Chương 35: Bằng Chứng
Triệu Song Hà
21/01/2024
Là cháu gái của người lãnh đạo tập đoàn AF, danh tiếng lừng lẫy thành
phố G nhưng Mạc Thiến quyết định theo ba mẹ về thành phố W sinh sống và
xin việc ở tập đoàn Phùng Thị, mục đích để cô ta đánh đổi chính là Phùng Hựu Đông.
Do là bạn thân của Phùng Hựu Di và một phần có bằng cấp lẫn kinh nghiệm, nên cô ta nhanh chóng được nhận vào tập đoàn, chức vụ được sắp xếp theo đúng năng lực.
“Thiến Thiến, Phùng tổng sắp kết hôn rồi, cậu đừng làm điều gì nha, sẽ mích lòng với Hựu Di đấy.”
Hơn nửa tháng nay, ngày nào Kỳ Ý cũng nhắc nhở Mạc Thiến, nhưng xem ra cô ta vẫn không dập tắt ý định đó, ngược lại còn phùn phụt và gấp gáp hơn nữa vì sắp đến ngày họ đính hôn.
Ánh mắt của Mạc Thiến cực kỳ nham hiển lẫn kiên quyết, gắt gỏng lên tiếng: “An Đình Chiêu Vũ thì có gì hay ho hơn mình, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học, loại sống bám vào đàn ông không đủ tư cách để làm phu nhân của anh ấy, sẽ chẳng giúp ích được gì cả, chỉ có Mạc Thiến mình mới đủ xứng đáng và giúp đỡ tập đoàn vươn mạnh!”
“Cậu nói nhỏ chút đi, lỡ ai nghe thấy thì sao, nhất là Hựu Di, cậu ấy sẽ buồn cậu.”
Mạc Thiến ngao ngán lườm nguýt Kỳ Ý, sau đó cầm lấy ly cafe rẽ hướng về phòng làm việc của mình.
Lúc này, tại một góc khuất, Tô Đan nhếch môi cười nhẹ và ánh mắt cực kỳ hả hê đắc ý. Vốn dĩ chỉ tình cờ đi pha cafe, nào ngờ nghe được đoạn đối thoại thú vị của cả hai.
Thì ra Mạc Thiến cũng thích Phùng Hựu Đông, thảo nào cứ thấy là lạ…
Haha!
Thua keo này ta bày keo khác.
Vừa có tiền vừa làm cho An Đình Chiêu Vũ mất tất cả…
Để xem Phùng Hựu Đông bảo vệ làm sao?
Nụ cười thỏa mãn của Tô Đan càng thêm rõ rệt, quay người cất bước với điệu dạng vui vẻ, không cần uống cafe cũng tỉnh táo.
Tám giờ tối, Mạc Thiến ở phòng khách cùng trò chuyện với ông bà Mạc và ông bà nội. Quyết định về đây sinh sống, ông Mạc Đình không hẳn vì muốn ở gần Chiêu Vũ, mà ba mẹ ông đang già yếu, chẳng có người phụng dưỡng, đón sang thành phố G thì họ không chịu.
Ting.
Âm thanh thông báo tin nhắn từ điện thoại của Mạc Thiến vang lên, cô ta cầm lấy mở xem, sau đó lập tức nhíu mày và trong lòng nảy sinh ra nhiều hoài nghi.
“Tôi có bằng chứng An Đình Chiêu Vũ ngoại tình với con rể tương lai của giáo sư Tiêu, nếu cô muốn lấy thì chuyển khoản cho tôi mười triệu USD.”
Dù thật hay giả, Mạc Thiến cô không thể bỏ qua cơ hội này.
Lập tức soạn tin nhắn gửi lại: “Xin hỏi là ai, để tôi tiện xưng hô.”
“Tôi là phụ nữ, cô chỉ cần biết như vậy thôi. Thế nào, muốn có hay là không có?”
Nếu là sự thật, Mạc Thiến cô đương nhiên muốn có. Mười triệu USD là số tiền quá lớn, nhưng để đổi lấy bằng chứng An Đình Chiêu Vũ ngoại tình thì rất đáng.
Cô chỉ cần phone cho mấy anh họ và cậu, bao nhiêu chẳng có…
Sau đó, Mạc Thiến xin phép lên phòng, đến khi gọi lại thì người đầu dây bên kia không nghe.
Ting.
Lại thêm một tin nhắn được gửi đến.
“Cô không tin thì thôi vậy, chúng ta không có duyên để hợp tác!”
Mạc Thiến hạ cánh tay xuống, tâm lý không ngừng đấu tranh, soạn tin gửi lại: “Tôi lấy gì để đảm bảo cô không lừa tôi? Mười triệu USD chẳng phải một số tiền nhỏ, hơn nữa tạm thời tôi chưa có đủ.”
“An Đình Chiêu Vũ hoàn toàn không yêu Phùng Hựu Đông, người cô ta yêu là Lục Trác, con rể tương lai giáo sư Tiêu và cả hai đã lén lút vụng trộm. Trước khi xảy ra tai nạn và mất trí nhớ, đã bị anh ta bắt gặp tại trận, nhưng vì yêu mà bao dung. Đến đây thì cô đủ tin chưa?”
Mạc Thiến bàng hoàng, vốn nghĩ Phùng Hựu Đông chưa biết, nhưng nào ngờ đã tận chứng kiến người phụ nữ của mình phản bội, vậy mà vẫn yêu chiều Chiêu Vũ đến thế sao?
Liệu đây có phải là sự thật không?
“Cô là ai, tại sao biết rõ mọi chuyện đến thế? Nhưng anh ấy biết rồi, tôi lấy bằng chứng để làm gì?”
“Tôi là bạn thân của An Đình Chiêu Vũ, hình ảnh cũng được lấy từ điện thoại của nó. Phùng Hựu Đông đã biết, nhưng Phùng Hựu Di và ông Phùng Uy chưa biết, cô nghĩ họ sẽ thế nào nếu rõ sự thật rằng cháu dâu, chị dâu mình lại là thứ lăng loàn trắc nết?”
Mạc Thiến đọc xong liền nhếch mép khinh bỉ, thật bất ngờ là mối quan hệ “bạn thân”.
Nhưng thực sự lời cô ta nói cũng hợp lý, Hựu Di sẽ không còn bênh vực An Đình Chiêu Vũ và sẽ chẳng chấp nhận loại chị dâu như thế, chính Mạc Thiến cô là người hỏi rõ tính cách của bạn thân nhất.
“Được, nhưng tạm thời tôi chỉ chuyển khoản một nửa, sau khi có ảnh thì sẽ đầy đủ số tiền còn lại, tôi lấy danh dự Mạc Thiến là cháu của tập đoàn AF đảm bảo với cô.”
Tại biệt thự, Chiêu Vũ vẫn hồn nhiên vô tư vô lo xuống bếp pha trà mang lên văn phòng cho Phùng Hựu Đông, và cũng chỉ lấy cớ sang tìm hắn thôi.
“Anh uống trà đi ạ.”
Chiêu Vũ nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó phụ giúp xếp gọn giấy tờ trên bàn, ra dáng người vợ đảm đang quan tâm chồng mình.
Phùng Hựu Đông có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức ngăn lại và ôm cô ngồi xuống đùi mình, hôn vào gò má và khe khẽ hỏi: “Có điều gì sao?”
Sắc mặt Chiêu Vũ như thắc mắc khó hiểu, hỏi lại: “Là sao ạ?”
“Không có gì!”
Phùng Hựu Đông cười khẽ, cầm tách trà thổi qua sau đó nâng lên uống lấy, tiếp tục thổi nhưng đưa sang cho cô, cùng nhắc nhở: “Cẩn thận, uống ngụm nhỏ thôi.”
Do là bạn thân của Phùng Hựu Di và một phần có bằng cấp lẫn kinh nghiệm, nên cô ta nhanh chóng được nhận vào tập đoàn, chức vụ được sắp xếp theo đúng năng lực.
“Thiến Thiến, Phùng tổng sắp kết hôn rồi, cậu đừng làm điều gì nha, sẽ mích lòng với Hựu Di đấy.”
Hơn nửa tháng nay, ngày nào Kỳ Ý cũng nhắc nhở Mạc Thiến, nhưng xem ra cô ta vẫn không dập tắt ý định đó, ngược lại còn phùn phụt và gấp gáp hơn nữa vì sắp đến ngày họ đính hôn.
Ánh mắt của Mạc Thiến cực kỳ nham hiển lẫn kiên quyết, gắt gỏng lên tiếng: “An Đình Chiêu Vũ thì có gì hay ho hơn mình, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học, loại sống bám vào đàn ông không đủ tư cách để làm phu nhân của anh ấy, sẽ chẳng giúp ích được gì cả, chỉ có Mạc Thiến mình mới đủ xứng đáng và giúp đỡ tập đoàn vươn mạnh!”
“Cậu nói nhỏ chút đi, lỡ ai nghe thấy thì sao, nhất là Hựu Di, cậu ấy sẽ buồn cậu.”
Mạc Thiến ngao ngán lườm nguýt Kỳ Ý, sau đó cầm lấy ly cafe rẽ hướng về phòng làm việc của mình.
Lúc này, tại một góc khuất, Tô Đan nhếch môi cười nhẹ và ánh mắt cực kỳ hả hê đắc ý. Vốn dĩ chỉ tình cờ đi pha cafe, nào ngờ nghe được đoạn đối thoại thú vị của cả hai.
Thì ra Mạc Thiến cũng thích Phùng Hựu Đông, thảo nào cứ thấy là lạ…
Haha!
Thua keo này ta bày keo khác.
Vừa có tiền vừa làm cho An Đình Chiêu Vũ mất tất cả…
Để xem Phùng Hựu Đông bảo vệ làm sao?
Nụ cười thỏa mãn của Tô Đan càng thêm rõ rệt, quay người cất bước với điệu dạng vui vẻ, không cần uống cafe cũng tỉnh táo.
Tám giờ tối, Mạc Thiến ở phòng khách cùng trò chuyện với ông bà Mạc và ông bà nội. Quyết định về đây sinh sống, ông Mạc Đình không hẳn vì muốn ở gần Chiêu Vũ, mà ba mẹ ông đang già yếu, chẳng có người phụng dưỡng, đón sang thành phố G thì họ không chịu.
Ting.
Âm thanh thông báo tin nhắn từ điện thoại của Mạc Thiến vang lên, cô ta cầm lấy mở xem, sau đó lập tức nhíu mày và trong lòng nảy sinh ra nhiều hoài nghi.
“Tôi có bằng chứng An Đình Chiêu Vũ ngoại tình với con rể tương lai của giáo sư Tiêu, nếu cô muốn lấy thì chuyển khoản cho tôi mười triệu USD.”
Dù thật hay giả, Mạc Thiến cô không thể bỏ qua cơ hội này.
Lập tức soạn tin nhắn gửi lại: “Xin hỏi là ai, để tôi tiện xưng hô.”
“Tôi là phụ nữ, cô chỉ cần biết như vậy thôi. Thế nào, muốn có hay là không có?”
Nếu là sự thật, Mạc Thiến cô đương nhiên muốn có. Mười triệu USD là số tiền quá lớn, nhưng để đổi lấy bằng chứng An Đình Chiêu Vũ ngoại tình thì rất đáng.
Cô chỉ cần phone cho mấy anh họ và cậu, bao nhiêu chẳng có…
Sau đó, Mạc Thiến xin phép lên phòng, đến khi gọi lại thì người đầu dây bên kia không nghe.
Ting.
Lại thêm một tin nhắn được gửi đến.
“Cô không tin thì thôi vậy, chúng ta không có duyên để hợp tác!”
Mạc Thiến hạ cánh tay xuống, tâm lý không ngừng đấu tranh, soạn tin gửi lại: “Tôi lấy gì để đảm bảo cô không lừa tôi? Mười triệu USD chẳng phải một số tiền nhỏ, hơn nữa tạm thời tôi chưa có đủ.”
“An Đình Chiêu Vũ hoàn toàn không yêu Phùng Hựu Đông, người cô ta yêu là Lục Trác, con rể tương lai giáo sư Tiêu và cả hai đã lén lút vụng trộm. Trước khi xảy ra tai nạn và mất trí nhớ, đã bị anh ta bắt gặp tại trận, nhưng vì yêu mà bao dung. Đến đây thì cô đủ tin chưa?”
Mạc Thiến bàng hoàng, vốn nghĩ Phùng Hựu Đông chưa biết, nhưng nào ngờ đã tận chứng kiến người phụ nữ của mình phản bội, vậy mà vẫn yêu chiều Chiêu Vũ đến thế sao?
Liệu đây có phải là sự thật không?
“Cô là ai, tại sao biết rõ mọi chuyện đến thế? Nhưng anh ấy biết rồi, tôi lấy bằng chứng để làm gì?”
“Tôi là bạn thân của An Đình Chiêu Vũ, hình ảnh cũng được lấy từ điện thoại của nó. Phùng Hựu Đông đã biết, nhưng Phùng Hựu Di và ông Phùng Uy chưa biết, cô nghĩ họ sẽ thế nào nếu rõ sự thật rằng cháu dâu, chị dâu mình lại là thứ lăng loàn trắc nết?”
Mạc Thiến đọc xong liền nhếch mép khinh bỉ, thật bất ngờ là mối quan hệ “bạn thân”.
Nhưng thực sự lời cô ta nói cũng hợp lý, Hựu Di sẽ không còn bênh vực An Đình Chiêu Vũ và sẽ chẳng chấp nhận loại chị dâu như thế, chính Mạc Thiến cô là người hỏi rõ tính cách của bạn thân nhất.
“Được, nhưng tạm thời tôi chỉ chuyển khoản một nửa, sau khi có ảnh thì sẽ đầy đủ số tiền còn lại, tôi lấy danh dự Mạc Thiến là cháu của tập đoàn AF đảm bảo với cô.”
Tại biệt thự, Chiêu Vũ vẫn hồn nhiên vô tư vô lo xuống bếp pha trà mang lên văn phòng cho Phùng Hựu Đông, và cũng chỉ lấy cớ sang tìm hắn thôi.
“Anh uống trà đi ạ.”
Chiêu Vũ nhẹ nhàng đặt xuống, sau đó phụ giúp xếp gọn giấy tờ trên bàn, ra dáng người vợ đảm đang quan tâm chồng mình.
Phùng Hựu Đông có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức ngăn lại và ôm cô ngồi xuống đùi mình, hôn vào gò má và khe khẽ hỏi: “Có điều gì sao?”
Sắc mặt Chiêu Vũ như thắc mắc khó hiểu, hỏi lại: “Là sao ạ?”
“Không có gì!”
Phùng Hựu Đông cười khẽ, cầm tách trà thổi qua sau đó nâng lên uống lấy, tiếp tục thổi nhưng đưa sang cho cô, cùng nhắc nhở: “Cẩn thận, uống ngụm nhỏ thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.