Chương 92
Bất Lực
17/08/2019
Anh im lặng suy nghĩ. Đương nhiên những thứ xảy
ra ngoài xã hội anh đều thấy. Bất quá, đối với nguyên nhân Lam Uyên phải lặn lội tới Thượng Hải tránh chính biến thì có phần thái quá chăng?
Nếu như nói Vân Triệt thật sự yêu Lam Uyên thì anh có thể hiểu hắn bắt cô lại để bảo vệ cô. Chẳng qua, hắn ta chỉ giữ cô bên mình hai tháng, sau đó trả cô cho Đại Tỷ đem về đây phát triển, thật quá khó giải thích đi.
Bố cục thế giới hiện khá hỗn loạn. Vân Triệt tâm tư thâm sâu khó lường muốn tranh giành quyền lực, sử dụng thủ đoạn đi lên đứng đầu nước A, đắc tội với nhiều người. Người thân của hắn chắc chắn không tránh khỏi hiểm nguy rình rập. Lam Uyên trước đây công khai theo đuổi Vân Triệt, có một đoạn thời gian yêu đương nồng nhiệt, nếu như đối thủ biết Vân Triệt, không có lý nào không biết Lam Uyên là ai, có vị trí như thế nào với hắn. Cho nên, Doãn thống đốc nguyên lai vì bảo đảm an toàn mới buộc phải tiêm vào người cô thuốc an thần, dùng tốc độ nhanh nhất bình ổn tình hình mới trả người.
Tư duy đến đây, Dạ Trạch tự mình đúc kết mạch nhân quả: Bất kể họ Doãn hắn ta có mục đích gì, thời điểm Lam Uyên ở bên hắn không xảy ra thương tích, khẳng định mối quan hệ giữa hai người đặc biệt khác thường!
A... khác thường còn có một người nữa nha...
- Người sáng nay là ai? _ Anh hỏi.
Lam Uyên mắt nai chớp chớp:
- Cái con đỉa hình người đấy á?
Dạ Trạch chun mũi, trong đầu hiện ra bảy bảy bốn mươi chín khuôn mặt Thẩm Trác Nghiêm gắn trên thân sinh vật màu nâu đen nhớp nháp ngoe nguẩy liên tục... Được rồi, anh nhớ kỹ tiêu chuẩn nhan sắc của cô rồi.
Lam Uyên duỗi người, vươn vai cho bớt mỏi lưng:
- Thẩm Trác Nghiêm ảnh đế hắn là một siêu cấp nhà giàu não tàn~
Bàn chân cô đương thoái mái vô tình đạp trúng đũng quần Dạ Trạch. Cả hai đồng thời giật mình giật bắn ra sau. Anh bản năng ôm lấy họa mi hoảng hốt, lui ra xa bảo vệ giống nòi:
- Cậu con mẹ nó muốn tôi tuyệt tử tuyệt tôn à?
Lam Uyên hừ lạnh, vẻ mặt tỏ ý chán ghét:
- Thôi đi ông nội, buộc garo rồi muốn xạo ke...
Dạ Trạch chợt lạnh sống lưng. May mà anh không buột miệng nói ra cái gì.
Năm xưa kết thân với học bá Vũ Lam Uyên điều kiện tiên quyết chính là không phải con trai. Mà anh vì sự nghiệp tìm lại bạn gái mẫu giáo cũ đã đến bệnh viện làm giả một cái bệnh án cho cô nghiệm chứng anh không tính thuộc về nam giới...
Kết quả thành công, Lam Uyên thực sự coi Dạ Trạch thành chị em tốt mà đối xử, còn anh thực sự một thời gian dài không biết đến thế nào là phong hoa phóng túng (cho đến khi Vân Triệt xuất hiện).
Nếu như có một ngày Lam Uyên biết cô đã ăn chung, ỉa chung, ngủ chung với một thằng đực rựa... con mẹ nó anh thề anh sẽ nhảy sông tự tử. Thà tự sát còn để cô phát hiện anh thủ đoạn lừa lọc cô suốt... ờ... hình như là tám năm rồi...
Nếu như nói Vân Triệt thật sự yêu Lam Uyên thì anh có thể hiểu hắn bắt cô lại để bảo vệ cô. Chẳng qua, hắn ta chỉ giữ cô bên mình hai tháng, sau đó trả cô cho Đại Tỷ đem về đây phát triển, thật quá khó giải thích đi.
Bố cục thế giới hiện khá hỗn loạn. Vân Triệt tâm tư thâm sâu khó lường muốn tranh giành quyền lực, sử dụng thủ đoạn đi lên đứng đầu nước A, đắc tội với nhiều người. Người thân của hắn chắc chắn không tránh khỏi hiểm nguy rình rập. Lam Uyên trước đây công khai theo đuổi Vân Triệt, có một đoạn thời gian yêu đương nồng nhiệt, nếu như đối thủ biết Vân Triệt, không có lý nào không biết Lam Uyên là ai, có vị trí như thế nào với hắn. Cho nên, Doãn thống đốc nguyên lai vì bảo đảm an toàn mới buộc phải tiêm vào người cô thuốc an thần, dùng tốc độ nhanh nhất bình ổn tình hình mới trả người.
Tư duy đến đây, Dạ Trạch tự mình đúc kết mạch nhân quả: Bất kể họ Doãn hắn ta có mục đích gì, thời điểm Lam Uyên ở bên hắn không xảy ra thương tích, khẳng định mối quan hệ giữa hai người đặc biệt khác thường!
A... khác thường còn có một người nữa nha...
- Người sáng nay là ai? _ Anh hỏi.
Lam Uyên mắt nai chớp chớp:
- Cái con đỉa hình người đấy á?
Dạ Trạch chun mũi, trong đầu hiện ra bảy bảy bốn mươi chín khuôn mặt Thẩm Trác Nghiêm gắn trên thân sinh vật màu nâu đen nhớp nháp ngoe nguẩy liên tục... Được rồi, anh nhớ kỹ tiêu chuẩn nhan sắc của cô rồi.
Lam Uyên duỗi người, vươn vai cho bớt mỏi lưng:
- Thẩm Trác Nghiêm ảnh đế hắn là một siêu cấp nhà giàu não tàn~
Bàn chân cô đương thoái mái vô tình đạp trúng đũng quần Dạ Trạch. Cả hai đồng thời giật mình giật bắn ra sau. Anh bản năng ôm lấy họa mi hoảng hốt, lui ra xa bảo vệ giống nòi:
- Cậu con mẹ nó muốn tôi tuyệt tử tuyệt tôn à?
Lam Uyên hừ lạnh, vẻ mặt tỏ ý chán ghét:
- Thôi đi ông nội, buộc garo rồi muốn xạo ke...
Dạ Trạch chợt lạnh sống lưng. May mà anh không buột miệng nói ra cái gì.
Năm xưa kết thân với học bá Vũ Lam Uyên điều kiện tiên quyết chính là không phải con trai. Mà anh vì sự nghiệp tìm lại bạn gái mẫu giáo cũ đã đến bệnh viện làm giả một cái bệnh án cho cô nghiệm chứng anh không tính thuộc về nam giới...
Kết quả thành công, Lam Uyên thực sự coi Dạ Trạch thành chị em tốt mà đối xử, còn anh thực sự một thời gian dài không biết đến thế nào là phong hoa phóng túng (cho đến khi Vân Triệt xuất hiện).
Nếu như có một ngày Lam Uyên biết cô đã ăn chung, ỉa chung, ngủ chung với một thằng đực rựa... con mẹ nó anh thề anh sẽ nhảy sông tự tử. Thà tự sát còn để cô phát hiện anh thủ đoạn lừa lọc cô suốt... ờ... hình như là tám năm rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.