Chương 10: Chung Tình Là Điều Không Tồn Tại
Triệu Song Hà
19/01/2024
Phùng Hựu Đông công tác trở về sớm hơn dự tính, rời khỏi sân bay quốc tế lúc sáu giờ tối. Căn bản hắn biết Chiêu Vũ đã đi sinh nhật nên đến thẳng Phùng gia, thăm ông nội và em gái.
An Đình Chiêu Vũ bảo hắn chỉ đến với cô một tuần khoảng ba hoặc bốn ngày, cho rằng hắn có phụ nữ khác, nhưng thật ra không phải.
Bảy năm trước, bà nội của hắn qua đời, Phùng gia chỉ còn hai anh em hắn và ông Phùng Uy. Ông ấy hiện tại đã lớn tuổi, sức khỏe cũng đang yếu dần, nên hắn muốn tranh thủ thời gian để được bên cạnh báo hiếu và chăm sóc cho người ông hắn kính trọng, yêu thương...
Ngoài Chiêu Vũ ra, Phùng Hựu Đông còn một cô gái để hắn bảo vệ, che chở,...chính là Phùng Hựu Di.
“Cũng đã trễ, cháu ngủ lại hay sang đó?”
Ông Phùng Uy cười nhẹ, vốn dĩ biết rõ người con gái trong tim của cháu trai mình là ai, nhưng ông vẫn luôn tôn trọng mọi quyết định, đặc biệt chuyện tình cảm.
“Cháu sang đó, ngày mai về ăn trưa và đánh cờ với ông. Lần này, cháu không nhường ông nữa đâu nhé.”
Ha.
Ông Phùng Uy cười lớn, nói: “Được được, ông không cần cháu nhường.”
Chỉ là...sau đó không khí chợt nhiên lắng xuống, ông ấy trở nên trầm ngâm và nắm tay của Phùng Hựu Di đang ngồi bên cạnh, nhìn cả hai từ tốn lên tiếng: “Hựu Đông và Hựu Di à, ông thì không quan trọng điều gì cả, ước nguyện cuối cùng của ông chính là được chứng kiến hai cháu lập gia đình, như vậy ông mới an lòng ra đi.”.
Bỏ lại hai người cháu ông hết mực yêu thương thì làm sao nhắm mắt, hơn nữa trước khi bà nội của cả hai ra đi, đã giao phó cho ông trách nhiệm này.
Bà sẽ giận ông, nếu ông không làm được!
Từ ngày con trai và con dâu ra đi đột ngột cùng lúc, sức khỏe bà ấy bất ổn, tâm bệnh thì làm sao mà chữa, cứ cách hai hoặc ba tháng là nhập viện, đến đó bà nội Phùng đã cố gắng rất nhiều.
“Ông không được nói thế, không được bỏ cháu.”
Phùng Hựu Di ôm ông Phùng Uy mếu máo bật khóc, cô gái mỏng manh mang trong lòng nhiều tổn thương, mất mát người thân chính là vết sẹo lớn nhất.
Một lúc sau, Phùng Hựu Đông trở về biệt thự riêng, mang một tâm trạng nặng nhọc và đau buồn, lời nói của ông Phùng Uy đè nén giữa lồng ngực. Hắn không sợ điều gì ngoài thời gian, hắn bất lực khi chẳng có cách nào níu giữ hay ngăn lại, bởi vì như thế ông ấy sẽ ngày càng già yếu, tàn phá sức khỏe một cách khủng khiếp.
Đến nơi, vừa bước vào nhà, đã gặp Ngô Việt ngồi ở sofa thản nhiên xem điện thoại. Phùng Hựu Đông lập tức chau mày, nâng cánh tay nhìn vào đồng hồ, sắc mặt của hắn mỗi lúc càng tệ.
“Chiêu Vũ đã về chưa?”
Ngô Việt đứng dậy, cung kính trả lời:
“Cô Vũ vẫn chưa gọi, tôi đang đợi.”
Chẳng để lại một lời căn dặn, Phùng Hựu Đông tiến thẳng về hướng cầu thang, bóng dáng cao to nhanh chóng biến mất.
Ngô Việt nhăn mặt nhìn theo tặc lưỡi mấy cái: “Chậc chậc...”
Thêm nửa giờ đồng hồ sau, Chiêu Vũ vẫn không gọi đến cho Ngô Việt, anh ấy tốt bụng gọi điện cho cô nhắc nhở nhưng lại đáng tiếc thuê bao.
Lúc này, ban công tầng ba có một người đàn ông đang đứng. Càng về khuya sương xuống lạnh băng, nhưng cơ thể của Phùng Hựu Đông vẫn cứ nóng rực, ánh mắt tàn khốc đỏ rực như ngọn lửa đang cháy âm ỉ phóng thẳng về trước.
Thêm khoảng mười phút, có một chiếc xe ô tô dừng lại trước cổng biệt thự. Lục Trác vội vàng bước xuống vòng qua bên kia mở cửa, nhưng Chiêu Vũ nhanh hơn đi ra, lịch sự lên tiếng: “Cảm ơn anh!”
“Giữa chúng ta có cần khách sáo vậy không?”
Chiêu Vũ cười sượng, lãng tránh ánh nhìn của Lục Trác. Lúc trước cả hai thân thiết, vui buồn cô đều chia sẻ, nhưng từ khi anh ta tỏ tình với cô và sau đó quen Tiêu Nhã, thì chính cô đã tạo một khoảng cách nhất định.
“Chiêu Vũ, tại sao em không nhận tiền? Anh từng hứa với cô sẽ chăm sóc cho em, lúc này anh đủ khả năng thực hiện.”
“Nợ tiền của ai cũng là nợ, và em phải trả!”
“Là em không muốn đi khỏi nơi đây, rời xa Phùng Hựu Đông?”
“Đây là chuyện của em.”
Sắc mặt Lục Trác trở nên khốn khổ, thú thật bản thân yêu cô, quen Tiêu Nhã chỉ vì lợi dụng để được thăng tiến trong sự nghiệp. Mọi điều anh ta làm, chỉ muốn nhanh chóng giúp cô thoát khỏi Phùng Hựu Đông.
Không có tiền...làm được điều gì?
Thật ra vẫn chưa đủ, nhưng có thể mượn tạm ở Tiêu Nhã với một lý do nào đó thích hợp.
Lục Trác trầm lặng hít lấy một hơi, dằn tâm hạ xuống cơn nóng trong người, lên tiếng phân tích:
“Em còn đang đi học, một năm nữa mới ra trường, vậy đến bao giờ em có đủ tiền? Trong khi anh cho em mượn tạm, khi nào có gửi lại anh sau. Cuộc sống tự do em không muốn sao, Chiêu Vũ? ”
Chiêu Vũ trở nên thất thần suy tư, điều đó không phải là mong ước của cô trước đây hay sao?
Chỉ là...
Tâm trạng Chiêu Vũ thực sự ngổn ngang, cô lúng túng nói: “Cảm ơn anh vì đã đưa em về, tạm biệt!”
Nói xong, Chiêu Vũ lập tức xoay lưng bước vào bên trong. Thế nhưng, bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại nhanh chóng được Lục Trác nắm lấy giữ lại, lên tiếng: “Phùng Hựu Đông không phải của em, nên đừng ảo tưởng rồi nuôi nấng hy vọng! Người càng nhiều tiền, địa vị và quyền lực cao ngất thì càng nguy hiểm, chẳng bao giờ có duy nhất một người phụ nữ, chung tình là điều không tồn tại ở trong xã hội này. Chiêu Vũ, em nên suy nghĩ và cân nhắc những gì anh đã nói, lúc nào anh cũng có thể giúp em!”
An Đình Chiêu Vũ bảo hắn chỉ đến với cô một tuần khoảng ba hoặc bốn ngày, cho rằng hắn có phụ nữ khác, nhưng thật ra không phải.
Bảy năm trước, bà nội của hắn qua đời, Phùng gia chỉ còn hai anh em hắn và ông Phùng Uy. Ông ấy hiện tại đã lớn tuổi, sức khỏe cũng đang yếu dần, nên hắn muốn tranh thủ thời gian để được bên cạnh báo hiếu và chăm sóc cho người ông hắn kính trọng, yêu thương...
Ngoài Chiêu Vũ ra, Phùng Hựu Đông còn một cô gái để hắn bảo vệ, che chở,...chính là Phùng Hựu Di.
“Cũng đã trễ, cháu ngủ lại hay sang đó?”
Ông Phùng Uy cười nhẹ, vốn dĩ biết rõ người con gái trong tim của cháu trai mình là ai, nhưng ông vẫn luôn tôn trọng mọi quyết định, đặc biệt chuyện tình cảm.
“Cháu sang đó, ngày mai về ăn trưa và đánh cờ với ông. Lần này, cháu không nhường ông nữa đâu nhé.”
Ha.
Ông Phùng Uy cười lớn, nói: “Được được, ông không cần cháu nhường.”
Chỉ là...sau đó không khí chợt nhiên lắng xuống, ông ấy trở nên trầm ngâm và nắm tay của Phùng Hựu Di đang ngồi bên cạnh, nhìn cả hai từ tốn lên tiếng: “Hựu Đông và Hựu Di à, ông thì không quan trọng điều gì cả, ước nguyện cuối cùng của ông chính là được chứng kiến hai cháu lập gia đình, như vậy ông mới an lòng ra đi.”.
Bỏ lại hai người cháu ông hết mực yêu thương thì làm sao nhắm mắt, hơn nữa trước khi bà nội của cả hai ra đi, đã giao phó cho ông trách nhiệm này.
Bà sẽ giận ông, nếu ông không làm được!
Từ ngày con trai và con dâu ra đi đột ngột cùng lúc, sức khỏe bà ấy bất ổn, tâm bệnh thì làm sao mà chữa, cứ cách hai hoặc ba tháng là nhập viện, đến đó bà nội Phùng đã cố gắng rất nhiều.
“Ông không được nói thế, không được bỏ cháu.”
Phùng Hựu Di ôm ông Phùng Uy mếu máo bật khóc, cô gái mỏng manh mang trong lòng nhiều tổn thương, mất mát người thân chính là vết sẹo lớn nhất.
Một lúc sau, Phùng Hựu Đông trở về biệt thự riêng, mang một tâm trạng nặng nhọc và đau buồn, lời nói của ông Phùng Uy đè nén giữa lồng ngực. Hắn không sợ điều gì ngoài thời gian, hắn bất lực khi chẳng có cách nào níu giữ hay ngăn lại, bởi vì như thế ông ấy sẽ ngày càng già yếu, tàn phá sức khỏe một cách khủng khiếp.
Đến nơi, vừa bước vào nhà, đã gặp Ngô Việt ngồi ở sofa thản nhiên xem điện thoại. Phùng Hựu Đông lập tức chau mày, nâng cánh tay nhìn vào đồng hồ, sắc mặt của hắn mỗi lúc càng tệ.
“Chiêu Vũ đã về chưa?”
Ngô Việt đứng dậy, cung kính trả lời:
“Cô Vũ vẫn chưa gọi, tôi đang đợi.”
Chẳng để lại một lời căn dặn, Phùng Hựu Đông tiến thẳng về hướng cầu thang, bóng dáng cao to nhanh chóng biến mất.
Ngô Việt nhăn mặt nhìn theo tặc lưỡi mấy cái: “Chậc chậc...”
Thêm nửa giờ đồng hồ sau, Chiêu Vũ vẫn không gọi đến cho Ngô Việt, anh ấy tốt bụng gọi điện cho cô nhắc nhở nhưng lại đáng tiếc thuê bao.
Lúc này, ban công tầng ba có một người đàn ông đang đứng. Càng về khuya sương xuống lạnh băng, nhưng cơ thể của Phùng Hựu Đông vẫn cứ nóng rực, ánh mắt tàn khốc đỏ rực như ngọn lửa đang cháy âm ỉ phóng thẳng về trước.
Thêm khoảng mười phút, có một chiếc xe ô tô dừng lại trước cổng biệt thự. Lục Trác vội vàng bước xuống vòng qua bên kia mở cửa, nhưng Chiêu Vũ nhanh hơn đi ra, lịch sự lên tiếng: “Cảm ơn anh!”
“Giữa chúng ta có cần khách sáo vậy không?”
Chiêu Vũ cười sượng, lãng tránh ánh nhìn của Lục Trác. Lúc trước cả hai thân thiết, vui buồn cô đều chia sẻ, nhưng từ khi anh ta tỏ tình với cô và sau đó quen Tiêu Nhã, thì chính cô đã tạo một khoảng cách nhất định.
“Chiêu Vũ, tại sao em không nhận tiền? Anh từng hứa với cô sẽ chăm sóc cho em, lúc này anh đủ khả năng thực hiện.”
“Nợ tiền của ai cũng là nợ, và em phải trả!”
“Là em không muốn đi khỏi nơi đây, rời xa Phùng Hựu Đông?”
“Đây là chuyện của em.”
Sắc mặt Lục Trác trở nên khốn khổ, thú thật bản thân yêu cô, quen Tiêu Nhã chỉ vì lợi dụng để được thăng tiến trong sự nghiệp. Mọi điều anh ta làm, chỉ muốn nhanh chóng giúp cô thoát khỏi Phùng Hựu Đông.
Không có tiền...làm được điều gì?
Thật ra vẫn chưa đủ, nhưng có thể mượn tạm ở Tiêu Nhã với một lý do nào đó thích hợp.
Lục Trác trầm lặng hít lấy một hơi, dằn tâm hạ xuống cơn nóng trong người, lên tiếng phân tích:
“Em còn đang đi học, một năm nữa mới ra trường, vậy đến bao giờ em có đủ tiền? Trong khi anh cho em mượn tạm, khi nào có gửi lại anh sau. Cuộc sống tự do em không muốn sao, Chiêu Vũ? ”
Chiêu Vũ trở nên thất thần suy tư, điều đó không phải là mong ước của cô trước đây hay sao?
Chỉ là...
Tâm trạng Chiêu Vũ thực sự ngổn ngang, cô lúng túng nói: “Cảm ơn anh vì đã đưa em về, tạm biệt!”
Nói xong, Chiêu Vũ lập tức xoay lưng bước vào bên trong. Thế nhưng, bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại nhanh chóng được Lục Trác nắm lấy giữ lại, lên tiếng: “Phùng Hựu Đông không phải của em, nên đừng ảo tưởng rồi nuôi nấng hy vọng! Người càng nhiều tiền, địa vị và quyền lực cao ngất thì càng nguy hiểm, chẳng bao giờ có duy nhất một người phụ nữ, chung tình là điều không tồn tại ở trong xã hội này. Chiêu Vũ, em nên suy nghĩ và cân nhắc những gì anh đã nói, lúc nào anh cũng có thể giúp em!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.