Chương 194
Bất Lực
25/08/2019
Dạ Trạch gác tay lên trán, nhắm mắt định thần.
Đột nhiên, điện thoại trên bàn reo lên giục giã. Người đàn ông phong
thái yêu nghiệt lười biếng vươn tay nhấc máy:
- Wei?
- Dạ Trạch?
- Ai? _ Anh nhíu mày. Người biết số văn phòng bí mật của anh không nhiều, còn dám dùng giọng điệu này để gọi thì càng hiếm hơn.
- Là tôi, Trác Nghiêm. Tôi biết cậu đang ở Pháp. Tôi lạc mất Nhã Ly rồi...
Khóe môi Dạ Trạch nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, trong bụng lặng lẽ phanh thây đối phương một tỷ lần.
- Chắc ngươi biết ngoài kia có cái gì đang nhắm vào cô ấy chứ?
Thẩm Trác Nghiêm bất đắc dĩ xuống giọng:
- Nhã Ly đang nhớ lại những chuyện xảy ra năm cô ấy 12 tuổi, rất dễ kích động.
Hai đầu lông mày Dạ Trạch nhíu lại thành một đường:
- Nói. Còn chuyện gì tôi chưa biết nữa không?
- Anh trai Nhã Ly - Nhã Tinh vốn dĩ không chết, cậu ta đang đi tìm người rồi.
- Ừm? Ngươi cũng biết năng lực của hậu duệ trực huyết mà nhỉ? Nói tiếp đi...
Thẩm Trác Nghiêm hít vào một ngụm khí lạnh. Tôn nghiêm của hắn là tuyệt đối, cả đời chỉ vì cô mà hạ mình, chỉ vì cô mà cúi đầu trước đối thủ:
- Lạc gần năm ngày rồi...
- Mẹ kiếp! _ Dạ Trạch thét vào điện thoại _ Nhà ngươi có bệnh à? Năm ngày?...
...Tút..Tút..Tút...
Không nói hết câu, anh vội vứt điện thoại ra sau đầu, lao ra thang máy truyền tống tới mặt đất. Nhân viên tiếp tân thấy Dạ Trạch đi ra từ văn phòng, cúi đầu chào. Gần tới cửa, anh đột nhiên xoay người, chỉ vào người tiếp tân:
- Báo cấp cao huy động nhân sự đi tìm người. Kháng lệnh lập tức gọi Đường Thụy đến chém chết!
Năm ngày, 120 tiếng. Thời tiết ở Pháp rất lạnh, không nơi nương tựa, cô có thể chống chọi bao lâu chứ?
Lam Uyên, đợi anh!
------------------------------
Viên cảnh sát áp giải lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ chìm xuống lòng sông, môi mím thành một đường thẳng, mặt không đổi sắc mà bỏ đi. Dù sao cũng chẳng phải là người đầu tiên dùng cách này chạy trốn.
- Wei?
- Dạ Trạch?
- Ai? _ Anh nhíu mày. Người biết số văn phòng bí mật của anh không nhiều, còn dám dùng giọng điệu này để gọi thì càng hiếm hơn.
- Là tôi, Trác Nghiêm. Tôi biết cậu đang ở Pháp. Tôi lạc mất Nhã Ly rồi...
Khóe môi Dạ Trạch nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, trong bụng lặng lẽ phanh thây đối phương một tỷ lần.
- Chắc ngươi biết ngoài kia có cái gì đang nhắm vào cô ấy chứ?
Thẩm Trác Nghiêm bất đắc dĩ xuống giọng:
- Nhã Ly đang nhớ lại những chuyện xảy ra năm cô ấy 12 tuổi, rất dễ kích động.
Hai đầu lông mày Dạ Trạch nhíu lại thành một đường:
- Nói. Còn chuyện gì tôi chưa biết nữa không?
- Anh trai Nhã Ly - Nhã Tinh vốn dĩ không chết, cậu ta đang đi tìm người rồi.
- Ừm? Ngươi cũng biết năng lực của hậu duệ trực huyết mà nhỉ? Nói tiếp đi...
Thẩm Trác Nghiêm hít vào một ngụm khí lạnh. Tôn nghiêm của hắn là tuyệt đối, cả đời chỉ vì cô mà hạ mình, chỉ vì cô mà cúi đầu trước đối thủ:
- Lạc gần năm ngày rồi...
- Mẹ kiếp! _ Dạ Trạch thét vào điện thoại _ Nhà ngươi có bệnh à? Năm ngày?...
...Tút..Tút..Tút...
Không nói hết câu, anh vội vứt điện thoại ra sau đầu, lao ra thang máy truyền tống tới mặt đất. Nhân viên tiếp tân thấy Dạ Trạch đi ra từ văn phòng, cúi đầu chào. Gần tới cửa, anh đột nhiên xoay người, chỉ vào người tiếp tân:
- Báo cấp cao huy động nhân sự đi tìm người. Kháng lệnh lập tức gọi Đường Thụy đến chém chết!
Năm ngày, 120 tiếng. Thời tiết ở Pháp rất lạnh, không nơi nương tựa, cô có thể chống chọi bao lâu chứ?
Lam Uyên, đợi anh!
------------------------------
Viên cảnh sát áp giải lặng lẽ nhìn cô gái nhỏ chìm xuống lòng sông, môi mím thành một đường thẳng, mặt không đổi sắc mà bỏ đi. Dù sao cũng chẳng phải là người đầu tiên dùng cách này chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.