Chương 42: Ra Mặt Bảo Vệ
Triệu Song Hà
27/01/2024
Mặc dù trong người khá mệt, nhưng Chiêu Vũ từ bệnh viện đến khách sạn theo đúng ca làm đã được sắp xếp, vẫn chưa hay biết hình ảnh của mình và Lục Trác bị tung lên mạng.
Tuy vào làm chỉ được ba ngày, nhưng với tính tình thật thà, dễ thương, Chiêu Vũ được các chị quý mến.
“Chiêu Vũ, em biết tin gì chưa?”
“Tin gì chị?”
“Em biết Phùng Hựu Đông, tổng giám đốc tập đoàn Phùng Thị không?”
Chiêu Vũ nhất thời ngẩn người, sắc mặt dần dần xanh lét, chậm chạp gật đầu trả lời: “Em có biết!”
“Ừm, nửa tháng trước công bố sẽ kết hôn vào tháng ba, ai ngờ bây giờ phát hiện mình bị cắm sừng.”
Chị gái đó vừa nói, vừa đưa cho Chiêu Vũ xem hình ảnh. Cô lập tức bàng hoàng đến hai mắt căng tròn, đầu óc quay cuồng muốn lần nữa ngất xỉu, tay chân vừa lạnh vừa run.
“Nhìn cũng giống em lắm đó Chiêu Vũ…”
Thì vốn dĩ vợ sắp cưới của Phùng Hựu Đông là cô mà, người trong ảnh cũng là cô… chỉ là… cô không cắm sừng hắn…!
Một chị khác lại nói: “Người giống người đâu phải chuyện hiếm!”
“Hazzz, tôi đang ngóng chờ hôn lễ thế kỷ của Phùng thiếu gia sẽ như thế nào, quan trọng nhất là xem cô gái nào may mắn đến thế, có phải tuyệt thế giai nhân không? Ai ngờ… tiêu tan!”
Một chị khác lại trả lời: “Nhìn thế này còn xinh thì đảm bảo bên ngoài rất rất xinh, chỉ có điều nhân cách thối nát!”
“Nhưng nhìn sao cũng giống Chiêu Vũ ta!”
Chị gái kia hết nhìn cô gái trong ảnh đến nhìn khuôn mặt bên ngoài của Chiêu Vũ, cảm thấy thực sự giống cô. Nếu cô không phải làm nhân viên vệ sinh, mà là trùng hợp gặp bên ngoài thì sẽ nhận định cô là vợ sắp cưới của Phùng tổng.
Thế nhưng, Chiêu Vũ chỉ cười gượng, không lắc đầu cũng chẳng gật đầu.
Bên thành phố W, Phùng Hựu Đông cực kỳ đau đầu. Tìm được tung tích về Chiêu Vũ thì cũng nhẹ vài phần, nhưng các tin tức lan rộng trên mạng thật khiến hắn phiền toái.
Các phóng viên đã túc trực ở sảnh tập đoàn chờ Phùng Hựu Đông xuất hiện. Vừa nãy hắn đến phải vào bằng cửa sau, có vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt.
Cuối cùng đã sẵn sàng, Phùng Hựu Đông từ thang máy bước ra, xung quanh có mười vệ sĩ và trợ lý lẫn Ngô Việt, họ ngăn cản không cho phóng viên tiếp xúc quá gần sợ gây nguy hiểm đến hắn.
“Phùng tổng…”
“Phùng tổng…”
“Phùng tổng…”. Truyện Khác
“…”
Và rất nhiều câu hỏi được phóng viên đặt ra, máy ảnh nhấp nháy sáng chớp liên tục, không gian nơi đây xôn xao đến náo loạn.
Phùng Hựu Đông vẫn giữ một thái độ điềm tĩnh và lịch lãm nhất định, trong ánh mắt sắc lẹm không có nửa tia gợn sóng, thong thả đút hai tay vào túi quần, giọng điệu vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát, nói: “Trước giờ tôi chỉ trả lời phỏng vấn với những câu hỏi liên quan đến công việc, còn về cuộc sống riêng tư thì tôi rất hạn chế vì không muốn ồn ào. Thế nhưng, hôm nay tôi buộc phải lên tiếng, bởi vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến tinh thần của VỢ TÔI rất nhiều. Tôi chẳng biết thông tin trên và hình ảnh kia từ đâu mà có, nhưng tôi xin KHẲNG ĐỊNH một điều, VỢ TÔI TUYỆT ĐỐI MỘT LÒNG CHUNG THỦY, và CHẮC CHẮN RẰNG những gì đang lan truyền là SAI SỰ THẬT, VU KHỐNG. Có người đã BÔI NHỌ, HÃM HẠI, hòng làm xấu mặt.”
Phùng Hựu Đông nhấn nhá vào những từ đặc biệt làm tăng thêm nhiệt và độ chính xác của câu chuyện, sau đó hắn tiếp tục lên tiếng: “Trước Tết, vợ tôi bị mưu sát, may mắn là cô ấy không sao, chỉ chấn thương vùng đầu. Thế nhưng, bị mất trang sức lẫn túi xách, tất nhiên trong đó gồm có điện thoại. Chúng tôi có thói quen lưu giữ những khoảng khắc vui vẻ, hài hước, nên tôi dám đảm bảo đã có người cắt ghép khuôn mặt của vợ tôi.”
Lời nói phải đi kèm bằng chứng, Phùng Hựu Đông lấy điện thoại của mình mở ra, hình ảnh Chiêu Vũ đang ăn hay đang ngủ đều có đủ. Thế nên, nếu cắt khuôn mặt của cô ghép vào người khác thì trường hợp đó hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Sau đó, Phùng Hựu Đông lại tiếp tục nói: “Tôi chỉ lên tiếng một lần và xin dừng lại tại đây. Trước khi kết thúc cuộc trả lời phỏng vấn này, Phùng Hựu Đông tôi muốn nhắn gửi đến người chủ mưu một câu, cố trốn cho kỹ đừng để tôi phát hiện là ai, nếu không kết cục sẽ cực kỳ tệ!”
Dứt câu, Phùng Hựu Đông oai phong lẫm liệt dứt khoát quay người đi vào. Thế nhưng, khó có cơ hội được phỏng vấn hắn, nên mọi người cứ lấn về phía hắn và tiếp tục đặt câu hỏi: “Vậy còn hôn lễ thì sao ạ? Có phải vẫn diễn ra bình thường hay không?”
“Tại sao trước giờ ngài vẫn luôn giấu kín về vợ sắp cưới? Cả hai đã quen nhau bao lâu?”
“Phùng tổng… Phùng tổng!”
Tuy vào làm chỉ được ba ngày, nhưng với tính tình thật thà, dễ thương, Chiêu Vũ được các chị quý mến.
“Chiêu Vũ, em biết tin gì chưa?”
“Tin gì chị?”
“Em biết Phùng Hựu Đông, tổng giám đốc tập đoàn Phùng Thị không?”
Chiêu Vũ nhất thời ngẩn người, sắc mặt dần dần xanh lét, chậm chạp gật đầu trả lời: “Em có biết!”
“Ừm, nửa tháng trước công bố sẽ kết hôn vào tháng ba, ai ngờ bây giờ phát hiện mình bị cắm sừng.”
Chị gái đó vừa nói, vừa đưa cho Chiêu Vũ xem hình ảnh. Cô lập tức bàng hoàng đến hai mắt căng tròn, đầu óc quay cuồng muốn lần nữa ngất xỉu, tay chân vừa lạnh vừa run.
“Nhìn cũng giống em lắm đó Chiêu Vũ…”
Thì vốn dĩ vợ sắp cưới của Phùng Hựu Đông là cô mà, người trong ảnh cũng là cô… chỉ là… cô không cắm sừng hắn…!
Một chị khác lại nói: “Người giống người đâu phải chuyện hiếm!”
“Hazzz, tôi đang ngóng chờ hôn lễ thế kỷ của Phùng thiếu gia sẽ như thế nào, quan trọng nhất là xem cô gái nào may mắn đến thế, có phải tuyệt thế giai nhân không? Ai ngờ… tiêu tan!”
Một chị khác lại trả lời: “Nhìn thế này còn xinh thì đảm bảo bên ngoài rất rất xinh, chỉ có điều nhân cách thối nát!”
“Nhưng nhìn sao cũng giống Chiêu Vũ ta!”
Chị gái kia hết nhìn cô gái trong ảnh đến nhìn khuôn mặt bên ngoài của Chiêu Vũ, cảm thấy thực sự giống cô. Nếu cô không phải làm nhân viên vệ sinh, mà là trùng hợp gặp bên ngoài thì sẽ nhận định cô là vợ sắp cưới của Phùng tổng.
Thế nhưng, Chiêu Vũ chỉ cười gượng, không lắc đầu cũng chẳng gật đầu.
Bên thành phố W, Phùng Hựu Đông cực kỳ đau đầu. Tìm được tung tích về Chiêu Vũ thì cũng nhẹ vài phần, nhưng các tin tức lan rộng trên mạng thật khiến hắn phiền toái.
Các phóng viên đã túc trực ở sảnh tập đoàn chờ Phùng Hựu Đông xuất hiện. Vừa nãy hắn đến phải vào bằng cửa sau, có vệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt.
Cuối cùng đã sẵn sàng, Phùng Hựu Đông từ thang máy bước ra, xung quanh có mười vệ sĩ và trợ lý lẫn Ngô Việt, họ ngăn cản không cho phóng viên tiếp xúc quá gần sợ gây nguy hiểm đến hắn.
“Phùng tổng…”
“Phùng tổng…”
“Phùng tổng…”. Truyện Khác
“…”
Và rất nhiều câu hỏi được phóng viên đặt ra, máy ảnh nhấp nháy sáng chớp liên tục, không gian nơi đây xôn xao đến náo loạn.
Phùng Hựu Đông vẫn giữ một thái độ điềm tĩnh và lịch lãm nhất định, trong ánh mắt sắc lẹm không có nửa tia gợn sóng, thong thả đút hai tay vào túi quần, giọng điệu vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát, nói: “Trước giờ tôi chỉ trả lời phỏng vấn với những câu hỏi liên quan đến công việc, còn về cuộc sống riêng tư thì tôi rất hạn chế vì không muốn ồn ào. Thế nhưng, hôm nay tôi buộc phải lên tiếng, bởi vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến tinh thần của VỢ TÔI rất nhiều. Tôi chẳng biết thông tin trên và hình ảnh kia từ đâu mà có, nhưng tôi xin KHẲNG ĐỊNH một điều, VỢ TÔI TUYỆT ĐỐI MỘT LÒNG CHUNG THỦY, và CHẮC CHẮN RẰNG những gì đang lan truyền là SAI SỰ THẬT, VU KHỐNG. Có người đã BÔI NHỌ, HÃM HẠI, hòng làm xấu mặt.”
Phùng Hựu Đông nhấn nhá vào những từ đặc biệt làm tăng thêm nhiệt và độ chính xác của câu chuyện, sau đó hắn tiếp tục lên tiếng: “Trước Tết, vợ tôi bị mưu sát, may mắn là cô ấy không sao, chỉ chấn thương vùng đầu. Thế nhưng, bị mất trang sức lẫn túi xách, tất nhiên trong đó gồm có điện thoại. Chúng tôi có thói quen lưu giữ những khoảng khắc vui vẻ, hài hước, nên tôi dám đảm bảo đã có người cắt ghép khuôn mặt của vợ tôi.”
Lời nói phải đi kèm bằng chứng, Phùng Hựu Đông lấy điện thoại của mình mở ra, hình ảnh Chiêu Vũ đang ăn hay đang ngủ đều có đủ. Thế nên, nếu cắt khuôn mặt của cô ghép vào người khác thì trường hợp đó hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Sau đó, Phùng Hựu Đông lại tiếp tục nói: “Tôi chỉ lên tiếng một lần và xin dừng lại tại đây. Trước khi kết thúc cuộc trả lời phỏng vấn này, Phùng Hựu Đông tôi muốn nhắn gửi đến người chủ mưu một câu, cố trốn cho kỹ đừng để tôi phát hiện là ai, nếu không kết cục sẽ cực kỳ tệ!”
Dứt câu, Phùng Hựu Đông oai phong lẫm liệt dứt khoát quay người đi vào. Thế nhưng, khó có cơ hội được phỏng vấn hắn, nên mọi người cứ lấn về phía hắn và tiếp tục đặt câu hỏi: “Vậy còn hôn lễ thì sao ạ? Có phải vẫn diễn ra bình thường hay không?”
“Tại sao trước giờ ngài vẫn luôn giấu kín về vợ sắp cưới? Cả hai đã quen nhau bao lâu?”
“Phùng tổng… Phùng tổng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.