Chương 35: Ngoại truyện 2
Nguyễn Vân An
16/11/2022
Thư Kỳ ngước đôi mắt nhìn thẳng vào con ngươi sâu đen hun hút của Duy Khiêm. Giờ phút này, cô không biết bản thân mình như nào nữa. Lúc trước khi anh tuyệt tình đổ một phần trách nhiệm lên đầu cô, bỏ mặc cô trơ trọi giữa muôn trùng đau khổ, cô thật sự rất căm giận anh. Nhưng rồi thời gian qua đi, cô hiểu giữa bọn họ có khoảng cách quá lớn, nếu đã vô duyên vô phận thì hận anh cũng chỉ làm cô thêm mệt mỏi.
Cô là em gái của kẻ thù hại đời em gái anh, anh có quyền ghét bỏ cô nên cô chẳng muốn tính toán chuyện đó nữa. Cô còn giận Duy Khiêm, không muốn tha thứ cho anh là vì anh đã chọn cách làm tổn thương trái tim non nớt luôn mong cầu hạnh phúc trọn vẹn của cô.
Cả hai chìm vào im lặng tĩnh mịch, Thư Kỳ không trả lời câu hỏi của Duy Khiêm vì thật tâm cô không hề ghét anh như vẫn thường tỏ ra. Duy Khiêm nhìn cô một lúc lâu mà không có bất kì biểu cảm nào. Thư Kỳ rất muốn anh đi khỏi đây, bởi vì có Duy Khiêm ở chỗ này cô không sao giữ được bình tĩnh.
Anh tỉ mỉ quan sát mỗi một diễn biến trên khuôn mặt Thư Kỳ, nhỏ giọng bảo:
– Em nhìn thẳng vào mắt tôi nói chuyện… Nếu giữa chúng ta còn cơ hội, em có đồng ý bắt đầu lại với tôi lần nữa hay không?
Thư Kỳ cố gắng đối diện với ánh mắt mong chờ của Duy Khiêm, tỏ ra vô tình nói:
– Tôi không muốn thử. Căn bản là hiện tại tôi đã quá mệt khi trông thấy anh, mỗi lần gặp anh sẽ chỉ làm cho tôi nhớ đến những đau khổ mình từng trải qua. Cho dù trong quá khứ tôi có nhiều tình cảm với anh nhưng nó cũng theo thời gian hai năm qua mà phai nhạt rồi. Cho nên hiện tại tôi không còn một chút tình cảm nào với anh nữa.
Nói không còn tình cảm với Duy Khiêm là nói dối, vì tận sâu trong đáy lòng Thư Kỳ vẫn rất yêu anh. Nhưng nếu Duy Khiêm vì chuyện có con với cô mà lựa chọn quay lại để Kiwi có một gia đình thì cô không cần thứ hạnh phúc bố thí đó, huống chi cô và con gái hiện tại đang sống khá ổn.
Đặng Duy Khiêm nghe vậy, ánh mắt u ám xuất hiện dấu vết của sự đau xót, anh khó nhọc lên tiếng:
– Nhưng tôi cảm nhận được trái tim em vẫn có vị trí dành cho tôi.
Thư Kỳ thoáng giật mình, né tránh cái nhìn dò xét của Duy Khiêm, cô hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cô nói:
– Anh sai rồi. Trái tim tôi không còn chỗ dành cho anh.
– Thật không?
– Thật.
– Vậy sao không dám nhìn thẳng vào mắt tôi trả lời?
Thư Kỳ bực dọc khi anh muốn vạch trần nội tâm mình:
– Vì tôi ghét anh, ghét phải trông thấy bản mặt của anh.
– Yêu nhiều nên mới ghét nhiều?
– Đồ điên. Tôi ghét tiếp chuyện với anh. Anh biến đi đi.
Thư Kỳ vừa đánh vừa đấm, đẩy Duy Khiêm đi nhưng anh không hề xê dịch, ngược lại còn nắm giữ tay cô. Bị anh khống chế, Thư Kỳ cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay anh, hàm răng găm sâu vào da thịt. Khoảnh khắc đó cô chỉ biết dùng cách này trút lòng oán giận, thống khổ và bi thương vô ngần. Duy Khiêm không đẩy cô ra, đến cả cứ động né tránh cũng chẳng có. Anh vẫn đứng bất động mặc cô dùng hành động phát tiết mọi nỗi niềm tích tụ trong lòng. Anh nhíu chặt mày, chịu đựng cơn đau ở cổ tay, ánh mắt khốn khổ khôn cùng không rời khỏi cô.
Cảm nhận được mùi vị của máu tanh ở đầu lưỡi, Thư Kỳ vẫn là không lỡ làm Duy Khiêm đau nên từ từ nới lỏng khớp răng, hất tay anh ra, quay lưng về phía anh.
Duy Khiêm thuận thế ôm lấy Thư Kỳ từ phía sau, mặc cô giãy giụa kêu anh buông mình ra thì anh vẫn ôm chặt cô, cằm tựa lên hõm vai Thư Kỳ, anh bảo:
– Tại sao không nói cho tôi biết năm đó là em không nghe rõ Kiều Băng cầu xin sự giúp đỡ của em chứ không phải là em vô tâm bỏ đi?
– Tại sao tôi phải giải thích với người ghét mình? Anh trả thù tôi cũng đã trả rồi, tôi giải thích thì sẽ cứu vãn được mọi chuyện à? Anh sẽ hiểu cho tôi, sẽ yêu tôi, sống vui vẻ bên tôi xem như anh Bách chưa từng làm gì Kiều Băng sao? Năm đó là anh Bách làm sai, tôi cũng có lỗi vì không khuyên được anh mình, cuối cùng thì bị anh ấy đẩy ra ngoài. Nếu tôi kiên quyết ngăn chặn hành vi anh ấy, có lẽ đã không có những chuyện sau này.
– Em biết không, hai năm nay bởi vì những lời nói với em hôm ở bệnh viện mà trong lòng tôi vẫn luôn không dễ chịu, tôi chưa từng hối hận chuyện gì, riêng chỉ có việc không nhận ra tình cảm của mình đối với em sớm hơn, vì thù hận mà làm em tổn thương. Em giận tôi cũng được, trách tôi cũng được nhưng xin em hãy cho tôi cơ hội ở bên cạnh em để sửa chữa lỗi lầm của mình, bù đắp cho mẹ con em.
– Tôi chẳng cần anh phải làm gì cho tôi và con cả, chỉ xin anh đừng tới làm phiền mẹ con tôi nữa. Chúng ta đã kết thúc từ hai năm trước rồi, hãy sống với lựa chọn năm đó đi.
– Không. Tôi muốn em và con chung sống cùng tôi.
– Chúng ta định sẵn là không có kết quả. Người anh nên quan tâm và chung sống cả đời là Ngọc Yến kìa, cô ấy vừa là bạn của Kiều Băng, vừa là người bố anh ưng ý muốn anh kết hôn, còn tôi… chẳng là gì cả.
Suy cho cùng Kiều Băng, ông Đặng và Ngọc Yến vẫn luôn là gai nhọn trong lòng Thư Kỳ. Tâm hồn cô đã đầy rẫy những vết xước, nếu phải chịu thêm bất kì vết thương nào nữa cô sợ mình chẳng còn đủ mạnh mẽ để khoác lên người vẻ kiên cường, cứng cỏi. Hiện tại đối với Thư Kỳ, con gái mới là điều cô để tâm tới nhất.
Nhớ đến lời Đình Phong đã nói, lại nghe Thư Kỳ nhắc đến Ngọc Yến, Duy Khiêm vội giải thích:
– Tôi và Ngọc Yến không yêu nhau, em đừng hiểu lầm.
Thư Kỳ cười nhạt, nhớ về khoảng thời gian trước kia khi hai người họ đã có những cử chỉ thân mật phô ra trước mắt cô.
– Tôi đâu có mù mà không thấy anh và Ngọc Yến gần gũi nhau thế nào.
– Không phải. Ngày đó chẳng qua tôi muốn em rời xa tôi nên mới thân thiết với Ngọc Yến, tôi vốn định giấu em chuyện Hoàng Bách là người cưỡng bức Kiều Băng, không để em biết thời gian đó vì trả thù em mà lợi dụng tình cảm của em. Nhưng tai nạn đến với Kiều Băng quá bất ngờ nên mọi chuyện mới vỡ lẽ.
– …
– Trước giờ người tôi yêu đều là em, nếu tôi có tình cảm với Ngọc Yến thì đã kết hôn với cô ấy lâu rồi chứ chẳng phải độc thân suốt 2 năm qua. Hơn nữa tôi lấy vợ chung sống với mình cả đời chứ có phải lấy cho bố đâu, thế nên tôi sẽ không nghe theo sắp đặt của bố.
Nghe anh nói yêu mình, trái tim Thư Kỳ bỗng đập loạn nhịp, không rõ vì vui hay đau lòng. Cô cố gắng ngỡ từng ngón tay của Duy Khiêm đang đan trước bụng mình. Lúc này Hoàng Bách bất ngờ mở cửa đi vào, thấy Duy Khiêm ở trong phòng Thư Kỳ còn em gái hai mắt đỏ hoe. Tưởng Duy Khiêm bắt nạt cô, Hoàng Bách vội xông tới đẩy anh đứng cách xa Thư Kỳ:
– Mày tới đây làm gì? Mày lại làm gì Thư Kỳ thế hả?
Không gian riêng tư bỗng chốc bị phá hỏng, Duy Khiêm nheo mắt nhìn Hoàng Bách, giọng điệu không vui nói:
– Tao tìm Thư Kỳ nói chuyện.
– Nói chuyện đếch gì mà con bé khóc thế kia?
– Chuyện riêng giữa bọn tao, mày bớt quan tâm đi.
– Không quan tâm để mày lại làm tổn thương Thư Kỳ à? Một lần chưa đủ, mày còn muốn con bé đau lòng bao nhiêu lần nữa? Đặng Duy Khiêm, mày có biết thế nào là “trách nhiệm” không?
– Không cần mày lên mặt dạy đời. Tao đến đây chính vì trách nhiệm với Thư Kỳ và con gái.
Thấy không khí giữa hai người họ căng thẳng, Thư Kỳ cũng chẳng thích Duy Khiêm ở đây cãi nhau với anh trai nên cau có bảo anh:
– Đặng Duy Khiêm, anh nói ít thôi. Đi về đi.
– Không. Tôi sẽ không đi đâu hết cho đến khi em đồng ý cho tôi cơ hội.
– Anh đừng để tôi càng thêm ghét anh.
Hoàng Bách chen ngang:
– Mày nghe rồi đấy, đừng có làm phiền Thư Kỳ nữa.
– Vậy thì mày cũng thôi làm phiền Kiều Băng đi.
– Mày…
Cả hai người đàn ông đều muốn có được sự tha thứ của hai cô gái mình từng tổn thương nên dù có không ưa nhau thì vẫn phải nhịn xuống sự bực bội trong lòng với đối phương.
Hoàng Bách đang trừng mắt lườm Duy Khiêm cũng phải thu lại ánh mắt sắc lạnh, ngữ điệu thấp xuống:
– Mày về đi.
Duy Khiêm hiểu rõ có mặt dày ở đây chưa chắc đã được như ý, có khi càng làm Thư Kỳ khó chịu nên anh đành miễn cưỡng chấp thuận cô mà rời đi trước.
Sau khi Duy Khiêm đi, Hoàng Bách hỏi thẳng Thư Kỳ:
– Trả lời thật lòng cho anh biết, em còn yêu Đặng Duy Khiêm không?
Lúc này Thư Kỳ không thể nói nổi tiếng nào, cô không muốn thừa nhận là mình còn yêu anh, nhưng cũng không thể dối lòng, gạt anh trai. Sự im lặng và biểu cảm trên gương mặt Thư Kỳ đã đủ cho Hoàng Bách biết đáp án, anh nói:
– Em không trả lời được là vì trong lòng em còn yêu Đặng Duy Khiêm nhưng lại sợ bị tổn thương thêm lần nữa, đúng không?
– Nếu anh là em, anh có dễ dàng tha thứ cho người đã lợi dụng tình yêu của anh không?
Mỗi người có một sự lựa chọn riêng, nếu là Hoàng Bách, anh sẵn sàng tha thứ chỉ cần đối phương thành tâm hối cải, nhưng Thư Kỳ có như anh không thì anh không rõ. Trước đây đối với Lưu Minh Triết, Thư Kỳ rất dứt khoát, chia tay là chia tay, không lưu luyến hay đau khổ quá lâu, nhưng với Duy Khiêm, cô cứ mãi buồn phiền, nhung nhớ, vẫn chưa quên được anh ấy.
– Em còn yêu Duy Khiêm thì hãy cho anh ta cơ hội, Kiwi cần có đủ bố đủ mẹ. Chuyện quá khứ bỏ qua được thì nên bỏ qua, việc gì phải làm khổ chính mình.
– Anh muốn em tha thứ cho Đặng Duy Khiêm?
Hoàng Bách không khẳng định cũng chẳng phủ nhận:
– Dù em lựa chọn thế nào anh vẫn luôn ủng hộ em, chỉ là anh không muốn thấy em buồn khi sự lựa chọn của em trái với lòng mình mà thôi.
– …
– Nếu chưa chắc chắn hãy dùng thời gian để chứng minh, đừng vội vàng đưa ra quyết định khiến bản thân phải đau khổ, hối hận.
Hoàng Bách nói vài ba câu rồi ra ngoài cho Thư Kỳ bình tâm suy xét. Khi phòng làm việc trở lại với sự yên tĩnh, Thư Kỳ cũng chẳng có tinh thần làm việc nữa. Tựa người vào ghế sofa, cô cắn chặt môi ghìm lại tiếng nức nở, nhưng trong lòng quá đỗi đau xót và uất ức khiến cô không thể khống chế hai vai đang khẽ run lên. Nước mắt giống như nước lũ ào ào tuôn chảy, rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa mà bật khóc thành tiếng.
Vì sao lúc này lòng cô lại đau đớn như vậy? Hai năm nay chẳng phải cô luôn biết rõ giữa cô và anh không thể đến được với nhau ư, vì sao cô còn phải tự làm mình khó chịu như vậy?
Trái tim Thư Kỳ quặn đau, rất đau…
Cô thật sự rất muốn tin vào những lời anh vừa nói, cũng muốn đem tất cả những ký ức khổ sở hai năm qua chôn sâu tận đáy lòng cho anh một cơ hội, nhưng cô sợ, sợ một lần nữa bị phản bội, sợ một lần nữa bị bỏ rơi.
—
Mấy ngày sau, Duy Khiêm không đến tìm Thư Kỳ nhưng cô luôn thấy là lạ, chỉ cần vừa ra khỏi cửa cô liền có cảm giác ai đó đang theo dõi và nhìn trộm mình. Do cô ảo giác hay có người đi theo thật thì cô không biết, nhưng nó mãnh liệt đến nỗi dù cô hòa mình vào dòng người ngược xuôi đông đúc vẫn cảm giác rõ điều này.
Ngày nghỉ cuối tuần, Thư Kỳ bắt taxi đưa Kiwi đến khu vui chơi dành cho trẻ, sau đó hai mẹ con ghé qua siêu thị mua đồ. Lúc cô đang nhặt những món hàng Kiwi chỉ thì cô bất ngờ gặp lại một người mà bản thân không muốn thấy nhất. Cô ta đứng ngay bên cạnh Thư Kỳ, cười cợt nói:
– Ồ… Ai đây, ai đây? Hóa ra là Thư Kỳ đấy à?
– …
– Sao? Dạo này sống tốt chứ?
Nhiều năm không gặp, Ngô Tử Hạ vẫn xấu tính như xưa, Thư Kỳ vốn phớt lời cô ta không muốn tiếp lời nhưng Ngô Tử Hạ thấy cô không trả lời thì đẩy vai cô nói:
– Này. Cô mới bị câm hay điếc thế?
Vừa nói cô ta vừa để ý đến đứa bé ngồi trong xe hàng có vài nét giống Thư Kỳ, vươn tay ra muốn chạm vào mặt Kiwi nhưng bị Thư Kỳ hất ra:
– Tránh ra.
– Sao tôi phải tránh nhỉ? Bạn bè lâu ngày mới gặp nên hỏi thăm nhau chứ.
– Tôi không rảnh cũng không có nhu cầu nói chuyện với cô.
– Thế cơ đấy.
Ngô Tử Hạ bĩu môi, khoanh tay ưỡn ngực, giọng điệu mỉa mai:
– Đứa bé này là ai đây ta? Là con gái cô à?
– Thì sao?
– Tôi nhớ không nhầm là cô chưa lấy chồng mà nhỉ, sao đã có con thế này?
– Cô núp dưới gầm giường nhà tôi à mà biết tôi lấy chồng hay chưa? Tôi lấy chồng cũng không cần thông báo với hạng người như cô, càng không ngu mời đứa mình ghét để ngày vui tâm trạng bị ảnh hưởng. Nhớ năm xưa ai đó cố tình mời tôi nhằm chọc tức tôi, nhưng đến cuối cùng lại là gậy ông đập lưng ông.
Nhắc đến chuyện năm xưa Ngô Tử Hạ vẫn cay cú trong lòng, có điều cô ta không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, giả đò cười cười:
– Vậy à? Nhưng tôi và Minh Triết sống hạnh phúc bên nhau là đủ rồi. Nhìn tay cô không có nhẫn, chắc hẳn chưa lấy chồng, hơn nữa hai năm qua cô đi đâu biệt tăm biệt tích mà. Trốn ra nước ngoài sinh con chứ gì? Phải chăng bị trai bỏ rơi lần nữa.
Nghĩ vậy Ngô Tử Hạ cười lớn châm chọc:
– Thế là chửa hoang, con không có bố à?
Bị chạm đúng nỗi đau, bàn tay Thư Kỳ vô thức siết chặt, cố gắng áp chế cơn giận trong người. Cô không thèm để ý đến Ngô Tử Hạ mà muốn đẩy xe đi nhưng cô ta chặn lại:
– Sao thế? Tôi đoán trúng rồi phải không? Ngày đó ở hôn lễ của tôi và Minh Triết oai lắm mà, nào là bạn gái của Tổng giám đốc Tập đoàn Glory. Tưởng phải làm vợ anh ta luôn rồi chứ, hóa ra chỉ là món hàng cho mấy thằng đại gia chơi bời qua đường thôi à? Cũng đúng, người ta địa vị cao sang, ai lại lấy con gái của một con điếm về làm vợ bao giờ. Ai biết ngày nào đó cô có nổi tính lẳng lơ giống mẹ, đi cặp hết trai này đến trai khác rồi bỏ chồng không.
Nghe Ngô Tử Hạ xúc phạm mẹ mình, Thư Kỳ nhịn không nổi nữa mà thẳng tay cho cô ta một bạt tai đau điếng. Thư Kỳ chỉ tay vào mặt cô ta, gằn rõ từng từ:
– Ngậm miệng ch.ó của cô lại. Không nói được lời nào tử tế thì câm.
– Mày…
Ngô Tử Hạ tính đánh trả Thư Kỳ nhưng cô đã nhanh tay giữ được, hất mạnh tay cô ta ra. Ngô Tử Hạ không chịu thua, tay phải giả vờ giơ lên muốn đánh Thư Kỳ, nhưng tay trái lại giật tóc Kiwi. Cô ta đắc ý cười khẩy:
– Con đ.ĩ chửa hoang.
Con bé bị giật rất đau liền òa lên khóc lớn, lửa giận trong lòng Thư Kỳ cuộn lên cao trào. Cô vội ôm con gái dỗ dành, đang muốn chửi Ngô Tử Hạ là loại người hẹp hòi, ác độc, ngay cả đứa trẻ con cũng không tha thì bất ngờ một thân hình cao lớn xuất hiện, giơ chân đạp mạnh vào bụng Ngô Tử Hạ khiến cô ta nằm ngã sõng soài trên nền gạch.
Đôi mắt Duy Khiêm sắc lạnh như dao, trừng mắt, nghiến răng nói:
– Cô nói ai chửa hoang? Cô dám động đến con gái chúng tôi?
Ngô Tử Hạ không ngờ Duy Khiêm xuất hiện ở đây, cô ta hoảng hốt, ôm bụng khó khăn đứng dậy, dáng vẻ khép nép sợ sệt chứ không vênh váo như vừa rồi ở trước mặt Thư Kỳ.
Duy Khiêm quan sát hai mẹ con Thư Kỳ, tuy con bé đã nín khóc nhưng gương mặt vẫn mếu máo, anh quan tâm hỏi:
– Em và con có sao không? Con có đau lắm không?
– Anh không thấy cô ta giật tóc Kiwi khiến con bé khóc à mà còn hỏi?
Mặc dù trả lời hơi gắt gỏng nhưng Thư Kỳ không hề hất tay Duy Khiêm đang vuốt ve đầu Kiwi ra. Anh xót con bé bao nhiêu thì càng tức Ngô Tử Hạ bấy nhiều, anh liếc sang cô ta cất giọng uy nghi:
– Ngô Tử Hạ, cô chán sống rồi phải không?
– Tôi… tôi…
Cơ thể cô ta khẽ run lên, không dám đắc tội với Duy Khiêm, miệng ấp a ấp úng:
– Tổng giám đốc Đặng, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không làm gì con gái anh cả. Vừa rồi là tôi muốn nựng má con bé nhưng Thư Kỳ ghét tôi nên mới có hành động gay gắt, còn con gái anh lạ tôi nên khóc thôi.
Ngô Tử Hạ nhìn sang Thư Kỳ, ánh mắt cầu cứu xin cô nói giúp, nhưng Thư Kỳ ghét cô ta còn chẳng hết làm gì có chuyện bao che cho kẻ chuyên kiếm chuyện với mình, còn động đến con gái bảo bối của cô.
Duy Khiêm đương nhiên không tin lời nói dối của Ngô Tử Hạ:
– Cô cho rằng tôi ngu, tôi mù à mà nói dối gạt tôi? Tôi cũng không điếc để mà không nghe thấy cô nói Thư Kỳ chửa hoang.
– Không… không… Anh nghe nhầm rồi… Tôi không…
Ngô Tử Hạ chưa kịp nói hết liền đã bị bàn tay cứng cỏi của Duy Khiêm bóp miệng siết chặt, đau đến mức không thể nói nổi. Đôi mắt anh long sòng sọc trông rất đáng sợ:
– Cô vẫn ngoan cố cãi?
Ngô Tử Hạ không dám qua mặt Duy Khiêm, vội nói trong khó nhọc:
– Tôi… tôi… xin lỗi. Tôi biết mình sai rồi… xin anh tha cho tôi.
Hai bên xích mích đã thu hút không ít người trong siêu thị đang nhìn về phía họ, Thư Kỳ không thích Duy Khiêm bị người ta quay chụp cảnh anh thô bạo với phụ nữ nên nhắc anh buông tay ra. Duy Khiêm làm theo ý cô nhưng không thiếu những lời cảnh cáo Ngô Tử Hạ:
– Cô tốt nhất nên tránh xa Thư Kỳ ra, bớt rình rập chuyện riêng của cô ấy. Còn để tôi biết cô làm chuyện xấu với Thư Kỳ thì tôi đảm bảo sẽ không để gia đình cô sống yên đâu.
– Tôi biết rồi.
– Đừng có mở miệng ra là xúc phạm tới mẹ Thư Kỳ.
– Vâng.
– Xin lỗi Thư Kỳ và con gái của chúng tôi ngay. Nhanh.
Ngô Tử Hạ khúm núm, đứng chếch người hướng đến mẹ con Thư Kỳ, miễn cưỡng nói:
– Xin lỗi.
Tiếng cô ta rất nhỏ, thể hiện rõ bản thân không cam tâm, chẳng qua vì Đặng Duy Khiêm nên mới hạ mình xin lỗi Thư Kỳ. Duy Khiêm không hài lòng, anh bảo:
– Lúc cô mắng chửi, xúc phạm cô ấy nói to lắm mà, sao giờ lí nhí thế? Nói lại.
– Tôi… Thư Kỳ, tôi xin lỗi cô, xin lỗi con gái cô.
Thư Kỳ không đáp cũng chẳng muốn chấp nhặt, tính toán với Ngô Tử Hạ. Cô đặt Kiwi ngồi vào xe, đẩy đến phía quầy thanh toán. Duy Khiêm trước khi bám theo Thư Kỳ có nói cho Ngô Tử Hạ biết một thông tin:
– Rảnh rỗi quá thì về nhà lo giữ Lưu Minh Triết đi. Buổi tối hai hôm trước tôi thấy hắn ta khoác tay cô gái nào đó vào khách sạn X đấy.
Nói rồi, Duy Khiêm xoay người bước nhanh đến bên Thư Kỳ, Ngô Tử Hạ đã đang tức vì bị bẽ mặt giờ lại nghe Duy Khiêm nói Lưu Minh Triết đi với người khác vào khách sạn thì càng điên máu hơn. Thật ra một năm gần đây cô ta và hắn không mấy hạnh phúc, Lưu Minh Triết thường xuyên cáu bẩn, bực bội vì công việc không như ý, trách Ngô Tử Hạ không giúp đỡ được gì. Nếu không phải năm xưa chuyện của bọn họ bị bại lộ, cô ta không mời Thư Kỳ đến hôn lễ, chọc giận cô thì đã chẳng ra nông nỗi như hôm nay. Vừa bị Duy Khiêm và Hoàng Bách gây khó dễ, con đường sự nghiệp của bọn họ gặp không ít khó khăn.
Tại quầy thanh toán, Duy Khiêm tranh trả tiền cho Thư Kỳ còn giúp cô xách túi lớn túi nhỏ xuống dưới siêu thị. Biết cô không đi xe, anh liền ngỏ lời:
– Tôi đưa hai mẹ con em về.
– Không cần. Tôi tự bắt taxi.
– Bắt taxi làm gì, tôi đưa về chẳng tiện hơn à?
– Không.
– Em có thể ngoan ngoãn chút không? Em định để con gái chúng ta thiệt thòi mãi sao?
Kỳ thực Thư Kỳ rất muốn Kiwi có gia đình hoàn chỉnh, nhất là sau vụ việc vừa rồi bị Ngô Tử Hạ coi thường, nhưng cô vẫn chưa dám tin vào tình yêu của anh. Có lẽ một lần bị lừa dối, đối với bất kì người con gái nào cũng trở thành nỗi ám ảnh, đề phòng.
Thấy Thư Kỳ im lặng nghĩ ngợi, Duy Khiêm cho rằng cô đã đồng ý liền xách túi hàng bỏ vào cốp xe đang đỗ phía trước vài bước chân, sau đó mở cửa bên ghế phụ bảo cô mau chóng lên xe. Thư Kỳ chần chừ mấy giây rồi cũng bước tới, Duy Khiêm vui vẻ đưa hai mẹ con rời đi.
Cô là em gái của kẻ thù hại đời em gái anh, anh có quyền ghét bỏ cô nên cô chẳng muốn tính toán chuyện đó nữa. Cô còn giận Duy Khiêm, không muốn tha thứ cho anh là vì anh đã chọn cách làm tổn thương trái tim non nớt luôn mong cầu hạnh phúc trọn vẹn của cô.
Cả hai chìm vào im lặng tĩnh mịch, Thư Kỳ không trả lời câu hỏi của Duy Khiêm vì thật tâm cô không hề ghét anh như vẫn thường tỏ ra. Duy Khiêm nhìn cô một lúc lâu mà không có bất kì biểu cảm nào. Thư Kỳ rất muốn anh đi khỏi đây, bởi vì có Duy Khiêm ở chỗ này cô không sao giữ được bình tĩnh.
Anh tỉ mỉ quan sát mỗi một diễn biến trên khuôn mặt Thư Kỳ, nhỏ giọng bảo:
– Em nhìn thẳng vào mắt tôi nói chuyện… Nếu giữa chúng ta còn cơ hội, em có đồng ý bắt đầu lại với tôi lần nữa hay không?
Thư Kỳ cố gắng đối diện với ánh mắt mong chờ của Duy Khiêm, tỏ ra vô tình nói:
– Tôi không muốn thử. Căn bản là hiện tại tôi đã quá mệt khi trông thấy anh, mỗi lần gặp anh sẽ chỉ làm cho tôi nhớ đến những đau khổ mình từng trải qua. Cho dù trong quá khứ tôi có nhiều tình cảm với anh nhưng nó cũng theo thời gian hai năm qua mà phai nhạt rồi. Cho nên hiện tại tôi không còn một chút tình cảm nào với anh nữa.
Nói không còn tình cảm với Duy Khiêm là nói dối, vì tận sâu trong đáy lòng Thư Kỳ vẫn rất yêu anh. Nhưng nếu Duy Khiêm vì chuyện có con với cô mà lựa chọn quay lại để Kiwi có một gia đình thì cô không cần thứ hạnh phúc bố thí đó, huống chi cô và con gái hiện tại đang sống khá ổn.
Đặng Duy Khiêm nghe vậy, ánh mắt u ám xuất hiện dấu vết của sự đau xót, anh khó nhọc lên tiếng:
– Nhưng tôi cảm nhận được trái tim em vẫn có vị trí dành cho tôi.
Thư Kỳ thoáng giật mình, né tránh cái nhìn dò xét của Duy Khiêm, cô hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cô nói:
– Anh sai rồi. Trái tim tôi không còn chỗ dành cho anh.
– Thật không?
– Thật.
– Vậy sao không dám nhìn thẳng vào mắt tôi trả lời?
Thư Kỳ bực dọc khi anh muốn vạch trần nội tâm mình:
– Vì tôi ghét anh, ghét phải trông thấy bản mặt của anh.
– Yêu nhiều nên mới ghét nhiều?
– Đồ điên. Tôi ghét tiếp chuyện với anh. Anh biến đi đi.
Thư Kỳ vừa đánh vừa đấm, đẩy Duy Khiêm đi nhưng anh không hề xê dịch, ngược lại còn nắm giữ tay cô. Bị anh khống chế, Thư Kỳ cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay anh, hàm răng găm sâu vào da thịt. Khoảnh khắc đó cô chỉ biết dùng cách này trút lòng oán giận, thống khổ và bi thương vô ngần. Duy Khiêm không đẩy cô ra, đến cả cứ động né tránh cũng chẳng có. Anh vẫn đứng bất động mặc cô dùng hành động phát tiết mọi nỗi niềm tích tụ trong lòng. Anh nhíu chặt mày, chịu đựng cơn đau ở cổ tay, ánh mắt khốn khổ khôn cùng không rời khỏi cô.
Cảm nhận được mùi vị của máu tanh ở đầu lưỡi, Thư Kỳ vẫn là không lỡ làm Duy Khiêm đau nên từ từ nới lỏng khớp răng, hất tay anh ra, quay lưng về phía anh.
Duy Khiêm thuận thế ôm lấy Thư Kỳ từ phía sau, mặc cô giãy giụa kêu anh buông mình ra thì anh vẫn ôm chặt cô, cằm tựa lên hõm vai Thư Kỳ, anh bảo:
– Tại sao không nói cho tôi biết năm đó là em không nghe rõ Kiều Băng cầu xin sự giúp đỡ của em chứ không phải là em vô tâm bỏ đi?
– Tại sao tôi phải giải thích với người ghét mình? Anh trả thù tôi cũng đã trả rồi, tôi giải thích thì sẽ cứu vãn được mọi chuyện à? Anh sẽ hiểu cho tôi, sẽ yêu tôi, sống vui vẻ bên tôi xem như anh Bách chưa từng làm gì Kiều Băng sao? Năm đó là anh Bách làm sai, tôi cũng có lỗi vì không khuyên được anh mình, cuối cùng thì bị anh ấy đẩy ra ngoài. Nếu tôi kiên quyết ngăn chặn hành vi anh ấy, có lẽ đã không có những chuyện sau này.
– Em biết không, hai năm nay bởi vì những lời nói với em hôm ở bệnh viện mà trong lòng tôi vẫn luôn không dễ chịu, tôi chưa từng hối hận chuyện gì, riêng chỉ có việc không nhận ra tình cảm của mình đối với em sớm hơn, vì thù hận mà làm em tổn thương. Em giận tôi cũng được, trách tôi cũng được nhưng xin em hãy cho tôi cơ hội ở bên cạnh em để sửa chữa lỗi lầm của mình, bù đắp cho mẹ con em.
– Tôi chẳng cần anh phải làm gì cho tôi và con cả, chỉ xin anh đừng tới làm phiền mẹ con tôi nữa. Chúng ta đã kết thúc từ hai năm trước rồi, hãy sống với lựa chọn năm đó đi.
– Không. Tôi muốn em và con chung sống cùng tôi.
– Chúng ta định sẵn là không có kết quả. Người anh nên quan tâm và chung sống cả đời là Ngọc Yến kìa, cô ấy vừa là bạn của Kiều Băng, vừa là người bố anh ưng ý muốn anh kết hôn, còn tôi… chẳng là gì cả.
Suy cho cùng Kiều Băng, ông Đặng và Ngọc Yến vẫn luôn là gai nhọn trong lòng Thư Kỳ. Tâm hồn cô đã đầy rẫy những vết xước, nếu phải chịu thêm bất kì vết thương nào nữa cô sợ mình chẳng còn đủ mạnh mẽ để khoác lên người vẻ kiên cường, cứng cỏi. Hiện tại đối với Thư Kỳ, con gái mới là điều cô để tâm tới nhất.
Nhớ đến lời Đình Phong đã nói, lại nghe Thư Kỳ nhắc đến Ngọc Yến, Duy Khiêm vội giải thích:
– Tôi và Ngọc Yến không yêu nhau, em đừng hiểu lầm.
Thư Kỳ cười nhạt, nhớ về khoảng thời gian trước kia khi hai người họ đã có những cử chỉ thân mật phô ra trước mắt cô.
– Tôi đâu có mù mà không thấy anh và Ngọc Yến gần gũi nhau thế nào.
– Không phải. Ngày đó chẳng qua tôi muốn em rời xa tôi nên mới thân thiết với Ngọc Yến, tôi vốn định giấu em chuyện Hoàng Bách là người cưỡng bức Kiều Băng, không để em biết thời gian đó vì trả thù em mà lợi dụng tình cảm của em. Nhưng tai nạn đến với Kiều Băng quá bất ngờ nên mọi chuyện mới vỡ lẽ.
– …
– Trước giờ người tôi yêu đều là em, nếu tôi có tình cảm với Ngọc Yến thì đã kết hôn với cô ấy lâu rồi chứ chẳng phải độc thân suốt 2 năm qua. Hơn nữa tôi lấy vợ chung sống với mình cả đời chứ có phải lấy cho bố đâu, thế nên tôi sẽ không nghe theo sắp đặt của bố.
Nghe anh nói yêu mình, trái tim Thư Kỳ bỗng đập loạn nhịp, không rõ vì vui hay đau lòng. Cô cố gắng ngỡ từng ngón tay của Duy Khiêm đang đan trước bụng mình. Lúc này Hoàng Bách bất ngờ mở cửa đi vào, thấy Duy Khiêm ở trong phòng Thư Kỳ còn em gái hai mắt đỏ hoe. Tưởng Duy Khiêm bắt nạt cô, Hoàng Bách vội xông tới đẩy anh đứng cách xa Thư Kỳ:
– Mày tới đây làm gì? Mày lại làm gì Thư Kỳ thế hả?
Không gian riêng tư bỗng chốc bị phá hỏng, Duy Khiêm nheo mắt nhìn Hoàng Bách, giọng điệu không vui nói:
– Tao tìm Thư Kỳ nói chuyện.
– Nói chuyện đếch gì mà con bé khóc thế kia?
– Chuyện riêng giữa bọn tao, mày bớt quan tâm đi.
– Không quan tâm để mày lại làm tổn thương Thư Kỳ à? Một lần chưa đủ, mày còn muốn con bé đau lòng bao nhiêu lần nữa? Đặng Duy Khiêm, mày có biết thế nào là “trách nhiệm” không?
– Không cần mày lên mặt dạy đời. Tao đến đây chính vì trách nhiệm với Thư Kỳ và con gái.
Thấy không khí giữa hai người họ căng thẳng, Thư Kỳ cũng chẳng thích Duy Khiêm ở đây cãi nhau với anh trai nên cau có bảo anh:
– Đặng Duy Khiêm, anh nói ít thôi. Đi về đi.
– Không. Tôi sẽ không đi đâu hết cho đến khi em đồng ý cho tôi cơ hội.
– Anh đừng để tôi càng thêm ghét anh.
Hoàng Bách chen ngang:
– Mày nghe rồi đấy, đừng có làm phiền Thư Kỳ nữa.
– Vậy thì mày cũng thôi làm phiền Kiều Băng đi.
– Mày…
Cả hai người đàn ông đều muốn có được sự tha thứ của hai cô gái mình từng tổn thương nên dù có không ưa nhau thì vẫn phải nhịn xuống sự bực bội trong lòng với đối phương.
Hoàng Bách đang trừng mắt lườm Duy Khiêm cũng phải thu lại ánh mắt sắc lạnh, ngữ điệu thấp xuống:
– Mày về đi.
Duy Khiêm hiểu rõ có mặt dày ở đây chưa chắc đã được như ý, có khi càng làm Thư Kỳ khó chịu nên anh đành miễn cưỡng chấp thuận cô mà rời đi trước.
Sau khi Duy Khiêm đi, Hoàng Bách hỏi thẳng Thư Kỳ:
– Trả lời thật lòng cho anh biết, em còn yêu Đặng Duy Khiêm không?
Lúc này Thư Kỳ không thể nói nổi tiếng nào, cô không muốn thừa nhận là mình còn yêu anh, nhưng cũng không thể dối lòng, gạt anh trai. Sự im lặng và biểu cảm trên gương mặt Thư Kỳ đã đủ cho Hoàng Bách biết đáp án, anh nói:
– Em không trả lời được là vì trong lòng em còn yêu Đặng Duy Khiêm nhưng lại sợ bị tổn thương thêm lần nữa, đúng không?
– Nếu anh là em, anh có dễ dàng tha thứ cho người đã lợi dụng tình yêu của anh không?
Mỗi người có một sự lựa chọn riêng, nếu là Hoàng Bách, anh sẵn sàng tha thứ chỉ cần đối phương thành tâm hối cải, nhưng Thư Kỳ có như anh không thì anh không rõ. Trước đây đối với Lưu Minh Triết, Thư Kỳ rất dứt khoát, chia tay là chia tay, không lưu luyến hay đau khổ quá lâu, nhưng với Duy Khiêm, cô cứ mãi buồn phiền, nhung nhớ, vẫn chưa quên được anh ấy.
– Em còn yêu Duy Khiêm thì hãy cho anh ta cơ hội, Kiwi cần có đủ bố đủ mẹ. Chuyện quá khứ bỏ qua được thì nên bỏ qua, việc gì phải làm khổ chính mình.
– Anh muốn em tha thứ cho Đặng Duy Khiêm?
Hoàng Bách không khẳng định cũng chẳng phủ nhận:
– Dù em lựa chọn thế nào anh vẫn luôn ủng hộ em, chỉ là anh không muốn thấy em buồn khi sự lựa chọn của em trái với lòng mình mà thôi.
– …
– Nếu chưa chắc chắn hãy dùng thời gian để chứng minh, đừng vội vàng đưa ra quyết định khiến bản thân phải đau khổ, hối hận.
Hoàng Bách nói vài ba câu rồi ra ngoài cho Thư Kỳ bình tâm suy xét. Khi phòng làm việc trở lại với sự yên tĩnh, Thư Kỳ cũng chẳng có tinh thần làm việc nữa. Tựa người vào ghế sofa, cô cắn chặt môi ghìm lại tiếng nức nở, nhưng trong lòng quá đỗi đau xót và uất ức khiến cô không thể khống chế hai vai đang khẽ run lên. Nước mắt giống như nước lũ ào ào tuôn chảy, rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa mà bật khóc thành tiếng.
Vì sao lúc này lòng cô lại đau đớn như vậy? Hai năm nay chẳng phải cô luôn biết rõ giữa cô và anh không thể đến được với nhau ư, vì sao cô còn phải tự làm mình khó chịu như vậy?
Trái tim Thư Kỳ quặn đau, rất đau…
Cô thật sự rất muốn tin vào những lời anh vừa nói, cũng muốn đem tất cả những ký ức khổ sở hai năm qua chôn sâu tận đáy lòng cho anh một cơ hội, nhưng cô sợ, sợ một lần nữa bị phản bội, sợ một lần nữa bị bỏ rơi.
—
Mấy ngày sau, Duy Khiêm không đến tìm Thư Kỳ nhưng cô luôn thấy là lạ, chỉ cần vừa ra khỏi cửa cô liền có cảm giác ai đó đang theo dõi và nhìn trộm mình. Do cô ảo giác hay có người đi theo thật thì cô không biết, nhưng nó mãnh liệt đến nỗi dù cô hòa mình vào dòng người ngược xuôi đông đúc vẫn cảm giác rõ điều này.
Ngày nghỉ cuối tuần, Thư Kỳ bắt taxi đưa Kiwi đến khu vui chơi dành cho trẻ, sau đó hai mẹ con ghé qua siêu thị mua đồ. Lúc cô đang nhặt những món hàng Kiwi chỉ thì cô bất ngờ gặp lại một người mà bản thân không muốn thấy nhất. Cô ta đứng ngay bên cạnh Thư Kỳ, cười cợt nói:
– Ồ… Ai đây, ai đây? Hóa ra là Thư Kỳ đấy à?
– …
– Sao? Dạo này sống tốt chứ?
Nhiều năm không gặp, Ngô Tử Hạ vẫn xấu tính như xưa, Thư Kỳ vốn phớt lời cô ta không muốn tiếp lời nhưng Ngô Tử Hạ thấy cô không trả lời thì đẩy vai cô nói:
– Này. Cô mới bị câm hay điếc thế?
Vừa nói cô ta vừa để ý đến đứa bé ngồi trong xe hàng có vài nét giống Thư Kỳ, vươn tay ra muốn chạm vào mặt Kiwi nhưng bị Thư Kỳ hất ra:
– Tránh ra.
– Sao tôi phải tránh nhỉ? Bạn bè lâu ngày mới gặp nên hỏi thăm nhau chứ.
– Tôi không rảnh cũng không có nhu cầu nói chuyện với cô.
– Thế cơ đấy.
Ngô Tử Hạ bĩu môi, khoanh tay ưỡn ngực, giọng điệu mỉa mai:
– Đứa bé này là ai đây ta? Là con gái cô à?
– Thì sao?
– Tôi nhớ không nhầm là cô chưa lấy chồng mà nhỉ, sao đã có con thế này?
– Cô núp dưới gầm giường nhà tôi à mà biết tôi lấy chồng hay chưa? Tôi lấy chồng cũng không cần thông báo với hạng người như cô, càng không ngu mời đứa mình ghét để ngày vui tâm trạng bị ảnh hưởng. Nhớ năm xưa ai đó cố tình mời tôi nhằm chọc tức tôi, nhưng đến cuối cùng lại là gậy ông đập lưng ông.
Nhắc đến chuyện năm xưa Ngô Tử Hạ vẫn cay cú trong lòng, có điều cô ta không để lộ bất kỳ biểu cảm nào, giả đò cười cười:
– Vậy à? Nhưng tôi và Minh Triết sống hạnh phúc bên nhau là đủ rồi. Nhìn tay cô không có nhẫn, chắc hẳn chưa lấy chồng, hơn nữa hai năm qua cô đi đâu biệt tăm biệt tích mà. Trốn ra nước ngoài sinh con chứ gì? Phải chăng bị trai bỏ rơi lần nữa.
Nghĩ vậy Ngô Tử Hạ cười lớn châm chọc:
– Thế là chửa hoang, con không có bố à?
Bị chạm đúng nỗi đau, bàn tay Thư Kỳ vô thức siết chặt, cố gắng áp chế cơn giận trong người. Cô không thèm để ý đến Ngô Tử Hạ mà muốn đẩy xe đi nhưng cô ta chặn lại:
– Sao thế? Tôi đoán trúng rồi phải không? Ngày đó ở hôn lễ của tôi và Minh Triết oai lắm mà, nào là bạn gái của Tổng giám đốc Tập đoàn Glory. Tưởng phải làm vợ anh ta luôn rồi chứ, hóa ra chỉ là món hàng cho mấy thằng đại gia chơi bời qua đường thôi à? Cũng đúng, người ta địa vị cao sang, ai lại lấy con gái của một con điếm về làm vợ bao giờ. Ai biết ngày nào đó cô có nổi tính lẳng lơ giống mẹ, đi cặp hết trai này đến trai khác rồi bỏ chồng không.
Nghe Ngô Tử Hạ xúc phạm mẹ mình, Thư Kỳ nhịn không nổi nữa mà thẳng tay cho cô ta một bạt tai đau điếng. Thư Kỳ chỉ tay vào mặt cô ta, gằn rõ từng từ:
– Ngậm miệng ch.ó của cô lại. Không nói được lời nào tử tế thì câm.
– Mày…
Ngô Tử Hạ tính đánh trả Thư Kỳ nhưng cô đã nhanh tay giữ được, hất mạnh tay cô ta ra. Ngô Tử Hạ không chịu thua, tay phải giả vờ giơ lên muốn đánh Thư Kỳ, nhưng tay trái lại giật tóc Kiwi. Cô ta đắc ý cười khẩy:
– Con đ.ĩ chửa hoang.
Con bé bị giật rất đau liền òa lên khóc lớn, lửa giận trong lòng Thư Kỳ cuộn lên cao trào. Cô vội ôm con gái dỗ dành, đang muốn chửi Ngô Tử Hạ là loại người hẹp hòi, ác độc, ngay cả đứa trẻ con cũng không tha thì bất ngờ một thân hình cao lớn xuất hiện, giơ chân đạp mạnh vào bụng Ngô Tử Hạ khiến cô ta nằm ngã sõng soài trên nền gạch.
Đôi mắt Duy Khiêm sắc lạnh như dao, trừng mắt, nghiến răng nói:
– Cô nói ai chửa hoang? Cô dám động đến con gái chúng tôi?
Ngô Tử Hạ không ngờ Duy Khiêm xuất hiện ở đây, cô ta hoảng hốt, ôm bụng khó khăn đứng dậy, dáng vẻ khép nép sợ sệt chứ không vênh váo như vừa rồi ở trước mặt Thư Kỳ.
Duy Khiêm quan sát hai mẹ con Thư Kỳ, tuy con bé đã nín khóc nhưng gương mặt vẫn mếu máo, anh quan tâm hỏi:
– Em và con có sao không? Con có đau lắm không?
– Anh không thấy cô ta giật tóc Kiwi khiến con bé khóc à mà còn hỏi?
Mặc dù trả lời hơi gắt gỏng nhưng Thư Kỳ không hề hất tay Duy Khiêm đang vuốt ve đầu Kiwi ra. Anh xót con bé bao nhiêu thì càng tức Ngô Tử Hạ bấy nhiều, anh liếc sang cô ta cất giọng uy nghi:
– Ngô Tử Hạ, cô chán sống rồi phải không?
– Tôi… tôi…
Cơ thể cô ta khẽ run lên, không dám đắc tội với Duy Khiêm, miệng ấp a ấp úng:
– Tổng giám đốc Đặng, chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không làm gì con gái anh cả. Vừa rồi là tôi muốn nựng má con bé nhưng Thư Kỳ ghét tôi nên mới có hành động gay gắt, còn con gái anh lạ tôi nên khóc thôi.
Ngô Tử Hạ nhìn sang Thư Kỳ, ánh mắt cầu cứu xin cô nói giúp, nhưng Thư Kỳ ghét cô ta còn chẳng hết làm gì có chuyện bao che cho kẻ chuyên kiếm chuyện với mình, còn động đến con gái bảo bối của cô.
Duy Khiêm đương nhiên không tin lời nói dối của Ngô Tử Hạ:
– Cô cho rằng tôi ngu, tôi mù à mà nói dối gạt tôi? Tôi cũng không điếc để mà không nghe thấy cô nói Thư Kỳ chửa hoang.
– Không… không… Anh nghe nhầm rồi… Tôi không…
Ngô Tử Hạ chưa kịp nói hết liền đã bị bàn tay cứng cỏi của Duy Khiêm bóp miệng siết chặt, đau đến mức không thể nói nổi. Đôi mắt anh long sòng sọc trông rất đáng sợ:
– Cô vẫn ngoan cố cãi?
Ngô Tử Hạ không dám qua mặt Duy Khiêm, vội nói trong khó nhọc:
– Tôi… tôi… xin lỗi. Tôi biết mình sai rồi… xin anh tha cho tôi.
Hai bên xích mích đã thu hút không ít người trong siêu thị đang nhìn về phía họ, Thư Kỳ không thích Duy Khiêm bị người ta quay chụp cảnh anh thô bạo với phụ nữ nên nhắc anh buông tay ra. Duy Khiêm làm theo ý cô nhưng không thiếu những lời cảnh cáo Ngô Tử Hạ:
– Cô tốt nhất nên tránh xa Thư Kỳ ra, bớt rình rập chuyện riêng của cô ấy. Còn để tôi biết cô làm chuyện xấu với Thư Kỳ thì tôi đảm bảo sẽ không để gia đình cô sống yên đâu.
– Tôi biết rồi.
– Đừng có mở miệng ra là xúc phạm tới mẹ Thư Kỳ.
– Vâng.
– Xin lỗi Thư Kỳ và con gái của chúng tôi ngay. Nhanh.
Ngô Tử Hạ khúm núm, đứng chếch người hướng đến mẹ con Thư Kỳ, miễn cưỡng nói:
– Xin lỗi.
Tiếng cô ta rất nhỏ, thể hiện rõ bản thân không cam tâm, chẳng qua vì Đặng Duy Khiêm nên mới hạ mình xin lỗi Thư Kỳ. Duy Khiêm không hài lòng, anh bảo:
– Lúc cô mắng chửi, xúc phạm cô ấy nói to lắm mà, sao giờ lí nhí thế? Nói lại.
– Tôi… Thư Kỳ, tôi xin lỗi cô, xin lỗi con gái cô.
Thư Kỳ không đáp cũng chẳng muốn chấp nhặt, tính toán với Ngô Tử Hạ. Cô đặt Kiwi ngồi vào xe, đẩy đến phía quầy thanh toán. Duy Khiêm trước khi bám theo Thư Kỳ có nói cho Ngô Tử Hạ biết một thông tin:
– Rảnh rỗi quá thì về nhà lo giữ Lưu Minh Triết đi. Buổi tối hai hôm trước tôi thấy hắn ta khoác tay cô gái nào đó vào khách sạn X đấy.
Nói rồi, Duy Khiêm xoay người bước nhanh đến bên Thư Kỳ, Ngô Tử Hạ đã đang tức vì bị bẽ mặt giờ lại nghe Duy Khiêm nói Lưu Minh Triết đi với người khác vào khách sạn thì càng điên máu hơn. Thật ra một năm gần đây cô ta và hắn không mấy hạnh phúc, Lưu Minh Triết thường xuyên cáu bẩn, bực bội vì công việc không như ý, trách Ngô Tử Hạ không giúp đỡ được gì. Nếu không phải năm xưa chuyện của bọn họ bị bại lộ, cô ta không mời Thư Kỳ đến hôn lễ, chọc giận cô thì đã chẳng ra nông nỗi như hôm nay. Vừa bị Duy Khiêm và Hoàng Bách gây khó dễ, con đường sự nghiệp của bọn họ gặp không ít khó khăn.
Tại quầy thanh toán, Duy Khiêm tranh trả tiền cho Thư Kỳ còn giúp cô xách túi lớn túi nhỏ xuống dưới siêu thị. Biết cô không đi xe, anh liền ngỏ lời:
– Tôi đưa hai mẹ con em về.
– Không cần. Tôi tự bắt taxi.
– Bắt taxi làm gì, tôi đưa về chẳng tiện hơn à?
– Không.
– Em có thể ngoan ngoãn chút không? Em định để con gái chúng ta thiệt thòi mãi sao?
Kỳ thực Thư Kỳ rất muốn Kiwi có gia đình hoàn chỉnh, nhất là sau vụ việc vừa rồi bị Ngô Tử Hạ coi thường, nhưng cô vẫn chưa dám tin vào tình yêu của anh. Có lẽ một lần bị lừa dối, đối với bất kì người con gái nào cũng trở thành nỗi ám ảnh, đề phòng.
Thấy Thư Kỳ im lặng nghĩ ngợi, Duy Khiêm cho rằng cô đã đồng ý liền xách túi hàng bỏ vào cốp xe đang đỗ phía trước vài bước chân, sau đó mở cửa bên ghế phụ bảo cô mau chóng lên xe. Thư Kỳ chần chừ mấy giây rồi cũng bước tới, Duy Khiêm vui vẻ đưa hai mẹ con rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.