Nhân Duyên Mỹ Mãn

Chương 13: Đi Thẳng Vào Vấn Đề

Úc Vũ Trúc

09/10/2023

Ăn cơm trưa xong, Hàn Mục liền vung tay lên nói: "Đi, chuẩn bị nghi trượng của huyện lệnh đi!”

Triệu chủ bộ: ...

Y không khỏi nhìn về phía Cố Quân Nhược, hy vọng nàng có thể ngăn cản.

Cố Quân Nhược suy nghĩ một chút, không ngăn cản, mà chỉ nói: "Ta cũng đi cùng, cho Nhạc gia một tấm thiệp mời tiếp theo đi.”

Hàn Mục: "Vì sao lại đến Nhạc gia trước? Triệu chủ bộ không phải nói Tằng gia mới là số một ở huyện Nghĩa sao? Hơn nữa Diêu gia là con rể Tằng gia, chúng ta mua lương thực không thông qua Diêu gia sao?”

Cố Quân Nhược: "Vậy huynh nguyện ý lấy ruộng công của huyện Nghĩa để mượn lương thực Diêu gia sao?”

Hàn Mục trực tiếp từ chối, "Không muốn.”

"Vậy là được rồi." Cố Quân Nhược nói: "Diêu gia đã công khai điều kiện của bọn họ, huynh không muốn, lúc này đi gặp bọn họ, là vội vàng tìm nhục sao? ”

Cố Quân Nhược cầm một thỏi bạc giao cho Triệu chủ bộ, nói: "Vào Nhạc gia hết thảy nghe theo chúng ta, nếu cuộc nói chuyện suôn sẻ, chúng ta sẽ dùng cơm ở Nhạc gia, thỏi bạc này không cần dùng đến, nếu nói chuyện không ổn, sắp đến giờ cơm ông liền sai người đi tửu lâu đặt một bàn rượu và thức ăn, phải yêu cầu bàn tốt nhất trong tửu lâu, nói là Nhạc gia gọi.”

Triệu chủ bộ đưa tay tiếp nhận, nhất thời còn có chút mờ mịt, đợi ngẩng đầu nhìn thấy thâm ý trong mắt Cố Quân Nhược, y giật mình tỉnh hồn lại, không khỏi khom người đáp: "Vâng.”

Hàn Mục bĩu môi, khinh bỉ nói: "Chiêu khiêu khích ly gián này của nàng cũng dùng quá kém rồi, nếu Tằng gia cùng Diêu gia không bị lừa thì sao?”

"Dù sao buổi tối chúng ta cũng phải ăn cơm, thỏi bạc này cũng không oan.”

Hàn Mục cũng nghĩ như vậy, hai người từng người một kiêu hãnh rời đi.

Triệu chủ bộ cầm bạc ở phía sau: ...

Không phải nói là không có lương thực sao?

Rượu và thức ăn được mua bằng thỏi bạc lớn như vậy có thể so sánh với lương thực không?

Đi vào trong tửu lâu, một thỏi bạc như vậy chỉ đủ ăn một bữa, nhưng mua thành mì gạo, ít nhất có thể cho mấy người bọn họ ăn một tháng nha?

Y cũng nhìn ra, hai vị đều là chủ nhân không biết củi gạo dầu muối tốn kém thế nào, Cố Quân Nhược nhìn tốt hơn Hàn Mục, nhưng cũng không tốt hơn được là bao.

Triệu chủ bộ an bài nghi trượng của huyện lệnh cho hai người.



Đám nha dịch mới ăn một bữa cơm no, đúng là thời điểm nhiệt tình tràn đầy, rất nhanh đã xây dựng xong đội nghi trượng của huyện lệnh cho Hàn Mục.

Hàn Mục nhìn lướt qua một vòng, rất hài lòng gật gật đầu, sau đó đỡ Cố Quân Như vào kiệu trước, hắn vào sau cùng, hai vợ chồng ngồi đối diện nhau.

Cồng chiêng vừa gõ, bên ngoài vang lên một tiếng du dương "Lên——"

Cỗ kiệu liền lảo đảo nâng lên.

Hàn Mục nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói với Cố Quân Nhược: "Vẫn là cưỡi ngựa tốt hơn một chút.”

Cố Quân Nhược cũng nhỏ giọng trả lời: "Vậy lần sau cưỡi ngựa đi.”

Nàng cũng cảm thấy ngồi kiệu không thoải mái lắm, lần trước ngồi kiệu vẫn là lúc xuất giá.

Nghĩ đến đây, Cố Quân Nhược liếc Hàn Mục một cái, nhưng lúc ấy trong kiệu chỉ có một mình nàng, hơn nữa kiệu kia cũng rộng rãi, cũng không chật chội như bây giờ.

Kiệu nhỏ hẹp nên có vẻ hơi nóng, Hàn Mục vén góc áo quạt gió, từ trên xuống dưới đánh giá Cố Quân Nhược đối diện, cà lơ phất phơ hỏi: "Nàng có tiền không?”

Cố Quân Nếu biết hắn hỏi cái gì, lúc ấy hắn được lệnh lập tức rời kinh làm nhiệm vụ, Giang gia còn bổ sung thêm một điều kiện, ngoại trừ chi phí đi đường cần thiết ra, thì hai vợ chồng bọn họ không được mang theo nhiều vàng bạc

Theo lời của Giang gia, lần này ra ngoài là trừng phạt, nhưng phải xem Hàn Mục có thật lòng hối cải hay không, nếu không đưa ra chút yêu cầu, chỉ đuổi đi bình thường, đó chẳng qua là để Hàn Mục mượn thế của Hàn gia đến địa phương tiêu dao khoái hoạt, làm sao có được hiệu quả trừng phạt?

Vì vậy, ngay cả nàng cũng không thể mang theo quá nhiều đồ đạc.

Cố Quân Nhược liếc hắn một cái rồi nói: "Đây là của Tiểu Thiền, cũng chỉ có hai thỏi, cho nên nếu không mượn được lương thực, chúng ta chỉ có thể mượn tiền của Tiểu Thiền để mua chút lương thực sống qua ngày.”

Hàn Mục há to miệng, một hồi lâu sau mới nói: "Ta trở về lại hỏi Tiểu Bắc, xem hắn có tiền hay không.”

Cố Quân nếu cảm thấy không thể tin được, lúc ấy bọn họ xuất kinh đã bị nội thị cùng cung nữ trong cung phái tới lục soát một lần, nàng và Tiểu Thiền bởi vì là nữ quyến cho nên lục soát không cẩn thận lắm, Tiểu Thiền lại là tỳ nữ của nàng, lúc này mới có cớ lưu lại hai thỏi bạc này.

Tiểu Bắc đoán chừng khó mà giữ lại được.

Giang gia hận không thể lột sạch quần áo trên người Hàn Mục, làm sao có thể để cho bọn họ giấu bạc ra khỏi kinh?

Huyện Nghĩa lớn như vậy, Nhạc gia cách huyện nha cũng không phải rất xa, lắc lư một hồi, kiệu liền dừng lại.



Hàn Mục khẩn cấp đi ra ngoài, thở ra một hơi thật sâu, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Lúc này hắn mới vén rèm lên đỡ Cố Quân Nhược xuống kiệu, hắn ngẩng đầu nhìn cửa chính Nhạc gia, hạ thấp giọng nói với Cố Quân Nhược: "Thiệp mời kia của nàng gửi đi vô dụng rồi, không có ai ra đón..."

Dứt lời, cửa lớn Nhạc gia mở ra, một nam tử trung niên dẫn một thanh niên bước nhanh ra, nhìn thấy Hàn Mục cùng Cố Quân Nhược đứng bên cạnh kiệu, lập tức nghênh đón, "Thì ra là huyện lệnh đại nhân mới nhậm chức?”

Cố Quân Nhược hạ thấp giọng nói: "Không phải là nó hữu dụng sao?”

Hai người đồng thời ngẩng mặt nhìn về phía người trung niên, đồng thời nở nụ cười, Hàn Mục coi như khéo léo vuốt càm nói: "Tại hạ là huyện lệnh huyện Nghĩa mới nhậm chức Hàn Mục, đây là nội tử.”

Người trung niên nhân lập tức hành lễ, đồng thời giới thiệu mình cùng thanh niên phía sau một chút, "Tiểu dân Nhạc Thái, đây là khuyển tử Cảnh Hòa, Cảnh Hòa, còn không mau lên đây bái kiến huyện quân.”

Thanh niên thần sắc lãnh đạm liền tiến lên, hành lễ với Hàn Mục, thản nhiên nói: "Bái kiến huyện quân.”

Hàn Mục tiện tay vẫy nói: "Không cần đa lễ.”

Hắn nhìn chung quanh một chút, hỏi: "Chúng ta sẽ nói chuyện ở đây luôn chứ?"

Nhạc Thái giống như mới phản ứng lại, vội vàng nghiêng người nhiệt tình mời bọn họ vào.

Vừa vào tiền viện, Nhạc Thái liền sai người đi mời Nhạc phu nhân,ông ta hắn áy náy nói với Cố Quân Nhược: "Kính xin phu nhân đừng trách, thật không biết phu nhân tới cửa, không có từ xa tiếp đón, không có từ xa tiếp đón.”

Hàn Mục liền nói: "Để cho nàng đi cùng chúng ta đi, không cần mời Nhạc phu nhân tới đây.”

"Cái này... Không ổn đâu?”

"Có gì không ổn?" Hàn Mục nói: "Dù sao chuyện muốn thương lượng cũng không thể rời khỏi nàng ấy, đi thôi, tiền sảnh nhà ông ở đâu?”

Nhạc Thái không ngờ Hàn Mục trực tiếp như vậy, lờ mờ nghiêng người một chút, vội vàng mời hắn ra tiền sảnh.

Người thanh niên vẫn thần sắc lãnh đạm nhìn Hàn Mục một cái, sau đó quay đầu nhìn Cố Quân Nhược, không biết nghĩ tới cái gì, cũng nở nụ cười, đi theo bọn họ.

Đến tiền sảnh, mọi người lần lượt ngồi xuống, Hàn Mục nhìn Cố Quân Nhược một cái, thấy nàng khẽ gật đầu, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với Nhạc Thái: "Nhạc lão gia, ông cũng thấy rồi đó, tình huống hiện giờ ở huyện Nghĩa, chính là lúc cần sĩ thân hương lão ra mặt, hôm nay ta tới cửa là mượn lương thực..."

Nhạc Thái sao cũng không nghĩ tới Hàn Mục lại trực tiếp như vậy, dừng một chút rồi vội vàng nói: "Đại nhân, ta nghe nói triều đình đối với nơi bị ảnh hưởng có chính sách cứu trợ, ai, ngài không biết, lần lũ lụt này Nhạc gia ta cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, phía dưới còn có nhiều tá điền phải nuôi, hiện giờ cũng là nhập không đủ xuất."

Hàn Mục: "Ta tự nhiên biết Nhạc lão gia khó, nhưng ta cũng biết, nhà các ông nhất định là có thể mượn một ít lương thực cho ta, người quang minh không nói chuyện ám muội, lương thực mượn ta đều có thể trả lại ông, cho dù triều đình không có cứu viện lương thực xuống, Vĩnh An Hầu phủ ta cũng sẽ không nợ nần.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Duyên Mỹ Mãn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook