Chương 155
Bất Lực
24/08/2019
Rất nhanh đã đến hai mươi chín Tết, đau đâu cũng đông đúc người đi mua sắm chuẩn bị đón năm mới.
Lam Uyên quyết định cùng Dạ Trạch nằm ở nhà order đồ ăn. Cả hai dù sao cũng là người tha hương lâu năm, cái gì đơn giản hóa được liền đơn giản, tiết kiệm được liền tiết kiệm.
Trái với tư thế bình chân như vại này, bên căn hộ của mấy tiểu thịt tươi nhà cô không ngừng ồn ào náo nhiệt.
Tư Mã Ngọc, Lăng Quán, Mộc Đào từ sớm đã make-up đậm đà xuống phố đi dạo, nhân tiện đốt bớt đống tiền sắp mốc trong tài khoản. Thái Kỳ Nhiên xin phép vắng mặt từ ngày hai mươi tư để về quê đón Giao thừa với ba mẹ, đến mùng một sẽ trở lại Thượng Hải.
Đang xem phim do chính mình đóng, đột nhiên Lam Uyên nhớ ra cô chưa có chuẩn bị váy áo ngày mai đi tham dự lễ trao giải, vội vội vàng vàng buông điều khiển TV xuống ghế, chạy về phòng cầm túi xách chạy ra mở cửa.
Bất quá, đúng lúc này dì Hàn lại xuất hiện, bên cạnh gói không ít thùng to thùng nhỏ đứng trước căn hộ. Vừa thấy bóng Lam Uyên, sắc mặt nàng lập tức tốt, dang tay ôm cô vỗ về:
- Con dâu nhỏ! Chúc mừng sinh nhật!
Nam nhân tư thế cường hãn bên cạnh cúi xuống ghé tai nàng nhắc khẽ "Sai rồi, là chúc mừng năm mới!". Hannah nhíu nhíu mày, ôm chầm lấy cô lần thứ hai:
- Con dâu nhỏ! Chúc mừng năm mới!
Lam Uyên run rẩy, mắt giật giật báo hiệu điềm xấu.
- Có phải con chuẩn bị đi mua sắm không? Nào, chỗ này để con trả tiền gửi xe~ _ Dì Hàn thuận tay nhét một tờ chi phiếu dày cộp vào túi cô, cười tươi như hoa _ Còn bây giờ dì dẫn con đi cướp đồ miễn phí, nhé?
Dạ Trạch cách đây không lâu còn cuốn chăn thành một đống trên giường nhanh chóng đứng sau lưng vòng tay ôm eo, gác cằm lên vai cô, giương mắt ếch khiêu khích mẹ ruột thân yêu của mình:
- Ai thèm đi cướp đồ miễn phí với mẹ?
Dì Hàn trợn mắt, chỉ tay vào mặt anh:
- Aiya! Cái thằng trời đánh này!!!
Lam Uyên cười gượng, đỡ lấy nàng thân mật khoác tay:
- Đi đi đi... chúng ta đi mua đồ!
- Hừ! _ nàng bĩu môi khinh bỉ con trai, chuyên tâm dính lấy Lam Uyên, kéo cô ra thang máy _ Được, chúng ta đi!
Nhìn mẹ chồng nàng dâu hòa hợp đi xuống, Dạ Trạch chán nản đóng cửa lại. Chẳng qua vẫn còn một bàn chân đi giày da bóng lộn xía vào, không cho anh toại nguyện:
- Không chào đón baba con sao?
Dạ Trạch mở cửa to ra hơn một chút, mắt cá chết lờ đờ liếc qua liếc lại nam nhân đi cùng Hannah Audrey, lạnh lùng trả lời:
- Không chào đón!
Lam Uyên quyết định cùng Dạ Trạch nằm ở nhà order đồ ăn. Cả hai dù sao cũng là người tha hương lâu năm, cái gì đơn giản hóa được liền đơn giản, tiết kiệm được liền tiết kiệm.
Trái với tư thế bình chân như vại này, bên căn hộ của mấy tiểu thịt tươi nhà cô không ngừng ồn ào náo nhiệt.
Tư Mã Ngọc, Lăng Quán, Mộc Đào từ sớm đã make-up đậm đà xuống phố đi dạo, nhân tiện đốt bớt đống tiền sắp mốc trong tài khoản. Thái Kỳ Nhiên xin phép vắng mặt từ ngày hai mươi tư để về quê đón Giao thừa với ba mẹ, đến mùng một sẽ trở lại Thượng Hải.
Đang xem phim do chính mình đóng, đột nhiên Lam Uyên nhớ ra cô chưa có chuẩn bị váy áo ngày mai đi tham dự lễ trao giải, vội vội vàng vàng buông điều khiển TV xuống ghế, chạy về phòng cầm túi xách chạy ra mở cửa.
Bất quá, đúng lúc này dì Hàn lại xuất hiện, bên cạnh gói không ít thùng to thùng nhỏ đứng trước căn hộ. Vừa thấy bóng Lam Uyên, sắc mặt nàng lập tức tốt, dang tay ôm cô vỗ về:
- Con dâu nhỏ! Chúc mừng sinh nhật!
Nam nhân tư thế cường hãn bên cạnh cúi xuống ghé tai nàng nhắc khẽ "Sai rồi, là chúc mừng năm mới!". Hannah nhíu nhíu mày, ôm chầm lấy cô lần thứ hai:
- Con dâu nhỏ! Chúc mừng năm mới!
Lam Uyên run rẩy, mắt giật giật báo hiệu điềm xấu.
- Có phải con chuẩn bị đi mua sắm không? Nào, chỗ này để con trả tiền gửi xe~ _ Dì Hàn thuận tay nhét một tờ chi phiếu dày cộp vào túi cô, cười tươi như hoa _ Còn bây giờ dì dẫn con đi cướp đồ miễn phí, nhé?
Dạ Trạch cách đây không lâu còn cuốn chăn thành một đống trên giường nhanh chóng đứng sau lưng vòng tay ôm eo, gác cằm lên vai cô, giương mắt ếch khiêu khích mẹ ruột thân yêu của mình:
- Ai thèm đi cướp đồ miễn phí với mẹ?
Dì Hàn trợn mắt, chỉ tay vào mặt anh:
- Aiya! Cái thằng trời đánh này!!!
Lam Uyên cười gượng, đỡ lấy nàng thân mật khoác tay:
- Đi đi đi... chúng ta đi mua đồ!
- Hừ! _ nàng bĩu môi khinh bỉ con trai, chuyên tâm dính lấy Lam Uyên, kéo cô ra thang máy _ Được, chúng ta đi!
Nhìn mẹ chồng nàng dâu hòa hợp đi xuống, Dạ Trạch chán nản đóng cửa lại. Chẳng qua vẫn còn một bàn chân đi giày da bóng lộn xía vào, không cho anh toại nguyện:
- Không chào đón baba con sao?
Dạ Trạch mở cửa to ra hơn một chút, mắt cá chết lờ đờ liếc qua liếc lại nam nhân đi cùng Hannah Audrey, lạnh lùng trả lời:
- Không chào đón!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.