Chương 19
Nguyễn Vân An
22/09/2022
Tan làm, Duy Khiêm gọi điện báo với giúp việc và căn dặn cô ta vài điều rồi cùng Thư Kỳ trở về nhà cô. Tối đó một mình Duy Khiêm chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, không để Thư Kỳ phải động tay vào bất kì việc gì, nhiệm vụ của cô chỉ có gọt đĩa táo đỏ và nói chuyện phiếm cùng anh.
– Em ở đây một mình sao?
– Vâng. Ngày trước còn có bố nữa nhưng từ ngày bố mất em sống một mình.
– Sao không sống cùng mẹ và anh trai?
– Em ở một mình quen rồi, với lại mỗi người một lối sống riêng. Thỉnh thoảng 3 mẹ con tụ họp ăn bữa cơm gia đình thôi.
– Anh trai em có thường đến đây không?
– Cũng ít. Anh ấy bận công việc nên không có nhiều thời gian qua chơi với em. Như đợt này cả tháng trời anh em em mới gặp nhau hai lần.
– Ừ.
Vốn dĩ Duy Khiêm sẽ ở đây tối này nhưng sau khi ăn xong, cả hai đang ngồi ôm nhau ngoài phòng khách xem phim thì có một vị khách bất ngờ ghé thăm. Thấy bên ngoài có ánh sáng của đèn ô tô chạy vào trong sân nhà, Duy Khiêm hỏi Thư Kỳ:
– Ai đến thế?
Người có thể ra vào tự do nhà cô chỉ có mẹ và anh trai, mà mẹ thì rất ít khi đến đây nên người tới chắc chắn là Trần Hoàng Bách. Thư Kỳ ngó nghiêng nhìn xem, nhận ra xe của Hoàng Bách thì bảo:
– Là anh trai em.
Nghe vậy, sắc mặt của Duy Khiêm chợt đanh lại nhưng Thư Kỳ mải nhìn ra bên ngoài nên không phát hiện điểm bất thường ở anh. Duy Khiêm không ngờ 2 năm qua âm thầm đối đầu với Trần Hoàng Bách trong tối nay lại tình cờ gặp kẻ thù ở đây.
Thư Kỳ nghiêng đầu nói với Duy Khiêm:
– Chắc anh Bách qua chơi một lát sẽ về thôi. Anh không ngại chứ?
– Không. Người quen mà, lạ lẫm gì đâu mà ngại.
– Hả? Người quen ạ? Anh biết anh trai em sao?
Duy Khiêm chớp mắt, nói dối:
– Đó là anh trai em, đương nhiên là người quen, chẳng lẽ là người lạ? Hay em coi anh là người ngoài?
– À… Em hiểu ý anh rồi. Anh là người yêu em.
Năm tiếng “Anh là người yêu em” được Thư Kỳ nói rất nhỏ với nụ cười e thẹn. Duy Khiêm chẳng buồn quan tâm đến cô, đầu óc anh lúc này chỉ có hận thù.
Thư Kỳ đứng dậy đi ra cửa đón anh trai. Hoàng Bách trông thấy em gái liền nhoẻn miệng cười:
– Thư Kỳ.
– Anh. Hôm nay rảnh rỗi qua thăm em à?
– Ừ. Em có khách sao? Anh thấy gara có chiếc xa lạ.
– Vâng. Anh vào trong đi.
Hai anh em bước đến phòng khách, giây phút hai người đàn ông đối diện nhau, Duy Khiêm hận không thể ngay lập tức đánh Hoàng Bách một trận thừa sống thiếu chết trả thù cho em gái, còn Trần Hoàng Bách thì có cảm giác quen mắt vô cùng nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp Duy Khiêm ở đâu.
Thư Kỳ khéo tay Hoàng Bách đến trước mặt Duy Khiêm, giới thiệu:
– Anh. Anh ấy là bạn em, anh ấy tên Duy Khiêm.
Trần Hoàng Bách gật đầu thay cho lời chào với Duy Khiêm, Thư Kỳ nói với Duy Khiêm:
– Đây là anh trai em, anh ấy tên Hoàng Bách.
Ánh mắt Duy Khiêm có vẻ hòa nhã nhưng lại phảng phất một vẻ thâm sâu khó dò. Hoàng Bách chủ động chìa tay về phía Duy Khiêm, tỏ ý muốn bắt tay:
– Chào anh.
Duy Khiêm đáp lại trong sự miễn cưỡng, cố gắng không dùng lực để không bóp chặt tay Hoàng Bách:
– Chào anh.
Thư Kỳ buông tay Hoàng Bách đi sang chỗ Duy Khiêm, tránh để anh thấy cô đơn. Cô cười cười nói:
– Hai người ngồi đi ạ.
Hoàng Bách ngồi đối diện em gái và Duy Khiêm, anh ấy chỉ cần nhìn qua là biết quan hệ giữa hai người họ không bình thường. Hoàng Bách hỏi:
– Người này là bạn thế nào với em vậy Thư Kỳ? Bạn bè hay bạn trai?
Bị hỏi thắng trợn như vậy, Thư Kỳ cũng chẳng có ý giấu, cô mắc cỡ đáp:
– Là… bạn trai em.
– Oh… Vậy mà giờ anh mới biết. Nếu hôm nay anh không qua đây, thì không biết phải chờ đến bao giờ em mới giới thiệu người yêu em với anh nhỉ?
– Tại anh bận nên em chưa có cơ hội giới thiệu thôi.
– Ừ. Vậy giờ giới thiệu đi.
Từ sau cuộc tình sai lầm với Lưu Minh Triết, Trần Hoàng Bách luôn mong em gái gặp được người đàn ông tốt, gia cảnh anh ta không bằng gia đình cô cũng chẳng sao nhưng nhất định phải là người có tư cách tốt, đáng để cô trao gửi trái tim mình.
Hoàng Bách quan sát Duy Khiêm thấy mặt mũi anh sáng sủa, đẹp trai, ngồi bên cạnh em gái vô cùng đẹp đôi, vẻ bề ngoài toát lên khí chất cao ngạo của người đàn ông thành đạt, chững chạc. Xem ra mắt nhìn người của em gái lần này không tệ.
Không đợi Thư Kỳ mở miệng, Đặng Duy Khiêm tự mình giới thiệu:
– Tên đầy đủ của tôi là Đặng Duy Khiêm, Tổng giám đốc Tập đoàn Glory. Không biết xuất thân của tôi đã đủ làm hài lòng anh chưa?
Hoàng Bách không chú trọng xuất thân của đối phương nên ngay lập tức đáp trả:
– Anh là Tổng giám đốc hay là một công nhân bình thường, tôi cũng chẳng kì thị. Điều mà tôi quan tâm là tình yêu anh dành cho em gái tôi có thật lòng không kìa.
– Anh nghĩ sao?
– Thư Kỳ đã chọn anh làm người yêu, hẳn ngoài sức hút từ vẻ bề ngoài của anh thì còn là tính cách và sự an toàn mà anh đem lại cho con bé. Tôi mong em gái mình không nhìn nhầm, càng hy vọng anh không phải người giỏi che giấu tính xấu, lừa gạt dụ dỗ một cô gái đơn thuần.
Đặng Duy Khiêm cười khinh trong lòng, so với Hoàng Bách, anh chắc chắn không cặn bã bằng. Muốn người khác đối xử tốt với em gái mình nhưng bản thân lại đi trêu đùa tình cảm của phụ nữ, làm tổn thương con gái nhà lành. Ở đâu ra tiêu chuẩn kép vô lý như vậy?
Duy Khiêm cố che giấu sự mỉa mai, anh cười nói như mình là người hiểu chuyện:
– À… Tôi hiểu nỗi lòng của người làm anh trai mà, luôn lo lắng và muốn những điều tốt đẹp đến với em gái. Tôi cũng có em gái nên tôi hiểu. Thư Kỳ có người anh như anh đúng thật rất tốt.
– Ừ. Anh nên đối tốt với Thư Kỳ, nếu để tôi biết anh bắt nạt con bé, tôi nhất định sẽ hỏi tội anh đấy.
Duy Khiêm lại sợ lời cảnh cáo của Hoàng Bách quá. Anh còn chưa tính sổ chuyện của Kiều Băng thì thôi, Hoàng Bách lại có tư cách chất vấn anh sao?
Thư Kỳ nghe anh trai dọa nạt người yêu, cô liền lên tiếng:
– Anh! Sao anh lại nói với Duy Khiêm như vậy chứ?
– Chưa gì em đã bênh người yêu rồi. Anh là đang nhắc nhở cậu ta thôi. Không muốn em phải chịu thiệt thòi lần nữa.
Duy Khiêm cười nói chắc nịch:
– Anh yên tâm, tôi sẽ không để Thư Kỳ chịu thiệt thòi. Nhất định đem đến cho cô ấy những thứ bản thân xứng đáng được nhận.Truyện Việt
Với Duy Khiêm, đòi lại công bằng cho Kiều Băng thì đó là cái giá anh em Thư Kỳ phải nhận chứ không hề thiệt thòi.
Hoàng Bách không biết mối thù của Duy Khiêm nên khi nghe anh nói với một thái độ chắc chắn thì khá hài lòng, Thư Kỳ cũng cảm thấy hạnh phúc mà đâu biết những thứ mình nhận về sau này đau đớn với cô đến nhường nào.
Duy Khiêm miễn cưỡng trò chuyện với anh em Thư Kỳ đôi ba câu rồi lấy một lý do ra về. Vì sự xuất hiện của Hoàng Bách nên Duy Khiêm không có hứng ở lại, anh sợ mình không kiềm chế được tính nóng giận của bản thân mà làm bung bét mọi chuyện. Thư Kỳ tưởng anh không vui vì những lời Hoàng Bách vừa nói nên lúc tiễn Duy Khiêm ra ngoài cô có hỏi:
– Anh bảo ở đây mà, sao đổi ý nhanh thế?
– Anh về coi Kiều Băng, để con bé ngủ một mình ở nhà với giúp việc anh không yên tâm.
Đâu phải lần đầu Duy Khiêm ngủ bên ngoài, Thư Kỳ cho là anh không thích ở lại nên mới lấy lý do đó. Duy Khiêm đã nhắc đến Kiều Băng nên cô cũng chẳng nỡ kì kèo tránh việc làm anh khó chịu, cô ậm ừ bảo:
– Vâng. Vậy anh về nhé, lái xe cẩn thận ạ.
– Ừ. Mai gặp lại.
– Vâng.
Thư Kỳ rớn người hôn lên má Duy Khiêm, anh mỉm cười đáp lại cô bằng nụ hôn trán, sau đó lên xe rời đi với một nội tâm phức tạp.
Đợi ánh đèn xe của Duy Khiêm biến mất khỏi tầm mắt, Thư Kỳ hít một hơi thật sâu rồi quay trở vào nhà. Hoàng Bách đang ngồi vắt chân nhâm nhi tách trà, thấy biểu cảm cô ủ rũ liền trêu chọc:
– Sao thế? Có sự xuất hiện của anh làm đôi trẻ mất vui à?
– Anh đấy, tự nhiên dọa người ta.
– Sao? Lời anh nói khiến cậu ta sợ hay ghét?
– Anh ấy chẳng thèm sợ anh đâu, cũng không nhỏ mọn ghét anh chỉ vì những lời đó đâu.
– Vậy vì sao về?
– Em chịu. Anh ấy nói là về với em gái, nhưng em nghĩ là Duy Khiêm không vui. Em có linh cảm như anh ấy có tâm sự ấy.
Thư Kỳ mặt mũi buồn thiu cầm một miếng táo cho vào miệng. Hoàng Bách hỏi cô:
– Đặng Duy Khiêm là người tốt chứ? Anh ta đối xử với em thế nào?
– Vâng. Anh ấy đối với em tốt lắm. Có lần em đến quan bar uống rượu gặp đám người xấu may mà có anh ấy giúp, còn đưa em an toàn về nhà nữa, nếu là người khác có khi bị hại rồi.
– Ừ. Nhìn anh ta cũng được, ngồi cạnh em rất đẹp đôi. Yêu nhau thêm thời gian nữa nếu hợp làm bạn đời thì kết hôn đi.
Thư Kỳ chưa dám nghĩ sâu xa đến thế, trước mắt cô chỉ biết yêu anh mà thôi. Hơn nữa kết hôn không phải chuyện riêng của hai người, còn có bố mẹ hai bên có đồng ý hay không, quan trọng là khi nào Duy Khiêm tính đến chuyện kết hôn và anh có muốn lấy cô làm vợ.
Nhớ đến lời ông Đặng từng nói, Thư Kỳ lòng buồn rười rượi bảo:
– Không biết bọn em có phải duyên trời định không mà tình cảm em đối với Duy Khiêm phát triển rất nhanh. Em cảm thấy mình dễ mềm lòng trước anh ấy, dễ yêu anh ấy, hơn nữa tình yêu em dành cho anh ấy cũng khác xa so với lúc yêu Lưu Minh Triết. Nếu được, em hy vọng mình và Duy Khiêm có kết quả, nhưng mà… bố anh ấy có vẻ không thích em.
– Sao em biết ông ấy không thích em?
– Có lần ông ấy đã cảnh cáo em nên biết thân biết phận, không được có ý nghĩ vượt quá giới hạn với Duy Khiêm. Ông ấy hẳn là muốn Duy Khiêm kết hôn với người môn đăng hộ đối.
– Thời đại nào rồi còn lo bố mẹ phản đối nữa, chỉ cần hai đứa thật lòng yêu thương nhau muốn kết hôn thì phụ huynh có ngăn cản đằng trời. Còn nữa, em không việc gì phải tự ti về xuất thân của mình, xét về gia cảnh, nhà mình cũng có điều kiện mà
– Nhưng nghề nghiệp của mẹ… Em không muốn vì người ta ghét em mà có lẽ những lời lẽ xúc phạm mẹ.
Năm xưa vì để tránh Thư Kỳ lớn lên trong lời đàm tiếu, dị nghị không hay nên Hoàng Bách chọn theo mẹ, còn em gái sống cùng với bố. Vậy mà bao nhiêu năm qua, chỉ cần có người ghét Thư Kỳ đều sẽ lấy nghề nghiệp của mẹ ra nhục mạ cô.
– Em đã kể với Duy Khiêm về công việc của mẹ chưa? Anh ta nói sao?
– Em chưa mà anh ấy cũng chẳng hỏi bao giờ.
– Ừ. Vậy hôm nào nói cho Duy Khiêm nghe xem anh ta có phản ứng thế nào.
– Vâng.
– Chỉ cần Đặng Duy Khiêm muốn kết hôn với em, anh tin là anh ta sẽ có cách thuyết phục bố mình. Thế nên em đừng lo khi ông ấy phản đối mà hãy nắm chắc trái tim Đặng Duy Khiêm mới là điều quan trọng.
– Vâng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà Thư Kỳ đã làm người yêu của Duy Khiêm được ba tháng. Tình cảm cô dành cho anh ngày một nhiều hơn mà Duy Khiêm cũng có đôi lúc sa ngã đắm chìm trong đó. Nhưng mỗi lần về nhà, nhìn tình trạng của em gái, nó như hồi chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở Duy Khiêm phải thật tỉnh táo, không được phép buông thả bản thân quên đi mối thù của Kiều Băng.
Chuyện hai người thường xuyên có những cử chỉ thân mật, ánh mắt nhìn nhau tràn đầy tình ý nhanh chóng truyền đến tai ông Đặng. Đã nhiều lần nhắc nhở Duy Khiêm nhưng anh đều phủ nhận, dùng lời lẽ làm dịu lòng ông, có điều ông Đăng vẫn cảm thấy không yên tâm nên đến công ty tìm gặp Thư Kỳ. Ngoặt nỗi hôm đó cô ở bên phòng Duy Khiêm, ông không thấy cô liền sang phòng làm việc của con trai tính cùng anh nói chuyện.
Khi ấy Thư Kỳ đang ngồi trên đùi Duy Khiêm, vòng tay qua cổ hôn anh say đắm thì tiếng gõ cửa bên ngoài làm cô giật mình dừng lại. Duy Khiêm nghiêm giọng hỏi người bên ngoài:
– Ai?
Tiếng ông Đặng uy nghi vang lên:
– Là bố. Mở cửa ra.
Thư Kỳ hoảng hốt đứng bật dậy, nhìn ra phía cửa rồi lại nhìn Duy Khiêm, cuống quýt hỏi:
– Là Chủ tịch đó, làm sao đây?
– Em sợ cái gì?
– Bố anh không thích em qua lại với anh. Nếu để ông ấy phát hiện em ở trong phòng anh còn khóa trái cửa nhất định sẽ nghi ngờ, hỏi tội em cho xem.
– Em định lén lút với anh đến bao giờ?
– Em cũng muốn đường đường chính chính công khai trước bố anh lắm nhưng chưa làm cho bố anh thích em, em không dám làm phật lòng ông ấy đâu, như thế sẽ càng mất điểm trong mắt bố anh.
Ông Đặng đợi mãi không nghe tiếng con trai trả lời, cũng chẳng có động tĩnh gì thì sinh nghi, sốt ruột nói:
– Duy Khiêm. Mở cửa.
– Vâng. Bố đợi con tí.
Duy Khiêm cảm thấy buồn cười trước biểu cảm sợ hãi như làm chuyện xấu bị bắt gặp của Thư Kỳ. Anh còn muốn trêu cô nhưng bố ở bên ngoài không ngừng thúc giục, bất lực anh chỉ đành tìm chỗ trốn cho cô. Duy Khiêm để Thư Kỳ trốn dưới bàn làm việc của anh:
– Ngồi yên đây, nếu không muốn bị bố anh bắt thì đừng có phát ra tiếng động.
– Ok Sếp ạ. Anh lựa mà nói chuyện với bố anh nhanh lên đấy nhé.
– Biết rồi.
– Em ở đây một mình sao?
– Vâng. Ngày trước còn có bố nữa nhưng từ ngày bố mất em sống một mình.
– Sao không sống cùng mẹ và anh trai?
– Em ở một mình quen rồi, với lại mỗi người một lối sống riêng. Thỉnh thoảng 3 mẹ con tụ họp ăn bữa cơm gia đình thôi.
– Anh trai em có thường đến đây không?
– Cũng ít. Anh ấy bận công việc nên không có nhiều thời gian qua chơi với em. Như đợt này cả tháng trời anh em em mới gặp nhau hai lần.
– Ừ.
Vốn dĩ Duy Khiêm sẽ ở đây tối này nhưng sau khi ăn xong, cả hai đang ngồi ôm nhau ngoài phòng khách xem phim thì có một vị khách bất ngờ ghé thăm. Thấy bên ngoài có ánh sáng của đèn ô tô chạy vào trong sân nhà, Duy Khiêm hỏi Thư Kỳ:
– Ai đến thế?
Người có thể ra vào tự do nhà cô chỉ có mẹ và anh trai, mà mẹ thì rất ít khi đến đây nên người tới chắc chắn là Trần Hoàng Bách. Thư Kỳ ngó nghiêng nhìn xem, nhận ra xe của Hoàng Bách thì bảo:
– Là anh trai em.
Nghe vậy, sắc mặt của Duy Khiêm chợt đanh lại nhưng Thư Kỳ mải nhìn ra bên ngoài nên không phát hiện điểm bất thường ở anh. Duy Khiêm không ngờ 2 năm qua âm thầm đối đầu với Trần Hoàng Bách trong tối nay lại tình cờ gặp kẻ thù ở đây.
Thư Kỳ nghiêng đầu nói với Duy Khiêm:
– Chắc anh Bách qua chơi một lát sẽ về thôi. Anh không ngại chứ?
– Không. Người quen mà, lạ lẫm gì đâu mà ngại.
– Hả? Người quen ạ? Anh biết anh trai em sao?
Duy Khiêm chớp mắt, nói dối:
– Đó là anh trai em, đương nhiên là người quen, chẳng lẽ là người lạ? Hay em coi anh là người ngoài?
– À… Em hiểu ý anh rồi. Anh là người yêu em.
Năm tiếng “Anh là người yêu em” được Thư Kỳ nói rất nhỏ với nụ cười e thẹn. Duy Khiêm chẳng buồn quan tâm đến cô, đầu óc anh lúc này chỉ có hận thù.
Thư Kỳ đứng dậy đi ra cửa đón anh trai. Hoàng Bách trông thấy em gái liền nhoẻn miệng cười:
– Thư Kỳ.
– Anh. Hôm nay rảnh rỗi qua thăm em à?
– Ừ. Em có khách sao? Anh thấy gara có chiếc xa lạ.
– Vâng. Anh vào trong đi.
Hai anh em bước đến phòng khách, giây phút hai người đàn ông đối diện nhau, Duy Khiêm hận không thể ngay lập tức đánh Hoàng Bách một trận thừa sống thiếu chết trả thù cho em gái, còn Trần Hoàng Bách thì có cảm giác quen mắt vô cùng nhưng lại không nhớ nổi đã từng gặp Duy Khiêm ở đâu.
Thư Kỳ khéo tay Hoàng Bách đến trước mặt Duy Khiêm, giới thiệu:
– Anh. Anh ấy là bạn em, anh ấy tên Duy Khiêm.
Trần Hoàng Bách gật đầu thay cho lời chào với Duy Khiêm, Thư Kỳ nói với Duy Khiêm:
– Đây là anh trai em, anh ấy tên Hoàng Bách.
Ánh mắt Duy Khiêm có vẻ hòa nhã nhưng lại phảng phất một vẻ thâm sâu khó dò. Hoàng Bách chủ động chìa tay về phía Duy Khiêm, tỏ ý muốn bắt tay:
– Chào anh.
Duy Khiêm đáp lại trong sự miễn cưỡng, cố gắng không dùng lực để không bóp chặt tay Hoàng Bách:
– Chào anh.
Thư Kỳ buông tay Hoàng Bách đi sang chỗ Duy Khiêm, tránh để anh thấy cô đơn. Cô cười cười nói:
– Hai người ngồi đi ạ.
Hoàng Bách ngồi đối diện em gái và Duy Khiêm, anh ấy chỉ cần nhìn qua là biết quan hệ giữa hai người họ không bình thường. Hoàng Bách hỏi:
– Người này là bạn thế nào với em vậy Thư Kỳ? Bạn bè hay bạn trai?
Bị hỏi thắng trợn như vậy, Thư Kỳ cũng chẳng có ý giấu, cô mắc cỡ đáp:
– Là… bạn trai em.
– Oh… Vậy mà giờ anh mới biết. Nếu hôm nay anh không qua đây, thì không biết phải chờ đến bao giờ em mới giới thiệu người yêu em với anh nhỉ?
– Tại anh bận nên em chưa có cơ hội giới thiệu thôi.
– Ừ. Vậy giờ giới thiệu đi.
Từ sau cuộc tình sai lầm với Lưu Minh Triết, Trần Hoàng Bách luôn mong em gái gặp được người đàn ông tốt, gia cảnh anh ta không bằng gia đình cô cũng chẳng sao nhưng nhất định phải là người có tư cách tốt, đáng để cô trao gửi trái tim mình.
Hoàng Bách quan sát Duy Khiêm thấy mặt mũi anh sáng sủa, đẹp trai, ngồi bên cạnh em gái vô cùng đẹp đôi, vẻ bề ngoài toát lên khí chất cao ngạo của người đàn ông thành đạt, chững chạc. Xem ra mắt nhìn người của em gái lần này không tệ.
Không đợi Thư Kỳ mở miệng, Đặng Duy Khiêm tự mình giới thiệu:
– Tên đầy đủ của tôi là Đặng Duy Khiêm, Tổng giám đốc Tập đoàn Glory. Không biết xuất thân của tôi đã đủ làm hài lòng anh chưa?
Hoàng Bách không chú trọng xuất thân của đối phương nên ngay lập tức đáp trả:
– Anh là Tổng giám đốc hay là một công nhân bình thường, tôi cũng chẳng kì thị. Điều mà tôi quan tâm là tình yêu anh dành cho em gái tôi có thật lòng không kìa.
– Anh nghĩ sao?
– Thư Kỳ đã chọn anh làm người yêu, hẳn ngoài sức hút từ vẻ bề ngoài của anh thì còn là tính cách và sự an toàn mà anh đem lại cho con bé. Tôi mong em gái mình không nhìn nhầm, càng hy vọng anh không phải người giỏi che giấu tính xấu, lừa gạt dụ dỗ một cô gái đơn thuần.
Đặng Duy Khiêm cười khinh trong lòng, so với Hoàng Bách, anh chắc chắn không cặn bã bằng. Muốn người khác đối xử tốt với em gái mình nhưng bản thân lại đi trêu đùa tình cảm của phụ nữ, làm tổn thương con gái nhà lành. Ở đâu ra tiêu chuẩn kép vô lý như vậy?
Duy Khiêm cố che giấu sự mỉa mai, anh cười nói như mình là người hiểu chuyện:
– À… Tôi hiểu nỗi lòng của người làm anh trai mà, luôn lo lắng và muốn những điều tốt đẹp đến với em gái. Tôi cũng có em gái nên tôi hiểu. Thư Kỳ có người anh như anh đúng thật rất tốt.
– Ừ. Anh nên đối tốt với Thư Kỳ, nếu để tôi biết anh bắt nạt con bé, tôi nhất định sẽ hỏi tội anh đấy.
Duy Khiêm lại sợ lời cảnh cáo của Hoàng Bách quá. Anh còn chưa tính sổ chuyện của Kiều Băng thì thôi, Hoàng Bách lại có tư cách chất vấn anh sao?
Thư Kỳ nghe anh trai dọa nạt người yêu, cô liền lên tiếng:
– Anh! Sao anh lại nói với Duy Khiêm như vậy chứ?
– Chưa gì em đã bênh người yêu rồi. Anh là đang nhắc nhở cậu ta thôi. Không muốn em phải chịu thiệt thòi lần nữa.
Duy Khiêm cười nói chắc nịch:
– Anh yên tâm, tôi sẽ không để Thư Kỳ chịu thiệt thòi. Nhất định đem đến cho cô ấy những thứ bản thân xứng đáng được nhận.Truyện Việt
Với Duy Khiêm, đòi lại công bằng cho Kiều Băng thì đó là cái giá anh em Thư Kỳ phải nhận chứ không hề thiệt thòi.
Hoàng Bách không biết mối thù của Duy Khiêm nên khi nghe anh nói với một thái độ chắc chắn thì khá hài lòng, Thư Kỳ cũng cảm thấy hạnh phúc mà đâu biết những thứ mình nhận về sau này đau đớn với cô đến nhường nào.
Duy Khiêm miễn cưỡng trò chuyện với anh em Thư Kỳ đôi ba câu rồi lấy một lý do ra về. Vì sự xuất hiện của Hoàng Bách nên Duy Khiêm không có hứng ở lại, anh sợ mình không kiềm chế được tính nóng giận của bản thân mà làm bung bét mọi chuyện. Thư Kỳ tưởng anh không vui vì những lời Hoàng Bách vừa nói nên lúc tiễn Duy Khiêm ra ngoài cô có hỏi:
– Anh bảo ở đây mà, sao đổi ý nhanh thế?
– Anh về coi Kiều Băng, để con bé ngủ một mình ở nhà với giúp việc anh không yên tâm.
Đâu phải lần đầu Duy Khiêm ngủ bên ngoài, Thư Kỳ cho là anh không thích ở lại nên mới lấy lý do đó. Duy Khiêm đã nhắc đến Kiều Băng nên cô cũng chẳng nỡ kì kèo tránh việc làm anh khó chịu, cô ậm ừ bảo:
– Vâng. Vậy anh về nhé, lái xe cẩn thận ạ.
– Ừ. Mai gặp lại.
– Vâng.
Thư Kỳ rớn người hôn lên má Duy Khiêm, anh mỉm cười đáp lại cô bằng nụ hôn trán, sau đó lên xe rời đi với một nội tâm phức tạp.
Đợi ánh đèn xe của Duy Khiêm biến mất khỏi tầm mắt, Thư Kỳ hít một hơi thật sâu rồi quay trở vào nhà. Hoàng Bách đang ngồi vắt chân nhâm nhi tách trà, thấy biểu cảm cô ủ rũ liền trêu chọc:
– Sao thế? Có sự xuất hiện của anh làm đôi trẻ mất vui à?
– Anh đấy, tự nhiên dọa người ta.
– Sao? Lời anh nói khiến cậu ta sợ hay ghét?
– Anh ấy chẳng thèm sợ anh đâu, cũng không nhỏ mọn ghét anh chỉ vì những lời đó đâu.
– Vậy vì sao về?
– Em chịu. Anh ấy nói là về với em gái, nhưng em nghĩ là Duy Khiêm không vui. Em có linh cảm như anh ấy có tâm sự ấy.
Thư Kỳ mặt mũi buồn thiu cầm một miếng táo cho vào miệng. Hoàng Bách hỏi cô:
– Đặng Duy Khiêm là người tốt chứ? Anh ta đối xử với em thế nào?
– Vâng. Anh ấy đối với em tốt lắm. Có lần em đến quan bar uống rượu gặp đám người xấu may mà có anh ấy giúp, còn đưa em an toàn về nhà nữa, nếu là người khác có khi bị hại rồi.
– Ừ. Nhìn anh ta cũng được, ngồi cạnh em rất đẹp đôi. Yêu nhau thêm thời gian nữa nếu hợp làm bạn đời thì kết hôn đi.
Thư Kỳ chưa dám nghĩ sâu xa đến thế, trước mắt cô chỉ biết yêu anh mà thôi. Hơn nữa kết hôn không phải chuyện riêng của hai người, còn có bố mẹ hai bên có đồng ý hay không, quan trọng là khi nào Duy Khiêm tính đến chuyện kết hôn và anh có muốn lấy cô làm vợ.
Nhớ đến lời ông Đặng từng nói, Thư Kỳ lòng buồn rười rượi bảo:
– Không biết bọn em có phải duyên trời định không mà tình cảm em đối với Duy Khiêm phát triển rất nhanh. Em cảm thấy mình dễ mềm lòng trước anh ấy, dễ yêu anh ấy, hơn nữa tình yêu em dành cho anh ấy cũng khác xa so với lúc yêu Lưu Minh Triết. Nếu được, em hy vọng mình và Duy Khiêm có kết quả, nhưng mà… bố anh ấy có vẻ không thích em.
– Sao em biết ông ấy không thích em?
– Có lần ông ấy đã cảnh cáo em nên biết thân biết phận, không được có ý nghĩ vượt quá giới hạn với Duy Khiêm. Ông ấy hẳn là muốn Duy Khiêm kết hôn với người môn đăng hộ đối.
– Thời đại nào rồi còn lo bố mẹ phản đối nữa, chỉ cần hai đứa thật lòng yêu thương nhau muốn kết hôn thì phụ huynh có ngăn cản đằng trời. Còn nữa, em không việc gì phải tự ti về xuất thân của mình, xét về gia cảnh, nhà mình cũng có điều kiện mà
– Nhưng nghề nghiệp của mẹ… Em không muốn vì người ta ghét em mà có lẽ những lời lẽ xúc phạm mẹ.
Năm xưa vì để tránh Thư Kỳ lớn lên trong lời đàm tiếu, dị nghị không hay nên Hoàng Bách chọn theo mẹ, còn em gái sống cùng với bố. Vậy mà bao nhiêu năm qua, chỉ cần có người ghét Thư Kỳ đều sẽ lấy nghề nghiệp của mẹ ra nhục mạ cô.
– Em đã kể với Duy Khiêm về công việc của mẹ chưa? Anh ta nói sao?
– Em chưa mà anh ấy cũng chẳng hỏi bao giờ.
– Ừ. Vậy hôm nào nói cho Duy Khiêm nghe xem anh ta có phản ứng thế nào.
– Vâng.
– Chỉ cần Đặng Duy Khiêm muốn kết hôn với em, anh tin là anh ta sẽ có cách thuyết phục bố mình. Thế nên em đừng lo khi ông ấy phản đối mà hãy nắm chắc trái tim Đặng Duy Khiêm mới là điều quan trọng.
– Vâng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà Thư Kỳ đã làm người yêu của Duy Khiêm được ba tháng. Tình cảm cô dành cho anh ngày một nhiều hơn mà Duy Khiêm cũng có đôi lúc sa ngã đắm chìm trong đó. Nhưng mỗi lần về nhà, nhìn tình trạng của em gái, nó như hồi chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở Duy Khiêm phải thật tỉnh táo, không được phép buông thả bản thân quên đi mối thù của Kiều Băng.
Chuyện hai người thường xuyên có những cử chỉ thân mật, ánh mắt nhìn nhau tràn đầy tình ý nhanh chóng truyền đến tai ông Đặng. Đã nhiều lần nhắc nhở Duy Khiêm nhưng anh đều phủ nhận, dùng lời lẽ làm dịu lòng ông, có điều ông Đăng vẫn cảm thấy không yên tâm nên đến công ty tìm gặp Thư Kỳ. Ngoặt nỗi hôm đó cô ở bên phòng Duy Khiêm, ông không thấy cô liền sang phòng làm việc của con trai tính cùng anh nói chuyện.
Khi ấy Thư Kỳ đang ngồi trên đùi Duy Khiêm, vòng tay qua cổ hôn anh say đắm thì tiếng gõ cửa bên ngoài làm cô giật mình dừng lại. Duy Khiêm nghiêm giọng hỏi người bên ngoài:
– Ai?
Tiếng ông Đặng uy nghi vang lên:
– Là bố. Mở cửa ra.
Thư Kỳ hoảng hốt đứng bật dậy, nhìn ra phía cửa rồi lại nhìn Duy Khiêm, cuống quýt hỏi:
– Là Chủ tịch đó, làm sao đây?
– Em sợ cái gì?
– Bố anh không thích em qua lại với anh. Nếu để ông ấy phát hiện em ở trong phòng anh còn khóa trái cửa nhất định sẽ nghi ngờ, hỏi tội em cho xem.
– Em định lén lút với anh đến bao giờ?
– Em cũng muốn đường đường chính chính công khai trước bố anh lắm nhưng chưa làm cho bố anh thích em, em không dám làm phật lòng ông ấy đâu, như thế sẽ càng mất điểm trong mắt bố anh.
Ông Đặng đợi mãi không nghe tiếng con trai trả lời, cũng chẳng có động tĩnh gì thì sinh nghi, sốt ruột nói:
– Duy Khiêm. Mở cửa.
– Vâng. Bố đợi con tí.
Duy Khiêm cảm thấy buồn cười trước biểu cảm sợ hãi như làm chuyện xấu bị bắt gặp của Thư Kỳ. Anh còn muốn trêu cô nhưng bố ở bên ngoài không ngừng thúc giục, bất lực anh chỉ đành tìm chỗ trốn cho cô. Duy Khiêm để Thư Kỳ trốn dưới bàn làm việc của anh:
– Ngồi yên đây, nếu không muốn bị bố anh bắt thì đừng có phát ra tiếng động.
– Ok Sếp ạ. Anh lựa mà nói chuyện với bố anh nhanh lên đấy nhé.
– Biết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.