Chương 66
Bất Lực
16/08/2019
Vân Triệt hít vào một ngụm khí, môi mím lại, sau
đó quay sang hộc để đồ cạnh cửa xe lấy ra một hộp giấy, cầm tay Lam Uyên nhẹ nhàng lau kĩ từng tấc da cô vừa đánh vào mặt anh:
- Có bị đau tay không?
Nhân vật được hỏi có phần ngỡ ngàng, hoàn toàn bị động trước hành động đáp trả kỳ lạ của đối phương.
Hình ảnh ân cần dịu dàng này đã từng quen thuộc biết mấy. Trong chốc lát, cô như chìm vào mộng cảnh, trở lại thời học sinh tươi đẹp.
Mười năm trước, cô và anh xảy ra tranh cãi, chiến tranh lạnh liền một tháng. Một tháng này, có kẻ liên tục theo đuổi cô không dứt, khiến cô nổi giận ra tay đánh người. Bất quá, đánh người ta đến tả tơi, bản thân cô cánh tay cùng cẳng tay đều đau nhức. Mỗi lần như vậy, anh đều xuất hiện, mang khăn lạnh chườm tay cô, cũng hỏi một câu giống như thế, không hề để ý giữa hai người là đang giận dỗi nhau.
Bất quá, thời gian trôi qua, lòng người đổi thay, cùng một tràng cảnh mà lòng ai đã lạnh mất rồi.
Lam Uyên rụt tay lại, ngồi dịch ra sát cửa, thái độ chán ghét.
Lần thứ hai đến nhà Vân Triệt, cô phát hiện cái biệt thự này có phần rất quen thuộc.
Năm thứ ba bên nhau, vào sinh nhật anh mười tám tuổi, cô nửa đêm đi xe đến nhà anh, chỉ để hoàn thành mục tiêu trở thành người đầu tiên ở cạnh anh đón tuổi mới.
Thời điểm đó, căn biệt này không có nhiều hoa cỏ sinh động như hiện tại. Trái lại, xung quanh đều hoang vu, vườn tược ảm đạm vô cùng.
Quá khứ ở chỗ này, cô bị anh mắng một trận, quay lưng bỏ lại cô bên ngoài. Không đùa đâu, là thật đấy! Nửa đêm nửa hôm đến nhà bạn trai gọi cửa, bị đuổi là đúng. Bất quá, rõ ràng lúc cô đứng bên ngoài nhìn vào thấy đèn điện sáng trưng mới gọi song... mà thôi, kệ đi. Quan trọng chính là trên đường quay về, cô bị tai nạn, gãy xương sườn số 9. Cứ tưởng tượng nhị vị phụ huynh nhà cô phát rồ lên khi một giờ sáng bệnh viện gọi tới nhận con đi... Chính là đinh ninh nghĩ rằng khuê nữ nhà mình đang ngủ ngon tầng trên thì có người thông báo tới bệnh xá với con, chả giật mình shock nặng ấy chứ: bảo bối nhà họ khuya khoắt đi tìm gặp bạn trai, bị bạn trai đuổi về, cuối cùng không may bị tai nạn (nghiệp quật)!
Chính cái kỷ niệm không hay ho gì này vô tình gợi ra cho cô một chuyện quan trọng khác: Biệt thự này là làm theo bản thiết kế của cô!
Vân Triệt có bao nhiêu cái nhà cô không rõ, nhưng rõ ràng nhất: căn nhà chung của anh và ba mẹ vì cô mà thay đổi, giống như... giống như... Lam Uyên nghẹn lời, không phải anh định đưa cô về đây ở chứ? Mặc dù trước đây cô khi cô vẽ cái bản thiết kế xây dựng kia có nói mong muốn của cô là sau khi cử hành hôn lễ, sẽ sống chung với anh ở một biệt thự như vậy... Bất quá, nhiều năm bẵng qua rồi, hai người đã chia tay, anh còn để ý làm cái gì?
- Có bị đau tay không?
Nhân vật được hỏi có phần ngỡ ngàng, hoàn toàn bị động trước hành động đáp trả kỳ lạ của đối phương.
Hình ảnh ân cần dịu dàng này đã từng quen thuộc biết mấy. Trong chốc lát, cô như chìm vào mộng cảnh, trở lại thời học sinh tươi đẹp.
Mười năm trước, cô và anh xảy ra tranh cãi, chiến tranh lạnh liền một tháng. Một tháng này, có kẻ liên tục theo đuổi cô không dứt, khiến cô nổi giận ra tay đánh người. Bất quá, đánh người ta đến tả tơi, bản thân cô cánh tay cùng cẳng tay đều đau nhức. Mỗi lần như vậy, anh đều xuất hiện, mang khăn lạnh chườm tay cô, cũng hỏi một câu giống như thế, không hề để ý giữa hai người là đang giận dỗi nhau.
Bất quá, thời gian trôi qua, lòng người đổi thay, cùng một tràng cảnh mà lòng ai đã lạnh mất rồi.
Lam Uyên rụt tay lại, ngồi dịch ra sát cửa, thái độ chán ghét.
Lần thứ hai đến nhà Vân Triệt, cô phát hiện cái biệt thự này có phần rất quen thuộc.
Năm thứ ba bên nhau, vào sinh nhật anh mười tám tuổi, cô nửa đêm đi xe đến nhà anh, chỉ để hoàn thành mục tiêu trở thành người đầu tiên ở cạnh anh đón tuổi mới.
Thời điểm đó, căn biệt này không có nhiều hoa cỏ sinh động như hiện tại. Trái lại, xung quanh đều hoang vu, vườn tược ảm đạm vô cùng.
Quá khứ ở chỗ này, cô bị anh mắng một trận, quay lưng bỏ lại cô bên ngoài. Không đùa đâu, là thật đấy! Nửa đêm nửa hôm đến nhà bạn trai gọi cửa, bị đuổi là đúng. Bất quá, rõ ràng lúc cô đứng bên ngoài nhìn vào thấy đèn điện sáng trưng mới gọi song... mà thôi, kệ đi. Quan trọng chính là trên đường quay về, cô bị tai nạn, gãy xương sườn số 9. Cứ tưởng tượng nhị vị phụ huynh nhà cô phát rồ lên khi một giờ sáng bệnh viện gọi tới nhận con đi... Chính là đinh ninh nghĩ rằng khuê nữ nhà mình đang ngủ ngon tầng trên thì có người thông báo tới bệnh xá với con, chả giật mình shock nặng ấy chứ: bảo bối nhà họ khuya khoắt đi tìm gặp bạn trai, bị bạn trai đuổi về, cuối cùng không may bị tai nạn (nghiệp quật)!
Chính cái kỷ niệm không hay ho gì này vô tình gợi ra cho cô một chuyện quan trọng khác: Biệt thự này là làm theo bản thiết kế của cô!
Vân Triệt có bao nhiêu cái nhà cô không rõ, nhưng rõ ràng nhất: căn nhà chung của anh và ba mẹ vì cô mà thay đổi, giống như... giống như... Lam Uyên nghẹn lời, không phải anh định đưa cô về đây ở chứ? Mặc dù trước đây cô khi cô vẽ cái bản thiết kế xây dựng kia có nói mong muốn của cô là sau khi cử hành hôn lễ, sẽ sống chung với anh ở một biệt thự như vậy... Bất quá, nhiều năm bẵng qua rồi, hai người đã chia tay, anh còn để ý làm cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.