Chương 2375: Tiễn biệt Tân Hỏa (2)
Trạch Trư
21/01/2021
Ánh mắt Chung Nhạc lay động:
- Nếu ta phá giải luân hồi thì ngươi sẽ ra sao? Ngươi còn tồn tại không?
- Nhân quả là logic sinh ra từ không gian và thời gian.
Thất Khiếu Chung Nhạc bình tĩnh nói:
- Trong Hỗn Độn không có không gian, không có thời gian, không có nhân quả. Vào trong Hỗn Độn thì sẽ cắt đứt mọi nhân quả. Nếu ngươi thành công có lẽ ta vẫn còn tồn tại. Nhưng cho dù ta không tồn tại thì có sao?
Chung Nhạc trầm mặc, mỉm cười gật đầu.
Hai người ngồi xuống nói chuyện rất lâu.
Chung Nhạc đứng dậy, gọi Thái Tuế Thần Vương tới, cúi người với Hỗn Độn lão tổ:
- Đa tạ đạo huynh!
Hỗn Độn lão tổ vội đáp lễ:
- Đừng nói vậy, ta không muốn liên quan quá nhiều, sau này ngươi cũng đừng kéo ta vào nữa là ta mừng lắm rồi! Ta vẫn muốn vào lại Hỗn Độn!
Chung Nhạc khựng người, đột nhiên cười:
- Đạo huynh, ngươi cũng là sinh linh trong Hỗn Độn, dường như không có kiếp trước, không có nguồn gốc, có lẽ đạo huynh từng là một vị tiếng tăm vang dội trong vũ trụ này ấy chứ. Nếu đạo huynh muốn ngộ ra nhân qua, sau này vào lại Hỗn Độn, ta câu ngươi lên, khắc cho ngươi thất khiếu.
Hỗn Độn lão tổ vội xua tay, cười:
- Hỗn Độn là một loại cảnh giới, siêu nhiên nằm bên ngoài đạo. Ta hạ tất phải tự tìm khổ não mà lên bờ? Bệ hạ, đừng nói vậy!
Chung Nhạc cáo từ, dẫn Thái Tuế Thần Vương rời khỏi Hỗn Độn thánh địa, tiến về Thiên Đình.
Đột nhiên hắn dừng lại, tách ra một đốm lửa nhỏ từ linh hồn mình. Đốm lửa đó cháy leo lắt, đột nhiên thay đổi, biến thành một ngọn lửa kỳ quái có chân có đuôi.
Tân Hỏa.
- Trận chiến này ta không biết mình có thắng được không, nhưng cục diện tử vong lớn hơn một chút.
Chung Nhạc nhìn ngọn lửa nhỏ trong lòng bàn tay, cười:
- Anh bạn, ngươi là lão sư của ta, cũng là bằng hữu của ta, ngươi đã bên ta khi ta và nhân tộc không có bất cứ thứ gì, ta mới có được ngày nay. Giờ đến lúc phải chia tay rồi.
Tân Hỏa khựng người, ngọn lửa nhỏ khóc không thành tiếng, chảy ra là dòng lửa.
- Khi ta tới Khởi Nguyên đã thu thập được vài vũ trụ nhỏ luyện lại đèn cho ngươi.
Chung Nhạc lấy ra một cây đèn đồng gỉ sét, muốn dùng Trụ Quang Luân để ngọn đèn đồng hồi phục lại như khi mới luyện chế, nhưng nghĩ chút lại để nguyên vết gỉ đó.
Hắn đặt Tân Hỏa lên bấc đèn, đèn sáng lên. Ngọn lửa nhỏ đầy vẻ lưu luyến.
- Tân Hỏa à, ta không thể đưa ngươi tới mộ ta được, chỉ sợ cũng không thể tìm được truyền nhân cho ngươi.
Chung Nhạc buông hai tay, ngọn đèn đồng chầm chậm bay ra xa, Chung Nhạc cười khẽ:
- Nhưng Thủy trưởng lão sẽ giúp ta tìm cho ngươi một truyền nhân. Chúng ta, phải tạm biệt rồi!
- Tiểu Phục Hy!
Tiếng của ngọn lửa nhỏ vọng ra từ chiếc đèn.
Chung Nhạc nhớ lại lần đầu tiên gặp ngọn lửa nhỏ này, xuất thần một lúc, khẽ vẫy tay với chiếc đèn đồng:
- Nếu ta còn sống sẽ tới Tổ Tinh gặp ngươi.
Một vòng luân hồi bỗng hiện ra, nuốt chửng cây đèn và Tân Hỏa.
Cây đèn lặng lẽ di chuyển trong vòng luân hồi, một vầng mặt trời nóng bỏng hiện ra phía trước nó, chiếc đèn đồng nhỏ bé bay về phía ngôi sao thứ ba của vầng mặt trời này.
ở đó, hắn sẽ gặp vị lão thần cuối cùng trên Tổ Tinh, Thủy Tử An. Có lẽ sẽ là khởi điểm của một truyền kỳ khác.
Chung Nhạc thu ánh mắt về, cười với Thái Tuế Thần Vương:
- Chúng ta tới Thiên Đình.
Thái Tuế Thần Vương mơ hồ đi theo hắn. Tên này vẫn đang luyện hóa đầu của Đại Tư Mệnh, đột nhiên nhổ ra cái sọ Đại Tư Mệnh, giận dữ nói:
- Xương này khó tiêu hóa quá!
Một lúc sau Thái Tuế Thần Vương lại nuốt xương sọ Đại Tư Mệnh, ngượng ngùng nói:
- Không nỡ vứt đi, vẫn là nên từ từ tiêu hóa thì hơn…
Chung Nhạc bật cười:
- Đa tạ đạo hữu.
Thái Tuế Thần Vương cười:
- Ta chỉ là thấy ngươi nghiêm túc quá, cố tình chọc ngươi vui chút, quả nhiên ngươi cười rồi.
Chung Nhạc cười ha ha, tinh thần phấn chấn hẳn:
- Chúng ta đi gặp kẻ mạnh nhất vũ trụ này một chút!
- Nếu ta phá giải luân hồi thì ngươi sẽ ra sao? Ngươi còn tồn tại không?
- Nhân quả là logic sinh ra từ không gian và thời gian.
Thất Khiếu Chung Nhạc bình tĩnh nói:
- Trong Hỗn Độn không có không gian, không có thời gian, không có nhân quả. Vào trong Hỗn Độn thì sẽ cắt đứt mọi nhân quả. Nếu ngươi thành công có lẽ ta vẫn còn tồn tại. Nhưng cho dù ta không tồn tại thì có sao?
Chung Nhạc trầm mặc, mỉm cười gật đầu.
Hai người ngồi xuống nói chuyện rất lâu.
Chung Nhạc đứng dậy, gọi Thái Tuế Thần Vương tới, cúi người với Hỗn Độn lão tổ:
- Đa tạ đạo huynh!
Hỗn Độn lão tổ vội đáp lễ:
- Đừng nói vậy, ta không muốn liên quan quá nhiều, sau này ngươi cũng đừng kéo ta vào nữa là ta mừng lắm rồi! Ta vẫn muốn vào lại Hỗn Độn!
Chung Nhạc khựng người, đột nhiên cười:
- Đạo huynh, ngươi cũng là sinh linh trong Hỗn Độn, dường như không có kiếp trước, không có nguồn gốc, có lẽ đạo huynh từng là một vị tiếng tăm vang dội trong vũ trụ này ấy chứ. Nếu đạo huynh muốn ngộ ra nhân qua, sau này vào lại Hỗn Độn, ta câu ngươi lên, khắc cho ngươi thất khiếu.
Hỗn Độn lão tổ vội xua tay, cười:
- Hỗn Độn là một loại cảnh giới, siêu nhiên nằm bên ngoài đạo. Ta hạ tất phải tự tìm khổ não mà lên bờ? Bệ hạ, đừng nói vậy!
Chung Nhạc cáo từ, dẫn Thái Tuế Thần Vương rời khỏi Hỗn Độn thánh địa, tiến về Thiên Đình.
Đột nhiên hắn dừng lại, tách ra một đốm lửa nhỏ từ linh hồn mình. Đốm lửa đó cháy leo lắt, đột nhiên thay đổi, biến thành một ngọn lửa kỳ quái có chân có đuôi.
Tân Hỏa.
- Trận chiến này ta không biết mình có thắng được không, nhưng cục diện tử vong lớn hơn một chút.
Chung Nhạc nhìn ngọn lửa nhỏ trong lòng bàn tay, cười:
- Anh bạn, ngươi là lão sư của ta, cũng là bằng hữu của ta, ngươi đã bên ta khi ta và nhân tộc không có bất cứ thứ gì, ta mới có được ngày nay. Giờ đến lúc phải chia tay rồi.
Tân Hỏa khựng người, ngọn lửa nhỏ khóc không thành tiếng, chảy ra là dòng lửa.
- Khi ta tới Khởi Nguyên đã thu thập được vài vũ trụ nhỏ luyện lại đèn cho ngươi.
Chung Nhạc lấy ra một cây đèn đồng gỉ sét, muốn dùng Trụ Quang Luân để ngọn đèn đồng hồi phục lại như khi mới luyện chế, nhưng nghĩ chút lại để nguyên vết gỉ đó.
Hắn đặt Tân Hỏa lên bấc đèn, đèn sáng lên. Ngọn lửa nhỏ đầy vẻ lưu luyến.
- Tân Hỏa à, ta không thể đưa ngươi tới mộ ta được, chỉ sợ cũng không thể tìm được truyền nhân cho ngươi.
Chung Nhạc buông hai tay, ngọn đèn đồng chầm chậm bay ra xa, Chung Nhạc cười khẽ:
- Nhưng Thủy trưởng lão sẽ giúp ta tìm cho ngươi một truyền nhân. Chúng ta, phải tạm biệt rồi!
- Tiểu Phục Hy!
Tiếng của ngọn lửa nhỏ vọng ra từ chiếc đèn.
Chung Nhạc nhớ lại lần đầu tiên gặp ngọn lửa nhỏ này, xuất thần một lúc, khẽ vẫy tay với chiếc đèn đồng:
- Nếu ta còn sống sẽ tới Tổ Tinh gặp ngươi.
Một vòng luân hồi bỗng hiện ra, nuốt chửng cây đèn và Tân Hỏa.
Cây đèn lặng lẽ di chuyển trong vòng luân hồi, một vầng mặt trời nóng bỏng hiện ra phía trước nó, chiếc đèn đồng nhỏ bé bay về phía ngôi sao thứ ba của vầng mặt trời này.
ở đó, hắn sẽ gặp vị lão thần cuối cùng trên Tổ Tinh, Thủy Tử An. Có lẽ sẽ là khởi điểm của một truyền kỳ khác.
Chung Nhạc thu ánh mắt về, cười với Thái Tuế Thần Vương:
- Chúng ta tới Thiên Đình.
Thái Tuế Thần Vương mơ hồ đi theo hắn. Tên này vẫn đang luyện hóa đầu của Đại Tư Mệnh, đột nhiên nhổ ra cái sọ Đại Tư Mệnh, giận dữ nói:
- Xương này khó tiêu hóa quá!
Một lúc sau Thái Tuế Thần Vương lại nuốt xương sọ Đại Tư Mệnh, ngượng ngùng nói:
- Không nỡ vứt đi, vẫn là nên từ từ tiêu hóa thì hơn…
Chung Nhạc bật cười:
- Đa tạ đạo hữu.
Thái Tuế Thần Vương cười:
- Ta chỉ là thấy ngươi nghiêm túc quá, cố tình chọc ngươi vui chút, quả nhiên ngươi cười rồi.
Chung Nhạc cười ha ha, tinh thần phấn chấn hẳn:
- Chúng ta đi gặp kẻ mạnh nhất vũ trụ này một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.