Nhân Duyên Trói Buộc, Cả Đời Bên Nhau
Chương 57: Cánh tay phải đắc lực của Cố Lục
Nhi Nguyễn
13/12/2023
Cố Lục ở trong nhà người chủ trang trại kia đã được gần hai ngày. Vừa
vặn đám cảnh sát viên cũng phải chật vật khó khăn đi tìm kiếm ông ta
khắp nơi.
Cố Lục nhìn tin tức trên tivi nói về mình, lại ngồi một góc nhà mà cười chế giễu.
" Hahah, chúng mày muốn bắt tao ư? Đâu có dễ! Có giỏi thì tới đây bắt tao đi ".
Vẻ mặt ghê rợn của ông ta khiến cho chủ trang trại ngồi một chỗ lén nhìn ông ta cũng phải rùng mình sợ hãi.
Người chủ trang trại lúc này mới lấy hết dũng khí mà cất giọng hỏi khẽ Cố Lục.
" Ông…khi nào thì chuyển tiền cho tôi như đã hứa ".
Cố Lục quay ngoắt sang, ánh mắt trừng ra nhìn khiến cho người đàn ông kia sợ toát cả mồ hôi. Ai mà lại không sợ một hung thủ giết người cơ chứ.
Cố Lục cau mày, hằn giọng nói với người kia.
" Tôi sẽ đưa tiền, nhưng trước tiên phải đưa cho tôi mượn điện thoại đã ".
Người chủ trang trại tuy không biết ông ta định làm gì, trong lòng có chút ngờ vực nhưng vẫn chọn tin Cố Lục.
Rất nhanh Cố Lục liền bảo người kia bấm cho mình một dãy số lạ. Đầu dây bên kia một hồi sau mới nghe máy.
" Alo ".
Một thanh âm trầm thấp ở đầu dây bên kia vang lên. Cố Lục bắt được máy liền gấp gáp nói.
" Là tôi đây. Minh Hoàng, cậu mau đến trang trại bò sữa ở vùng ngoại ô. Tôi đang ở đây ".
Người kia chỉ " Vâng " một câu sau đó thì tắt máy.
Cố Lục tắt máy xong liền bảo người chủ trại tháo sim ra vất điện thoại đi.
" Nhưng…đây là điện thoại tôi tích góp mấy năm mới mua được ".
Người chủ trang trại có chút do dự, không nỡ vứt điện thoại đi. Nhưng Cố Lục lại hắng giọng quát tháo.
" Lằng nhằng quá! Đợi người kia mang tiền đến, tôi sẽ cho ông tha hồ mua điện thoại mới ".
Người kia nghe đến tiền thì hai mắt sáng lên. Không nói nhiều, lập tức đem điện thoại đi tiêu hủy.
Khoảng chừng ba tiếng đồng hồ sau, bên ngoài trang trại có một chiếc xe ô tô đỗ ở đó.
Một người đàn ông lạ mặt bước vào trong nhà.
Cố Lục không ngủ mà ngồi chờ sẵn ở ghế. Vừa thấy Minh Hoàng bước vào, ông ta liền cất giọng.
" Cậu đến rồi. Mau, kêu người tới phá cái còng này ra cho tôi. Còn nữa, phải tìm cách trả thù thằng chó Hoài An đó. Nó dám làm tôi bị như này! ".
Minh Hoàng không nói gì, chỉ lẳng lặng gọi điện cho ai đó. Sau đó liền có người bí mật đến, là dân chuyên nghiệp chỉ trong vài phút đã phá được cái còng sắt kia ra khỏi tay ông ta.
Cố Lục lúc này ngồi trên ghế, vẻ mặt hung ác bắt đầu suy tính đến chuyện trả thù. Cố Hoài An khiến cho ông ta tan cửa nát nhà, thảm hại đến mức tơi tả như vậy. Ông ta tuyệt đối không để yên!
Ông ta cau mày như suy nghĩ điều gì đó. Một lúc lâu sau mới quay ra nói với thuộc hạ thân cận là Minh Hoàng.
" Cậu tìm cách bắt Thẩm Bích Nguyệt cho tôi. Tôi phải khiến cho thằng nhãi đó đau khổ vì dám hại đến Cố Lục này! ".
" Vâng. Tôi biết rồi ".
Minh Hoàng cúi đầu trả lời xong thì rời đi nhanh chóng. Để lại Cố Lục ngồi đó ánh mắt tràn đầy hận thù, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ " CỐ HOÀI AN! ".
…
Mặt khác, ở bên này, Bích Nguyệt đang từ bệnh viện đi ra. Cô cuối cùng cũng hết ca trực nên muốn nhanh chóng đi tới chỗ Hoài An xem xét anh thế nào.
Trên đường đi bộ ra đến cổng bệnh viện, khi cô vừa đi ra đường lớn định vẫy tay gọi taxi thì một bàn tay to khỏe bất ngờ từ phía sau bịt miệng cô lại bằng một chiếc khăn tẩm thuốc mê.
Bích Nguyệt trợn mắt kháng cự nhưng chỉ kịp kêu " ưm " hai tiếng liền lập tức ngất lịm đi.
Tên đàn ông bịt kín mặt sau đó liền kéo cô lên một chiếc xe ô tô màu đen rồi cho xe chạy mất hút.
Trùng hợp là tất cả cảnh này đều đã bị một người nấp sau bụi cây gần đó nhìn thấy. Người này không ai khác chính là Mai Hoa- cô y tá trong bệnh viện cũng đồng thời là đồng nghiệp thân thiết của Bích Nguyệt.
Vừa rồi Mai Hoa đi mua ít đồ bên ngoài, lúc trở về bệnh viện liền nhìn thấy cảnh mấy người lạ mặt khiêng Bích Nguyệt lên xe, cô không khỏi sợ hãi mà núp vào bụi cây.
Sau khi bọn chúng rời đi, Mai Hoa mặt mày hoảng loạn không biết nên làm gì tiếp theo. Đang lúc rối trí thì Mai Hoa lại phát hiện ra chiếc điện thoại mà Bích Nguyệt vừa rồi trong lúc bị bắt đi đã đánh rơi xuống đất. Thế là Mai Hoa nhanh chóng chạy tới nhặt điện thoại lên.
Cô nghĩ ra gì đó sau đó liền mở điện thoại tìm kiếm danh bạ. Lướt một hồi thấy trong danh sách tên có một cái tên ghi là Chồng Ngốc. Cô liền quyết định gọi đến số này.
Khoảng chừng vài giây thì người bên kia bắt máy. Một giọng nói trầm ấm ở đầu bên kia liền vang lên.
" Vợ gọi gì vậy? ".
Giọng nói này…dường như Mai Hoa đã từng nghe thấy, chính xác là cái anh lần trước từng nhận là chồng của chị Bích Nguyệt.
Mai Hoa đã chắc chắn điều đó nên cô lập tức báo cho anh biết chuyện vừa xảy ra với Bích Nguyệt.
" Anh gì ơi, chị Bích Nguyệt vừa mới bị người ta bắt cóc rồi. Anh mau đi cứu chị ấy đi! ".
Hoài An đang ngồi trong phòng làm việc, vừa mới nghe thấy giọng nói có phần trẻ con của cô gái bên kia không phải giọng của cô anh liền thấy nghi ngờ. Nhưng sau đó anh lại nghe thấy cô gái đó nói Bích Nguyệt đã bị bắt cóc thì sốt ruột đứng bật dậy, hoảng hốt hỏi.
" Cô là ai? Cô ấy sao lại bị bắt cóc? Và tại sao cô lại cầm điện thoại của cô ấy? ".
Mai Hoa bị hỏi nhiều câu trong một lúc như vậy thì nhất thời luống cuống không biết phải trả lời làm sao. Cô chỉ đành nói.
" Tôi đang ở trước cổng bệnh viện mà chị Bích Nguyệt làm. Anh mau đến đây đi rồi tôi nói tường tận mọi chuyện ".
Ngay sau đó, Hoài An liền bỏ mặc công việc còn đang dang dở, tức tốc chạy đi tới bệnh viện của cô.
Cố Lục nhìn tin tức trên tivi nói về mình, lại ngồi một góc nhà mà cười chế giễu.
" Hahah, chúng mày muốn bắt tao ư? Đâu có dễ! Có giỏi thì tới đây bắt tao đi ".
Vẻ mặt ghê rợn của ông ta khiến cho chủ trang trại ngồi một chỗ lén nhìn ông ta cũng phải rùng mình sợ hãi.
Người chủ trang trại lúc này mới lấy hết dũng khí mà cất giọng hỏi khẽ Cố Lục.
" Ông…khi nào thì chuyển tiền cho tôi như đã hứa ".
Cố Lục quay ngoắt sang, ánh mắt trừng ra nhìn khiến cho người đàn ông kia sợ toát cả mồ hôi. Ai mà lại không sợ một hung thủ giết người cơ chứ.
Cố Lục cau mày, hằn giọng nói với người kia.
" Tôi sẽ đưa tiền, nhưng trước tiên phải đưa cho tôi mượn điện thoại đã ".
Người chủ trang trại tuy không biết ông ta định làm gì, trong lòng có chút ngờ vực nhưng vẫn chọn tin Cố Lục.
Rất nhanh Cố Lục liền bảo người kia bấm cho mình một dãy số lạ. Đầu dây bên kia một hồi sau mới nghe máy.
" Alo ".
Một thanh âm trầm thấp ở đầu dây bên kia vang lên. Cố Lục bắt được máy liền gấp gáp nói.
" Là tôi đây. Minh Hoàng, cậu mau đến trang trại bò sữa ở vùng ngoại ô. Tôi đang ở đây ".
Người kia chỉ " Vâng " một câu sau đó thì tắt máy.
Cố Lục tắt máy xong liền bảo người chủ trại tháo sim ra vất điện thoại đi.
" Nhưng…đây là điện thoại tôi tích góp mấy năm mới mua được ".
Người chủ trang trại có chút do dự, không nỡ vứt điện thoại đi. Nhưng Cố Lục lại hắng giọng quát tháo.
" Lằng nhằng quá! Đợi người kia mang tiền đến, tôi sẽ cho ông tha hồ mua điện thoại mới ".
Người kia nghe đến tiền thì hai mắt sáng lên. Không nói nhiều, lập tức đem điện thoại đi tiêu hủy.
Khoảng chừng ba tiếng đồng hồ sau, bên ngoài trang trại có một chiếc xe ô tô đỗ ở đó.
Một người đàn ông lạ mặt bước vào trong nhà.
Cố Lục không ngủ mà ngồi chờ sẵn ở ghế. Vừa thấy Minh Hoàng bước vào, ông ta liền cất giọng.
" Cậu đến rồi. Mau, kêu người tới phá cái còng này ra cho tôi. Còn nữa, phải tìm cách trả thù thằng chó Hoài An đó. Nó dám làm tôi bị như này! ".
Minh Hoàng không nói gì, chỉ lẳng lặng gọi điện cho ai đó. Sau đó liền có người bí mật đến, là dân chuyên nghiệp chỉ trong vài phút đã phá được cái còng sắt kia ra khỏi tay ông ta.
Cố Lục lúc này ngồi trên ghế, vẻ mặt hung ác bắt đầu suy tính đến chuyện trả thù. Cố Hoài An khiến cho ông ta tan cửa nát nhà, thảm hại đến mức tơi tả như vậy. Ông ta tuyệt đối không để yên!
Ông ta cau mày như suy nghĩ điều gì đó. Một lúc lâu sau mới quay ra nói với thuộc hạ thân cận là Minh Hoàng.
" Cậu tìm cách bắt Thẩm Bích Nguyệt cho tôi. Tôi phải khiến cho thằng nhãi đó đau khổ vì dám hại đến Cố Lục này! ".
" Vâng. Tôi biết rồi ".
Minh Hoàng cúi đầu trả lời xong thì rời đi nhanh chóng. Để lại Cố Lục ngồi đó ánh mắt tràn đầy hận thù, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ " CỐ HOÀI AN! ".
…
Mặt khác, ở bên này, Bích Nguyệt đang từ bệnh viện đi ra. Cô cuối cùng cũng hết ca trực nên muốn nhanh chóng đi tới chỗ Hoài An xem xét anh thế nào.
Trên đường đi bộ ra đến cổng bệnh viện, khi cô vừa đi ra đường lớn định vẫy tay gọi taxi thì một bàn tay to khỏe bất ngờ từ phía sau bịt miệng cô lại bằng một chiếc khăn tẩm thuốc mê.
Bích Nguyệt trợn mắt kháng cự nhưng chỉ kịp kêu " ưm " hai tiếng liền lập tức ngất lịm đi.
Tên đàn ông bịt kín mặt sau đó liền kéo cô lên một chiếc xe ô tô màu đen rồi cho xe chạy mất hút.
Trùng hợp là tất cả cảnh này đều đã bị một người nấp sau bụi cây gần đó nhìn thấy. Người này không ai khác chính là Mai Hoa- cô y tá trong bệnh viện cũng đồng thời là đồng nghiệp thân thiết của Bích Nguyệt.
Vừa rồi Mai Hoa đi mua ít đồ bên ngoài, lúc trở về bệnh viện liền nhìn thấy cảnh mấy người lạ mặt khiêng Bích Nguyệt lên xe, cô không khỏi sợ hãi mà núp vào bụi cây.
Sau khi bọn chúng rời đi, Mai Hoa mặt mày hoảng loạn không biết nên làm gì tiếp theo. Đang lúc rối trí thì Mai Hoa lại phát hiện ra chiếc điện thoại mà Bích Nguyệt vừa rồi trong lúc bị bắt đi đã đánh rơi xuống đất. Thế là Mai Hoa nhanh chóng chạy tới nhặt điện thoại lên.
Cô nghĩ ra gì đó sau đó liền mở điện thoại tìm kiếm danh bạ. Lướt một hồi thấy trong danh sách tên có một cái tên ghi là Chồng Ngốc. Cô liền quyết định gọi đến số này.
Khoảng chừng vài giây thì người bên kia bắt máy. Một giọng nói trầm ấm ở đầu bên kia liền vang lên.
" Vợ gọi gì vậy? ".
Giọng nói này…dường như Mai Hoa đã từng nghe thấy, chính xác là cái anh lần trước từng nhận là chồng của chị Bích Nguyệt.
Mai Hoa đã chắc chắn điều đó nên cô lập tức báo cho anh biết chuyện vừa xảy ra với Bích Nguyệt.
" Anh gì ơi, chị Bích Nguyệt vừa mới bị người ta bắt cóc rồi. Anh mau đi cứu chị ấy đi! ".
Hoài An đang ngồi trong phòng làm việc, vừa mới nghe thấy giọng nói có phần trẻ con của cô gái bên kia không phải giọng của cô anh liền thấy nghi ngờ. Nhưng sau đó anh lại nghe thấy cô gái đó nói Bích Nguyệt đã bị bắt cóc thì sốt ruột đứng bật dậy, hoảng hốt hỏi.
" Cô là ai? Cô ấy sao lại bị bắt cóc? Và tại sao cô lại cầm điện thoại của cô ấy? ".
Mai Hoa bị hỏi nhiều câu trong một lúc như vậy thì nhất thời luống cuống không biết phải trả lời làm sao. Cô chỉ đành nói.
" Tôi đang ở trước cổng bệnh viện mà chị Bích Nguyệt làm. Anh mau đến đây đi rồi tôi nói tường tận mọi chuyện ".
Ngay sau đó, Hoài An liền bỏ mặc công việc còn đang dang dở, tức tốc chạy đi tới bệnh viện của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.