Chương 112: Bí sự đêm mưa
Mục Đề Hoàng Hoàng
31/07/2020
Sau khi Lục Nhiên đi, Văn Chiêu vẫn ngồi bên giường, mãi đến khi trên người sinh ra cảm giác lạnh lẽo, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Hắn vậy mà lại dựa vào đôi mắt liền nhận ra người, chỉ là người này bất kể như thế nào cũng không nên xuất hiện ở nơi đó. Sự yên tĩnh trong phòng làm người ta sợ hãi, chỉ có ánh nến khẽ đung đưa, ngoài cửa sổ là màn đêm đen nhánh không thể nhìn thấy vật, giống như có sự nguy hiểm không biết trước ẩn núp rình mò, nhân lúc người ta không để ý thì sẽ lộ ra răng nanh của nó.
Nếu người kia đã có bản lĩnh cứu nữ nhi của ông ta ra ngoài, vậy thì ông ta thì sao, có phải đã sớm không còn trong thiên lao rồi không? Cả nhà ông ta vào nhà lao, Lục Nhiên ra sức không ít, Tiết Thủ Nghĩa nhất định là xem hắn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hận không thể nhổ đi cho thống khoái. Minh đao dễ tránh, ám tiễn khó phòng, tình cảnh của Lục Nhiên chỉ sợ là không ổn.
Văn Chiêu rùng mình, kéo chăn ôm lại chính mình.
Lúc Lục Nhiên quay về, Văn Chiêu đã mơ mơ màng màng tựa vào đầu giường ngủ mất, nghe thấy tiếng vang lập tức mở mắt ra.
Lục Nhiên ôm lấy nàng, cười khiển trách: "Mơ mơ màng màng, ngủ như thế sẽ bị lạnh!"
Văn Chiêu từ trong ngực hắn thoáng tách ra một chút nhìn hắn: "Thế nào rồi?"
Lục Nhiên đặt nàng lên giường, chính mình cũng đi lên theo: "Đừng lo lắng, ông ta sẽ không làm gì chúng ta. Ông ta hiện tại chỉ sợ không giấu mình cho tốt đây."
Hắn giống như biết thuật đọc tâm, liếc mắt liền có thể nhìn thấu sự sợ hãi sâu trong đáy lòng của Văn Chiêu.
Lục Nhiên ôm Văn Chiêu vào trong ngực, dựa vào gối, những chuyện quan trọng cơ mật kia từ trong miệng hắn thoải mái tùy ý tràn ra: "Người phía dưới Thái tử từng phát hiện ra ngoại ô Kinh thành đột nhiên có thêm rất nhiều lưu dân, mặc dù không có chứng cứ xác thực, lại bởi vì sự việc khác thường nên bẩm báo với Thái tử, hiện tại Thái tử xâu chuỗi chuyện này với nhau liền có một suy đoán."
"Hửm?" Văn Chiêu thoáng ngẩng đầu, sợi tóc mềm mại cọ cằm Lục Nhiên hơi ngứa.
"Tiết Thủ Nghĩa bí mật vượt ngục, có lẽ tính toán không nhỏ."
Văn Chiêu khẽ nhếch miệng, hơi kinh ngạc: "Nhưng, nhưng thế lực của ông ta đều đã tan rã rồi, còn làm thế nào..."
Lục Nhiên lắc đầu: "Tiết Thủ Nghĩa ở trên triều mười mấy năm, thế lực của ông ta không tan rã trong một sớm một chiều được, chẳng qua có sự giảm bớt ngược lại là thật. Nếu như ông ta muốn gây chuyện nữa, chỉ sợ còn muốn mượn nhờ ngoại lực."
Lục Nhiên nói rất mập mờ, Văn Chiêu cũng không thể quá hiểu rõ. Thấy dáng vẻ nghi ngờ của Văn Chiêu, Lục Nhiên điểm lên mũi nàng: "Đều là phỏng đoán của ta, nếu đoán sai thì mong rằng Chiêu Chiêu đừng chê cười mới được."
"Được được được, phu quân của ta trên trời dưới đất là người lợi hại nhất, điều phỏng đoán đương nhiên đều đúng!" Văn Chiêu nháy mắt mấy cái, trong mắt đều là sự sùng bái, mặc dù thành phần nói đùa của nàng chiếm đa số, nhưng sự sùng bái này lại không giải, sự phân tích của Lục Nhiên từ trước đến nay rất ít khi xảy ra sai lầm.
Lục Nhiên bị ánh mắt sùng bái của Văn Chiêu nhìn đến mức trong lòng nóng hầm hập, đến gần liền bắt đầu hôn, Văn Chiêu cũng rất phối hợp đáp lại, hồi lâu thấy hắn không dừng lại, thậm chí càng ngày càng hăng say, tay cũng không thành thật, Văn Chiêu đẩy hắn: "Chính sự còn chưa nói xong đâu!"
"Ngày mai nói cũng xong."
Văn Chiêu không thuận theo: "Không nói thì ta sẽ ngủ không yên."
Lục Nhiên không có cách nào, đành phải nói tiếp: "Trước đó lúc ta thu thập tội chứng của ông ta, phát hiện ra ông ta và hoàng thất Tây Nhung có một chút tiếp xúc bí mật, bởi vậy phỏng đoán ngoại lực mà ông ta mượn nhờ chính là thế lực của Tây Nhung.
"Nhưng mà Tây Nhung không phải bị diệt rồi sao."
"Một quốc gia lớn như vậy, làm sao có thể nói diệt là diệt, thế lực của bọn chúng tất nhiên vẫn chưa bị tan rã. Vả lại nàng cũng nên biết, tổ phụ vì tiêu diệt tàn dư của Tây Nhung mà ở lâu thêm một thời gian, cuối cùng thực sự không tìm thấy mới về Kinh thành. Ta đoán, lưu dân hôm nay xuất hiện ở ngoại ô Kinh thành có thể là tàn dư của Tây Nhung."
Văn Chiêu trợn to mắt: "Bọn chúng có thể đến ngoại ô Kinh thành! Là làm thế nào đểtránh thoát kiểm tra để đến ngoại ô Kinh thành?"
Lục Nhiên trầm ngâm một lúc: "Suy đoán này ta cũng không xác định được. Nhưng mà ta nghĩ, nếu bọn chúng lẫn vào trong những lưu dân khác để đến ngoại ô Kinh thành thì cũng không phải là không thể. Mặc dù vóc người diện mạo của người Tây Nhung và con dân triều ta có rất nhiều chênh lệch, nhưng lúc bọn chúng từng người một đều là bộ dáng quần áo tả tơi bẩn thỉu, những quan binh kiểm tra kia rất có khả năng phất tay một cái liền thả cho bọn chúng đi qua." Nói đến đây Lục Nhiên trầm thấp cười vài tiếng: "Nói không chừng còn là bịt mũi vẻ mặt ghét bỏ, còn mắng bọn chúng không đủ chỉnh tề. Người như vậy, ta từng gặp qua lúc đi học ở bên ngoài."
Lời hắn trầm thấp lại nhu hòa, phân tích cũng đạo lý rõ ràng, Văn Chiêu đã tin bảy tám phần, lại hỏi hắn: "Nếu như những lưu dân này thật đúng là tàn dư của Tây Nhung, lại âm thầm cấu kết với Tiết Thủ Nghĩa, chàng định xử trí bọn chúng như thế nào?"
Lục Nhiên đang ngắm nghía ngón tay của Văn Chiêu: "Ta để lộ ra ý tứ muốn 'Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau', Thái tử cũng không phản đối. Cho nên những người này cứ để đó bất động."
"Vậy Tiết Thủ Nghĩa bên kia..."
"Ta quyết định mấy ngày nay đi dạo thêm ở hẻm nhà Trịnh đại nhân." Trên mặt Lục Nhiên có mấy phần ý cười nghiền ngẫm: "Nếu như ông ta cho rằng bản thân mình đã bại lộ hành tung, tất nhiên sẽ tăng nhanh hành động, bớt đi một chút thời gian chuẩn bị đối với chúng ta cũng là chuyện tốt."
"Nhưng thừi gian để lại cho chúng ta ứng đối cũng sẽ ít đi..."
Lục Nhiên ôm chặt Văn Chiêu, cười nói: "Ta ngược lại tiếc thời gian đêm nay lại ít đi..."
Rất nhanh Kinh thành đã nghênh đón một cơn mưa dông, đường núi trong mưa vô cùng lầy lội, bởi thế nên dễ che giấu tai mắt người nhất. Lục Nhiên choàng áo tơi ngồi trên lưng ngựa, liếc mắt nhìn những thị vệ khác. Bánh xe ở sau lưng lăn đều, một đám người im lặng không lên tiếng.
Có sự che giấu của ngày mưa, không ai có thể thấy rõ vẻ mặt của Lục Nhiên, đó là một loại lạnh lẽo thấu triệt. Ngày mưa này dễ in dấu tội ác nhất, cũng dễ rửa sạch những bẩn thỉu làm cho người ta buồn nôn nhất.
Đoàn người này không hề ngừng lại, chưa tới một canh giờ đã tới nơi. Đây là cái giếng cạn cỏ dại thấp thoáng, không gây chú ý chút nào, người đi đường lúc đi ngang qua sẽ rất ít khi để ý.
"Dẫn bọn chúng vào đi." Người nói chuyện chính là Chung Ngọc.
Bên trong giếng cạn có một cái động khác, chẳng qua là có không ít cơ quan nhưng có phương pháp riêng, người bên ngoài đi vào cũng chỉ xem đây là một cái giếng cạn bình thường thôi.
Lục Nhiên yên lặng ghi nhớ động tác của bọn họ.
Đám người đốt lửa đi về phía trước, trên vách của mật đạo rêu xanh dày đặc, một mảng u ám ẩm ướ, nghĩ đến nước của cái giếng này cũng chưa khô được bao lâu, hoặc là nói Hoàng thượng vì xây dựng cái mật đạo này mà cố ý chặn nguồn nước.
Những đứa trẻ bị thị vệ dẫn đi có chút sợ hãi, gắt gao nắm chặt tay của những thị vệ này.
Bọn họ vì giảm bớt phiền toái dỗ dành những đứa trẻ này ở trên đường, trước khi đi liền nói với đám trẻ, chỗ đến so với viện tử kia còn rộng rãi hơn, người trong đó đều có thể ăn no mặc ấm.
Lục Nhiên đang đi với khuôn mặt không có biểu tình gì, đột nhiên một cái tay nhỏ giật giật vạt áo hắn, hắn run lên phút chốc, cúi đầu nhìn.
Hắn vẫn nhớ rõ đứa trẻ này tên là Tiểu Ngư, là đứa hoạt bát lớn gan nhất trong đám, hiện tại Tiểu Ngư cũng có chút sợ hãi.
"Đại ca ca, tại sao phải đi con đường như vậy? Đi đường lớn không đến được sao? Hơn nữa thời tiết hôm nay cũng không tốt..."
Đứa trẻ này ngược lại là người thông minh, thoáng cái liền có thể nghĩ ra chỗ không hợp lý. Thấy Lục Nhiên trầm mặc không trả lời, Tiểu Ngư lại giật giật: "Đại ca ca, Tiểu Ngư không sợ, Tiểu Ngư không phải là đứa trẻ hèn yếu, Tiểu Ngư chỉ hỏi một chút."
Ánh mắt của Tiểu Ngư dưới ánh sáng của bó đuốc càng ngày càng trong suốt có thần, Lục Nhiên nhìn cậu bé, có một chút đau đớn nóng bỏng: "Ừm, Tiểu Ngư không hèn yếu, Tiểu Ngư là nam tử hán."
Sự vui mừng của trẻ con đến vô cùng đơn giản, chính là được Lục Nhiên khen một câu như thế, mắt của Tiểu Ngư càng ngày càng sáng tỏ. Lúc cậu bé mở miệng một lần nữa ngay cả một chút câu nệ trước kia cũng không có, líu ríu: "Thật ra Tiểu Ngư rất thích chỗ lúc trước, có rất nhiều bạn chơi, còn khỏi phải bị đánh, còn có đồ ăn ngon! Không hiểu sao phải đổi chỗ, đại ca ca, Tiểu Ngư có thể ở chỗ lúc trước không?"
Chung Ngọc vốn đi ở phía trước, nghe động tĩnh bên này thì bước chân hơi chậm lại, quay đầu nói với Tiểu Ngư: "Những đứa trẻ khác đều qua bên kia, một mình ngươi ở lại chỗ ban đầu, ngươi có muốn không?"
Tiểu Ngư nghe thấy lại lập tức lắc đầu, cười hì hì, kéo một đứa bé từ phía sau qua: "Đệ đã kéo nó rồi, cho nên không thể vứt nó lại." Đứa trẻ bị lôi kéo cúi thấp đầu, có chút ngượng ngùng câu nệ, chỉ trầm thấp đáp lời.
Mắt thấy Tiểu Ngư không hỏi những vấn đề mà hắn không thể nào trả lời được nữa, cơ thể lặng lẽ căng thẳng của Lục Nhiên hơi thả lỏng một chút.
Chung Ngọc đã đi ở bên cạnh hắn, vỗ vỗ cánh tay hắn, thấp giọng nói: "Mấy người chúng ta vừa mới bắt đầu cũng như vậy, sau này thành thói quen." Hắn ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn tràn ra một tiếng thở dài.
Lục Nhiên khẽ gật đầu, không nói gì.
Càng đi về phía trước, đột nhiên liền nhìn thấy một số người ngồi xếp bằng ở hai bên mật đạo, đang nhắm mắt điều tức, thấy bọn họ đi ngang qua cũng không phản ứng chút nào.
Ngược lại dọa cho những đứa trẻ kia phát sợ, lúc này trong mật đạo liền một mảng kêu to khóc la inh ỏi. Những người ngồi xếp bằng kia bỗng nhiên mở mắt, trách mắng: "Ồn ào quá."
Những đứa trẻ kia lúc này mới biết được những người này là người sống, tiếng kêu khóc hơi giảm đi, Tiểu Ngư dẫn đầu hỏi ra lời: "Các ngươi ngồi ở đây làm gì? Không về nhà ngủ sao?"
Những người kia không thèm quan tâm đến cậu bé, vẫn nhắm mắt, Tiểu Ngư còn muốn hỏi nữa, lại bị Chung Ngọc ngăn lại: "Những thúc thúc bá bá này không thích bị người ta quấy rầy đâu."
Tiểu Ngư lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ là một đôi mắt vẫn đảo quanh, vô cùng tò mò.
Lục Nhiên vẻ mặt bình tĩnh đánh giá những người này một phen. Những người ngồi xếp bằng này có thể nói là người canh giữ mật đạo, cũng không biết người của hắn đối mặt với những người canh giữ này có mấy phần thắng.
Mật đạo này quả nhiên liên thông với mật thất trong tẩm cung của Hoàng thượng, bọn họ vốn dĩ không cần đi đến tẩm điện, liền có một vài cung nhân nối đuôi nhau đi vào, dẫn những đứa trẻ này đi.
Lục Nhiên loáng thoáng nghe thấy Tiểu Ngư cười nhìn về phía cung nữ dẫn cậu bé đi: "Đại tỷ tỷ thật là đẹp!" Cung nữ kia hơi sững sờ, cũng không trả lời, chỉ cúi đầu thu mắt dẫn cậu bé đi. Ngược lại là Tiểu Ngư lúc này mới nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Lục Nhiên: "Đại ca ca, các huynh không tới sao?"
Lục Nhiên thực sự không muốn nói chuyện với những đứa trẻ này, giống như càng nói chuyện, vết thương khắc xuống càng sâu.
Lúc này lại bị người ta vỗ vai, Lục Nhiên xoay người nhìn thấy áo bào vàng sáng liền muốn hành lễ. Chỉ là không đợi hắn cong gối, Hoàng thượng đã đỡ hắn dậy.
"Hoài Khanh à, làm tốt lắm." Hoàng thượng cười nhìn Lục Nhiên, trong mắt có ý sâu xa khiến cho người ta nhìn không thấu: "Quả nhiên là chuyện gì cũng sẽ không khiến trẫm thất vọng."
Hiện nay đế vương nắm giữ đại quyền sinh sát trong tay này đang một mặt hòa ái nói chuyện với hắn, trong lòng Lục Nhiên đột nhiên lại vô cùng nhớ ngọn đèn trong nhà.
Văn Chiêu quả thật giữ lại cho hắn một ngọn đèn.
Lục Nhiên là ra ngoài trong đêm, lúc vuốt ve an ủi Văn Chiêu trầm mặc hiếm thấy. Hiện tại hắn đi sớm về khuya, ánh trắng giống như sương tuyết đè trên hai vai hắn, Lục Nhiên có vẻ có chút rã rời.
Bước vào nội viện, xa xa nhìn thấy ngọn đèn vàng ấm áp kia, Lục Nhiên bỗng nhiên ở tại chỗ chấn chỉnh tinh thần, lập tức bước nhanh hơn đi về phía trước.
Người trong phòng ôm lấy chăn mền, lại ngồi ngủ thiếp đi. Ánh sáng màu vàng ấm chiếu lên khuôn mặt nàng, sinh ra màu sắc nhu hòa an bình. Lục Nhiên không tự chủ thả nhẹ bước chân, muốn đặt nàng nằm xuống, Văn Chiêu lại nhíu mày, dáng vẻ mơ mơ màng màng.
Chưa được bao lâu trời đã sáng rồi, Văn Chiêu bởi vì trong lòng có điều trông mong mà ngủ cũng không sâu, một chút động tĩnh nhỏ xíu ấy của Lục Nhiên liền khiến nàng tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
"Chàng về rồi." Văn Chiêu cọ vào cánh tay đang ôm nàng của Lục Nhiên.
Có lẽ Lục Nhiên cũng không tưởng tượng được ánh mắt của mình vào thời khắc này dịu dàng cỡ nàng, hắn điểm lên trán Văn Chiêu, bật cười: "Sau nửa đêm nàng cứ ngủ như vậy?"
Văn Chiêu đang muốn dậy, nhưng cơ thể cứng đờ, khổ sở nói: "Lục Nhiên, chân ta tê rồi."
Lục Nhiên cũng không nói nàng nữa, đưa tay kéo thẳng chân của nàng từ trong chăn, hai tay đồng thời sử dụng bóp chân cho nàng.
Hắn vậy mà lại dựa vào đôi mắt liền nhận ra người, chỉ là người này bất kể như thế nào cũng không nên xuất hiện ở nơi đó. Sự yên tĩnh trong phòng làm người ta sợ hãi, chỉ có ánh nến khẽ đung đưa, ngoài cửa sổ là màn đêm đen nhánh không thể nhìn thấy vật, giống như có sự nguy hiểm không biết trước ẩn núp rình mò, nhân lúc người ta không để ý thì sẽ lộ ra răng nanh của nó.
Nếu người kia đã có bản lĩnh cứu nữ nhi của ông ta ra ngoài, vậy thì ông ta thì sao, có phải đã sớm không còn trong thiên lao rồi không? Cả nhà ông ta vào nhà lao, Lục Nhiên ra sức không ít, Tiết Thủ Nghĩa nhất định là xem hắn như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, hận không thể nhổ đi cho thống khoái. Minh đao dễ tránh, ám tiễn khó phòng, tình cảnh của Lục Nhiên chỉ sợ là không ổn.
Văn Chiêu rùng mình, kéo chăn ôm lại chính mình.
Lúc Lục Nhiên quay về, Văn Chiêu đã mơ mơ màng màng tựa vào đầu giường ngủ mất, nghe thấy tiếng vang lập tức mở mắt ra.
Lục Nhiên ôm lấy nàng, cười khiển trách: "Mơ mơ màng màng, ngủ như thế sẽ bị lạnh!"
Văn Chiêu từ trong ngực hắn thoáng tách ra một chút nhìn hắn: "Thế nào rồi?"
Lục Nhiên đặt nàng lên giường, chính mình cũng đi lên theo: "Đừng lo lắng, ông ta sẽ không làm gì chúng ta. Ông ta hiện tại chỉ sợ không giấu mình cho tốt đây."
Hắn giống như biết thuật đọc tâm, liếc mắt liền có thể nhìn thấu sự sợ hãi sâu trong đáy lòng của Văn Chiêu.
Lục Nhiên ôm Văn Chiêu vào trong ngực, dựa vào gối, những chuyện quan trọng cơ mật kia từ trong miệng hắn thoải mái tùy ý tràn ra: "Người phía dưới Thái tử từng phát hiện ra ngoại ô Kinh thành đột nhiên có thêm rất nhiều lưu dân, mặc dù không có chứng cứ xác thực, lại bởi vì sự việc khác thường nên bẩm báo với Thái tử, hiện tại Thái tử xâu chuỗi chuyện này với nhau liền có một suy đoán."
"Hửm?" Văn Chiêu thoáng ngẩng đầu, sợi tóc mềm mại cọ cằm Lục Nhiên hơi ngứa.
"Tiết Thủ Nghĩa bí mật vượt ngục, có lẽ tính toán không nhỏ."
Văn Chiêu khẽ nhếch miệng, hơi kinh ngạc: "Nhưng, nhưng thế lực của ông ta đều đã tan rã rồi, còn làm thế nào..."
Lục Nhiên lắc đầu: "Tiết Thủ Nghĩa ở trên triều mười mấy năm, thế lực của ông ta không tan rã trong một sớm một chiều được, chẳng qua có sự giảm bớt ngược lại là thật. Nếu như ông ta muốn gây chuyện nữa, chỉ sợ còn muốn mượn nhờ ngoại lực."
Lục Nhiên nói rất mập mờ, Văn Chiêu cũng không thể quá hiểu rõ. Thấy dáng vẻ nghi ngờ của Văn Chiêu, Lục Nhiên điểm lên mũi nàng: "Đều là phỏng đoán của ta, nếu đoán sai thì mong rằng Chiêu Chiêu đừng chê cười mới được."
"Được được được, phu quân của ta trên trời dưới đất là người lợi hại nhất, điều phỏng đoán đương nhiên đều đúng!" Văn Chiêu nháy mắt mấy cái, trong mắt đều là sự sùng bái, mặc dù thành phần nói đùa của nàng chiếm đa số, nhưng sự sùng bái này lại không giải, sự phân tích của Lục Nhiên từ trước đến nay rất ít khi xảy ra sai lầm.
Lục Nhiên bị ánh mắt sùng bái của Văn Chiêu nhìn đến mức trong lòng nóng hầm hập, đến gần liền bắt đầu hôn, Văn Chiêu cũng rất phối hợp đáp lại, hồi lâu thấy hắn không dừng lại, thậm chí càng ngày càng hăng say, tay cũng không thành thật, Văn Chiêu đẩy hắn: "Chính sự còn chưa nói xong đâu!"
"Ngày mai nói cũng xong."
Văn Chiêu không thuận theo: "Không nói thì ta sẽ ngủ không yên."
Lục Nhiên không có cách nào, đành phải nói tiếp: "Trước đó lúc ta thu thập tội chứng của ông ta, phát hiện ra ông ta và hoàng thất Tây Nhung có một chút tiếp xúc bí mật, bởi vậy phỏng đoán ngoại lực mà ông ta mượn nhờ chính là thế lực của Tây Nhung.
"Nhưng mà Tây Nhung không phải bị diệt rồi sao."
"Một quốc gia lớn như vậy, làm sao có thể nói diệt là diệt, thế lực của bọn chúng tất nhiên vẫn chưa bị tan rã. Vả lại nàng cũng nên biết, tổ phụ vì tiêu diệt tàn dư của Tây Nhung mà ở lâu thêm một thời gian, cuối cùng thực sự không tìm thấy mới về Kinh thành. Ta đoán, lưu dân hôm nay xuất hiện ở ngoại ô Kinh thành có thể là tàn dư của Tây Nhung."
Văn Chiêu trợn to mắt: "Bọn chúng có thể đến ngoại ô Kinh thành! Là làm thế nào đểtránh thoát kiểm tra để đến ngoại ô Kinh thành?"
Lục Nhiên trầm ngâm một lúc: "Suy đoán này ta cũng không xác định được. Nhưng mà ta nghĩ, nếu bọn chúng lẫn vào trong những lưu dân khác để đến ngoại ô Kinh thành thì cũng không phải là không thể. Mặc dù vóc người diện mạo của người Tây Nhung và con dân triều ta có rất nhiều chênh lệch, nhưng lúc bọn chúng từng người một đều là bộ dáng quần áo tả tơi bẩn thỉu, những quan binh kiểm tra kia rất có khả năng phất tay một cái liền thả cho bọn chúng đi qua." Nói đến đây Lục Nhiên trầm thấp cười vài tiếng: "Nói không chừng còn là bịt mũi vẻ mặt ghét bỏ, còn mắng bọn chúng không đủ chỉnh tề. Người như vậy, ta từng gặp qua lúc đi học ở bên ngoài."
Lời hắn trầm thấp lại nhu hòa, phân tích cũng đạo lý rõ ràng, Văn Chiêu đã tin bảy tám phần, lại hỏi hắn: "Nếu như những lưu dân này thật đúng là tàn dư của Tây Nhung, lại âm thầm cấu kết với Tiết Thủ Nghĩa, chàng định xử trí bọn chúng như thế nào?"
Lục Nhiên đang ngắm nghía ngón tay của Văn Chiêu: "Ta để lộ ra ý tứ muốn 'Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở đằng sau', Thái tử cũng không phản đối. Cho nên những người này cứ để đó bất động."
"Vậy Tiết Thủ Nghĩa bên kia..."
"Ta quyết định mấy ngày nay đi dạo thêm ở hẻm nhà Trịnh đại nhân." Trên mặt Lục Nhiên có mấy phần ý cười nghiền ngẫm: "Nếu như ông ta cho rằng bản thân mình đã bại lộ hành tung, tất nhiên sẽ tăng nhanh hành động, bớt đi một chút thời gian chuẩn bị đối với chúng ta cũng là chuyện tốt."
"Nhưng thừi gian để lại cho chúng ta ứng đối cũng sẽ ít đi..."
Lục Nhiên ôm chặt Văn Chiêu, cười nói: "Ta ngược lại tiếc thời gian đêm nay lại ít đi..."
Rất nhanh Kinh thành đã nghênh đón một cơn mưa dông, đường núi trong mưa vô cùng lầy lội, bởi thế nên dễ che giấu tai mắt người nhất. Lục Nhiên choàng áo tơi ngồi trên lưng ngựa, liếc mắt nhìn những thị vệ khác. Bánh xe ở sau lưng lăn đều, một đám người im lặng không lên tiếng.
Có sự che giấu của ngày mưa, không ai có thể thấy rõ vẻ mặt của Lục Nhiên, đó là một loại lạnh lẽo thấu triệt. Ngày mưa này dễ in dấu tội ác nhất, cũng dễ rửa sạch những bẩn thỉu làm cho người ta buồn nôn nhất.
Đoàn người này không hề ngừng lại, chưa tới một canh giờ đã tới nơi. Đây là cái giếng cạn cỏ dại thấp thoáng, không gây chú ý chút nào, người đi đường lúc đi ngang qua sẽ rất ít khi để ý.
"Dẫn bọn chúng vào đi." Người nói chuyện chính là Chung Ngọc.
Bên trong giếng cạn có một cái động khác, chẳng qua là có không ít cơ quan nhưng có phương pháp riêng, người bên ngoài đi vào cũng chỉ xem đây là một cái giếng cạn bình thường thôi.
Lục Nhiên yên lặng ghi nhớ động tác của bọn họ.
Đám người đốt lửa đi về phía trước, trên vách của mật đạo rêu xanh dày đặc, một mảng u ám ẩm ướ, nghĩ đến nước của cái giếng này cũng chưa khô được bao lâu, hoặc là nói Hoàng thượng vì xây dựng cái mật đạo này mà cố ý chặn nguồn nước.
Những đứa trẻ bị thị vệ dẫn đi có chút sợ hãi, gắt gao nắm chặt tay của những thị vệ này.
Bọn họ vì giảm bớt phiền toái dỗ dành những đứa trẻ này ở trên đường, trước khi đi liền nói với đám trẻ, chỗ đến so với viện tử kia còn rộng rãi hơn, người trong đó đều có thể ăn no mặc ấm.
Lục Nhiên đang đi với khuôn mặt không có biểu tình gì, đột nhiên một cái tay nhỏ giật giật vạt áo hắn, hắn run lên phút chốc, cúi đầu nhìn.
Hắn vẫn nhớ rõ đứa trẻ này tên là Tiểu Ngư, là đứa hoạt bát lớn gan nhất trong đám, hiện tại Tiểu Ngư cũng có chút sợ hãi.
"Đại ca ca, tại sao phải đi con đường như vậy? Đi đường lớn không đến được sao? Hơn nữa thời tiết hôm nay cũng không tốt..."
Đứa trẻ này ngược lại là người thông minh, thoáng cái liền có thể nghĩ ra chỗ không hợp lý. Thấy Lục Nhiên trầm mặc không trả lời, Tiểu Ngư lại giật giật: "Đại ca ca, Tiểu Ngư không sợ, Tiểu Ngư không phải là đứa trẻ hèn yếu, Tiểu Ngư chỉ hỏi một chút."
Ánh mắt của Tiểu Ngư dưới ánh sáng của bó đuốc càng ngày càng trong suốt có thần, Lục Nhiên nhìn cậu bé, có một chút đau đớn nóng bỏng: "Ừm, Tiểu Ngư không hèn yếu, Tiểu Ngư là nam tử hán."
Sự vui mừng của trẻ con đến vô cùng đơn giản, chính là được Lục Nhiên khen một câu như thế, mắt của Tiểu Ngư càng ngày càng sáng tỏ. Lúc cậu bé mở miệng một lần nữa ngay cả một chút câu nệ trước kia cũng không có, líu ríu: "Thật ra Tiểu Ngư rất thích chỗ lúc trước, có rất nhiều bạn chơi, còn khỏi phải bị đánh, còn có đồ ăn ngon! Không hiểu sao phải đổi chỗ, đại ca ca, Tiểu Ngư có thể ở chỗ lúc trước không?"
Chung Ngọc vốn đi ở phía trước, nghe động tĩnh bên này thì bước chân hơi chậm lại, quay đầu nói với Tiểu Ngư: "Những đứa trẻ khác đều qua bên kia, một mình ngươi ở lại chỗ ban đầu, ngươi có muốn không?"
Tiểu Ngư nghe thấy lại lập tức lắc đầu, cười hì hì, kéo một đứa bé từ phía sau qua: "Đệ đã kéo nó rồi, cho nên không thể vứt nó lại." Đứa trẻ bị lôi kéo cúi thấp đầu, có chút ngượng ngùng câu nệ, chỉ trầm thấp đáp lời.
Mắt thấy Tiểu Ngư không hỏi những vấn đề mà hắn không thể nào trả lời được nữa, cơ thể lặng lẽ căng thẳng của Lục Nhiên hơi thả lỏng một chút.
Chung Ngọc đã đi ở bên cạnh hắn, vỗ vỗ cánh tay hắn, thấp giọng nói: "Mấy người chúng ta vừa mới bắt đầu cũng như vậy, sau này thành thói quen." Hắn ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn tràn ra một tiếng thở dài.
Lục Nhiên khẽ gật đầu, không nói gì.
Càng đi về phía trước, đột nhiên liền nhìn thấy một số người ngồi xếp bằng ở hai bên mật đạo, đang nhắm mắt điều tức, thấy bọn họ đi ngang qua cũng không phản ứng chút nào.
Ngược lại dọa cho những đứa trẻ kia phát sợ, lúc này trong mật đạo liền một mảng kêu to khóc la inh ỏi. Những người ngồi xếp bằng kia bỗng nhiên mở mắt, trách mắng: "Ồn ào quá."
Những đứa trẻ kia lúc này mới biết được những người này là người sống, tiếng kêu khóc hơi giảm đi, Tiểu Ngư dẫn đầu hỏi ra lời: "Các ngươi ngồi ở đây làm gì? Không về nhà ngủ sao?"
Những người kia không thèm quan tâm đến cậu bé, vẫn nhắm mắt, Tiểu Ngư còn muốn hỏi nữa, lại bị Chung Ngọc ngăn lại: "Những thúc thúc bá bá này không thích bị người ta quấy rầy đâu."
Tiểu Ngư lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ là một đôi mắt vẫn đảo quanh, vô cùng tò mò.
Lục Nhiên vẻ mặt bình tĩnh đánh giá những người này một phen. Những người ngồi xếp bằng này có thể nói là người canh giữ mật đạo, cũng không biết người của hắn đối mặt với những người canh giữ này có mấy phần thắng.
Mật đạo này quả nhiên liên thông với mật thất trong tẩm cung của Hoàng thượng, bọn họ vốn dĩ không cần đi đến tẩm điện, liền có một vài cung nhân nối đuôi nhau đi vào, dẫn những đứa trẻ này đi.
Lục Nhiên loáng thoáng nghe thấy Tiểu Ngư cười nhìn về phía cung nữ dẫn cậu bé đi: "Đại tỷ tỷ thật là đẹp!" Cung nữ kia hơi sững sờ, cũng không trả lời, chỉ cúi đầu thu mắt dẫn cậu bé đi. Ngược lại là Tiểu Ngư lúc này mới nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Lục Nhiên: "Đại ca ca, các huynh không tới sao?"
Lục Nhiên thực sự không muốn nói chuyện với những đứa trẻ này, giống như càng nói chuyện, vết thương khắc xuống càng sâu.
Lúc này lại bị người ta vỗ vai, Lục Nhiên xoay người nhìn thấy áo bào vàng sáng liền muốn hành lễ. Chỉ là không đợi hắn cong gối, Hoàng thượng đã đỡ hắn dậy.
"Hoài Khanh à, làm tốt lắm." Hoàng thượng cười nhìn Lục Nhiên, trong mắt có ý sâu xa khiến cho người ta nhìn không thấu: "Quả nhiên là chuyện gì cũng sẽ không khiến trẫm thất vọng."
Hiện nay đế vương nắm giữ đại quyền sinh sát trong tay này đang một mặt hòa ái nói chuyện với hắn, trong lòng Lục Nhiên đột nhiên lại vô cùng nhớ ngọn đèn trong nhà.
Văn Chiêu quả thật giữ lại cho hắn một ngọn đèn.
Lục Nhiên là ra ngoài trong đêm, lúc vuốt ve an ủi Văn Chiêu trầm mặc hiếm thấy. Hiện tại hắn đi sớm về khuya, ánh trắng giống như sương tuyết đè trên hai vai hắn, Lục Nhiên có vẻ có chút rã rời.
Bước vào nội viện, xa xa nhìn thấy ngọn đèn vàng ấm áp kia, Lục Nhiên bỗng nhiên ở tại chỗ chấn chỉnh tinh thần, lập tức bước nhanh hơn đi về phía trước.
Người trong phòng ôm lấy chăn mền, lại ngồi ngủ thiếp đi. Ánh sáng màu vàng ấm chiếu lên khuôn mặt nàng, sinh ra màu sắc nhu hòa an bình. Lục Nhiên không tự chủ thả nhẹ bước chân, muốn đặt nàng nằm xuống, Văn Chiêu lại nhíu mày, dáng vẻ mơ mơ màng màng.
Chưa được bao lâu trời đã sáng rồi, Văn Chiêu bởi vì trong lòng có điều trông mong mà ngủ cũng không sâu, một chút động tĩnh nhỏ xíu ấy của Lục Nhiên liền khiến nàng tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
"Chàng về rồi." Văn Chiêu cọ vào cánh tay đang ôm nàng của Lục Nhiên.
Có lẽ Lục Nhiên cũng không tưởng tượng được ánh mắt của mình vào thời khắc này dịu dàng cỡ nàng, hắn điểm lên trán Văn Chiêu, bật cười: "Sau nửa đêm nàng cứ ngủ như vậy?"
Văn Chiêu đang muốn dậy, nhưng cơ thể cứng đờ, khổ sở nói: "Lục Nhiên, chân ta tê rồi."
Lục Nhiên cũng không nói nàng nữa, đưa tay kéo thẳng chân của nàng từ trong chăn, hai tay đồng thời sử dụng bóp chân cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.