Chương 77: Vi Luân Thường
Mục Đề Hoàng Hoàng
25/09/2019
Thiếu niên trước mắt vẫn chưa trổ mã, chỉ cao bằng Văn Chiêu, giọng nói
trong trẻo không phân biệt được giới tính, nhưng tiếng gọi "Chiêu tỷ tỷ" này thật sự khiến cho Văn Chiêu sửng sốt, dù sao đi nữa hai người cũng
đã được ban hôn, hắn gọi thế này vẫn là có chút không ổn.
Hoàng thượng cũng bị cách gọi này của hắn chọc cười ha hả, "Sau này chính là nương tử của ngươi rồi, thôi vậy, tùy ngươi gọi thế nào cũng được."
Lý Tương đã không còn là một đứa nhỏ không biết sự đời, đương nhiên biết "nương tử" là như thế nào, nghe câu này của hoàng thượng lại đỏ mặt lên, tướng mạo vốn giống cô nương, gương mặt đỏ ửng lên càng đẹp không tả xiết, trên mặt Văn Chiêu cũng mang chút ý cười, Lý Tương này lại quả thật là một người có tính tình ôn hòa.
Mối nhân duyên ngự ban này không phải là mong muốn của nàng, thế nên nàng luôn có chút ác cảm trong lòng với thế tử Quảng An Vương mới gặp mặt một lần này, dù hắn không hề đắc tội đến nàng. Nhưng giờ đây nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa đáng yêu này của hắn, sự chán ghét vô duyên vô cớ kia cũng đã biến mất rồi.
Không khí tốt hơn so với hoàng thượng dự đoán, ý cười của lão càng thêm đậm, mở miệng nói, "Chỗ Tương Nhi không phải có thư của Tiểu Khương Tam sao, đưa cho Khương Nhị cô nương xem đi." Lão vừa nói như thế, tâm tư của Văn Chiêu liền rơi trên bức thư kia, không biết Tam ca nói gì nữa, tại sao lại không quay về.
Dụng ý của hoàng thượng đương nhiên không phải là muốn Văn Chiêu đọc thư, lão chỉ là đang nghĩ cách tạo cơ hội cho hai người ở lại một chỗ, nên mới tìm cho mình một lý do hợp tình hợp lý.
Lý Tương mỉm môi cười, ngoan ngoãn làm ra tư thế "mời", "Chiêu tỷ tỷ bên này."
Bước vào điện bên, trong điện chỉ có cung nhân đứng bốn góc, sảnh giữa rộng lớn đều để lại cho họ, nên có chút trống trãi.
"Chiêu tỷ tỷ có phải muốn biết Tam ca ca khi nào về không?" Lý Tương cầm thư trong tay nhưng lại không đưa cho nàng, ý cười trên mặt vô cùng ngây ngô.
Văn Chiêu gật đầu, đè xuống điểm khác lạ trong lòng, cười đáp, "Vẫn là để ta tự xem đi." Lúc nói chuyện, trong lòng lại mỉa mai tiếng "Tam ca ca" trong miệng tiểu gia hỏa này.
Lý Tương hơi nghiêng người về trước, cười đến vô hại, "Chiêu tỷ tỷ đừng mắng thầm ta, Tam ca ca của Chiêu tỷ tỷ không phải là Tam ca ca của Lý Tương ta sao?" Nói xong câu này, liền đưa thư trong tay đưa cho Văn Chiêu.
Văn Chiêu bây giờ không có tâm tư tính toán với lời của đứa nhỏ này, trực tiếp mở thư ra.
Trong thư Tam ca nói, mình ở Lương Châu vừa đứng vững, muốn rèn luyện thêm một khoảng thời gian nữa mới về. Còn nói...muốn nàng ngoan ngoãn chờ hắn quay về.
Văn Chiêu nhìn thấy chữ trong thư, vừa cảm thấy có chút kì quái, liền nghe thấy Lý Tương nhẹ giọng hỏi, "Chiêu tỷ tỷ, tỷ biết vì sao Tam ca ca lại bảo ta đưa thư không?"
Biết. Tam ca cũng xem như là thể hiện sự thỏa hiệp của Khương gia với hoàng thượng. Nhưng lúc nàng nghĩ đến chuyện này, trong lòng vẫn có chút khổ sở.
"Vì ta đã nói với Tam ca ca. Ta nói với huynh ấy – ta vẫn còn nhỏ như thế, thành thân vẫn cần chờ rất lâu, những biến cố trong khoảng thời gian này, ai có thể nói rõ được chứ? Mà...Lý Tương ta đối với muội muội bảo bối của hắn không có hứng thú, hắn có thể yên tâm rồi."
Văn Chiêu vừa nghe thấy lời này liền mở to mắt nhìn hắn. Hắn vẫn cười đáng yêu như thế, vẻ mặt lại không khớp với lời hắn nói ra, mà cung nhân đứng bốn góc lại cúi đầu, hệt như không phát giác ra gì cả.
Giấy da bò trong tay có chút nóng lên, trong lòng Văn Chiêu lại xẹt qua một tia lạnh lẽo.
"Haiz, trong khoảng thời gian dài như thế, chuyện thú vị nhất hẳn là chuyện này rồi."Lý Tương dường như không nhìn thấy sắc mặt của Văn Chiêu, tự biên tự diễn, "Ngươi biết không, trong phòng Tam ca của ngươi, chỉ toàn là tranh vẽ của ngươi đấy. Có đứng có ngồi, mỗi Chiêu tỷ tỷ đều thật như sắp từ trong hoạ bước ra vậy."
"Thú vị. Quá thú vị rồi." Mày đẹp của Lý Tương cong cong, cười càng lúc càng vui vẻ, Văn Chiêu lại lập tức cứng đờ cả người.
"Ta không có tỷ muội, cho nên không quá rõ loại tình cảm này, chậc chậc." Ý cười của Lý Tương không thay đổi, trong trong mắt lại lộ ra chút khinh thường khó phát hiện.
"Đủ rồi! Huynh ấy không phải là dạng mà ngươi nghĩ!" Văn Chiêu không khống chế được mà đứng dậy, lớn tiếng quát hắn.
Cung nhân bốn góc nghe được tiếng động khác lạ, liên tục ngẩng đầu nhìn sang bên này, sắc mặt Lý Tương không thay đổi, đứng dậy kéo Văn Chiêu ngồi xuống, cao giọng hòa giải, "Chiêu tỷ tỷ đừng giận, nếu trong lòng ngươi kính ngưỡng Bạch đại nho, thế Tương Nhi cũng thử thích ông ấy vậy, đừng ồn ào nữa." Cung nhân lúc này mới cúi đầu lần nữa.
Cả người Văn Chiêu có chút run rẩy, thiếu niên so với nàng còn nhỏ hơn vài tháng, thế mà lại che giấu thật sâu như thế này?
Thấy cục diện lần nữa nằm trong tầm kiểm soát của mình, Lý Tương hài lòng cười, ngồi về vị trí của mình, tỉ mỉ đánh giá mặt nàng, khen, "Dù đã gặp qua Chiêu tỷ tỷ trong tranh nhưng khi nhìn thấy Chiêu tỷ tỷ ngoài đời thật vẫn khiến Tương Nhi kinh diễm một phen. Làm sao đây, Tương Nhi đã hối hận lời nói với Tam ca ca rồi, bây giờ có hứng thú có được không?"
Văn Chiêu cảm thấy nói chuyện với gã này càng lúc càng thấy kích động, càng dễ bị hắn khống chế hơn, nghĩ như thế, nàng mới bình tĩnh xuống, "Nếu đã đã được ban hôn, có hứng thú hay không đều không do thế tử quyết định, hơn nữa...Thế tử sao lại bước vào phòng Tam ca chứ? Văn Chiêu không thích nghe lời nói dối đâu."
Lý Tương không bực chút nào, nghiêng đầu vô tội nói, "Đương nhiên là có cách của ta rồi." Tuổi còn nhỏ như vậy, lại không hề dính kế khích tướng, chẳng qua càng nói rõ được thực lực của hắn e rằng không hề đơn giản. Kiếp trước lộ ra dáng vẻ là một con rối xem ra cũng chỉ là vờ vịt thôi!
Nghĩ đến Lý Tương có cách tùy tiện ra vào phòng Tam ca, trong lòng Văn Chiêu càng thêm lạnh lẽo. Nàng vốn cho rằng Lương Châu thật sự không quen thuộc với Tam ca, nào ngờ, tình cảnh của Tam ca so với nàng nghĩ càng nguy hiểm hơn! Nhưng...Tam ca tại sao lại không quay về nhỉ?
Lời trong thư cũng rất mơ hồ, hoàn toàn không thể thuyết phục nàng.
"Chiêu tỷ tỷ ngươi sợ rồi ư? Chiêu tỷ tỷ đừng sợ, ta sẽ không làm gì Tam ca ca, dù sao đi nữa hắn sau này cũng là anh vợ của ta. Đương nhiên, với tiền đề là hắn phải bỏ đi tình cảm trong lòng đã...Nghe có chút đáng thương quá..."
Hắn tuy cười đến ngây ngô vô tội, nhưng lại khiến Văn Chiêu càng lúc càng không khống chế được mình, hắn tại sao muốn vũ nhục Tam ca như thế! Nỗi nhớ của Tam ca dành cho nàng tại sao nhắc đến trong miệng hắn lại biến thành ý vị kia?!
"Thế tử xuyên tạc gia huynh, hẳn không phải vì Quảng An Vương phi nhỉ." Kiếp trước quả nhiên có lời đồn đãi nói Quảng An Vương phi cùng với huynh trưởng của mình có chút không rõ ràng, chẳng qua là sau khi Quảng An Vương mất mới đồn ra ngoài, Văn Chiêu cũng chỉ là đánh cược với bây giờ, tuy chưa có lời đồn nhưng lại có chút manh mối.
Quả nhiên, nụ cười ngây thơ chưa từng thay đổi từ lúc bước vào điện đến giờ của Lý Tương bỗng vỡ vụn ra, rõ ràng vẫn còn nhỏ tuổi nhưng lệ khí trong mắt lại rất nồng đậm, thấp giọng chất vấn nàng, "Ngươi từ đâu nghe được! Nói hươu nói vượn!"
Sắc mặt Văn Chiêu không hề thay đổi, cười nhìn hắn, "Ngươi thề sẽ không chế nhạo Tam ca của ta, chuyện này đương nhiên xem như ta chưa nói qua."
Lý trí của Lý Tương quay về, trầm giọng nói, "Dù ngươi có nói ra ngoài cũng không ai tin!"
Văn Chiêu không tỏ ý kiến, chỉ nhún vai, "Đúng vậy, ngươi nói ra cũng chẳng có ai tin. Chỉ là không biết, chuyện của Khương gia ta cùng chuyện của "Quảng An Vương Phi không giữ tân quả*, đối tượng lại là huynh trưởng ruột của mình" hai tin đồn này thì mọi người thích nghe tin nào hơn nhỉ?" Dứt lời liền thấy sắc mặt Lý Tương xanh đen, lúc này mới cảm nhận được hắn là một thiếu niên, chứ không phải là một cô nương tinh xảo.
(*Tân quả: Chỉ người vừa là quả phụ)
Văn Chiêu biết lời này đối với một thiếu niên mười bốn tuổi mà nói, đặc biệt là người mà phụ thân sống chết chưa biết, mẫu thân lại không trung trinh mà nói nhất định là vô cùng tàn nhẫn. Nhưng nàng cũng có người mình muốn bảo vệ, Tam ca cùng Lý Tương, nặng nhẹ thế nào, vừa nhìn liền rõ.
Lý Tương dường như gầm nhẹ, gằn từng chữ một, "Ta xin thề."
Hoàng thượng cũng bị cách gọi này của hắn chọc cười ha hả, "Sau này chính là nương tử của ngươi rồi, thôi vậy, tùy ngươi gọi thế nào cũng được."
Lý Tương đã không còn là một đứa nhỏ không biết sự đời, đương nhiên biết "nương tử" là như thế nào, nghe câu này của hoàng thượng lại đỏ mặt lên, tướng mạo vốn giống cô nương, gương mặt đỏ ửng lên càng đẹp không tả xiết, trên mặt Văn Chiêu cũng mang chút ý cười, Lý Tương này lại quả thật là một người có tính tình ôn hòa.
Mối nhân duyên ngự ban này không phải là mong muốn của nàng, thế nên nàng luôn có chút ác cảm trong lòng với thế tử Quảng An Vương mới gặp mặt một lần này, dù hắn không hề đắc tội đến nàng. Nhưng giờ đây nhìn thấy dáng vẻ ôn hòa đáng yêu này của hắn, sự chán ghét vô duyên vô cớ kia cũng đã biến mất rồi.
Không khí tốt hơn so với hoàng thượng dự đoán, ý cười của lão càng thêm đậm, mở miệng nói, "Chỗ Tương Nhi không phải có thư của Tiểu Khương Tam sao, đưa cho Khương Nhị cô nương xem đi." Lão vừa nói như thế, tâm tư của Văn Chiêu liền rơi trên bức thư kia, không biết Tam ca nói gì nữa, tại sao lại không quay về.
Dụng ý của hoàng thượng đương nhiên không phải là muốn Văn Chiêu đọc thư, lão chỉ là đang nghĩ cách tạo cơ hội cho hai người ở lại một chỗ, nên mới tìm cho mình một lý do hợp tình hợp lý.
Lý Tương mỉm môi cười, ngoan ngoãn làm ra tư thế "mời", "Chiêu tỷ tỷ bên này."
Bước vào điện bên, trong điện chỉ có cung nhân đứng bốn góc, sảnh giữa rộng lớn đều để lại cho họ, nên có chút trống trãi.
"Chiêu tỷ tỷ có phải muốn biết Tam ca ca khi nào về không?" Lý Tương cầm thư trong tay nhưng lại không đưa cho nàng, ý cười trên mặt vô cùng ngây ngô.
Văn Chiêu gật đầu, đè xuống điểm khác lạ trong lòng, cười đáp, "Vẫn là để ta tự xem đi." Lúc nói chuyện, trong lòng lại mỉa mai tiếng "Tam ca ca" trong miệng tiểu gia hỏa này.
Lý Tương hơi nghiêng người về trước, cười đến vô hại, "Chiêu tỷ tỷ đừng mắng thầm ta, Tam ca ca của Chiêu tỷ tỷ không phải là Tam ca ca của Lý Tương ta sao?" Nói xong câu này, liền đưa thư trong tay đưa cho Văn Chiêu.
Văn Chiêu bây giờ không có tâm tư tính toán với lời của đứa nhỏ này, trực tiếp mở thư ra.
Trong thư Tam ca nói, mình ở Lương Châu vừa đứng vững, muốn rèn luyện thêm một khoảng thời gian nữa mới về. Còn nói...muốn nàng ngoan ngoãn chờ hắn quay về.
Văn Chiêu nhìn thấy chữ trong thư, vừa cảm thấy có chút kì quái, liền nghe thấy Lý Tương nhẹ giọng hỏi, "Chiêu tỷ tỷ, tỷ biết vì sao Tam ca ca lại bảo ta đưa thư không?"
Biết. Tam ca cũng xem như là thể hiện sự thỏa hiệp của Khương gia với hoàng thượng. Nhưng lúc nàng nghĩ đến chuyện này, trong lòng vẫn có chút khổ sở.
"Vì ta đã nói với Tam ca ca. Ta nói với huynh ấy – ta vẫn còn nhỏ như thế, thành thân vẫn cần chờ rất lâu, những biến cố trong khoảng thời gian này, ai có thể nói rõ được chứ? Mà...Lý Tương ta đối với muội muội bảo bối của hắn không có hứng thú, hắn có thể yên tâm rồi."
Văn Chiêu vừa nghe thấy lời này liền mở to mắt nhìn hắn. Hắn vẫn cười đáng yêu như thế, vẻ mặt lại không khớp với lời hắn nói ra, mà cung nhân đứng bốn góc lại cúi đầu, hệt như không phát giác ra gì cả.
Giấy da bò trong tay có chút nóng lên, trong lòng Văn Chiêu lại xẹt qua một tia lạnh lẽo.
"Haiz, trong khoảng thời gian dài như thế, chuyện thú vị nhất hẳn là chuyện này rồi."Lý Tương dường như không nhìn thấy sắc mặt của Văn Chiêu, tự biên tự diễn, "Ngươi biết không, trong phòng Tam ca của ngươi, chỉ toàn là tranh vẽ của ngươi đấy. Có đứng có ngồi, mỗi Chiêu tỷ tỷ đều thật như sắp từ trong hoạ bước ra vậy."
"Thú vị. Quá thú vị rồi." Mày đẹp của Lý Tương cong cong, cười càng lúc càng vui vẻ, Văn Chiêu lại lập tức cứng đờ cả người.
"Ta không có tỷ muội, cho nên không quá rõ loại tình cảm này, chậc chậc." Ý cười của Lý Tương không thay đổi, trong trong mắt lại lộ ra chút khinh thường khó phát hiện.
"Đủ rồi! Huynh ấy không phải là dạng mà ngươi nghĩ!" Văn Chiêu không khống chế được mà đứng dậy, lớn tiếng quát hắn.
Cung nhân bốn góc nghe được tiếng động khác lạ, liên tục ngẩng đầu nhìn sang bên này, sắc mặt Lý Tương không thay đổi, đứng dậy kéo Văn Chiêu ngồi xuống, cao giọng hòa giải, "Chiêu tỷ tỷ đừng giận, nếu trong lòng ngươi kính ngưỡng Bạch đại nho, thế Tương Nhi cũng thử thích ông ấy vậy, đừng ồn ào nữa." Cung nhân lúc này mới cúi đầu lần nữa.
Cả người Văn Chiêu có chút run rẩy, thiếu niên so với nàng còn nhỏ hơn vài tháng, thế mà lại che giấu thật sâu như thế này?
Thấy cục diện lần nữa nằm trong tầm kiểm soát của mình, Lý Tương hài lòng cười, ngồi về vị trí của mình, tỉ mỉ đánh giá mặt nàng, khen, "Dù đã gặp qua Chiêu tỷ tỷ trong tranh nhưng khi nhìn thấy Chiêu tỷ tỷ ngoài đời thật vẫn khiến Tương Nhi kinh diễm một phen. Làm sao đây, Tương Nhi đã hối hận lời nói với Tam ca ca rồi, bây giờ có hứng thú có được không?"
Văn Chiêu cảm thấy nói chuyện với gã này càng lúc càng thấy kích động, càng dễ bị hắn khống chế hơn, nghĩ như thế, nàng mới bình tĩnh xuống, "Nếu đã đã được ban hôn, có hứng thú hay không đều không do thế tử quyết định, hơn nữa...Thế tử sao lại bước vào phòng Tam ca chứ? Văn Chiêu không thích nghe lời nói dối đâu."
Lý Tương không bực chút nào, nghiêng đầu vô tội nói, "Đương nhiên là có cách của ta rồi." Tuổi còn nhỏ như vậy, lại không hề dính kế khích tướng, chẳng qua càng nói rõ được thực lực của hắn e rằng không hề đơn giản. Kiếp trước lộ ra dáng vẻ là một con rối xem ra cũng chỉ là vờ vịt thôi!
Nghĩ đến Lý Tương có cách tùy tiện ra vào phòng Tam ca, trong lòng Văn Chiêu càng thêm lạnh lẽo. Nàng vốn cho rằng Lương Châu thật sự không quen thuộc với Tam ca, nào ngờ, tình cảnh của Tam ca so với nàng nghĩ càng nguy hiểm hơn! Nhưng...Tam ca tại sao lại không quay về nhỉ?
Lời trong thư cũng rất mơ hồ, hoàn toàn không thể thuyết phục nàng.
"Chiêu tỷ tỷ ngươi sợ rồi ư? Chiêu tỷ tỷ đừng sợ, ta sẽ không làm gì Tam ca ca, dù sao đi nữa hắn sau này cũng là anh vợ của ta. Đương nhiên, với tiền đề là hắn phải bỏ đi tình cảm trong lòng đã...Nghe có chút đáng thương quá..."
Hắn tuy cười đến ngây ngô vô tội, nhưng lại khiến Văn Chiêu càng lúc càng không khống chế được mình, hắn tại sao muốn vũ nhục Tam ca như thế! Nỗi nhớ của Tam ca dành cho nàng tại sao nhắc đến trong miệng hắn lại biến thành ý vị kia?!
"Thế tử xuyên tạc gia huynh, hẳn không phải vì Quảng An Vương phi nhỉ." Kiếp trước quả nhiên có lời đồn đãi nói Quảng An Vương phi cùng với huynh trưởng của mình có chút không rõ ràng, chẳng qua là sau khi Quảng An Vương mất mới đồn ra ngoài, Văn Chiêu cũng chỉ là đánh cược với bây giờ, tuy chưa có lời đồn nhưng lại có chút manh mối.
Quả nhiên, nụ cười ngây thơ chưa từng thay đổi từ lúc bước vào điện đến giờ của Lý Tương bỗng vỡ vụn ra, rõ ràng vẫn còn nhỏ tuổi nhưng lệ khí trong mắt lại rất nồng đậm, thấp giọng chất vấn nàng, "Ngươi từ đâu nghe được! Nói hươu nói vượn!"
Sắc mặt Văn Chiêu không hề thay đổi, cười nhìn hắn, "Ngươi thề sẽ không chế nhạo Tam ca của ta, chuyện này đương nhiên xem như ta chưa nói qua."
Lý trí của Lý Tương quay về, trầm giọng nói, "Dù ngươi có nói ra ngoài cũng không ai tin!"
Văn Chiêu không tỏ ý kiến, chỉ nhún vai, "Đúng vậy, ngươi nói ra cũng chẳng có ai tin. Chỉ là không biết, chuyện của Khương gia ta cùng chuyện của "Quảng An Vương Phi không giữ tân quả*, đối tượng lại là huynh trưởng ruột của mình" hai tin đồn này thì mọi người thích nghe tin nào hơn nhỉ?" Dứt lời liền thấy sắc mặt Lý Tương xanh đen, lúc này mới cảm nhận được hắn là một thiếu niên, chứ không phải là một cô nương tinh xảo.
(*Tân quả: Chỉ người vừa là quả phụ)
Văn Chiêu biết lời này đối với một thiếu niên mười bốn tuổi mà nói, đặc biệt là người mà phụ thân sống chết chưa biết, mẫu thân lại không trung trinh mà nói nhất định là vô cùng tàn nhẫn. Nhưng nàng cũng có người mình muốn bảo vệ, Tam ca cùng Lý Tương, nặng nhẹ thế nào, vừa nhìn liền rõ.
Lý Tương dường như gầm nhẹ, gằn từng chữ một, "Ta xin thề."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.