Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2: Truyền thừa Tân Hỏa

Trạch Trư

27/04/2016

Chung Nhạc sững sờ, âm thanh hắn nghe được cũng không phải là ảo giác, nhưng ở đây trừ mình ra thì cũng chỉ có bộ hài cốt của quái nhân kia.

"Chẳng lẽ..."

Dù lấy tính tình không sợ trời đất của Chung Nhạc thì giờ phút này sắc mặt cũng không khỏi trở nên tái nhợt, liên tục rùng mình vài cái.

"Nhìn chỗ nào vậy, ta ở đây này !"

Âm thanh kia lại truyền đến lần nữa, lần này giọng nói tỏ ra không vui : " Thiếu niên, ta đang hỏi ngươi nè, hiện tại là Phục Hy triều nào đang tại vị ?"

Chung Nhạc kinh ngạc nhìn xem chụp đèn trong tay, lắp bắp nói không nên lời, âm thanh vừa rồi lại là từ trong đèn truyền tới.

Kim điểu mọc ra bốn cánh đã đủ kì quái, khói đen ăn người lại càng kì quái, nhưng kì quái nhất vẫn là cái chụp đèn này, một cái chụp đèn lại biết nói chuyện.

"Huyết thống của ngươi dĩ nhiên thấp đến mức ngay cả ta đều sắp không thể nhận ra, chẳng lẽ Phục Hy Thần tộc đã suy tàn tới mức này rồi sao ?" Âm thanh bên trong đèn lại có chút cảm khái.

"Phục Hy Thần tộc, là đang nói ta sao ?"

Chung Nhạc buồn bực nhìn kĩ lại chiếc đèn, chỉ thấy dưới chụp đèn cũng không có gì khác lạ, ngọn đèn dầu thì lờ mờ, ngọn lửa chỉ cao khoảng đốt ngón tay, thật sự nhìn nhìn không ra âm thanh là từ đâu truyền tới.

Đột nhiên Chung Nhạc trừng lớn hai mắt nhìn xem ngọn đèn dầu, chỉ thấy hóa ra nó không phải ngọn lửa, mà là một tên tiểu đồng lớn bằng khoảng đầu ngón tay.

Nó có làn da trắng noãn, trên người mặc một bộ quần áo xinh xắn màu vàng óng lại thêm một đầu tóc màu lửa đỏ, nếu nhìn không kĩ thì quả thật giống như một đoàn hỏa diễm.

"Trên đời này lại còn có sinh lình kì lạ như vậy ?"

Chung Nhạc chớp mắt vài cái, hiếu kì nhìn chằm chằm vào tiểu đồng này, nó cũng khó chịu trừng mắt nhìn lại hắn, tức giận nói : "Thiếu niên Phục Hy Thần tộc, ta hỏi đang hỏi ngươi hiện nay Phục Hy triều nào đang tại vị, người còn chưa trả lời ta !"

"Phục Hy ?"

Chung Nhạc lấy lại tinh thần, cười nói : "Ngươi nói là Hi Hoàng trong truyền thuyết ? Hi Hoàng độc nhất vô nhị, là Địa Hoàng Thiên Đế trong truyền thuyết, tất nhiên chỉ có một người, ở đâu lại có thêm một người nữa ? Hơn nữa ta cũng không phải là Phục Hy Thần tộc, ta là Nhân tộc."

"Không đúng, không đúng !"

Tiểu đồng bên trong chụp đèn nhảy dựng lên, nhìn như là ngọn đèn dầu đang lay động : "Cực kỳ không đúng ! Phục Hy là danh hiệu chứ không phải tên gọi, đại biểu chính là Địa Hoàng, Thiên Đế Thái Hạo chức vị ! Năm đó trước khi ta ngủ say thì đã có chín đời Phục Hy từng tại vị ! Đời thứ nhất Phục Hy leo lên ngôi Thiên Đế, trị vì một vạn tám nghìn năm thì truyền ngôi cho đời thứ hai là Dịch Di, Dịch Di trị vì hơn một vạn năm nghìn năm lại truyền ngôi cho đời thứ ba là Sư Dịch, Sư Dịch truyền ngôi cho Thái Hạo, Thái Hạo truyền ngôi cho Thiếu Hạo, Thiếu Hạo truyền ngôi cho Ký Tiết, Ký Tiết truyền ngôi cho Hi Hạo, tổng cộng có chín triều đại Phục Hy.

Chung Nhạc nghe được ù tai hoa mắt, hắn nghe thế hệ trước của Kiếm Môn nói, Phục Hy là Địa Hoàng Thiên Đế thời Thương Cổ, chỉ có một người,mà tên tiểu đồng trong chiếc đèn cổ quái này lại nói có tới chín người !

Tiểu đồng ở trên bấc đèn đi tới đi lui, nói nhỏ : "Ta đến cùng đã ngủ say bao lâu ? Làm sao hiện tại tiểu gia hỏa ngay cả Phục Hy cũng không biết ? Tuy huyết mạch của hắn mỏng manh nhưng rõ ràng là Phục Hy Thần tộc, nhưng lại cứ khăng khăng nói mình là Nhân tộc, Nhân tộc là chủng tộc gì trong số vạn tộc ? Tại sao ta lại không nghe nói qua ?"

Tiểu đồng từ trong đèn nhảy lên cánh tay của Chung Nhạc, nó cứ đi tới đi lui trên đó làm cho hắn thấy tay mình nóng rực. tiểu đồng nói nhỏ :



"Trong lúc này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì mà ta không biết ? Hiện tại là năm nào ? Ta đã ngủ say đến thời đại nào ?"

Hắn vò vò đầu, không biết nên xưng hô với tiểu đồng thế nào, lúc này tiểu đồng chán nản nói : " Ta tên Tân Hỏa, là do Toại Hoàng năm xưa ... mà thôi, ngươi ngay cả Phục Hy đều không biết rõ ràng, nói cũng như không. Ngươi dẫn ta rời đi nơi đây, ta muốn tìm truyền nhân* cho Tân Hỏa, truyền xuống chiếc đèn này. Với tư cách trao đổi, ta trước tiên cho ngươi chút chỗ tốt !"

(*)Người thừa kế.

Tiểu đồng nói xong thì đột nhiên biến mất, Chung Nhạc đang buồn bực thì nghe được từ trong đầu mình vang lên âm thanh của nó : "Đây là pháp môn mà ngươi quan tưởng để tu luyện hồn phách, đường đường Phục Hy Thần tộc vậy mà lại đi tu luyện pháp môn quê mùa như vậy, quả thật làm mất hết mặt mũi của các đời Phục Hy ! Không cần nhìn loạn bốn phía, ta đang ở trong thức hải* của ngươi, chỉ cần ngươi tập trung tinh thần, tưởng tượng trong mi tâm** của mình có chứa một vùng tinh không biển cả liền có thể nhìn thấy ta. Ta dạy cho ngươi, ngươi hãy làm theo ta ..."

(*)Biển ý thức.

(**)Nằm ở giữa hai chân mày.

"Quan tưởng thức hải ? Hình như việc này cần có cảnh giới thật cao thâm, dù trong số các đệ tử ngoại môn cũng không có bao nhiêu người có thể làm được ! Dựa theo phương pháp mà ngươi truyền thụ cho ta thật có thể quan tưởng đến thức hải ?"

Chung Nhạc nửa tin nửa ngờ, bắt chước thử một lần phương pháp mà Tân Hỏa dạy cho. Đột nhiên cảnh vật "trước mắt" lay động một cái, chỉ thấy "chính mình " vậy mà tiến vào một khu vực kì lạ, đang lơ lủng trên một hồ nước.

Hồ nước rộng khoảng mười trượng*, nước trong hồ có màu xanh biếc như ngọc, phía trên hồ còn lơ lửng một tòa Kiếm môn.

(*)Một trượng của Trung Quốc dài khoảng 3,33m.

Tòa Kiếm môn này có hình dạng như một thanh kiếm bị chia làm hai nửa.

Chung Nhạc trong lòng giật mình, hắn vậy mà thật sự "thấy được" thức hải của mình !

Hắn trước kia tu luyện, minh tưởng thức hải đã có vài năm, nhưng lại chưa từng "chính mắt" thấy qua thức hải, chủ yếu là do cảnh giới không đủ. Không ngờ dưới sự chỉ điểm của Tân Hỏa thì chỉ làm một lần là được

Tốc độ tu luyện như vậy nếu nói ra chỉ sợ sẽ không ai tin tưởng.

Tiểu đồng Tân Hỏa giống như một ngọn lửa nhỏ bay tới bay lui trước mặt Chung Nhạc, bay loạn trong mảnh thức hải này. Nó nói : "Ngươi là dựa vào quan tưởng tòa Kiếm môn này để tu luyện hồn phách ? Đáng thương, thật là đáng thương ! Thân là hậu duệ* của Phục Hy thần tộc lại không có tu luyện pháp môn nào ra hồn, lại đi tu luyện pháp môn cấp thấp này. Hơn nữa thời gian mà ngươi tu luyện cũng không ngắn nhưng thức hải vẫn còn nhỏ như vậy, có thể thấy pháp môn ngươi tu luyện thấp kém đến mức nào.

(*)Con cháu hoặc dòng dõi của người đã chết.

Mặt của Chung Nhạc đỏ bừng lên, hắn cãi lại : "Đây là Xuất Khiếu Quan Tưởng quyết của Kiếm môn, tuy nó không phải là loại pháp môn luyện hồn tốt nhất nhưng tuyệt đối không kém cỏi như vậy, nó là pháp môn tốt nhất mà ta có thể học được !"

Muốn trở thành Luyện Khí sĩ thì trước tiên cần tu luyện hồn phách. Kiếm Môn đối xử với tất cả đệ tử ngoại môn đều như nhau, ai cũng đều được truyền thụ cho Xuất Khiếu Quan Tưởng quyết.

Tu luyện pháp môn này thì trong thức hải sẽ hình thành một tòa Kiếm môn, chỉ cần thần hồn lao ra kiếm môn, thần hồn có thể rời đi cơ thể bay lượn.

"Pháp môn luyện hồn tốt nhất ?"

Tiểu đồng Tân Hỏa cười lạnh nói : "Tu luyện pháp môn này cũng chỉ đần độn không biết hồn phách là thứ gì, hồn phách bị gió thổi liền tản đi, bị gặp ánh sáng mặt trời liền tan ra, bị sét đánh liền hóa thành tro. Hồn phách được tu luyện bằng pháp môn này là yếu ớt nhất, dính nước thì hòa tan, gặp lửa thì thiêu cháy, đụng phải đất liền hóa đá, nguy hiểm vô cùng. Pháp môn luyện hồn chân chính đều quan tưởng thần thánh để lớn mạnh thần hồn, có thể để thần hồn lên trời xuống đất, gặp gió không tản, gặp ánh sáng không tan, không sợ sét đánh, nước không dung, lửa không đốt, đụng đất không thay đổi, đây mới là pháp môn chính tông.

Chung Nhạc đờ ra, tiểu đồng Tân Hỏa nói không sai, mấy vị ngoại môn Luyện Khí sĩ của Bích Không Đường cũng nói như vậy. Họ nói thời điểm tu luyện thần hồn xuất khiếu rất nguy hiểm, không bằng vào tu luyện trong Bích Không Đường, trên không chạm trời dưới không đụng đất, sẽ không có khả năng tiếp xúc với vật có Ngũ Hành. Nếu không lúc hồn phách rời đi cơ thể mà đụng vào vật có Ngũ Hành rất nguy hiểm, thậm chí hồn phách có thể bị hóa thành tro bụi.



"Pháp môn chính tông tu luyện như thế nào ?" Chung Nhạc không cam lòng hỏi

"Ta dạy cho ngươi a !"

Tiểu đồng Tân Hỏa hạ xuống đầu vai của hắn, dương dương tự đắc nói : "Ngươi có thể tìm được ta thì xem như hai ta có duyên, theo lý mà nói thì ngươi chính là người thừa kế tiếp theo của Tân Hỏa, chỉ là huyết mạch của ngươi quá mỏng manh, nếu truyền ra ngoài sẽ làm ta mất hết mặt mũi. Ngươi giúp ta tìm được tinh khiết huyết Phục Hy Thần tộc, ta sẽ dạy cho ngươi như thế nào tu luyện. Hồn phách của ngươi không yếu, xem như miễn cưỡng đủ điều kiện để tu luyện Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng đồ.

"Tân Hỏa, ta thật sự không phải Thần tộc, những người ở xung quanh ta đều giống như ta, bọn họ không có khả năng đều là Thần tộc."

Chung Nhạc gãi đầu nói : "Nhân tộc cũng có thể tu luyện Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng đồ ?"

Tiểu đồng Tân Hỏa cười nói : "Tuy nhiên ta không biết tại sao năm xưa Phục Hy Thần tộc lại suy tàn đến trình độ này, nhưng ngươi quả thật là Thần tộc, có thể tu luyện quan tưởng đồ của ta."

Một lúc sau đó, Chung Nhạc không thể không thừa nhận Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng đồ xuất sắc hơn Xuất Khiếu Quan Tưởng quyết của Kiếm môn không biết bao nhiêu lần.

Pháp môn quan tưởng của Kiếm Môn là mượn nhờ kiếm khí chém đứt liên hệ giữa hồn phách và thân thể, điều này gây ra rất lớn tổn thương cho thân thể hay hồn phách.

Mà Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng Quan Tưởng đồ thì dùng rèn luyện tinh khí thần để tẩm bổ hồn phách, hồn phách mạnh mẽ liền có thể thoát khỏi cơ thể mà lại không gây ra bao nhiêu tổn thương. Hơn nữa hồn phách mạnh mẽ còn có thể không sợ sức mạnh của bên ngoài, cũng trợ giúp giảm bớt rất nhiều thương tổn.

"Thức hải là nơi mà tinh thần tụ hội nên tinh thần càng mạnh thì thức hải lại càng rông lớn, lúc quan tưởng lại càng dễ dàng."

Tiểu đồng Tân Hỏa đứng trên vai Chung Nhạc, trong đôi mắt bắn ra hai đạo quang mang tại phía trước vài trượng đan dệt thành một bộ đồ án đẹp đẽ, nó nói : " Đây chính là đời thứ nhất Toại Hoàng của Hỏa Kỷ Cung, là người đã khai sáng ra Hỏa Kỷ kỷ nguyên, được mọi người tôn làm Thiên Hoàng Thiên Đế, tổng cộng có ba mươi hai triều Toại Hoàng ! Đã quan tưởng thần thánh thì không bằng quan tưởng Thiên Đế đã từng thống trị vạn tộc, mở ra một cái thời đại ! Ngươi bây giờ liền tưởng tượng mình chính là Toại Hoàng, đang ở trong Hỏa Kỷ Cung ra lệnh cho chư thần của vạn tộc !"

Chung Nhạc tỉ mỉ quan sát thì thấy toàn bộ bức đồ này có tam trọng, đệ nhất trọng chính là Toại Hoàng, đầu rồng đuôi rắn thân người, trên đầu mọc đôi sừng, trên cơ thể có hoa văn giống như là thiên thư, dường như trong đó ẩn chứa vô vàn đạo lý.

Chỉ mới đệ nhất trọng cũng đã cực kì khó quan tưởng, mà còn muốn quan tưởng ra được tinh khí thần, quan tưởng ra thần vận của loại cường giả đã từng mở ra một cái kỷ nguyên, được tôn là Thiên Hoàng Thiên Đế thì khó khăn có thể nghĩ.

Mà đệ nhị trọng thì là Hỏa Kỷ Cung, đây là thần điện của Thiên Đế. Tiểu đồng Tân Hỏa phác họa ra bức đồ đã cực kỳ đơn giản, nhưng đối với Chung Nhạc thì nó vẫn phức tạp không gì sánh được, hơn nữa cái loại khí thế rầm rộ, hùng cứ muôn đời của nó rất khó để quan tưởng ra.

Còn tầng thứ ba chính là một gốc Hỏa Thụ ở trước Hỏa Kỷ Cung, tán cây bao phủ vạn khoảnh, vô cùng cao lớn, xung quanh tán cây có mây mù lượn lờ, ở trên còn có chim to nghỉ lại.

Mỗi chiếc lá của gốc Hỏa Thụ này đều khác nhau nên muốn hoàn toàn quan tưởng ra gốc cây này càng thêm khó khăn.

Quan tưởng toàn bộ Hỏa Kỷ Cung Toại Hoàng đồ khó hơn Kiếm Môn đồ ngàn vạn lần, nhưng trình độ tinh diệu chỉ sợ cũng cao hơn ngàn vạn lần.

Chung Nhạc tỉ mỉ quan sát một lát, nghĩ thầm : "Nếu ta muốn hoàn toàn quan tưởng ra bức đồ này, phác họa ra tất cả chi tiết trong đó thì không thể nào làm được, chỉ có thể quan tưởng ra thần vận của Toại Hoàng, khí thế của Hỏa Kỷ Cung và sự cao lớn của Hỏa Thụ. Chỉ khi nắm giữ được tinh khí thần của ba thứ này, sau đó lại từ từ hoàn thiện các chi tiết khác, đây mới là phương pháp chính xác."

Hắn nghĩ đến đây thì nhắm mắt lại rồi tưởng tượng mình chính là Toại Hoàng, đang ở trong Hỏa Kỷ Cung. Chính vào lúc này trong thức hải của hắn xuất hiện gợn sóng, hồn phách của hắn càng ngày càng lớn, hai chân biến thành đuôi rắn, đầu cũng đang biến thành đầu rồng, có chút tương tự như Toại Hoàng trong Toại Hoàng đồ.

Không chỉ như vậy, những gợn sóng trong thức hải đang nhanh chóng hóa thành Hỏa Kỷ Cung,cùng lúc đó ở phía trước Hỏa Kỷ Cung cũng có một gốc Hỏa Thụ đang từ từ thành hình.

Tiểu đồng Tân Hỏa đang đứng trên vai Chung Nhạc cũng thấy hoảng sợ :" Nhanh như vậy thì có thể quan tưởng ra Hỏa Kỷ Cung, Toại Hoàng cùng Hỏa Thụ ? Tuy huyết mạch của tên Thần tộc này có chút mỏng manh nhưng ngộ tính không sai, so với những tên tinh khiết huyết Phục Hy Thần tộc mà ta gặp được cũng không kém bao nhiêu... "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Đạo Chí Tôn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook