Chương 186
Bất Lực
25/08/2019
Dạ Trạch gặp Lam Uyên lần đầu năm cô bốn tuổi, sớm hơn Thẩm Trác Nghiêm bảy năm.
Tuy nhiên, thời điểm Thẩm Trác Nghiêm biết đến Lam Uyên thì thân phận của cô chỉ là một bé gái mười một.
Khi đó, hắn mười bốn tuổi, thuộc hàng ngũ thiếu niên anh tài của Cổ Tộc, nhận nhiệm vụ trà trộn vào năm mươi nạn nhân của một đường dây bắt cóc lớn.
Người bị đưa đi đều là con cháu danh môn thế gia có chút tiếng tăm của các nước, tập kết lại ở bến cảng phía bắc Đế Quốc.
Khó khăn lớn nhất của hắn bấy giờ đồng thời là điều kiện thuận lợi của chúng chính là bất đồng ngôn ngữ.
Người Cổ Tộc sinh ra tại cổ địa nằm sâu dưới lòng đất châu Âu, trao đổi hằng ngày đều dùng cổ ngữ Rune. Bên cạnh đó, để tiện hòa mình vào số đông nhân loại bên ngoài, người thấp kém nhất cũng biết nói bốn ngôn ngữ khác ngôn ngữ mẹ đẻ.
Thẩm Trác Nghiêm vừa hay thuộc hàng người thấp kém nhất trong lớp học ngoại ngữ. Hắn có khả năng học nhưng lại không muốn học. Cho nên, trà trộn giữ năm mươi đứa trẻ đến từ hơn ba mươi bảy quốc gia và vùng lãnh thổ khác nhau này, hắn vô cùng vô cùng bất lực.
Khi bị nhốt vào các chuồng cọp trên tàu, Thẩm Trác Nghiêm ở cạnh lồng của hai anh em sinh đôi - người anh tên Vũ Lam Tinh, em gái nhỏ là Vũ Lam Uyên.
Suốt ba ngày lênh đênh trên biển, đám trẻ ở đây không được phân phát chút thức ăn nào.
Vào buổi đêm ngày thứ ba - khi đa số đã lả đi vì đói khát, mệt mỏi và say sóng, Vũ Lam Tinh bắt đầu quay sang trò chuyện với hắn... bằng cổ ngữ Rune. Và suốt đêm Lam Uyên chỉ ngồi một góc nhìn anh trai mình và anh trai hàng xóm ngồi tụm lại góc chuồng gật gật gù gù.
Trong nhận thức của Thẩm Trác Nghiêm bấy giờ, Vũ Lam Tinh chính là hồ ly lão tổ, nói chuyện luôn nhìn hắn không rời mắt, quan sát và ghi nhớ từng cử động, tâm lý phòng ngự rất cao.
- Này, hợp tác đi!
- Hợp tác cái gì? - Hắn nhíu mày
- Lão tử giải quyết tất cả từ gốc đến ngọn người trên cái tàu này, đổi lại ngươi đưa em gái ta quay về nhà an toàn!
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lão nhân gia còn chưa có ai dám đặt điều kiện với ta đâu!
- Nhưng mà IQ ngươi thấp như vậy, thật sự không giải quyết được cái nhiệm vụ này... _ Vũ Lam Tinh ghé đầu tựa vào chuồng cọp _ Ngươi biết thừa ngươi sức lực đến đâu mà, đừng cố liều mạng nữa...
Thẩm Trác Nghiêm câm tịt, chau mày suy nghĩ.
Vũ Lam Tinh bơm thêm một câu:
- Cổ Tộc còn bị lão tử tra ra, người còn cần liêm sỉ làm gì...
- Ngươi chỉ cần mang em gái về an toàn?
- Ai nói chỉ có vậy?! Ta muốn ngươi vào thời điểm thích hợp mang con bé về Cổ Tộc nữa!
- Không được! _ Hắn kịch liệt phản đối _ Không có gene đặc trưng không thể vượt qua kiểm duyệt tiến vào đảo!
Vũ Lam Tinh xoa xoa mi tâm:
- Lão tử nói, đem con bé về nhà an toàn. Cổ Tộc mới chính xác là chỗ của nó! Hơn nữa IQ của ngươi có thể hạ xuống số âm không? Ta nói như vậy vẫn không hiểu?
- Không hiểu...
- Vậy ngươi không cần hiểu đâu! Năm phút nữa bom gắn trên tàu sẽ nổ, người giúp con bé trở về đi, đừng để nó bị thương!
- Vậy còn ngươi?
- Đi vòng quanh thế giới tìm người thân thật sự của ta!
Tuy nhiên, thời điểm Thẩm Trác Nghiêm biết đến Lam Uyên thì thân phận của cô chỉ là một bé gái mười một.
Khi đó, hắn mười bốn tuổi, thuộc hàng ngũ thiếu niên anh tài của Cổ Tộc, nhận nhiệm vụ trà trộn vào năm mươi nạn nhân của một đường dây bắt cóc lớn.
Người bị đưa đi đều là con cháu danh môn thế gia có chút tiếng tăm của các nước, tập kết lại ở bến cảng phía bắc Đế Quốc.
Khó khăn lớn nhất của hắn bấy giờ đồng thời là điều kiện thuận lợi của chúng chính là bất đồng ngôn ngữ.
Người Cổ Tộc sinh ra tại cổ địa nằm sâu dưới lòng đất châu Âu, trao đổi hằng ngày đều dùng cổ ngữ Rune. Bên cạnh đó, để tiện hòa mình vào số đông nhân loại bên ngoài, người thấp kém nhất cũng biết nói bốn ngôn ngữ khác ngôn ngữ mẹ đẻ.
Thẩm Trác Nghiêm vừa hay thuộc hàng người thấp kém nhất trong lớp học ngoại ngữ. Hắn có khả năng học nhưng lại không muốn học. Cho nên, trà trộn giữ năm mươi đứa trẻ đến từ hơn ba mươi bảy quốc gia và vùng lãnh thổ khác nhau này, hắn vô cùng vô cùng bất lực.
Khi bị nhốt vào các chuồng cọp trên tàu, Thẩm Trác Nghiêm ở cạnh lồng của hai anh em sinh đôi - người anh tên Vũ Lam Tinh, em gái nhỏ là Vũ Lam Uyên.
Suốt ba ngày lênh đênh trên biển, đám trẻ ở đây không được phân phát chút thức ăn nào.
Vào buổi đêm ngày thứ ba - khi đa số đã lả đi vì đói khát, mệt mỏi và say sóng, Vũ Lam Tinh bắt đầu quay sang trò chuyện với hắn... bằng cổ ngữ Rune. Và suốt đêm Lam Uyên chỉ ngồi một góc nhìn anh trai mình và anh trai hàng xóm ngồi tụm lại góc chuồng gật gật gù gù.
Trong nhận thức của Thẩm Trác Nghiêm bấy giờ, Vũ Lam Tinh chính là hồ ly lão tổ, nói chuyện luôn nhìn hắn không rời mắt, quan sát và ghi nhớ từng cử động, tâm lý phòng ngự rất cao.
- Này, hợp tác đi!
- Hợp tác cái gì? - Hắn nhíu mày
- Lão tử giải quyết tất cả từ gốc đến ngọn người trên cái tàu này, đổi lại ngươi đưa em gái ta quay về nhà an toàn!
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Lão nhân gia còn chưa có ai dám đặt điều kiện với ta đâu!
- Nhưng mà IQ ngươi thấp như vậy, thật sự không giải quyết được cái nhiệm vụ này... _ Vũ Lam Tinh ghé đầu tựa vào chuồng cọp _ Ngươi biết thừa ngươi sức lực đến đâu mà, đừng cố liều mạng nữa...
Thẩm Trác Nghiêm câm tịt, chau mày suy nghĩ.
Vũ Lam Tinh bơm thêm một câu:
- Cổ Tộc còn bị lão tử tra ra, người còn cần liêm sỉ làm gì...
- Ngươi chỉ cần mang em gái về an toàn?
- Ai nói chỉ có vậy?! Ta muốn ngươi vào thời điểm thích hợp mang con bé về Cổ Tộc nữa!
- Không được! _ Hắn kịch liệt phản đối _ Không có gene đặc trưng không thể vượt qua kiểm duyệt tiến vào đảo!
Vũ Lam Tinh xoa xoa mi tâm:
- Lão tử nói, đem con bé về nhà an toàn. Cổ Tộc mới chính xác là chỗ của nó! Hơn nữa IQ của ngươi có thể hạ xuống số âm không? Ta nói như vậy vẫn không hiểu?
- Không hiểu...
- Vậy ngươi không cần hiểu đâu! Năm phút nữa bom gắn trên tàu sẽ nổ, người giúp con bé trở về đi, đừng để nó bị thương!
- Vậy còn ngươi?
- Đi vòng quanh thế giới tìm người thân thật sự của ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.