Chương 19
Bất Lực
15/08/2019
Một số điện thoại lạ gọi đến máy Lam Uyên, che kín màn hình hiển thị trang web. Cô gạt sang nút nghe, áp lên tai:
- Uy, ai vậy ạ?
- Xin chào, cho hỏi đây có phải số của tác giả tác phẩm 'Phồn hoa' không?
- Đúng vậy
- Tốt rồi, nhà xuất bản Kinh Bắc chúng tôi muốn hẹn gặp cô một chút. Tháng trước tổng biên đã duyệt hồ sơ tác phẩm của cô, đang chờ cô liên lạc. Nhưng mà đến hôm nay vẫn chưa có xác nhận, chúng tôi gọi tới xem có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?
- A, không có gì. Tôi lập tức kiểm tra email gửi lại các cô. Còn có... lịch gặp mặt có thể để tới tuần sau hay không? Tôi vừa bị chấn thương một chút, đi không tiện.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng trao đổi giữa mấy người cùng tiếng giấy tờ lật qua loạt soạt. Qua nửa phút, người liên lạc lên tiếng:
- Được, cô nghỉ ngơi thật tốt. Ngày 26 chúng ta gặp mặt, có thay đổi gì thêm tôi liền thông báo cô một tiếng.
Cúp máy, Lam Uyên nằm trên giường cười mãn nguyện.
Còn nhớ khi đang du học cô bắt đầu sáng tác truyện bởi vì thiếu tiền ăn tiêu, sau đó hàng ngày cặm cụi tranh thủ từng phút từng giây để soạn bản thảo đăng lên. Những ngày đầu khó khăn biết mấy, đăng một chương mới cũng không ai thèm để ý. Có lúc xấu hổ không muốn viết tiếp, nhưng cái đói đang đè lên đầu khiến cô kiên trì làm nhà văn, cần mẫn mỗi ngày hai nghìn chữ. Cuối cùng, bộ truyện của cô dần có một lượng độc giả nhất định, bắt đầu có được thành công.
Sau khi về nước, công việc kiếm thêm thu nhập kia cũng không cần nữa, sớm hoàn thành một tác phẩm ba nghìn chương.
Vừa rồi có tour đi Thượng Hải, trở lại thành phố cô từng học, cô mới hoài niệm một chút, mở trang web đăng truyện lên ngắm nghía. Vô tình thấy thông tin tuyển chọn tác phẩm của Nhà xuất bản Kinh Bắc, liền đăng kí 'Phồn hoa' tham gia thử vận may.
Thật không ngờ số phận chó má đen đủi của cô đột nhiên bừng sáng, vượt mặt mấy nhân vật lớn, văn án được duyệt qua.
Sau khi cô đi gặp mặt tổng biên, đạt thành hợp đồng, 'Phồn hoa' nhanh chóng được in ra lần đầu 5000 bản.
Tác phẩm nhỏ bé này lại may mắn đạt được tiếng vang khi lọt vào mắt xanh của một streamer nữ nổi tiếng, được cô hăng hái review.
Lần thứ hai, nhà xuất bản liên lạc với Lam Uyên muốn làm một thương vụ lớn hơn, tiếp tục cho ra 15000 bản truyện 'Phồn hoa', đáp ứng nhu cầu của các fan.
Hợp đồng thứ hai đạt được suôn sẻ cũng là lúc cô bắt đầu trở lại làm một hướng dẫn viên du lịch tăng động. Lộ trình tháng tư khởi đầu bằng tour Nam Kinh 3 ngày 2 đêm và tour Singapore 7 ngày 6 đêm.
Vì công việc phải liên tục di chuyển nên số điện thoại của cô thời gian này rất ít liên lạc được. Cho tới khi hoàn tất hai chuyến đi, nửa tháng đã trôi qua mất. Máy bay hạ cánh, cô kiểm tra di động, phát hiện Dạ Trạch ba ngày nay gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc.
Con hàng này nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không sẽ không điên cuồng tìm cô như thế. Lam Uyên không kịp nghỉ ngơi, bắt taxi đến căn hộ của anh.
Sau lần cô bấm thang máy lên trước rồi phải ngồi lê dưới đất chờ anh mở cửa, Dạ Trạch đưa cho cô chìa khóa sơ cua của căn hộ này, miễn cho người đi lại qua đây có ý nghĩ sai lệch về phẩm cách của anh. Nhưng từ dạo đó cô cũng không dùng đến chìa khóa nhà anh, tiện tay vứt nó một góc dưới đáy túi xách. Lam Uyên bất chợt cảm thấy biết ơn sự 'tiện tay' của mình, vội vã tra chìa vào ổ, mở cửa.
- Uy, ai vậy ạ?
- Xin chào, cho hỏi đây có phải số của tác giả tác phẩm 'Phồn hoa' không?
- Đúng vậy
- Tốt rồi, nhà xuất bản Kinh Bắc chúng tôi muốn hẹn gặp cô một chút. Tháng trước tổng biên đã duyệt hồ sơ tác phẩm của cô, đang chờ cô liên lạc. Nhưng mà đến hôm nay vẫn chưa có xác nhận, chúng tôi gọi tới xem có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?
- A, không có gì. Tôi lập tức kiểm tra email gửi lại các cô. Còn có... lịch gặp mặt có thể để tới tuần sau hay không? Tôi vừa bị chấn thương một chút, đi không tiện.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng trao đổi giữa mấy người cùng tiếng giấy tờ lật qua loạt soạt. Qua nửa phút, người liên lạc lên tiếng:
- Được, cô nghỉ ngơi thật tốt. Ngày 26 chúng ta gặp mặt, có thay đổi gì thêm tôi liền thông báo cô một tiếng.
Cúp máy, Lam Uyên nằm trên giường cười mãn nguyện.
Còn nhớ khi đang du học cô bắt đầu sáng tác truyện bởi vì thiếu tiền ăn tiêu, sau đó hàng ngày cặm cụi tranh thủ từng phút từng giây để soạn bản thảo đăng lên. Những ngày đầu khó khăn biết mấy, đăng một chương mới cũng không ai thèm để ý. Có lúc xấu hổ không muốn viết tiếp, nhưng cái đói đang đè lên đầu khiến cô kiên trì làm nhà văn, cần mẫn mỗi ngày hai nghìn chữ. Cuối cùng, bộ truyện của cô dần có một lượng độc giả nhất định, bắt đầu có được thành công.
Sau khi về nước, công việc kiếm thêm thu nhập kia cũng không cần nữa, sớm hoàn thành một tác phẩm ba nghìn chương.
Vừa rồi có tour đi Thượng Hải, trở lại thành phố cô từng học, cô mới hoài niệm một chút, mở trang web đăng truyện lên ngắm nghía. Vô tình thấy thông tin tuyển chọn tác phẩm của Nhà xuất bản Kinh Bắc, liền đăng kí 'Phồn hoa' tham gia thử vận may.
Thật không ngờ số phận chó má đen đủi của cô đột nhiên bừng sáng, vượt mặt mấy nhân vật lớn, văn án được duyệt qua.
Sau khi cô đi gặp mặt tổng biên, đạt thành hợp đồng, 'Phồn hoa' nhanh chóng được in ra lần đầu 5000 bản.
Tác phẩm nhỏ bé này lại may mắn đạt được tiếng vang khi lọt vào mắt xanh của một streamer nữ nổi tiếng, được cô hăng hái review.
Lần thứ hai, nhà xuất bản liên lạc với Lam Uyên muốn làm một thương vụ lớn hơn, tiếp tục cho ra 15000 bản truyện 'Phồn hoa', đáp ứng nhu cầu của các fan.
Hợp đồng thứ hai đạt được suôn sẻ cũng là lúc cô bắt đầu trở lại làm một hướng dẫn viên du lịch tăng động. Lộ trình tháng tư khởi đầu bằng tour Nam Kinh 3 ngày 2 đêm và tour Singapore 7 ngày 6 đêm.
Vì công việc phải liên tục di chuyển nên số điện thoại của cô thời gian này rất ít liên lạc được. Cho tới khi hoàn tất hai chuyến đi, nửa tháng đã trôi qua mất. Máy bay hạ cánh, cô kiểm tra di động, phát hiện Dạ Trạch ba ngày nay gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc.
Con hàng này nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không sẽ không điên cuồng tìm cô như thế. Lam Uyên không kịp nghỉ ngơi, bắt taxi đến căn hộ của anh.
Sau lần cô bấm thang máy lên trước rồi phải ngồi lê dưới đất chờ anh mở cửa, Dạ Trạch đưa cho cô chìa khóa sơ cua của căn hộ này, miễn cho người đi lại qua đây có ý nghĩ sai lệch về phẩm cách của anh. Nhưng từ dạo đó cô cũng không dùng đến chìa khóa nhà anh, tiện tay vứt nó một góc dưới đáy túi xách. Lam Uyên bất chợt cảm thấy biết ơn sự 'tiện tay' của mình, vội vã tra chìa vào ổ, mở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.