Chương 203: Ngọc Ly long nữ.
Trạch Trư
15/11/2016
Chung Nhạc mở cuộn tài liệu bốn nữ đưa lên, trong đó có ghi chép những
gì đã sản xuất được trên lãnh địa trong thời gian qua. Phần lớn là
khoáng sản, gia súc, vàng bạc, linh dược, linh quả. Ngoài ra số nhân
khẩu cũng được ghi chép như một dạng tài sản. Bộ lạc nào sinh được bao
nhiêu đứa trẻ, bao nhiêu người chết, có bao nhiêu tráng đinh, bao nhiêu
phụ nữ trẻ em, tất cả đều được ghi chép tường tận.
Còn có lễ vật qua lại giữa lãnh chủ các lãnh địa phụ cận, cả số lượng cống vật cho Cô Hà Thành Cô Hồng Tử thành chủ, cũng không sót một thứ nào.
Có bốn nữ, lãnh địa của hắn được quản lý vô cùng quy củ, các hạng mục được ghi chép tỉ mỉ chu đáo, còn cả các sự kiện như hôn nhân cưới hỏi của các lãnh chủ yêu tộc xung quanh cũng được bốn vị thiếu nữ này sắp xếp thỏa đáng, không cần hắn phải nhọc lòng.
- Nhà có nữ tử như có báu vật. Nhà ta có tận bốn người đúng là tứ bảo thiếp thân của ta.
Chung Nhạc vô cùng hài lòng nghĩ.
Không lâu sau, một giọng nói lạnh lùng vọng tới:
- Long đại lão gia quả nhiên thật kênh kiệu, người ta muốn gặp ngài một lần cũng khó khăn!
Chung Nhạc cười:
- Hạ Nhi, oan uổng cho ngươi rồi, vị long tộc sư tỷ đây quả nhiên là miệng lưỡi vô cùng lợi hại!
Xuân Nhi dẫn tới một thiếu nữ khí thế hào hùng bước vào. Thiếu nữ đó cũng cao ngang ngửa Chung Nhạc, cao hơn nhiều so với các nữ tử bình thường khác, trên trán lại không có sừng rồng, không khác gì với những thiếu nữ nhân tộc.
Nàng có mái tóc dài buông quá hông, thắt bím đuôi ngựa, khi bước đi tóc bồng bềnh lay động rất thích mắt.
Nàng mặc một tấm giáp mềm buộc quanh hông, có lẽ được làm từ vảy rồng, làm nổi bật lên phần hông hoàn mỹ của nàng.
Bên hông nàng có đeo đao, mỗi hành động đều toát lên khí thế mạnh mẽ. Rõ ràng là một nữ tử đã trải qua nhiều trận chiến chứ không phải bình hoa di động.
- Đông Hải Long Nhạc. Không biết phải xưng hô với sư tỷ thế nào?
Chung Nhạc đứng dậy thi lễ, cười hỏi.
Vị long nữ kia đáp lễ, nói:
- Ngọc Ly thị Úy Trì Lệ, bái kiến Đông Hoang lãnh chủ.
- Ngọc Ly thị? Lẽ nào là hỗn huyết giữa Ngư Long Tộc và Ly Long nên gọi là Ngọc Ly thị? Chẳng trách lại thanh tú như vậy. Ly Long Ngư Long đều không có sừng rồng, biến thành hình người còn hợp thẩm mỹ của nhân tộc hơn long tộc khác.
Chung Nhạc nghĩ bụng.
Ngọc Ly thị lấy họ Úy Trì, chắc không phải họ lớn của long tộc, mà là một thị tộc hỗn huyết. Có thể là thị tộc phụ thuộc của họ Ngao. Chung Nhạc giơ tay:
- Mời ngồi. Cái danh Đông Hoang lãnh chủ thì hơi lớn rồi, ta không gánh vác được.
Úy Trì Lệ khẽ nhướn mày:
- Với Đông Hải ta mà nói, giờ ngươi chính là Đông Hoang lãnh chủ. Dù sao Đông Hải ta trước nay chưa từng có chỗ đứng trên Đông Hoang, ngươi là đầu tiên. Vì thế gọi ngươi là Đông Hoang lãnh chủ không hề quá chút nào. Sau này, với sự trợ giúp của Đông Hải, ngươi cũng có thể sẽ trở thành lãnh chủ thống trị Đông Hoang.
Chung Nhạc hơi nhíu mày, hắn đã biết long tộc có dã tâm với đại lục, không ngờ Úy Trì Lệ lại nói công khai ra như vậy.
Giả sử hắn trở thành lãnh chủ thống trị Đông Hoang, vậy thì Đông Hoang có bốn phần sẽ trở thành lãnh địa trực thuộc long tộc. Đến lúc đó long tộc đóng quân ở đây, việc đuổi hắn đi có lẽ cũng dễ như trở bàn tay.
Sau khi long tộc đứng vững được ở Đông Hoang, chỉ e mục tiêu sẽ không thể thiếu Đại Hoang.
Mục đích của hắn đương nhiên chỉ là mượn sức long tộc chống lại yêu tộc, chưa đến mức mời long tộc tới làm kẻ địch của Đại Hoang.
Úy Trì Lệ ánh mắt lay động, nói:
- Ta lần này tới đã nghe về lãnh chủ thần thông quảng đại, đại chiến trên phố, một chiêu đánh chết Thiên Yêu Lê Quân, đại sát mấy vạn dặm, danh chấn thiên hạ. Chỉ là, thời gian gần đây lãnh chủ bế quan, không biết tên tuổi đã bị kẻ khác che khuất. Nhân tộc Kiếm Môn có một kẻ tên Chung Nhạc, hắn đột nhiên nổi danh từ một trận chiến ở Hiếu Mang thần tộc. Khi đó đã tề danh với lãnh chủ.
Chung Nhạc dở khóc dở cười, thời gian này hắn đã gặp không ít người so sánh hắn với “Long Nhạc”, giờ nghe cũng đến mòn cả tai.
- Lãnh chủ và hắn được gọi là “Song Nhạc”, nhưng đó là trước đây. Từ khi hắn mở ngược ngũ đại nguyên thần bí cảnh, bước vào Khai Luân Cảnh thì lãnh chủ đã bị đẩy xuống dưới rồi.
Úy Trì Lệ mỉm cười:
- Tên Chung Nhạc của nhân tộc này giờ đã là cường giả Khai Luân Cảnh, mở Ngũ Luân, bị đông đảo thần tộc ở Tây Hoang truy sát, đại khai sát giới ở dãy Liên Vân Sơn, giết hơn mười cường giả Khai Luân Cảnh của thần tộc, tất cả đều là một chiêu kích sát, tránh được sự truy kích của cường giả Linh Thể Cảnh. Thậm chí một trong tam đại cường giả Khai Luân Cảnh của Tây Hoang là Chư Cự Sơn cũng bại trong tay hắn.
Chung Nhạc nghe vị nữ tử long tộc này khen bản thân hắn thì khóc không được mà cười cũng không xong.
Ánh mắt Úy Trì Lệ lấp láy:
- Giờ tên tuổi của tên Chung Nhạc đó đã vang dội hơn cả ngươi, ngươi bế quan thời gian qua tên tuổi đã không còn được như trước. Thuộc hạ rất lo lắng tu vi thực lực của lãnh chủ liệu có thống lĩnh được vùng đất này và thuộc hạ không.
Nàng ta nói tới mức này, lẽ nào Chung Nhạc còn không hiểu?
Nữ tử này kiêu ngạo không cam tâm làm một tiểu lãnh chủ dưới trướng hắn nên nói vậy khích tướng Chung Nhạc, buộc hắn giao đấu với nàng ta để thuận tiện đoạt quyền!
Nếu Chung Nhạc thua, sau này lẽ nào Úy Trì Lệ sẽ nghe lời hắn? Ngược lại nàng ta còn sẽ uy hiếp khiến lãnh chủ như hắn chỉ hữu danh vô thực. Lãnh địa của Chung Nhạc thực sự sẽ thuộc về nàng ta!
Thực lực chí tôn, không phải trên danh phận!
Chỉ khi có thực lực hơn người mới thống soái được những kẻ kiệt ngạo bất thuận, làm đại lãnh chủ thống trị vùng đất rộng lớn.
Chung Nhạc mỉm cười:
- Nhân tộc Chung Nhạc?.... Ha ha, chỉ là một luyện khí sĩ nhân tộc, lẽ nào là đối thủ của ta? Sớm muộn gì ta cũng sẽ gặp tên Chung Nhạc này. Nhưng nếu Úy Trì Lệ ngươi đã nghi ngờ thực lực của ta liệu có làm thủ lĩnh của ngươi không, thì ra sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục. Ngươi cũng là Khai Luân Cảnh đúng không? Rất trùng hợp, thời gian này ta bế quan cũng tu luyện tới Khai Luân Cảnh, Ngũ Luân đều đã mở.
Úy Trì Lệ chính là chờ câu này của hắn, nghe vậy chiến ý bừng bừng, tay cầm đao bên hông định ra tay.
Nàng ta là long tộc, khí thế bùng nổ, uy nghiêm long tộc hùng hồn truyền khắp quần sơn. Bốn thiếu nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông sao có thể chống cự được long uy, ai cũng tái mặt, gần như ngất đi.
Chung Nhạc khí tức cũng bùng phát, tựa gió xuân bao phủ lấy họ, lúc này bốn thiếu nữ mới đỡ một chút, nhưng vẫn rất sợ hãi, vội trốn sau lưng Chung Nhạc.
- Úy Trì Lệ, ngươi không cần phải căng thẳng như vậy.
Chung Nhạc cười.
- Ta và ngươi dù sao cũng là một nhà, không thể quyết đấu sinh tử, vẫn là nên nhẹ nhàng một chút, đấu một chưởng là có thể phân thắng bại, biết ai mới là thủ lĩnh.
Úy Trì Lệ buông đao, khẽ cười:
- Thuộc hạ nhất định sẽ nhẹ một chút, để lãnh chủ đỡ quá mất mặt.
- Dễ nói, dễ nói thôi.
Chung Nhạc giơ tay trước người, cười:
- Ngươi có thể dùng hết sức đánh lên bàn tay ta. Nếu ngươi vẫn đứng được ở đây thì ta thua. Ngươi sẽ là lãnh chủ ở đây, còn ta là thuộc hạ.
- Lát ta đánh bay ngươi xem ngươi còn huênh hoang thế nào!
Úy Trì Lệ ánh mắt lóe tinh quang, khí thế ngày một mạnh, sau lưng xuất hiện các quầng sáng, nàng ta đã mở nguyên thần bí cảnh!
Nàng ta đẩy một chưởng ra, không khí phát ra tiếng long ngâm. Lòng bàn tay Úy Trì Lệ phủ đầy long văn, cánh tay, cổ cũng hiện long văn, giống như có vô số con rồng nhỏ đủ màu sắc đang bay loạn dưới da nàng ta vậy.
Sức mạnh chứa trong một chưởng này của nàng ta vô cùng khủng khiếp, phát huy toàn bộ ưu thế sức mạnh của long tộc. Chưởng phong nổi lên, Lão Gia Miếu của Chung Nhạc đột nhiên bị nhấc bổng lên, vỡ tan tành trên không trung.
Long tộc vốn đã có sức mạnh ưu việt, pháp lực cũng hùng hồn. Một chưởng này của Úy Trì Lệ đồng thời dùng tới sức mạnh nhục thân và thần thông pháp lực, vô cùng đáng sợ!
Bàn tay Chung Nhạc vẫn ở giữ không trung không hề động đậy, rồi chưởng của Úy Trì Lệ đập mạnh lên lòng bàn tay Chung Nhạc.
Hai chưởng gặp nhau, sắc mặt Úy Trì Lệ lập tức kịch biến, cảm nhận được sức mạnh khủng bố ẩn chứa trong bàn tay Chung Nhạc. Hắn không hề động đậy nhưng sức mạnh trong tay hắn lại truyền tới năm lần dao động dị thường, là sức mạnh của Ngũ Hành bí cảnh!
Không chỉ vậy, nàng còn cảm nhận được năng lượng Vạn Tượng, Giao Long!
Uỳnh uỳnh!
Nữ tử này bắn ngược ra sau, tốc độ nhanh tới mức mắt thường không nhìn kịp!
Mấy người Xuân Nhi, Hạ Nhi chỉ thấy nàng ta đánh mạnh lên bàn tay Chung Nhạc rồi bị bay đi. Họ đều không hiểu, nhưng Úy Trì Lệ thì biết sức mạnh của một chưởng này của Chung Nhạc đáng sợ tới mức nào.
Nàng căn bản không có khả năng phản kháng đã bị năng lượng trong một chưởng đó đánh bay!
Chạm tới là bay!
Từ xa vọng lại tiếng nổ lớn, khói bụi bay lên mịt mù. Úy Trì Lệ đập vào ngọn núi cách đó vài dặm, không còn động tĩnh gì.
Mấy người Xuân Nhi trố mắt nhìn.
Chung Nhạc nói:
- Nàng ta gãy mất mấy cái xương, không động đậy được, các ngươi đi khiêng nàng ta lại đây.
Bốn người kinh hãi, vội thi triển thuật phi hành bay đi. Ngọn núi kia gần như bị xuyên thủng, để lộ một cái động lớn bốc khói. Bên trong là một con ấu long dài chừng bảy trượng đang thở dốc.
Bốn người vội vào trong động, con ấu long liền biến thành Úy Trì Lệ, nghiến răng nói:
- Không cần các ngươi, tự ta đi.
Mấy người Xuân Nhi không nói không rằng, khiêng nàng ta lên quay lại Ưng Chuẩn Lĩnh, đặt nàng ta vào chỗ trước mặt Chung Nhạc. Úy Trì Lệ đau đớn xuýt xoa liên hồi, nhưng ngậm chặt răng không kêu đau.
- Giờ ta có thể làm lãnh chủ của ngươi rồi chứ?
Chung Nhạc mỉm cười.
Lúc này Úy Trì Lệ mới tâm phục khẩu phục, tế nguyên thần mở nguyên thần bí cảnh, cẩn thận lấy ra một phong thư giao cho Chung Nhạc:
- Lần này ta tới đem theo mật thư của Phượng Lâu công tử. Phượng Lâu công tử muốn ta đưa thư tận tay ngươi.
Chung Nhạc mở thư, trong đó viết thân phận long tộc của Chung Nhạc đã lo liệu ổn thỏa, tên đã được ghi vào tộc phổ của long tộc, có tên có họ, lai lịch truyền thừa đều đã đầy đủ, không cần phải lo lắng thân phận bị nghi ngờ.
Chung Nhạc thở phào. Thấy thư mời hắn về một chuyến tìm hiểu phân bố một số thế lực của long tộc để khỏi bị lộ sơ hở. Hơn nữa mấy vị trưởng lão của Ngao thị cũng muốn gặp hắn.
Chung Nhạc vê tay, mật thư bốc cháy thành than, nghĩ bụng:
- Tới Đông Hải sao? Vừa hay ta cũng định như vậy. Đưa mấy người Xuân Nhi tới Đông Hải tìm linh thượng hạng để họ tu thành luyện khí sĩ. Nhưng trước đó ta phải gặp Cô Hồng Tử trước đã, để hắn giúp ta trông coi lãnh địa.
Úy Trì Lệ nhịn đau lén nhìn hắn, thấy vị “long tộc thiếu niên” này trầm tư thì nghĩ:
- Hắn còn trẻ nhưng danh tiếng đã không hề nhỏ, hơn nữa lại to gan, một mình tới Đông Hoang, thậm chí còn trở thành quan môn đệ tử của thủ lĩnh yêu tộc…
Giờ nàng ta còn chưa biết Chung Nhạc không phải long tộc mà là nhân tộc, còn tưởng Chung Nhạc là thiếu niên long tộc, trong lòng rất kính ngưỡng hắn.
Vị long nữ này lén quan sát Chung Nhạc, đột nhiên Chung Nhạc ngẩng lên nhìn, nàng vội rời mắt đi, mặt đỏ, thầm nghĩ:
- Hắn mạnh thật, thật sự rất mạnh. Ngao thị có mấy chục thị tộc phụ thuộc, cùng lứa chắc chẳng ai bằng được hắn…
Còn có lễ vật qua lại giữa lãnh chủ các lãnh địa phụ cận, cả số lượng cống vật cho Cô Hà Thành Cô Hồng Tử thành chủ, cũng không sót một thứ nào.
Có bốn nữ, lãnh địa của hắn được quản lý vô cùng quy củ, các hạng mục được ghi chép tỉ mỉ chu đáo, còn cả các sự kiện như hôn nhân cưới hỏi của các lãnh chủ yêu tộc xung quanh cũng được bốn vị thiếu nữ này sắp xếp thỏa đáng, không cần hắn phải nhọc lòng.
- Nhà có nữ tử như có báu vật. Nhà ta có tận bốn người đúng là tứ bảo thiếp thân của ta.
Chung Nhạc vô cùng hài lòng nghĩ.
Không lâu sau, một giọng nói lạnh lùng vọng tới:
- Long đại lão gia quả nhiên thật kênh kiệu, người ta muốn gặp ngài một lần cũng khó khăn!
Chung Nhạc cười:
- Hạ Nhi, oan uổng cho ngươi rồi, vị long tộc sư tỷ đây quả nhiên là miệng lưỡi vô cùng lợi hại!
Xuân Nhi dẫn tới một thiếu nữ khí thế hào hùng bước vào. Thiếu nữ đó cũng cao ngang ngửa Chung Nhạc, cao hơn nhiều so với các nữ tử bình thường khác, trên trán lại không có sừng rồng, không khác gì với những thiếu nữ nhân tộc.
Nàng có mái tóc dài buông quá hông, thắt bím đuôi ngựa, khi bước đi tóc bồng bềnh lay động rất thích mắt.
Nàng mặc một tấm giáp mềm buộc quanh hông, có lẽ được làm từ vảy rồng, làm nổi bật lên phần hông hoàn mỹ của nàng.
Bên hông nàng có đeo đao, mỗi hành động đều toát lên khí thế mạnh mẽ. Rõ ràng là một nữ tử đã trải qua nhiều trận chiến chứ không phải bình hoa di động.
- Đông Hải Long Nhạc. Không biết phải xưng hô với sư tỷ thế nào?
Chung Nhạc đứng dậy thi lễ, cười hỏi.
Vị long nữ kia đáp lễ, nói:
- Ngọc Ly thị Úy Trì Lệ, bái kiến Đông Hoang lãnh chủ.
- Ngọc Ly thị? Lẽ nào là hỗn huyết giữa Ngư Long Tộc và Ly Long nên gọi là Ngọc Ly thị? Chẳng trách lại thanh tú như vậy. Ly Long Ngư Long đều không có sừng rồng, biến thành hình người còn hợp thẩm mỹ của nhân tộc hơn long tộc khác.
Chung Nhạc nghĩ bụng.
Ngọc Ly thị lấy họ Úy Trì, chắc không phải họ lớn của long tộc, mà là một thị tộc hỗn huyết. Có thể là thị tộc phụ thuộc của họ Ngao. Chung Nhạc giơ tay:
- Mời ngồi. Cái danh Đông Hoang lãnh chủ thì hơi lớn rồi, ta không gánh vác được.
Úy Trì Lệ khẽ nhướn mày:
- Với Đông Hải ta mà nói, giờ ngươi chính là Đông Hoang lãnh chủ. Dù sao Đông Hải ta trước nay chưa từng có chỗ đứng trên Đông Hoang, ngươi là đầu tiên. Vì thế gọi ngươi là Đông Hoang lãnh chủ không hề quá chút nào. Sau này, với sự trợ giúp của Đông Hải, ngươi cũng có thể sẽ trở thành lãnh chủ thống trị Đông Hoang.
Chung Nhạc hơi nhíu mày, hắn đã biết long tộc có dã tâm với đại lục, không ngờ Úy Trì Lệ lại nói công khai ra như vậy.
Giả sử hắn trở thành lãnh chủ thống trị Đông Hoang, vậy thì Đông Hoang có bốn phần sẽ trở thành lãnh địa trực thuộc long tộc. Đến lúc đó long tộc đóng quân ở đây, việc đuổi hắn đi có lẽ cũng dễ như trở bàn tay.
Sau khi long tộc đứng vững được ở Đông Hoang, chỉ e mục tiêu sẽ không thể thiếu Đại Hoang.
Mục đích của hắn đương nhiên chỉ là mượn sức long tộc chống lại yêu tộc, chưa đến mức mời long tộc tới làm kẻ địch của Đại Hoang.
Úy Trì Lệ ánh mắt lay động, nói:
- Ta lần này tới đã nghe về lãnh chủ thần thông quảng đại, đại chiến trên phố, một chiêu đánh chết Thiên Yêu Lê Quân, đại sát mấy vạn dặm, danh chấn thiên hạ. Chỉ là, thời gian gần đây lãnh chủ bế quan, không biết tên tuổi đã bị kẻ khác che khuất. Nhân tộc Kiếm Môn có một kẻ tên Chung Nhạc, hắn đột nhiên nổi danh từ một trận chiến ở Hiếu Mang thần tộc. Khi đó đã tề danh với lãnh chủ.
Chung Nhạc dở khóc dở cười, thời gian này hắn đã gặp không ít người so sánh hắn với “Long Nhạc”, giờ nghe cũng đến mòn cả tai.
- Lãnh chủ và hắn được gọi là “Song Nhạc”, nhưng đó là trước đây. Từ khi hắn mở ngược ngũ đại nguyên thần bí cảnh, bước vào Khai Luân Cảnh thì lãnh chủ đã bị đẩy xuống dưới rồi.
Úy Trì Lệ mỉm cười:
- Tên Chung Nhạc của nhân tộc này giờ đã là cường giả Khai Luân Cảnh, mở Ngũ Luân, bị đông đảo thần tộc ở Tây Hoang truy sát, đại khai sát giới ở dãy Liên Vân Sơn, giết hơn mười cường giả Khai Luân Cảnh của thần tộc, tất cả đều là một chiêu kích sát, tránh được sự truy kích của cường giả Linh Thể Cảnh. Thậm chí một trong tam đại cường giả Khai Luân Cảnh của Tây Hoang là Chư Cự Sơn cũng bại trong tay hắn.
Chung Nhạc nghe vị nữ tử long tộc này khen bản thân hắn thì khóc không được mà cười cũng không xong.
Ánh mắt Úy Trì Lệ lấp láy:
- Giờ tên tuổi của tên Chung Nhạc đó đã vang dội hơn cả ngươi, ngươi bế quan thời gian qua tên tuổi đã không còn được như trước. Thuộc hạ rất lo lắng tu vi thực lực của lãnh chủ liệu có thống lĩnh được vùng đất này và thuộc hạ không.
Nàng ta nói tới mức này, lẽ nào Chung Nhạc còn không hiểu?
Nữ tử này kiêu ngạo không cam tâm làm một tiểu lãnh chủ dưới trướng hắn nên nói vậy khích tướng Chung Nhạc, buộc hắn giao đấu với nàng ta để thuận tiện đoạt quyền!
Nếu Chung Nhạc thua, sau này lẽ nào Úy Trì Lệ sẽ nghe lời hắn? Ngược lại nàng ta còn sẽ uy hiếp khiến lãnh chủ như hắn chỉ hữu danh vô thực. Lãnh địa của Chung Nhạc thực sự sẽ thuộc về nàng ta!
Thực lực chí tôn, không phải trên danh phận!
Chỉ khi có thực lực hơn người mới thống soái được những kẻ kiệt ngạo bất thuận, làm đại lãnh chủ thống trị vùng đất rộng lớn.
Chung Nhạc mỉm cười:
- Nhân tộc Chung Nhạc?.... Ha ha, chỉ là một luyện khí sĩ nhân tộc, lẽ nào là đối thủ của ta? Sớm muộn gì ta cũng sẽ gặp tên Chung Nhạc này. Nhưng nếu Úy Trì Lệ ngươi đã nghi ngờ thực lực của ta liệu có làm thủ lĩnh của ngươi không, thì ra sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục. Ngươi cũng là Khai Luân Cảnh đúng không? Rất trùng hợp, thời gian này ta bế quan cũng tu luyện tới Khai Luân Cảnh, Ngũ Luân đều đã mở.
Úy Trì Lệ chính là chờ câu này của hắn, nghe vậy chiến ý bừng bừng, tay cầm đao bên hông định ra tay.
Nàng ta là long tộc, khí thế bùng nổ, uy nghiêm long tộc hùng hồn truyền khắp quần sơn. Bốn thiếu nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông sao có thể chống cự được long uy, ai cũng tái mặt, gần như ngất đi.
Chung Nhạc khí tức cũng bùng phát, tựa gió xuân bao phủ lấy họ, lúc này bốn thiếu nữ mới đỡ một chút, nhưng vẫn rất sợ hãi, vội trốn sau lưng Chung Nhạc.
- Úy Trì Lệ, ngươi không cần phải căng thẳng như vậy.
Chung Nhạc cười.
- Ta và ngươi dù sao cũng là một nhà, không thể quyết đấu sinh tử, vẫn là nên nhẹ nhàng một chút, đấu một chưởng là có thể phân thắng bại, biết ai mới là thủ lĩnh.
Úy Trì Lệ buông đao, khẽ cười:
- Thuộc hạ nhất định sẽ nhẹ một chút, để lãnh chủ đỡ quá mất mặt.
- Dễ nói, dễ nói thôi.
Chung Nhạc giơ tay trước người, cười:
- Ngươi có thể dùng hết sức đánh lên bàn tay ta. Nếu ngươi vẫn đứng được ở đây thì ta thua. Ngươi sẽ là lãnh chủ ở đây, còn ta là thuộc hạ.
- Lát ta đánh bay ngươi xem ngươi còn huênh hoang thế nào!
Úy Trì Lệ ánh mắt lóe tinh quang, khí thế ngày một mạnh, sau lưng xuất hiện các quầng sáng, nàng ta đã mở nguyên thần bí cảnh!
Nàng ta đẩy một chưởng ra, không khí phát ra tiếng long ngâm. Lòng bàn tay Úy Trì Lệ phủ đầy long văn, cánh tay, cổ cũng hiện long văn, giống như có vô số con rồng nhỏ đủ màu sắc đang bay loạn dưới da nàng ta vậy.
Sức mạnh chứa trong một chưởng này của nàng ta vô cùng khủng khiếp, phát huy toàn bộ ưu thế sức mạnh của long tộc. Chưởng phong nổi lên, Lão Gia Miếu của Chung Nhạc đột nhiên bị nhấc bổng lên, vỡ tan tành trên không trung.
Long tộc vốn đã có sức mạnh ưu việt, pháp lực cũng hùng hồn. Một chưởng này của Úy Trì Lệ đồng thời dùng tới sức mạnh nhục thân và thần thông pháp lực, vô cùng đáng sợ!
Bàn tay Chung Nhạc vẫn ở giữ không trung không hề động đậy, rồi chưởng của Úy Trì Lệ đập mạnh lên lòng bàn tay Chung Nhạc.
Hai chưởng gặp nhau, sắc mặt Úy Trì Lệ lập tức kịch biến, cảm nhận được sức mạnh khủng bố ẩn chứa trong bàn tay Chung Nhạc. Hắn không hề động đậy nhưng sức mạnh trong tay hắn lại truyền tới năm lần dao động dị thường, là sức mạnh của Ngũ Hành bí cảnh!
Không chỉ vậy, nàng còn cảm nhận được năng lượng Vạn Tượng, Giao Long!
Uỳnh uỳnh!
Nữ tử này bắn ngược ra sau, tốc độ nhanh tới mức mắt thường không nhìn kịp!
Mấy người Xuân Nhi, Hạ Nhi chỉ thấy nàng ta đánh mạnh lên bàn tay Chung Nhạc rồi bị bay đi. Họ đều không hiểu, nhưng Úy Trì Lệ thì biết sức mạnh của một chưởng này của Chung Nhạc đáng sợ tới mức nào.
Nàng căn bản không có khả năng phản kháng đã bị năng lượng trong một chưởng đó đánh bay!
Chạm tới là bay!
Từ xa vọng lại tiếng nổ lớn, khói bụi bay lên mịt mù. Úy Trì Lệ đập vào ngọn núi cách đó vài dặm, không còn động tĩnh gì.
Mấy người Xuân Nhi trố mắt nhìn.
Chung Nhạc nói:
- Nàng ta gãy mất mấy cái xương, không động đậy được, các ngươi đi khiêng nàng ta lại đây.
Bốn người kinh hãi, vội thi triển thuật phi hành bay đi. Ngọn núi kia gần như bị xuyên thủng, để lộ một cái động lớn bốc khói. Bên trong là một con ấu long dài chừng bảy trượng đang thở dốc.
Bốn người vội vào trong động, con ấu long liền biến thành Úy Trì Lệ, nghiến răng nói:
- Không cần các ngươi, tự ta đi.
Mấy người Xuân Nhi không nói không rằng, khiêng nàng ta lên quay lại Ưng Chuẩn Lĩnh, đặt nàng ta vào chỗ trước mặt Chung Nhạc. Úy Trì Lệ đau đớn xuýt xoa liên hồi, nhưng ngậm chặt răng không kêu đau.
- Giờ ta có thể làm lãnh chủ của ngươi rồi chứ?
Chung Nhạc mỉm cười.
Lúc này Úy Trì Lệ mới tâm phục khẩu phục, tế nguyên thần mở nguyên thần bí cảnh, cẩn thận lấy ra một phong thư giao cho Chung Nhạc:
- Lần này ta tới đem theo mật thư của Phượng Lâu công tử. Phượng Lâu công tử muốn ta đưa thư tận tay ngươi.
Chung Nhạc mở thư, trong đó viết thân phận long tộc của Chung Nhạc đã lo liệu ổn thỏa, tên đã được ghi vào tộc phổ của long tộc, có tên có họ, lai lịch truyền thừa đều đã đầy đủ, không cần phải lo lắng thân phận bị nghi ngờ.
Chung Nhạc thở phào. Thấy thư mời hắn về một chuyến tìm hiểu phân bố một số thế lực của long tộc để khỏi bị lộ sơ hở. Hơn nữa mấy vị trưởng lão của Ngao thị cũng muốn gặp hắn.
Chung Nhạc vê tay, mật thư bốc cháy thành than, nghĩ bụng:
- Tới Đông Hải sao? Vừa hay ta cũng định như vậy. Đưa mấy người Xuân Nhi tới Đông Hải tìm linh thượng hạng để họ tu thành luyện khí sĩ. Nhưng trước đó ta phải gặp Cô Hồng Tử trước đã, để hắn giúp ta trông coi lãnh địa.
Úy Trì Lệ nhịn đau lén nhìn hắn, thấy vị “long tộc thiếu niên” này trầm tư thì nghĩ:
- Hắn còn trẻ nhưng danh tiếng đã không hề nhỏ, hơn nữa lại to gan, một mình tới Đông Hoang, thậm chí còn trở thành quan môn đệ tử của thủ lĩnh yêu tộc…
Giờ nàng ta còn chưa biết Chung Nhạc không phải long tộc mà là nhân tộc, còn tưởng Chung Nhạc là thiếu niên long tộc, trong lòng rất kính ngưỡng hắn.
Vị long nữ này lén quan sát Chung Nhạc, đột nhiên Chung Nhạc ngẩng lên nhìn, nàng vội rời mắt đi, mặt đỏ, thầm nghĩ:
- Hắn mạnh thật, thật sự rất mạnh. Ngao thị có mấy chục thị tộc phụ thuộc, cùng lứa chắc chẳng ai bằng được hắn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.