Chương 6
Hạ Long
03/03/2023
– Ngọc Nhi?
Nói là giữ bình tĩnh nhưng chỉ được câu đầu chứ đến câu thứ hai thì cô bắt đầu run rẩy, lắp bắp:
– Vâng…Là…Tôi…
– Sao cô có số của tôi? Mà giọng cô sao vậy?
– Tuấn Anh?
Cảm giác giọng của cô vừa run nhưng lại rất nghiêm trọng nên Tuấn Anh không thắc mắc tại sao nữa mà chỉ nói:
– Tôi nghe đây!
– Anh… Anh đến đây cứu con được không?
– …!!!
– Tuấn Anh! Tôi… Tôi biết anh sẽ rất bất ngờ và còn cả khinh thường tôi nữa nhưng thực sự là giữa chúng ta đã có một đứa con và giờ này nó rất cần sự giúp đỡ của anh!
Tuấn Anh vốn rất bình tĩnh và thính giác cũng rất tốt nhưng những lời anh vừa nghe thấy khiến anh không chỉ bị bất ngờ mà còn có chút không dám tin nữa, sợ điều vừa nghe được là nhầm lẫn nên anh hỏi lại cô với giọng hết sức nghiêm túc:
– Em vừa mới nói gì?
– Chúng ta thực sự có một đứa con trai!
– Có con?
– Xin lỗi đã giấu anh điều này nhưng có thể nào cho tôi giải thích sau được không? Thằng bé… Nó…Nó không còn thời gian chờ nữa, nếu chậm chễ rất có thể nó… hic…hic…
Dù là rất mập mờ, rất mông lung nhưng khi nghe cô nói đứa bé đang cần sự hỗ trợ của mình thì Tuấn Anh cũng không chậm trễ:
– Em đang ở đâu?
– Bệnh viện A trên Hà Nội! Anh lên tới nơi thì gọi tôi đón!
– Tôi biết rồi!
Tuấn Anh tắt điện thoại liền bảo Thiên Sơn đi cùng mình thì cậu ấy vội nhắc việc sắp làm:
– Sếp! Sắp đến giờ gặp khách hàng mà Sếp muốn đi đâu?
– Hoãn lại. À không. Ra xe nổ máy đi tôi sẽ gọi cho bố tôi ngay bây giờ!
– Chuyện…
– Làm nhanh không cần hỏi!
– Vâng… Vâng…
Ngồi lên xe là lúc Tuấn Anh kết nối được với máy điện thoại của bố Kiên, anh không kể lể nhiều mà chỉ nói nhờ ông xử lý công việc giùm mình:
– Bố à! Còn nửa tiếng nữa con có cuộc hẹn với khách hàng nhưng con có việc gấp phải đi ngay bây giờ, hoãn lại thì không tiện nên bố giúp con đi gặp họ nhé! Thư ký sẽ trao đổi với bố ngay bây giờ ạ. Còn việc còn rời đi đột xuất thì trong tối nay con sẽ báo cáo lại với bố ạ!
– Được rồi! Con cứ đi xử lý việc đi! Bố tin con sẽ không tự dưng mà bỏ việc công ty giữa chừng!
– Vâng. Con cảm ơn bố!
Thiên Sơn thấy Tuấn Anh gấp gáp mà nghiêm túc vậy thì cũng im lặng chạy theo địa chỉ anh nói nhưng gần tới nơi thì Tuấn Anh chủ động nói chuyện của mình:
– Tôi có một đứa con ba tuổi rồi đấy, cậu tin không?
– Sao ạ?
– Lúc trước Nhi mới gọi báo cho tôi biết và tôi đã rất sốc, nếu không phải là hôm nay đứa bé cần tôi giúp có lẽ sự thật này mãi bị chôn vùi!
– Thật… Thật vậy sao ạ?
– Lát nữa thì sẽ biết chính xác thôi!
Nhìn Tuấn Anh bóp trán ngồi tựa mình vào thành ghế thì Thiên Sơn cũng không hỏi thêm nữa mà tập trung chạy một mạch cho tới bệnh viện A. Vừa vào tới cổng viện cả hai đã thấy Ngọc Nhi đứng chờ ở đó rồi, nhìn bộ dạng hớt hơ hớt hải, lo lắng thế kia thì đoán chắc đứa bé bị rất nặng nên Thiên Sơn đỗ xe ở cổng để Tuấn Anh xuống trước.
Đúng là rất gấp gáp nên vừa thấy Tuấn Anh xuống khỏi xe là Ngọc Nhi vội vàng đi tới kéo tay anh nói trong nước mắt:
– Theo tôi nhanh lên!
– Đứa bé sao rồi?
Ngọc Nhi vừa kéo Tuấn Anh vừa kể chuyện của con ở trường:
– Sáng nay ở lớp thằng bé có tổ chức buổi buổi ngoại khóa nhỏ, lúc ấy hai cô giáo đang chuẩn bị đồ nên không có để ý hết được, chẳng biết bọn trẻ nô nhau như thế nào mà khi cô giáo phát hiện thì thằng bé bị chảy máu ở đầu tới sắp ngất đi rồi. Tôi tới bệnh viện thì không gặp được con vì nó đã được đẩy vào phòng cấp cứu và chỉ được thông báo tình trạng mất máu quá nhiều và cần được tiếp máu ngay, vì nhóm máu của con thuộc nhóm máu hiếm mà ở bệnh viện lại không còn máu dự trữ nên tôi chỉ nghĩ tới anh thôi.
– Vậy…
Tuấn Anh chưa kịp hỏi hết câu thì tiếng thang máy vang lên báo hiệu đến tầng, Ngọc Nhi không để tâm câu chuyện còn dở dang mà cô lại kéo anh đi nhanh về hướng phòng của bác sĩ, đưa anh vào tới nơi cô lại vội vàng nói trong nước mắt:
– Bác sĩ! Đây là bố của con trai cháu! Bác sĩ mau làm xét nghiệm để cứu thằng bé đi ạ!
– Được rồi! Người nhà bệnh nhân hãy bình tĩnh! Nếu đúng là bố đứa bé thì có cơ hội rồi!
– Bác sĩ mau giúp con cháu với ạ!
Thấy Nhi xúc động quá nên bác sĩ phải bảo y tá đưa cô ra ngoài còn mình thì ngồi lại làm việc với Tuấn Anh, sau khi lấy mẫu máu xét nghiệm có kết quả phù hợp thì Tuấn Anh được đưa vào phòng bệnh của con trai.
Suốt bốn năm im hơi lặng tiếng của Ngọc Nhi cùng với lời xác nhận không có hậu quả gì giữa hai người thì lúc này anh đang đứng đối diện với đứa con trai bé bỏng. Dù hiện giờ thằng bé đang nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái mét và bộ quần áo bệnh nhân thì bất cứ ai xa lạ cũng chỉ có thể gật đầu xác nhận đây là con anh chứ không thể lắc đầu vì từ đôi tai to cho đến cái mũi cao thẳng, dù đôi mắt con đang nhắm nghiền nhưng vẻ mặt này là của anh ngày nhỏ không khác được, ngay cả nốt ruồi nơi bàn tay trái cũng giống luôn. Không cần xét nghiệm thì nó nhất định là con của anh…
– Anh Tuấn Anh! Mời anh nằm xuống đây!
Tiếng cô ý tá vang lên nhắc nhở khiến Tuấn Anh có chút giật mình nhưng ngay sau đó anh vội tiến lại chiếc giường ngồi xuống thì cô ý tá lại nhắc:
– Anh nằm xuống đi! Sao cứ ngẩn người ra như lần đầu mới gặp con thế hả?
– À… Là tôi hơi lo lắng cho thằng bé!
– Có bố hiến máu kịp thời thế này thì bé sẽ mau khỏe lại thôi! Anh yên tâm đi nhé!
– Vâng. Cảm ơn cô!
Nằm giường bên này Tuấn Anh cứ mãi nhìn con trai không chớp mắt, thực sự là vừa bất ngờ nhưng lại có cả sự vui mừng, nếu bố mẹ anh gặp đứa bé này chắc cũng sẽ như anh, rất yêu thích nó. Ánh mắt ấm áp nhìn thằng bé chỉ dừng lại sau khi anh tiếp đủ lượng máu cần thiết. Tuấn Anh không được ở lại phòng bệnh cùng con mà phải qua một phòng khác nghỉ ngơi thì lúc này Ngọc Nhi bước vào, cũng đến lúc cô cần nghiêm túc nói rõ vấn đề cho anh nghe nhưng trước khi vào chuyện thì cô hỏi thăm sức khỏe của anh trước:
– Anh thấy sao rồi ạ?
– Tôi vẫn khỏe, còn thằng bé bác sĩ nói cũng ổn rồi nên em đừng quá lo!
– Cảm ơn anh rất nhiều nhưng tôi cũng xin lỗi anh vì đã giấu chuyện thằng bé mấy năm qua!
– Tôi nghĩ em làm vậy là có lí do nhưng dù là lí do gì thì tôi vẫn có quyền được biết sự có mặt của con trên đời này! Tôi nói vậy đúng chứ?
– Vâng. Là tôi không đúng nhưng thực sự là tôi không muốn gây phiền phức cho anh, giữa chúng ta vốn chẳng thân quen nếu chỉ vì cái thai mà giằng buộc chẳng phải là thiệt thòi cho anh hay sao, huống chi ngày đó là vì tôi mà anh bị liên lụy.
Biết rõ bản thân mình là người thiệt nhất sau khi bị bạn thân phản bội và tên bạn trai hắt hủi thế nhưng cô gái này vẫn còn nghĩ cho người bỗng dưng được hưởng lợi như anh. Dù là lợi đến bất ngờ và không do anh chủ động nhưng cái cảm giác mơ hồ của bốn năm về trước vẫn khiến anh còn lâng lâng, một cảm giác khó nói lên lời…
Nghe lời phân trần tâm sự lần này vẫn là ý tứ nghĩ cho anh thì Tuấn Anh không dễ dàng bỏ qua như lần trước mà anh nói thẳng ra suy nghĩ của mình:
– Chuyện cũng đã xảy ra rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa. Nếu em nói vẫn không muốn tôi liên quan thì tôi sẽ tôn trọng quyết định của em nhưng còn con thì tôi không thể xem như không có gì được. Về tình, về lý, về cả huyết thống tôi vẫn có quyền được trách nhiệm với con trai của mình vì thế từ nay tôi sẽ thay em chăm sóc nó!
– Anh… Anh nói thế là ý gì ạ?
– Ý tôi đã rất rõ ràng. Em vẫn là mẹ nó nhưng từ nay tôi sẽ đón nó về nuôi.
– Không được!
– Tại sao không được? Tôi cũng là bố nó mà!
– Tôi không thể xa con, con là tất cả của tôi. Mấy năm qua nếu không có nó tôi không biết mình gặng gượng được bao lâu. Anh có thể nhường tôi chăm lo cho con được không? Tôi hứa sẽ chăm sóc nó cẩn thận, không để xảy ra việc như lần này nữa!
Nhìn dáng vẻ khổ sở cầu xin của Ngọc Nhi thực sự Tuấn Anh không nỡ nhưng thằng bé cũng là con anh, mấy năm qua anh đã không được làm tròn trách nhiệm rồi giờ biết đến con mà bỏ lơ thì anh không làm được với thực lòng là anh cũng thích con rất nhiều nên dù có chút thương xót cô thì sau đó Tuấn Anh vẫn không đổi ý định:
– Mọi chuyện xảy ra với con người không ai có thể biết trước được nên em đừng có hứa! Tôi vẫn ý quyết định của mình là giành quyền nuôi con.
– Anh…
– Không cần nhiều lời nữa! Bốn năm qua em đã làm vai trò người mẹ rất tốt và tôi trân trọng điều đó nhưng từ giờ tôi sẽ thay em chăm sóc con. Em vẫn có thể đến thăm thằng bé mỗi khi em muốn tôi không cấm cản và cả bố mẹ em cũng vậy.
– Tôi không đồng ý!
– Tôi đang nói chuyện rất tình cảm và tạo điều kiện cho em nhưng nếu em căng thẳng muốn tranh chấp với tôi thì chúng ta sẽ phải ra tòa đấy! Mà ra tòa thì em xác định là không thắng được tôi đâu.
Một lời này khiến cho Ngọc Nhi câm nín, đúng là ra tòa thì phần trăm thắng cô không có, xét về khía cạnh nào cô cũng không đấu nổi anh bởi đơn giản anh là bố đẻ của thằng bé, nguyên cái tội cô giấu diếm anh bốn năm qua đã là bất lợi của cô rồi. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa tìm ra được biện pháp hợp lý thì Tuấn Anh mở lời:
– Có muốn không phải xa thằng bé không?
– Ý anh là sao?
– Dọn đến sống cùng tôi!
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Ngọc Nhi thì Tuấn Anh không nhanh không chậm giải thích tiếp:
– Em đừng hiểu sai! Tôi là cho em cơ hội gần con chứ không có ý gì khác! Dọn ở cùng nhà chứ không cùng giường đâu.
– Tôi hiểu. Nhưng làm sao mà được? Tôi trên này còn anh ở dưới kia? Không thuận tiện!
– Tôi đưa ra ý kiến còn em thì lựa chọn chứ tôi không có nghĩa vụ phải lo nghĩ cả lí do của em!
Như thế này khác gì bảo cô mất tất cả, bốn năm trước cô bỏ nhà ra đi đã khổ sở lắm rồi, bốn năm sau vất vả mãi mới gây dựng được chút sự nghiệp thì lại bỏ dở giữa chừng thì làm sao cô cam tâm đây. Cô nhìn Tuấn Anh với ánh mắt van xin nhưng anh lại quay đi coi như không biết, đúng là số cô quá khổ mà, không đâu va vấp phải anh rồi lần nào cũng mất tất cả thế này…
Biết mình đuối lý, đuối về mọi thứ nhưng nhớ đến Hạ Trâm thì cô như vớ được tia sáng cuối đường nên mạnh dạn hỏi:
– Hình như anh và chị Trâm đang hẹn hò phải không?
– Liên quan gì?
– Sao lại không liên quan, tôi dọn về sống cùng thì anh làm sao ăn nói với chị ấy?
– Đó là chuyện riêng của tôi, còn em muốn gần con thì tự suy nghĩ rồi quyết định, đừng có hỏi linh tinh nữa!
Làm như nào cũng không xong, đến bạn gái anh ta cũng không quan tâm mà cứ muốn tranh thằng bé bằng được nên cô chỉ còn cách trì hoãn:
– Cho tôi thời gian được không?
– Tôi chỉ cho em thời gian khi thằng bé bình phục lại, nếu khi đó em vẫn không đưa ra được quyết định thì quyền chăm sóc thằng bé thuộc về tôi!
– Anh…
– Tôi cần nghỉ ngơi nên em ra ngoài đi!
Ngọc Nhi bị đuổi ra ngoài thì gặp Thiên Sơn đang đi vào, hai người từ sau vụ việc ấy và sau đó có gặp gỡ vài lần do đi chung với Tuấn Anh thì cũng coi như quen biết. Sơn nhìn dáng vẻ tiều tụy của Nhi thì tốt bụng lên tiếng động viên cô:
– Thằng bé đã qua cơn nguy hiểm rồi nên Nhi đừng lo lắng nữa!
– Cảm ơn anh! Anh ngồi đi!
– Thực ra anh cũng có mấy lời muốn nói, nếu là trước đó em không muốn dây dưa với Sếp của anh thì cũng dễ hiểu nhưng giờ giữa hai người có thằng bé thì nên cho anh ấy có trách nhiệm với nó và cũng để nó biết bố nó là ai cho nó đỡ tủi thân em ạ!
– Vâng. Em hiểu nhưng anh ấy còn mối quan hệ riêng tư, sợ rằng sự có mặt của nó sẽ khiến mọi người khó xử và ảnh hưởng tới hạnh phúc sau này của anh ấy.
– Nếu người phụ nữ đến với anh ấy mà không muốn thông cảm chuyện này thì anh chắc chắn Sếp anh không đón nhận đâu. Tình yêu đâu thể ích kỷ được, yêu người đàn ông của mình thì yêu thêm đứa con cũng đâu có khó khăn hay mất mát gì.
– …
Ngọc Nhi nghe đến đây thì cô im lặng, thực sự cô không biết nên làm như nào nữa, Tôm là tất cả của cô, mấy năm qua cô mạnh mẽ đứng vững là có đứa con trai bé bỏng này, nếu giờ Tuấn Anh tách con khỏi cô thì cô sống làm sao…
Thanh Tuyền lúc này đi mua đồ ăn về thấy Ngọc Nhi nước mắt ngắn dài, lại nhìn người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô chằm chằm thì Tuyền tưởng đó là người đàn ông khiến bạn mình có con rồi mất hút, giờ đến đây cứu được thằng bé lại định ăn hiếp bạn mình chăng, nghĩ tới đó là máu nóng trong người Thanh Tuyền bùng phát, không cần hỏi rõ đầu đuôi mà ngay lập tức Tuyền cho đối phương mất mặt liền:
– Này anh kia! Anh dám ăn hiếp bạn tôi hả?
– Tôi…
– Cái thứ đàn ông ăn xong bỏ của chạy lấy người, cái thức mắc dịch nhà anh mới cứu con trai xong lại định o ép bạn tôi hả? Đã thế hôm nay tôi cho anh nếm mùi lợi hại ra sao!
Thấy Tuyền giơ tay, múa chân định tấn công Thiên Sơn thì Ngọc Nhi vội vàng đứng lên ngăn lại nhưng Tuyền khi này đang máu nóng nên cơ bản là Ngọc Nhi không đủ sức can ngăn, miệng vẫn quang quác lên:
– Bà không cần sợ đâu, dù ở bệnh viện hay đồn công an bà đây cũng không sợ nhé, đập vỡ mặt cái tên sở khanh này ra!
– Tuyền! Bình tĩnh lại đi!
– Không cần hiền với loại đàn ông này! Để tôi…
Sức lực Ngọc Nhi gần như không chống đỡ nổi người bạn đang hăng tiết của mình nhưng cô vẫn cố kêu lên để ngăn lại:
– Nhầm… Nhầm rồi! Đây không phải người đó đâu Tuyền!
– Hả???
Phải nói vậy thì Thanh Tuyền mới chịu dừng lại, khi thấy bạn mình không vung tay chân nữa thì Nhi mới kéo cô ngồi xuống và nói rõ lần nữa:
– Không có ai là sở khanh cả, bà chưa biết chuyện của tôi nên cứ đoán mò rồi làm ra hành động xấu hổ thôi.
– Ai bảo bà đến bố của con cũng không biết số điện thoại thì tôi chả tưởng…
– Tưởng cái đầu bà ấy. Tính tình như hổ cái. Đây là anh Sơn trợ lý của bố Tôm, thực ra chuyện của tôi và bố thằng bé chỉ là không may nên hai người chúng tôi mới đường ai nấy đi sau đó. Tôm chỉ là sự cố, giấu được đi cũng là tốt cho đôi bên, chỉ là không ngờ sự việc này xảy ra khiến chúng tôi mới phải gặp lại nhưng rắc rối cũng từ đây rồi…
Thiên Sơn cũng định mắng lại cái cô bạn của Ngọc Nhi cho bõ tức, khi không thì bị vu oan giá họa thì bực lắm chứ nhưng nghe Nhi nói rắc rối từ đây thì anh liền bỏ qua mà hỏi thăm cô:
– Ý em là sao?
– Là anh Tuấn Anh muốn giành quyền nuôi thằng bé mà em thì không muốn xa con…hic…hic…
– Bình tĩnh, chắc không đến mức căng thẳng thế chứ?
– Anh ấy mới nói với em xong và rất nghiêm túc. Em không chịu thì cùng nhau ra tòa, mà ra toà thì em chắc chắn là thua rồi!
– Không thương lượng được sao?
– Anh ấy nói em muốn thăm con lúc nào cũng được anh ấy không cấm. Còn muốn ở với con thì dọn về sống cùng anh ấy!
– Hả???/ Cái gì?
Cả Thanh Tuyền và Thiên Sơn không hẹn cùng hét lên như vậy thì Ngọc Nhi chỉ biết ôm mặt khóc nấc. Thanh Tuyền thương bạn vội dỗ dành, an ủi còn Thiên Sơn thì trầm giọng hỏi:
– Vậy ý em thế nào? Theo sự hiểu biết của anh về Sếp thì mọi quyết định của Sếp ấy rất dứt khoát đấy!
– Em có hai nhà hàng cơm chay đang hoạt động trên này rất tốt, em đủ sức nuôi con em mà…Hic…hic… Bao lâu nay em vẫn chăm sóc thằng bé rất tốt, chỉ là lần này không may thôi…
– Anh hiểu nhưng ý định của Sếp như thế anh cũng không biết giúp đỡ em như thế nào nữa!
Thanh Tuyền nghe Thiên Sơn giãi bày mãi mà không có phương án xử lý thì lần nữa cái tính hổ cái của cô phát huy tác dụng:
– Anh hiểu, anh hiểu… Đàn ông lúc nào cũng nói nhiều, nói rất thản nhiên nhưng làm thì chẳng ra sao.
– Từ nãy tôi còn chưa tính sổ với cô đâu nhé! Con gái, con đứa ăn nói không có ý tứ, chưa hiểu chuyện gì đã nhảy vào miệng người ta. Vậy cô giỏi thế thì giúp bạn mình nghĩ cách đi!
– Anh và tên Sếp gì đó của anh cuốn xéo khỏi đây thì không còn phiền phức rồi!
– Nói ai phải cuốn xéo đi hả?
Nghe tiếng quen thuộc vang lên hỏi phía sau Thanh Tuyền không nghĩ ngợi nhiều mà quay ngoắt người lại thì phát hiện ra bạn thân của anh trai mình đang đứng chắp tay nghiêm nghị, vẫn cái dáng vẻ bao lần gặp trước khiến cho Tuyền hết sửng sốt lại đến ngạc nhiên, mãi sau mới lắp bắp hỏi thành tiếng:
Nói là giữ bình tĩnh nhưng chỉ được câu đầu chứ đến câu thứ hai thì cô bắt đầu run rẩy, lắp bắp:
– Vâng…Là…Tôi…
– Sao cô có số của tôi? Mà giọng cô sao vậy?
– Tuấn Anh?
Cảm giác giọng của cô vừa run nhưng lại rất nghiêm trọng nên Tuấn Anh không thắc mắc tại sao nữa mà chỉ nói:
– Tôi nghe đây!
– Anh… Anh đến đây cứu con được không?
– …!!!
– Tuấn Anh! Tôi… Tôi biết anh sẽ rất bất ngờ và còn cả khinh thường tôi nữa nhưng thực sự là giữa chúng ta đã có một đứa con và giờ này nó rất cần sự giúp đỡ của anh!
Tuấn Anh vốn rất bình tĩnh và thính giác cũng rất tốt nhưng những lời anh vừa nghe thấy khiến anh không chỉ bị bất ngờ mà còn có chút không dám tin nữa, sợ điều vừa nghe được là nhầm lẫn nên anh hỏi lại cô với giọng hết sức nghiêm túc:
– Em vừa mới nói gì?
– Chúng ta thực sự có một đứa con trai!
– Có con?
– Xin lỗi đã giấu anh điều này nhưng có thể nào cho tôi giải thích sau được không? Thằng bé… Nó…Nó không còn thời gian chờ nữa, nếu chậm chễ rất có thể nó… hic…hic…
Dù là rất mập mờ, rất mông lung nhưng khi nghe cô nói đứa bé đang cần sự hỗ trợ của mình thì Tuấn Anh cũng không chậm trễ:
– Em đang ở đâu?
– Bệnh viện A trên Hà Nội! Anh lên tới nơi thì gọi tôi đón!
– Tôi biết rồi!
Tuấn Anh tắt điện thoại liền bảo Thiên Sơn đi cùng mình thì cậu ấy vội nhắc việc sắp làm:
– Sếp! Sắp đến giờ gặp khách hàng mà Sếp muốn đi đâu?
– Hoãn lại. À không. Ra xe nổ máy đi tôi sẽ gọi cho bố tôi ngay bây giờ!
– Chuyện…
– Làm nhanh không cần hỏi!
– Vâng… Vâng…
Ngồi lên xe là lúc Tuấn Anh kết nối được với máy điện thoại của bố Kiên, anh không kể lể nhiều mà chỉ nói nhờ ông xử lý công việc giùm mình:
– Bố à! Còn nửa tiếng nữa con có cuộc hẹn với khách hàng nhưng con có việc gấp phải đi ngay bây giờ, hoãn lại thì không tiện nên bố giúp con đi gặp họ nhé! Thư ký sẽ trao đổi với bố ngay bây giờ ạ. Còn việc còn rời đi đột xuất thì trong tối nay con sẽ báo cáo lại với bố ạ!
– Được rồi! Con cứ đi xử lý việc đi! Bố tin con sẽ không tự dưng mà bỏ việc công ty giữa chừng!
– Vâng. Con cảm ơn bố!
Thiên Sơn thấy Tuấn Anh gấp gáp mà nghiêm túc vậy thì cũng im lặng chạy theo địa chỉ anh nói nhưng gần tới nơi thì Tuấn Anh chủ động nói chuyện của mình:
– Tôi có một đứa con ba tuổi rồi đấy, cậu tin không?
– Sao ạ?
– Lúc trước Nhi mới gọi báo cho tôi biết và tôi đã rất sốc, nếu không phải là hôm nay đứa bé cần tôi giúp có lẽ sự thật này mãi bị chôn vùi!
– Thật… Thật vậy sao ạ?
– Lát nữa thì sẽ biết chính xác thôi!
Nhìn Tuấn Anh bóp trán ngồi tựa mình vào thành ghế thì Thiên Sơn cũng không hỏi thêm nữa mà tập trung chạy một mạch cho tới bệnh viện A. Vừa vào tới cổng viện cả hai đã thấy Ngọc Nhi đứng chờ ở đó rồi, nhìn bộ dạng hớt hơ hớt hải, lo lắng thế kia thì đoán chắc đứa bé bị rất nặng nên Thiên Sơn đỗ xe ở cổng để Tuấn Anh xuống trước.
Đúng là rất gấp gáp nên vừa thấy Tuấn Anh xuống khỏi xe là Ngọc Nhi vội vàng đi tới kéo tay anh nói trong nước mắt:
– Theo tôi nhanh lên!
– Đứa bé sao rồi?
Ngọc Nhi vừa kéo Tuấn Anh vừa kể chuyện của con ở trường:
– Sáng nay ở lớp thằng bé có tổ chức buổi buổi ngoại khóa nhỏ, lúc ấy hai cô giáo đang chuẩn bị đồ nên không có để ý hết được, chẳng biết bọn trẻ nô nhau như thế nào mà khi cô giáo phát hiện thì thằng bé bị chảy máu ở đầu tới sắp ngất đi rồi. Tôi tới bệnh viện thì không gặp được con vì nó đã được đẩy vào phòng cấp cứu và chỉ được thông báo tình trạng mất máu quá nhiều và cần được tiếp máu ngay, vì nhóm máu của con thuộc nhóm máu hiếm mà ở bệnh viện lại không còn máu dự trữ nên tôi chỉ nghĩ tới anh thôi.
– Vậy…
Tuấn Anh chưa kịp hỏi hết câu thì tiếng thang máy vang lên báo hiệu đến tầng, Ngọc Nhi không để tâm câu chuyện còn dở dang mà cô lại kéo anh đi nhanh về hướng phòng của bác sĩ, đưa anh vào tới nơi cô lại vội vàng nói trong nước mắt:
– Bác sĩ! Đây là bố của con trai cháu! Bác sĩ mau làm xét nghiệm để cứu thằng bé đi ạ!
– Được rồi! Người nhà bệnh nhân hãy bình tĩnh! Nếu đúng là bố đứa bé thì có cơ hội rồi!
– Bác sĩ mau giúp con cháu với ạ!
Thấy Nhi xúc động quá nên bác sĩ phải bảo y tá đưa cô ra ngoài còn mình thì ngồi lại làm việc với Tuấn Anh, sau khi lấy mẫu máu xét nghiệm có kết quả phù hợp thì Tuấn Anh được đưa vào phòng bệnh của con trai.
Suốt bốn năm im hơi lặng tiếng của Ngọc Nhi cùng với lời xác nhận không có hậu quả gì giữa hai người thì lúc này anh đang đứng đối diện với đứa con trai bé bỏng. Dù hiện giờ thằng bé đang nằm trên giường bệnh với khuôn mặt tái mét và bộ quần áo bệnh nhân thì bất cứ ai xa lạ cũng chỉ có thể gật đầu xác nhận đây là con anh chứ không thể lắc đầu vì từ đôi tai to cho đến cái mũi cao thẳng, dù đôi mắt con đang nhắm nghiền nhưng vẻ mặt này là của anh ngày nhỏ không khác được, ngay cả nốt ruồi nơi bàn tay trái cũng giống luôn. Không cần xét nghiệm thì nó nhất định là con của anh…
– Anh Tuấn Anh! Mời anh nằm xuống đây!
Tiếng cô ý tá vang lên nhắc nhở khiến Tuấn Anh có chút giật mình nhưng ngay sau đó anh vội tiến lại chiếc giường ngồi xuống thì cô ý tá lại nhắc:
– Anh nằm xuống đi! Sao cứ ngẩn người ra như lần đầu mới gặp con thế hả?
– À… Là tôi hơi lo lắng cho thằng bé!
– Có bố hiến máu kịp thời thế này thì bé sẽ mau khỏe lại thôi! Anh yên tâm đi nhé!
– Vâng. Cảm ơn cô!
Nằm giường bên này Tuấn Anh cứ mãi nhìn con trai không chớp mắt, thực sự là vừa bất ngờ nhưng lại có cả sự vui mừng, nếu bố mẹ anh gặp đứa bé này chắc cũng sẽ như anh, rất yêu thích nó. Ánh mắt ấm áp nhìn thằng bé chỉ dừng lại sau khi anh tiếp đủ lượng máu cần thiết. Tuấn Anh không được ở lại phòng bệnh cùng con mà phải qua một phòng khác nghỉ ngơi thì lúc này Ngọc Nhi bước vào, cũng đến lúc cô cần nghiêm túc nói rõ vấn đề cho anh nghe nhưng trước khi vào chuyện thì cô hỏi thăm sức khỏe của anh trước:
– Anh thấy sao rồi ạ?
– Tôi vẫn khỏe, còn thằng bé bác sĩ nói cũng ổn rồi nên em đừng quá lo!
– Cảm ơn anh rất nhiều nhưng tôi cũng xin lỗi anh vì đã giấu chuyện thằng bé mấy năm qua!
– Tôi nghĩ em làm vậy là có lí do nhưng dù là lí do gì thì tôi vẫn có quyền được biết sự có mặt của con trên đời này! Tôi nói vậy đúng chứ?
– Vâng. Là tôi không đúng nhưng thực sự là tôi không muốn gây phiền phức cho anh, giữa chúng ta vốn chẳng thân quen nếu chỉ vì cái thai mà giằng buộc chẳng phải là thiệt thòi cho anh hay sao, huống chi ngày đó là vì tôi mà anh bị liên lụy.
Biết rõ bản thân mình là người thiệt nhất sau khi bị bạn thân phản bội và tên bạn trai hắt hủi thế nhưng cô gái này vẫn còn nghĩ cho người bỗng dưng được hưởng lợi như anh. Dù là lợi đến bất ngờ và không do anh chủ động nhưng cái cảm giác mơ hồ của bốn năm về trước vẫn khiến anh còn lâng lâng, một cảm giác khó nói lên lời…
Nghe lời phân trần tâm sự lần này vẫn là ý tứ nghĩ cho anh thì Tuấn Anh không dễ dàng bỏ qua như lần trước mà anh nói thẳng ra suy nghĩ của mình:
– Chuyện cũng đã xảy ra rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa. Nếu em nói vẫn không muốn tôi liên quan thì tôi sẽ tôn trọng quyết định của em nhưng còn con thì tôi không thể xem như không có gì được. Về tình, về lý, về cả huyết thống tôi vẫn có quyền được trách nhiệm với con trai của mình vì thế từ nay tôi sẽ thay em chăm sóc nó!
– Anh… Anh nói thế là ý gì ạ?
– Ý tôi đã rất rõ ràng. Em vẫn là mẹ nó nhưng từ nay tôi sẽ đón nó về nuôi.
– Không được!
– Tại sao không được? Tôi cũng là bố nó mà!
– Tôi không thể xa con, con là tất cả của tôi. Mấy năm qua nếu không có nó tôi không biết mình gặng gượng được bao lâu. Anh có thể nhường tôi chăm lo cho con được không? Tôi hứa sẽ chăm sóc nó cẩn thận, không để xảy ra việc như lần này nữa!
Nhìn dáng vẻ khổ sở cầu xin của Ngọc Nhi thực sự Tuấn Anh không nỡ nhưng thằng bé cũng là con anh, mấy năm qua anh đã không được làm tròn trách nhiệm rồi giờ biết đến con mà bỏ lơ thì anh không làm được với thực lòng là anh cũng thích con rất nhiều nên dù có chút thương xót cô thì sau đó Tuấn Anh vẫn không đổi ý định:
– Mọi chuyện xảy ra với con người không ai có thể biết trước được nên em đừng có hứa! Tôi vẫn ý quyết định của mình là giành quyền nuôi con.
– Anh…
– Không cần nhiều lời nữa! Bốn năm qua em đã làm vai trò người mẹ rất tốt và tôi trân trọng điều đó nhưng từ giờ tôi sẽ thay em chăm sóc con. Em vẫn có thể đến thăm thằng bé mỗi khi em muốn tôi không cấm cản và cả bố mẹ em cũng vậy.
– Tôi không đồng ý!
– Tôi đang nói chuyện rất tình cảm và tạo điều kiện cho em nhưng nếu em căng thẳng muốn tranh chấp với tôi thì chúng ta sẽ phải ra tòa đấy! Mà ra tòa thì em xác định là không thắng được tôi đâu.
Một lời này khiến cho Ngọc Nhi câm nín, đúng là ra tòa thì phần trăm thắng cô không có, xét về khía cạnh nào cô cũng không đấu nổi anh bởi đơn giản anh là bố đẻ của thằng bé, nguyên cái tội cô giấu diếm anh bốn năm qua đã là bất lợi của cô rồi. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa tìm ra được biện pháp hợp lý thì Tuấn Anh mở lời:
– Có muốn không phải xa thằng bé không?
– Ý anh là sao?
– Dọn đến sống cùng tôi!
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Ngọc Nhi thì Tuấn Anh không nhanh không chậm giải thích tiếp:
– Em đừng hiểu sai! Tôi là cho em cơ hội gần con chứ không có ý gì khác! Dọn ở cùng nhà chứ không cùng giường đâu.
– Tôi hiểu. Nhưng làm sao mà được? Tôi trên này còn anh ở dưới kia? Không thuận tiện!
– Tôi đưa ra ý kiến còn em thì lựa chọn chứ tôi không có nghĩa vụ phải lo nghĩ cả lí do của em!
Như thế này khác gì bảo cô mất tất cả, bốn năm trước cô bỏ nhà ra đi đã khổ sở lắm rồi, bốn năm sau vất vả mãi mới gây dựng được chút sự nghiệp thì lại bỏ dở giữa chừng thì làm sao cô cam tâm đây. Cô nhìn Tuấn Anh với ánh mắt van xin nhưng anh lại quay đi coi như không biết, đúng là số cô quá khổ mà, không đâu va vấp phải anh rồi lần nào cũng mất tất cả thế này…
Biết mình đuối lý, đuối về mọi thứ nhưng nhớ đến Hạ Trâm thì cô như vớ được tia sáng cuối đường nên mạnh dạn hỏi:
– Hình như anh và chị Trâm đang hẹn hò phải không?
– Liên quan gì?
– Sao lại không liên quan, tôi dọn về sống cùng thì anh làm sao ăn nói với chị ấy?
– Đó là chuyện riêng của tôi, còn em muốn gần con thì tự suy nghĩ rồi quyết định, đừng có hỏi linh tinh nữa!
Làm như nào cũng không xong, đến bạn gái anh ta cũng không quan tâm mà cứ muốn tranh thằng bé bằng được nên cô chỉ còn cách trì hoãn:
– Cho tôi thời gian được không?
– Tôi chỉ cho em thời gian khi thằng bé bình phục lại, nếu khi đó em vẫn không đưa ra được quyết định thì quyền chăm sóc thằng bé thuộc về tôi!
– Anh…
– Tôi cần nghỉ ngơi nên em ra ngoài đi!
Ngọc Nhi bị đuổi ra ngoài thì gặp Thiên Sơn đang đi vào, hai người từ sau vụ việc ấy và sau đó có gặp gỡ vài lần do đi chung với Tuấn Anh thì cũng coi như quen biết. Sơn nhìn dáng vẻ tiều tụy của Nhi thì tốt bụng lên tiếng động viên cô:
– Thằng bé đã qua cơn nguy hiểm rồi nên Nhi đừng lo lắng nữa!
– Cảm ơn anh! Anh ngồi đi!
– Thực ra anh cũng có mấy lời muốn nói, nếu là trước đó em không muốn dây dưa với Sếp của anh thì cũng dễ hiểu nhưng giờ giữa hai người có thằng bé thì nên cho anh ấy có trách nhiệm với nó và cũng để nó biết bố nó là ai cho nó đỡ tủi thân em ạ!
– Vâng. Em hiểu nhưng anh ấy còn mối quan hệ riêng tư, sợ rằng sự có mặt của nó sẽ khiến mọi người khó xử và ảnh hưởng tới hạnh phúc sau này của anh ấy.
– Nếu người phụ nữ đến với anh ấy mà không muốn thông cảm chuyện này thì anh chắc chắn Sếp anh không đón nhận đâu. Tình yêu đâu thể ích kỷ được, yêu người đàn ông của mình thì yêu thêm đứa con cũng đâu có khó khăn hay mất mát gì.
– …
Ngọc Nhi nghe đến đây thì cô im lặng, thực sự cô không biết nên làm như nào nữa, Tôm là tất cả của cô, mấy năm qua cô mạnh mẽ đứng vững là có đứa con trai bé bỏng này, nếu giờ Tuấn Anh tách con khỏi cô thì cô sống làm sao…
Thanh Tuyền lúc này đi mua đồ ăn về thấy Ngọc Nhi nước mắt ngắn dài, lại nhìn người đàn ông bên cạnh đang nhìn cô chằm chằm thì Tuyền tưởng đó là người đàn ông khiến bạn mình có con rồi mất hút, giờ đến đây cứu được thằng bé lại định ăn hiếp bạn mình chăng, nghĩ tới đó là máu nóng trong người Thanh Tuyền bùng phát, không cần hỏi rõ đầu đuôi mà ngay lập tức Tuyền cho đối phương mất mặt liền:
– Này anh kia! Anh dám ăn hiếp bạn tôi hả?
– Tôi…
– Cái thứ đàn ông ăn xong bỏ của chạy lấy người, cái thức mắc dịch nhà anh mới cứu con trai xong lại định o ép bạn tôi hả? Đã thế hôm nay tôi cho anh nếm mùi lợi hại ra sao!
Thấy Tuyền giơ tay, múa chân định tấn công Thiên Sơn thì Ngọc Nhi vội vàng đứng lên ngăn lại nhưng Tuyền khi này đang máu nóng nên cơ bản là Ngọc Nhi không đủ sức can ngăn, miệng vẫn quang quác lên:
– Bà không cần sợ đâu, dù ở bệnh viện hay đồn công an bà đây cũng không sợ nhé, đập vỡ mặt cái tên sở khanh này ra!
– Tuyền! Bình tĩnh lại đi!
– Không cần hiền với loại đàn ông này! Để tôi…
Sức lực Ngọc Nhi gần như không chống đỡ nổi người bạn đang hăng tiết của mình nhưng cô vẫn cố kêu lên để ngăn lại:
– Nhầm… Nhầm rồi! Đây không phải người đó đâu Tuyền!
– Hả???
Phải nói vậy thì Thanh Tuyền mới chịu dừng lại, khi thấy bạn mình không vung tay chân nữa thì Nhi mới kéo cô ngồi xuống và nói rõ lần nữa:
– Không có ai là sở khanh cả, bà chưa biết chuyện của tôi nên cứ đoán mò rồi làm ra hành động xấu hổ thôi.
– Ai bảo bà đến bố của con cũng không biết số điện thoại thì tôi chả tưởng…
– Tưởng cái đầu bà ấy. Tính tình như hổ cái. Đây là anh Sơn trợ lý của bố Tôm, thực ra chuyện của tôi và bố thằng bé chỉ là không may nên hai người chúng tôi mới đường ai nấy đi sau đó. Tôm chỉ là sự cố, giấu được đi cũng là tốt cho đôi bên, chỉ là không ngờ sự việc này xảy ra khiến chúng tôi mới phải gặp lại nhưng rắc rối cũng từ đây rồi…
Thiên Sơn cũng định mắng lại cái cô bạn của Ngọc Nhi cho bõ tức, khi không thì bị vu oan giá họa thì bực lắm chứ nhưng nghe Nhi nói rắc rối từ đây thì anh liền bỏ qua mà hỏi thăm cô:
– Ý em là sao?
– Là anh Tuấn Anh muốn giành quyền nuôi thằng bé mà em thì không muốn xa con…hic…hic…
– Bình tĩnh, chắc không đến mức căng thẳng thế chứ?
– Anh ấy mới nói với em xong và rất nghiêm túc. Em không chịu thì cùng nhau ra tòa, mà ra toà thì em chắc chắn là thua rồi!
– Không thương lượng được sao?
– Anh ấy nói em muốn thăm con lúc nào cũng được anh ấy không cấm. Còn muốn ở với con thì dọn về sống cùng anh ấy!
– Hả???/ Cái gì?
Cả Thanh Tuyền và Thiên Sơn không hẹn cùng hét lên như vậy thì Ngọc Nhi chỉ biết ôm mặt khóc nấc. Thanh Tuyền thương bạn vội dỗ dành, an ủi còn Thiên Sơn thì trầm giọng hỏi:
– Vậy ý em thế nào? Theo sự hiểu biết của anh về Sếp thì mọi quyết định của Sếp ấy rất dứt khoát đấy!
– Em có hai nhà hàng cơm chay đang hoạt động trên này rất tốt, em đủ sức nuôi con em mà…Hic…hic… Bao lâu nay em vẫn chăm sóc thằng bé rất tốt, chỉ là lần này không may thôi…
– Anh hiểu nhưng ý định của Sếp như thế anh cũng không biết giúp đỡ em như thế nào nữa!
Thanh Tuyền nghe Thiên Sơn giãi bày mãi mà không có phương án xử lý thì lần nữa cái tính hổ cái của cô phát huy tác dụng:
– Anh hiểu, anh hiểu… Đàn ông lúc nào cũng nói nhiều, nói rất thản nhiên nhưng làm thì chẳng ra sao.
– Từ nãy tôi còn chưa tính sổ với cô đâu nhé! Con gái, con đứa ăn nói không có ý tứ, chưa hiểu chuyện gì đã nhảy vào miệng người ta. Vậy cô giỏi thế thì giúp bạn mình nghĩ cách đi!
– Anh và tên Sếp gì đó của anh cuốn xéo khỏi đây thì không còn phiền phức rồi!
– Nói ai phải cuốn xéo đi hả?
Nghe tiếng quen thuộc vang lên hỏi phía sau Thanh Tuyền không nghĩ ngợi nhiều mà quay ngoắt người lại thì phát hiện ra bạn thân của anh trai mình đang đứng chắp tay nghiêm nghị, vẫn cái dáng vẻ bao lần gặp trước khiến cho Tuyền hết sửng sốt lại đến ngạc nhiên, mãi sau mới lắp bắp hỏi thành tiếng:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.