Chương 5: Tại sao anh chẳng nói điều gì..
J-J
23/09/2022
Đông Đông nắm tay tôi: “Cẩm Nhi, em làm sao vậy?”. Tôi run run cắn răng nói dối: “Đột… đột nhiên hơi buồn ngủ. Anh làm việc đi, em muốn ngủ một lát”.
Tôi vẫn luôn hiếu kỳ rằng, anh đã yêu người con gái ấy như thế, sao ban đầu lại đến bên tôi.
Đông Đông rời đi, bảo mẫu nhẹ nhàng cài then cửa. Tôi nằm nhoài ra giường, đầu óc rối như tơ vò. Những hình ảnh hiện lên, lúc là tiếng cười đùa của chúng tôi khi còn ở căn trọ cũ nát ven sông, lúc là khuôn mặt của những người trong gia đình anh ấy, lúc là cơ thể đẫm máu và đôi chân bị xe hơi cán ngang qua. Rất đau, đau tới nỗi không thể rơi được một giọt nước mắt nào.
Tôi vẫn luôn giữ ý định sinh con cho anh xong tôi sẽ để đứa bé ở lại đây một mình rời đi, khi con tôi sống ở đây chắc hẳn sẽ tốt hơn khi ở cùng người mẹ đến cái tên còn phải nhờ Đông Đông đặt cho.
Bảo mẫu rón rén đẩy cửa bước vào, khe khẽ gọi: “Cô chủ, cô ổn không?"
"Có chuyện gì không dì?"
Bảo mẫu bước tới: "Cô Cẩm Mộng cho người tới mời cô chủ cùng dùng bữa."
Tôi dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía cửa phòng: "Tôi không đi, cứ nói tôi mệt."
Gần đây ả Cẩm Mộng đó cứ tỏ vẻ thân thiện tốt tính với tôi. Hại tôi ngồi xe lăn sắp trở thành tàn phế suốt đời rồi thấy có lỗi à? Đối tốt để chuộc lại lỗi lầm sao? Giận không thể xé toạc cái miệng ăn không nói có của cô ta ra, vì ả mà chính tay Đông Đông lạnh lùng hất tay tôi ra, khiến cơ thể chao đảo mà ngã nhào ra đường, chiếc taxi đi tới không kịp phanh đã cán ngang qua đôi chân của tôi, đến nay đã 2 tuần nhưng chân tôi vẫn chưa hề có lại cảm giác của sự sống.
Thay vì đi cùng cô ta để mang thêm hoạ vào thân thì tôi thà ngồi trên chiếc xe lăn để bảo mẫu đẩy ra công viên hít thở không khí buổi chiều mát còn dễ chịu hơn.
Suy đi nghĩ lại, nếu như đôi chân này vĩnh viễn không còn cử động được nữa liệu tôi có thể làm gì khi quay trở lại cuộc sống cô độc một mình?
Sau tháng trước khi đang chuẩn bị xách giỏ đi chợ, vô tình nhìn thấy một thanh niên người đầy máu nằm gục trước cửa nhà. Tôi hoảng loạn đỡ anh ta vào nhà, cầm máu rồi vệ sinh băng bó lại cho anh ta, lưỡng lự mãi không biết nên đưa anh ta đến bệnh viện hay là không.
Cái việc sơ cứu đó cũng đơn giản thôi nhưng hắn ta cứ một mực nói bản thân hắn nợ tôi một mạng, hỏi tôi muốn gì hắn sẽ trả ơn.
Mặc dù tôi trả có cái gì ngoài căn nhà hoang sơ tồi tàn của người ta bỏ đi với mớ chăm gối quần áo đồ nấu bếp mua được giá rẻ ở chợ ra thì thiếu thốn đủ thứ, nhưng cũng không vì thế mà tôi đòi hỏi điều gì từ hắn.
Không thấy tôi hồi âm, hắn tự quyết định bản thân sẽ đi làm thêm kiếm tiền mua sắm sửa sang lại nhà cho tôi, tôi chỉ việc ở nhà thêu tranh chuyện còn lại hắn lo hết, kể cả nấu ăn giặt giũ.
Trải qua hai tháng sống chung, ăn chung... tôi và hắn trở nên thân thiết hơn từ lúc nào không hay, qua tháng thứ ba hắn đưa tôi lên phường đăng ký kết hôn và thành quả năm tháng ở cạnh nhau là một sinh linh trong bụng đang ngày một phát triển.
Đông Đông hay hỏi về bản thân tôi, nhưng tôi chẳng thể nhớ được thứ gì trước đó ngoài việc bản thân lúc tỉnh dậy cơ thể một nửa mép sông một nửa đang đung đưa theo dòng nước.
Tiện miệng hắn gọi tôi là Cẩm Nhi, từ đó thành quen rồi đi đâu tôi cũng xưng bản thân mình tên Cẩm Nhi.
Khi Đông Đông đưa tôi về nơi anh sinh ra và lớn lên, tôi mới biết chồng tương lai của mình là cháu trai của thủ tướng, vì bố mẹ anh mất trong một lần đi xa nên anh chính là người thừa kế chức vị của ông nội mình trong tương lai.
Chiều hôm đó, tôi tự mình lăn bánh xe tới bàn làm việc của Đông Đông, gần đây có vẻ nhiều việc, bàn làm việc của anh ấy khá bừa bộn.
Người làm của gia đình họ không thiếu, nhưng Đông Đông không cho phép ai đụng đến đồ của mình ngoại trừ tôi.
Lúc này, tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại Đông Đông vang lên, với lấy điện thoại định sẽ đưa đến phòng tắm cho anh ấy, vô tình tôi nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên <Cẩm Mộng>.. Đây chẳng phải là thanh mai trúc mã của Đông Đông sao?
"Anh cưới một đứa con gái nghèo hèn thấp kém, chẳng qua muốn chọc tức em vì đã không sớm đồng ý kết hôn với anh, có đúng không? Nhưng em phải làm sao đây? Phụ nữ lấy chồng vô công rỗi nghề không phụ giúp gì được cho chồng, còn ăn bám thì chỉ thêm gánh nặng cho chồng, em muốn được cùng anh gây dựng nên cơ đồ nên mới dành thời gian cho công việc của mình, khi cây đã ra trái em muốn đường đường chính chính đứng trước mặt anh nở mày nở mặt chính thức chấp nhận lời cầu hôn của anh. Nếu không phải vì trả thù em tại sao anh lại cưới một người có ngoại hình, gương mặt và cả cái tên lại gần giống em đến như vậy.?"
Toàn thân tôi lúc này run rẩy, sóng lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tôi thầm nghĩ, có lẽ cũng sắp tới lúc rồi. Lặng lẽ tự mình trở về phòng của mình.
Màn đêm buông xuống, bảo mẫu buột miệng hỏi: "Cô chủ, hôm nay cô có muốn đợi cậu chủ tới không.?"
Tôi im lặng sầu não. Không biết Đông Đông đã xem được tin nhắn đó chưa? Liệu có phải anh ấy biết cô đã đọc trộm tin nhắn của mình rồi giận dỗi mà không đến tìm cô không. Từ lúc đó tới giờ không một tin nhắn, không một cuộc gọi, màn đêm cũng đã tràn xuống từ rất lâu rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng người ấy tới như mọi ngày.
Nếu biết Đông Đông đã có đính ước thì tôi chắc chắn sẽ không để anh ta tới gần mình. Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu yêu là gì, cô đơn lâu quá có người đến sống chung có khi vui quá mà hoá mù.
Thật ra tôi không ngại việc vứt bỏ hết sĩ diện để có được tình yêu của anh ấy. Cái tôi ngại, cho dù vứt bỏ hết sĩ diện rồi, mà anh ấy vẫn không yêu tôi..
Tại sao thần tình yêu lại nhắm mắt khi bắn mũi tên?
Từ lúc đến biệt phủ họ Đông ở đã nhiều ngày Đông Đông không đến với tôi, không tin nhắn cũng chẳng cuộc gọi. Ngày hôm đó, Cẩm Mộng rủ tôi cùng đi tới tập đoàn nơi Đông Đông làm việc. Nhiều ngày không gặp tôi cũng rất nhớ anh ấy, nên đần độn nhận lời ả. Khi đến nơi lại là một công viên nhỏ vắng người.
Xuống xe, ả đẩy mạnh tôi vào bên trong nhà gỗ, lạnh lùng nhìn tôi cười gian: "Cô là cái thá gì chứ? Ngài Đông đã sắp đặt hôn ước cho tôi với Đông Đông, cô chỉ là món đồ chơi anh ấy chơi chán rồi bỏ, cô nghĩ bản thân sẽ có được trái tim của anh ấy ư.? Ngu dốt."
Một dòng máu nóng trào lên giữa lồng ngực tôi, không biết là đang tức giận hay là hoang mang.
Cô ta vẫn cười ngạo mạn: “Tôi và Đông Đông thanh mai trúc mã, Đông Gia vốn là nơi cô không có tư cách tới, sinh con xong, cô mau biến khỏi anh ấy, trở về khu ổ chuột của mình đi."
Tôi kiên định đáp: "Đông Đông đưa tôi về đây, chúng tôi đã đăng ký kết hôn, tôi là vợ hợp pháp của anh ấy."
Cẩm Mộng đột nhiên chộp lấy tay tôi tự tát mạnh vào mặt ả, tôi còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh đã có một bóng đen lao vút qua, bổ nhào tới đỡ cô ta.
Đông đông ôm Cẩm Mộng đứng trước mặt, lạnh lùng nhìn tôi, trong đôi mắt đen thẳm nung nấu ngọn lửa giận dữ ngút trời.
Cẩm Mộng gục trong lòng anh ấy, nhăn nhó: "Vì yêu anh quá mà cô ấy xúc động quá mất kiểm soát thôi, cô Cẩm Nhi không cố ý đánh em đâu."
Chuyện gì vậy? Rõ ràng cô ta tự biên tự diễn mà.
"Không, không có, em không làm gì cả, Đông Đông, anh tin em chứ? Anh tin em mà phải không..." Tôi ra sức giải thích với anh, hoảng hốt, vụng về phân bua.
Ánh mắt anh trầm ngâm đau đớn, nhưng vẫn cười lạnh lùng: “Khi tôi với mọi người đến đây tận mắt chứng kiến cô đưa tay tát mạnh vào mặt Cẩm Mộng khiến trên mặt cô ấy có vết thương, phụ nữ gương mặt là quan trọng như mạng sống, nếu cô ấy tự làm mình tổn thương há chẳng phải kẻ điên sao? Tôi thấy cô càng ngày càng quá đáng rồi đó."
Anh không chịu nghe tôi giải thích, anh ấy không tin tôi, ôm chặt Cẩm Mộng vào lòng, nhíu chặt mày, gằn giọng: "Cô thôi đi."
Rồi bất ngờ vung mạnh tay khiến tôi mất trớn ngã ngửa ra sau, lăn thẳng xuống đường, chiếc taxi cùng lúc chạy tới không kịp phanh đã cán ngang qua đôi chân của tôi.
Đêm đó, hai chân tôi đau như vừa bị cắt bỏ. Sự lạnh lẽo, tức giận và sợ hãi cùng lúc vây quanh tôi.
Tôi nghĩ tại sao anh ấy lại nhẫn tâm khiến em trở thành một đứa tàn tật như thế này? Là cô ta giàn dựng mọi thứ, em thì liên quan gì, tại sao anh không tin em?
Tôi luôn nghĩ rằng, anh là người duy nhất tôi muốn ôm sau một ngày dài mệt mỏi. Là sự chấp nhất tôi chẳng muốn buông lơi dẫu có rơi vào nước sôi lửa bỏng.. Là giấc mơ tôi mơ suốt một đời không muốn tỉnh.
Chẳng biết từ khi nào, đối với tôi, anh lại trở nên quan trọng đến thế.
Một tuần sau khi tôi xuất viện, Cẩm Mộng tới thăm, đứng trước mặt tôi cợt nhả: "Đôi chân này liệu còn sử dụng tiếp được không đây."
Suy nghĩ trong đầu chợt thoáng qua.
Tôi không có cách nào đánh thức một người chỉ giả vờ ngủ, cũng như không thể làm cảm động một người mà không hề yêu mình...
Cẩm Mộng rời đi chưa lâu, bảo mẫu vội vàng đi tới, thở hổn hển: “Thưa.... cô chủ... tôi..., tôi.. vừa đi nghe được thông tin. Cậu... cậu chủ,,, cậu chủ bị... thủ tướng vừa thông báo với truyền thông về việc cậu chủ Đông sẽ kết hôn với con gái của tập đoàn Bạch Thị."
Chưa kịp phản ứng được gì, bụng tôi bỗng dưng đau quằn quại.
Bảo mẫu hoảng hốt: "Cô chủ, cô ổn không?"
Tôi vẫn luôn hiếu kỳ rằng, anh đã yêu người con gái ấy như thế, sao ban đầu lại đến bên tôi.
Đông Đông rời đi, bảo mẫu nhẹ nhàng cài then cửa. Tôi nằm nhoài ra giường, đầu óc rối như tơ vò. Những hình ảnh hiện lên, lúc là tiếng cười đùa của chúng tôi khi còn ở căn trọ cũ nát ven sông, lúc là khuôn mặt của những người trong gia đình anh ấy, lúc là cơ thể đẫm máu và đôi chân bị xe hơi cán ngang qua. Rất đau, đau tới nỗi không thể rơi được một giọt nước mắt nào.
Tôi vẫn luôn giữ ý định sinh con cho anh xong tôi sẽ để đứa bé ở lại đây một mình rời đi, khi con tôi sống ở đây chắc hẳn sẽ tốt hơn khi ở cùng người mẹ đến cái tên còn phải nhờ Đông Đông đặt cho.
Bảo mẫu rón rén đẩy cửa bước vào, khe khẽ gọi: “Cô chủ, cô ổn không?"
"Có chuyện gì không dì?"
Bảo mẫu bước tới: "Cô Cẩm Mộng cho người tới mời cô chủ cùng dùng bữa."
Tôi dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía cửa phòng: "Tôi không đi, cứ nói tôi mệt."
Gần đây ả Cẩm Mộng đó cứ tỏ vẻ thân thiện tốt tính với tôi. Hại tôi ngồi xe lăn sắp trở thành tàn phế suốt đời rồi thấy có lỗi à? Đối tốt để chuộc lại lỗi lầm sao? Giận không thể xé toạc cái miệng ăn không nói có của cô ta ra, vì ả mà chính tay Đông Đông lạnh lùng hất tay tôi ra, khiến cơ thể chao đảo mà ngã nhào ra đường, chiếc taxi đi tới không kịp phanh đã cán ngang qua đôi chân của tôi, đến nay đã 2 tuần nhưng chân tôi vẫn chưa hề có lại cảm giác của sự sống.
Thay vì đi cùng cô ta để mang thêm hoạ vào thân thì tôi thà ngồi trên chiếc xe lăn để bảo mẫu đẩy ra công viên hít thở không khí buổi chiều mát còn dễ chịu hơn.
Suy đi nghĩ lại, nếu như đôi chân này vĩnh viễn không còn cử động được nữa liệu tôi có thể làm gì khi quay trở lại cuộc sống cô độc một mình?
Sau tháng trước khi đang chuẩn bị xách giỏ đi chợ, vô tình nhìn thấy một thanh niên người đầy máu nằm gục trước cửa nhà. Tôi hoảng loạn đỡ anh ta vào nhà, cầm máu rồi vệ sinh băng bó lại cho anh ta, lưỡng lự mãi không biết nên đưa anh ta đến bệnh viện hay là không.
Cái việc sơ cứu đó cũng đơn giản thôi nhưng hắn ta cứ một mực nói bản thân hắn nợ tôi một mạng, hỏi tôi muốn gì hắn sẽ trả ơn.
Mặc dù tôi trả có cái gì ngoài căn nhà hoang sơ tồi tàn của người ta bỏ đi với mớ chăm gối quần áo đồ nấu bếp mua được giá rẻ ở chợ ra thì thiếu thốn đủ thứ, nhưng cũng không vì thế mà tôi đòi hỏi điều gì từ hắn.
Không thấy tôi hồi âm, hắn tự quyết định bản thân sẽ đi làm thêm kiếm tiền mua sắm sửa sang lại nhà cho tôi, tôi chỉ việc ở nhà thêu tranh chuyện còn lại hắn lo hết, kể cả nấu ăn giặt giũ.
Trải qua hai tháng sống chung, ăn chung... tôi và hắn trở nên thân thiết hơn từ lúc nào không hay, qua tháng thứ ba hắn đưa tôi lên phường đăng ký kết hôn và thành quả năm tháng ở cạnh nhau là một sinh linh trong bụng đang ngày một phát triển.
Đông Đông hay hỏi về bản thân tôi, nhưng tôi chẳng thể nhớ được thứ gì trước đó ngoài việc bản thân lúc tỉnh dậy cơ thể một nửa mép sông một nửa đang đung đưa theo dòng nước.
Tiện miệng hắn gọi tôi là Cẩm Nhi, từ đó thành quen rồi đi đâu tôi cũng xưng bản thân mình tên Cẩm Nhi.
Khi Đông Đông đưa tôi về nơi anh sinh ra và lớn lên, tôi mới biết chồng tương lai của mình là cháu trai của thủ tướng, vì bố mẹ anh mất trong một lần đi xa nên anh chính là người thừa kế chức vị của ông nội mình trong tương lai.
Chiều hôm đó, tôi tự mình lăn bánh xe tới bàn làm việc của Đông Đông, gần đây có vẻ nhiều việc, bàn làm việc của anh ấy khá bừa bộn.
Người làm của gia đình họ không thiếu, nhưng Đông Đông không cho phép ai đụng đến đồ của mình ngoại trừ tôi.
Lúc này, tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại Đông Đông vang lên, với lấy điện thoại định sẽ đưa đến phòng tắm cho anh ấy, vô tình tôi nhìn thấy trên màn hình hiển thị tên <Cẩm Mộng>.. Đây chẳng phải là thanh mai trúc mã của Đông Đông sao?
"Anh cưới một đứa con gái nghèo hèn thấp kém, chẳng qua muốn chọc tức em vì đã không sớm đồng ý kết hôn với anh, có đúng không? Nhưng em phải làm sao đây? Phụ nữ lấy chồng vô công rỗi nghề không phụ giúp gì được cho chồng, còn ăn bám thì chỉ thêm gánh nặng cho chồng, em muốn được cùng anh gây dựng nên cơ đồ nên mới dành thời gian cho công việc của mình, khi cây đã ra trái em muốn đường đường chính chính đứng trước mặt anh nở mày nở mặt chính thức chấp nhận lời cầu hôn của anh. Nếu không phải vì trả thù em tại sao anh lại cưới một người có ngoại hình, gương mặt và cả cái tên lại gần giống em đến như vậy.?"
Toàn thân tôi lúc này run rẩy, sóng lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tôi thầm nghĩ, có lẽ cũng sắp tới lúc rồi. Lặng lẽ tự mình trở về phòng của mình.
Màn đêm buông xuống, bảo mẫu buột miệng hỏi: "Cô chủ, hôm nay cô có muốn đợi cậu chủ tới không.?"
Tôi im lặng sầu não. Không biết Đông Đông đã xem được tin nhắn đó chưa? Liệu có phải anh ấy biết cô đã đọc trộm tin nhắn của mình rồi giận dỗi mà không đến tìm cô không. Từ lúc đó tới giờ không một tin nhắn, không một cuộc gọi, màn đêm cũng đã tràn xuống từ rất lâu rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng người ấy tới như mọi ngày.
Nếu biết Đông Đông đã có đính ước thì tôi chắc chắn sẽ không để anh ta tới gần mình. Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu yêu là gì, cô đơn lâu quá có người đến sống chung có khi vui quá mà hoá mù.
Thật ra tôi không ngại việc vứt bỏ hết sĩ diện để có được tình yêu của anh ấy. Cái tôi ngại, cho dù vứt bỏ hết sĩ diện rồi, mà anh ấy vẫn không yêu tôi..
Tại sao thần tình yêu lại nhắm mắt khi bắn mũi tên?
Từ lúc đến biệt phủ họ Đông ở đã nhiều ngày Đông Đông không đến với tôi, không tin nhắn cũng chẳng cuộc gọi. Ngày hôm đó, Cẩm Mộng rủ tôi cùng đi tới tập đoàn nơi Đông Đông làm việc. Nhiều ngày không gặp tôi cũng rất nhớ anh ấy, nên đần độn nhận lời ả. Khi đến nơi lại là một công viên nhỏ vắng người.
Xuống xe, ả đẩy mạnh tôi vào bên trong nhà gỗ, lạnh lùng nhìn tôi cười gian: "Cô là cái thá gì chứ? Ngài Đông đã sắp đặt hôn ước cho tôi với Đông Đông, cô chỉ là món đồ chơi anh ấy chơi chán rồi bỏ, cô nghĩ bản thân sẽ có được trái tim của anh ấy ư.? Ngu dốt."
Một dòng máu nóng trào lên giữa lồng ngực tôi, không biết là đang tức giận hay là hoang mang.
Cô ta vẫn cười ngạo mạn: “Tôi và Đông Đông thanh mai trúc mã, Đông Gia vốn là nơi cô không có tư cách tới, sinh con xong, cô mau biến khỏi anh ấy, trở về khu ổ chuột của mình đi."
Tôi kiên định đáp: "Đông Đông đưa tôi về đây, chúng tôi đã đăng ký kết hôn, tôi là vợ hợp pháp của anh ấy."
Cẩm Mộng đột nhiên chộp lấy tay tôi tự tát mạnh vào mặt ả, tôi còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh đã có một bóng đen lao vút qua, bổ nhào tới đỡ cô ta.
Đông đông ôm Cẩm Mộng đứng trước mặt, lạnh lùng nhìn tôi, trong đôi mắt đen thẳm nung nấu ngọn lửa giận dữ ngút trời.
Cẩm Mộng gục trong lòng anh ấy, nhăn nhó: "Vì yêu anh quá mà cô ấy xúc động quá mất kiểm soát thôi, cô Cẩm Nhi không cố ý đánh em đâu."
Chuyện gì vậy? Rõ ràng cô ta tự biên tự diễn mà.
"Không, không có, em không làm gì cả, Đông Đông, anh tin em chứ? Anh tin em mà phải không..." Tôi ra sức giải thích với anh, hoảng hốt, vụng về phân bua.
Ánh mắt anh trầm ngâm đau đớn, nhưng vẫn cười lạnh lùng: “Khi tôi với mọi người đến đây tận mắt chứng kiến cô đưa tay tát mạnh vào mặt Cẩm Mộng khiến trên mặt cô ấy có vết thương, phụ nữ gương mặt là quan trọng như mạng sống, nếu cô ấy tự làm mình tổn thương há chẳng phải kẻ điên sao? Tôi thấy cô càng ngày càng quá đáng rồi đó."
Anh không chịu nghe tôi giải thích, anh ấy không tin tôi, ôm chặt Cẩm Mộng vào lòng, nhíu chặt mày, gằn giọng: "Cô thôi đi."
Rồi bất ngờ vung mạnh tay khiến tôi mất trớn ngã ngửa ra sau, lăn thẳng xuống đường, chiếc taxi cùng lúc chạy tới không kịp phanh đã cán ngang qua đôi chân của tôi.
Đêm đó, hai chân tôi đau như vừa bị cắt bỏ. Sự lạnh lẽo, tức giận và sợ hãi cùng lúc vây quanh tôi.
Tôi nghĩ tại sao anh ấy lại nhẫn tâm khiến em trở thành một đứa tàn tật như thế này? Là cô ta giàn dựng mọi thứ, em thì liên quan gì, tại sao anh không tin em?
Tôi luôn nghĩ rằng, anh là người duy nhất tôi muốn ôm sau một ngày dài mệt mỏi. Là sự chấp nhất tôi chẳng muốn buông lơi dẫu có rơi vào nước sôi lửa bỏng.. Là giấc mơ tôi mơ suốt một đời không muốn tỉnh.
Chẳng biết từ khi nào, đối với tôi, anh lại trở nên quan trọng đến thế.
Một tuần sau khi tôi xuất viện, Cẩm Mộng tới thăm, đứng trước mặt tôi cợt nhả: "Đôi chân này liệu còn sử dụng tiếp được không đây."
Suy nghĩ trong đầu chợt thoáng qua.
Tôi không có cách nào đánh thức một người chỉ giả vờ ngủ, cũng như không thể làm cảm động một người mà không hề yêu mình...
Cẩm Mộng rời đi chưa lâu, bảo mẫu vội vàng đi tới, thở hổn hển: “Thưa.... cô chủ... tôi..., tôi.. vừa đi nghe được thông tin. Cậu... cậu chủ,,, cậu chủ bị... thủ tướng vừa thông báo với truyền thông về việc cậu chủ Đông sẽ kết hôn với con gái của tập đoàn Bạch Thị."
Chưa kịp phản ứng được gì, bụng tôi bỗng dưng đau quằn quại.
Bảo mẫu hoảng hốt: "Cô chủ, cô ổn không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.