Chương 160
Bất Lực
24/08/2019
'Cộp cộp'
- Thiết kế Ngụy, có thể cho tôi mượn một cái áo khoác không? Tôi sợ thay xong liền bị đóng băng chết!
Ngụy Thao làu bàu trong cổ họng: 'Lão tử muốn cho cô chết lạnh luôn đấy!' nhưng vẫn phải đi tìm áo về cho Lam Uyên. Coi như nể tình anh em lâu năm với Dạ Trạch vậy.
- Hey, mở cửa! _ Ngụy Thao đứng bên ngoài lớn tiếng gọi.
Lam Uyên thực ra đã nhanh chóng thay đồ rồi, nhưng cô ngại phải chui ra ngoài trong thời tiết thế này.
Lúc Ngụy Thao đưa áo cho cô mắt liếc qua liền biết cô đã mặc đồ của hắn, bàn tay giữ nắm cửa khựng lại, dùng lực mở toang phòng thử đồ.
- *Beep*!!! _ Lam Uyên văng tục, vội vàng lấy áo choàng lông trùm lên người, ánh mắt ai oán nhìn Ngụy Thao.
- Bảo bối! Lại đây soi gương đi! _ Dì Hàn nhẹ nhàng kéo tay cô ra ngoài, lại nhìn xuống chân cô vẫn đi giày thể thao, quay sang nói tiếp với Ngụy Thao _ Cậu đi tìm một đôi giày khác đến đây được không?
Lam Uyên ngờ nghệch nhìn chính mình trong gương, tự hỏi dì Hàn thấy cô đẹp ở chỗ nào: Ngực cupB, chân tay trắng nhợt, mặt mộc không nổi bật, tóc không tạo kiểu, chiều cao tầm thường... mặc vào chiếc váy đỏ rực này... trông cô không khác gì nữ chính ngôn tình cẩu huyết trong đêm tân hôn phát hiện mình bị bệnh sắp chết.
- Con cảm thấy bộ này vẫn không ổn!
- Không ổn cái gì mà không ổn? _ Ngụy Thao cầm trên tay một đôi giày cao gót chạy lại, nhăn mặt quát _ Sau khi trang điểm nhất định không thành vấn đề!
- Đúng vậy a! Con không biết mấy nữ minh tinh khác trước khi trang điểm bộ dáng xấu xí như thế nào đâu! _ Dì Hàn tích cực an ủi.
Hóa ra cô nên tự hào vì nhan sắc của cô ở mức bình thường chứ không tụt xuống mức khó chấp nhận được?
- Nhưng mà con bị dị ứng với phấn trang điểm!
- Hả? _ Ngụy Thao cầm đầu rú lên _ Đi làm diễn viên còn bị dị ứng với đồ make-up? Vậy mọi khi cô đóng phim như thế nào?
Lam Uyên nhún vai:
- Trời nóng thì véo má cho ửng đỏ, mùa đông thì uống rượu nếp...
- Ekip hậu cần không phản đối cô à?
- Không có a~ Ngoài ra cũng không còn cách khác...
Dì Hàn che miệng cười khoái trá. Trước đây nàng có xem qua Lam Uyên đóng phim, luôn oán trách tại ekip trang điểm quá qua loa, sau khi nghe cô giải thích liền hiểu nguyên nhân tại sao rồi.
- Thế nào? Từng thước phim con dâu nhỏ quay đều là mặt mộc đấy! Thiết kế Ngụy có muốn cho ý kiến không? Hử?
- Này, thử giày đi! _ Nguy Thao đặt đôi giày xuống cạnh chân Lam Uyên, ánh mắt khó tính nhìn thật kĩ cô gái này, suy tính làm thế nào để thể hiện toàn bộ khí chất thiết kế của mình.
Sau khi Lam Uyên thay giày, hắn không nói chẳng rằng tiến lên bắt đầu chỉnh lại tóc tai của cô, hết vuốt rồi lại xoắn rồi chải. Hết một hồi xoay đi xoay lại tới chóng mặt, Ngụy Thao tổng kết một câu:
- Thế này đi, sau khi cô nhận Ảnh hậu, tôi lập tức tổ chức ra mắt thiết kế này!
- Hả? _ Lam Uyên mờ mịt hỏi lại.
- Tôi cảm thấy cô hợp với bộ đồ này!
Đừng nói là hợp, thậm chỉ nửa điểm vừa mắt cô cũng không thấy!
Ngụy Thao lúi húi rút ra từ túi áo một tờ giấy gấp làm tư, vuốt ra thật phẳng đưa cho cô:
- Chúng ta làm một cái hợp đồng đi! Cô trở thành người mẫu tuyên truyền thiết kế của tôi vào lễ kỷ niệm thành lập Studio, đổi lại tôi cho cô mượn váy, giày, các thứ đồ cô cần vào đêm trao giải Ảnh hậu và một tấm séc, số tiền tùy ý viết. Thành giao?
Tài khoản của Lam Uyên mới có mười một con số, trở về Đế Quốc không biết biến động như thế nào, hiện tại trục lợi càng nhiều càng tốt, đề phòng bất trắc.
- Được, thành giao!
Thời điểm hai người đi ra bàn chờ lấy bút lập hợp đồng, dì Hàn mới rảnh tay đi tìm cho mình một bộ đồ ưng ý đi xem con dâu nhận giải. Lam Uyên ký rất nhanh, đưa tờ giấy cho Ngụy Thao xem lại. Hắn đảo mắt lia lịa, dừng lại ở mục bên B tham gia, vẻ mặt ngạc nhiên:
- Cô tên Vũ Lam Uyên?
- Giấy trắng mực đen, không sai!
Ngụy Thao chun mũi cảm thán:
- Vừa khéo, cô trùng tên với bạn nữ nhỏ học chung trường mẫu giáo với Dạ Trạch, cũng là người lấy đi trinh tiết mông nhỏ của cậu ta a~
- Xin lỗi, 'bạn nữ nhỏ' là tôi đây!
- Thiết kế Ngụy, có thể cho tôi mượn một cái áo khoác không? Tôi sợ thay xong liền bị đóng băng chết!
Ngụy Thao làu bàu trong cổ họng: 'Lão tử muốn cho cô chết lạnh luôn đấy!' nhưng vẫn phải đi tìm áo về cho Lam Uyên. Coi như nể tình anh em lâu năm với Dạ Trạch vậy.
- Hey, mở cửa! _ Ngụy Thao đứng bên ngoài lớn tiếng gọi.
Lam Uyên thực ra đã nhanh chóng thay đồ rồi, nhưng cô ngại phải chui ra ngoài trong thời tiết thế này.
Lúc Ngụy Thao đưa áo cho cô mắt liếc qua liền biết cô đã mặc đồ của hắn, bàn tay giữ nắm cửa khựng lại, dùng lực mở toang phòng thử đồ.
- *Beep*!!! _ Lam Uyên văng tục, vội vàng lấy áo choàng lông trùm lên người, ánh mắt ai oán nhìn Ngụy Thao.
- Bảo bối! Lại đây soi gương đi! _ Dì Hàn nhẹ nhàng kéo tay cô ra ngoài, lại nhìn xuống chân cô vẫn đi giày thể thao, quay sang nói tiếp với Ngụy Thao _ Cậu đi tìm một đôi giày khác đến đây được không?
Lam Uyên ngờ nghệch nhìn chính mình trong gương, tự hỏi dì Hàn thấy cô đẹp ở chỗ nào: Ngực cupB, chân tay trắng nhợt, mặt mộc không nổi bật, tóc không tạo kiểu, chiều cao tầm thường... mặc vào chiếc váy đỏ rực này... trông cô không khác gì nữ chính ngôn tình cẩu huyết trong đêm tân hôn phát hiện mình bị bệnh sắp chết.
- Con cảm thấy bộ này vẫn không ổn!
- Không ổn cái gì mà không ổn? _ Ngụy Thao cầm trên tay một đôi giày cao gót chạy lại, nhăn mặt quát _ Sau khi trang điểm nhất định không thành vấn đề!
- Đúng vậy a! Con không biết mấy nữ minh tinh khác trước khi trang điểm bộ dáng xấu xí như thế nào đâu! _ Dì Hàn tích cực an ủi.
Hóa ra cô nên tự hào vì nhan sắc của cô ở mức bình thường chứ không tụt xuống mức khó chấp nhận được?
- Nhưng mà con bị dị ứng với phấn trang điểm!
- Hả? _ Ngụy Thao cầm đầu rú lên _ Đi làm diễn viên còn bị dị ứng với đồ make-up? Vậy mọi khi cô đóng phim như thế nào?
Lam Uyên nhún vai:
- Trời nóng thì véo má cho ửng đỏ, mùa đông thì uống rượu nếp...
- Ekip hậu cần không phản đối cô à?
- Không có a~ Ngoài ra cũng không còn cách khác...
Dì Hàn che miệng cười khoái trá. Trước đây nàng có xem qua Lam Uyên đóng phim, luôn oán trách tại ekip trang điểm quá qua loa, sau khi nghe cô giải thích liền hiểu nguyên nhân tại sao rồi.
- Thế nào? Từng thước phim con dâu nhỏ quay đều là mặt mộc đấy! Thiết kế Ngụy có muốn cho ý kiến không? Hử?
- Này, thử giày đi! _ Nguy Thao đặt đôi giày xuống cạnh chân Lam Uyên, ánh mắt khó tính nhìn thật kĩ cô gái này, suy tính làm thế nào để thể hiện toàn bộ khí chất thiết kế của mình.
Sau khi Lam Uyên thay giày, hắn không nói chẳng rằng tiến lên bắt đầu chỉnh lại tóc tai của cô, hết vuốt rồi lại xoắn rồi chải. Hết một hồi xoay đi xoay lại tới chóng mặt, Ngụy Thao tổng kết một câu:
- Thế này đi, sau khi cô nhận Ảnh hậu, tôi lập tức tổ chức ra mắt thiết kế này!
- Hả? _ Lam Uyên mờ mịt hỏi lại.
- Tôi cảm thấy cô hợp với bộ đồ này!
Đừng nói là hợp, thậm chỉ nửa điểm vừa mắt cô cũng không thấy!
Ngụy Thao lúi húi rút ra từ túi áo một tờ giấy gấp làm tư, vuốt ra thật phẳng đưa cho cô:
- Chúng ta làm một cái hợp đồng đi! Cô trở thành người mẫu tuyên truyền thiết kế của tôi vào lễ kỷ niệm thành lập Studio, đổi lại tôi cho cô mượn váy, giày, các thứ đồ cô cần vào đêm trao giải Ảnh hậu và một tấm séc, số tiền tùy ý viết. Thành giao?
Tài khoản của Lam Uyên mới có mười một con số, trở về Đế Quốc không biết biến động như thế nào, hiện tại trục lợi càng nhiều càng tốt, đề phòng bất trắc.
- Được, thành giao!
Thời điểm hai người đi ra bàn chờ lấy bút lập hợp đồng, dì Hàn mới rảnh tay đi tìm cho mình một bộ đồ ưng ý đi xem con dâu nhận giải. Lam Uyên ký rất nhanh, đưa tờ giấy cho Ngụy Thao xem lại. Hắn đảo mắt lia lịa, dừng lại ở mục bên B tham gia, vẻ mặt ngạc nhiên:
- Cô tên Vũ Lam Uyên?
- Giấy trắng mực đen, không sai!
Ngụy Thao chun mũi cảm thán:
- Vừa khéo, cô trùng tên với bạn nữ nhỏ học chung trường mẫu giáo với Dạ Trạch, cũng là người lấy đi trinh tiết mông nhỏ của cậu ta a~
- Xin lỗi, 'bạn nữ nhỏ' là tôi đây!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.