Chương 24: Lễ Đội Mũ
Mục Đề Hoàng Hoàng
12/03/2019
Lễ đội mũ ngày đó, Trang thiếu phó để Trang Khởi là người đón khách, Khương Văn Tập đến tặng lễ vật.
Trang thiếu phó đội mũ cho hắn, chúc rằng: “Kim nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục, khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức, kính nhĩ uy nghi, thục thận nhĩ đức, mi thọ vạn năm, vĩnh thụ hồ phúc. Dĩ tuế chi chính, dĩ nguyệt chi kim, hàm gia nhĩ phục. Hoàng vô cương, thụ thiên chi khánh.” (*)
(Nguyên văn: “令月吉日,始加元服。棄爾幼志,順爾成德,敬爾威儀,淑慎爾德,眉壽萬年,永受胡福。以歲之正,以月之令,咸加爾服。黃無疆,受天之慶。”
Tạm dịch: Hôm nay ngày lành tháng tốt, bắt đầu lễ thành niên. Ngươi phải từ bỏ tính trẻ con, lấy hiếu thuận, thành thục, cẩn thận làm đức, kính trọng làm uy nghi, sống thọ vạn năm, mãi mãi hưởng phúc. Tuổi này, ngày này, hàm tăng một bậc. May mắn vô biên, nhận phúc của đất trời.)
Giống hệt như kiếp trước, tặng biểu tự “Vân Lâm” cho Trang Khởi, ý là “Phù diêu trực thượng lâm vân đoan” (Như diều gặp gió bay thẳng lên mây trời).
Đỉnh đầu Trang Khởi có thêm một bạch ngọc quan, dáng người càng thêm vững chãi như tùng, như hạc đứng ở bên kia, ánh mắt bất giác nhìn một chỗ bên dưới.
Người nọ hệt như lần trước vậy, trong đoàn người xinh đẹp như phát sáng, nàng cùng mọi người đều đang nhìn về phía hắn, thần sắc trong mắt phức tạp khó phân biệt được.
Ở trong yến hội Văn Chiêu nhìn thấy Trang Vân, tính ra đã một đoạn thời gian không gặp qua nàng ấy.
Trang Vân năm ngoái đã cùng thị lang họ Dịch đính hôn, bây giờ nàng ta đã là một thiếu nữ đợi gả rồi, các loại hoạt động xã giao đều ít đi. Vân Trang hôm nay ăn mặc xinh đẹp đến phát ra ánh sáng, trên mặt cũng có tia uể oải khó lòng phát hiện ra được.
Văn Chiêu tìm cơ hội lén lút kéo nàng ta qua một bên, hỏi nàng vì sao lại tiều tụy thế này.
Trang Vân nhìn nàng không nói lời nào, hốc mắt dần dần đỏ lên, Văn Chiêu nửa ôm nàng, hỏi, “Là vì không hài lòng với hôn sự ư?”
Dịch thị lang kia địa vị cao, là trợ tá của Tiết tướng, tính cách cũng trầm ổn khiêm tốn, ngoài trừ tướng mạo có chút bình phàm, cũng không có khuyết điểm gì. Kiếp trước Trang Vân sớm ở góa, cho nên kiếp này nàng cũng không muốn Trang Vân gả cho hắn, nhưng cữu cữu nàng muốn như thế, nàng cũng không làm được gì.
Dịch thị lang thực sự là có thể giúp Trang Khởi trải đường. Việc hắn đoản mệnh, nàng cũng không thể tùy tiện nói ra, mà những phương diện khác hắn đều rất ổn, thế nên hôn sự giữ hắn cùng Trang Vân, lần nữa định xuống.
Đôi mắt Trang Vân đỏ hoe nhìn nàng, có chút thất thần, dường như thông qua ánh mắt của nàng để nhìn một người khác.
Văn Chiêu nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, kéo tay nàng an ủi, “Muội thấy Dịch thị lang kia là một người rất tốt, cha cũng nói hắn hành sự trầm ổn, nếu không vì sao trẻ tuổi như thế mà làm được đến chức thị lang chứ? Tỉ yên tâm đi, hắn sẽ không bạc đãi tỉ......”
Trong lòng lại hạ quyết tâm nếu như tìm ra nguyên nhân đời trước Dịch thị lang vô cớ chết bất đắc kỳ tử thì sẽ miễn được việc Trang Vân phải thủ tiết.
Sau khi yến hội kết thúc, thân thích như Khương gia cũng phải ở lại muộn một chút, Khương Nhị gia đang cùng Trang thiếu phó nói chuyện, tuy rằng sắc mặt Trang thiếu phó không tốt lắm, nhưng cũng có thể đối đáp một hồi.
Văn Chiêu sau khi tâm sự với Trang Vân, tâm tình nàng ấy cũng tốt hơn chút, cùng nàng nói nói cười cười.
Cũng đã đính hôn vài tháng rồi, những chuyện cần nghĩ thông cũng đã nghĩ thông rồi, chỉ là nhìn thấy Văn Chiêu trong lòng nàng ta lại nổi lên chút bất cam.
Lúc này Trang Khởi đang ở phía trước, cùng hai người chào hỏi, cười với Văn Chiêu nói “Biểu muội tặng bức họa của Thôi đại sư khiến ta rất thích, biểu muội có lòng rồi.”
Sớm như vậy đã xem lễ vật, Trang Khởi nói thế này chính là muốn tỏ ý hắn rất xem trọng lễ vật của nàng ư?
Sao có thể chứ, kiếp trước hắn không yêu nàng, những lời này đại khái là vì xem trọng Khương gia thôi.
Văn Chiêu khẽ cười gật đầu “Biểu ca yêu thích thì tốt quá.”
Vẫn là nụ cười mỉm e thẹn mà có chút lạnh nhạt, Trang Khởi không dưới ba lần nhìn thấy biểu tình này trên mặt nàng, hóa ra hắn không thể nhìn thấy được đôi mắt cười xinh đẹp tỏa sáng của nàng, không thể nghe thấy tiếng cười yêu kiều của nàng, loại mỉm cười này của nàng rõ ràng là lãnh đạm, xa cách ngàn dặm với người khác.
Trang Khởi nhịn không được mà nhíu mi, hắn hồi tưởng những ngày qua không có chỗ nào quá phận với nàng cả!
Chẳng lẽ là vì hôn sự của muội muội mà oán trách hắn? Nhưng muội phu họ Dịch kia đã là người đáng tin nhất mà hắn lựa chọn trong danh sách của cha hắn rồi.
Thậm chí đến Khương Tam, hắn cũng từng suy nghĩ đến, nhưng nhà họ Khương chưa có ý định này. Mà nay hắn lại vui mừng vì Trang gia cùng Khương gia chưa có khả năng thân càng thêm thân, nếu không hôn sự của hắn sẽ......
Đến thời điểm nào, hắn sẽ có thể cưới biểu muội về?
Trang Khởi kinh ngạc với mong muốn vừa xuất hiện trong đầu mình, nó vừa nổi lên liền không thu về được, nhưng có thể cưới biểu muội, thì ở phương diện nào mà nói cũng chính là đại thắng lợi, nghĩ thông như vậy, trong lòng hắn thoải mái hơn một chút rồi.
“A Vân, mấy ngày trước không phải tổ phụ tặng muội một con mèo trắng sao? Đem cho biểu muội xem thử đi.”
Trang Vân vừa nghe thế, tinh thần đột nhiên tốt lên một ít, nói với Văn Chiêu “Chiêu biểu muội, ta nói với muội, con mèo ấy xinh lắm, ta đặt tên cho nó là Màn Thầu. Đồng tử của nó là màu lam ấy, hệt như tướng mạo của người Tây Vực, ta đem muội đi ngắm nó!”
Màn Thầu......Hóa ra Trang Vân cũng là kẻ không giỏi đặt tên.
Văn Chiêu nhìn thấy mèo con màu trắng đang ngủ trên giường ngoài trong phòng của Trang Vân, cảm thán nàng ấy đặt tên thật chuẩn. Màn Thầu này có màu sắc hệt như màu trắng của màn thầu vậy.
Lông Màn Thầu rất dài, đây là lần đầu tiên Văn Chiêu nhìn thấy con mèo có lông dài thế này. Mèo con kia cơ hồ bị tiếng ồn đánh thức, lập tức mở mắt lên, khiến cho Văn Chiêu như bị thu hút vào trong tinh hà màu bích lam. Văn Chiêu kinh thán, hóa ra đồng tử màu lam lại đẹp thế này, trong vắt hệt như ngọc bích.
Trên sách nói biển phía Nam là một mảng xanh mênh mông, cũng không biết có phải giống như màu này không......
Trang Vân cười nói, đắc ý “Đẹp quá đúng không, ca ca nói là Tát......”
Trang Khởi nhìn thấy Trang Vân ngập ngừng, liền giúp nàng ấy nói tiếp “Tát San.”
“Đúng đúng đúng, là ở bên Tát San.”
(Tát San: chỉ nước Ba Tư)
Trang Khởi nhìn nụ cười ôn hòa của Văn Chiêu “Nhà đệ đệ kia có một con mèo đực, sau này đợi Màn Thầu này sinh mèo con sẽ tặng cho biểu muội mang về.”
Nếu là trước đây, Văn Chiêu nhất định sẽ cười rất vui vẻ, nhưng bây giờ ở trước mặt người này, cũng không biết có nên nhận ân tình hay không.
Trang Vân xoa đầu Màn Thầu, cười nói “Đợi Màn Thầu sinh mèo con, nhất định sẽ để lại một con cho Chiêu biểu muội. Màn Thầu, gọi mẹ nuôi đi!”
Văn Chiêu bị nàng chọc cười, “Vậy tỉ là mẫu thân của nó ư? Tuổi tác còn nhỏ cũng không e lệ nha.”
Trang Vân vừa đùa với Màn Thầu, vừa đáp “Chiêu biểu muội so với ta còn nhỏ hơn ba tuổi đó, làm sao lại nói ra vẻ lão thành vậy, cảm giác như ta mới là biểu muội ấy.”
Sau khi Văn Chiêu quay về, Trang Vân ý vị nhìn Trang Khởi nói “Ca ca hình như đối với biểu muội có chút không bình thường?”
Trang Khởi không nhiều lời mà rời đi, để lại Trang Vân đang nghĩ nếu như biểu muội thực sự trở thành tẩu tẩu thì sẽ thế nào.
Hình như......cũng không tệ?
Nàng và Khương Tam không thể thành, nếu như ca ca nàng có thể cùng biểu muội thành một đôi cũng tốt.
Hôm nay, Khương gia mời lão phu nhân phủ Chấn Bắc Hầu đến phủ Tô Thái sư nói chuyện hôn sự, thái độ Tô phủ bên kia ái muội, chỉ nói suy xét, nói hôn sự của Tô Mục Uyển không vội, vân vân.
Kì thực Tô gia đang vì cô nương này mà rầu rĩ, Tô Mục Uyển năm nay đã mười chính, nếu để lại thì trở thành gái lỡ thì mất. Bên ngoài thậm chí đoán già đoán non ẩn tình Tô cô nương chậm chạp không gả chồng, nhưng ngại mặt mũi của Tô thái sư, chỉ cười nói Tô phủ thương nữ nhi, muốn ở với Tô Mục Uyển thêm mấy năm.
Lúc nói hôn sự, nhà gái sẽ rụt rè, trả lời như vậy cơ bản là thành rồi.
Khương Nhị công tử vô cùng vui mừng, không mấy ngày nữa sẽ đến cửa cầu hôn.
Trong lúc này, Dung gia biểu muội Dung Xu từng đến Khương gia lôi kéo Văn Ngọc ồn ào nói không nên cưới Tô gia cô nương, tâm tình Nhị ca đang rất tốt, cũng không trách nàng, ngược lại Dung Hứa đặc biệt ngại ngùng cố lôi Dung Xu hồi phủ.
Hôn sự này xem như đã định xuống, Tô Mục Uyển cũng trở thành Nhị tẩu của Văn Chiêu. Có thêm mối quan hệ này, Văn Chiêu đi đến Tô phủ cũng nhiều hơn một chút.
Tô Mục Uyển trước mặt nàng, đuôi mày khóe mắt đều là ý cười, cũng không phải là nàng không biết e thẹn, chỉ e là vui sướng không thể giấu được. Tô Mục Uyển nói nàng ấy đợi đến mười tám chưa gả chính là đang đợi Nhị ca yêu thích mình.
Nếu nàng ấy gả cho người không phải Nhị ca như vậy những người kia ai cũng như nhau cả, chi bằng không gả.
Văn Chiêu kinh ngạc hỏi nàng “Còn có thể không lấy chồng sao?”
Tô Mục Uyển lộ ra chút hoài niệm mà tươi cười nói “Nữ tử vì sao nhất định phải gả cho người ta? Nếu như không có tình yêu, bản thân tự nuôi bản thân cũng được vậy, hà tất phải đi theo một người không yêu mình, miễn cưỡng bản thân phải tự vui cười?”
Văn Chiêu cảm khái Tô Mục Uyển là một nữ tử khuê cát cư nhiên có thể nói ra quan điểm độc lập như vậy, lời nói có chút to gan nhưng cũng có đạo lý.
Khi Văn Chiêu hỏi nàng ấy tại sao lại nhận định là Nhị ca, nàng đáp “Vốn dĩ cảm thấy Nhị ca muội là một người vô cùng tiêu sái, cùng những nam tử khác bất đồng, sau này chàng cứu ta trên xe ngựa, liền trở thành nam thần!”
Nam thần?
Văn Chiêu cảm thấy cô nương này nói chuyện có chút kì kì quái quái, chẳng qua đại thể nàng cũng có thể lí giải, đại khái là ý chỉ thần tiên hạ phàm. Thật không ngờ vị trí của Nhị ca trong lòng nàng ấy lại cao như vậy.
Mà cô nương này dường như cảm thấy sau khi hôn sự đã định thì không cần rụt rè nữa, cho nên ở trước mặt Văn Chiêu ríu rít nói Nhị ca “nam thần” thế này thế kia.
Văn Chiêu chỉ nghe thấy nàng ấy toàn khen ngợi Nhị ca, lúc quay về trong đầu vẫn choáng váng.
Về đến phủ, nàng lại bị Nhị ca bắt đến hỏi nàng cùng Tô Mục Uyển đã nói những gì, sau khi nàng thành thật khai báo, Nhị ca lại cười ha ha, nói “Cô nương chính trực là tốt nhất.”
Văn Chiêu cuối cùng cũng hiểu vì sao hai người này lại tiến đến với nhau rồi.
Khí tức men nồng của hai người tạm thời không đề cập đến. Ngày trưởng công chúa Gia Bình gửi thiệp mời “mừng tuổi” của công tử cô nương đến phủ quốc công. Đến phủ công chúa tham gia yến xuân.
Trưởng công chúa Gia Bình này là thân muội của hoàng thượng, hoàng thược đối xử cực tối với nàng ta, nghe đồn hoàn thượng thậm chí còn thưởng nam sủng cho trưởng công chúa, bị nàng ta cự tuyệt mới dừng lại. Cũng là, Gia Bình công chúa đã có một trai một gái, rất hòa hợp với phò mã, hà tất cần thêm nam sủng để cả nhà ngột ngạt làm gì.
Nhưng tật xấu của trưởng công chúa là thích làm bà mai, mấy năm nay đã ở bên hoàng thường chỉ vài đôi uyên ương, nhìn thấy yến xuân của nàng ta, có người vui mừng, có người sợ hãi.
Nếu nổi bật trong yến xuân sẽ được công chúa thưởng thức, đối với sĩ tử mà nói chính là quan đồ rộng mở, cô nương cũng sẽ gả được tốt hơn chút, hơn nữa là một câu khen thưởng của trưởng công chúa liền có thể đề cao thân phận của một người. Nhưng nếu như bị nàng ta loạn điểm uyên ương, chính là khổ không phải nói rồi.
Trong phủ quốc công, Thính Lan, Văn Chiêu, Văn Tập, Văn Ngọc đều đến. Nhị ca nhận thiệp mời đơn thuần là muốn trong yến xuân này chắp thêm một mảnh vá mà thôi, bằng không yến xuân này phải gọi thẳng là yến tương thân rồi.
Chẳng qua Nhị ca cũng rất vui mừng, bởi vì Tô gia cô nương cũng sẽ đến. Hai người sau khi đính hôn càng ít gặp mặt, vì vậy cơ hội này thật hiếm có.
Văn Chiêu nghĩ yến xuân lần này vạn lần không thể đi, nhưng mẫu thân vẫn nhớ đến chuyện hôn sự của nàng, muốn nàng ra ngoài giao thiệp nhiều hơn, nói nàng không thể cự tuyệt, muốn giả bệnh cũng không có biện pháp nào, chỉ đành đến lúc ấy tận lực né tránh mà thôi.
Hay là biểu hiện kém cỏi ở đó?
Yến xuân ngày đó, Văn Chiêu đã bị Tần Thị lôi dậy từ sáng sớm, nàng mơ mơ hồ hồ nhìn bà, Tần Thị nói “Sâu con ham ngủ, hôm nay phải dậy sớm sửa soạn thật tốt để dự tiệc!”
Văn Chiêu chớp chớp đôi mắt long lanh nói “Tùy tiện sửa soạn là được, con muốn ngủ một chút.”
Thanh âm mang theo mềm mại mà thường ngày không có. Tần Thị nghe đến tim mềm thành hồ nhũn, nhưng chuyện này thực sự không thể thoái lui, yến xuân của trưởng công chúa thì có thể tùy ý sửa soạn sao? E là sẽ bị người ta gắn tội bất kính với công chúa.
Tần Thị miễn cưỡng kéo Văn Chiêu dậy nói “Những chuyện khác đều được, nhưng chuyện này thì không thể thương lượng.”
Văn Chiêu không phải không biết, lúc này buồn ngủ cũng vậy thôi, nhưng nàng muốn sửa soạn thất lễ càng tốt, hơn nữa nàng trọng sinh quay về là muốn thay đổi vận mệnh của phủ quốc công, chuyện nhi nữ tình trường nàng đều không nghĩ đến, chỉ là không muốn dính dáng đến Trang Khởi là được.
Nếu trong yến xuân của trưởng công chúa bị dắt tơ hồng, nàng muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
Tần Thị hình như hiểu rõ suy nghĩ của nàng, nói “Chiêu Chiêu yên tâm, lấy thế lực của phủ quốc công là có thể giúp con cự tuyệt những người mà con không thích. Nếu con được trưởng công chúa khen, đối với hôn sự sau này cũng có trợ giúp.”
“Chiêu Chiêu đã mười ba tuổi rồi, những chuyện này đều phải nghĩ đến rồi. Chiêu Chiêu của chúng ta chuyện gì cũng tốt, nhưng là không thích giao thiệp xã giao, người khác cũng ít biết đến. Cho nên, thời cơ lần này càng không thể để vụt mất.”
Văn Chiêu biết được mẫu thân suy nghĩ cho nàng, chỉ là phủ quốc công nếu như kiên quyết cự tuyệt trưởng công chúa, chắc chắn phải trả ra một cái giá nhất định, nếu trưởng công chúa không vui thì thầm với hoàng thượng vài câu, tình cảnh của phủ quốc công sẽ bị ảnh hương, mà hậu quả và ước nguyện ban đầu cũng sẽ đi ngược lại.
Trang thiếu phó đội mũ cho hắn, chúc rằng: “Kim nguyệt cát nhật, thủy gia nguyên phục, khí nhĩ ấu chí, thuận nhĩ thành đức, kính nhĩ uy nghi, thục thận nhĩ đức, mi thọ vạn năm, vĩnh thụ hồ phúc. Dĩ tuế chi chính, dĩ nguyệt chi kim, hàm gia nhĩ phục. Hoàng vô cương, thụ thiên chi khánh.” (*)
(Nguyên văn: “令月吉日,始加元服。棄爾幼志,順爾成德,敬爾威儀,淑慎爾德,眉壽萬年,永受胡福。以歲之正,以月之令,咸加爾服。黃無疆,受天之慶。”
Tạm dịch: Hôm nay ngày lành tháng tốt, bắt đầu lễ thành niên. Ngươi phải từ bỏ tính trẻ con, lấy hiếu thuận, thành thục, cẩn thận làm đức, kính trọng làm uy nghi, sống thọ vạn năm, mãi mãi hưởng phúc. Tuổi này, ngày này, hàm tăng một bậc. May mắn vô biên, nhận phúc của đất trời.)
Giống hệt như kiếp trước, tặng biểu tự “Vân Lâm” cho Trang Khởi, ý là “Phù diêu trực thượng lâm vân đoan” (Như diều gặp gió bay thẳng lên mây trời).
Đỉnh đầu Trang Khởi có thêm một bạch ngọc quan, dáng người càng thêm vững chãi như tùng, như hạc đứng ở bên kia, ánh mắt bất giác nhìn một chỗ bên dưới.
Người nọ hệt như lần trước vậy, trong đoàn người xinh đẹp như phát sáng, nàng cùng mọi người đều đang nhìn về phía hắn, thần sắc trong mắt phức tạp khó phân biệt được.
Ở trong yến hội Văn Chiêu nhìn thấy Trang Vân, tính ra đã một đoạn thời gian không gặp qua nàng ấy.
Trang Vân năm ngoái đã cùng thị lang họ Dịch đính hôn, bây giờ nàng ta đã là một thiếu nữ đợi gả rồi, các loại hoạt động xã giao đều ít đi. Vân Trang hôm nay ăn mặc xinh đẹp đến phát ra ánh sáng, trên mặt cũng có tia uể oải khó lòng phát hiện ra được.
Văn Chiêu tìm cơ hội lén lút kéo nàng ta qua một bên, hỏi nàng vì sao lại tiều tụy thế này.
Trang Vân nhìn nàng không nói lời nào, hốc mắt dần dần đỏ lên, Văn Chiêu nửa ôm nàng, hỏi, “Là vì không hài lòng với hôn sự ư?”
Dịch thị lang kia địa vị cao, là trợ tá của Tiết tướng, tính cách cũng trầm ổn khiêm tốn, ngoài trừ tướng mạo có chút bình phàm, cũng không có khuyết điểm gì. Kiếp trước Trang Vân sớm ở góa, cho nên kiếp này nàng cũng không muốn Trang Vân gả cho hắn, nhưng cữu cữu nàng muốn như thế, nàng cũng không làm được gì.
Dịch thị lang thực sự là có thể giúp Trang Khởi trải đường. Việc hắn đoản mệnh, nàng cũng không thể tùy tiện nói ra, mà những phương diện khác hắn đều rất ổn, thế nên hôn sự giữ hắn cùng Trang Vân, lần nữa định xuống.
Đôi mắt Trang Vân đỏ hoe nhìn nàng, có chút thất thần, dường như thông qua ánh mắt của nàng để nhìn một người khác.
Văn Chiêu nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, kéo tay nàng an ủi, “Muội thấy Dịch thị lang kia là một người rất tốt, cha cũng nói hắn hành sự trầm ổn, nếu không vì sao trẻ tuổi như thế mà làm được đến chức thị lang chứ? Tỉ yên tâm đi, hắn sẽ không bạc đãi tỉ......”
Trong lòng lại hạ quyết tâm nếu như tìm ra nguyên nhân đời trước Dịch thị lang vô cớ chết bất đắc kỳ tử thì sẽ miễn được việc Trang Vân phải thủ tiết.
Sau khi yến hội kết thúc, thân thích như Khương gia cũng phải ở lại muộn một chút, Khương Nhị gia đang cùng Trang thiếu phó nói chuyện, tuy rằng sắc mặt Trang thiếu phó không tốt lắm, nhưng cũng có thể đối đáp một hồi.
Văn Chiêu sau khi tâm sự với Trang Vân, tâm tình nàng ấy cũng tốt hơn chút, cùng nàng nói nói cười cười.
Cũng đã đính hôn vài tháng rồi, những chuyện cần nghĩ thông cũng đã nghĩ thông rồi, chỉ là nhìn thấy Văn Chiêu trong lòng nàng ta lại nổi lên chút bất cam.
Lúc này Trang Khởi đang ở phía trước, cùng hai người chào hỏi, cười với Văn Chiêu nói “Biểu muội tặng bức họa của Thôi đại sư khiến ta rất thích, biểu muội có lòng rồi.”
Sớm như vậy đã xem lễ vật, Trang Khởi nói thế này chính là muốn tỏ ý hắn rất xem trọng lễ vật của nàng ư?
Sao có thể chứ, kiếp trước hắn không yêu nàng, những lời này đại khái là vì xem trọng Khương gia thôi.
Văn Chiêu khẽ cười gật đầu “Biểu ca yêu thích thì tốt quá.”
Vẫn là nụ cười mỉm e thẹn mà có chút lạnh nhạt, Trang Khởi không dưới ba lần nhìn thấy biểu tình này trên mặt nàng, hóa ra hắn không thể nhìn thấy được đôi mắt cười xinh đẹp tỏa sáng của nàng, không thể nghe thấy tiếng cười yêu kiều của nàng, loại mỉm cười này của nàng rõ ràng là lãnh đạm, xa cách ngàn dặm với người khác.
Trang Khởi nhịn không được mà nhíu mi, hắn hồi tưởng những ngày qua không có chỗ nào quá phận với nàng cả!
Chẳng lẽ là vì hôn sự của muội muội mà oán trách hắn? Nhưng muội phu họ Dịch kia đã là người đáng tin nhất mà hắn lựa chọn trong danh sách của cha hắn rồi.
Thậm chí đến Khương Tam, hắn cũng từng suy nghĩ đến, nhưng nhà họ Khương chưa có ý định này. Mà nay hắn lại vui mừng vì Trang gia cùng Khương gia chưa có khả năng thân càng thêm thân, nếu không hôn sự của hắn sẽ......
Đến thời điểm nào, hắn sẽ có thể cưới biểu muội về?
Trang Khởi kinh ngạc với mong muốn vừa xuất hiện trong đầu mình, nó vừa nổi lên liền không thu về được, nhưng có thể cưới biểu muội, thì ở phương diện nào mà nói cũng chính là đại thắng lợi, nghĩ thông như vậy, trong lòng hắn thoải mái hơn một chút rồi.
“A Vân, mấy ngày trước không phải tổ phụ tặng muội một con mèo trắng sao? Đem cho biểu muội xem thử đi.”
Trang Vân vừa nghe thế, tinh thần đột nhiên tốt lên một ít, nói với Văn Chiêu “Chiêu biểu muội, ta nói với muội, con mèo ấy xinh lắm, ta đặt tên cho nó là Màn Thầu. Đồng tử của nó là màu lam ấy, hệt như tướng mạo của người Tây Vực, ta đem muội đi ngắm nó!”
Màn Thầu......Hóa ra Trang Vân cũng là kẻ không giỏi đặt tên.
Văn Chiêu nhìn thấy mèo con màu trắng đang ngủ trên giường ngoài trong phòng của Trang Vân, cảm thán nàng ấy đặt tên thật chuẩn. Màn Thầu này có màu sắc hệt như màu trắng của màn thầu vậy.
Lông Màn Thầu rất dài, đây là lần đầu tiên Văn Chiêu nhìn thấy con mèo có lông dài thế này. Mèo con kia cơ hồ bị tiếng ồn đánh thức, lập tức mở mắt lên, khiến cho Văn Chiêu như bị thu hút vào trong tinh hà màu bích lam. Văn Chiêu kinh thán, hóa ra đồng tử màu lam lại đẹp thế này, trong vắt hệt như ngọc bích.
Trên sách nói biển phía Nam là một mảng xanh mênh mông, cũng không biết có phải giống như màu này không......
Trang Vân cười nói, đắc ý “Đẹp quá đúng không, ca ca nói là Tát......”
Trang Khởi nhìn thấy Trang Vân ngập ngừng, liền giúp nàng ấy nói tiếp “Tát San.”
“Đúng đúng đúng, là ở bên Tát San.”
(Tát San: chỉ nước Ba Tư)
Trang Khởi nhìn nụ cười ôn hòa của Văn Chiêu “Nhà đệ đệ kia có một con mèo đực, sau này đợi Màn Thầu này sinh mèo con sẽ tặng cho biểu muội mang về.”
Nếu là trước đây, Văn Chiêu nhất định sẽ cười rất vui vẻ, nhưng bây giờ ở trước mặt người này, cũng không biết có nên nhận ân tình hay không.
Trang Vân xoa đầu Màn Thầu, cười nói “Đợi Màn Thầu sinh mèo con, nhất định sẽ để lại một con cho Chiêu biểu muội. Màn Thầu, gọi mẹ nuôi đi!”
Văn Chiêu bị nàng chọc cười, “Vậy tỉ là mẫu thân của nó ư? Tuổi tác còn nhỏ cũng không e lệ nha.”
Trang Vân vừa đùa với Màn Thầu, vừa đáp “Chiêu biểu muội so với ta còn nhỏ hơn ba tuổi đó, làm sao lại nói ra vẻ lão thành vậy, cảm giác như ta mới là biểu muội ấy.”
Sau khi Văn Chiêu quay về, Trang Vân ý vị nhìn Trang Khởi nói “Ca ca hình như đối với biểu muội có chút không bình thường?”
Trang Khởi không nhiều lời mà rời đi, để lại Trang Vân đang nghĩ nếu như biểu muội thực sự trở thành tẩu tẩu thì sẽ thế nào.
Hình như......cũng không tệ?
Nàng và Khương Tam không thể thành, nếu như ca ca nàng có thể cùng biểu muội thành một đôi cũng tốt.
Hôm nay, Khương gia mời lão phu nhân phủ Chấn Bắc Hầu đến phủ Tô Thái sư nói chuyện hôn sự, thái độ Tô phủ bên kia ái muội, chỉ nói suy xét, nói hôn sự của Tô Mục Uyển không vội, vân vân.
Kì thực Tô gia đang vì cô nương này mà rầu rĩ, Tô Mục Uyển năm nay đã mười chính, nếu để lại thì trở thành gái lỡ thì mất. Bên ngoài thậm chí đoán già đoán non ẩn tình Tô cô nương chậm chạp không gả chồng, nhưng ngại mặt mũi của Tô thái sư, chỉ cười nói Tô phủ thương nữ nhi, muốn ở với Tô Mục Uyển thêm mấy năm.
Lúc nói hôn sự, nhà gái sẽ rụt rè, trả lời như vậy cơ bản là thành rồi.
Khương Nhị công tử vô cùng vui mừng, không mấy ngày nữa sẽ đến cửa cầu hôn.
Trong lúc này, Dung gia biểu muội Dung Xu từng đến Khương gia lôi kéo Văn Ngọc ồn ào nói không nên cưới Tô gia cô nương, tâm tình Nhị ca đang rất tốt, cũng không trách nàng, ngược lại Dung Hứa đặc biệt ngại ngùng cố lôi Dung Xu hồi phủ.
Hôn sự này xem như đã định xuống, Tô Mục Uyển cũng trở thành Nhị tẩu của Văn Chiêu. Có thêm mối quan hệ này, Văn Chiêu đi đến Tô phủ cũng nhiều hơn một chút.
Tô Mục Uyển trước mặt nàng, đuôi mày khóe mắt đều là ý cười, cũng không phải là nàng không biết e thẹn, chỉ e là vui sướng không thể giấu được. Tô Mục Uyển nói nàng ấy đợi đến mười tám chưa gả chính là đang đợi Nhị ca yêu thích mình.
Nếu nàng ấy gả cho người không phải Nhị ca như vậy những người kia ai cũng như nhau cả, chi bằng không gả.
Văn Chiêu kinh ngạc hỏi nàng “Còn có thể không lấy chồng sao?”
Tô Mục Uyển lộ ra chút hoài niệm mà tươi cười nói “Nữ tử vì sao nhất định phải gả cho người ta? Nếu như không có tình yêu, bản thân tự nuôi bản thân cũng được vậy, hà tất phải đi theo một người không yêu mình, miễn cưỡng bản thân phải tự vui cười?”
Văn Chiêu cảm khái Tô Mục Uyển là một nữ tử khuê cát cư nhiên có thể nói ra quan điểm độc lập như vậy, lời nói có chút to gan nhưng cũng có đạo lý.
Khi Văn Chiêu hỏi nàng ấy tại sao lại nhận định là Nhị ca, nàng đáp “Vốn dĩ cảm thấy Nhị ca muội là một người vô cùng tiêu sái, cùng những nam tử khác bất đồng, sau này chàng cứu ta trên xe ngựa, liền trở thành nam thần!”
Nam thần?
Văn Chiêu cảm thấy cô nương này nói chuyện có chút kì kì quái quái, chẳng qua đại thể nàng cũng có thể lí giải, đại khái là ý chỉ thần tiên hạ phàm. Thật không ngờ vị trí của Nhị ca trong lòng nàng ấy lại cao như vậy.
Mà cô nương này dường như cảm thấy sau khi hôn sự đã định thì không cần rụt rè nữa, cho nên ở trước mặt Văn Chiêu ríu rít nói Nhị ca “nam thần” thế này thế kia.
Văn Chiêu chỉ nghe thấy nàng ấy toàn khen ngợi Nhị ca, lúc quay về trong đầu vẫn choáng váng.
Về đến phủ, nàng lại bị Nhị ca bắt đến hỏi nàng cùng Tô Mục Uyển đã nói những gì, sau khi nàng thành thật khai báo, Nhị ca lại cười ha ha, nói “Cô nương chính trực là tốt nhất.”
Văn Chiêu cuối cùng cũng hiểu vì sao hai người này lại tiến đến với nhau rồi.
Khí tức men nồng của hai người tạm thời không đề cập đến. Ngày trưởng công chúa Gia Bình gửi thiệp mời “mừng tuổi” của công tử cô nương đến phủ quốc công. Đến phủ công chúa tham gia yến xuân.
Trưởng công chúa Gia Bình này là thân muội của hoàng thượng, hoàng thược đối xử cực tối với nàng ta, nghe đồn hoàn thượng thậm chí còn thưởng nam sủng cho trưởng công chúa, bị nàng ta cự tuyệt mới dừng lại. Cũng là, Gia Bình công chúa đã có một trai một gái, rất hòa hợp với phò mã, hà tất cần thêm nam sủng để cả nhà ngột ngạt làm gì.
Nhưng tật xấu của trưởng công chúa là thích làm bà mai, mấy năm nay đã ở bên hoàng thường chỉ vài đôi uyên ương, nhìn thấy yến xuân của nàng ta, có người vui mừng, có người sợ hãi.
Nếu nổi bật trong yến xuân sẽ được công chúa thưởng thức, đối với sĩ tử mà nói chính là quan đồ rộng mở, cô nương cũng sẽ gả được tốt hơn chút, hơn nữa là một câu khen thưởng của trưởng công chúa liền có thể đề cao thân phận của một người. Nhưng nếu như bị nàng ta loạn điểm uyên ương, chính là khổ không phải nói rồi.
Trong phủ quốc công, Thính Lan, Văn Chiêu, Văn Tập, Văn Ngọc đều đến. Nhị ca nhận thiệp mời đơn thuần là muốn trong yến xuân này chắp thêm một mảnh vá mà thôi, bằng không yến xuân này phải gọi thẳng là yến tương thân rồi.
Chẳng qua Nhị ca cũng rất vui mừng, bởi vì Tô gia cô nương cũng sẽ đến. Hai người sau khi đính hôn càng ít gặp mặt, vì vậy cơ hội này thật hiếm có.
Văn Chiêu nghĩ yến xuân lần này vạn lần không thể đi, nhưng mẫu thân vẫn nhớ đến chuyện hôn sự của nàng, muốn nàng ra ngoài giao thiệp nhiều hơn, nói nàng không thể cự tuyệt, muốn giả bệnh cũng không có biện pháp nào, chỉ đành đến lúc ấy tận lực né tránh mà thôi.
Hay là biểu hiện kém cỏi ở đó?
Yến xuân ngày đó, Văn Chiêu đã bị Tần Thị lôi dậy từ sáng sớm, nàng mơ mơ hồ hồ nhìn bà, Tần Thị nói “Sâu con ham ngủ, hôm nay phải dậy sớm sửa soạn thật tốt để dự tiệc!”
Văn Chiêu chớp chớp đôi mắt long lanh nói “Tùy tiện sửa soạn là được, con muốn ngủ một chút.”
Thanh âm mang theo mềm mại mà thường ngày không có. Tần Thị nghe đến tim mềm thành hồ nhũn, nhưng chuyện này thực sự không thể thoái lui, yến xuân của trưởng công chúa thì có thể tùy ý sửa soạn sao? E là sẽ bị người ta gắn tội bất kính với công chúa.
Tần Thị miễn cưỡng kéo Văn Chiêu dậy nói “Những chuyện khác đều được, nhưng chuyện này thì không thể thương lượng.”
Văn Chiêu không phải không biết, lúc này buồn ngủ cũng vậy thôi, nhưng nàng muốn sửa soạn thất lễ càng tốt, hơn nữa nàng trọng sinh quay về là muốn thay đổi vận mệnh của phủ quốc công, chuyện nhi nữ tình trường nàng đều không nghĩ đến, chỉ là không muốn dính dáng đến Trang Khởi là được.
Nếu trong yến xuân của trưởng công chúa bị dắt tơ hồng, nàng muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
Tần Thị hình như hiểu rõ suy nghĩ của nàng, nói “Chiêu Chiêu yên tâm, lấy thế lực của phủ quốc công là có thể giúp con cự tuyệt những người mà con không thích. Nếu con được trưởng công chúa khen, đối với hôn sự sau này cũng có trợ giúp.”
“Chiêu Chiêu đã mười ba tuổi rồi, những chuyện này đều phải nghĩ đến rồi. Chiêu Chiêu của chúng ta chuyện gì cũng tốt, nhưng là không thích giao thiệp xã giao, người khác cũng ít biết đến. Cho nên, thời cơ lần này càng không thể để vụt mất.”
Văn Chiêu biết được mẫu thân suy nghĩ cho nàng, chỉ là phủ quốc công nếu như kiên quyết cự tuyệt trưởng công chúa, chắc chắn phải trả ra một cái giá nhất định, nếu trưởng công chúa không vui thì thầm với hoàng thượng vài câu, tình cảnh của phủ quốc công sẽ bị ảnh hương, mà hậu quả và ước nguyện ban đầu cũng sẽ đi ngược lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.