhạc cầm đao chém từ đầu này tới đầu kia, trận pháp đã không còn bất cứ tác dụng gì nữa.
- Lại là thanh đao đó. Tinh thần lực của tên này đã là lôi trì… luyện thần nha thành hồn binh, hồn binh trận pháp của chúng ta khó lòng trói chân được hắn. Phía trước còn có cường giả, mong là có thể chặn được hắn trước khi tới Hãm Không Thành.
Trên trời, Thanh Hà lái thuyền vào Hãm Không Thành, đáp xuống tại cảng bên cạnh thành, cho bốn người Long Xuân nhi xuống thuyền rồi cùng vào thành. Nàng ta thầm khấp khởi:
- Cuối cùng cũng thoát khỏi tên Long Nhạc. Tới Hãm Không Thành ta sẽ dùng đồ đằng trụ liên lạc về Huyền Quan bảo sư tôn phái cao thủ tới rồi tập hợp với họ, đợi tên Long Nhạc chui đầu vào lưới, giết chết hắn…
Trong Hãm Không Thành vô cùng náo nhiệt, yêu tộc hối hả qua lại, Thanh Hà dẫn theo bốn người Xuân Nhi tìm cứ điểm của Huyền Quan tại thánh thành. Đột nhiên xung quanh náo loạn, đông đảo yêu tộc bay lên cao, kẻ nào không bay được thì lắc người biến thành nguyên hình nhảy trèo lên cao nhìn ra xa.
- Ngoài thành có cao thủ đối quyết!
- Lưỡng đại cao thủ Khai Luân Cảnh mạnh nhất Đông Hoang ta, Viên Cơ, Hoa Phi Ngữ, hôm nay đối quyết trên xích thành, tranh vị trí đệ nhất Khai Luân Cảnh!
- Hai người bọn họ đều đã là đại cao thủ tu thành hình thái thứ ba của nguyên thần, có thể nói là mạnh nhất Khai Luân Cảnh. Lần đối quyết này có thể là đại sự lớn nhất của luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh rồi!
- Nghe nói hai vị cao thủ này là khắc tinh trời sinh, từng đấu hơn hai chục trận nhưng vẫn chưa phân định thắng bại!
Thanh Hà cũng rất tò mò, đem theo bốn người kia bay lên cao, đáp xuống lầu thành. Năm người nhìn về sợi xích phong tỏa thành, không kìm được cảm thán. Chỉ thấy hai vị luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh đứng trên sợi xích, một là cao thủ Viên tộc, thân cao một trượng sáu trượng bảy, toàn thân là lông màu kim, cường tráng dị thường, cơ thịt cuồn cuộn, tay cầm gậy gỗ cao tới hơn hai trượng, phủ đầy đồ đằng văn, khắc đồ đằng kim văn của Viên tộc khiến cây gậy gỗ lấp lánh ánh kim. Đó chính là Viên Cơ.
Còn vị kia là thiếu niên thanh tú, áo khoác trắng thêu hoa nhiều màu sắc, tay cầm quạt in hoa, phong thái vô cùng phong lưu, là đệ tử xuất sắc của Hoa tộc Hoa Phi Ngữ.
Hai vị luyện khí sĩ yêu tộc này đã nổi danh từ lâu, Thanh Hà cũng từng nghe tới tên tuổi của họ. Hoa Phi Ngữ của Hoa tộc tuy cũng là thực vật thành yêu nhưng không phải thuộc nhánh của Thuật Thiên Thu mà là thiếu niên cường giả xuất thân từ Hoa tộc ở Đông Hoang Thanh Minh Thành.
Hoa tộc ở Thanh Minh Thành là một đại gia tộc lịch sử lâu đời, cúng bái Hoa Thần chi linh. Hoa Thần từng là thần của yêu tộc, còn Thuật Thiên Thu tuy là lãnh tụ Huyền Quan nhưng hắn là cự đầu yêu tộc mới quật khởi gần đây, chưa tạo dựng một đại chủng tộc lớn mạnh, căn cơ còn yếu. Linh mà Huyền Quan cúng bái cũng không phải linh thuộc nhánh Thuật Thiên Thu mà là linh cúng bái thời kì Huyền Quan xây dựng.
Còn Viên Cơ là thiếu niên cường giả của Viên tộc tới từ Hổ Quan. Viên tộc cũng là một đại chủng tộc có lịch sử lâu đời.
Hai người họ đều xuất thân danh môn, là cao thủ đáng chú ý nhất trong số các Khai Luân Cảnh.
Trên thành lầu, một vị lão yêu tóc bạc phơ vuốt chòm râu cười:
- Nhân tộc có Chung Sơn thị thân cao tám trượng, rộng tám trượng. Thần tộc có tam đại cao thủ Khai Luân Cảnh của thần tộc. Còn yêu tộc ta cũng có Viên Cơ và Hoa Phi Ngữ! Giờ hai đại cao thủ này đối quyết, chắc chắn không hề thua kém trận đại chiến khi Chung Sơn thị xông vào thần tộc.
Long Hạ Nhi vô cùng tò mò, tiến lại nói:
- Vị lão gia đây, Chung Sơn thị của nhân tộc thật sự cao tám trượng, rộng tám trượng sao?
- Còn không phải sao?
Lão yêu tộc thấy mấy thiếu nữ này đều là nhân tộc, nhưng Thanh Hà lại là yêu tộc, tưởng họ là nha hoàn của Thanh Hà. Lão lấy ra một cuộn tranh, mở ra nói:
- Đây chính là bức phác họa Chung Sơn thị của Đông Hoang Thánh Thủ Đan Thanh Tử vẽ ra dựa vào tin đồn. Các ngươi nhìn đi.
Thanh Hà và bốn thiếu nữ tụm lại nhìn. Trong bức họa là một quái vật hung ác, người vuông vức, có tám chân, tám tay, cám cái đầu.
Quái vật này có mặt thì cười gằn, mặt thì há cái mồm đỏ lòm đầy máu, hoặc đang nhai luyện khí sĩ của thần tộc, vô cùng đáng sợ. So ra thì yêu tộc tướng mạo cổ quái một chút nhưng vẫn là mỹ nam tử.
Mấy người Long Xuân Nhi rùng mình, lão yêu quái kia cười khảy:
- Không biến thái như vậy thì sao ăn được nhiều thần tộc như vậy? Phải biết thần tộc cường đại tới mức nào chứ, nô dịch yêu tộc chúng ta không biết bao nhiêu năm. Hắn ăn thần tộc như ăn lạc, đương nhiên phải là hung thần ác sát! Nhưng yêu tộc ta có thần phù hộ, Viên Cơ và Hoa Phi Ngữ cũng không hề thua kém tên Chung Sơn thị ấy!
Ngoài thành, sợi xích sắt kia to đến khó tưởng tượng, mỗi mắt xích phải nặng tới mấy chục vạn cân, trên đó có thể cho xe ngựa chạy. Viên Cơ và Hoa Phi Ngữ đứng trên đó trở nên vô cùng nhỏ bé.
Hoa Phi Ngữ phe phẩy chiếc quạt. Quạt chuyển động là quanh người hắn nở đầy hoa, bay lượn xung quanh, vô cùng hoa lệ. Hắn nhàn nhã nói:
- Viên huynh, hôm nay chúng ta lại giao đấu. Chỉ là, hôm nay chắc chắn huynh sẽ thua, chắc chắn trở thành bàn đạp cho danh tiếng của ta.
Viên Cơ cười ha hả, hắn sinh ra đã tráng kiện, khí phách cũng hào hùng:
- Nhóc con Hoa gia, còn phải giao đấu đã mới biết được..
Hoa Phi Ngữ tỏa khí tức, phía sau đột nhiên xuất hiện một bông hoa khổng lồ, cánh hoa mở dần, bên trong bước ra một vị nữ thần xinh đẹp, một tay cầm giỏ hoa, một tay cầm dụng cụ hái hoa, mỉm cười:
- Ta đã luyện xong tuyệt học của Hoa tộc ta cho ngươi, Táng Hoa ba mươi sáu thức. Ba mươi sáu thức này ta đã luyện xong hoàn toàn. Hôm nay sẽ cho ngươi chết dưới rìu nguyên thần của ta, được trăm hoa mai táng, chết để lại tiếng thơm.
Viên Chấn rung người, phía sau xuất hiện chiến đấu viên linh, chính là nguyên thần của hắn, khí thức cuồng dã, bá đạo nói:
- Ngươi luyện thành Táng Hoa ba mươi thức, ta cũng luyện được tuyệt học của Viên gia. Hôm nay chúng ta sẽ phân cao thấp xem ngươi chết hay ta chết!
Trên tường thành, yêu tộc vui vẻ, tán thưởng:
- Cảm nhận được khí tức cường đại của họ chưa? Đây chính là khí thế của thiên tài, đáng kính, đáng sợ!
- Khí tức đáng sợ thật. Họ có thật là luyện khí sĩ Khai Luân Cảnh không?
- Khí tức thế này chỉ e cho dù là cường giả Linh Thể Cảnh cũng chưa chắc có được…
Khí thế của Viên Cơ và Hoa Phi Ngữ càng ngày càng mạnh, khí thế nhanh chóng bùng nổ tới cực hạn, đại chiến sắp sửa nổ ra, biết bao yêu tộc căng thẳng nhìn hai cao thủ. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài thành đột nhiên bụi khói mù mịt, sấm vang chớp giật, các vị cường giả Linh Thể Cảnh lao ầm ầm về phía Hãm Không Thành.
Phía trước các cường giả Linh Thể Cảnh này, một thân ảnh chạy như bay, tránh được vô số đạo thần thông đang tấn công hắn, đột nhiên hắn nhảy lên sợi xích sắt khổng lồ chạy tới.
- Tránh ra!
Thân ảnh đầu rồng thân người đó lao tới như bay, uỳnh một tiếng, Viên Cơ ở phía dưới đâm phải thân ảnh kia, hai vị luyện khí sĩ lập tức tách nhau ra, Viên Cơ thổ huyết, nhát mắt đã không biết bị trúng bao nhiêu phát thần thông, bị đánh cho bay tít lên trời.
Tiếp đó Hoa Phi Ngữ giống như bị tê giác húc phải, bay đi như vệt sao băng, đâm mạnh vào bức tường thành, máu tươi trào họng. Toàn bộ luyện khí sĩ yêu tộc trên tường thành nhìn mà sững sờ.
- Long Nhạc!
Cuối cùng cũng có yêu tộc nhìn rõ được thân ảnh kia, hét lớn:
- Đó là Long Nhạc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.