Chương 143
Bất Lực
23/08/2019
- Lam Uyên ở đây có tốt không?_ Thiên Bình mở lời hỏi.
Dạ Trạch mặt đơ không thèm nhìn sang, đáp:
- A, rất tốt!
- Anh một mặt xấu tính như thế này cô ấy có biết không?
- Không biết!
- Không biết? Không sợ tôi mách cô ấy sao?
- Địa vị của tôi trong lòng Lam Uyên ất lớn! _ Quản lý Dạ nhún vai. Đây là sự thật. Nếu không thì sau khi anh lỡ quan hệ với cô thì cô đã một cước sút anh về chầu trời rồi. Lợi thế quá hãn!
Tô Thiên Bình khoát tay, đứng cách Dạ Trạch ra một đoạn:
- Chăm sóc cô ấy cho thật tốt, đừng để nó quay về Đế Quốc.
- Tại sao?
- Anh chỉ cần biết bên đó hiện tại đang dần mất kiểm soát là được, tuyệt đối không thể để nó quay lại. Chú và dì bên kia tôi sẽ tìm cách liên lạc.
Quản lý Dạ hai hàng lông mày dính chặt vào nhau:
- Có phải ba mẹ cô ấy xảy ra chuyện gì rồi không?
- Không biết. Nhưng mà tôi nghe phong phanh Vân Triệt sức khỏe không tốt lắm, sau đó lại nổi lên một thế lực khác đang ngầm thâu tóm kinh tế trong nước, tốc độ... có lẽ là khoảng dăm ba tháng nữa đã có thể bắt đầu lung lay chính quyền mới.
- Cô dám bảo đảm không?
- Bảo đảm cái mẹ gì nữa! Tôi dùng sinh mạng của mình đánh cược đấy!
- Tháng một... sau khi đoạt Ảnh hậu, Lam Uyên sẽ sắp xếp về nước. Cô giúp tôi bài trí một nhóm người phát hiện cô ấy ở Đế Đô rồi chuẩn bị mấy vé bay sang Paris đưa cho chúng tôi. Nhớ kĩ: tự mình đặt chỗ, không cho người thứ ba biết.
Thiên Bình cắn cắn môi suy nghĩ, gật gù hiểu được đại ý kế hoạch của anh:
- Okay, để tôi lo. Nhưng mà... tại sao lại là Paris?
Dạ Trạch cười cười, tựa lưng vào tường thép lạnh:
- Cô vẫn chưa biết tôi là con lai đúng không? Paris là địa bàn của tôi!
"Ting~" - Cửa thang máy mở ra, anh tiêu sái sải bước đi trước. Thiên Bình ngó trước ngó sau đuổi theo hỏi nhỏ:
- Tại sao chỉ có Paris thôi?
- A~ bởi vì các chỗ còn lại... tôi lười!
Được rồi, anh giỏi! Thiên Bình giơ ngón tay cái về phía Dạ Trạch.
Cánh cửa gỗ mở ra, đèn điện trong nhà lập tức được thắp sáng, họ Dạ ưu nhã mời Thiên Bình vào trước, cửa để hé chờ Lam Uyên xong vào giải quyết nỗi buồn. Động tác nhỏ của anh lọt vào mắt nhà báo Tô tinh tế ném xuống một đống suy luận.
- Gia tộc Audrey mặc kệ anh chạy sao?
Không nằm ngoài dự đoán của Dạ Trạch, Thiên Bình ánh nhìn rất tốt. Anh tự hỏi nguyên nhân gì khiến cô có khả năng dính lại một chỗ với sinh vật IQ hai chữ số họ Vũ kia.
- Mẹ tôi cầm chìa khóa kho bạc và bà ấy muốn Lam Uyên làm con dâu nhỏ cùng tiêu tiền!
Thiên Bình ôm ngực hộc máu:
- Cái *beep* *beep* *beep* nhà anh!!! Anh chỉ cần nói nhà anh nhiều tiền *beep* *beep* và cầu hôn thôi! *Beep* ! Con hàng kia mà không đồng ý tôi làm con anh! *Beep* *beep* *beep* *beep* ! Nếu như anh nói sớm thì nó cũng cuốn xéo sang Paris rồi! *Beep* !!!
Dạ Trạch vẻ mặt thờ ờ, xoay vào bếp mở tủ lạnh tìm cốc trà sữa uống dở của Lam Uyên hút soạt soạt:
- Không cần! Chúng tôi quan hệ rồi! Kết hôn chỉ là sớm hay muộn thôi~
Thiên Bình: *Beep* *beep* *beep* ! *Beep* *beep* *beep* !! *Beep*
*beep* *beep* !!!
- Này họ Tô! Miệng cậu tiện quá rồi đấy! _ Lam Uyên mở cửa đi vào nhắc khẽ, sau đó tầm nhìn rơi vào cốc trà sữa trên tay ai đó, gió lạnh nổi lên _ Con mẹ nó! Trà sữa hoàng kim của lão nương!
Cười ngây ngô đem vật hoàn cố chủ, trước khi cắp đít về phòng anh hôn bẹp lên trán cô một cái, nháy mắt khiêu khích với Thiên Bình.
Nguyên lai sợ bàng quang vỡ tung nên chạy đến tầng ba Lam Uyên đã đập cửa đại một nhà xin đi vệ sinh nhờ. Nhưng mà, chủ căn hộ kia may mắn thế nào lại là Thẩm Trác Nghiêm, tính ra vẫn tốt hơn đi nhờ WC người lạ.
- A Bình, uống trà sữa không? Trong tủ còn đấy, hàng xịn phải dùng quan hệ cao tầng mới có nha!
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Thiên Bình nên cậu chủ nhỏ gia tộc Audrey bị đá về phòng. Thật ra nếu không có cô gái kia thì anh vẫn phải ngủ riêng, chẳng qua đến đêm Dạ Trạch lại tìm cách ăn vạ rồi ngủ ké trong phòng cô. Đáng tiếc, hôm nay khác, bạn học Thiên Bình xâm chiếm cái ổ của anh mất rồi.
Ôm linh hồn thiếu vắng tình yêu một đêm trằn trọc mất ngủ. Hẳn là... ngủ một lần liền nghiện cô, phải tìm cách tách cô gái Tô gì đó kia ra thôi!
Dạ Trạch mặt đơ không thèm nhìn sang, đáp:
- A, rất tốt!
- Anh một mặt xấu tính như thế này cô ấy có biết không?
- Không biết!
- Không biết? Không sợ tôi mách cô ấy sao?
- Địa vị của tôi trong lòng Lam Uyên ất lớn! _ Quản lý Dạ nhún vai. Đây là sự thật. Nếu không thì sau khi anh lỡ quan hệ với cô thì cô đã một cước sút anh về chầu trời rồi. Lợi thế quá hãn!
Tô Thiên Bình khoát tay, đứng cách Dạ Trạch ra một đoạn:
- Chăm sóc cô ấy cho thật tốt, đừng để nó quay về Đế Quốc.
- Tại sao?
- Anh chỉ cần biết bên đó hiện tại đang dần mất kiểm soát là được, tuyệt đối không thể để nó quay lại. Chú và dì bên kia tôi sẽ tìm cách liên lạc.
Quản lý Dạ hai hàng lông mày dính chặt vào nhau:
- Có phải ba mẹ cô ấy xảy ra chuyện gì rồi không?
- Không biết. Nhưng mà tôi nghe phong phanh Vân Triệt sức khỏe không tốt lắm, sau đó lại nổi lên một thế lực khác đang ngầm thâu tóm kinh tế trong nước, tốc độ... có lẽ là khoảng dăm ba tháng nữa đã có thể bắt đầu lung lay chính quyền mới.
- Cô dám bảo đảm không?
- Bảo đảm cái mẹ gì nữa! Tôi dùng sinh mạng của mình đánh cược đấy!
- Tháng một... sau khi đoạt Ảnh hậu, Lam Uyên sẽ sắp xếp về nước. Cô giúp tôi bài trí một nhóm người phát hiện cô ấy ở Đế Đô rồi chuẩn bị mấy vé bay sang Paris đưa cho chúng tôi. Nhớ kĩ: tự mình đặt chỗ, không cho người thứ ba biết.
Thiên Bình cắn cắn môi suy nghĩ, gật gù hiểu được đại ý kế hoạch của anh:
- Okay, để tôi lo. Nhưng mà... tại sao lại là Paris?
Dạ Trạch cười cười, tựa lưng vào tường thép lạnh:
- Cô vẫn chưa biết tôi là con lai đúng không? Paris là địa bàn của tôi!
"Ting~" - Cửa thang máy mở ra, anh tiêu sái sải bước đi trước. Thiên Bình ngó trước ngó sau đuổi theo hỏi nhỏ:
- Tại sao chỉ có Paris thôi?
- A~ bởi vì các chỗ còn lại... tôi lười!
Được rồi, anh giỏi! Thiên Bình giơ ngón tay cái về phía Dạ Trạch.
Cánh cửa gỗ mở ra, đèn điện trong nhà lập tức được thắp sáng, họ Dạ ưu nhã mời Thiên Bình vào trước, cửa để hé chờ Lam Uyên xong vào giải quyết nỗi buồn. Động tác nhỏ của anh lọt vào mắt nhà báo Tô tinh tế ném xuống một đống suy luận.
- Gia tộc Audrey mặc kệ anh chạy sao?
Không nằm ngoài dự đoán của Dạ Trạch, Thiên Bình ánh nhìn rất tốt. Anh tự hỏi nguyên nhân gì khiến cô có khả năng dính lại một chỗ với sinh vật IQ hai chữ số họ Vũ kia.
- Mẹ tôi cầm chìa khóa kho bạc và bà ấy muốn Lam Uyên làm con dâu nhỏ cùng tiêu tiền!
Thiên Bình ôm ngực hộc máu:
- Cái *beep* *beep* *beep* nhà anh!!! Anh chỉ cần nói nhà anh nhiều tiền *beep* *beep* và cầu hôn thôi! *Beep* ! Con hàng kia mà không đồng ý tôi làm con anh! *Beep* *beep* *beep* *beep* ! Nếu như anh nói sớm thì nó cũng cuốn xéo sang Paris rồi! *Beep* !!!
Dạ Trạch vẻ mặt thờ ờ, xoay vào bếp mở tủ lạnh tìm cốc trà sữa uống dở của Lam Uyên hút soạt soạt:
- Không cần! Chúng tôi quan hệ rồi! Kết hôn chỉ là sớm hay muộn thôi~
Thiên Bình: *Beep* *beep* *beep* ! *Beep* *beep* *beep* !! *Beep*
*beep* *beep* !!!
- Này họ Tô! Miệng cậu tiện quá rồi đấy! _ Lam Uyên mở cửa đi vào nhắc khẽ, sau đó tầm nhìn rơi vào cốc trà sữa trên tay ai đó, gió lạnh nổi lên _ Con mẹ nó! Trà sữa hoàng kim của lão nương!
Cười ngây ngô đem vật hoàn cố chủ, trước khi cắp đít về phòng anh hôn bẹp lên trán cô một cái, nháy mắt khiêu khích với Thiên Bình.
Nguyên lai sợ bàng quang vỡ tung nên chạy đến tầng ba Lam Uyên đã đập cửa đại một nhà xin đi vệ sinh nhờ. Nhưng mà, chủ căn hộ kia may mắn thế nào lại là Thẩm Trác Nghiêm, tính ra vẫn tốt hơn đi nhờ WC người lạ.
- A Bình, uống trà sữa không? Trong tủ còn đấy, hàng xịn phải dùng quan hệ cao tầng mới có nha!
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Thiên Bình nên cậu chủ nhỏ gia tộc Audrey bị đá về phòng. Thật ra nếu không có cô gái kia thì anh vẫn phải ngủ riêng, chẳng qua đến đêm Dạ Trạch lại tìm cách ăn vạ rồi ngủ ké trong phòng cô. Đáng tiếc, hôm nay khác, bạn học Thiên Bình xâm chiếm cái ổ của anh mất rồi.
Ôm linh hồn thiếu vắng tình yêu một đêm trằn trọc mất ngủ. Hẳn là... ngủ một lần liền nghiện cô, phải tìm cách tách cô gái Tô gì đó kia ra thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.