Chương 15
Bất Lực
15/08/2019
Lam Uyên đứng trên sân thượng trường Trung học
Đông Đô. Quang cảnh phía dưới là cô mười hai năm trước còn đang theo
đuổi Vân Triệt.
Anh một mảnh áo trắng tiêu sái sải bước, hai tay đút vào túi quần, khuôn mặt đẹp đến thoát tục, nổi bật trên sân trường. Cô mái tóc cắt ngắn buộc lên một nửa để lộ bầu má tròn xoe vẫn lấm lem cát, thân hình nhỏ nhắn hoạt bát, luôn hiếu động chạy sau Vân Triệt, không quan tâm đôi chân ngắn ngủn của cô đến bao giờ mới theo kịp anh.
Nháy mắt không gian lại trở về sáu năm trước, cô ở sân bay chia tay với anh, kéo vali đi qua cửa xuất cảnh, không ngoảnh đầu lại. Lam Uyên đứng ở góc nhìn của một người thứ ba, phát hiện Vân Triệt phía sau hung hăng cuộn tay thành nắm đấm, ánh mắt oán hận nhìn về bóng lưng cô.
Lại tới một mảnh thời gian khác ở Lễ kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường Trung học. Sau khi kết thúc chương trình, mọi người tiến lên chào hỏi lẫn nhau. Vân Triệt nhân lúc đông đúc bước lên sân khấu, nắm lấy bàn tay cô khi cô đang chuẩn bị lủi ra sau cánh gà, nhanh chóng cúi người xuống hôn lên môi cô sau đó lập tức ăn một cái tát trời giáng của cô, lui ra sau một bước.
Dạ Trạch trở lại nhìn qua Vân Triệt cưỡng hôn cô, không nhịn được ủy khuất, giữ chặt lấy cà vạt của anh, buông lời ảnh cáo. Vân Triệt cũng không có nhận thức với lời nói của Dạ Trạch, càng không biết sống chết còn tặng thêm một đấm lên bả vai anh. Hai người như được châm ngòi, lập tức lao tới đánh nhau. Còn có chính cô cũng bị cuốn vào, sau đó ngã xuống hôn mê...
Lam Uyên giật mình, toàn thân tê dại, phát hiện cô vừa đắm chìm trong mộng cảnh. Cơn đau nhức ở thái dương trái khiến đầu óc cô thanh tỉnh, hai mí mắt trĩu nặng từ tử mở ra. Ánh sáng từ bóng đèn dài trên trần nhà rọi xuống vô cùng chói mắt. Lam Uyên thử mở miệng, nhanh chóng nhận ra cổ họng mình khô khốc như sa mạc, chính cô cũng cảm nhận được môi mình đang nứt ra, vị tanh nồng của máu tràn vào miệng.
Cô cử động xoay cổ nhẹ nhàng, vô cùng ý thức được tình trạng không khả quan của bản thân. Khẳng định đầu tiên của cô sau khi tỉnh dậy chính là cô đang ở bệnh viện. Ngoài ra còn có một khẳng định nữa: Tay cô sắp bị Dạ Trạch và Vân Triệt ôm đến hỏng rồi.
Ai có thể đứng lên giải thích một chút không? Tại sao lại cho phép hai sinh vật có chỉ số tạo nghiệp level max này vào đây ám cô?
Muốn cô sau khi tỉnh dậy tiếp tục ăn đấm à? Đùa?
Tại sao không để người có lương tâm vào đây ở với cô???
Hai con hàng này ngoại trừ tác dụng ủ cho tay cô nóng đến muốn hỏng còn có tác dụng gì?
Cô khát nước nằm trên đây như cá lên cạn sắp chết. Muốn ngủ nữa? Ai ra tát cho cái đám này tỉnh dậy đi?
Anh một mảnh áo trắng tiêu sái sải bước, hai tay đút vào túi quần, khuôn mặt đẹp đến thoát tục, nổi bật trên sân trường. Cô mái tóc cắt ngắn buộc lên một nửa để lộ bầu má tròn xoe vẫn lấm lem cát, thân hình nhỏ nhắn hoạt bát, luôn hiếu động chạy sau Vân Triệt, không quan tâm đôi chân ngắn ngủn của cô đến bao giờ mới theo kịp anh.
Nháy mắt không gian lại trở về sáu năm trước, cô ở sân bay chia tay với anh, kéo vali đi qua cửa xuất cảnh, không ngoảnh đầu lại. Lam Uyên đứng ở góc nhìn của một người thứ ba, phát hiện Vân Triệt phía sau hung hăng cuộn tay thành nắm đấm, ánh mắt oán hận nhìn về bóng lưng cô.
Lại tới một mảnh thời gian khác ở Lễ kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường Trung học. Sau khi kết thúc chương trình, mọi người tiến lên chào hỏi lẫn nhau. Vân Triệt nhân lúc đông đúc bước lên sân khấu, nắm lấy bàn tay cô khi cô đang chuẩn bị lủi ra sau cánh gà, nhanh chóng cúi người xuống hôn lên môi cô sau đó lập tức ăn một cái tát trời giáng của cô, lui ra sau một bước.
Dạ Trạch trở lại nhìn qua Vân Triệt cưỡng hôn cô, không nhịn được ủy khuất, giữ chặt lấy cà vạt của anh, buông lời ảnh cáo. Vân Triệt cũng không có nhận thức với lời nói của Dạ Trạch, càng không biết sống chết còn tặng thêm một đấm lên bả vai anh. Hai người như được châm ngòi, lập tức lao tới đánh nhau. Còn có chính cô cũng bị cuốn vào, sau đó ngã xuống hôn mê...
Lam Uyên giật mình, toàn thân tê dại, phát hiện cô vừa đắm chìm trong mộng cảnh. Cơn đau nhức ở thái dương trái khiến đầu óc cô thanh tỉnh, hai mí mắt trĩu nặng từ tử mở ra. Ánh sáng từ bóng đèn dài trên trần nhà rọi xuống vô cùng chói mắt. Lam Uyên thử mở miệng, nhanh chóng nhận ra cổ họng mình khô khốc như sa mạc, chính cô cũng cảm nhận được môi mình đang nứt ra, vị tanh nồng của máu tràn vào miệng.
Cô cử động xoay cổ nhẹ nhàng, vô cùng ý thức được tình trạng không khả quan của bản thân. Khẳng định đầu tiên của cô sau khi tỉnh dậy chính là cô đang ở bệnh viện. Ngoài ra còn có một khẳng định nữa: Tay cô sắp bị Dạ Trạch và Vân Triệt ôm đến hỏng rồi.
Ai có thể đứng lên giải thích một chút không? Tại sao lại cho phép hai sinh vật có chỉ số tạo nghiệp level max này vào đây ám cô?
Muốn cô sau khi tỉnh dậy tiếp tục ăn đấm à? Đùa?
Tại sao không để người có lương tâm vào đây ở với cô???
Hai con hàng này ngoại trừ tác dụng ủ cho tay cô nóng đến muốn hỏng còn có tác dụng gì?
Cô khát nước nằm trên đây như cá lên cạn sắp chết. Muốn ngủ nữa? Ai ra tát cho cái đám này tỉnh dậy đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.