Chương 12
Nguyễn Vân An
22/09/2022
Hàng loạt những hình ảnh không theo trật tự hiện lên mờ ảo trong tâm trí Kiều Băng, cô ấy không những la hét còn nhặt con gấu bông dưới đất đánh liên tiếp vào người Thư Kỳ một cách điên cuồng.
Thư Kỳ nhận ra cô gái trước mặt không được bình thường, tâm tình hoảng loạn bất ổn nên không nỡ phản kháng mạnh khiến cô ấy bị thương. Cô bắt lấy gấu bông, khống chế hành động của Kiều Băng nhưng sức lực của người lúc phát điên vô cùng mạnh mẽ. Một người không nỡ làm tổn thương đối phương, còn một người lại liều mạng tấn công.
Tiếng động trên tầng 2 rất nhanh thu hút sự chú ý của người giúp việc, cô ta ngay lập tức tắt bếp gas chạy vội lên lầu, mà lúc này Kiều Băng đã không còn dùng gấu bông đánh Thư Kỳ nữa. Cô ấy lùi ra sau, nước mắt rơi ướt đẫm gương mặt, đồng tử đảo qua lại:
– Đừng… đừng…
– …
– A… Cút đi… chết đi… A…
Đi cùng tiếng hét là động tác với lấy khối cầu pha lê được đặt trang trí gần đó ném vào Thư Kỳ. Vì bất ngờ nên cô không kịp tránh mà chỉ đưa tay chắn đỡ trước mặt nhưng vẫn bị ném trúng, quả cầu rơi vỡ xuống sàn bắn những mảnh vụn thủy tinh vào cô.
Giúp việc không dám đến gần giữ Kiều Băng vì như thế sẽ càng khiến cô ấy kích động, thay vào đó là cố gắng trấn an rồi mới từ từ tiến lại gần:
– Cô chủ, cô bình tĩnh lại đi. Cô ấy là thư ký của cậu chủ, không phải người xấu, sẽ không hại cô đâu. Cô đừng sợ, có tôi ở đây rồi.
– Không… không… người xấu…
Kiều Băng ôm bả vai mình nói lảm nhảm sau đó lại cào cấu cánh tay. Giúp việc thấy tình hình không ổn, nếu còn không nhanh ngăn chặn hành vi của cô ấy thì không biết hậu quả sẽ thế nào. Giúp việc ôm chặt Kiều Băng khuyên cô, khổ nỗi một mình sức của cô ta cũng không giữ nổi Kiều Băng đang liều mình giãy giụa nên Thư Kỳ định tiến tới giúp một tay nhưng giúp việc bảo cô:
– Cô đừng lại gần đây. Cô chủ sợ người lạ. Cô mau gọi điện thông báo cho cậu chủ đi, tôi không cản được cô ấy đâu.
Thư Kỳ gật gật đầu, gấp rút gọi điện cho Duy Khiêm. Anh nhận được điện thoại liền cho hủy cuộc họp sắp diễn ra, vội vàng trở về nhà, theo anh còn có Đình Phong.
Khi anh về đến nhà bắt gặp một màn hỗn loạn, Thư Kỳ thì đứng chôn chân một góc nhìn giúp việc vật lộn giữ Kiều Băng, còn em gái khóc lóc gào thét đến lạc cả giọng. Dạo gần đây tâm tình của Kiều Băng đang dần tốt, anh không hiểu rốt cuộc em gái vừa gặp phải chuyện gì mà kích động dữ dội hệt như năm đầu bị bệnh.
Duy Khiêm ôm em gái trong lòng, mặc cô ấy vùng vẫy, mặc cô ấy cào cấu người anh muốn thoát ra nhưng anh quyết không buông mà kiên nhẫn dỗ dành cô ấy:
– Đừng sợ, là anh. Có anh ở đây sẽ không ai dám làm hại đến em nữa.
– Người xấu… người xấu đấy…
– …
– Cô ta không giúp em… họ hại em… Anh ơi, cứu em…
– Ừ, ừ. Anh bảo vệ em, đừng sợ.
Kiều Băng run rẩy không thôi, miệng toàn nói những lời khó hiểu, nhưng đó là với Thư Kỳ, còn giúp việc và Đình Phong hiểu rõ Kiều Băng đang nhớ đến chuyện gì.
Mọi người đều im lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh. Đợi tinh thần Kiều Băng dần ổn, Duy Khiêm để em gái vùi trong lòng mình, nhẹ nhàng bế em dậy muốn đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi.
Nhìn vết thương trên cánh tay Kiều Băng do vừa rồi cô ấy tự cào mình để lại, cộng thêm tinh thần không được bình thường, Thư Kỳ có lòng tốt nhắc Duy Khiêm:
– Sếp, tay cô ấy bị thương hay là anh đưa cô ấy đến bệnh viện đi.
Hai tiếng “bệnh viện” vừa ra đến cửa miệng liền nhận về thái độ tức giận của Duy Khiêm, anh lớn tiếng quát cô:
– Câm miệng.
Thư Kỳ giật mình không hiểu vì sao Duy Khiêm nổi cáu với mình, mà lúc cô vừa nói dứt câu cũng bị Đình Phong đưa tay bịt miệng lại. Cô ở trong tình trạng vô cùng khó coi, hai mắt mở to ngỡ ngàng nhìn anh, còn ánh mắt anh chỉ toàn là phẫn nộ và sát khí. Cô chưa từng thấy ánh mắt này của anh bao giờ nên nhất thời thất kinh, đứng yên bất động.
Đình Phong bỏ tay ra, nói nhỏ bên tai cô:
– Em đừng nói gì cả. Im lặng đi.
Cô không biết Kiều Băng rất ghét bệnh viện, chỉ cần nghe người khác nhắc đến thôi đã sợ hãi chứ đừng nói là phải tới đó. Nếu không rơi vào trường hợp bất đắc dĩ, anh tuyệt đối không đưa em gái ghét đến những nơi cô ấy ghét, làm ảnh hưởng đến tâm trạng cô ấy. Cũng may Kiều Băng chưa nghe rõ hai tiếng “bệnh viện” bằng không cô ấy sẽ lại phát điên, nhưng tiếng quát của Duy Khiêm lại làm cô ấy giật mình.
Đặng Duy Khiêm nhìn em gái trong lòng, thanh âm hạ xuống thấp nhất, an ủi cô ấy:
– Xin lỗi, anh không phải quát em đâu. Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi nhé.
Kiều Băng chớp chớp mi mắt, dụi vào ngực anh thay cho câu trả lời. Về phần Thư Kỳ, cô theo Tô Đình Phong xuống nhà để giúp việc thu dọn những mảnh thủy tinh vỡ vụn.
Dưới phòng khách, Đình Phong nhìn biểu cảm mệt mỏi của Thư Kỳ phải khẽ thở dài, lại thấy trán cô có vết thương do vừa rồi bị ném trúng. Anh ấy bảo:
– Trán em bị thương rồi kìa. Ngồi đây đợi anh, anh đi lấy hộp thuốc y tế xử lý vết thương cho em.
Lúc này Thư Kỳ mới cảm nhận được cảm giác đau nhói trên trán, cô đưa tay lên chạm vào nó, gượng cười đáp:
– Không cần đâu ạ. Lát về nhà em tự mình xử lý.
– Sao phải đợi về nhà? Ngồi yên đây anh xử lý cho.
Tâm trạng Thư Kỳ đang rất tệ, phần vì do mình đã kích động đến Kiều Băng, phần vì thái độ ban nãy của Duy Khiêm. Cô không biết cô gái kia là ai, có quan hệ ra sao với Duy Khiêm nhưng nếu đã ở trong nhà anh, lại được anh sốt sắng lo lắng thì chỉ có hai khả năng: một là em gái, hai là người yêu anh. Nhìn qua cô ấy có vài nét giống với Duy Khiêm, chắc hẳn là em gái của anh.
Cô không cẩn thận “đắc tội” em gái Sếp tổng, trực tiếp làm cô ấy hoảng loạn, gián tiếp khiến cô ấy bị thương nên Duy Khiêm bực dọc cũng dễ hiểu thôi. Nhưng anh có thể khó chịu ra mặt, lạnh lùng với cô cũng được mà, đâu cần thiết phải gắt gỏng quát lớn như thế chứ.
Chẳng hiểu sao Thư Kỳ lại ấm ức trước thái độ đó của anh đối với mình nữa.
– Em thấy trong người không khỏe, muốn được về nhà. Em không quay lại công ty nữa đâu, anh xin nghỉ giúp em nhé.
Tô Đình Phong còn muốn giữ Thư Kỳ, chí ít cũng phải đợi Duy Khiêm xuống đây nói chuyện, thế nhưng mặc cho anh ấy gọi với theo cô, Thư Kỳ vẫn dứt khoát rời đi, không một cái ngoái đầu nhìn lại.
Về phía Kiều Băng, khó khăn lắm Duy Khiêm mới dỗ cô ấy chìm vào giấc ngủ, cẩn thận xử lý vết thương trên cánh tay em gái. Anh ngồi bên mép giường, lặng lẽ quan sát gương mặt ngủ say của em gái, trong đầu hiện ra vô số câu hỏi. Mấy tháng nay Kiều Băng luôn trầm lặng không nổi loạn, vậy mà hôm nay chỉ vì có người lạ xuất hiện trong nhà cô ấy lại kích động đến thế. Bình thường với người lạ là con gái, Kiều Băng sẽ không có biểu hiện quá khích như vậy, cùng lắm là run rẩy, sợ sệt, nép vào anh tìm một điểm tựa an toàn thôi. Vậy cớ làm sao hôm nay em gái lại tấn công người ta, làm thương đến mình? Phải chăng Thư Kỳ đã nói gì với cô ấy?
Duy Khiêm check lại camera tìm kiếm đáp án nhưng anh chẳng thấy có điều gì bất thường ở Thư Kỳ, từ đầu đến cuối chỉ có em gái anh là không được bình thường.
Đặng Duy Khiêm mệt mỏi xuống dưới nhà, tưởng rằng Thư Kỳ và Đình Phong vẫn ở đây, tiếc là nghe trợ lý nói cô đã về được một lúc. Đình Phong nói:
– Anh, vừa rồi Thư Kỳ cũng là có ý tốt nên mới bảo anh đưa Kiều Băng đến viện, cô ấy đâu biết bệnh tình của em ấy, sao anh phải cáu lên với cô ấy như vậy?
– Nhìn Kiều Băng như thế, cậu nghĩ lúc đó tôi còn đủ bình tĩnh, nhỏ nhẹ giải thích cho cô ấy hiểu à?
– Em biết là anh rất lo lắng cho Kiều Băng nhưng Thư Kỳ đâu làm gì sai, người sai là em này. Tại em nhờ cô ấy về nhà lấy tài liệu cho anh nên mới xảy ra chuyện không mong muốn. Anh muốn tránh thì tránh em trước đi, cô ấy không có lỗi.
Duy Khiêm cũng chẳng muốn tránh ai cả, có tránh phải tránh người đã khiến Kiều Băng ra nông nỗi như bây giờ.
– Thư Kỳ về công ty rồi?
– Không. Cô ấy bảo em xin nghỉ, về nhà rồi.
– Vết thương thế nào?
– Không đáng lo, chỉ xây xát một chút nhưng không để em xử lý giúp đã về thẳng.
– Ừ. Cậu cũng về công ty đi. Tôi ở nhà với Kiều Băng.
– Vâng.
Biệt thự trở lại vẻ yên tĩnh vốn có trước nay. Duy Khiêm ngồi trên sofa, hai mắt nhắm nghiền không ngừng nhớ đến ánh mắt và sắc mặt của Thư Kỳ lúc anh lớn tiếng với cô. Nếu có thể quay lại giây phút đó, anh mong mình tỉnh táo để không nổi giận với một người không biết sự tình như cô.
Giúp việc sau khi thu dọn bãi chiến trường thì nhặt được chiếc bông tai của Thư Kỳ, cô ta mang đến đưa cho Duy Khiêm:
– Cậu chủ, chiếc bông tai này hình như của cô thư ký kia.
– Đưa cho tôi.
– Vâng.
Duy Khiêm xòe tay nhận lấy. Anh có thể hình dung ra lực đánh của Kiều Băng lên người cô ban nãy phải mạnh đến cỡ nào mới khiến chiếc bông tai rơi ra. Anh nắm nó trong tay, định bụng ngày mai đến công ty sẽ tự tay trả lại nó cho cô.
Hôm sau, Thư Kỳ với cái trán trầy xước đã được dán băng cá nhân che đi, đến công ty làm việc. Đình Phong đợi cô từ sáng, vừa thấy cô tới liền vào phòng cô nói chuyện:
– Thư Kỳ, tâm trạng đã tốt hơn chưa? Anh mua cho em một ly sinh tố dâu này. Uống đi.
– Cảm ơn anh.
– Hôm qua em buồn vì Sếp lớn tiếng với em, đúng không?
Thư Kỳ nói dối:
– Không có. Em là người có lỗi mà, nào dám giận Sếp ạ. Lúc đấy anh ấy có mắng em, thậm chí là đánh em thì em cũng phải chịu, ai bảo em là người khiến cô gái kia hoảng loạn chứ.
– Em nói thế anh áy náy lắm. Anh nhờ em đi thay anh mà. Nếu anh tự mình đi lấy đã không có những chuyện sau đó xảy ra.
– Chuyện qua rồi, giờ nhận lỗi về ai cũng chẳng thay đổi được gì.
– Không. Em bị thương kìa, anh phải có trách nhiệm với vết thương này mới được.
Tô Đình Phong chạm nhẹ lên băng cá nhân ở trán cô. Thư Kỳ khẽ cười:
– Anh định chịu trách nhiệm thế nào? Em không nhận đâu.
– Anh sẽ mua nước cho em uống và cả bữa trưa của em nữa. Cho đến khi vết thương hoàn toàn biến mất, không để lại một tí dấu vết nào.
– À… Vậy thì em xin nhé, em đỡ tốn tiền. Cảm ơn anh nhé.
Cả hai đang cười nói vui vẻ thì điện thoại Thư Kỳ nhận được tin nhắn của Duy Khiêm với nội dung:
– Đem dự án khu du lịch ở Nha Trang qua đây cho tôi.
Tô Đình Phong vô tình đọc được tin nhắn đó, thấy Thư Kỳ chần chừ, anh ấy liền bảo:
– Em đem qua cho Sếp đi, đừng để anh ấy đợi.
– Vâng.
Thư Kỳ cầm theo dự án sang phòng Tổng giám đốc. Từ lúc cô bước vào cho đến khi đặt tài liệu trên bàn rồi chuẩn bị rời đi cũng không có lấy một lần nhìn thẳng Duy Khiêm. Lúc cô xoay người giữa chừng, Duy Khiêm cất tiếng hỏi:
– Tính làm gì?
– Em ra ngoài ạ. Tất cả tài liệu anh cần em đều đem qua đây hết cho Sếp rồi, anh cứ từ từ xem đi ạ.
– Đứng yên đó đợi tôi kiểm tra, có chỗ nào chưa đạt yêu cầu tôi sẽ chỉ luôn cho cô sửa.
– Vâng.
Thư Kỳ đành miễn cưỡng ở lại, bầu không khí trong phòng vì chỉ có hai người mà trở nên ngột ngạt vô cùng. Bình thường Duy Khiêm đọc rất nhanh nhưng đã 10 phút trôi qua anh mới đọc được 2 trang, mà tài liệu còn khá dày, Thư Kỳ không biết phải ở đây đợi đến bao giờ.
Duy Khiêm ngẩng lên nhìn cô, thấy Thư Kỳ cúi đầu nhìn xuống chân mình, anh bảo:
– Lại đây.
Thư Kỳ ngược lên liền bắt gặp ánh mắt Duy Khiêm đang chăm chăm nhìn mình, cô vội cụp mi mắt tránh ánh mắt đó của anh, chầm chậm bước lên phía trước đợi anh nói tiếp. Thế nhưng Duy Khiêm không phải muốn cô đứng đối diện mình qua chiếc bàn làm việc mà là đến đứng kế bên anh.
Duy Khiêm đánh mắt sang ngang:
– Qua bên này.
– Em đứng đây cũng được ạ. Anh có chỗ nào cần sửa đổi?
– Qua đây.
Duy Khiêm không kiên nhẫn nhắc lại nhiều lần, anh nheo mắt tỏ rõ thái độ không muốn cô làm trái ý. Thư Kỳ bất đắc dĩ nghe theo nhưng đứng cách anh những 2 bước chân.
– Đứng xa thế trao đổi kiểu gì?
Thư Kỳ nhích lên một chút Duy Khiêm vẫn chưa hài lòng, vừa định nhích thêm chút nữa liền bị cánh tay Duy Khiêm vươn ra kéo lại. Cô giật mình luống cuống muốn rút tay về nhưng lực nắm của anh rất chắc khiến cô không cách nào thoát khỏi.
– Tổng giám đốc, anh bỏ tay ra đi.
Duy Khiêm trực tiếp kéo Thư Kỳ dính sát vào mình. Bất ngờ bị kéo lần nữa, chân cô không đứng vững suýt nữa đã ngã vào lòng anh, may mà kịp dùng tay còn lại chống lên ngực anh, giữ khoảng cách giữa hai người.
Đôi mắt sâu đen thăm thẳm của Duy Khiêm nhìn cô không chớp, cùng với hơi thở bao trùm lấy cô làm Thư Kỳ ngượng ngùng, một cảm giác nôn nao xuất hiện. Ở khoảng cách này, cô thấy rõ từng đường nét hoàn mĩ trên gương mặt Duy Khiêm, bất giác trái tim rung lên từng nhịp đập mãnh liệt.
Thư Kỳ chớp chớp đôi mi cong dài tránh né cặp mắt của Duy Khiêm, lời nói không lưu loát:
– Tổng… giám đốc… anh có thể buông tay ra không?
– Không.
Duy Khiêm dứt khoát trả lời một tiếng làm Thư Kỳ càng thêm lúng túng. Cô vừa khẽ cử động liền bị anh kéo ngã vào lòng, cánh tay siết chặt vây lấy cô. Thư Kỳ thoáng run sợ, cựa quậy muốn thoát ra nhưng chỉ làm cho Duy Khiêm tăng thêm lực khiến cô không thể nhúc nhích. Anh nói nhỏ bên tai cô:
– Ngồi yên.
Thư Kỳ nhận ra cô gái trước mặt không được bình thường, tâm tình hoảng loạn bất ổn nên không nỡ phản kháng mạnh khiến cô ấy bị thương. Cô bắt lấy gấu bông, khống chế hành động của Kiều Băng nhưng sức lực của người lúc phát điên vô cùng mạnh mẽ. Một người không nỡ làm tổn thương đối phương, còn một người lại liều mạng tấn công.
Tiếng động trên tầng 2 rất nhanh thu hút sự chú ý của người giúp việc, cô ta ngay lập tức tắt bếp gas chạy vội lên lầu, mà lúc này Kiều Băng đã không còn dùng gấu bông đánh Thư Kỳ nữa. Cô ấy lùi ra sau, nước mắt rơi ướt đẫm gương mặt, đồng tử đảo qua lại:
– Đừng… đừng…
– …
– A… Cút đi… chết đi… A…
Đi cùng tiếng hét là động tác với lấy khối cầu pha lê được đặt trang trí gần đó ném vào Thư Kỳ. Vì bất ngờ nên cô không kịp tránh mà chỉ đưa tay chắn đỡ trước mặt nhưng vẫn bị ném trúng, quả cầu rơi vỡ xuống sàn bắn những mảnh vụn thủy tinh vào cô.
Giúp việc không dám đến gần giữ Kiều Băng vì như thế sẽ càng khiến cô ấy kích động, thay vào đó là cố gắng trấn an rồi mới từ từ tiến lại gần:
– Cô chủ, cô bình tĩnh lại đi. Cô ấy là thư ký của cậu chủ, không phải người xấu, sẽ không hại cô đâu. Cô đừng sợ, có tôi ở đây rồi.
– Không… không… người xấu…
Kiều Băng ôm bả vai mình nói lảm nhảm sau đó lại cào cấu cánh tay. Giúp việc thấy tình hình không ổn, nếu còn không nhanh ngăn chặn hành vi của cô ấy thì không biết hậu quả sẽ thế nào. Giúp việc ôm chặt Kiều Băng khuyên cô, khổ nỗi một mình sức của cô ta cũng không giữ nổi Kiều Băng đang liều mình giãy giụa nên Thư Kỳ định tiến tới giúp một tay nhưng giúp việc bảo cô:
– Cô đừng lại gần đây. Cô chủ sợ người lạ. Cô mau gọi điện thông báo cho cậu chủ đi, tôi không cản được cô ấy đâu.
Thư Kỳ gật gật đầu, gấp rút gọi điện cho Duy Khiêm. Anh nhận được điện thoại liền cho hủy cuộc họp sắp diễn ra, vội vàng trở về nhà, theo anh còn có Đình Phong.
Khi anh về đến nhà bắt gặp một màn hỗn loạn, Thư Kỳ thì đứng chôn chân một góc nhìn giúp việc vật lộn giữ Kiều Băng, còn em gái khóc lóc gào thét đến lạc cả giọng. Dạo gần đây tâm tình của Kiều Băng đang dần tốt, anh không hiểu rốt cuộc em gái vừa gặp phải chuyện gì mà kích động dữ dội hệt như năm đầu bị bệnh.
Duy Khiêm ôm em gái trong lòng, mặc cô ấy vùng vẫy, mặc cô ấy cào cấu người anh muốn thoát ra nhưng anh quyết không buông mà kiên nhẫn dỗ dành cô ấy:
– Đừng sợ, là anh. Có anh ở đây sẽ không ai dám làm hại đến em nữa.
– Người xấu… người xấu đấy…
– …
– Cô ta không giúp em… họ hại em… Anh ơi, cứu em…
– Ừ, ừ. Anh bảo vệ em, đừng sợ.
Kiều Băng run rẩy không thôi, miệng toàn nói những lời khó hiểu, nhưng đó là với Thư Kỳ, còn giúp việc và Đình Phong hiểu rõ Kiều Băng đang nhớ đến chuyện gì.
Mọi người đều im lặng, đến thở cũng không dám thở mạnh. Đợi tinh thần Kiều Băng dần ổn, Duy Khiêm để em gái vùi trong lòng mình, nhẹ nhàng bế em dậy muốn đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi.
Nhìn vết thương trên cánh tay Kiều Băng do vừa rồi cô ấy tự cào mình để lại, cộng thêm tinh thần không được bình thường, Thư Kỳ có lòng tốt nhắc Duy Khiêm:
– Sếp, tay cô ấy bị thương hay là anh đưa cô ấy đến bệnh viện đi.
Hai tiếng “bệnh viện” vừa ra đến cửa miệng liền nhận về thái độ tức giận của Duy Khiêm, anh lớn tiếng quát cô:
– Câm miệng.
Thư Kỳ giật mình không hiểu vì sao Duy Khiêm nổi cáu với mình, mà lúc cô vừa nói dứt câu cũng bị Đình Phong đưa tay bịt miệng lại. Cô ở trong tình trạng vô cùng khó coi, hai mắt mở to ngỡ ngàng nhìn anh, còn ánh mắt anh chỉ toàn là phẫn nộ và sát khí. Cô chưa từng thấy ánh mắt này của anh bao giờ nên nhất thời thất kinh, đứng yên bất động.
Đình Phong bỏ tay ra, nói nhỏ bên tai cô:
– Em đừng nói gì cả. Im lặng đi.
Cô không biết Kiều Băng rất ghét bệnh viện, chỉ cần nghe người khác nhắc đến thôi đã sợ hãi chứ đừng nói là phải tới đó. Nếu không rơi vào trường hợp bất đắc dĩ, anh tuyệt đối không đưa em gái ghét đến những nơi cô ấy ghét, làm ảnh hưởng đến tâm trạng cô ấy. Cũng may Kiều Băng chưa nghe rõ hai tiếng “bệnh viện” bằng không cô ấy sẽ lại phát điên, nhưng tiếng quát của Duy Khiêm lại làm cô ấy giật mình.
Đặng Duy Khiêm nhìn em gái trong lòng, thanh âm hạ xuống thấp nhất, an ủi cô ấy:
– Xin lỗi, anh không phải quát em đâu. Anh đưa em về phòng nghỉ ngơi nhé.
Kiều Băng chớp chớp mi mắt, dụi vào ngực anh thay cho câu trả lời. Về phần Thư Kỳ, cô theo Tô Đình Phong xuống nhà để giúp việc thu dọn những mảnh thủy tinh vỡ vụn.
Dưới phòng khách, Đình Phong nhìn biểu cảm mệt mỏi của Thư Kỳ phải khẽ thở dài, lại thấy trán cô có vết thương do vừa rồi bị ném trúng. Anh ấy bảo:
– Trán em bị thương rồi kìa. Ngồi đây đợi anh, anh đi lấy hộp thuốc y tế xử lý vết thương cho em.
Lúc này Thư Kỳ mới cảm nhận được cảm giác đau nhói trên trán, cô đưa tay lên chạm vào nó, gượng cười đáp:
– Không cần đâu ạ. Lát về nhà em tự mình xử lý.
– Sao phải đợi về nhà? Ngồi yên đây anh xử lý cho.
Tâm trạng Thư Kỳ đang rất tệ, phần vì do mình đã kích động đến Kiều Băng, phần vì thái độ ban nãy của Duy Khiêm. Cô không biết cô gái kia là ai, có quan hệ ra sao với Duy Khiêm nhưng nếu đã ở trong nhà anh, lại được anh sốt sắng lo lắng thì chỉ có hai khả năng: một là em gái, hai là người yêu anh. Nhìn qua cô ấy có vài nét giống với Duy Khiêm, chắc hẳn là em gái của anh.
Cô không cẩn thận “đắc tội” em gái Sếp tổng, trực tiếp làm cô ấy hoảng loạn, gián tiếp khiến cô ấy bị thương nên Duy Khiêm bực dọc cũng dễ hiểu thôi. Nhưng anh có thể khó chịu ra mặt, lạnh lùng với cô cũng được mà, đâu cần thiết phải gắt gỏng quát lớn như thế chứ.
Chẳng hiểu sao Thư Kỳ lại ấm ức trước thái độ đó của anh đối với mình nữa.
– Em thấy trong người không khỏe, muốn được về nhà. Em không quay lại công ty nữa đâu, anh xin nghỉ giúp em nhé.
Tô Đình Phong còn muốn giữ Thư Kỳ, chí ít cũng phải đợi Duy Khiêm xuống đây nói chuyện, thế nhưng mặc cho anh ấy gọi với theo cô, Thư Kỳ vẫn dứt khoát rời đi, không một cái ngoái đầu nhìn lại.
Về phía Kiều Băng, khó khăn lắm Duy Khiêm mới dỗ cô ấy chìm vào giấc ngủ, cẩn thận xử lý vết thương trên cánh tay em gái. Anh ngồi bên mép giường, lặng lẽ quan sát gương mặt ngủ say của em gái, trong đầu hiện ra vô số câu hỏi. Mấy tháng nay Kiều Băng luôn trầm lặng không nổi loạn, vậy mà hôm nay chỉ vì có người lạ xuất hiện trong nhà cô ấy lại kích động đến thế. Bình thường với người lạ là con gái, Kiều Băng sẽ không có biểu hiện quá khích như vậy, cùng lắm là run rẩy, sợ sệt, nép vào anh tìm một điểm tựa an toàn thôi. Vậy cớ làm sao hôm nay em gái lại tấn công người ta, làm thương đến mình? Phải chăng Thư Kỳ đã nói gì với cô ấy?
Duy Khiêm check lại camera tìm kiếm đáp án nhưng anh chẳng thấy có điều gì bất thường ở Thư Kỳ, từ đầu đến cuối chỉ có em gái anh là không được bình thường.
Đặng Duy Khiêm mệt mỏi xuống dưới nhà, tưởng rằng Thư Kỳ và Đình Phong vẫn ở đây, tiếc là nghe trợ lý nói cô đã về được một lúc. Đình Phong nói:
– Anh, vừa rồi Thư Kỳ cũng là có ý tốt nên mới bảo anh đưa Kiều Băng đến viện, cô ấy đâu biết bệnh tình của em ấy, sao anh phải cáu lên với cô ấy như vậy?
– Nhìn Kiều Băng như thế, cậu nghĩ lúc đó tôi còn đủ bình tĩnh, nhỏ nhẹ giải thích cho cô ấy hiểu à?
– Em biết là anh rất lo lắng cho Kiều Băng nhưng Thư Kỳ đâu làm gì sai, người sai là em này. Tại em nhờ cô ấy về nhà lấy tài liệu cho anh nên mới xảy ra chuyện không mong muốn. Anh muốn tránh thì tránh em trước đi, cô ấy không có lỗi.
Duy Khiêm cũng chẳng muốn tránh ai cả, có tránh phải tránh người đã khiến Kiều Băng ra nông nỗi như bây giờ.
– Thư Kỳ về công ty rồi?
– Không. Cô ấy bảo em xin nghỉ, về nhà rồi.
– Vết thương thế nào?
– Không đáng lo, chỉ xây xát một chút nhưng không để em xử lý giúp đã về thẳng.
– Ừ. Cậu cũng về công ty đi. Tôi ở nhà với Kiều Băng.
– Vâng.
Biệt thự trở lại vẻ yên tĩnh vốn có trước nay. Duy Khiêm ngồi trên sofa, hai mắt nhắm nghiền không ngừng nhớ đến ánh mắt và sắc mặt của Thư Kỳ lúc anh lớn tiếng với cô. Nếu có thể quay lại giây phút đó, anh mong mình tỉnh táo để không nổi giận với một người không biết sự tình như cô.
Giúp việc sau khi thu dọn bãi chiến trường thì nhặt được chiếc bông tai của Thư Kỳ, cô ta mang đến đưa cho Duy Khiêm:
– Cậu chủ, chiếc bông tai này hình như của cô thư ký kia.
– Đưa cho tôi.
– Vâng.
Duy Khiêm xòe tay nhận lấy. Anh có thể hình dung ra lực đánh của Kiều Băng lên người cô ban nãy phải mạnh đến cỡ nào mới khiến chiếc bông tai rơi ra. Anh nắm nó trong tay, định bụng ngày mai đến công ty sẽ tự tay trả lại nó cho cô.
Hôm sau, Thư Kỳ với cái trán trầy xước đã được dán băng cá nhân che đi, đến công ty làm việc. Đình Phong đợi cô từ sáng, vừa thấy cô tới liền vào phòng cô nói chuyện:
– Thư Kỳ, tâm trạng đã tốt hơn chưa? Anh mua cho em một ly sinh tố dâu này. Uống đi.
– Cảm ơn anh.
– Hôm qua em buồn vì Sếp lớn tiếng với em, đúng không?
Thư Kỳ nói dối:
– Không có. Em là người có lỗi mà, nào dám giận Sếp ạ. Lúc đấy anh ấy có mắng em, thậm chí là đánh em thì em cũng phải chịu, ai bảo em là người khiến cô gái kia hoảng loạn chứ.
– Em nói thế anh áy náy lắm. Anh nhờ em đi thay anh mà. Nếu anh tự mình đi lấy đã không có những chuyện sau đó xảy ra.
– Chuyện qua rồi, giờ nhận lỗi về ai cũng chẳng thay đổi được gì.
– Không. Em bị thương kìa, anh phải có trách nhiệm với vết thương này mới được.
Tô Đình Phong chạm nhẹ lên băng cá nhân ở trán cô. Thư Kỳ khẽ cười:
– Anh định chịu trách nhiệm thế nào? Em không nhận đâu.
– Anh sẽ mua nước cho em uống và cả bữa trưa của em nữa. Cho đến khi vết thương hoàn toàn biến mất, không để lại một tí dấu vết nào.
– À… Vậy thì em xin nhé, em đỡ tốn tiền. Cảm ơn anh nhé.
Cả hai đang cười nói vui vẻ thì điện thoại Thư Kỳ nhận được tin nhắn của Duy Khiêm với nội dung:
– Đem dự án khu du lịch ở Nha Trang qua đây cho tôi.
Tô Đình Phong vô tình đọc được tin nhắn đó, thấy Thư Kỳ chần chừ, anh ấy liền bảo:
– Em đem qua cho Sếp đi, đừng để anh ấy đợi.
– Vâng.
Thư Kỳ cầm theo dự án sang phòng Tổng giám đốc. Từ lúc cô bước vào cho đến khi đặt tài liệu trên bàn rồi chuẩn bị rời đi cũng không có lấy một lần nhìn thẳng Duy Khiêm. Lúc cô xoay người giữa chừng, Duy Khiêm cất tiếng hỏi:
– Tính làm gì?
– Em ra ngoài ạ. Tất cả tài liệu anh cần em đều đem qua đây hết cho Sếp rồi, anh cứ từ từ xem đi ạ.
– Đứng yên đó đợi tôi kiểm tra, có chỗ nào chưa đạt yêu cầu tôi sẽ chỉ luôn cho cô sửa.
– Vâng.
Thư Kỳ đành miễn cưỡng ở lại, bầu không khí trong phòng vì chỉ có hai người mà trở nên ngột ngạt vô cùng. Bình thường Duy Khiêm đọc rất nhanh nhưng đã 10 phút trôi qua anh mới đọc được 2 trang, mà tài liệu còn khá dày, Thư Kỳ không biết phải ở đây đợi đến bao giờ.
Duy Khiêm ngẩng lên nhìn cô, thấy Thư Kỳ cúi đầu nhìn xuống chân mình, anh bảo:
– Lại đây.
Thư Kỳ ngược lên liền bắt gặp ánh mắt Duy Khiêm đang chăm chăm nhìn mình, cô vội cụp mi mắt tránh ánh mắt đó của anh, chầm chậm bước lên phía trước đợi anh nói tiếp. Thế nhưng Duy Khiêm không phải muốn cô đứng đối diện mình qua chiếc bàn làm việc mà là đến đứng kế bên anh.
Duy Khiêm đánh mắt sang ngang:
– Qua bên này.
– Em đứng đây cũng được ạ. Anh có chỗ nào cần sửa đổi?
– Qua đây.
Duy Khiêm không kiên nhẫn nhắc lại nhiều lần, anh nheo mắt tỏ rõ thái độ không muốn cô làm trái ý. Thư Kỳ bất đắc dĩ nghe theo nhưng đứng cách anh những 2 bước chân.
– Đứng xa thế trao đổi kiểu gì?
Thư Kỳ nhích lên một chút Duy Khiêm vẫn chưa hài lòng, vừa định nhích thêm chút nữa liền bị cánh tay Duy Khiêm vươn ra kéo lại. Cô giật mình luống cuống muốn rút tay về nhưng lực nắm của anh rất chắc khiến cô không cách nào thoát khỏi.
– Tổng giám đốc, anh bỏ tay ra đi.
Duy Khiêm trực tiếp kéo Thư Kỳ dính sát vào mình. Bất ngờ bị kéo lần nữa, chân cô không đứng vững suýt nữa đã ngã vào lòng anh, may mà kịp dùng tay còn lại chống lên ngực anh, giữ khoảng cách giữa hai người.
Đôi mắt sâu đen thăm thẳm của Duy Khiêm nhìn cô không chớp, cùng với hơi thở bao trùm lấy cô làm Thư Kỳ ngượng ngùng, một cảm giác nôn nao xuất hiện. Ở khoảng cách này, cô thấy rõ từng đường nét hoàn mĩ trên gương mặt Duy Khiêm, bất giác trái tim rung lên từng nhịp đập mãnh liệt.
Thư Kỳ chớp chớp đôi mi cong dài tránh né cặp mắt của Duy Khiêm, lời nói không lưu loát:
– Tổng… giám đốc… anh có thể buông tay ra không?
– Không.
Duy Khiêm dứt khoát trả lời một tiếng làm Thư Kỳ càng thêm lúng túng. Cô vừa khẽ cử động liền bị anh kéo ngã vào lòng, cánh tay siết chặt vây lấy cô. Thư Kỳ thoáng run sợ, cựa quậy muốn thoát ra nhưng chỉ làm cho Duy Khiêm tăng thêm lực khiến cô không thể nhúc nhích. Anh nói nhỏ bên tai cô:
– Ngồi yên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.