Chương 47
Bất Lực
15/08/2019
Năm xưa mỗi lần Lam Uyên bị rượt đuổi đều là Thập Nhất lén lút dẫn cô chạy đi trốn. Bộ dáng nhóc con này vốn gầy gò thấp
nhỏ qua thời gian lại phát triển thật tốt, có da có thịt, có cơ có múi,
cao hơn cô mấy cái đầu, thuận tiện làm thành bia đỡ đạn.
- A Thất! A Bát! Cứu ta!
Sức khỏe của Đại Ca không phải có thể đùa, dùng ba chiêu liền khiến số bảy, số tám không động đậy được cùng lúc làm Thập Nhất chật vật tránh né, lộ ra sơ hở cho cánh tay lực lưỡng của hắn thô bạo bắt lấy eo cô.
Lam Uyên không cam tâm "A" lên một tiếng, cơ thể nhẹ bẫng quay cuồng mấy vòng đã đi ra khỏi thang máy, đập mạnh vào ngực Đại Ca.
Có cảm giác gì? Còn có thể có cái cảm giác gì? Cô đập mạnh tới chảy máu mũi luôn rồi đây. Đừng có đùa với đám cao to đen hôi này a.
Đau muốn khóc nhưng không thể khóc. Lam Uyên phẫn uất lấy tay giữ lấy cái mũi xấu xí của mình, tung cú đá thần sầu phát tiết lên chân giữa Đại Ca:
- Gãy mũi bà đây rồi!
Bất quá, hắn lại tránh được, ánh mắt đảo từ trên người Thập Nhất, Thất, Bát sang Lam Uyên:
- Hừ ... đáng đời!
- Chuyện gì để sau đi, chảy máu nhiều không tốt.
Vân Triệt góp lời, Đại Ca như nhận ra cái gì, hỏi lại:
- Cậu quen cô ta?
- Là người yêu ...
"..cũ!" _ Lam Uyên nén đau thương, gằn giọng bổ sung thêm, chỉ sợ giọng điệu không đủ mạnh để người khác nhớ kĩ hai người sớm đã chia tay.
Đôi tay họ Doãn đang vươn ra định xem cái mũi nhỏ khựng lại, vẻ mặt hiện rõ ba chữ "Không hài lòng".
Lam Uyên từ khi nghe Dạ Trạch chính miệng kể lại tội ác của Vân Triệt trong lòng đã nảy sinh một bức tường bài xích. Thậm chí, cô hiện tại vì muốn cô lập anh, không ngại ôm lấy tay Đại Ca tránh xa tầm với anh, dùng giọng thập phần mệt mỏi:
- Đi thôi. Thật quá khó chịu...
Đuôi mày đội trưởng khẽ nhướn lên, môi mỏng cười như không cười, không để cô gái trong lòng xấu mặt, giọng ngâm trầm trầm ở cổ họng đáp lại:
- Ừ!
- A Thất! A Bát! Cứu ta!
Sức khỏe của Đại Ca không phải có thể đùa, dùng ba chiêu liền khiến số bảy, số tám không động đậy được cùng lúc làm Thập Nhất chật vật tránh né, lộ ra sơ hở cho cánh tay lực lưỡng của hắn thô bạo bắt lấy eo cô.
Lam Uyên không cam tâm "A" lên một tiếng, cơ thể nhẹ bẫng quay cuồng mấy vòng đã đi ra khỏi thang máy, đập mạnh vào ngực Đại Ca.
Có cảm giác gì? Còn có thể có cái cảm giác gì? Cô đập mạnh tới chảy máu mũi luôn rồi đây. Đừng có đùa với đám cao to đen hôi này a.
Đau muốn khóc nhưng không thể khóc. Lam Uyên phẫn uất lấy tay giữ lấy cái mũi xấu xí của mình, tung cú đá thần sầu phát tiết lên chân giữa Đại Ca:
- Gãy mũi bà đây rồi!
Bất quá, hắn lại tránh được, ánh mắt đảo từ trên người Thập Nhất, Thất, Bát sang Lam Uyên:
- Hừ ... đáng đời!
- Chuyện gì để sau đi, chảy máu nhiều không tốt.
Vân Triệt góp lời, Đại Ca như nhận ra cái gì, hỏi lại:
- Cậu quen cô ta?
- Là người yêu ...
"..cũ!" _ Lam Uyên nén đau thương, gằn giọng bổ sung thêm, chỉ sợ giọng điệu không đủ mạnh để người khác nhớ kĩ hai người sớm đã chia tay.
Đôi tay họ Doãn đang vươn ra định xem cái mũi nhỏ khựng lại, vẻ mặt hiện rõ ba chữ "Không hài lòng".
Lam Uyên từ khi nghe Dạ Trạch chính miệng kể lại tội ác của Vân Triệt trong lòng đã nảy sinh một bức tường bài xích. Thậm chí, cô hiện tại vì muốn cô lập anh, không ngại ôm lấy tay Đại Ca tránh xa tầm với anh, dùng giọng thập phần mệt mỏi:
- Đi thôi. Thật quá khó chịu...
Đuôi mày đội trưởng khẽ nhướn lên, môi mỏng cười như không cười, không để cô gái trong lòng xấu mặt, giọng ngâm trầm trầm ở cổ họng đáp lại:
- Ừ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.