Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 39: Đáp ân tình

J-J

05/11/2022

Tử Yên lễ phép đáp: “Cảm ơn cô đã chỉ dạy, con nghe lời cô dạy”.

Tôi thong thả nói: “Được rồi, được rồi, cô đã nhận con là cháu nuôi của cô, cô cháu mình còn nhiều thời gian bên nhau lắm, từ từ cô sẽ chỉ bảo cho con nhiều hơn.’’

Con bé trầm ngâm nói: “Nhưng mà hết tháng con nghỉ rồi không biết sau đó con có được gặp cô không nữa.. Chắc là sẽ khó gặp lắm, sau khi rời khỏi được đây con sẽ không dám đến nữa, dù chỉ là đi ngang..’’

Tôi cũng trầm tư lúc lâu, rồi mới đáp: “Con yên tâm, sau khi con rời khỏi đây, cô sẽ cho con với bố con một bất ngờ, còn bây giờ cứ chăm chỉ làm việc của mình đi ha.’’

Con bé gật đầu bước đi.

Hmmm, quả nhiên Giang Nhiệt Lệ nói thật, đúng là Đông Cao Quang đưa nó cùng tham gia, giờ muốn đường đường chính gặp nó thế nào cũng đụng mặt ông chú già Đông Quang, thôi thì tranh thủ lúc hai người họ rời ra một chút rồi lén bắt cóc Giang Nhiệt Lệ vậy.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Yên Tử tôi càng thấy thương con bé hơn, dù lúc trước bố nó có thế nào với tôi nhưng hắn vẫn chỉ là kẻ si tình chứ không hề có hành động nào xúc phạm tôi, không đến nỗi ghét bỏ hắn, Yên Tử cũng chỉ là đứa trẻ đáng thương nên càng không có tội gì mà càng xứng đáng được yêu thương hơn.

Bóng Yên Tử dần khuất, tôi tranh thủ lấy điện thoại gọi cho Giang Nhiệt Lệ, nhưng mãi vẫn không thấy con nhỏ đó bắt máy, thôi đành tự mình đi tìm nó vậy, mong là không xui tới nỗi đụng phải mặt người quen không cần thiết.

Có lẽ do tôi là quản gia của nhà này, chỉ thấp hơn chức vị của chủ nhà nên việc tự do đi lại trong biệt thự này cũng khá thuận lợi.

Ở chiếc ghế gỗ bên thành hồ bơi, có một cô gái gương mặt gần giống với tôi, có điều khuôn mặt ấy bầu bĩnh hơn tôi chút, cô ta đang an nhàn phơi nắng, chân dìa miên man, da nâu khỏe khoắn, đấy chính là con nhỏ mê trai Giang Nhiệt Lệ chứ còn ai vào đây nữa.

Đường đường là con gái lão Giang có tiếng trong giới thượng lưu thế mà vì mê trai mà vứt sĩ diện lẽo đẽo ngày giờ đi theo, vậy mà được đi cùng ông chú già đó mà không chịu tranh thủ dính lấy nhau sao giờ này lại nằm đây một mình thế này.



Nghe thấy tiếng ho của tôi, Giang Nhiệt Lệ đang nhắm mắt phơi nắng liền mở mắt ngồi dậy.

Tôi buồn bã nói: “Haizz, cứ tưởng bạn thân tôi tới thăm tôi, ai dè..’’

Bao lâu nay lo chạy theo tình yêu, tôi cũng bị bố con An Nhi bám chặt nên hơn nửa năm nay chúng tôi chưa gặp nhau, vừa nhìn thấy tôi nó đã đứng bật dậy, không kìm lòng mong nhớ hay sao đó mà lao tới ôm chầm lấy tôi.

Tôi dang rộng đôi tay.

Nó “òa” lên nức nở, nhào tới ôm chặt tôi.

Buông tôi ra, khuôn mặt nó tràn đầy vẻ kinh ngạc: ‘’Này, mày ăn mặc cái kiểu gì gớm thế, tiểu thư tiền xài tám đời không hết mà sao có cái phong cách mắc ói vậy bà.’’

Tôi lùi về sau một bước. Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên: ‘’Sắp tới đây sẽ là trào lưu mới của giới trẻ đó, mày đừng có mà chê tao.’’

‘’Nhưng mà, sao giờ này cậu ở đây? Hay là... cũng cùng người thương tới đây dự tiệc đó.’’

‘’Chê!’’

‘’Chứ tại sao lại đến đây? Lại còn ăn mặc cột tóc như quản gia nhà tao vậy?’’



Thật muốn xô nó xuống nước ghê, tôi chậm rãi ngồi xuống ghế, với tay lấy ly nước ép dưa hấu của nó đang để trên bàn nhấp một ngụm, nhíu mày hỏi nó: “Nói chuyện của mày trước đi, tao nhận được tin nhắn nói mày được Đông Cao Quang đưa tới đây với danh nghĩa bạn đi cùng.’’

Khóe miệng Giang Nhiệt Lệ nhếch lên thành vòng tròn: “Ai nhắn.... À chắc là chồng trẻ của mày báo cáo chứ gì.’’

Tôi thong thả uống tiếp ly nước ép, làm ra vẻ cao thâm khó dò, không nói lời nào.

Nó lại nói tiếp: ‘’Vợ chồng tâm đầu ý hợp nhờ, sơ hở biết cái gì là đi tọc mạch ngay.’’

Tôi vội ngắt lời: “Nghe Đông Đông nói chú út của anh ta bây giờ chẳng thiếu thứ gì, sự giàu có của ổng mang lại cho ổng mọi thứ từ quyền lực đến những thứ có thể cho là quý giá hiếm có khó tìm, bây giờ đến tuổi này ổng đang mong muốn tìm được người một lòng một dạ với mình đấy?”.

Chiếc mặt nạ trên mặt cô ta rơi xuống đất

Ngụm trà trong miệng ta phun bắn ra ngoài, Đông Hoa của kiếp này, hắn cũng, cũng tầm thường thế sao?

Giang Nhiệt Lệ kinh ngạc vô cùng: “Thật,,, thật vậy sao?”.

Tôi cười cười tiếp tục nói: “Có lẽ từ đó đến giờ ông chú già đó lạnh lùng sống một mình cô quạnh đủ rồi, giờ tuổi già một sớm một chiều cận kề nên mới muốn có người ở cạnh thay cây gậy đây mà.’’

Giang Nhiệt Lệ trầm ngâm nói: “Sao lại nói vậy chứ, nói đúng hơn là do anh ấy đã nhìn được tấm chân tình của tao nên mới đổi ý độc thân trọn đời mà giờ mới muốn yêu đó.’’

Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu: “Thực ra cũng không phải là do ông ấy muốn độc thân trọn đời hay là không yêu ai bao giờ. Ổng lúc trẻ từng yêu một người con gái rất sâu đậm, nhưng cô ta lại không một lòng với ổng, vì vậy nên ổng thề là không yêu ai nữa ông luôn nói với mọi người là thế giới này tìm đâu người con gái hết mực yêu thương chân ổng mà không phải vì phú quý của ổng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Duyên Người Thừa Kế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook