Chương 31
Nguyễn Vân An
27/09/2022
Thời gian thấm thoát qua đi, mới đó Thư Kỳ đã sang Thái hơn hai năm, con gái cô giờ đã được 18 tháng tuổi nên khi Lục Khả Dương rủ cô cùng về nước, Thư Kỳ không đắn đo mà gật đầu đồng ý.
Hay tin em gái trở về, Hoàng Bách dù bận rộn đến mấy vẫn cố gắng sắp xếp thời gian ra sân bay đón hai mẹ con cô còn Khả Dương về nhà mình trước, hẹn buổi tối sẽ qua nhà Thư Kỳ cùng mọi người ăn tối.
Cất gọn đồ đạc giúp Thư Kỳ, ngồi dưới phòng khách, Hoàng Bách chìa tay về phía cháu gái:
-Kiwi đáng yêu, ra bác bế xem nửa năm qua con nặng thêm bao nhiêu rồi.
Kiwi còn lạ lẫm nên chưa muốn theo, cứ rúc người trong lòng mẹ, hai mắt mở to tròn xoe nhìn Hoàng Bách. Thư Kỳ phải nịnh mãi Kiwi mới chịu để anh bế. Hoàng Bách thơm lên má con bé, anh nói:
-Con gái mẹ Kỳ là xinh gái nhất đây.
-Cháu gái anh đương nhiên là xinh rồi.
-Hai mẹ con mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi, anh đi siêu thị mua ít thực phẩm về nấu bữa tối. Khi nào Khả Dương đến anh sẽ gọi hai mẹ con.
-Trên máy bay mẹ con em ngủ đủ rồi.
-Ừ. Vậy để Kiwi làm quen với nhà mới. Chiều anh mua đồ chơi cho Kiwi.
-Anh mua cho con bé quây bóng có cầu trượt nhé, Kiwi thích chơi lắm, cả mấy bộ xếp hình nữa.
-Ừ.
Thư Kỳ đút cho con bé một miếng nho, Hoàng Bách lo lắng em gái một mình nuôi con vất vả nên bảo:
-Hay hai mẹ con dọn qua sống chung với anh rồi thuê bảo mẫu, có anh phụ em chăm con bé sẽ tốt hơn.
-Không cần đâu, ở bên Thái có em và bảo mẫu vẫn chăm sóc tốt cho Kiwi mà.
Biết em gái thích được riêng tư nên Hoàng Bách không thuyết phục Thư Kỳ nữa mà tìm cho em gái một người bảo mẫu có kinh nghiệm.
Lục Khả Dương đến nhà Thư Kỳ từ sớm, cùng Hoàng Bách đi siêu thị rồi ghé Trung tâm thương mại mua cho Kiwi rất nhiều đồ chơi, con bé thích thú nên chẳng quan tâm đến ai, một mình ngồi chơi trong quây bóng để người lớn nấu ăn.
Biết Lục Khả Dương chưa tìm việc làm nên Hoàng Bách rủ anh ấy vào công ty mình làm trợ lý cho Thư Kỳ. Khả Dương đương nhiên không từ chối mà còn vui vẻ nhận lời, hứa sẽ giúp đỡ cô hết mình.
Biết tin con gái ra nước ngoài sinh con, mới đầu mẹ Thư Kỳ có hơi sốc, gặng hỏi bố đứa bé là ai nhưng sau nhiều lần không nhận được câu trả lời, bà ấy không hỏi nữa, cũng chẳng trách móc gì Thư Kỳ, chỉ bảo cô nếu đã chọn làm mẹ đơn thân thì phải thật mạnh mẽ, kiên cường.
Hai tuần sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa Thư Kỳ mới đến Công ty Trần Hoàng. Về nước không lâu đã được anh trai giao cho nhiệm vụ:
-Tối mai Tổng giám đốc Công ty Triết Viễn mở tiệc đính hôn có mời công ty mình, em thay anh cùng Khả Dương đến chúc mừng họ nhé.
-Sao anh không đi? Em còn về với Kiwi nữa.
-Tối mai anh có việc bận rồi, em đi thay anh đi. Kiwi có bảo mẫu chăm sóc mà, với lại anh sẽ bảo mẹ qua chơi với cháu ngoại.
Thư Kỳ muốn từ chối nhưng Hoàng Bách cứ năn nỉ, sau cùng cô đành đồng ý.
Tối hôm sau Khả Dương qua đón Thư Kỳ cùng đến khách sạn tổ chức bữa tiệc, cô có thế nào cũng không thể ngờ rằng mình sẽ gặp người mà cô không bao giờ muốn gặp lại nhất.
Khi Thư Kỳ đang đứng nói chuyện với Khả Dương thì bên tai lọt đến âm thanh:
-Tổng giám đốc Đặng, thật vinh dự khi anh đích thân tới đây.
-Ngày vui của anh mà, tôi đương nhiên phải đến chúc mừng.
-Cảm ơn anh. Tôi rất vui.
Nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Thư Kỳ đụng phải gương mặt đã hơn hai năm không gặp. Từ lúc bước vào, Duy Khiêm sớm đã trông thấy bóng dáng quen thuộc của người con gái anh thường nhớ đến, ban đầu anh còn tưởng mình hoa mắt do quá nhớ cô, nhưng khi Thư Kỳ quay lại, anh không khỏi sững sờ, tuy nhiên gương mặt không để lộ bất kì biểu cảm nào. Tô Đình Phong đứng bên cạnh Duy Khiêm thì không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Giây phút bốn mắt nhìn nhau, Thư Kỳ thoáng giật mình, vội chuyển tâm mắt sang chỗ khác. Cô biết lần này trở về, không sớm thì muộn cũng vô tình gặp lại Đặng Duy Khiêm, cô sớm đã chuẩn bị tốt tâm lí nhưng không nghĩ cả hai chạm mặt sớm như vậy.
Đôi khi thế giới thật rộng lớn, lớn đến mức hai người cả đời cũng không có cơ hội gặp lại. Đôi khi lại thấy thế giới thật nhỏ bé, nhỏ đến nỗi vừa ngước lên liền nhìn thấy khuôn mặt luôn cố gắng quên đi nhưng vẫn hoài mong nhớ.
Lục Khả Dương bắt gặp phản ứng trốn tránh của Thư Kỳ đối với Duy Khiêm liền hỏi:
-Em sao thế?
-À… không có gì.
-Em quen người đàn ông kia à?
-Không. Không quen.
-Sao anh ta cứ nhìn em mãi thế?
-Sao em biết được, chúng ta ra chỗ khác đi.
-Ừ.
Duy Khiêm vẫn nhìn theo Thư Kỳ không chớp mắt, thấy cô khoác tay người đàn ông khác trong lòng anh cuộn trào một cảm giác khó nói, chẳng thể nghe lọt tai bất kì lời nào. Đình Phòng huých nhẹ vào người Duy Khiêm nhắc nhở:
-Anh. Trả lời sếp Viễn đi.
Lúc này Duy Khiêm mới định thần lại, nói với Tổng giám đốc Công ty Triết Viễn vài câu rồi viện cớ rời đi. Đình Phong hỏi anh:
-Thấy bên cạnh cô ấy có người đàn ông khác nên ghen à?
-Sao? Cậu ăn nói vớ vẩn vừa thôi.
Rõ ràng là ghen nhưng lại nói dối không chịu thừa nhận, Đình Phong bảo:
-Em có nói vớ vẩn hay không trong lòng anh tự hiểu. Nhưng em nhắc cho anh nhớ, anh đã làm tổn thương Thư Kỳ như thế nào, anh không còn cơ hội ở bên cạnh cô ấy nữa đâu, Thư Kỳ sẽ chẳng tha thứ cho anh.
-Tôi lại cần cô ta tha thứ à. Trần Thư Kỳ muốn ở bên ai, yêu đương với ai mặc xác cô ta.
-Ừ. Mặc xác cô ta. Anh cứ mạnh miệng đi, nghiệp sẽ quật anh nhanh thôi. Để xem anh mặc kệ người ta hay là người ta mặc kệ anh.
-Cậu muốn chết?
-Em đâu ngu, thế nên thay vì đứng đây chịu đựng tính khí cục cằn của anh thì em sẽ lựa chọn tìm Thư Kỳ hàn huyên.
Đình Phong vừa nói vừa cười, cố tình chọc giận ai kia đang mạnh miệng nói dối. Anh ấy bước đến bên Thư Kỳ, chìa tay về phìa cô, chào hỏi khách sao:
-Thư Kỳ, đã lâu không gặp.
Thư Kỳ không bắt tay lại mà chỉ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ:
-Vâng. Chào anh.
Đình Phong gượng gạo rút tay về, anh ấy hỏi:
-Mọi thứ với em vẫn tốt chứ?
-Vâng. Rất tốt, cảm ơn anh đã quan tâm.
-Lâu rồi không được nói chuyện với em.
-Chúng ta còn gì để nói với nhau nữa đâu ạ, anh nên xem như chưa từng quen em sẽ tốt hơn.
-Chúng ta vẫn có thể làm bạn mà.
Thư Kỳ có chút giận Đình Phong vì năm xưa đã che giấu cô, biết rõ Duy Khiêm có ý đồ thế mà anh ấy lại không nói cho cô biết, ngăn cản cô đừng yêu anh.
-So với hai năm trước, em của bây giờ xinh đẹp, khí chất hơn rất nhiều.
-Cảm ơn anh. Thời gian trôi đi, lòng người còn thay đổi huống chi là vẻ bề ngoài.
-À… ừ…
Tầm mắt Đình Phong chuyển sang Khả Dương đứng bên cạnh, hỏi Thư Kỳ:
-Đây là…
-Anh ấy tên Khả Dương, là bạn của em.
Đình Phong khẽ cười, hỏi mò:
-Bạn như nào thế? Bạn trai của em sao?
Thư Kỳ cảm thấy không cần thiết phải trả lời rõ cho Đình Phong biết nên chỉ gượng cười để mặc anh ấy muốn nghĩ sao thì tùy. Thấy thái độ Thư Kỳ lạnh nhạt không mấy hứng thú khi nói chuyện với Đình Phong, Khả Dương lên tiếng:
-Bạn trai hay bạn bè thì cũng đều là bạn mà, phải không? Còn anh thì sao, có quan hệ thế nào với Thư Kỳ mà lại muốn biết rõ mối quan hệ giữa chúng tôi vậy?
-Tôi từng là đồng nghiệp và là bạn của Thư Kỳ.
-À… Vậy giờ cô ấy không còn là đồng nghiệp của anh nữa nên tình bạn chắc cũng hết rồi. Anh nên tôn trọng lựa chọn của Thư Kỳ, xem cả hai như chưa từng quen.
Đình Phong để ý đến cánh tay Khả Dương đặt bên eo Thư Kỳ, cười nhạt nhìn Khả Dương với ánh mắt lạnh lẽo, sau một cái chớp mắt đã dịu xuống, nói với Thư Kỳ:
-Bên kia có vài người bạn, anh qua đó chào hỏi họ, khi khác có dịp chúng ta nói chuyện sau nhé.
Thư Kỳ không trả lời “vâng” mà là “chào anh” như một lời từ chối lịch sự. Năm đó quyết định rời đi là đã chấm dứt mọi người, mọi việc liên quan đến Duy Khiêm. Cô hiểu, dù đúng dù sai Đình Phong luôn đứng về phía Duy Khiêm, thế nên một khi không muốn dính líu đến anh thì cô cũng phải cắt đứt tình bạn với Đình Phong.
Khi Đình Phong đã đi khỏi, Khả Dương hỏi Thư Kỳ:
-Anh ta là người yêu cũ của em à?
-Không phải. Anh ấy là đồng nghiệp.
-Ừ. Anh thấy em không hứng thú tiếp chuyện với anh ta nên tưởng đó là người đàn ông đã bỏ rơi em.
-Không. Vậy bố của Kiwi có ở đây không?
Thư Kỳ im lặng mấy giây rồi dứt khoát trả lời:
-Không có.
Khả Dương nhìn ra Thư Kỳ đang nói dối, nếu anh ấy đoán không sai thì bố Kiwi và người đàn ông vừa rồi có quen biết, có lẽ chính là người ban nãy chăm chăm quan sát Thư Kỳ còn cô thì né tránh quay đi. Kiwi có rất nhiều nét giống anh ta.
Tô Đình Phong hậm hực quay về bên Duy Khiêm, miệng lẩm bẩm:
-Ranh con.
-Cậu chửi ai ranh con?
-Cái thằng đi cùng Thư Kỳ đó, chứ chẳng lẽ em mắng cô ấy chắc.
-Ai mượn cậu thích tìm Trần Thư Kỳ “hàn huyên”.
Đình Phong nhăn nhó mặt mày:
-Không ngờ Thư Kỳ phũ đến vậy, cô ấy bảo em hãy xem như cả hai chưa từng quen.
-Ừ.
-Thư Kỳ trở nên vô tình chắc chắn là do anh. Anh khiến cô ấy đau khổ nên Thư Kỳ mới ghét lây sang em, không muốn liên quan đến bất kì người nào có dính tới anh.
Đặng Duy Khiêm đang bực bội nãy giờ mà Đình Phong còn luôn miệng nói lời châm chọc, anh nóng máu lườm anh ấy chằm chặp, ánh mắt sắc như dao găm có thể giết chết Đình Phong bất cứ lúc nào. Duy Khiêm không nói không rằng, cầm ly rượu trên khay của phục vụ đang đứng gần đó, ngửa cổ uống cạn chất lỏng màu đỏ, tầm mắt dán chặt trên người Thư Kỳ.
Lục Khả Dương và Thư Kỳ đi bên nhau như hình với bóng, mãi sau hai người họ mới tách ra khi Khả Dương gặp lại người bạn hồi cấp 3, còn Thư Kỳ chúc mừng nhân vật chính xong thì đứng nói chuyện cùng vài vị khách có quen biết với Hoàng Bách. Một người trong số họ bỗng nhìn về phía sau Thư Kỳ cười nói:
-Tổng giám đốc Đặng.
Tránh việc cả hai giáp mặt nhau, Thư Kỳ không quay đầu mà muốn lẩn đi chỗ khác, nhưng lúc này Duy Khiêm đã đứng ngay sát sau lưng cô từ bao giờ, biết rút lui không còn kịp, Thư Kỳ đành lờ đi xem anh như không khí.
Giọng Duy Khiêm trầm ấm đầy nội lực vang trên đỉnh đầu cô:
-Chào mọi người.
Cô gái đứng đối diện Thư Kỳ thích Duy Khiêm ra mặt nên chủ động tiếp chuyện với anh:
-Sếp Khiêm, lâu rồi mới được gặp anh. Em có thể mời anh một ly không?
– Không thành vấn đề.
Đặng Duy Khiêm đồng ý uống với một người là những người khác cũng nhao nhao mời theo, buộc anh phải uống liên tiếp 10 ly rượu. Người nào người nấy thi nhau bắt chuyện với Duy Khiêm nhưng anh lại chú ý đến Thư Kỳ. Người đàn ông trẻ tuổi trong số họ lên tiếng:
– Tổng giám đốc Đặng, cô ấy là Phó tổng Trần của Công ty Trần Hoàng đó ạ.
Anh ta nói nhỏ với Thư Kỳ:
– Mọi người đều mời rượu sếp Đặng, em cũng nên mời anh ấy một ly đi. Biết đâu ngày nào đó sẽ có cơ hội hợp tác với Tập đoàn Glory.
Công ty của anh em Thư Kỳ tuy nhỏ nhưng không cần cơ hội hợp tác với Glory như người người mong muốn. Cô cũng chẳng có ý mời rượu Duy Khiêm, biểu cảm hờ hững, thong dong của cô trước anh tựa như người xa lạ, không coi Duy Khiêm ra gì để phải nịnh nọt anh.
Khóe miệng Duy Khiêm nhếch lên, chủ động cụng ly với Thư Kỳ:
-Mời.
Có lẽ vì khoảng cách quá gần, lúc chạm ly Thư Kỳ có thể cảm nhận được hương nước hoa quen thuộc trên người Duy Khiêm, mùi hương riêng biệt mà cô đã từng quyến luyến. Thư Kỳ uống một ngụm rượu xua tan hương thơm đó của anh.
Cô gái kia thoải mái khoác tay Duy Khiêm:
– Sếp Khiêm. Cuối tuần này em mời anh bữa tối được không? Bạn em mới mở một nhà hàng rất ngon đó ạ.
– Tôi rất bận, không có thời gian.
Duy Khiêm gỡ tay cô ta ra. Bị từ chối thằng thừng trước bao nhiêu người, cô gái đó gượng cười che đi sự lúng túng, nói lảng sang chuyện khác nhưng Duy Khiêm chẳng để vào tai câu nào. Ngoài mặt anh như rất lắng nghe nhưng thâm tâm đang để ý đến người khác.
Thư Kỳ khẽ cười nói:
-Mọi người cứ nói chuyện đi ạ. Em xin phép.
Duy Khiêm bỗng cất tiếng ngăn chặn hành động của cô:
– Cô Trần sao thế, mọi người đang nói chuyện mà cô lại rời đi? Cô áp lực khi tôi đứng cạnh à?
Thư Kỳ cười nhạt đáp:
– Tổng giám đốc Đặng, anh nghĩ nhiều quá rồi. Tại sao tôi phải áp lực khi đứng cạnh anh?
– Bởi vì chúng ta từng rất gần gũi mà, chẳng lẽ mới có 2 năm mà cô đã quên rồi sao?
Những người có mặt ở đây đều ngạc nhiên khi biết Thư Kỳ và Duy Khiêm là chỗ quen biết, đã thế lại còn “rất gần gũi”. Làm cho ai ai cũng thắc mắc về mức độ gần gũi của họ.
– À… Trí nhớ tôi không tốt nên tôi nhanh quên lắm, Tổng giám đốc Đặng thông cảm.
Chân mày Duy Khiêm hơi nheo lại nhưng không quá rõ ràng lại được anh che giấu bằng một nụ cười trên môi nên chẳng ai nhìn ra tâm trạng đang xấu đi của anh.
Nhớ đến ngày trước Thư Kỳ rất nhanh đã quên đi Lưu Minh Triết, Duy Khiêm nghĩ cô cũng quên mình nhanh như vậy thì không khỏi khó chịu.
– Vậy à? Thế có khi chúng ta cần có một buổi để ôn lại chuyện cũ, giúp cô nhớ ra nhỉ?
– Không cần, bởi lẽ tôi không có nhu cầu nhớ lại những chuyện mình đã quên. Hơn nữa Tổng giám đốc bận mà, nếu anh có thời gian rảnh rỗi thì nên dành cho gia đình, cho người yêu của anh.
– …
– À mà anh chắc kết hôn rồi nhỉ? Vậy thì càng phải ở bên gia đình nhiều hơn.
Dứt lời, Thư Kỳ cố nặn ra một nụ cười với mọi người, lấy lí do muốn vào nhà vệ sinh rồi rời đi.
Trong phòng vệ sinh, Thư Kỳ nhẹ nhàng dùng nước lạnh vỗ lên gò má nóng bừng của mình. Nhìn vào gương, cô không ngừng tự nhủ: Trần Thư Kỳ, mày và Đặng Duy Khiêm đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa, việc mày cần phải làm chính là để anh ta nhìn thấy mày hiện đang sống vô cùng tốt, không hề bị bất kỳ ảnh hưởng nào từ anh ta. Đúng, không có anh ta, mày sống rất vui vẻ.
Điều chỉnh lại tâm tình, Thư Kỳ mới ra khỏi phòng vệ sinh, nhưng cô vừa bước ra ngoài, đèn điện của khu cuối hành lang đột nhiên tắt tối đen. Khi cô đang loay hoay không hiểu chuyện gì thì thân thể mảnh mai của mình bỗng bị ai đó áp mạnh lên tường. Thư Kỳ sợ hãi hét lên một tiếng:
-A…
Phía xa xa đằng kia tiếng khách khứa cùng tiếng nhạc át đi tiếng hét của Thư Kỳ nên không ai chú ý đến tình hình ở đây. Một hơi thở quen thuộc phả vào Thư Kỳ, giọng nói nam tính trầm thấp tuyền đến:
-Ai cho em ăn nói như vậy?
Nhận ra giọng nói của Duy Khiêm, Thư Kỳ đang bị giam giữ giữa tay anh và bức tường liền phản ứng lại:
-Buông ra.
Trong bóng tối, đôi mắt như ánh sao sáng của Duy Khiêm nhìn Thư Kỳ chăm chú. Có lẽ do ánh mắt và hơi thở quá nóng bỏng, sợ anh có ý đồ xấu nên cô giãy giụa mạng hơn:
-Mau buông tôi ra.
Duy Khiêm nắm lấy đôi tay không an phận của Thư Kỳ, cô cố gắng giãy ra nhưng đều vô ích. Hơi thở hai người hòa lẫn với nhau trong gang tấc, gương mặt anh gần ngay sát mặt, Thư Kỳ không dám thở mạnh, vì căng thẳng mà lồng ngực không ngừng phập phồng.
Ánh điện sáng phía xa xa yếu ớt hắt về phía này nhưng không đủ chiếu rõ khuôn mặt anh tuấn của Duy Khiêm. Ánh mắt Thư Kỳ kinh hoàng nhìn chằm chằm vào anh, lúc này, thái độ của anh không còn kiêu căng, lạnh lùng mà là sự trầm tĩnh, hiền hòa khiến cô không sao suy nghĩ nổi. Giờ khắc này Thư Kỳ cảm thấy ánh mắt Duy Khiêm đang nhìn sâu vào mắt mình, có cảm giác như một người đàn ông đang nhìn chăm chú vào mắt người phụ nữ mình thích. Hơn nữa đây còn là vẻ mặt cô chưa từng nhìn thấy ở anh, cho dù Duy Khiêm đã từng có những hành động tinh tế thể hiện sự thương yêu với cô, cô cũng chưa từng thấy.
Bỗng chốc, Duy Khiêm đặt tay Thư Kỳ lên tường, đầu hơi nghiêng. Trong tình cảnh tối đen, Thư Kỳ không sao hiểu nổi ý đồ của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh mỗi lúc một gần hơn. Cô luống cuống, hốt hoảng, muốn kháng cự nhưng đôi tay ấm áp của Duy Khiêm vẫn giữ chặt lấy cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Và rồi khi Thư Kỳ cảm thấy chóp mũi Duy Khiêm sắp chạm vào cô thì hai tay anh đột nhiên buông lỏng. Cô nhân cơ hội đó đẩy anh ra với biểu cảm sợ hãi, nhanh chân chạy ra phía ngoài nơi đang có mặt của rất nhiều người.
Lục Khả Dương tìm cô nãy giờ, thấy sắc mặt Thư Kỳ tái nhợt, quan tâm hỏi:
-Em sao vậy?
Thư Kỳ hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, xua tay:
-Không sao. Vừa rồi khu vệ sinh mất điện nên em hơi sợ chút thôi.
Thư Kỳ lén lút đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Duy Khiêm, thấy anh rất nhanh đã có mặt ở đây còn nghiễm nhiêm nói cười với người khác thì không khỏi bực dọc, trong lòng thầm chửi anh là đồ vô lương tâm đã chà đạp tình cảm của cô, vứt bỏ hai mẹ con cô.
Một lúc sau Thư Kỳ ép mình chuyên tâm ở bên cạnh Lục Khả Dương, không để bóng dáng Duy Khiêm vào trong tầm mắt cho đến khi bữa tiệc kết thúc.
Hay tin em gái trở về, Hoàng Bách dù bận rộn đến mấy vẫn cố gắng sắp xếp thời gian ra sân bay đón hai mẹ con cô còn Khả Dương về nhà mình trước, hẹn buổi tối sẽ qua nhà Thư Kỳ cùng mọi người ăn tối.
Cất gọn đồ đạc giúp Thư Kỳ, ngồi dưới phòng khách, Hoàng Bách chìa tay về phía cháu gái:
-Kiwi đáng yêu, ra bác bế xem nửa năm qua con nặng thêm bao nhiêu rồi.
Kiwi còn lạ lẫm nên chưa muốn theo, cứ rúc người trong lòng mẹ, hai mắt mở to tròn xoe nhìn Hoàng Bách. Thư Kỳ phải nịnh mãi Kiwi mới chịu để anh bế. Hoàng Bách thơm lên má con bé, anh nói:
-Con gái mẹ Kỳ là xinh gái nhất đây.
-Cháu gái anh đương nhiên là xinh rồi.
-Hai mẹ con mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi, anh đi siêu thị mua ít thực phẩm về nấu bữa tối. Khi nào Khả Dương đến anh sẽ gọi hai mẹ con.
-Trên máy bay mẹ con em ngủ đủ rồi.
-Ừ. Vậy để Kiwi làm quen với nhà mới. Chiều anh mua đồ chơi cho Kiwi.
-Anh mua cho con bé quây bóng có cầu trượt nhé, Kiwi thích chơi lắm, cả mấy bộ xếp hình nữa.
-Ừ.
Thư Kỳ đút cho con bé một miếng nho, Hoàng Bách lo lắng em gái một mình nuôi con vất vả nên bảo:
-Hay hai mẹ con dọn qua sống chung với anh rồi thuê bảo mẫu, có anh phụ em chăm con bé sẽ tốt hơn.
-Không cần đâu, ở bên Thái có em và bảo mẫu vẫn chăm sóc tốt cho Kiwi mà.
Biết em gái thích được riêng tư nên Hoàng Bách không thuyết phục Thư Kỳ nữa mà tìm cho em gái một người bảo mẫu có kinh nghiệm.
Lục Khả Dương đến nhà Thư Kỳ từ sớm, cùng Hoàng Bách đi siêu thị rồi ghé Trung tâm thương mại mua cho Kiwi rất nhiều đồ chơi, con bé thích thú nên chẳng quan tâm đến ai, một mình ngồi chơi trong quây bóng để người lớn nấu ăn.
Biết Lục Khả Dương chưa tìm việc làm nên Hoàng Bách rủ anh ấy vào công ty mình làm trợ lý cho Thư Kỳ. Khả Dương đương nhiên không từ chối mà còn vui vẻ nhận lời, hứa sẽ giúp đỡ cô hết mình.
Biết tin con gái ra nước ngoài sinh con, mới đầu mẹ Thư Kỳ có hơi sốc, gặng hỏi bố đứa bé là ai nhưng sau nhiều lần không nhận được câu trả lời, bà ấy không hỏi nữa, cũng chẳng trách móc gì Thư Kỳ, chỉ bảo cô nếu đã chọn làm mẹ đơn thân thì phải thật mạnh mẽ, kiên cường.
Hai tuần sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa Thư Kỳ mới đến Công ty Trần Hoàng. Về nước không lâu đã được anh trai giao cho nhiệm vụ:
-Tối mai Tổng giám đốc Công ty Triết Viễn mở tiệc đính hôn có mời công ty mình, em thay anh cùng Khả Dương đến chúc mừng họ nhé.
-Sao anh không đi? Em còn về với Kiwi nữa.
-Tối mai anh có việc bận rồi, em đi thay anh đi. Kiwi có bảo mẫu chăm sóc mà, với lại anh sẽ bảo mẹ qua chơi với cháu ngoại.
Thư Kỳ muốn từ chối nhưng Hoàng Bách cứ năn nỉ, sau cùng cô đành đồng ý.
Tối hôm sau Khả Dương qua đón Thư Kỳ cùng đến khách sạn tổ chức bữa tiệc, cô có thế nào cũng không thể ngờ rằng mình sẽ gặp người mà cô không bao giờ muốn gặp lại nhất.
Khi Thư Kỳ đang đứng nói chuyện với Khả Dương thì bên tai lọt đến âm thanh:
-Tổng giám đốc Đặng, thật vinh dự khi anh đích thân tới đây.
-Ngày vui của anh mà, tôi đương nhiên phải đến chúc mừng.
-Cảm ơn anh. Tôi rất vui.
Nhìn về hướng phát ra tiếng nói, Thư Kỳ đụng phải gương mặt đã hơn hai năm không gặp. Từ lúc bước vào, Duy Khiêm sớm đã trông thấy bóng dáng quen thuộc của người con gái anh thường nhớ đến, ban đầu anh còn tưởng mình hoa mắt do quá nhớ cô, nhưng khi Thư Kỳ quay lại, anh không khỏi sững sờ, tuy nhiên gương mặt không để lộ bất kì biểu cảm nào. Tô Đình Phong đứng bên cạnh Duy Khiêm thì không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Giây phút bốn mắt nhìn nhau, Thư Kỳ thoáng giật mình, vội chuyển tâm mắt sang chỗ khác. Cô biết lần này trở về, không sớm thì muộn cũng vô tình gặp lại Đặng Duy Khiêm, cô sớm đã chuẩn bị tốt tâm lí nhưng không nghĩ cả hai chạm mặt sớm như vậy.
Đôi khi thế giới thật rộng lớn, lớn đến mức hai người cả đời cũng không có cơ hội gặp lại. Đôi khi lại thấy thế giới thật nhỏ bé, nhỏ đến nỗi vừa ngước lên liền nhìn thấy khuôn mặt luôn cố gắng quên đi nhưng vẫn hoài mong nhớ.
Lục Khả Dương bắt gặp phản ứng trốn tránh của Thư Kỳ đối với Duy Khiêm liền hỏi:
-Em sao thế?
-À… không có gì.
-Em quen người đàn ông kia à?
-Không. Không quen.
-Sao anh ta cứ nhìn em mãi thế?
-Sao em biết được, chúng ta ra chỗ khác đi.
-Ừ.
Duy Khiêm vẫn nhìn theo Thư Kỳ không chớp mắt, thấy cô khoác tay người đàn ông khác trong lòng anh cuộn trào một cảm giác khó nói, chẳng thể nghe lọt tai bất kì lời nào. Đình Phòng huých nhẹ vào người Duy Khiêm nhắc nhở:
-Anh. Trả lời sếp Viễn đi.
Lúc này Duy Khiêm mới định thần lại, nói với Tổng giám đốc Công ty Triết Viễn vài câu rồi viện cớ rời đi. Đình Phong hỏi anh:
-Thấy bên cạnh cô ấy có người đàn ông khác nên ghen à?
-Sao? Cậu ăn nói vớ vẩn vừa thôi.
Rõ ràng là ghen nhưng lại nói dối không chịu thừa nhận, Đình Phong bảo:
-Em có nói vớ vẩn hay không trong lòng anh tự hiểu. Nhưng em nhắc cho anh nhớ, anh đã làm tổn thương Thư Kỳ như thế nào, anh không còn cơ hội ở bên cạnh cô ấy nữa đâu, Thư Kỳ sẽ chẳng tha thứ cho anh.
-Tôi lại cần cô ta tha thứ à. Trần Thư Kỳ muốn ở bên ai, yêu đương với ai mặc xác cô ta.
-Ừ. Mặc xác cô ta. Anh cứ mạnh miệng đi, nghiệp sẽ quật anh nhanh thôi. Để xem anh mặc kệ người ta hay là người ta mặc kệ anh.
-Cậu muốn chết?
-Em đâu ngu, thế nên thay vì đứng đây chịu đựng tính khí cục cằn của anh thì em sẽ lựa chọn tìm Thư Kỳ hàn huyên.
Đình Phong vừa nói vừa cười, cố tình chọc giận ai kia đang mạnh miệng nói dối. Anh ấy bước đến bên Thư Kỳ, chìa tay về phìa cô, chào hỏi khách sao:
-Thư Kỳ, đã lâu không gặp.
Thư Kỳ không bắt tay lại mà chỉ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ:
-Vâng. Chào anh.
Đình Phong gượng gạo rút tay về, anh ấy hỏi:
-Mọi thứ với em vẫn tốt chứ?
-Vâng. Rất tốt, cảm ơn anh đã quan tâm.
-Lâu rồi không được nói chuyện với em.
-Chúng ta còn gì để nói với nhau nữa đâu ạ, anh nên xem như chưa từng quen em sẽ tốt hơn.
-Chúng ta vẫn có thể làm bạn mà.
Thư Kỳ có chút giận Đình Phong vì năm xưa đã che giấu cô, biết rõ Duy Khiêm có ý đồ thế mà anh ấy lại không nói cho cô biết, ngăn cản cô đừng yêu anh.
-So với hai năm trước, em của bây giờ xinh đẹp, khí chất hơn rất nhiều.
-Cảm ơn anh. Thời gian trôi đi, lòng người còn thay đổi huống chi là vẻ bề ngoài.
-À… ừ…
Tầm mắt Đình Phong chuyển sang Khả Dương đứng bên cạnh, hỏi Thư Kỳ:
-Đây là…
-Anh ấy tên Khả Dương, là bạn của em.
Đình Phong khẽ cười, hỏi mò:
-Bạn như nào thế? Bạn trai của em sao?
Thư Kỳ cảm thấy không cần thiết phải trả lời rõ cho Đình Phong biết nên chỉ gượng cười để mặc anh ấy muốn nghĩ sao thì tùy. Thấy thái độ Thư Kỳ lạnh nhạt không mấy hứng thú khi nói chuyện với Đình Phong, Khả Dương lên tiếng:
-Bạn trai hay bạn bè thì cũng đều là bạn mà, phải không? Còn anh thì sao, có quan hệ thế nào với Thư Kỳ mà lại muốn biết rõ mối quan hệ giữa chúng tôi vậy?
-Tôi từng là đồng nghiệp và là bạn của Thư Kỳ.
-À… Vậy giờ cô ấy không còn là đồng nghiệp của anh nữa nên tình bạn chắc cũng hết rồi. Anh nên tôn trọng lựa chọn của Thư Kỳ, xem cả hai như chưa từng quen.
Đình Phong để ý đến cánh tay Khả Dương đặt bên eo Thư Kỳ, cười nhạt nhìn Khả Dương với ánh mắt lạnh lẽo, sau một cái chớp mắt đã dịu xuống, nói với Thư Kỳ:
-Bên kia có vài người bạn, anh qua đó chào hỏi họ, khi khác có dịp chúng ta nói chuyện sau nhé.
Thư Kỳ không trả lời “vâng” mà là “chào anh” như một lời từ chối lịch sự. Năm đó quyết định rời đi là đã chấm dứt mọi người, mọi việc liên quan đến Duy Khiêm. Cô hiểu, dù đúng dù sai Đình Phong luôn đứng về phía Duy Khiêm, thế nên một khi không muốn dính líu đến anh thì cô cũng phải cắt đứt tình bạn với Đình Phong.
Khi Đình Phong đã đi khỏi, Khả Dương hỏi Thư Kỳ:
-Anh ta là người yêu cũ của em à?
-Không phải. Anh ấy là đồng nghiệp.
-Ừ. Anh thấy em không hứng thú tiếp chuyện với anh ta nên tưởng đó là người đàn ông đã bỏ rơi em.
-Không. Vậy bố của Kiwi có ở đây không?
Thư Kỳ im lặng mấy giây rồi dứt khoát trả lời:
-Không có.
Khả Dương nhìn ra Thư Kỳ đang nói dối, nếu anh ấy đoán không sai thì bố Kiwi và người đàn ông vừa rồi có quen biết, có lẽ chính là người ban nãy chăm chăm quan sát Thư Kỳ còn cô thì né tránh quay đi. Kiwi có rất nhiều nét giống anh ta.
Tô Đình Phong hậm hực quay về bên Duy Khiêm, miệng lẩm bẩm:
-Ranh con.
-Cậu chửi ai ranh con?
-Cái thằng đi cùng Thư Kỳ đó, chứ chẳng lẽ em mắng cô ấy chắc.
-Ai mượn cậu thích tìm Trần Thư Kỳ “hàn huyên”.
Đình Phong nhăn nhó mặt mày:
-Không ngờ Thư Kỳ phũ đến vậy, cô ấy bảo em hãy xem như cả hai chưa từng quen.
-Ừ.
-Thư Kỳ trở nên vô tình chắc chắn là do anh. Anh khiến cô ấy đau khổ nên Thư Kỳ mới ghét lây sang em, không muốn liên quan đến bất kì người nào có dính tới anh.
Đặng Duy Khiêm đang bực bội nãy giờ mà Đình Phong còn luôn miệng nói lời châm chọc, anh nóng máu lườm anh ấy chằm chặp, ánh mắt sắc như dao găm có thể giết chết Đình Phong bất cứ lúc nào. Duy Khiêm không nói không rằng, cầm ly rượu trên khay của phục vụ đang đứng gần đó, ngửa cổ uống cạn chất lỏng màu đỏ, tầm mắt dán chặt trên người Thư Kỳ.
Lục Khả Dương và Thư Kỳ đi bên nhau như hình với bóng, mãi sau hai người họ mới tách ra khi Khả Dương gặp lại người bạn hồi cấp 3, còn Thư Kỳ chúc mừng nhân vật chính xong thì đứng nói chuyện cùng vài vị khách có quen biết với Hoàng Bách. Một người trong số họ bỗng nhìn về phía sau Thư Kỳ cười nói:
-Tổng giám đốc Đặng.
Tránh việc cả hai giáp mặt nhau, Thư Kỳ không quay đầu mà muốn lẩn đi chỗ khác, nhưng lúc này Duy Khiêm đã đứng ngay sát sau lưng cô từ bao giờ, biết rút lui không còn kịp, Thư Kỳ đành lờ đi xem anh như không khí.
Giọng Duy Khiêm trầm ấm đầy nội lực vang trên đỉnh đầu cô:
-Chào mọi người.
Cô gái đứng đối diện Thư Kỳ thích Duy Khiêm ra mặt nên chủ động tiếp chuyện với anh:
-Sếp Khiêm, lâu rồi mới được gặp anh. Em có thể mời anh một ly không?
– Không thành vấn đề.
Đặng Duy Khiêm đồng ý uống với một người là những người khác cũng nhao nhao mời theo, buộc anh phải uống liên tiếp 10 ly rượu. Người nào người nấy thi nhau bắt chuyện với Duy Khiêm nhưng anh lại chú ý đến Thư Kỳ. Người đàn ông trẻ tuổi trong số họ lên tiếng:
– Tổng giám đốc Đặng, cô ấy là Phó tổng Trần của Công ty Trần Hoàng đó ạ.
Anh ta nói nhỏ với Thư Kỳ:
– Mọi người đều mời rượu sếp Đặng, em cũng nên mời anh ấy một ly đi. Biết đâu ngày nào đó sẽ có cơ hội hợp tác với Tập đoàn Glory.
Công ty của anh em Thư Kỳ tuy nhỏ nhưng không cần cơ hội hợp tác với Glory như người người mong muốn. Cô cũng chẳng có ý mời rượu Duy Khiêm, biểu cảm hờ hững, thong dong của cô trước anh tựa như người xa lạ, không coi Duy Khiêm ra gì để phải nịnh nọt anh.
Khóe miệng Duy Khiêm nhếch lên, chủ động cụng ly với Thư Kỳ:
-Mời.
Có lẽ vì khoảng cách quá gần, lúc chạm ly Thư Kỳ có thể cảm nhận được hương nước hoa quen thuộc trên người Duy Khiêm, mùi hương riêng biệt mà cô đã từng quyến luyến. Thư Kỳ uống một ngụm rượu xua tan hương thơm đó của anh.
Cô gái kia thoải mái khoác tay Duy Khiêm:
– Sếp Khiêm. Cuối tuần này em mời anh bữa tối được không? Bạn em mới mở một nhà hàng rất ngon đó ạ.
– Tôi rất bận, không có thời gian.
Duy Khiêm gỡ tay cô ta ra. Bị từ chối thằng thừng trước bao nhiêu người, cô gái đó gượng cười che đi sự lúng túng, nói lảng sang chuyện khác nhưng Duy Khiêm chẳng để vào tai câu nào. Ngoài mặt anh như rất lắng nghe nhưng thâm tâm đang để ý đến người khác.
Thư Kỳ khẽ cười nói:
-Mọi người cứ nói chuyện đi ạ. Em xin phép.
Duy Khiêm bỗng cất tiếng ngăn chặn hành động của cô:
– Cô Trần sao thế, mọi người đang nói chuyện mà cô lại rời đi? Cô áp lực khi tôi đứng cạnh à?
Thư Kỳ cười nhạt đáp:
– Tổng giám đốc Đặng, anh nghĩ nhiều quá rồi. Tại sao tôi phải áp lực khi đứng cạnh anh?
– Bởi vì chúng ta từng rất gần gũi mà, chẳng lẽ mới có 2 năm mà cô đã quên rồi sao?
Những người có mặt ở đây đều ngạc nhiên khi biết Thư Kỳ và Duy Khiêm là chỗ quen biết, đã thế lại còn “rất gần gũi”. Làm cho ai ai cũng thắc mắc về mức độ gần gũi của họ.
– À… Trí nhớ tôi không tốt nên tôi nhanh quên lắm, Tổng giám đốc Đặng thông cảm.
Chân mày Duy Khiêm hơi nheo lại nhưng không quá rõ ràng lại được anh che giấu bằng một nụ cười trên môi nên chẳng ai nhìn ra tâm trạng đang xấu đi của anh.
Nhớ đến ngày trước Thư Kỳ rất nhanh đã quên đi Lưu Minh Triết, Duy Khiêm nghĩ cô cũng quên mình nhanh như vậy thì không khỏi khó chịu.
– Vậy à? Thế có khi chúng ta cần có một buổi để ôn lại chuyện cũ, giúp cô nhớ ra nhỉ?
– Không cần, bởi lẽ tôi không có nhu cầu nhớ lại những chuyện mình đã quên. Hơn nữa Tổng giám đốc bận mà, nếu anh có thời gian rảnh rỗi thì nên dành cho gia đình, cho người yêu của anh.
– …
– À mà anh chắc kết hôn rồi nhỉ? Vậy thì càng phải ở bên gia đình nhiều hơn.
Dứt lời, Thư Kỳ cố nặn ra một nụ cười với mọi người, lấy lí do muốn vào nhà vệ sinh rồi rời đi.
Trong phòng vệ sinh, Thư Kỳ nhẹ nhàng dùng nước lạnh vỗ lên gò má nóng bừng của mình. Nhìn vào gương, cô không ngừng tự nhủ: Trần Thư Kỳ, mày và Đặng Duy Khiêm đã không còn bất cứ quan hệ nào nữa, việc mày cần phải làm chính là để anh ta nhìn thấy mày hiện đang sống vô cùng tốt, không hề bị bất kỳ ảnh hưởng nào từ anh ta. Đúng, không có anh ta, mày sống rất vui vẻ.
Điều chỉnh lại tâm tình, Thư Kỳ mới ra khỏi phòng vệ sinh, nhưng cô vừa bước ra ngoài, đèn điện của khu cuối hành lang đột nhiên tắt tối đen. Khi cô đang loay hoay không hiểu chuyện gì thì thân thể mảnh mai của mình bỗng bị ai đó áp mạnh lên tường. Thư Kỳ sợ hãi hét lên một tiếng:
-A…
Phía xa xa đằng kia tiếng khách khứa cùng tiếng nhạc át đi tiếng hét của Thư Kỳ nên không ai chú ý đến tình hình ở đây. Một hơi thở quen thuộc phả vào Thư Kỳ, giọng nói nam tính trầm thấp tuyền đến:
-Ai cho em ăn nói như vậy?
Nhận ra giọng nói của Duy Khiêm, Thư Kỳ đang bị giam giữ giữa tay anh và bức tường liền phản ứng lại:
-Buông ra.
Trong bóng tối, đôi mắt như ánh sao sáng của Duy Khiêm nhìn Thư Kỳ chăm chú. Có lẽ do ánh mắt và hơi thở quá nóng bỏng, sợ anh có ý đồ xấu nên cô giãy giụa mạng hơn:
-Mau buông tôi ra.
Duy Khiêm nắm lấy đôi tay không an phận của Thư Kỳ, cô cố gắng giãy ra nhưng đều vô ích. Hơi thở hai người hòa lẫn với nhau trong gang tấc, gương mặt anh gần ngay sát mặt, Thư Kỳ không dám thở mạnh, vì căng thẳng mà lồng ngực không ngừng phập phồng.
Ánh điện sáng phía xa xa yếu ớt hắt về phía này nhưng không đủ chiếu rõ khuôn mặt anh tuấn của Duy Khiêm. Ánh mắt Thư Kỳ kinh hoàng nhìn chằm chằm vào anh, lúc này, thái độ của anh không còn kiêu căng, lạnh lùng mà là sự trầm tĩnh, hiền hòa khiến cô không sao suy nghĩ nổi. Giờ khắc này Thư Kỳ cảm thấy ánh mắt Duy Khiêm đang nhìn sâu vào mắt mình, có cảm giác như một người đàn ông đang nhìn chăm chú vào mắt người phụ nữ mình thích. Hơn nữa đây còn là vẻ mặt cô chưa từng nhìn thấy ở anh, cho dù Duy Khiêm đã từng có những hành động tinh tế thể hiện sự thương yêu với cô, cô cũng chưa từng thấy.
Bỗng chốc, Duy Khiêm đặt tay Thư Kỳ lên tường, đầu hơi nghiêng. Trong tình cảnh tối đen, Thư Kỳ không sao hiểu nổi ý đồ của anh, nhưng cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh mỗi lúc một gần hơn. Cô luống cuống, hốt hoảng, muốn kháng cự nhưng đôi tay ấm áp của Duy Khiêm vẫn giữ chặt lấy cô, khiến cô không thể nhúc nhích.
Và rồi khi Thư Kỳ cảm thấy chóp mũi Duy Khiêm sắp chạm vào cô thì hai tay anh đột nhiên buông lỏng. Cô nhân cơ hội đó đẩy anh ra với biểu cảm sợ hãi, nhanh chân chạy ra phía ngoài nơi đang có mặt của rất nhiều người.
Lục Khả Dương tìm cô nãy giờ, thấy sắc mặt Thư Kỳ tái nhợt, quan tâm hỏi:
-Em sao vậy?
Thư Kỳ hít sâu một hơi, bình tĩnh trở lại, xua tay:
-Không sao. Vừa rồi khu vệ sinh mất điện nên em hơi sợ chút thôi.
Thư Kỳ lén lút đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Duy Khiêm, thấy anh rất nhanh đã có mặt ở đây còn nghiễm nhiêm nói cười với người khác thì không khỏi bực dọc, trong lòng thầm chửi anh là đồ vô lương tâm đã chà đạp tình cảm của cô, vứt bỏ hai mẹ con cô.
Một lúc sau Thư Kỳ ép mình chuyên tâm ở bên cạnh Lục Khả Dương, không để bóng dáng Duy Khiêm vào trong tầm mắt cho đến khi bữa tiệc kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.