Chương 37: Bỏ Đi
Triệu Song Hà
24/01/2024
Chiêu Vũ dành hơn hai tiếng để khóc và suy nghĩ từ sau khi Phùng Hựu Di
rời khỏi. Tuy vẫn chưa hồi phục trí nhớ hoàn toàn, nhưng hình ảnh xuất
hiện trong đầu không thể sai được, và ngay cả hai tấm ảnh được Phùng Hựu Di mang đến.
Cuối cùng, Chiêu Vũ quyết định lần nữa bỏ đi, cản bản khi lựa chọn phản bội Phùng Hựu Đông thì cô nên dự đoán được hôm nay. Chính cô hiện tại còn không chấp nhận mình ở quá khứ, nên đâu thể bắt mọi người phải bao dung cho sự sai trái của mình.
Chiêu Vũ đặt một tờ giấy xuống bàn, nước mắt chực chờ tuôn rơi và bàn tay sờ vuốt vào chiếc nhẫn cầu hôn, nhưng cuối cùng vẫn phải tháo ra vì nó quá rộng với cô, không còn đủ xứng đáng để tiếp tục giữ nó.
Một lúc sau, Chiêu Vũ cố dằn tâm nén lại cảm xúc khổ sở, để lại hết tất cả những trang sức trên người, bước ra khỏi phòng quyết định rời đi khi chỉ mang theo ít tiền và điện thoại, với giấy tờ cá nhân.
Lúc này, chị Lệ đang lau chùi cửa kính ở phòng khách, thấy cô bước xuống nên dừng lại, thắc mắc lên tiếng: “Thiếu phu nhân định đi đâu sao hả?”
“Em ra ngoài mua ít đồ cá nhân.”
“Vâng!”
Chị Lệ vốn dĩ mới chuyển sang đây làm, nên đâu rõ điều gì, thím Dao lại đang chăm chú Minh nhập viện, nên Chiêu Vũ dễ dàng rời khỏi nơi đây.
Bắt một chiếc xe taxi đến sân bay quốc tế, cô không đến nhà trọ bạn cô và cũng chẳng thể liên hệ với họ, vốn dĩ trong đầu đang nghĩ phải tới một nơi nào đó Phùng Hựu Đông mãi không tìm gặp.
Khi máy bay vừa cất cánh di chuyển trên bầu trời, mang Chiêu Vũ đi đến một thành phố xa lạ thì Phùng Hựu Đông đã trở về, nhưng vẫn chưa phát hiện ra điều gì.
“Thiếu gia, cậu về rồi!”
Phùng Hựu Đông gật đầu nhẹ, lên tiếng: “Chiêu Vũ đâu rồi?”
“Thiếu phu nhân ra ngoài mua ít đồ cá nhân rồi.”
Phùng Hựu Đông lập tức chau mày, nhìn xuống đồng hồ đeo tay và lo lắng quay mặt ra ngoài nhìn trời, sau đó vội vàng lấy điện thoại gọi cho Chiêu Vũ.
[Thuê bao quý khách…]
Chuyện gì thế?
Chẳng lẽ Chiêu Vũ đã nhớ ra nên bỏ đi rồi?
Nghĩ vậy, Phùng Hựu Đông gáp gáp phóng nhanh lên phòng ngủ. Vừa mở của hắn đã nôn nóng bật đèn, chưa kiểm tra tủ quần áo và giấy tờ tùy thân của Chiêu Vũ thì chân hắn đã dẫm phải hai tấm ảnh, lập tức dừng bước và cúi xuống nhặt lên.
Hai bức ảnh này từ đâu mà có?
“Chết tiệt!”
Phùng Hựu Đông nóng giận đấm vào bức tường.
Chỉ có khả năng là Lục Trác!
“Lục Trác, bỏ qua cho cậu là sai lầm của tôi!”
Sau đó, Phùng Hựu Đông nhìn thấy chiếc nhẫn trên bàn, liền bước lại thì xác định có thêm một tờ giấy và sợi dây chuyền hắn tặng lúc Chiêu Vũ còn nằm viện.
“Hựu Đông, em chẳng biết nói gì ngoài xin lỗi anh cả. Em ngốc, em rất ngốc, em không biết trân trọng tình cảm của anh, và đến giờ hối hận thì có phải đã quá muộn rồi không. Anh có thể tha thứ cho em, nhưng em chẳng thể tha thứ được cho mình…cảm ơn anh, Hựu Đông! Cảm ơn vì tất cả những chuyện đã làm cho em, lần nữa xin lỗi anh!
^^^An Đình Chiêu Vũ!”^^^
“Em rõ ràng đã hứa sẽ không xa anh, nhưng em đang làm gì vậy, An Đình Chiêu Vũ?”
Cơn nóng trong người Phùng Hựu Đông dâng lên tới cực điểm, hoàn toàn đã mất kiểm soát và bình tĩnh, tức giận quơ tay càng quét hết đống sách vỡ lẫn những thứ có trên bàn học, làm chúng rơi ngã ngổn ngang dưới nền.
Rốt cuộc thì sao?
Chuyện đơn giản nhất là đừng xa hắn, cô cũng không làm được. Vậy điều lớn lao hơn, có lẽ hắn không nên hi vọng.
Lúc này, Phùng Hựu Đông như con thú điên lao ra khỏi phòng. Lần này hắn tìm được cô, nhất định sẽ không nhẹ nhàng nữa…
Xuống nhà, gặp chị Lệ lập tức gằn giọng: “Hôm nay có những ai tới đây?”
Chị Lệ sợ sệt khép nép cúi đầu, căn bản biết rõ tính khí của thiếu gia nhà mình, lí nhí trả lời: “Chỉ có tiểu thư đến thôi ạ.”
Phùng Hựu Đông sửng sốt, hỏi lại: “Hựu Di sao? Hựu Di tới khi nào? Ngoài ra không ai đến đây hay gửi vật gì đó?”
“Ngoài tiểu thư ra thì không ai đến đây hay gửi bất cứ vật gì! Cô ấy đến tầm 12 giờ trưa, lên phòng của ngài và phu nhân khoảng nửa tiếng thì rời khỏi.”
Phùng Hựu Đông chau mày rõ hơn, trong đầu không ngừng suy đoán.
Là Lục Trác gửi đến cho Hựu Di, hay là có một người khác nhún tay vào việc này?
Sau đó, Phùng Hựu Đông lên xe rời đi và cho người tìm kiếm Chiêu Vũ khắp thành phố, riêng hắn thì đến nhà trọ của bạn cô để tìm, ưu tiên việc phải gặp cô.
Thế nhưng, Chu Khả và Ôn Diệp đều lắc đầu không biết, vẻ mặt cũng chẳng giống như đang nói dối.
“Tại sao Chiêu Vũ lại bỏ đi? Cậu ấy đã hồi phục trí nhớ chưa Phùng tổng!”
Con người của Phùng Hựu Đông rất mất lịch sự, hỏi thì bắt buộc phải lập tức trả lời, còn người ta hỏi lại thì dứt khoát bỏ đi.
Chu Khả nhăn mặt, lên tiếng: “Có vẻ như Chiêu Vũ nói tính khí khó chịu là thật!”
Ngồi vào trong xe ô tô, Phùng Hựu Đông dựa người về sau bất lực lẫn mệt mỏi, chán chường.
Có lẽ kiếp trước hắn phụ bạc, làm khổ Chiêu Vũ rất nhiều, nên bây giờ phải trả nợ dần dần cho cô.
Tại sao hắn bỏ qua được, cô lại không?
Hắn chỉ cần cô yêu hắn, đừng xa hắn, quá đơn giản mà phải không?
Cuối cùng, Chiêu Vũ quyết định lần nữa bỏ đi, cản bản khi lựa chọn phản bội Phùng Hựu Đông thì cô nên dự đoán được hôm nay. Chính cô hiện tại còn không chấp nhận mình ở quá khứ, nên đâu thể bắt mọi người phải bao dung cho sự sai trái của mình.
Chiêu Vũ đặt một tờ giấy xuống bàn, nước mắt chực chờ tuôn rơi và bàn tay sờ vuốt vào chiếc nhẫn cầu hôn, nhưng cuối cùng vẫn phải tháo ra vì nó quá rộng với cô, không còn đủ xứng đáng để tiếp tục giữ nó.
Một lúc sau, Chiêu Vũ cố dằn tâm nén lại cảm xúc khổ sở, để lại hết tất cả những trang sức trên người, bước ra khỏi phòng quyết định rời đi khi chỉ mang theo ít tiền và điện thoại, với giấy tờ cá nhân.
Lúc này, chị Lệ đang lau chùi cửa kính ở phòng khách, thấy cô bước xuống nên dừng lại, thắc mắc lên tiếng: “Thiếu phu nhân định đi đâu sao hả?”
“Em ra ngoài mua ít đồ cá nhân.”
“Vâng!”
Chị Lệ vốn dĩ mới chuyển sang đây làm, nên đâu rõ điều gì, thím Dao lại đang chăm chú Minh nhập viện, nên Chiêu Vũ dễ dàng rời khỏi nơi đây.
Bắt một chiếc xe taxi đến sân bay quốc tế, cô không đến nhà trọ bạn cô và cũng chẳng thể liên hệ với họ, vốn dĩ trong đầu đang nghĩ phải tới một nơi nào đó Phùng Hựu Đông mãi không tìm gặp.
Khi máy bay vừa cất cánh di chuyển trên bầu trời, mang Chiêu Vũ đi đến một thành phố xa lạ thì Phùng Hựu Đông đã trở về, nhưng vẫn chưa phát hiện ra điều gì.
“Thiếu gia, cậu về rồi!”
Phùng Hựu Đông gật đầu nhẹ, lên tiếng: “Chiêu Vũ đâu rồi?”
“Thiếu phu nhân ra ngoài mua ít đồ cá nhân rồi.”
Phùng Hựu Đông lập tức chau mày, nhìn xuống đồng hồ đeo tay và lo lắng quay mặt ra ngoài nhìn trời, sau đó vội vàng lấy điện thoại gọi cho Chiêu Vũ.
[Thuê bao quý khách…]
Chuyện gì thế?
Chẳng lẽ Chiêu Vũ đã nhớ ra nên bỏ đi rồi?
Nghĩ vậy, Phùng Hựu Đông gáp gáp phóng nhanh lên phòng ngủ. Vừa mở của hắn đã nôn nóng bật đèn, chưa kiểm tra tủ quần áo và giấy tờ tùy thân của Chiêu Vũ thì chân hắn đã dẫm phải hai tấm ảnh, lập tức dừng bước và cúi xuống nhặt lên.
Hai bức ảnh này từ đâu mà có?
“Chết tiệt!”
Phùng Hựu Đông nóng giận đấm vào bức tường.
Chỉ có khả năng là Lục Trác!
“Lục Trác, bỏ qua cho cậu là sai lầm của tôi!”
Sau đó, Phùng Hựu Đông nhìn thấy chiếc nhẫn trên bàn, liền bước lại thì xác định có thêm một tờ giấy và sợi dây chuyền hắn tặng lúc Chiêu Vũ còn nằm viện.
“Hựu Đông, em chẳng biết nói gì ngoài xin lỗi anh cả. Em ngốc, em rất ngốc, em không biết trân trọng tình cảm của anh, và đến giờ hối hận thì có phải đã quá muộn rồi không. Anh có thể tha thứ cho em, nhưng em chẳng thể tha thứ được cho mình…cảm ơn anh, Hựu Đông! Cảm ơn vì tất cả những chuyện đã làm cho em, lần nữa xin lỗi anh!
^^^An Đình Chiêu Vũ!”^^^
“Em rõ ràng đã hứa sẽ không xa anh, nhưng em đang làm gì vậy, An Đình Chiêu Vũ?”
Cơn nóng trong người Phùng Hựu Đông dâng lên tới cực điểm, hoàn toàn đã mất kiểm soát và bình tĩnh, tức giận quơ tay càng quét hết đống sách vỡ lẫn những thứ có trên bàn học, làm chúng rơi ngã ngổn ngang dưới nền.
Rốt cuộc thì sao?
Chuyện đơn giản nhất là đừng xa hắn, cô cũng không làm được. Vậy điều lớn lao hơn, có lẽ hắn không nên hi vọng.
Lúc này, Phùng Hựu Đông như con thú điên lao ra khỏi phòng. Lần này hắn tìm được cô, nhất định sẽ không nhẹ nhàng nữa…
Xuống nhà, gặp chị Lệ lập tức gằn giọng: “Hôm nay có những ai tới đây?”
Chị Lệ sợ sệt khép nép cúi đầu, căn bản biết rõ tính khí của thiếu gia nhà mình, lí nhí trả lời: “Chỉ có tiểu thư đến thôi ạ.”
Phùng Hựu Đông sửng sốt, hỏi lại: “Hựu Di sao? Hựu Di tới khi nào? Ngoài ra không ai đến đây hay gửi vật gì đó?”
“Ngoài tiểu thư ra thì không ai đến đây hay gửi bất cứ vật gì! Cô ấy đến tầm 12 giờ trưa, lên phòng của ngài và phu nhân khoảng nửa tiếng thì rời khỏi.”
Phùng Hựu Đông chau mày rõ hơn, trong đầu không ngừng suy đoán.
Là Lục Trác gửi đến cho Hựu Di, hay là có một người khác nhún tay vào việc này?
Sau đó, Phùng Hựu Đông lên xe rời đi và cho người tìm kiếm Chiêu Vũ khắp thành phố, riêng hắn thì đến nhà trọ của bạn cô để tìm, ưu tiên việc phải gặp cô.
Thế nhưng, Chu Khả và Ôn Diệp đều lắc đầu không biết, vẻ mặt cũng chẳng giống như đang nói dối.
“Tại sao Chiêu Vũ lại bỏ đi? Cậu ấy đã hồi phục trí nhớ chưa Phùng tổng!”
Con người của Phùng Hựu Đông rất mất lịch sự, hỏi thì bắt buộc phải lập tức trả lời, còn người ta hỏi lại thì dứt khoát bỏ đi.
Chu Khả nhăn mặt, lên tiếng: “Có vẻ như Chiêu Vũ nói tính khí khó chịu là thật!”
Ngồi vào trong xe ô tô, Phùng Hựu Đông dựa người về sau bất lực lẫn mệt mỏi, chán chường.
Có lẽ kiếp trước hắn phụ bạc, làm khổ Chiêu Vũ rất nhiều, nên bây giờ phải trả nợ dần dần cho cô.
Tại sao hắn bỏ qua được, cô lại không?
Hắn chỉ cần cô yêu hắn, đừng xa hắn, quá đơn giản mà phải không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.