Chương 36
Bất Lực
15/08/2019
Lam Uyên không cần gõ cửa Vân Triệt đã tự mình đi ra:
- Chúng ta đi ăn một chút, sau đó anh đưa em về chỗ cậu ta lấy đồ.
Vừa nói, anh vừa đi thẳng tới, xoay nắm đấm mở cửa ra. Lam Uyên nhìn hành động của anh, mắt nheo lại:
- Cái cửa đó thật là không khóa?
Vân Triệt ngẩn người một lúc, sau khi hiểu ra cô đang nói tới cái gì, lập tức giải thích:
- Cái này là cảm ứng sinh trắc học!
Ừ, có thể hiểu rằng nhà anh giàu, anh tùy ý lắp cái gì hơn người đều khả thi. Lam Uyên không dám há hốc mồm ra nữa, nhanh chóng xỏ giày đi ra ngoài.
Cánh cửa ngàn vàng vừa khép lại, có người gọi đến Vân Triệt. Cô biết điều tránh ra một đoạn cách đó không xa chờ anh nghe máy. Anh ậm ừ một lúc, đưa máy cho cô:
- Hàn Mịch Nguyên nói muốn gặp em.
Lam Uyên nhận lấy di động của anh, áp lên tai:
- Uy, A Nguyên? Có chuyện gì?
- Chị gái nhỏ, anh Dạ Trạch nói cần gặp riêng chị một lát.
- Cậu ta không phải lại lên cơn gì chứ?
- Không có, mấy ngày nay đều đã ổn định. Có điều biểu hiện vừa rồi rất gấp gáp...
- Được rồi, chị tới ngay.
- A, chị, em quên mất... _ Mịch Nguyên lại lớn tiếng gọi _ Có người gọi đến điện thoại chị, anh Trạch bắt máy rồi. Bất quá cũng không có nói cái gì.
Lam Uyên đoán chắc chín phần người gọi là quản lý công ty lữ hành, chỉ "Ừ" một tiếng, tạm biệt cô gái rồi trả lại đồ cho Vân Triệt.
Anh sinh ra đã là niềm kiêu hãnh của gia tộc, tiếp nhận sự chú ý của tất cả mọi người.
Anh có tướng mạo phi phàm, có tài năng xuất chúng, có gia thế lớn mạnh chống lưng. Luận về tình về lý, Doãn Vân Triệt từ giây phút chào đời đã định sẵn là ở vạch đích, cho nên, anh có quyền kiêu ngạo, có quyền nhìn xuống vạn vật ở dưới chân mình.
Mười ba tuổi, thế nhưng anh lại vấp ngã: trong kì thi chọn lọc học sinh, chủ quan nghĩ rằng, chỉ cần bước vào phòng thi làm bài cho vừa đủ điểm sàn, vẫn có thể ung dung xuyên qua kì thi.
Đáng tiếc, năm ấy bột phát một thí sinh đạt điểm tối đa, thăng tới top1, đồng thời đẩy anh đang đứng đúng ở vạch điểm sàn xuống dưới, loại Vân Triệt từ lớp chọn đứng đầu trường ra ngoài.
Vân Triệt cay đắng nhận thất bại đầu tiên trong đời dưới bàn tay của Trang Tịnh Mi. Anh cảm thấy vô cùng khó chịu, vốn dĩ vị trí trên cao kia là của anh.
Dần dần, Vân Triệt nhận ra, Trang Tịnh Mi thật ra cũng rất xứng đáng với vị trí này, đây hoàn toàn là thực lực của cô cố gắng đạt tới. Tuy rằng anh không còn thuộc về tập thể trí thức cao cấp kia nữa, nhưng trong lòng không hề khó chịu, ngược lại còn dần nảy sinh tình cảm với người con gái ưu tú nọ.
Thời điểm anh chuyển đến lớp học thấp hơn, xuất hiện một cô gái kì lạ luôn bám lấy anh: Vũ Lam Uyên.
So với Trang Tịnh Mi, Vũ Lam Uyên chả là cái thá gì cả, diện mạo, tài năng, học lực tới gia cảnh đều bình thường.
Anh luôn không cho cô gái này sắc mặt tốt bao giờ, căn bản cô ta khômg cùng đẳng cấp với anh. Vậy mà cô trước sau nhất quyết dính anh. Rốt cục, Vân Triệt mất kiên nhẫn mắng Lam Uyên:
- Dựa vào cái gì cô còn muốn tiếp cận tôi? Cô một cái móng tay cũng không xứng!
- Tại sao tôi lại không xứng? _ Lam Uyên mở to mắt nhìn _ Chỉ dựa vào mấy biểu hiện tôi bày ra mà đánh giá thôi sao?
Cậu ấm họ Doãn nhíu mày, khoanh tay trước ngực ngạo nghễ:
- Cô chẳng là cái gì cả, tất cả mọi người đều đứng trên cô.
Lam Uyên mười lăm tuổi bất động thanh sắc:
- Chính vì tôi tài giỏi hơn người, tôi mới không cần chi li những thứ vụn vặt tầm thường này, chúng căn bản chẳng đáng để tôi nhấc tay. Họ muốn cười tôi, mặc họ cười, chỉ cần mình tôi biết sự thật này là được, thật không biết đang là ai khinh thường ai đâu.
Sau đó, để chứng minh năng lực siêu cường của mình, Vũ Lam Uyên không ngại đi giật top1 của Trang Tịnh Mi liền một năm. Mỗi lần bài kiểm tra trả về, Vân Triệt mặt lại đen thêm, trên đầu anh lại có thêm một nữ nhân tung hoành ngang dọc... mà nữ nhân này còn liễu lĩnh thay đổi bản thân, đăng kí cuộc thi sắc đẹp ao làng của trung học Đông Đô, mang về giải nhì. Thật sự mà nói, nếu không phải cô gái ấy nhất quyết mặc áo phông quần bò để biểu diễn tiết mục múa vòng chung kết thì cũng không đến nỗi mất oan vòng nguyệt quế...
Trước đây Tịnh Mi từng dạy cho anh phải không ngừng cố gắng, không được chủ quan, đối với thứ mình chú ý, bỏ ra công sức mới đạt được thành công.
Sau này có một Lam Uyên bất cần đời xông xáo tẩy não anh, đem mấy ngàn kế sách đi đường tắt lối mòn tới vạch đích cùng toàn bộ tư tưởng "Ông đây là số 1, chỉ sau cô" nhồi vào đầu, hại anh lệch lạc thảm đến tam quan sụp đổ.
- Chúng ta đi ăn một chút, sau đó anh đưa em về chỗ cậu ta lấy đồ.
Vừa nói, anh vừa đi thẳng tới, xoay nắm đấm mở cửa ra. Lam Uyên nhìn hành động của anh, mắt nheo lại:
- Cái cửa đó thật là không khóa?
Vân Triệt ngẩn người một lúc, sau khi hiểu ra cô đang nói tới cái gì, lập tức giải thích:
- Cái này là cảm ứng sinh trắc học!
Ừ, có thể hiểu rằng nhà anh giàu, anh tùy ý lắp cái gì hơn người đều khả thi. Lam Uyên không dám há hốc mồm ra nữa, nhanh chóng xỏ giày đi ra ngoài.
Cánh cửa ngàn vàng vừa khép lại, có người gọi đến Vân Triệt. Cô biết điều tránh ra một đoạn cách đó không xa chờ anh nghe máy. Anh ậm ừ một lúc, đưa máy cho cô:
- Hàn Mịch Nguyên nói muốn gặp em.
Lam Uyên nhận lấy di động của anh, áp lên tai:
- Uy, A Nguyên? Có chuyện gì?
- Chị gái nhỏ, anh Dạ Trạch nói cần gặp riêng chị một lát.
- Cậu ta không phải lại lên cơn gì chứ?
- Không có, mấy ngày nay đều đã ổn định. Có điều biểu hiện vừa rồi rất gấp gáp...
- Được rồi, chị tới ngay.
- A, chị, em quên mất... _ Mịch Nguyên lại lớn tiếng gọi _ Có người gọi đến điện thoại chị, anh Trạch bắt máy rồi. Bất quá cũng không có nói cái gì.
Lam Uyên đoán chắc chín phần người gọi là quản lý công ty lữ hành, chỉ "Ừ" một tiếng, tạm biệt cô gái rồi trả lại đồ cho Vân Triệt.
Anh sinh ra đã là niềm kiêu hãnh của gia tộc, tiếp nhận sự chú ý của tất cả mọi người.
Anh có tướng mạo phi phàm, có tài năng xuất chúng, có gia thế lớn mạnh chống lưng. Luận về tình về lý, Doãn Vân Triệt từ giây phút chào đời đã định sẵn là ở vạch đích, cho nên, anh có quyền kiêu ngạo, có quyền nhìn xuống vạn vật ở dưới chân mình.
Mười ba tuổi, thế nhưng anh lại vấp ngã: trong kì thi chọn lọc học sinh, chủ quan nghĩ rằng, chỉ cần bước vào phòng thi làm bài cho vừa đủ điểm sàn, vẫn có thể ung dung xuyên qua kì thi.
Đáng tiếc, năm ấy bột phát một thí sinh đạt điểm tối đa, thăng tới top1, đồng thời đẩy anh đang đứng đúng ở vạch điểm sàn xuống dưới, loại Vân Triệt từ lớp chọn đứng đầu trường ra ngoài.
Vân Triệt cay đắng nhận thất bại đầu tiên trong đời dưới bàn tay của Trang Tịnh Mi. Anh cảm thấy vô cùng khó chịu, vốn dĩ vị trí trên cao kia là của anh.
Dần dần, Vân Triệt nhận ra, Trang Tịnh Mi thật ra cũng rất xứng đáng với vị trí này, đây hoàn toàn là thực lực của cô cố gắng đạt tới. Tuy rằng anh không còn thuộc về tập thể trí thức cao cấp kia nữa, nhưng trong lòng không hề khó chịu, ngược lại còn dần nảy sinh tình cảm với người con gái ưu tú nọ.
Thời điểm anh chuyển đến lớp học thấp hơn, xuất hiện một cô gái kì lạ luôn bám lấy anh: Vũ Lam Uyên.
So với Trang Tịnh Mi, Vũ Lam Uyên chả là cái thá gì cả, diện mạo, tài năng, học lực tới gia cảnh đều bình thường.
Anh luôn không cho cô gái này sắc mặt tốt bao giờ, căn bản cô ta khômg cùng đẳng cấp với anh. Vậy mà cô trước sau nhất quyết dính anh. Rốt cục, Vân Triệt mất kiên nhẫn mắng Lam Uyên:
- Dựa vào cái gì cô còn muốn tiếp cận tôi? Cô một cái móng tay cũng không xứng!
- Tại sao tôi lại không xứng? _ Lam Uyên mở to mắt nhìn _ Chỉ dựa vào mấy biểu hiện tôi bày ra mà đánh giá thôi sao?
Cậu ấm họ Doãn nhíu mày, khoanh tay trước ngực ngạo nghễ:
- Cô chẳng là cái gì cả, tất cả mọi người đều đứng trên cô.
Lam Uyên mười lăm tuổi bất động thanh sắc:
- Chính vì tôi tài giỏi hơn người, tôi mới không cần chi li những thứ vụn vặt tầm thường này, chúng căn bản chẳng đáng để tôi nhấc tay. Họ muốn cười tôi, mặc họ cười, chỉ cần mình tôi biết sự thật này là được, thật không biết đang là ai khinh thường ai đâu.
Sau đó, để chứng minh năng lực siêu cường của mình, Vũ Lam Uyên không ngại đi giật top1 của Trang Tịnh Mi liền một năm. Mỗi lần bài kiểm tra trả về, Vân Triệt mặt lại đen thêm, trên đầu anh lại có thêm một nữ nhân tung hoành ngang dọc... mà nữ nhân này còn liễu lĩnh thay đổi bản thân, đăng kí cuộc thi sắc đẹp ao làng của trung học Đông Đô, mang về giải nhì. Thật sự mà nói, nếu không phải cô gái ấy nhất quyết mặc áo phông quần bò để biểu diễn tiết mục múa vòng chung kết thì cũng không đến nỗi mất oan vòng nguyệt quế...
Trước đây Tịnh Mi từng dạy cho anh phải không ngừng cố gắng, không được chủ quan, đối với thứ mình chú ý, bỏ ra công sức mới đạt được thành công.
Sau này có một Lam Uyên bất cần đời xông xáo tẩy não anh, đem mấy ngàn kế sách đi đường tắt lối mòn tới vạch đích cùng toàn bộ tư tưởng "Ông đây là số 1, chỉ sau cô" nhồi vào đầu, hại anh lệch lạc thảm đến tam quan sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.