Chương 39: Điểm Uyên Ương
Mục Đề Hoàng Hoàng
12/03/2019
Hôm nay, Văn Chiêu đến Thọ Duyên đường thỉnh an lão phu nhân, lại nhìn thấy người của phủ Thừa Ân Bá, Dung Xu, Dung Hứa cùng với phu nhân Thừa Ân Bá thế tử. Đại bá mẫu hiển nhiên rất cao hứng, lôi kéo hai cháu trai cháu gái hỏi này hỏi kia.
Dáng vẻ của Dung Hứa vẫn nho nhã lễ độ, mà Dung Xu tuy có chút ương bướng trẻ con nhưng trước lời thăm hỏi của trưởng bối vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn.
Dung Hứa nhìn thấy Văn Chiêu đi vào, đôi mắt liền bám trên người nàng không rời. Cũng đã hai ba tháng không gặp, hắn lại cảm thấy như đã rất lâu chưa được nhìn thấy nàng vậy, lúc này hắn ngẩn ngơ ngắm nhìn dung sắc xinh đẹp, tư thế ưu mỹ của nàng, trong lòng sung sướng đến độ muốn bay lên.
Mà Văn Chiêu bước vào không lâu sau, mẹ con Kỷ Hướng Nhu cũng vào đường. Lão phu nhân đột nhiên cười sâu hơn một chút, dường như đặc biệt yêu thích hai người.
Văn Chiêu nhìn thấy tổ mẫu cười, trong lòng bỗng lướt qua một chút cảm xúc không nắm bắt được.
Kỷ Hướng Nhu nhìn thấy trong đường còn nam tử bên ngoài, hơi ngẩn người, sau đó do dự không biết nên tránh hắn hay không, vẫn chưa đợi nàng ta quyết định, liền nghe di tổ mẫu nói, "A Nhu đến rồi, ngồi xuống đi."
Đây là ý không cần nàng phải tránh đi, Kỷ Hướng Nhu nhăn nhăn mày. Mà nhìn thấy nàng nhíu mày, thế tử phu nhân kia tươi cười càng thêm nhu hòa.
Thời điểm Thính Lan tiến vào nhìn thấy biểu ca Dung gia cũng ở nội đường, vốn dĩ sẽ không có gì, hai phủ bọn họ có quan hệ thông gia, thường lui tới là chuyện đương nhiên, nhưng hôm nay Thính Lan phát hiện biểu ca Dung gia kia có chút si ngốc mà nhìn Nhị tỉ, tuy rằng có khi sẽ đưa ánh mắt chuyển sang nơi khác, nhưng không bao lâu sau lại sẽ nhìn nàng một cái.
Nhị tỉ đẹp như vậy, tôn quý như vậy, dường như mỗi người đều thích nàng nhỉ.
Chờ mấy vãn bối ra khỏi Thọ Duyên đường, thế tử phu nhân cười nói với lão phu nhân, "Cô nương kia quả nhiên như lời người nói, là người biết lễ hiểu chuyện, hơn nữa xinh đẹp như thế, ta nhìn thật thích." Mà Dung Hứa là con thứ trong nhà, dù cho cưới một cô nương gia thế không phải tốt lắm cũng không có trở ngại gì, quan trọng nhất chính là tính tình phải ôn nhu hiền huệ.
Vốn dĩ bà vừa ý Khương Nhị cô nương, nhưng bởi vì Dung Hứa là con thứ, cưới nàng có chút miễn cưỡng, trưởng tử trong nhà lại đã thành gia, bây giờ nhìn Kỷ cô nương kia, ngoài trừ gia thế kém chút, những mặt khác đều không tồi.
Lão phu nhân nghe xong lời bà nói, ha hả cười không ngừng.
Ngày ấy sau khi Kỷ Hướng Nhu khai chuyện kia ra, bà liền cho người đi tìm hiểu Trang Khởi, hơn nữa biết được nam tử này rất tốt, đối với Văn Chiêu cũng không bình thường, xem ra hẳn là vừa ý nha đầu Văn Chiêu rồi.
Tuy rằng bà yêu thích A Nhu, dù biết tâm tư kia của nàng ta, cũng không muốn bạc đãi nàng, nhưng A Nhu và Văn Chiêu ai thân ai sơ vừa nhìn liền biết ngay, bà vẫn phải ưu tiên cho Văn Chiêu thôi. Nếu Văn Chiêu cũng thích Trang Khởi, như vậy xem như hôm nay bà làm đúng rồi, nếu không thích, A Nhu cũng sẽ không vì phu quân mình nhớ thương người khác mà oán hận Văn Chiêu.
Chẳng qua bà không muốn A Nhu thua thiệt, bởi vậy tìm một công tử gần giống Trang Khởi, đều là diện mạo tao nhã, gia thế thanh quý, nghĩ đến A Nhu thích hắn cũng không phải việc khó.
Những chuyện này đương nhiên Văn Chiêu không hiểu được, lúc này nàng đang cùng đệ đệ, muội muội ở trong sân chơi đùa, Dung Xu từng cùng Văn Đàm đánh nhau, lúc này trông thấy mặt nhau vẫn có chút xa cách. Văn Đàm cũng không để ý nàng ta, chỉ đòi Nhị tỉ đá cầu cho nàng xem.
Dung Hứa không thoải mái khi ở cùng một đám cô nương, rốt cuộc nơi này ngoại trừ hắn là nam tử cũng chỉ có Khương Văn Dậu, Khương Thính Châu cùng với Khương Thải Chương, nhưng những người kia đều là tiểu nam hài, lớn nhất cũng mới chín tuổi, chỉ mỗi hắn đứng lẻ loi một mình.
Nếu là trước đây, Văn Chiêu sẽ nghĩ biện pháp để hắn khỏi phải xấu hổ như vậy, nhưng lúc này nàng đã biết tâm tư của hắn ngược lại không muốn quan tâm hắn, tránh cho thiện ý của nàng sẽ làm hắn hiểu lầm.
Trái lại là Kỷ Hướng Nhu, nhìn thấy Văn Chiêu đá cầu không rảnh quan tâm vị khách Dung Hứa này, liền nói với hắn, "Dung công tử có thể đi đến đình phía trước ngồi."
Dung Hứa cười với nàng, đáp, "Không sao, ta nhìn theo là được." Với hắn mà nói chỉ cần có thể nhìn Văn Chiêu, xấu hổ hơn cũng chịu bỏ qua.
Cô nương bị mấy tiểu hài tử vây quanh, tư thế đá cầu rất linh hoạt, lông chim gắn trên quả cầu bay trong không trung bay rồi lại rơi xuống, vô cùng đẹp mắt.
Sau khi mấy người Dung gia rời đi, Kỷ Hướng Nhu liền bị Trần Thị gọi vào trong phòng, hỏi nàng đối với Dung Hứa có ấn tượng như thế nào, Kỷ Hướng Nhu uống ngụm trà nhuận miệng, nói, "Dung công tử tính tình rất hiền hoà...... Mẫu thân người hỏi cái này để làm cái gì?"
Kỷ Hướng Nhu mới vừa nói xong liền phát hiện không đúng, lại liên tưởng đến hành động vừa rồi của di tổ mẫu vừa rồi, hơi hơi trợn to mắt, "Chẳng lẽ là......"
Trần Thị gật đầu, kéo tay nàng, nói, "Dung công tử kia các phương diện đều không tồi, nếu bỏ lỡ sẽ khó có thể tìm được người như vậy......"
Trong lòng Kỷ Hướng Nhu lành lạnh, nàng không phải đã lớn mật đem người trong lòng kể với di tổ mẫu sao? Vì sao......di tổ mẫu còn sẽ đem nàng đẩy sang người khác?
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Kỷ Hướng Nhu, Trần Thị nói, "A Nhu, mẫu thân không phải muốn ngươi bây giờ lập tức quyết định, ngươi có thể ngẫm lại thật kĩ."
Thời điểm Kỷ Hướng Nhu quay về vẫn là có chút thất hồn lạc phách, trong hôn sự của nàng người quyết định chính là mẫu thân, hỗ trợ tham khảo chính là di tổ mẫu, nếu di tổ mẫu không muốn nàng gả cho Trang Khởi, mẫu thân lại đáp ứng chuyện này với Dung gia, nàng cùng Trang Khởi còn có khả năng gì nữa?
"Cô nương, phu nhân đưa đến hai vò mơ xanh, nói là phủ tướng quân ướp chế." Phù Diêu tiến vào, hai tiểu nha hoàn ôm vò theo sau tiến vào.
Trước kia Văn Chiêu từng ăn qua mơ xanh này, chua ngọt lại giòn giòn, ăn vào rất ngon miệng, Văn Chiêu vui vẻ, lập tức mở vò nếm thử.
Ăn mơ chua lại đột nhiên nhớ tới Trang Vân đang trong thời gian mang thai, cũng không biết ăn uống được gì không, lập tức liền muốn đưa một vò cho nàng ấy.
Văn Chiêu vẫn chưa qua Dịch phủ, Trang Vân biết được nàng muốn đến, liền rất cao hứng, còn sai đại nha hoàn bên người đến cửa tiếp nàng.
Văn Chiêu được nha hoàn kia đưa đến phòng Trang Vân, thấy Trang Vân đang ngồi bên cạnh bàn trong phòng cười khanh khách nhìn qua, trên mặt không son phấn, nhưng khí sắc rất tốt.
Văn Chiêu gọi nha hoàn đem một chút mơ xanh ra, Trang Vân vừa nhìn liền thèm, ăn xong lại khen, "Quả mơ này ướp thật ngon."
Văn Chiêu cười kéo tay nàng, "Tỉ là phụ nữ có mang, về sau còn có kì thai nghén, quả mơ này đưa đến để tỉ thèm ăn."
Trang Vân gật đầu, lại đưa mắt nhìn Văn Chiêu, "Sao muội lại biết rõ như vậy?"
Văn Chiêu đáp, "Trong lúc mẫu thân mang thai Đàm Nhi, A Dậu ta chú ý đến."
Trang Vân cũng chỉ là thuận miệng hỏi, căn bản không để ý Văn Chiêu trả lời cái gì, "Nhưng tỉ rất muốn ăn nhiều thêm chút nữa, nếu không sẽ không chịu nổi, làm sao bây giờ."
"Không sao, sẽ sai người đem đến cho tỉ. Nhìn thấy tỉ thích ăn như vậy, sớm biết liền đem ta một vò kia của ta cũng đưa đến......"
Văn Chiêu thấy nàng thường đưa tay đặt ở bụng dưới, trong lòng nghĩ đến khi làm mẫu thân thật khác ngày trước, nghĩ thế ngoài miệng cũng hỏi, "Ta nhớ rõ trước kia Vân biểu tỉ không yêu thích tiểu hài tử, hiện tại chính mình làm mẫu thân, vừa cẩn thận vừa yêu quý như vậy."
Trang Vân giận nàng, lườm một cái, "Sao có thể so sánh như vậy?"
"Kì thực cũng không phải là ta không yêu thích tiểu hài tử, chỉ là sợ bản thân vừa ôm chúng, chúng sẽ khóc, sau đó khiến ta chân tay luống cuống, còn giống như người xấu dọa tiểu hài tử khóc. Bây giờ ta đã mang một hài tử trong bụng, liền thường nghĩ đến dáng vẻ ra đời của nó."
"Thật ra ta yêu thích nhất vẫn là độ tuổi hài tử vừa học đi đường. Nhìn chúng vừa vụng về lại ngây thơ, chập chững đi tới đi lui, trong lòng căng thẳng vì chúng mà đổ mồ hôi, lại sợ chúng bị ngã, nhìn thấy thời điểm chúng cười khanh khách thành công đi vững, trong lòng lại vì chúng mà kiêu ngạo."
Nàng ấy nói đến tỉ mỉ như vậy, có thể thấy được trong lòng đã tưởng tượng vô số lần.
Ánh mắt Trang Vân nhu hòa như nước, đây là ánh mắt mà Văn Chiêu trước đây chưa từng nhìn thấy. Văn Chiêu bị nàng cảm nhiễm, cũng thấy trong lòng ấm áp lên.
"Aiz ya, ta sao lại cùng người chưa xuất giá như muội nói chuyện này chứ, cũng không biết Chiêu biểu muội có thể hiểu được lời ta vừa nói hay không......" Sắc mặt Trang Vân ửng đỏ, so với dáng vẻ trước kia xinh đẹp hơn vài phần.
"Văn Chiêu tuy rằng còn chưa gả chồng, nhưng có thể tưởng tượng ra được."
Thời điểm Văn Chiêu ra ngoài gặp Dịch Trạch, hắn hình như vừa hạ triều, vẫn chưa thay triều phục liền mau bước đến hậu viện.
Nhìn thấy Văn Chiêu, Dịch Trạch nhớ rõ đây là bạn thân Trang Vân, hướng nàng gật gật đầu, lại đi tiếp.
Sau khi hồi phủ, Văn Chiêu nghe nói Tam ca bị phái đi khảo sát tình hình nước chảy ở các khúc sông của kênh đào Kinh Hàng, trong lòng kinh ngạc, đời trước không hề có việc này.
Nhưng đời trước hắn cũng không được Tiết tướng thu nhận, có thể thấy là vì chuyện này mới phát sinh biến hóa.
Nhưng trong lòng Văn Chiêu lại bất chợt lo lắng, Tam ca không biết bơi, lại phải đến Đại Vận Hà, nếu là......Văn Chiêu không dám nghĩ tiếp, vội vàng đi tìm Tam ca.
Tam ca lại không chút để ý, nói, "Chiêu Chiêu đừng lo, ta có bản vẽ Lục huynh đưa, chỉ cần đem một ít khúc sông ứ đọng sửa lại là được, rất nhanh là có thể trở về."
Chuyện này làm thành sẽ có một kiện công lao, vở diễn của hắn cùng Lục Nhiên diễn một vở diễn, mới có thể có cơ hội này từ Tiết tướng, làm sao có thể bỏ qua được?
"Nếu bản vẽ là do hắn vẽ, vì sao không phải Lục đại nhân đi? Hơn nữa hắn vẫn biết bơi."
Tam ca cười đưa tay đặt trên đỉnh đầu nàng, "Hóa ra Chiêu Chiêu lo lắng chuyện này. Chiêu Chiêu yên tâm đi, ta ở trên thuyền rất an toàn, hơn nữa sẽ mang theo tùy tùng biết bơi cùng đến đó. Lục huynh đương nhiên sẽ có chuyện khác cần làm, hắn phải cùng Nhị ca đi chủ trì kênh đào thay đổi tuyến đường." Vốn không muốn nói việc triều đình cho Văn Chiêu nghe, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn không nhịn được muốn cùng nàng giải thích toàn bộ để nàng có thể yên tâm.
Tiết tướng an bài như vậy xác thực là có suy tính của ông ta, hắn đến phụ trách phân đoạn luân chuyển mà Lục Nhiên đề cập, Lục Nhiên thực hiện việc thay đổi tuyến đường hắn nói, kiềm chế lẫn nhau. Hơn nữa, Tiết tướng cũng không hoàn toàn yên tâm dựa theo bản vẽ của Lục Nhiên, vì vậy nên sai hắn đi kiểm tra đối chiếu sự thật. Nơi Nhị ca nơi đó lại không thể phái đốc công có quan hệ huyết thống như hắn đi giám sát được, liền phái Lục Nhiên cùng Nhị ca giám sát chế hành lẫn nhau.
Bởi vậy qua cách an bài này, có thể thấy được Tiết tướng giữ vững vị trí nhân vật số một trong triều. Đừng nhìn dáng vẻ ngay thẳng của ông ta mà cho rằng ông ta là người dễ dãi.
Cũng không biết hắn cùng Lục Nhiên có thể lột được da hổ hay không.
Nhưng không hiểu vì sao, hắn lại là có chút tin tưởng Lục Nhiên, trực giác hắn hẳn cho rằng có thể giành được một vị trí nhỏ trước mặt lang sói này.
Văn Chiêu không hiểu những uẩn khúc trong triều, nàng chỉ biết những chuyện khác với kiếp trước này khiến nàng cảm thấy vô cùng bất an. Nếu Tam ca ở nơi nàng không nhìn thấy xảy ra chuyện, nàng lần nữa không cứu được hắn, nàng cũng không biết bản thân có thể chịu đựng được hay không.
Nhưng nàng không thể nói ra lo lắng trong lòng được, may mà Tam ca nói sẽ mang theo tùy tùng biết bơi đi cùng.
"Tam ca......muội có thể đi cùng huynh được không?" Văn Chiêu biết Tam ca làm chính sự hẳn là không được mang theo nàng, nhưng vẫn hỏi ra.
Văn Tập thấy Chiêu Chiêu quan tâm hắn đến vậy, trong lòng muốn thỏa hiệp, nhưng vẫn cự tuyệt, "Chiêu Chiêu muốn qua, e là cha cùng mẫu thân sẽ không đồng ý."
Đúng vậy, bọn họ sao có thể đồng ý cho một cô nương mười ba tuổi như nàng đi theo Tam ca chứ, hơn nữa Tam ca vẫn có công vụ trong người, không phải ra ngoài du ngoạn.
Ngoài ra, chính nàng cũng không biết bơi, đi theo lại khiến cho Tam ca có thêm không ít phiền toái, khả năng muốn giúp được hắn cũng không lớn. Nhưng nàng vẫn cảm thấy, đem Tam ca đặt trong tầm mắt mình, nàng mới có thể an tâm.
Dáng vẻ của Dung Hứa vẫn nho nhã lễ độ, mà Dung Xu tuy có chút ương bướng trẻ con nhưng trước lời thăm hỏi của trưởng bối vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn.
Dung Hứa nhìn thấy Văn Chiêu đi vào, đôi mắt liền bám trên người nàng không rời. Cũng đã hai ba tháng không gặp, hắn lại cảm thấy như đã rất lâu chưa được nhìn thấy nàng vậy, lúc này hắn ngẩn ngơ ngắm nhìn dung sắc xinh đẹp, tư thế ưu mỹ của nàng, trong lòng sung sướng đến độ muốn bay lên.
Mà Văn Chiêu bước vào không lâu sau, mẹ con Kỷ Hướng Nhu cũng vào đường. Lão phu nhân đột nhiên cười sâu hơn một chút, dường như đặc biệt yêu thích hai người.
Văn Chiêu nhìn thấy tổ mẫu cười, trong lòng bỗng lướt qua một chút cảm xúc không nắm bắt được.
Kỷ Hướng Nhu nhìn thấy trong đường còn nam tử bên ngoài, hơi ngẩn người, sau đó do dự không biết nên tránh hắn hay không, vẫn chưa đợi nàng ta quyết định, liền nghe di tổ mẫu nói, "A Nhu đến rồi, ngồi xuống đi."
Đây là ý không cần nàng phải tránh đi, Kỷ Hướng Nhu nhăn nhăn mày. Mà nhìn thấy nàng nhíu mày, thế tử phu nhân kia tươi cười càng thêm nhu hòa.
Thời điểm Thính Lan tiến vào nhìn thấy biểu ca Dung gia cũng ở nội đường, vốn dĩ sẽ không có gì, hai phủ bọn họ có quan hệ thông gia, thường lui tới là chuyện đương nhiên, nhưng hôm nay Thính Lan phát hiện biểu ca Dung gia kia có chút si ngốc mà nhìn Nhị tỉ, tuy rằng có khi sẽ đưa ánh mắt chuyển sang nơi khác, nhưng không bao lâu sau lại sẽ nhìn nàng một cái.
Nhị tỉ đẹp như vậy, tôn quý như vậy, dường như mỗi người đều thích nàng nhỉ.
Chờ mấy vãn bối ra khỏi Thọ Duyên đường, thế tử phu nhân cười nói với lão phu nhân, "Cô nương kia quả nhiên như lời người nói, là người biết lễ hiểu chuyện, hơn nữa xinh đẹp như thế, ta nhìn thật thích." Mà Dung Hứa là con thứ trong nhà, dù cho cưới một cô nương gia thế không phải tốt lắm cũng không có trở ngại gì, quan trọng nhất chính là tính tình phải ôn nhu hiền huệ.
Vốn dĩ bà vừa ý Khương Nhị cô nương, nhưng bởi vì Dung Hứa là con thứ, cưới nàng có chút miễn cưỡng, trưởng tử trong nhà lại đã thành gia, bây giờ nhìn Kỷ cô nương kia, ngoài trừ gia thế kém chút, những mặt khác đều không tồi.
Lão phu nhân nghe xong lời bà nói, ha hả cười không ngừng.
Ngày ấy sau khi Kỷ Hướng Nhu khai chuyện kia ra, bà liền cho người đi tìm hiểu Trang Khởi, hơn nữa biết được nam tử này rất tốt, đối với Văn Chiêu cũng không bình thường, xem ra hẳn là vừa ý nha đầu Văn Chiêu rồi.
Tuy rằng bà yêu thích A Nhu, dù biết tâm tư kia của nàng ta, cũng không muốn bạc đãi nàng, nhưng A Nhu và Văn Chiêu ai thân ai sơ vừa nhìn liền biết ngay, bà vẫn phải ưu tiên cho Văn Chiêu thôi. Nếu Văn Chiêu cũng thích Trang Khởi, như vậy xem như hôm nay bà làm đúng rồi, nếu không thích, A Nhu cũng sẽ không vì phu quân mình nhớ thương người khác mà oán hận Văn Chiêu.
Chẳng qua bà không muốn A Nhu thua thiệt, bởi vậy tìm một công tử gần giống Trang Khởi, đều là diện mạo tao nhã, gia thế thanh quý, nghĩ đến A Nhu thích hắn cũng không phải việc khó.
Những chuyện này đương nhiên Văn Chiêu không hiểu được, lúc này nàng đang cùng đệ đệ, muội muội ở trong sân chơi đùa, Dung Xu từng cùng Văn Đàm đánh nhau, lúc này trông thấy mặt nhau vẫn có chút xa cách. Văn Đàm cũng không để ý nàng ta, chỉ đòi Nhị tỉ đá cầu cho nàng xem.
Dung Hứa không thoải mái khi ở cùng một đám cô nương, rốt cuộc nơi này ngoại trừ hắn là nam tử cũng chỉ có Khương Văn Dậu, Khương Thính Châu cùng với Khương Thải Chương, nhưng những người kia đều là tiểu nam hài, lớn nhất cũng mới chín tuổi, chỉ mỗi hắn đứng lẻ loi một mình.
Nếu là trước đây, Văn Chiêu sẽ nghĩ biện pháp để hắn khỏi phải xấu hổ như vậy, nhưng lúc này nàng đã biết tâm tư của hắn ngược lại không muốn quan tâm hắn, tránh cho thiện ý của nàng sẽ làm hắn hiểu lầm.
Trái lại là Kỷ Hướng Nhu, nhìn thấy Văn Chiêu đá cầu không rảnh quan tâm vị khách Dung Hứa này, liền nói với hắn, "Dung công tử có thể đi đến đình phía trước ngồi."
Dung Hứa cười với nàng, đáp, "Không sao, ta nhìn theo là được." Với hắn mà nói chỉ cần có thể nhìn Văn Chiêu, xấu hổ hơn cũng chịu bỏ qua.
Cô nương bị mấy tiểu hài tử vây quanh, tư thế đá cầu rất linh hoạt, lông chim gắn trên quả cầu bay trong không trung bay rồi lại rơi xuống, vô cùng đẹp mắt.
Sau khi mấy người Dung gia rời đi, Kỷ Hướng Nhu liền bị Trần Thị gọi vào trong phòng, hỏi nàng đối với Dung Hứa có ấn tượng như thế nào, Kỷ Hướng Nhu uống ngụm trà nhuận miệng, nói, "Dung công tử tính tình rất hiền hoà...... Mẫu thân người hỏi cái này để làm cái gì?"
Kỷ Hướng Nhu mới vừa nói xong liền phát hiện không đúng, lại liên tưởng đến hành động vừa rồi của di tổ mẫu vừa rồi, hơi hơi trợn to mắt, "Chẳng lẽ là......"
Trần Thị gật đầu, kéo tay nàng, nói, "Dung công tử kia các phương diện đều không tồi, nếu bỏ lỡ sẽ khó có thể tìm được người như vậy......"
Trong lòng Kỷ Hướng Nhu lành lạnh, nàng không phải đã lớn mật đem người trong lòng kể với di tổ mẫu sao? Vì sao......di tổ mẫu còn sẽ đem nàng đẩy sang người khác?
Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Kỷ Hướng Nhu, Trần Thị nói, "A Nhu, mẫu thân không phải muốn ngươi bây giờ lập tức quyết định, ngươi có thể ngẫm lại thật kĩ."
Thời điểm Kỷ Hướng Nhu quay về vẫn là có chút thất hồn lạc phách, trong hôn sự của nàng người quyết định chính là mẫu thân, hỗ trợ tham khảo chính là di tổ mẫu, nếu di tổ mẫu không muốn nàng gả cho Trang Khởi, mẫu thân lại đáp ứng chuyện này với Dung gia, nàng cùng Trang Khởi còn có khả năng gì nữa?
"Cô nương, phu nhân đưa đến hai vò mơ xanh, nói là phủ tướng quân ướp chế." Phù Diêu tiến vào, hai tiểu nha hoàn ôm vò theo sau tiến vào.
Trước kia Văn Chiêu từng ăn qua mơ xanh này, chua ngọt lại giòn giòn, ăn vào rất ngon miệng, Văn Chiêu vui vẻ, lập tức mở vò nếm thử.
Ăn mơ chua lại đột nhiên nhớ tới Trang Vân đang trong thời gian mang thai, cũng không biết ăn uống được gì không, lập tức liền muốn đưa một vò cho nàng ấy.
Văn Chiêu vẫn chưa qua Dịch phủ, Trang Vân biết được nàng muốn đến, liền rất cao hứng, còn sai đại nha hoàn bên người đến cửa tiếp nàng.
Văn Chiêu được nha hoàn kia đưa đến phòng Trang Vân, thấy Trang Vân đang ngồi bên cạnh bàn trong phòng cười khanh khách nhìn qua, trên mặt không son phấn, nhưng khí sắc rất tốt.
Văn Chiêu gọi nha hoàn đem một chút mơ xanh ra, Trang Vân vừa nhìn liền thèm, ăn xong lại khen, "Quả mơ này ướp thật ngon."
Văn Chiêu cười kéo tay nàng, "Tỉ là phụ nữ có mang, về sau còn có kì thai nghén, quả mơ này đưa đến để tỉ thèm ăn."
Trang Vân gật đầu, lại đưa mắt nhìn Văn Chiêu, "Sao muội lại biết rõ như vậy?"
Văn Chiêu đáp, "Trong lúc mẫu thân mang thai Đàm Nhi, A Dậu ta chú ý đến."
Trang Vân cũng chỉ là thuận miệng hỏi, căn bản không để ý Văn Chiêu trả lời cái gì, "Nhưng tỉ rất muốn ăn nhiều thêm chút nữa, nếu không sẽ không chịu nổi, làm sao bây giờ."
"Không sao, sẽ sai người đem đến cho tỉ. Nhìn thấy tỉ thích ăn như vậy, sớm biết liền đem ta một vò kia của ta cũng đưa đến......"
Văn Chiêu thấy nàng thường đưa tay đặt ở bụng dưới, trong lòng nghĩ đến khi làm mẫu thân thật khác ngày trước, nghĩ thế ngoài miệng cũng hỏi, "Ta nhớ rõ trước kia Vân biểu tỉ không yêu thích tiểu hài tử, hiện tại chính mình làm mẫu thân, vừa cẩn thận vừa yêu quý như vậy."
Trang Vân giận nàng, lườm một cái, "Sao có thể so sánh như vậy?"
"Kì thực cũng không phải là ta không yêu thích tiểu hài tử, chỉ là sợ bản thân vừa ôm chúng, chúng sẽ khóc, sau đó khiến ta chân tay luống cuống, còn giống như người xấu dọa tiểu hài tử khóc. Bây giờ ta đã mang một hài tử trong bụng, liền thường nghĩ đến dáng vẻ ra đời của nó."
"Thật ra ta yêu thích nhất vẫn là độ tuổi hài tử vừa học đi đường. Nhìn chúng vừa vụng về lại ngây thơ, chập chững đi tới đi lui, trong lòng căng thẳng vì chúng mà đổ mồ hôi, lại sợ chúng bị ngã, nhìn thấy thời điểm chúng cười khanh khách thành công đi vững, trong lòng lại vì chúng mà kiêu ngạo."
Nàng ấy nói đến tỉ mỉ như vậy, có thể thấy được trong lòng đã tưởng tượng vô số lần.
Ánh mắt Trang Vân nhu hòa như nước, đây là ánh mắt mà Văn Chiêu trước đây chưa từng nhìn thấy. Văn Chiêu bị nàng cảm nhiễm, cũng thấy trong lòng ấm áp lên.
"Aiz ya, ta sao lại cùng người chưa xuất giá như muội nói chuyện này chứ, cũng không biết Chiêu biểu muội có thể hiểu được lời ta vừa nói hay không......" Sắc mặt Trang Vân ửng đỏ, so với dáng vẻ trước kia xinh đẹp hơn vài phần.
"Văn Chiêu tuy rằng còn chưa gả chồng, nhưng có thể tưởng tượng ra được."
Thời điểm Văn Chiêu ra ngoài gặp Dịch Trạch, hắn hình như vừa hạ triều, vẫn chưa thay triều phục liền mau bước đến hậu viện.
Nhìn thấy Văn Chiêu, Dịch Trạch nhớ rõ đây là bạn thân Trang Vân, hướng nàng gật gật đầu, lại đi tiếp.
Sau khi hồi phủ, Văn Chiêu nghe nói Tam ca bị phái đi khảo sát tình hình nước chảy ở các khúc sông của kênh đào Kinh Hàng, trong lòng kinh ngạc, đời trước không hề có việc này.
Nhưng đời trước hắn cũng không được Tiết tướng thu nhận, có thể thấy là vì chuyện này mới phát sinh biến hóa.
Nhưng trong lòng Văn Chiêu lại bất chợt lo lắng, Tam ca không biết bơi, lại phải đến Đại Vận Hà, nếu là......Văn Chiêu không dám nghĩ tiếp, vội vàng đi tìm Tam ca.
Tam ca lại không chút để ý, nói, "Chiêu Chiêu đừng lo, ta có bản vẽ Lục huynh đưa, chỉ cần đem một ít khúc sông ứ đọng sửa lại là được, rất nhanh là có thể trở về."
Chuyện này làm thành sẽ có một kiện công lao, vở diễn của hắn cùng Lục Nhiên diễn một vở diễn, mới có thể có cơ hội này từ Tiết tướng, làm sao có thể bỏ qua được?
"Nếu bản vẽ là do hắn vẽ, vì sao không phải Lục đại nhân đi? Hơn nữa hắn vẫn biết bơi."
Tam ca cười đưa tay đặt trên đỉnh đầu nàng, "Hóa ra Chiêu Chiêu lo lắng chuyện này. Chiêu Chiêu yên tâm đi, ta ở trên thuyền rất an toàn, hơn nữa sẽ mang theo tùy tùng biết bơi cùng đến đó. Lục huynh đương nhiên sẽ có chuyện khác cần làm, hắn phải cùng Nhị ca đi chủ trì kênh đào thay đổi tuyến đường." Vốn không muốn nói việc triều đình cho Văn Chiêu nghe, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn không nhịn được muốn cùng nàng giải thích toàn bộ để nàng có thể yên tâm.
Tiết tướng an bài như vậy xác thực là có suy tính của ông ta, hắn đến phụ trách phân đoạn luân chuyển mà Lục Nhiên đề cập, Lục Nhiên thực hiện việc thay đổi tuyến đường hắn nói, kiềm chế lẫn nhau. Hơn nữa, Tiết tướng cũng không hoàn toàn yên tâm dựa theo bản vẽ của Lục Nhiên, vì vậy nên sai hắn đi kiểm tra đối chiếu sự thật. Nơi Nhị ca nơi đó lại không thể phái đốc công có quan hệ huyết thống như hắn đi giám sát được, liền phái Lục Nhiên cùng Nhị ca giám sát chế hành lẫn nhau.
Bởi vậy qua cách an bài này, có thể thấy được Tiết tướng giữ vững vị trí nhân vật số một trong triều. Đừng nhìn dáng vẻ ngay thẳng của ông ta mà cho rằng ông ta là người dễ dãi.
Cũng không biết hắn cùng Lục Nhiên có thể lột được da hổ hay không.
Nhưng không hiểu vì sao, hắn lại là có chút tin tưởng Lục Nhiên, trực giác hắn hẳn cho rằng có thể giành được một vị trí nhỏ trước mặt lang sói này.
Văn Chiêu không hiểu những uẩn khúc trong triều, nàng chỉ biết những chuyện khác với kiếp trước này khiến nàng cảm thấy vô cùng bất an. Nếu Tam ca ở nơi nàng không nhìn thấy xảy ra chuyện, nàng lần nữa không cứu được hắn, nàng cũng không biết bản thân có thể chịu đựng được hay không.
Nhưng nàng không thể nói ra lo lắng trong lòng được, may mà Tam ca nói sẽ mang theo tùy tùng biết bơi đi cùng.
"Tam ca......muội có thể đi cùng huynh được không?" Văn Chiêu biết Tam ca làm chính sự hẳn là không được mang theo nàng, nhưng vẫn hỏi ra.
Văn Tập thấy Chiêu Chiêu quan tâm hắn đến vậy, trong lòng muốn thỏa hiệp, nhưng vẫn cự tuyệt, "Chiêu Chiêu muốn qua, e là cha cùng mẫu thân sẽ không đồng ý."
Đúng vậy, bọn họ sao có thể đồng ý cho một cô nương mười ba tuổi như nàng đi theo Tam ca chứ, hơn nữa Tam ca vẫn có công vụ trong người, không phải ra ngoài du ngoạn.
Ngoài ra, chính nàng cũng không biết bơi, đi theo lại khiến cho Tam ca có thêm không ít phiền toái, khả năng muốn giúp được hắn cũng không lớn. Nhưng nàng vẫn cảm thấy, đem Tam ca đặt trong tầm mắt mình, nàng mới có thể an tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.