Nhận Được Hệ Thống Khi Trọng Sinh
Chương 11: Em gái kết nghĩa
Kippei
19/02/2019
Tại một quán ăn
- Này, ăn từ từ thôi không nghẹn
Lăng Thần nhìn Hứa Thanh rồi nói
- Không sao không sao, đã thật lâu rồi tôi chưa được ăn ngon như vậy
10 phút sau
- Này thật sự cô đã bao nhiêu tuổi rồi
- Tính đến nay thì đã gần 16
Lăng Thần liền cảm thấy ngạc nhiên, chỉ mới 16 tuổi đã phải chịu số phận như vậy, mà vẫn có thể tiếp tục kiên cường, hảo nghị lực a
- Anh là Lăng Thần hiện nay 18 tuổi, được rồi kể anh nghe đi, tại sao em phải hành nghề trộm cắp? ( đổi sang anh em cho đúng nhé)
- Cha em là một người ghiền cờ bạc, ông ấy thường hay đòi tiền mẹ em để đánh bài, hơn nửa năm trước ông ta lại về nhà và đòi tiền mẹ em, nhưng bà ấy cứng rắn không cho, sau đó ông ta liền đánh mẹ tôi, một lần ra tay liền đoạt đi mạng sống của bà ấy
Mắt của Hứa Thanh ánh lên một tia buồn bã cùng hận thù, im lặng một lát xong lại tiếp tục nói
- Sau đó ông ta bỏ trốn, một thời gian sau cũng bị bắt vào bỏ tù, trước khi vào tù ông ta còn để lại một số nợ khổng lồ, lên đến 30 vạn tệ, thật sự lúc này ngoài hành nghề ăn cướp ra em không còn cách nào khác cả, nhiều lần những tên đòi nợ đến em đều bị chúng đánh đập, nhà cửa đều bị chúng lấy đi hết, nếu một tháng nữa không có tiền, chúng đe dọa sẽ bán em đi
Nói xong, không biết từ lúc nào mắt cô đã lưng tròng, những giọt nước mắt phẫn uất bắt đầu rơi xuống
- Ồ? em không nghĩ đến bỏ trốn à
- Đã nghĩ đến, nhưng không thể có khả năng đó được, nếu em có thể bỏ trốn được thì bọn chúng cũng chẳng thể làm được nghề này lâu như vậy
Sau khi nghe xong Lăng Thần có chút đồng cảm
- Thôi được rồi, dắt anh đến nơi của những tên mà em nợ tiền, anh sẽ trả nợ giúp em
Hứa Thanh lau đi nước mắt sau đó lại nghe tiếng Lăng Thần vang lên
- Tại sao anh phải giúp một người xa lạ như em? anh muốn gì ở em
Cô liền ngạc nhiên, sau đó liền tỏ vẻ cảnh giác đưa hai tay che ngực
- Được rồi không cần phải cảnh giác như vậy, đơn giản chỉ là anh thích làm như vậy thôi
- Ân
Hứa Thanh cúi gằm mặt xuống suy nghĩ một lát sau đó lén nhìn Lăng Thần một cái liền gật đầu đáp ứng
Sau khi tính tiền, Lăng Thần liền được Hứa Thanh dắt đến một ngôi nhà cao tầng
- Anh hãy nhớ cẩn thận, bọn chúng rất hung dữ
Trước khi vào Hứa Thanh liền lo lắng dặn dò Lăng Thần
Lăng Thần và Hứa Thanh cùng bước vào, vẻ ngoài được bài trí như một công ty bất động sản, nhưng không ngờ bên trong lại làm những công việc như cho vay tiền
- Ồ Hứa Thanh, cô đã có tiền trả nợ rồi sao, còn tên tiểu bạch kiểm này là ai đây
Một giọng nói vang lên, chủ nhân của giọng nói là một tên cao gầy, trong như một tên nghiện đang ngồi chễm chệ trên một chiếc ghế bành. Bên cạnh là 5 tên to con đang ngồi cùng nhau đánh bài
Mặc dù bị gọi là tiểu bạch kiểm nhưng Lăng Thần cũng ngó lơ hắn thầm nghĩ " Hắn gọi ta là tiểu bạch kiểm? chắc vì ta quá soái a " mỉm cười thỏa mãn liền gật gật cái đầu
Ngay sau khi thấy tên này, Hứa Thanh run lên một chút, cô có chút sợ hãi với tên này, hắn là người thường đánh đập cô khi cô không có tiền
- Tôi có đủ tiền rồi, cho tôi gặp ông chủ của các anh
- Này này, đừng có đùa với tôi nhé, cô mà lừa dối chúng tôi là mất mạng như chơi đấy, không lẽ tên này sẽ trả tiền cho cô?
- Tôi đã nói tôi có đủ tiền rồi, nếu anh còn làm khó chúng tôi, tôi liền báo cho ông chủ của anh đấy
Hứa Thanh liền mất kiên nhẫn vì sự nhay nhưa của hắn
- Hừ, được rồi đi lên đi
Hừ lạnh một tiếng sau đó hắn liền mặc kệ
Cùng Hứa Thanh đi lên tầng 4, mỗi tầng bên dưới đều có 6-7 tên ngồi tựa như canh gác
*Cộc cộc
- Vào đi
Ngay sau khi Hứa Thanh gõ cửa liền có một giọng nói vang lên
- Ừm? Hứa Thanh cô đã....
Người ngồi trên ghế khi thấy Hứa Thành liền định chất vấn, nhưng ngay sau đó hắn liền câm miệng lại, cả người run rẩy
Chỉ thấy hắn liền đứng dậy chạy nhanh đến chỗ Lăng Thần, vẻ mặt lấy lòng, cung kính cúi chào Lăng Thần
- Tiểu nhân Diệp Tác ra mắt Lăng Thiếu
- Ồ ngươi biết ta?
Lăng Thần vẻ mặt ngạc nhiên
- Vâng, ngày trước vô tình tiểu nhân liền chứng kiến được phong thái như thần nhân của Lăng Thiếu, từ ngày đó liền không thể nào quên được ạ
Hắn chỉ nói vậy để lấy lòng Lăng Thần, thật sự từ nhiều ngày trước, đại ca của hắc đạo đã gửi hình ảnh của Lăng Thần đến các lãnh đạo chỉ với một dòng tin nhắn " đắc tội Lăng Thiếu giết không tha " làm thật nhiều người thắc mắc nhưng lại không dám cãi lệnh
- Ồ biết ta liền tốt, hôm nay ta muốn đến trả nợ cho em gái của ta
Sau khi nghe Lăng Thần nói xong, mặt hắn liền xanh như đít nhái, thở phù phù quỳ xuống
- Tiểu nhân không dám, xin Lăng thiếu tha mạng
- Được rồi ngươi không cần phải hoảng sợ như thế, oan có đầu nợ có chủ, có vay phải có trả đây là 30 vạn cầm lấy đi
Lăng Thần cười khổ, hắn thật sự đáng sợ vậy sao?
- Vâng vâng, tiểu nhân xin nhận ý tốt của Lăng Thiếu
Hứa Thanh bên cạnh đến giờ vẫn đang trợn mắt há hóc mồm nhìn Lăng Thần, cô không nghĩ đến người mà cô muốn trộm đồ lại đáng sợ như thế. Đưa tay vỗ ngực " thật may mắn gặp phải người như anh ấy, nếu không bây giờ ta ra sao thật khó mà nói trước được "
Ngay sau đó, Lăng Thần liền cùng Hứa Thanh bước ra. Trước khi đi hắn không quên ngoái lại nói với Diệp Tác
- À cậu nhớ xử lý tên cao gầy dưới tầng 1 cho tôi, cho hắn càng đau khổ càng tốt, cùng với những tên đã đánh em tôi
- Vâng
Diệp Tác cung kính gật đầu. Ngày hôm sau 4 người biến mất bí ẩn khỏi thành phố Kinh Tân mà không ai hay biết
- Xin lỗi anh Lăng thiếu, em lại muốn ăn trộm của một người như anh
Ngay sau khi bước ra Hứa Thanh liền áy náy nói
- Được rồi không cần câu nệ tiểu tiết, anh đã biết được hoàn cảnh của em rồi nên chuyện này có thể cho qua. Nếu không ngại có thể gọi anh một tiếng Thần ca ca a
- Vâng, Thần ca ca ( nghe hời kỳ kỳ nhỉ:)))
Mặt Hứa Thanh đỏ lên, nhưng cũng gật đầu đáp ứng
- Được rồi hiện tại em vẫn chưa có chỗ ở nhỉ
- Vâng hiện tại em sẽ đi kiếm, không thể lại phiền anh được
- Được rồi, lại câu nệ rồi
Lăng Thần cười cười xoa đầu Hứa Thanh liền làm mặt cô đỏ lên
- Thần ca, tại sao anh lại giúp em nhiều đến như vậy? em chỉ là một người xa lạ thôi mà
- Ánh mắt của em khiến anh không thể nào khoanh tay đứng nhìn được
Hứa Thanh chỉ gật đầu một cái sau đó liền im lặng trong đầu cô ngổn ngang suy nghĩ, từ khi mẹ qua đời, cha để lại một số nợ lớn, họ hàng liền tránh cô càng xa càng tốt vì không muốn bị liên lụy, đến hiện tại Lăng Thần chính là người đầu tiên mang lại cho cô cảm giác ấm áp
Lăng Thần bên cạnh thì lấy điện thoại ra bấm số của Thập Nhất
- Lăng Thiếu có chuyện gì cần thuộc hạ ạ?
Bên kia giọng của Thập Nhất sau khi bắt máy liền đáp lại
- Ông kiếm cho tôi một ngôi nhà cho em gái tôi ở nhé, sau khi có thì gọi lại cho tôi
- Vâng
Xong việc hắn liền quay qua nói với Hứa Thanh
- Này, em làm em kết nghĩa của anh nhé?
Lâu nay Lăng Thần đã muốn có một đứa em, nhưng cha mẹ mãi không có động tĩnh khiến hắn bất đắc dĩ không thôi
- Vâng, được chứ ạ
Hứa Thanh liền gật đầu đáp ứng không do dự
- Tốt a, Thanh nhi haha
Hắn cười rất sung sướng, sau đó tiếp tục quay qua Hứa Thanh nói
- Hiện tại em muốn đi học hay đi làm, chỉ cần muốn anh đều có thể thực hiện nó cho em
- Em muốn tiếp tục đi học
Ngẫm nghĩ một chút sau đó Hứa Thanh liền đưa ra quyết định
- Được đây là 20 vạn cầm lấy đi, sắm sửa cho tốt sau đó đến trường a
Sau khi thấy 20 vạn xuất hiện trên tay Lăng Thần cô liền bối rối, vì biết sự kiên quyết của Lăng Thần cô cũng đành nhận lấy
- Thần ca ca à, anh cũng thật giàu a, thật sự thì anh có bao nhiêu tiền thế?
Ngay sau khi nghe câu hỏi của Hứa Thanh, Lăng Thần liền ngước mặt lên trời lộ vẻ tịch mịch
- Nếu thật sự so thì, đến cả tổng thống cũng không giàu bằng anh a. Ài, con người anh không có gì ngoài điều kiện và đẹp trai cả
- Haha
Hứa Thanh liền bật cười thật vui vẻ, đã từ lâu rồi cô chưa từng được cười như vậy
Ngay sau đó tiếng điện thoại của Lăng Thần lại vang lên
bỏ thêm 30 phút để xử lý mọi chuyện của Hứa Thanh, Lăng Thần liền cấp tốc chạy đến trường, hắn chỉ để lại số điện thoại rồi vội vàng nói tạm biệt với cô
Đến trường thì lúc này đã 8h30, trễ đến 1 tiếng hơn. Lúc này tiếc học lại là do mỹ nữ lão sư Lưu Dĩnh đảm nhận
- Này, ăn từ từ thôi không nghẹn
Lăng Thần nhìn Hứa Thanh rồi nói
- Không sao không sao, đã thật lâu rồi tôi chưa được ăn ngon như vậy
10 phút sau
- Này thật sự cô đã bao nhiêu tuổi rồi
- Tính đến nay thì đã gần 16
Lăng Thần liền cảm thấy ngạc nhiên, chỉ mới 16 tuổi đã phải chịu số phận như vậy, mà vẫn có thể tiếp tục kiên cường, hảo nghị lực a
- Anh là Lăng Thần hiện nay 18 tuổi, được rồi kể anh nghe đi, tại sao em phải hành nghề trộm cắp? ( đổi sang anh em cho đúng nhé)
- Cha em là một người ghiền cờ bạc, ông ấy thường hay đòi tiền mẹ em để đánh bài, hơn nửa năm trước ông ta lại về nhà và đòi tiền mẹ em, nhưng bà ấy cứng rắn không cho, sau đó ông ta liền đánh mẹ tôi, một lần ra tay liền đoạt đi mạng sống của bà ấy
Mắt của Hứa Thanh ánh lên một tia buồn bã cùng hận thù, im lặng một lát xong lại tiếp tục nói
- Sau đó ông ta bỏ trốn, một thời gian sau cũng bị bắt vào bỏ tù, trước khi vào tù ông ta còn để lại một số nợ khổng lồ, lên đến 30 vạn tệ, thật sự lúc này ngoài hành nghề ăn cướp ra em không còn cách nào khác cả, nhiều lần những tên đòi nợ đến em đều bị chúng đánh đập, nhà cửa đều bị chúng lấy đi hết, nếu một tháng nữa không có tiền, chúng đe dọa sẽ bán em đi
Nói xong, không biết từ lúc nào mắt cô đã lưng tròng, những giọt nước mắt phẫn uất bắt đầu rơi xuống
- Ồ? em không nghĩ đến bỏ trốn à
- Đã nghĩ đến, nhưng không thể có khả năng đó được, nếu em có thể bỏ trốn được thì bọn chúng cũng chẳng thể làm được nghề này lâu như vậy
Sau khi nghe xong Lăng Thần có chút đồng cảm
- Thôi được rồi, dắt anh đến nơi của những tên mà em nợ tiền, anh sẽ trả nợ giúp em
Hứa Thanh lau đi nước mắt sau đó lại nghe tiếng Lăng Thần vang lên
- Tại sao anh phải giúp một người xa lạ như em? anh muốn gì ở em
Cô liền ngạc nhiên, sau đó liền tỏ vẻ cảnh giác đưa hai tay che ngực
- Được rồi không cần phải cảnh giác như vậy, đơn giản chỉ là anh thích làm như vậy thôi
- Ân
Hứa Thanh cúi gằm mặt xuống suy nghĩ một lát sau đó lén nhìn Lăng Thần một cái liền gật đầu đáp ứng
Sau khi tính tiền, Lăng Thần liền được Hứa Thanh dắt đến một ngôi nhà cao tầng
- Anh hãy nhớ cẩn thận, bọn chúng rất hung dữ
Trước khi vào Hứa Thanh liền lo lắng dặn dò Lăng Thần
Lăng Thần và Hứa Thanh cùng bước vào, vẻ ngoài được bài trí như một công ty bất động sản, nhưng không ngờ bên trong lại làm những công việc như cho vay tiền
- Ồ Hứa Thanh, cô đã có tiền trả nợ rồi sao, còn tên tiểu bạch kiểm này là ai đây
Một giọng nói vang lên, chủ nhân của giọng nói là một tên cao gầy, trong như một tên nghiện đang ngồi chễm chệ trên một chiếc ghế bành. Bên cạnh là 5 tên to con đang ngồi cùng nhau đánh bài
Mặc dù bị gọi là tiểu bạch kiểm nhưng Lăng Thần cũng ngó lơ hắn thầm nghĩ " Hắn gọi ta là tiểu bạch kiểm? chắc vì ta quá soái a " mỉm cười thỏa mãn liền gật gật cái đầu
Ngay sau khi thấy tên này, Hứa Thanh run lên một chút, cô có chút sợ hãi với tên này, hắn là người thường đánh đập cô khi cô không có tiền
- Tôi có đủ tiền rồi, cho tôi gặp ông chủ của các anh
- Này này, đừng có đùa với tôi nhé, cô mà lừa dối chúng tôi là mất mạng như chơi đấy, không lẽ tên này sẽ trả tiền cho cô?
- Tôi đã nói tôi có đủ tiền rồi, nếu anh còn làm khó chúng tôi, tôi liền báo cho ông chủ của anh đấy
Hứa Thanh liền mất kiên nhẫn vì sự nhay nhưa của hắn
- Hừ, được rồi đi lên đi
Hừ lạnh một tiếng sau đó hắn liền mặc kệ
Cùng Hứa Thanh đi lên tầng 4, mỗi tầng bên dưới đều có 6-7 tên ngồi tựa như canh gác
*Cộc cộc
- Vào đi
Ngay sau khi Hứa Thanh gõ cửa liền có một giọng nói vang lên
- Ừm? Hứa Thanh cô đã....
Người ngồi trên ghế khi thấy Hứa Thành liền định chất vấn, nhưng ngay sau đó hắn liền câm miệng lại, cả người run rẩy
Chỉ thấy hắn liền đứng dậy chạy nhanh đến chỗ Lăng Thần, vẻ mặt lấy lòng, cung kính cúi chào Lăng Thần
- Tiểu nhân Diệp Tác ra mắt Lăng Thiếu
- Ồ ngươi biết ta?
Lăng Thần vẻ mặt ngạc nhiên
- Vâng, ngày trước vô tình tiểu nhân liền chứng kiến được phong thái như thần nhân của Lăng Thiếu, từ ngày đó liền không thể nào quên được ạ
Hắn chỉ nói vậy để lấy lòng Lăng Thần, thật sự từ nhiều ngày trước, đại ca của hắc đạo đã gửi hình ảnh của Lăng Thần đến các lãnh đạo chỉ với một dòng tin nhắn " đắc tội Lăng Thiếu giết không tha " làm thật nhiều người thắc mắc nhưng lại không dám cãi lệnh
- Ồ biết ta liền tốt, hôm nay ta muốn đến trả nợ cho em gái của ta
Sau khi nghe Lăng Thần nói xong, mặt hắn liền xanh như đít nhái, thở phù phù quỳ xuống
- Tiểu nhân không dám, xin Lăng thiếu tha mạng
- Được rồi ngươi không cần phải hoảng sợ như thế, oan có đầu nợ có chủ, có vay phải có trả đây là 30 vạn cầm lấy đi
Lăng Thần cười khổ, hắn thật sự đáng sợ vậy sao?
- Vâng vâng, tiểu nhân xin nhận ý tốt của Lăng Thiếu
Hứa Thanh bên cạnh đến giờ vẫn đang trợn mắt há hóc mồm nhìn Lăng Thần, cô không nghĩ đến người mà cô muốn trộm đồ lại đáng sợ như thế. Đưa tay vỗ ngực " thật may mắn gặp phải người như anh ấy, nếu không bây giờ ta ra sao thật khó mà nói trước được "
Ngay sau đó, Lăng Thần liền cùng Hứa Thanh bước ra. Trước khi đi hắn không quên ngoái lại nói với Diệp Tác
- À cậu nhớ xử lý tên cao gầy dưới tầng 1 cho tôi, cho hắn càng đau khổ càng tốt, cùng với những tên đã đánh em tôi
- Vâng
Diệp Tác cung kính gật đầu. Ngày hôm sau 4 người biến mất bí ẩn khỏi thành phố Kinh Tân mà không ai hay biết
- Xin lỗi anh Lăng thiếu, em lại muốn ăn trộm của một người như anh
Ngay sau khi bước ra Hứa Thanh liền áy náy nói
- Được rồi không cần câu nệ tiểu tiết, anh đã biết được hoàn cảnh của em rồi nên chuyện này có thể cho qua. Nếu không ngại có thể gọi anh một tiếng Thần ca ca a
- Vâng, Thần ca ca ( nghe hời kỳ kỳ nhỉ:)))
Mặt Hứa Thanh đỏ lên, nhưng cũng gật đầu đáp ứng
- Được rồi hiện tại em vẫn chưa có chỗ ở nhỉ
- Vâng hiện tại em sẽ đi kiếm, không thể lại phiền anh được
- Được rồi, lại câu nệ rồi
Lăng Thần cười cười xoa đầu Hứa Thanh liền làm mặt cô đỏ lên
- Thần ca, tại sao anh lại giúp em nhiều đến như vậy? em chỉ là một người xa lạ thôi mà
- Ánh mắt của em khiến anh không thể nào khoanh tay đứng nhìn được
Hứa Thanh chỉ gật đầu một cái sau đó liền im lặng trong đầu cô ngổn ngang suy nghĩ, từ khi mẹ qua đời, cha để lại một số nợ lớn, họ hàng liền tránh cô càng xa càng tốt vì không muốn bị liên lụy, đến hiện tại Lăng Thần chính là người đầu tiên mang lại cho cô cảm giác ấm áp
Lăng Thần bên cạnh thì lấy điện thoại ra bấm số của Thập Nhất
- Lăng Thiếu có chuyện gì cần thuộc hạ ạ?
Bên kia giọng của Thập Nhất sau khi bắt máy liền đáp lại
- Ông kiếm cho tôi một ngôi nhà cho em gái tôi ở nhé, sau khi có thì gọi lại cho tôi
- Vâng
Xong việc hắn liền quay qua nói với Hứa Thanh
- Này, em làm em kết nghĩa của anh nhé?
Lâu nay Lăng Thần đã muốn có một đứa em, nhưng cha mẹ mãi không có động tĩnh khiến hắn bất đắc dĩ không thôi
- Vâng, được chứ ạ
Hứa Thanh liền gật đầu đáp ứng không do dự
- Tốt a, Thanh nhi haha
Hắn cười rất sung sướng, sau đó tiếp tục quay qua Hứa Thanh nói
- Hiện tại em muốn đi học hay đi làm, chỉ cần muốn anh đều có thể thực hiện nó cho em
- Em muốn tiếp tục đi học
Ngẫm nghĩ một chút sau đó Hứa Thanh liền đưa ra quyết định
- Được đây là 20 vạn cầm lấy đi, sắm sửa cho tốt sau đó đến trường a
Sau khi thấy 20 vạn xuất hiện trên tay Lăng Thần cô liền bối rối, vì biết sự kiên quyết của Lăng Thần cô cũng đành nhận lấy
- Thần ca ca à, anh cũng thật giàu a, thật sự thì anh có bao nhiêu tiền thế?
Ngay sau khi nghe câu hỏi của Hứa Thanh, Lăng Thần liền ngước mặt lên trời lộ vẻ tịch mịch
- Nếu thật sự so thì, đến cả tổng thống cũng không giàu bằng anh a. Ài, con người anh không có gì ngoài điều kiện và đẹp trai cả
- Haha
Hứa Thanh liền bật cười thật vui vẻ, đã từ lâu rồi cô chưa từng được cười như vậy
Ngay sau đó tiếng điện thoại của Lăng Thần lại vang lên
bỏ thêm 30 phút để xử lý mọi chuyện của Hứa Thanh, Lăng Thần liền cấp tốc chạy đến trường, hắn chỉ để lại số điện thoại rồi vội vàng nói tạm biệt với cô
Đến trường thì lúc này đã 8h30, trễ đến 1 tiếng hơn. Lúc này tiếc học lại là do mỹ nữ lão sư Lưu Dĩnh đảm nhận
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.