Chương 84: Linh hồn ngự kiếm
Trạch Trư
03/11/2016
Chung Nhạc và ngưu yêu đều bị thương, nhưng thương thế ngưu yêu nặng hơn. Cả hai đánh nhau tới đỏ cả mắt.
Hắc Long Vương linh sau lưng ngưu yêu giơ vuốt định bắt lấy gáy Chung Nhạc, cùng lúc đó linh hồn trong mi tâm Chung Nhạc bay ra, Đại Nhật Kim Ô cao không tới một tấc đối chiến với cái vồ của Hắc Long Vương linh vô cùng khổng lồ.
Không khí rung chuyển. Hắc Long Vương linh rất to lớn, mà Đại Nhật Kim Ô lại vô cùng nhỏ, thế nhưng về mặt sức mạnh thì lại cân xứng. Hắc Long Vương linh không làm gì được Đại Nhật Kim Ô, bèn giơ vuốt nắm lấy hai đoạn thương gãy đâm vào gáy Chung Nhạc.
Lại đúng lúc này Long Tướng kiếm khí bay ra khỏi mi tâm Chung Nhạc, kiếm khí sắc bén xoẹt qua, ngưu yêu thét lên một tiếng, đã bị chặt đi một cái chân trước nữa.
Chung Nhạc giơ đao vung lên, chém đứt hai móng trước của ngưu yêu này. Y dũng khí không còn, không dám ham chiến, vội vỗ cánh nhanh chóng bay xuống.
Chung Nhạc lập tức thôi động hai con giao long dưới chân. Giao long uốn người phóng đi, đuổi theo ngưu yêu.
Mà con ngưu yêu vừa tiếp đất, đang định bỏ chạy thì một gốc cây nhỏ bỗng chui ra từ trong đất, từng đạo mộc kiếm khí bay lên, bao vây lấy y.
Ngưu yêu rống lên, nhưng vì có lực phòng ngự đáng sợ nên dù bị mộc kiếm khí cắt cho mình đầy thương tích, ngưu yêu vẫn chưa chết, mà lao ra được khỏi vòng vây của mộc kiếm khí, dốc hết sức lực bỏ chạy về phía Cô Hà thành.
– Tiểu tử Long tộc, Lão Ngưu không phải đối thủ của ngươi, nên bị chặt mất hai chân, hãy tha mạng cho ta!
Con trâu này bị chặt đứt hai chân trước, vậy mà lại có thể dùng hai chân sau để chạy đi với tốc độ nhanh tới đáng sợ. Chỉ vài bước mà đã đột phá âm chướng, truyền tới tiếng vung đùng đùng. Mà đúng lúc này, ngưu yêu đột nhiên nhìn thấy kiếm khí mỏng manh như sợi tơ dựng thẳng trước mặt mình.
Ngay sau đó, y biến thành hai nửa. Vậy mà đôi chân ngưu yêu vẫn không ngừng chạy đi, phải tới vài dặm thì mới ngã xuống đất.
Chung Nhạc thu dây đàn lại. Lúc này dây đàn quay vòng bám vào chuôi Liêu Nhận, không có chút vết máu nào. Vừa rồi chính là Chung Nhạc đã tế dây đàn này lên để cắt đôi con trâu kia làm hai.
– Giết người như cắt cỏ, những sợi dây đàn này của Quân sư tỷ tương lai tất thành hung binh!
Một lúc lâu sau, Quân Tư Tà mới dần tỉnh lại. Thấy trời đang tối dần, còn vị Luyện khí sĩ thiếu niên Chung Sơn thị đang ngồi trên lưng rồng, điều khiển giao long bay giật lùi về phía Đại Hoang. Bờ vai hắn thủng một lỗ to, là vết thương để lại do bị sừng trâu đâm trúng. Nhưng vết thương bị cơ bắp chặn lại, tinh thần lực chắn kín mạch máu, không để máu chảy ra ngoài.
– Sư tỷ đừng hiểu lầm! Vừa rồi những lời ta nói với con ngưu yêu kia chỉ là để mê hoặc nó thôi.
Chung Nhạc dường như không cảm nhận được cơn đau từ bờ vai mà mỉm cười đầy ôn hòa và giải thích cho nàng.
Quân Tư Tà tỉnh táo lại. Nàng cảm thấy thương thế không chuyển biến xấu, mà độc tố trong cơ thể cũng ít đi, bèn lặng lẽ kiểm tra thân thể, rồi thở phào một hơi, Chung Nhạc không lợi dụng lúc khó khăn xâm hại nàng.
“Lúc ấy có thể là vì để lừa con trâu kia, nhưng cũng có khi thật sự muốn thải bổ nguyên âm của ta… Hừ hừ, con trâu đực kia muốn đoạt thân thể ta, còn hắn thì cướp lấy trái tim ta…”
Nghĩ tới đây, mặt Quân Tư Tà ửng đỏ, nàng cúi xuống, vành tai cũng đỏ bừng lên. Rồi một lúc sau, tiếng ùng ục ùng ục bỗng dưng vang lên. Chung Nhạc thì kinh ngạc, còn Quân Tư Tà thì ngại ngùng vô cùng, chẳng còn chút dáng vẻ nào của vị đại sư tỷ sát phạt quyết đoán nữa. Nàng cúi đầu, nói:
– Ta đói… Không phải ta cố ý đói! Nếu có Linh Nguyên Đan với Vũ Linh Đan bổ sung thể năng, ta sẽ không đói tới mức bụng kêu ầm lên thế này…
Chung Nhạc giơ tay tung một miếng thịt trâu còn nguyên máu vào trong tay nàng, nói:
– Mau ăn đi!
Quân Tư Tà nhìn mà chán nản:
– Nó sống mà!
– Ta cắt từ trên người con ngưu yêu kia.
Chung Nhạc nhìn bóng tối đằng xa, thu tầm mắt lại, khẽ nói:
– Giờ sư tỷ chỉ có thể ăn sống, ta…
Ngừng lại một lát, hắn hổ thẹn nói:
– Ta không biết thần thông hệ Hỏa.
Thiếu nữ lục y trợn tròn mắt, á khẩu ngồi đó. Thân là Luyện khí sĩ, vậy mà thần thông quan tưởng hệ Hỏa cũng không có, chuyện này có nói ra thì ai tin?
Chung Nhạc vội giải thích:
– Do tu vi của ta tiến cảnh nhanh quá, khiến ta không kịp tu hành thần thông quan tưởng hệ Hỏa với hệ Thủy.
Quân Tư Tà bĩu môi:
– Mặt dày! Khoe mẽ!
Chung Nhạc không để bụng. Hắn ngẩng đầu nhìn đằng xa, thấp giọng nói:
– Mà phía sau chúng ta có chó săn với lang yêu tới, nếu nướng chín thịt sẽ khiến mùi càng đậm, làm cho bọn chúng tìm được chúng ta nhanh hơn.
Quân Tư Tà nghe vậy, vội quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy bóng tối dần bao trùm lấy Đại Nguyên Hoang Địa. Trong bóng tối ấy, những ngọn lửa thi thoảng lại lóe lên. Mang máng có tiếng chó sủa, sói tru truyền tới.
Đó là những con chó săn và lang yêu với hình thể khổng lồ đang lần theo mùi mà truy đuổi. Nhìn số lượng ngọn lửa kia thì hẳn số lượng không hề ít.
Quân Tư Tà cau mày, cắn môi, rồi cầm lấy miếng thịt trâu rồi hung hăng cắn lấy.
Một lúc sau, Quân Tư Tà cũng ăn xong miếng thịt trâu, lau máu bên khóe môi, hỏi:
– Còn không? Ta cần bổ sung một lượng thể năng lớn, một miếng thịt trâu, dù là thịt của ngưu yêu cũng không đủ. Phải ăn mấy miếng to, vừa bổ sung thể lực, lại khiến thương thế mau lành hơn.
Chung Nhạc lại quăng mấy miếng thịt qua, lòng thì kinh ngạc nhìn cô thiếu nữ đang thoải mái ăn thịt trâu sống. Mỗi miếng thịt kia cũng phải nặng mấy cân, mà cô gái Quân Tư Tà, vị nữ cao thủ duy nhất trong bốn vị cao thủ trẻ của Kiếm Môn, lại có thể nhịn được vị tanh nồng mà cứ thế ăn.
– Quân sư tỷ cũng không phải người thường. Đúng rồi, tu vi thực lực của sư tỷ cao như thế, sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?
Chung Nhạc hỏi.
Quân Tư Tà lập tức buồn bã, cắn một miếng thịt trâu thật mạnh, rồi nói với vẻ chua chát:
– Ta bị mai phục, bị đám Quy Thanh Sơn, Liên Tâm phục kích.
Nàng cố nuốt thịt xuống, rồi lẳng lặng nói:
– Trong bốn cao thủ Kiếm Môn có phản đồ, tiết lộ vị trí của ta cho Yêu tộc, nên ta mới trúng mai phục.
Chung Nhạc nghe vậy thì giật mình, thất thanh hỏi:
– Phong, Phương, Lôi, Quân bốn cao thủ là tấm gương của các Luyện khí sĩ Kiếm Môn ta, tại sao lại có phản đồ? Phản đồ là ai?
Quân Tư Tà tiếp tục ăn, đáp:
– Không biết! Nhưng trong ba người bọn họ tất cả một kẻ đã bán đứng Kiếm Môn, muốn diệt trừ ta. Nếu không ta há có thể bị phục kích, bị thương nặng như vậy? Ta chết, cơ hội trở thành môn chủ Kiếm Môn của kẻ đó sẽ lớn hơn một phần…
Chung Nhạc im lặng, Quân Tư Tà cũng im lặng.
Một lúc lâu sau, ăn xong miếng thịt, Quân Tư Tà mỉm cười, nói:
– Chung sư đệ, ta thấy ngươi đã luyện thành linh, mà khiến linh hồn nhất thể, nhưng vì nhiều chỗ thiếu sót nên mỗi lần mà đánh đấm đều phải giở tiểu xảo ra để đối địch. Giao chiến với Luyện khí sĩ thì ngươi còn bó tay bó chân, không thể thoải mái mà đánh. Hẳn là ngươi chưa tìm hiểu rõ về linh, đạt được linh đồ đằng?
Chung Nhạc gật đầu, đáp:
– Tốc độ tu luyện của ta quá nhanh…
– Thôi đừng có dát vàng lên mặt nữa!
Quân Tư Tà phì cười, nói:
– Ngươi ưu điểm thì không ít, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là thích khoe mẽ. Sư tỷ tuy không lớn hơn ngươi là mấy, nhưng dẫu sao cũng trở thành Luyện khí sĩ trước ngươi vài năm. Cái khác không dám nói, chứ kinh nghiệm tu luyện với tâm đắc thì cũng có một hai. Sư đệ có thể tế linh hồn ra để ta xem thế nào?
Chung Nhạc gật đầu, lập tức khiến Đại Nhật Kim Ô bay ra khỏi thức hải.
Quân Tư Tà quan sát một lúc, rồi nói:
– Là nhật linh. Linh của sư đệ hẳn không phải lấy được từ Linh Không điện của Kiếm Môn? Linh Không điện có chứa hàng trăm loại linh, nhưng không có cái nào là linh của mặt trời cả, cũng không có nguyệt linh. Chủ yếu là vì mặt trăng và mặt trời cách ta quá xa, khiến việc bồi dưỡng hai loại linh này cho lớn mạnh là điều rất khó, việc tu luyện cũng khó. Luyện khí sĩ Kiếm Môn ta mà có được nhật linh thì chỉ Tả Tướng Sinh. Nhưng Tả Tướng Sinh là có được cơ duyên, chứ không phải là tu thành Luyện khí sĩ ở trong Kiếm Môn, mà là đột phá khi đang du lịch, đạt được linh của mặt trời.
Chung Nhạc gật đầu nói:
– Tả đường chủ lấy được Hỏa Nha Nhật Linh, còn ta lấy được Kim Ô Nhật Linh.
– Đại Nhật Kim Ô, Hỏa thần trời sinh, hung mãnh vô cùng. Mặt trời cách ta xa như vậy mà ngươi lại có thể lấy được Đại Nhật Kim Ô, mà còn là loại linh tinh thuần như vậy, thật là hiếm có. Chỉ sợ là nhật diệu linh thể thiên sinh mới có thể sánh được với ngươi.
Quân Tư Tà khen ngợi:
– Hơn nữa ngươi đã hợp nhất linh hồn, luyện thành nguyên thần, thực lực hẳn là rất mạnh, so với tên Luyện khí sĩ đầu sói kia thì mạnh hơn rất nhiều, căn bản không cần dùng chút mẹo vặt vãnh để thắng. Ngươi khi quyết đấu với Luyện khí sĩ có vẻ bó tay bó chân, hẳn là do không có pháp môn phòng ngự, lòng có lo lắng, nên mới chẳng thể phát huy được toàn lực. Thật ra tu luyện tới cảnh giới của ngươi rồi, tác dụng của linh hồn là rất lớn, mà ngươi lại không biết cách vận dụng. Nếu ngươi có thể phát huy được thực lực của linh hồn mình, lúc chiến đấu với Luyện khí sĩ khác sẽ không còn bó tay bó chân như vậy nữa.
Chung Nhạc nghiêm mặt đáp:
– Sư tỷ dạy bảo rất đúng!
– Ngươi dùng tinh thần lực điều khiển kiếm khí ư? Tinh thần lực điều khiển kiếm khí là cách mà đệ tử ngoại môn dùng. Còn Luyện khí sĩ chân chính thì dùng nguyên thần khống chế tinh thần lực, rồi lấy tinh thần lực điều khiển kiếm khí, như vậy tốc độ phản ứng sẽ nhanh hơn, kiếm pháp chính xác hơn, biến hóa cũng khó lường hơn.
Quân Tư Tà nói tiếp:
– Tương đương với việc khiến nguyên thần của ngươi chiến đấu thay ngươi. Cho dù là ngươi sử dụng gốc san hô hay hai đạo kiếm khí kia, hoặc là dây đàn của ta, cũng theo như ý mình.
Nghe vậy, Chung Nhạc lập tức nhớ tới lúc tên Luyện khí sĩ đầu sói và ngưu yêu khi quyết đấu với mình, vừa ra tay lập tức tế nguyên thần lên để nguyên thần điều khiển hồn binh.
– Hóa ra là vậy!
Chung Nhạc suy tư một lát, bèn bắt tay làm cho linh hồn Đại Nhật nguyên thần của mình điều khiển gốc san hô kia. Lập tức gốc san hô bay lên, các đạo kiếm khí bắn ra từ trong đó.
Hắn nhắm mắt lại cảm nhận, chỉ thấy mình như mọc thêm mười tám cánh tay nữa. Thoải mái sử dụng, chính là cái cảm giác này.
Hắn lập tức động tâm niệm, khiến dây đàn bay lên, lại lập tức cảm thấy như mình mọc thêm một cánh tay nữa.
Khi Long Tướng kiếm khí với mộc kiếm khí bay ra, Chung Nhạc chợt thấy như linh hồn mình có thêm hai mươi cánh tay nữa, mà việc sử dụng mỗi một cánh tay ấy đều vô cùng như ý. Trước đây khi hắn dùng tư duy cuẩ mình điều động những kiếm khí và hồn binh này chiến đấu rất là tiêu hao tinh lực, còn nay loại thoải mái mà điều khiển.
– Việc này… thật quá tốt!
Chung Nhạc tán thưởng một câu.
Quân Tư Tà cười nói:
– Nếu ngươi tu luyện thêm mấy pháp môn phòng ngự, sẽ lại càng thần kỳ. Ví dụ như Huyền Vũ Kim Linh Quyết của Kiếm Môn ta chính là một loại pháp môn phòng ngự. Lấy kim khí luyện làm tấm chắn, vẽ thêm huyền vũ đồ đằng vân lên trên, khiến lực phòng ngự rất mạnh. Nếu được nguyên thần khống chế, lực phòng ngự của nó phải nói là nước hắt không lọt. Bản thân ta có biết Huyền Vũ Kim Linh Quyết, tiếc là trong thời gian ngắn ngươi khó mà đạt được chân truyền, nếu không thì cũng có thể truyền thụ cho ngươi!
Nghe vậy Chung Nhạc mắt tỏa sáng, vội nói:
– Sư tỷ cứ dạy cho ta đi, còn học được hay không là chuyện của ta!
Quân Tư Tà bật cười:
– Ngươi lại định khoe mẽ cái việc tốc độ tu luyện của ngươi quá nhanh ư? Thôi được rồi, ta sẽ truyền thụ cho ngươi hai pháp môn này. Bản thân ta muốn xem tốc độ tu luyện của ngươi nhanh như nào, tránh cho ngươi cứ khoe khoang suốt! Muốn tu luyện Huyền Vũ Kim Linh Quyết thì phải tu luyện Huyền Vũ Quan Tưởng Quyết trước, luyện xong cái này mới có thể tu luyện Huyền Vũ Kim Linh Quyết. Chờ ngươi học được Huyền Vũ Quan Tưởng Quyết cũng phải mấy tháng sau, đến lúc đó xem ngươi còn bốc phét như nào.
Hắc Long Vương linh sau lưng ngưu yêu giơ vuốt định bắt lấy gáy Chung Nhạc, cùng lúc đó linh hồn trong mi tâm Chung Nhạc bay ra, Đại Nhật Kim Ô cao không tới một tấc đối chiến với cái vồ của Hắc Long Vương linh vô cùng khổng lồ.
Không khí rung chuyển. Hắc Long Vương linh rất to lớn, mà Đại Nhật Kim Ô lại vô cùng nhỏ, thế nhưng về mặt sức mạnh thì lại cân xứng. Hắc Long Vương linh không làm gì được Đại Nhật Kim Ô, bèn giơ vuốt nắm lấy hai đoạn thương gãy đâm vào gáy Chung Nhạc.
Lại đúng lúc này Long Tướng kiếm khí bay ra khỏi mi tâm Chung Nhạc, kiếm khí sắc bén xoẹt qua, ngưu yêu thét lên một tiếng, đã bị chặt đi một cái chân trước nữa.
Chung Nhạc giơ đao vung lên, chém đứt hai móng trước của ngưu yêu này. Y dũng khí không còn, không dám ham chiến, vội vỗ cánh nhanh chóng bay xuống.
Chung Nhạc lập tức thôi động hai con giao long dưới chân. Giao long uốn người phóng đi, đuổi theo ngưu yêu.
Mà con ngưu yêu vừa tiếp đất, đang định bỏ chạy thì một gốc cây nhỏ bỗng chui ra từ trong đất, từng đạo mộc kiếm khí bay lên, bao vây lấy y.
Ngưu yêu rống lên, nhưng vì có lực phòng ngự đáng sợ nên dù bị mộc kiếm khí cắt cho mình đầy thương tích, ngưu yêu vẫn chưa chết, mà lao ra được khỏi vòng vây của mộc kiếm khí, dốc hết sức lực bỏ chạy về phía Cô Hà thành.
– Tiểu tử Long tộc, Lão Ngưu không phải đối thủ của ngươi, nên bị chặt mất hai chân, hãy tha mạng cho ta!
Con trâu này bị chặt đứt hai chân trước, vậy mà lại có thể dùng hai chân sau để chạy đi với tốc độ nhanh tới đáng sợ. Chỉ vài bước mà đã đột phá âm chướng, truyền tới tiếng vung đùng đùng. Mà đúng lúc này, ngưu yêu đột nhiên nhìn thấy kiếm khí mỏng manh như sợi tơ dựng thẳng trước mặt mình.
Ngay sau đó, y biến thành hai nửa. Vậy mà đôi chân ngưu yêu vẫn không ngừng chạy đi, phải tới vài dặm thì mới ngã xuống đất.
Chung Nhạc thu dây đàn lại. Lúc này dây đàn quay vòng bám vào chuôi Liêu Nhận, không có chút vết máu nào. Vừa rồi chính là Chung Nhạc đã tế dây đàn này lên để cắt đôi con trâu kia làm hai.
– Giết người như cắt cỏ, những sợi dây đàn này của Quân sư tỷ tương lai tất thành hung binh!
Một lúc lâu sau, Quân Tư Tà mới dần tỉnh lại. Thấy trời đang tối dần, còn vị Luyện khí sĩ thiếu niên Chung Sơn thị đang ngồi trên lưng rồng, điều khiển giao long bay giật lùi về phía Đại Hoang. Bờ vai hắn thủng một lỗ to, là vết thương để lại do bị sừng trâu đâm trúng. Nhưng vết thương bị cơ bắp chặn lại, tinh thần lực chắn kín mạch máu, không để máu chảy ra ngoài.
– Sư tỷ đừng hiểu lầm! Vừa rồi những lời ta nói với con ngưu yêu kia chỉ là để mê hoặc nó thôi.
Chung Nhạc dường như không cảm nhận được cơn đau từ bờ vai mà mỉm cười đầy ôn hòa và giải thích cho nàng.
Quân Tư Tà tỉnh táo lại. Nàng cảm thấy thương thế không chuyển biến xấu, mà độc tố trong cơ thể cũng ít đi, bèn lặng lẽ kiểm tra thân thể, rồi thở phào một hơi, Chung Nhạc không lợi dụng lúc khó khăn xâm hại nàng.
“Lúc ấy có thể là vì để lừa con trâu kia, nhưng cũng có khi thật sự muốn thải bổ nguyên âm của ta… Hừ hừ, con trâu đực kia muốn đoạt thân thể ta, còn hắn thì cướp lấy trái tim ta…”
Nghĩ tới đây, mặt Quân Tư Tà ửng đỏ, nàng cúi xuống, vành tai cũng đỏ bừng lên. Rồi một lúc sau, tiếng ùng ục ùng ục bỗng dưng vang lên. Chung Nhạc thì kinh ngạc, còn Quân Tư Tà thì ngại ngùng vô cùng, chẳng còn chút dáng vẻ nào của vị đại sư tỷ sát phạt quyết đoán nữa. Nàng cúi đầu, nói:
– Ta đói… Không phải ta cố ý đói! Nếu có Linh Nguyên Đan với Vũ Linh Đan bổ sung thể năng, ta sẽ không đói tới mức bụng kêu ầm lên thế này…
Chung Nhạc giơ tay tung một miếng thịt trâu còn nguyên máu vào trong tay nàng, nói:
– Mau ăn đi!
Quân Tư Tà nhìn mà chán nản:
– Nó sống mà!
– Ta cắt từ trên người con ngưu yêu kia.
Chung Nhạc nhìn bóng tối đằng xa, thu tầm mắt lại, khẽ nói:
– Giờ sư tỷ chỉ có thể ăn sống, ta…
Ngừng lại một lát, hắn hổ thẹn nói:
– Ta không biết thần thông hệ Hỏa.
Thiếu nữ lục y trợn tròn mắt, á khẩu ngồi đó. Thân là Luyện khí sĩ, vậy mà thần thông quan tưởng hệ Hỏa cũng không có, chuyện này có nói ra thì ai tin?
Chung Nhạc vội giải thích:
– Do tu vi của ta tiến cảnh nhanh quá, khiến ta không kịp tu hành thần thông quan tưởng hệ Hỏa với hệ Thủy.
Quân Tư Tà bĩu môi:
– Mặt dày! Khoe mẽ!
Chung Nhạc không để bụng. Hắn ngẩng đầu nhìn đằng xa, thấp giọng nói:
– Mà phía sau chúng ta có chó săn với lang yêu tới, nếu nướng chín thịt sẽ khiến mùi càng đậm, làm cho bọn chúng tìm được chúng ta nhanh hơn.
Quân Tư Tà nghe vậy, vội quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy bóng tối dần bao trùm lấy Đại Nguyên Hoang Địa. Trong bóng tối ấy, những ngọn lửa thi thoảng lại lóe lên. Mang máng có tiếng chó sủa, sói tru truyền tới.
Đó là những con chó săn và lang yêu với hình thể khổng lồ đang lần theo mùi mà truy đuổi. Nhìn số lượng ngọn lửa kia thì hẳn số lượng không hề ít.
Quân Tư Tà cau mày, cắn môi, rồi cầm lấy miếng thịt trâu rồi hung hăng cắn lấy.
Một lúc sau, Quân Tư Tà cũng ăn xong miếng thịt trâu, lau máu bên khóe môi, hỏi:
– Còn không? Ta cần bổ sung một lượng thể năng lớn, một miếng thịt trâu, dù là thịt của ngưu yêu cũng không đủ. Phải ăn mấy miếng to, vừa bổ sung thể lực, lại khiến thương thế mau lành hơn.
Chung Nhạc lại quăng mấy miếng thịt qua, lòng thì kinh ngạc nhìn cô thiếu nữ đang thoải mái ăn thịt trâu sống. Mỗi miếng thịt kia cũng phải nặng mấy cân, mà cô gái Quân Tư Tà, vị nữ cao thủ duy nhất trong bốn vị cao thủ trẻ của Kiếm Môn, lại có thể nhịn được vị tanh nồng mà cứ thế ăn.
– Quân sư tỷ cũng không phải người thường. Đúng rồi, tu vi thực lực của sư tỷ cao như thế, sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?
Chung Nhạc hỏi.
Quân Tư Tà lập tức buồn bã, cắn một miếng thịt trâu thật mạnh, rồi nói với vẻ chua chát:
– Ta bị mai phục, bị đám Quy Thanh Sơn, Liên Tâm phục kích.
Nàng cố nuốt thịt xuống, rồi lẳng lặng nói:
– Trong bốn cao thủ Kiếm Môn có phản đồ, tiết lộ vị trí của ta cho Yêu tộc, nên ta mới trúng mai phục.
Chung Nhạc nghe vậy thì giật mình, thất thanh hỏi:
– Phong, Phương, Lôi, Quân bốn cao thủ là tấm gương của các Luyện khí sĩ Kiếm Môn ta, tại sao lại có phản đồ? Phản đồ là ai?
Quân Tư Tà tiếp tục ăn, đáp:
– Không biết! Nhưng trong ba người bọn họ tất cả một kẻ đã bán đứng Kiếm Môn, muốn diệt trừ ta. Nếu không ta há có thể bị phục kích, bị thương nặng như vậy? Ta chết, cơ hội trở thành môn chủ Kiếm Môn của kẻ đó sẽ lớn hơn một phần…
Chung Nhạc im lặng, Quân Tư Tà cũng im lặng.
Một lúc lâu sau, ăn xong miếng thịt, Quân Tư Tà mỉm cười, nói:
– Chung sư đệ, ta thấy ngươi đã luyện thành linh, mà khiến linh hồn nhất thể, nhưng vì nhiều chỗ thiếu sót nên mỗi lần mà đánh đấm đều phải giở tiểu xảo ra để đối địch. Giao chiến với Luyện khí sĩ thì ngươi còn bó tay bó chân, không thể thoải mái mà đánh. Hẳn là ngươi chưa tìm hiểu rõ về linh, đạt được linh đồ đằng?
Chung Nhạc gật đầu, đáp:
– Tốc độ tu luyện của ta quá nhanh…
– Thôi đừng có dát vàng lên mặt nữa!
Quân Tư Tà phì cười, nói:
– Ngươi ưu điểm thì không ít, nhưng khuyết điểm duy nhất chính là thích khoe mẽ. Sư tỷ tuy không lớn hơn ngươi là mấy, nhưng dẫu sao cũng trở thành Luyện khí sĩ trước ngươi vài năm. Cái khác không dám nói, chứ kinh nghiệm tu luyện với tâm đắc thì cũng có một hai. Sư đệ có thể tế linh hồn ra để ta xem thế nào?
Chung Nhạc gật đầu, lập tức khiến Đại Nhật Kim Ô bay ra khỏi thức hải.
Quân Tư Tà quan sát một lúc, rồi nói:
– Là nhật linh. Linh của sư đệ hẳn không phải lấy được từ Linh Không điện của Kiếm Môn? Linh Không điện có chứa hàng trăm loại linh, nhưng không có cái nào là linh của mặt trời cả, cũng không có nguyệt linh. Chủ yếu là vì mặt trăng và mặt trời cách ta quá xa, khiến việc bồi dưỡng hai loại linh này cho lớn mạnh là điều rất khó, việc tu luyện cũng khó. Luyện khí sĩ Kiếm Môn ta mà có được nhật linh thì chỉ Tả Tướng Sinh. Nhưng Tả Tướng Sinh là có được cơ duyên, chứ không phải là tu thành Luyện khí sĩ ở trong Kiếm Môn, mà là đột phá khi đang du lịch, đạt được linh của mặt trời.
Chung Nhạc gật đầu nói:
– Tả đường chủ lấy được Hỏa Nha Nhật Linh, còn ta lấy được Kim Ô Nhật Linh.
– Đại Nhật Kim Ô, Hỏa thần trời sinh, hung mãnh vô cùng. Mặt trời cách ta xa như vậy mà ngươi lại có thể lấy được Đại Nhật Kim Ô, mà còn là loại linh tinh thuần như vậy, thật là hiếm có. Chỉ sợ là nhật diệu linh thể thiên sinh mới có thể sánh được với ngươi.
Quân Tư Tà khen ngợi:
– Hơn nữa ngươi đã hợp nhất linh hồn, luyện thành nguyên thần, thực lực hẳn là rất mạnh, so với tên Luyện khí sĩ đầu sói kia thì mạnh hơn rất nhiều, căn bản không cần dùng chút mẹo vặt vãnh để thắng. Ngươi khi quyết đấu với Luyện khí sĩ có vẻ bó tay bó chân, hẳn là do không có pháp môn phòng ngự, lòng có lo lắng, nên mới chẳng thể phát huy được toàn lực. Thật ra tu luyện tới cảnh giới của ngươi rồi, tác dụng của linh hồn là rất lớn, mà ngươi lại không biết cách vận dụng. Nếu ngươi có thể phát huy được thực lực của linh hồn mình, lúc chiến đấu với Luyện khí sĩ khác sẽ không còn bó tay bó chân như vậy nữa.
Chung Nhạc nghiêm mặt đáp:
– Sư tỷ dạy bảo rất đúng!
– Ngươi dùng tinh thần lực điều khiển kiếm khí ư? Tinh thần lực điều khiển kiếm khí là cách mà đệ tử ngoại môn dùng. Còn Luyện khí sĩ chân chính thì dùng nguyên thần khống chế tinh thần lực, rồi lấy tinh thần lực điều khiển kiếm khí, như vậy tốc độ phản ứng sẽ nhanh hơn, kiếm pháp chính xác hơn, biến hóa cũng khó lường hơn.
Quân Tư Tà nói tiếp:
– Tương đương với việc khiến nguyên thần của ngươi chiến đấu thay ngươi. Cho dù là ngươi sử dụng gốc san hô hay hai đạo kiếm khí kia, hoặc là dây đàn của ta, cũng theo như ý mình.
Nghe vậy, Chung Nhạc lập tức nhớ tới lúc tên Luyện khí sĩ đầu sói và ngưu yêu khi quyết đấu với mình, vừa ra tay lập tức tế nguyên thần lên để nguyên thần điều khiển hồn binh.
– Hóa ra là vậy!
Chung Nhạc suy tư một lát, bèn bắt tay làm cho linh hồn Đại Nhật nguyên thần của mình điều khiển gốc san hô kia. Lập tức gốc san hô bay lên, các đạo kiếm khí bắn ra từ trong đó.
Hắn nhắm mắt lại cảm nhận, chỉ thấy mình như mọc thêm mười tám cánh tay nữa. Thoải mái sử dụng, chính là cái cảm giác này.
Hắn lập tức động tâm niệm, khiến dây đàn bay lên, lại lập tức cảm thấy như mình mọc thêm một cánh tay nữa.
Khi Long Tướng kiếm khí với mộc kiếm khí bay ra, Chung Nhạc chợt thấy như linh hồn mình có thêm hai mươi cánh tay nữa, mà việc sử dụng mỗi một cánh tay ấy đều vô cùng như ý. Trước đây khi hắn dùng tư duy cuẩ mình điều động những kiếm khí và hồn binh này chiến đấu rất là tiêu hao tinh lực, còn nay loại thoải mái mà điều khiển.
– Việc này… thật quá tốt!
Chung Nhạc tán thưởng một câu.
Quân Tư Tà cười nói:
– Nếu ngươi tu luyện thêm mấy pháp môn phòng ngự, sẽ lại càng thần kỳ. Ví dụ như Huyền Vũ Kim Linh Quyết của Kiếm Môn ta chính là một loại pháp môn phòng ngự. Lấy kim khí luyện làm tấm chắn, vẽ thêm huyền vũ đồ đằng vân lên trên, khiến lực phòng ngự rất mạnh. Nếu được nguyên thần khống chế, lực phòng ngự của nó phải nói là nước hắt không lọt. Bản thân ta có biết Huyền Vũ Kim Linh Quyết, tiếc là trong thời gian ngắn ngươi khó mà đạt được chân truyền, nếu không thì cũng có thể truyền thụ cho ngươi!
Nghe vậy Chung Nhạc mắt tỏa sáng, vội nói:
– Sư tỷ cứ dạy cho ta đi, còn học được hay không là chuyện của ta!
Quân Tư Tà bật cười:
– Ngươi lại định khoe mẽ cái việc tốc độ tu luyện của ngươi quá nhanh ư? Thôi được rồi, ta sẽ truyền thụ cho ngươi hai pháp môn này. Bản thân ta muốn xem tốc độ tu luyện của ngươi nhanh như nào, tránh cho ngươi cứ khoe khoang suốt! Muốn tu luyện Huyền Vũ Kim Linh Quyết thì phải tu luyện Huyền Vũ Quan Tưởng Quyết trước, luyện xong cái này mới có thể tu luyện Huyền Vũ Kim Linh Quyết. Chờ ngươi học được Huyền Vũ Quan Tưởng Quyết cũng phải mấy tháng sau, đến lúc đó xem ngươi còn bốc phét như nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.