Chương 9: Cho mình một đường lui
J-J
25/09/2022
Về phần An Nhi, nó nói năng lung tung lộn xộn, tôi nghe câu được câu chăng nhưng cũng hiểu được đại khái.
Đông Đông chưa từng quên tôi, chưa từng thôi đau lòng cũng chưa từng một lần thôi tìm kiếm tôi. Xem ra Đông Đông cũng không phải là một kẻ đa tình, nhưng tin được không nếu nói anh ta chưa từng động lòng trước một người con gái nào? Hay gu của anh ta là nam rồi @@
Nghĩ cái gì không biết...
Chuyện của người lớn Đông Đông không giấu An Nhi dù một chút, chẳng nhẽ anh ta không sợ tạo nên bóng đen tâm lý cho con bé hay sao?
Bất giác tôi lại cảm thấy trong mình trống rỗng. Nhưng An Nhi lại khác, con bé cứ chăm chăm nhìn tôi, như muốn nói gì đó nhưng còn đang băn khoăn thì phải.
Tôi nghiêm nghị nói: “Tiểu công chúa, con có điều gì muốn nói à?"
Bỗng chốc hai hốc mắt nó đỏ hoe: "Con chỉ muốn một mình mẹ thôi, không muốn thêm ai khác, mẹ không thương con ư sao cứ muốn đẩy bổ cho người khác thế. Hay là mẹ có em khác rồi nên không thèm chơi với An Nhi nữa. Mẹ hết thương con hết thương bố rồi sao?"
Không khí chung quanh đột nhiên như bị đóng băng lại, tôi nuốt nghẹn ngào vào trong.
Hết thương, cạn nhớ sao?
Tôi nghĩ là tôi nhất định quên Đông Đông được, tôi bảo với mình, là tôi không cần anh ta nữa. Không có anh ta, tôi không còn phải đoán già đoán non xem anh ta có yêu tôi không, không cần phải rón rén e dè sợ mất anh ta. Thời gian qua tôi không đi tìm anh ta, không liên lạc với anh ta và con, không muốn nghe bất cứ thứ gì dính dáng đến họ, không phải vì tôi vô tâm, chỉ là tận đến lúc tôi bắt gặp anh với...
Tôi nhớ anh và con chứ, đứt ruột đẻ ra chưa một lần dám ôm con vào lòng vì sợ con quen hơi mà nhẫn tâm bỏ con bé ở lại mà rời đi.
Đôi lúc cầm điện thoại lên chỉ muốn nhắn cho anh một tin. Từ tận đáy lòng muốn hỏi anh một câu.
Anh đã thử bao giờ mở lòng đi yêu một người rồi kết quả chẳng được gì chưa???
Năm đó tôi nhẫn tâm vứt lại đứa con gái bé bỏng hiểu chuyện này, nó còn quá nhỏ, không thể nó trở thành đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương cha mẹ. Dù sao thì người được đính ước với Đông Đông vẫn là tôi, nhưng không thể vì chuyện của người lớn mà làm tổn thương An Nhi được.
Tôi vội vàng tươi cười ôm lấy nó: “Mẹ đã về rồi đây, mẹ là mẹ của con, mẹ không bỏ con đi xa nữa, cũng không ai có thể cướp mẹ khỏi An Nhi được."
Ngang ngược như bố nó, nói thế mà vẫn mếu máo khóc, nói: "Nhưng mẹ hết thương bố rồi nên mới không chịu về nhà ở với con và bố. Mẹ đã có người mới quên bố rồi. An Nhi sắp tới sẽ phải xa bố để đến ở với mẹ và người mới sao. An Nhi không chịu, mẹ về với bố đi, mẹ đừng có người mới."
Thật đau đầu, để không làm nó thất vọng chỉ còn cách giả bộ ngọt ngào, cắn răng cắn lợi mà nói với nó rằng: “Bố con là một người đàn ông có thể cho mẹ thấy cảm giác được che chở. Bố con là người kiêu ngạo, mạnh mẽ, lạnh lùng khó gần. Nhưng khi ở bên mẹ bố con đã rũ xuống hết kiên cường dịu dàng ở bên mẹ, cho mẹ thấy bố chính là nơi nương tựa vững trãi nhất của mẹ."
Cũng có những khi, không phải tôi không có con đường nào để đi, nhưng tôi lại chỉ muốn đi vào con đường ấy.
Có đôi khi, con đường trải hoa, tôi không thiết. Con đường gai gọn, tôi lại đi. Tình yêu chính là, tôi không ngại khó, không ngại khổ, chỉ cần anh ấy nắm tay tôi, vậy là đủ!
Trăm lối đi chỉ mong một lối về, vạn người nhớ không bằng một người thương!
Nói xong An Nhi nắm lấy tay tôi, tay còn lại lau vội nước mắt, miệng nở nụ cười hớn hở tỏ ý hài lòng, mặt mèo xấu xí lôi tôi tiến về phía Đông Đông với cô gái kia.
Với cái cơ thể đang thấm rượu thế này tôi dễ dàng bị con bé lôi đi, lòng thầm mong sớm kiếm được bố nó để trả cục nợ này đi, kiếm ngay một chỗ ngả lưng rồi chuyện gì để mai tính.
Đi chưa đầy hai mươi bước hiện lên trước mặt là nam thanh niên mặc đồ tây im lặng khoanh tay đứng quay lưng về phía cô gái, đó chính là Đông Đông. Người con gái kia không cần nhìn mặt thì cũng biết là ai rồi.
Biết ngay là lúc nãy đá đèn nhau mà. Đáng ghét!
Tôi đưa ánh mắt lạnh lùng của mình dò xét cô gái kia từ trên xuống dưới, nhìn cô ta như một củ khoai sùng.
Tiếp đó chuẩn bị câu cú một lúc rồi tự tin nói: "Người phụ nữ khôn ngoan là người mà trong mọi chuyện luôn dành cho mình một đường lùi. Ở đời này, biết tính toán một chút, cuộc đời sẽ an nhàn hơn nhiều."
An Nhi vội vàng bước lên mấy bước, đứng trước mặt bố nó, nói: “Bố ơi bố, con có chuyện muốn nói."
Đông Đông khẽ nheo mắt, lướt qua tôi rồi nhìn thẳng vào An Nhi. Ánh mắt của anh ta thật dữ dội khiến tôi có chút ngượng ngùng.
Đông Đông chưa từng quên tôi, chưa từng thôi đau lòng cũng chưa từng một lần thôi tìm kiếm tôi. Xem ra Đông Đông cũng không phải là một kẻ đa tình, nhưng tin được không nếu nói anh ta chưa từng động lòng trước một người con gái nào? Hay gu của anh ta là nam rồi @@
Nghĩ cái gì không biết...
Chuyện của người lớn Đông Đông không giấu An Nhi dù một chút, chẳng nhẽ anh ta không sợ tạo nên bóng đen tâm lý cho con bé hay sao?
Bất giác tôi lại cảm thấy trong mình trống rỗng. Nhưng An Nhi lại khác, con bé cứ chăm chăm nhìn tôi, như muốn nói gì đó nhưng còn đang băn khoăn thì phải.
Tôi nghiêm nghị nói: “Tiểu công chúa, con có điều gì muốn nói à?"
Bỗng chốc hai hốc mắt nó đỏ hoe: "Con chỉ muốn một mình mẹ thôi, không muốn thêm ai khác, mẹ không thương con ư sao cứ muốn đẩy bổ cho người khác thế. Hay là mẹ có em khác rồi nên không thèm chơi với An Nhi nữa. Mẹ hết thương con hết thương bố rồi sao?"
Không khí chung quanh đột nhiên như bị đóng băng lại, tôi nuốt nghẹn ngào vào trong.
Hết thương, cạn nhớ sao?
Tôi nghĩ là tôi nhất định quên Đông Đông được, tôi bảo với mình, là tôi không cần anh ta nữa. Không có anh ta, tôi không còn phải đoán già đoán non xem anh ta có yêu tôi không, không cần phải rón rén e dè sợ mất anh ta. Thời gian qua tôi không đi tìm anh ta, không liên lạc với anh ta và con, không muốn nghe bất cứ thứ gì dính dáng đến họ, không phải vì tôi vô tâm, chỉ là tận đến lúc tôi bắt gặp anh với...
Tôi nhớ anh và con chứ, đứt ruột đẻ ra chưa một lần dám ôm con vào lòng vì sợ con quen hơi mà nhẫn tâm bỏ con bé ở lại mà rời đi.
Đôi lúc cầm điện thoại lên chỉ muốn nhắn cho anh một tin. Từ tận đáy lòng muốn hỏi anh một câu.
Anh đã thử bao giờ mở lòng đi yêu một người rồi kết quả chẳng được gì chưa???
Năm đó tôi nhẫn tâm vứt lại đứa con gái bé bỏng hiểu chuyện này, nó còn quá nhỏ, không thể nó trở thành đứa trẻ thiếu thốn tình yêu thương cha mẹ. Dù sao thì người được đính ước với Đông Đông vẫn là tôi, nhưng không thể vì chuyện của người lớn mà làm tổn thương An Nhi được.
Tôi vội vàng tươi cười ôm lấy nó: “Mẹ đã về rồi đây, mẹ là mẹ của con, mẹ không bỏ con đi xa nữa, cũng không ai có thể cướp mẹ khỏi An Nhi được."
Ngang ngược như bố nó, nói thế mà vẫn mếu máo khóc, nói: "Nhưng mẹ hết thương bố rồi nên mới không chịu về nhà ở với con và bố. Mẹ đã có người mới quên bố rồi. An Nhi sắp tới sẽ phải xa bố để đến ở với mẹ và người mới sao. An Nhi không chịu, mẹ về với bố đi, mẹ đừng có người mới."
Thật đau đầu, để không làm nó thất vọng chỉ còn cách giả bộ ngọt ngào, cắn răng cắn lợi mà nói với nó rằng: “Bố con là một người đàn ông có thể cho mẹ thấy cảm giác được che chở. Bố con là người kiêu ngạo, mạnh mẽ, lạnh lùng khó gần. Nhưng khi ở bên mẹ bố con đã rũ xuống hết kiên cường dịu dàng ở bên mẹ, cho mẹ thấy bố chính là nơi nương tựa vững trãi nhất của mẹ."
Cũng có những khi, không phải tôi không có con đường nào để đi, nhưng tôi lại chỉ muốn đi vào con đường ấy.
Có đôi khi, con đường trải hoa, tôi không thiết. Con đường gai gọn, tôi lại đi. Tình yêu chính là, tôi không ngại khó, không ngại khổ, chỉ cần anh ấy nắm tay tôi, vậy là đủ!
Trăm lối đi chỉ mong một lối về, vạn người nhớ không bằng một người thương!
Nói xong An Nhi nắm lấy tay tôi, tay còn lại lau vội nước mắt, miệng nở nụ cười hớn hở tỏ ý hài lòng, mặt mèo xấu xí lôi tôi tiến về phía Đông Đông với cô gái kia.
Với cái cơ thể đang thấm rượu thế này tôi dễ dàng bị con bé lôi đi, lòng thầm mong sớm kiếm được bố nó để trả cục nợ này đi, kiếm ngay một chỗ ngả lưng rồi chuyện gì để mai tính.
Đi chưa đầy hai mươi bước hiện lên trước mặt là nam thanh niên mặc đồ tây im lặng khoanh tay đứng quay lưng về phía cô gái, đó chính là Đông Đông. Người con gái kia không cần nhìn mặt thì cũng biết là ai rồi.
Biết ngay là lúc nãy đá đèn nhau mà. Đáng ghét!
Tôi đưa ánh mắt lạnh lùng của mình dò xét cô gái kia từ trên xuống dưới, nhìn cô ta như một củ khoai sùng.
Tiếp đó chuẩn bị câu cú một lúc rồi tự tin nói: "Người phụ nữ khôn ngoan là người mà trong mọi chuyện luôn dành cho mình một đường lùi. Ở đời này, biết tính toán một chút, cuộc đời sẽ an nhàn hơn nhiều."
An Nhi vội vàng bước lên mấy bước, đứng trước mặt bố nó, nói: “Bố ơi bố, con có chuyện muốn nói."
Đông Đông khẽ nheo mắt, lướt qua tôi rồi nhìn thẳng vào An Nhi. Ánh mắt của anh ta thật dữ dội khiến tôi có chút ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.