Chương 105
Bất Lực
17/08/2019
Lam Uyên kiểm tra lại sảnh kĩ càng một lượt, đảm
bảo băng rôn cùng đồ trang trí đã chắc chắn, sau đó rút tấm thẻ kim
cương của Mộc Đào ra quẹt để trả tiền cho nhân viên.
Aizzz ~ Ai bảo cậu ta hôm nay đến trường phim muộn năm phút, bị Lăng Thái Kỳ Nhiên tố giác với cô nha. Mỗi phút đến muộn phạt mười nghìn nhân dân tệ, đáng đời!
Cô ôm trong tay cây pháo hoa lớn, đứng cạnh thang máy nhìn dãy số cạnh hàng phím bấm giảm dần.
Thời điểm màn hình điện tử hiện số hai, Lam Uyên cầm cây pháo chuẩn bị vặn. Bất quá, cô là lần đầu chơi pháo giấy, loay hoay mãi không được, tình hình tuyệt đối không khả quan.
Giây phút Dạ Trạch mở cửa bước ra, anh liền thấy Lam Uyên tự đem pháo bắn vào mặt "Đùng" một cái, hốt hoảng ngã ra sau.
- Cậu bị bệnh à? Tự dưng nghịch thứ này là muốn chết sao? _ Anh vội vàng đỡ cô từ dưới đất lên, nghiêm mặt quát.
Không ngờ Lam Uyên vì thế mà cáu giận, mang ánh mắt như nhìn kẻ địch tặng cho anh:
- Tôi thích đi tìm chết đấy, cậu cản được tôi à?
Nói xong, họ Vũ cầm vỏ pháo rỗng dúi vào người Dạ Trạch, vẻ mặt thập phần chán ghét, lạnh lùng quay đi.
Người bị bỏ lại nhanh chóng phát hiện lý do cô nổi điên, không ngừng tự trách bản thân dại dột làm cô tụt hứng. Nhưng anh thật sự là vì quan tâm cô mà...
Bất quá, Lam Uyên lập tức trở lại, ném vào người anh một hộp quà lớn gói ghém kĩ càng, bá đạo ra lệnh:
- Mở ra!
Dạ Trạch không hai lời, ngoan ngoãn tuân lệnh xé bỏ lớp giấy bọc. Chẳng qua, xé liên tục hết bốn tầng giấy khác nhau vẫn chưa hết. Đến khi lớp vỏ thứ tám mở ra, hộp quà lớn ban đầu chỉ còn vỏn vẹn một cái phong bì dán kín.
Lam Uyên nhướn mày nhìn anh đang tần ngần, giục:
- Mở đi, cậu còn chờ cái gì nữa?
Quả thật món quà này đủ khiến Dạ Trạch kinh hỷ. Cô khoanh tay trước ngực, kiêu hãnh hếch mặt lên trời:
- Thế nào? Vừa ý cậu không?
Chưa để Dạ Trạch vui mừng hết, cô bổ sung thêm:
- Tôi gửi cho mỗi người một vé rồi, tối nay tất cả cùng đi!
Nội tâm họ Dạ tan vỡ. Anh còn tưởng Lam Uyên là đang dần nhận ra tình cảm của cô với mình cho nên mới đặc biệt tặng anh cái vé xem phim này.
- A? Cái này quà tặng nhân dịp gì?
Lam Uyên khoác vai bạn hiền:
- Nhân dịp tám năm quen nhau a! Còn có tôi đền bù cho cậu một cái sinh nhật nữa. Không phải tôi nợ cậu một cái đại lễ sao? Xem phim với mỹ nữ chính là đại lễ rồi!
Thái dương Dạ Trạch chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, không cách nào nuốt xuống cảm giác nóng ran, khéo léo gỡ đôi tay của Lam Uyên đặt trên người mình, cố ý cách xa cô một chút. Hình như càng ngày sức chịu đựng của anh càng kém thì phải?
Aizzz ~ Ai bảo cậu ta hôm nay đến trường phim muộn năm phút, bị Lăng Thái Kỳ Nhiên tố giác với cô nha. Mỗi phút đến muộn phạt mười nghìn nhân dân tệ, đáng đời!
Cô ôm trong tay cây pháo hoa lớn, đứng cạnh thang máy nhìn dãy số cạnh hàng phím bấm giảm dần.
Thời điểm màn hình điện tử hiện số hai, Lam Uyên cầm cây pháo chuẩn bị vặn. Bất quá, cô là lần đầu chơi pháo giấy, loay hoay mãi không được, tình hình tuyệt đối không khả quan.
Giây phút Dạ Trạch mở cửa bước ra, anh liền thấy Lam Uyên tự đem pháo bắn vào mặt "Đùng" một cái, hốt hoảng ngã ra sau.
- Cậu bị bệnh à? Tự dưng nghịch thứ này là muốn chết sao? _ Anh vội vàng đỡ cô từ dưới đất lên, nghiêm mặt quát.
Không ngờ Lam Uyên vì thế mà cáu giận, mang ánh mắt như nhìn kẻ địch tặng cho anh:
- Tôi thích đi tìm chết đấy, cậu cản được tôi à?
Nói xong, họ Vũ cầm vỏ pháo rỗng dúi vào người Dạ Trạch, vẻ mặt thập phần chán ghét, lạnh lùng quay đi.
Người bị bỏ lại nhanh chóng phát hiện lý do cô nổi điên, không ngừng tự trách bản thân dại dột làm cô tụt hứng. Nhưng anh thật sự là vì quan tâm cô mà...
Bất quá, Lam Uyên lập tức trở lại, ném vào người anh một hộp quà lớn gói ghém kĩ càng, bá đạo ra lệnh:
- Mở ra!
Dạ Trạch không hai lời, ngoan ngoãn tuân lệnh xé bỏ lớp giấy bọc. Chẳng qua, xé liên tục hết bốn tầng giấy khác nhau vẫn chưa hết. Đến khi lớp vỏ thứ tám mở ra, hộp quà lớn ban đầu chỉ còn vỏn vẹn một cái phong bì dán kín.
Lam Uyên nhướn mày nhìn anh đang tần ngần, giục:
- Mở đi, cậu còn chờ cái gì nữa?
Quả thật món quà này đủ khiến Dạ Trạch kinh hỷ. Cô khoanh tay trước ngực, kiêu hãnh hếch mặt lên trời:
- Thế nào? Vừa ý cậu không?
Chưa để Dạ Trạch vui mừng hết, cô bổ sung thêm:
- Tôi gửi cho mỗi người một vé rồi, tối nay tất cả cùng đi!
Nội tâm họ Dạ tan vỡ. Anh còn tưởng Lam Uyên là đang dần nhận ra tình cảm của cô với mình cho nên mới đặc biệt tặng anh cái vé xem phim này.
- A? Cái này quà tặng nhân dịp gì?
Lam Uyên khoác vai bạn hiền:
- Nhân dịp tám năm quen nhau a! Còn có tôi đền bù cho cậu một cái sinh nhật nữa. Không phải tôi nợ cậu một cái đại lễ sao? Xem phim với mỹ nữ chính là đại lễ rồi!
Thái dương Dạ Trạch chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, không cách nào nuốt xuống cảm giác nóng ran, khéo léo gỡ đôi tay của Lam Uyên đặt trên người mình, cố ý cách xa cô một chút. Hình như càng ngày sức chịu đựng của anh càng kém thì phải?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.