Chương 75
Bất Lực
16/08/2019
Dự tính ban đầu của Đại Tỷ là đưa Lam Uyên vào
giới giải trí lăn lộn. Chẳng qua, sau khi bàn tới tiền lương, cục cưng
lập tức lắc đầu nói không:
- Chị, em muốn làm quản lý nghệ sĩ!
Bà chị nhíu nhíu mày:
- Thù lao so với nghệ sĩ không kém, nhưng hoạt động thật nhiều...
Cô gái kia tặc lưỡi xua tay:
- Ít hay nhiều không quan trọng. Quan trọng là thời gian là... em chỉ thích ngắm thịt tươi, không thích làm thịt tươi.
Chốt lại phương án hoạt động, ngay ngày hôm sau, Đại Tỷ đưa Lam Uyên tới văn phòng công ty nhận việc.
Khi một xấp hồ sơ thông tin nghệ sĩ đưa đến tay, cô lập tức nổi lên hứng thú. Nhưng mà chẳng mấy chốc phấn khởi liền biến mất. Lam Uyên đặt tờ giấy cuối cùng xuống bàn, hướng Đại Tỷ ngả ngớn trên sofa phòng làm việc than thở:
- Chị, cái trình độ học thức này không ấn tượng!
Bà chị trợn mắt:
- Cái gì mà trình độ văn hóa không đủ ấn tượng? Đây toàn là những bông hoa sáng chói của Tổ quốc nha!
Lam Uyên cười cười, xun xoe đi tới ngồi cạnh:
- Không phải là không ấn tượng... chẳng qua, làm việc với nhau cũng cần có chút nhân duyên~
- Hừ. . . Ý cô là muốn như thế nào?
- Chút nữa, chị đem em đi gặp họ phỏng vấn một lát, có được không?
Đại Tỷ ngạo kiều không để ý tới Lam Uyên, sau khi mài dũa thật đẹp móng tay cái mới quay sang đáp lại:
- Sau đó thì sao nữa?
- A... để họ xem ai muốn đi theo em rồi tới lượt em hỏi họ một câu, thông qua liền cướp về tay thôi...
- Ồ... thật ra cũng không chờ lâu như thế!
Chị gái Đại Ca cười cười, khóe môi dương lên đắc ý, thò tay vào túi xách mở điện thoại di dộng gọi đi một cuộc.
Không tới ba mươi phút, tất cả mười sáu nghệ sĩ đã có mặt đông đủ.
Lam Uyên cố ý chọn ra mười sáu người lấy sáu nữ tiểu minh tinh. Thời điểm cô chỉ đích danh họ đi sang một căn phòng khác làm việc, một trong số nam nhân còn lại liền ý kiến:
- Tại sao chỉ có mấy cô gái này được chọn?
Cô xoay người về phía người nói, nếu không nhầm, cậu ta là ... ờm... cái gì đấy họ Kỳ... (hay là cậu ta họ Giang nhỉ?)
- Tôi không nhận nam nhân.
Một câu này để lại, cô mặc xác họ, dẫn sáu mỹ nhân đi làm việc.
Thật ra nguyên nhân này cũng không có gì kỳ quái... Cô là muốn phòng tránh tai nạn lao động, không để xảy ra scandal tình cảm giữa quản lý và nghệ sĩ mà thôi.
Lam Uyên cho rằng mối quan hệ giữa cô và thịt tươi trong tương lai gắn kết với nhau nhất chính là nhờ quan điểm về tiền bạc và công việc. Cho nên câu hỏi đầu tiên cô đặt ra chính là: "Trong các cô, ai làm nghệ sĩ để kiếm tiền?"
Tất cả đều lùi ra sau một bước, tỏ ý họ không phải đi làm vì tiền.
Lam Uyên "Ồ" lên một tiếng, thở dài thườn thượt, phẩm chất minh tinh ngày nay càng ngày càng kém. Cô nhún vai, phẩy tay ra hiệu cho sáu mỹ nữ ra ngoài, tay vươn ra nhấc máy điện thoại nội bộ công ty lên, bấm phím tắt gọi cho Đại Tỷ:
- Chị gái xinh đẹp, làm ơn dắt mấy cục bột còn lại sang đây được không?
Đầu dây bên kia nhanh như cắt phát ra chuỗi âm thanh "Tút... tút... tút" . Đồng thời cửa phòng mở ra, một hàng dọc mười mỹ nam tuấn tú muôn hình muôn vẻ nghiêm trang đứng. Lam Uyên chống tay lên bàn đỡ lấy cái cằm nhỏ, mắt đảo qua đảo lại trên người các nghệ sĩ, sau cùng khẽ thở dài ra một cái, không nặng không nhẹ đặt câu hỏi:
- Trong các cậu, ai đi làm vì tiền?
Nam nhân ngoại hình yêu nghiệt xinh đẹp mảnh mai vô cùng kiêu hãnh hếch mặt lên trần nhà:
- Lão tử đi làm để tiêu bớt tiền!
Lam Uyên môi không nhịn được cười thật tươi, cúi đầu tìm tòi hồ sơ của người này đặt sang một bên. Cô chỉ là cười thay cho cái số của mình, nhìn đi, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra. Cậu ta thì thừa tiền, cô thì thiếu tiền, nếu đã như vậy... đương nhiên không thể hợp tác bình thường, phải đào hắn về cho cô quẹt thẻ.
- Đào Đào đúng không? Góc tường nhà ngươi tốt, ta nhận ngươi là đệ tử, lại đây sư phụ đưa giấy chứng nhận nào~
- What? _ Mộc Đào trợn mắt nhìn Lam Uyên, xông tới ôm lấy hồ sơ của hắn bị cô in lên con dấu đỏ chót, thống khổ khuỵu xuống cạnh bàn tự kỷ _ Lão tử muốn đi theo Hoắc đại nhân a !!!
- Chị, em muốn làm quản lý nghệ sĩ!
Bà chị nhíu nhíu mày:
- Thù lao so với nghệ sĩ không kém, nhưng hoạt động thật nhiều...
Cô gái kia tặc lưỡi xua tay:
- Ít hay nhiều không quan trọng. Quan trọng là thời gian là... em chỉ thích ngắm thịt tươi, không thích làm thịt tươi.
Chốt lại phương án hoạt động, ngay ngày hôm sau, Đại Tỷ đưa Lam Uyên tới văn phòng công ty nhận việc.
Khi một xấp hồ sơ thông tin nghệ sĩ đưa đến tay, cô lập tức nổi lên hứng thú. Nhưng mà chẳng mấy chốc phấn khởi liền biến mất. Lam Uyên đặt tờ giấy cuối cùng xuống bàn, hướng Đại Tỷ ngả ngớn trên sofa phòng làm việc than thở:
- Chị, cái trình độ học thức này không ấn tượng!
Bà chị trợn mắt:
- Cái gì mà trình độ văn hóa không đủ ấn tượng? Đây toàn là những bông hoa sáng chói của Tổ quốc nha!
Lam Uyên cười cười, xun xoe đi tới ngồi cạnh:
- Không phải là không ấn tượng... chẳng qua, làm việc với nhau cũng cần có chút nhân duyên~
- Hừ. . . Ý cô là muốn như thế nào?
- Chút nữa, chị đem em đi gặp họ phỏng vấn một lát, có được không?
Đại Tỷ ngạo kiều không để ý tới Lam Uyên, sau khi mài dũa thật đẹp móng tay cái mới quay sang đáp lại:
- Sau đó thì sao nữa?
- A... để họ xem ai muốn đi theo em rồi tới lượt em hỏi họ một câu, thông qua liền cướp về tay thôi...
- Ồ... thật ra cũng không chờ lâu như thế!
Chị gái Đại Ca cười cười, khóe môi dương lên đắc ý, thò tay vào túi xách mở điện thoại di dộng gọi đi một cuộc.
Không tới ba mươi phút, tất cả mười sáu nghệ sĩ đã có mặt đông đủ.
Lam Uyên cố ý chọn ra mười sáu người lấy sáu nữ tiểu minh tinh. Thời điểm cô chỉ đích danh họ đi sang một căn phòng khác làm việc, một trong số nam nhân còn lại liền ý kiến:
- Tại sao chỉ có mấy cô gái này được chọn?
Cô xoay người về phía người nói, nếu không nhầm, cậu ta là ... ờm... cái gì đấy họ Kỳ... (hay là cậu ta họ Giang nhỉ?)
- Tôi không nhận nam nhân.
Một câu này để lại, cô mặc xác họ, dẫn sáu mỹ nhân đi làm việc.
Thật ra nguyên nhân này cũng không có gì kỳ quái... Cô là muốn phòng tránh tai nạn lao động, không để xảy ra scandal tình cảm giữa quản lý và nghệ sĩ mà thôi.
Lam Uyên cho rằng mối quan hệ giữa cô và thịt tươi trong tương lai gắn kết với nhau nhất chính là nhờ quan điểm về tiền bạc và công việc. Cho nên câu hỏi đầu tiên cô đặt ra chính là: "Trong các cô, ai làm nghệ sĩ để kiếm tiền?"
Tất cả đều lùi ra sau một bước, tỏ ý họ không phải đi làm vì tiền.
Lam Uyên "Ồ" lên một tiếng, thở dài thườn thượt, phẩm chất minh tinh ngày nay càng ngày càng kém. Cô nhún vai, phẩy tay ra hiệu cho sáu mỹ nữ ra ngoài, tay vươn ra nhấc máy điện thoại nội bộ công ty lên, bấm phím tắt gọi cho Đại Tỷ:
- Chị gái xinh đẹp, làm ơn dắt mấy cục bột còn lại sang đây được không?
Đầu dây bên kia nhanh như cắt phát ra chuỗi âm thanh "Tút... tút... tút" . Đồng thời cửa phòng mở ra, một hàng dọc mười mỹ nam tuấn tú muôn hình muôn vẻ nghiêm trang đứng. Lam Uyên chống tay lên bàn đỡ lấy cái cằm nhỏ, mắt đảo qua đảo lại trên người các nghệ sĩ, sau cùng khẽ thở dài ra một cái, không nặng không nhẹ đặt câu hỏi:
- Trong các cậu, ai đi làm vì tiền?
Nam nhân ngoại hình yêu nghiệt xinh đẹp mảnh mai vô cùng kiêu hãnh hếch mặt lên trần nhà:
- Lão tử đi làm để tiêu bớt tiền!
Lam Uyên môi không nhịn được cười thật tươi, cúi đầu tìm tòi hồ sơ của người này đặt sang một bên. Cô chỉ là cười thay cho cái số của mình, nhìn đi, kẻ ăn không hết người lần chẳng ra. Cậu ta thì thừa tiền, cô thì thiếu tiền, nếu đã như vậy... đương nhiên không thể hợp tác bình thường, phải đào hắn về cho cô quẹt thẻ.
- Đào Đào đúng không? Góc tường nhà ngươi tốt, ta nhận ngươi là đệ tử, lại đây sư phụ đưa giấy chứng nhận nào~
- What? _ Mộc Đào trợn mắt nhìn Lam Uyên, xông tới ôm lấy hồ sơ của hắn bị cô in lên con dấu đỏ chót, thống khổ khuỵu xuống cạnh bàn tự kỷ _ Lão tử muốn đi theo Hoắc đại nhân a !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.