Chương 182
Bất Lực
25/08/2019
Tình cảm và quan hệ đã xác định rõ ràng, Lam Uyên và Dạ Trạch dọn đồ đi ngay trong đêm. Đi đâu? Tất nhiên là về Đế Quốc
kết hôn.
Lam Uyên không cần suy nghĩ về chuyện làm thế nào thông qua kiểm tra ở sân bay, dù sao cô có thứ mặt nạ thần kỳ của Đại Tỷ, lo gì chứ! Bất quá, thời điểm nhìn thấy cô biến đổi ngoại hình, Dạ Trạch trợn mắt:
- Cậu lấy cái này ở đâu ra?
Cô nhún vai, nhân tiện kể lại một lượt những chuyện xấu mình gây ra, tóm tắt lại cũng gần hết mấy tiếng trên máy bay.
- Vậy... tiếng nói trong hầm ban nãy là của ai?
- Của Mộc Đào a! _ Cô nháy mắt _ Thật ra con hàng này thật ra rất thông minh đấy!
Dạ Trạch bĩu môi, không thèm so đo với cậu ta. Anh đứng top1 bảng xếp hạng IQ thiếu niên Cổ Tộc hơn 25 năm rồi, cô cứ chờ xem anh kéo chỉ số thông minh của cô lên như thế nào! Còn dám lừa anh đi ra ngoài tìm rắc rối!
Sắp hạ cánh, anh chợt quay sang kéo tay Lam Uyên:
- Này, có phải chúng ta nên đổi lại cách xưng hô không?
- Hửm? Đổi như thế nào? _ Lam Uyên lười biếng nằm ngả lên đùi anh ăn dâu tây.
Dạ Trạch cúi xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt gian tà:
- Em đoán xem?
- Cũng chưa tính sổ cậu giả bóng ăn đậu hũ bao lâu nay đâu! Tôi không nói cậu liền rất đắc ý nhỉ?
- ... Đòi quyền lợi chính đáng của vợ chồng cũng khó khăn như thế à?
- Gọi tôi là chị vợ cũng khó khăn như thế à?
Được rồi. Dạ Trạch buông xuôi. Vợ nhà anh thích nằm trên, thích lái máy bay, thích thịt tươi. Anh chịu khó một chút vậy:
- Chị vợ, hôn anh một cái đi!
Lam Uyên khinh bỉ nhét một nắm dâu tây đầy mồm Dạ Trạch, thẳng lưng ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ:
- Tại sao bay lâu như vậy nhỉ? Giờ này đã phải về đến cảng hàng không Đế Đô rồi chứ?
Tất nhiên là lâu hơn rồi! Về Đế Quốc chỉ tốn hơn hai tiếng, về Paris hết gần mười tiếng. Anh và cô là đang đi châu Âu, cổ địa Cổ Tộc lối vào thứ ba: Paris.
Một hồi quan sát lục địa dưới màn mây mù, Vũ Lam Uyên nghiến răng nghiến lợi:
- Đây tuyệt đối là đang đi Châu Âu!
- Không sai! Gia tộc Audrey có chút rắc rối, anh phải trở về vài ngày. Giải quyết xong chúng ta về Đế Quốc kết hôn!
Lam Uyên nhíu mày nhìn Dạ Trạch:
- Tôi cũng không cản đường cậu. Lần sau có thể báo trước một tiếng không?
- Ồ? Không phải em cũng lén giấu anh đi đóng phim sao?
Lưu manh họ Vũ im bặt. Thế này có được coi là cô tự vả mặt không nhỉ?
- Đừng náo, anh đều an bài hết rồi. Về nhà giải quyết xong liền lấy mấy tấm mặt nạ giấy tốt hơn cho em. Thứ đồ này của Đại Tỷ chỉ là loại sơ cấp mà thôi. Audrey gia tộc có rất nhiều tài nguyên, em thích thì đến lấy hết đi..
Càng về sau, khuôn mặt Dạ Trạch càng trở nên thiếu đạo đức:
-... lấy luôn tấm thân ngọc ngà này cũng được! Anh không ngại!
Cô gái nhỏ không thèm để vào tai. Tam quan có thể bại hoại nhưng không thể tiết tháo vẫn cần giữ lại một chút (mặc dù trước đó cô cũng vứt đi không ít tiết tháo rồi).
Lam Uyên không cần suy nghĩ về chuyện làm thế nào thông qua kiểm tra ở sân bay, dù sao cô có thứ mặt nạ thần kỳ của Đại Tỷ, lo gì chứ! Bất quá, thời điểm nhìn thấy cô biến đổi ngoại hình, Dạ Trạch trợn mắt:
- Cậu lấy cái này ở đâu ra?
Cô nhún vai, nhân tiện kể lại một lượt những chuyện xấu mình gây ra, tóm tắt lại cũng gần hết mấy tiếng trên máy bay.
- Vậy... tiếng nói trong hầm ban nãy là của ai?
- Của Mộc Đào a! _ Cô nháy mắt _ Thật ra con hàng này thật ra rất thông minh đấy!
Dạ Trạch bĩu môi, không thèm so đo với cậu ta. Anh đứng top1 bảng xếp hạng IQ thiếu niên Cổ Tộc hơn 25 năm rồi, cô cứ chờ xem anh kéo chỉ số thông minh của cô lên như thế nào! Còn dám lừa anh đi ra ngoài tìm rắc rối!
Sắp hạ cánh, anh chợt quay sang kéo tay Lam Uyên:
- Này, có phải chúng ta nên đổi lại cách xưng hô không?
- Hửm? Đổi như thế nào? _ Lam Uyên lười biếng nằm ngả lên đùi anh ăn dâu tây.
Dạ Trạch cúi xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt gian tà:
- Em đoán xem?
- Cũng chưa tính sổ cậu giả bóng ăn đậu hũ bao lâu nay đâu! Tôi không nói cậu liền rất đắc ý nhỉ?
- ... Đòi quyền lợi chính đáng của vợ chồng cũng khó khăn như thế à?
- Gọi tôi là chị vợ cũng khó khăn như thế à?
Được rồi. Dạ Trạch buông xuôi. Vợ nhà anh thích nằm trên, thích lái máy bay, thích thịt tươi. Anh chịu khó một chút vậy:
- Chị vợ, hôn anh một cái đi!
Lam Uyên khinh bỉ nhét một nắm dâu tây đầy mồm Dạ Trạch, thẳng lưng ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ:
- Tại sao bay lâu như vậy nhỉ? Giờ này đã phải về đến cảng hàng không Đế Đô rồi chứ?
Tất nhiên là lâu hơn rồi! Về Đế Quốc chỉ tốn hơn hai tiếng, về Paris hết gần mười tiếng. Anh và cô là đang đi châu Âu, cổ địa Cổ Tộc lối vào thứ ba: Paris.
Một hồi quan sát lục địa dưới màn mây mù, Vũ Lam Uyên nghiến răng nghiến lợi:
- Đây tuyệt đối là đang đi Châu Âu!
- Không sai! Gia tộc Audrey có chút rắc rối, anh phải trở về vài ngày. Giải quyết xong chúng ta về Đế Quốc kết hôn!
Lam Uyên nhíu mày nhìn Dạ Trạch:
- Tôi cũng không cản đường cậu. Lần sau có thể báo trước một tiếng không?
- Ồ? Không phải em cũng lén giấu anh đi đóng phim sao?
Lưu manh họ Vũ im bặt. Thế này có được coi là cô tự vả mặt không nhỉ?
- Đừng náo, anh đều an bài hết rồi. Về nhà giải quyết xong liền lấy mấy tấm mặt nạ giấy tốt hơn cho em. Thứ đồ này của Đại Tỷ chỉ là loại sơ cấp mà thôi. Audrey gia tộc có rất nhiều tài nguyên, em thích thì đến lấy hết đi..
Càng về sau, khuôn mặt Dạ Trạch càng trở nên thiếu đạo đức:
-... lấy luôn tấm thân ngọc ngà này cũng được! Anh không ngại!
Cô gái nhỏ không thèm để vào tai. Tam quan có thể bại hoại nhưng không thể tiết tháo vẫn cần giữ lại một chút (mặc dù trước đó cô cũng vứt đi không ít tiết tháo rồi).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.