Nhân Duyên Trói Buộc, Cả Đời Bên Nhau
Chương 5: Đồng ý kết hôn với Cố Hoài An
Nhi Nguyễn
05/11/2023
Thế nhưng ông trời lại rất thích trêu đùa lòng người.
Ngày hôm trước, Thẩm Bích Nguyệt còn mồm miệng cứng họng nói với người đàn bà kia sẽ không bao giờ đồng ý cái hợp đồng đáng giá 2 tỷ đó thì ngày hôm sau nhà cô liền xảy ra chuyện.
Cô vừa ở bệnh viện nhận được cuộc điện thoại của mẹ cô báo ba ông vừa lên cơn nguy kịch, nhồi máu cơ tim phải đưa đi gấp đến bệnh viện trung ương.
Cô nghe mẹ cô loáng thoáng kể qua việc mấy bữa trước chú hai của cô chính là em trai của bố cô vừa lừa bố cô đầu tư vào một vụ làm ăn lớn, sinh lời.
Nhưng ai ngờ chú hai cô lòng dạ tham lam lại ôm hết tiền đầu tư bỏ trốn biệt tích. Bố cô vì không chịu nổi cú sốc này nên phải nhập viện.
Bây giờ chú hai cô không biết bên ngoài làm ăn thế nào còn kéo cả một đám chủ nợ tới đòi nợ nhà cô.
Đám người đó nói chú hai cô đi đầu tư đều lấy tên danh nghĩa bố cô. Cho nên hiện tại liền đến đòi nợ nhà cô, còn dọa nếu không trả được nợ sẽ lấy nhà cô để thế chấp.
" Số tiền nợ là bao nhiêu vậy mẹ? ".
Thẩm Bích Nguyệt vẻ mặt tái xanh, nói nhỏ qua điện thoại ở một góc bệnh viện.
Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói run rẩy.
" Sáu trăm triệu đó con... ".
Nghe đến con số đó, Bích Nguyệt tinh thần như muốn suy sụp nhưng vẫn cố lấy bình tĩnh trấn an mẹ mình.
" Mẹ đừng quá lo. Con sẽ tìm cách ".
Sau khi động viên mẹ một hồi, lại dặn dò mẹ chăm sóc cho bố, Bích Nguyệt mới yên tâm cúp máy.
Cô ngồi sụp xuống tại chỗ, ôm đầu gối mà ánh mắt trở nên tuyệt vọng, lo lắng, bất an.
Cô đưa điện thoại đang run rẩy trong tay lên bấm gọi một dãy số.
" Alo, Trương Tầm, em...em có chuyện muốn nói ".
Chỉ thấy thanh âm bên kia nói vọng lại.
" Chuyện gì vậy Bích Nguyệt. Anh đang rất bận, có gì em nói nhanh đi, nếu không có lát anh gọi lại sau ".
Bích Nguyệt nghe vậy lời muốn nói đều như bị nuốt ngược vào không thốt ra được. Cô ậm ừ nói.
" À, không có. Anh làm việc tiếp đi ".
" Vậy thôi nha ".
Tít tít...
Chuông điện thoại đã tắt.
Thẩm Bích Nguyệt thực tình không biết phải làm gì lúc này. Cô định hỏi mượn tiền bạn trai. Nhưng nghĩ số tiền lớn như vậy, bạn trai cô lại chỉ làm một chức vụ trưởng phòng nhỏ trong một công ty, e rằng sẽ không có cho cô mượn. Mà cô cũng ngại mở lời.
Lại nghĩ đến vay tiền đồng nghiệp trong bệnh viện. Nhưng bọn họ lương tháng được bao nhiêu chứ. 600 triệu là một con số không hề nhỏ. Bọn họ làm một tháng cùng lắm cũng chỉ đủ ăn, huống chi còn có người phải kiếm tiền nuôi gia đình nữa.
Thẩm Bích Nguyệt đầu óc rối rắm, vò đầu không biết nên làm gì lúc này. Thời khắc này cô thực sự tuyệt vọng, bất lực không suy nghĩ được gì hết.
...
Lúc tan tầm, Thẩm Bích Nguyệt vội vã bắt xe trở về nhà xem tình hình.
Vừa bước vào trong cô thấy cảnh tượng đồ đạc trong nhà giống như một bãi chiến trường bị người ta lật tung hết lên.
Cô mở to mắt, hoảng hốt từ từ tiến vào bên trong lại nhìn thấy mẹ cô đang ở trong phòng thu dọn quần áo của ba cô. Đi vào trong phòng cô khẽ gọi một tiếng.
" Mẹ! ".
Mẹ cô nghe thấy tiếng động quay ra nhìn cô, tròng mắt đọng nước, giọng nói nghẹn uất mà nhìn cô sụt sịt nói:
" Bích Nguyệt, con về rồi đấy à...Mẹ đang thu xếp đồ mang đến bệnh viện cho ba con ".
Bích Nguyệt có thể cảm nhận được sự run rẩy trong lời nói của mẹ cô. Cô đi đến ngồi bên cạnh nắm lấy tay mẹ mình an ủi.
" Không sao đâu mẹ. Sẽ ổn thôi ".
Mẹ cô lại xúc động nói.
" Sao ổn được đây. Nhà chúng ta hiện tại bị đám đòi nợ quấy rối liên tục, không lúc nào được yên...Bích Nguyệt, chúng ta phải làm sao đây con. Ba con lại bị như vậy nữa...mẹ... ".
Nhận thấy tâm trạng của mẹ cô lúc này không được bình tĩnh, Bích Nguyệt liền ôm nhẹ bà, vỗ vỗ lưng cố cầm lòng mím môi chua xót nói:
" Mẹ an tâm đi...sẽ có cách thôi. Nhất định sẽ có cách, con sẽ tìm cách trả nợ...mẹ đừng lo mà ".
Sau khi trấn an lại tinh thần của mẹ, cô liền đưa mẹ đến bệnh viện chỗ ba để thăm ông.
Mặc dù Thẩm Bích Nguyệt là một bác sĩ tâm lý giỏi, điều trị chữa lành cảm xúc cho không biết bao nhiêu người nhưng giờ phút này cô cũng như bao người phụ nữ khác, cũng có những lúc yếu lòng, mỏng manh, cần sự chở che như bây giờ.
Nhìn thấy người ba đang nằm hôn mê trên giường bệnh, chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Bích Nguyệt vô cùng xót xa, kìm nén không cho những giọt nước mắt trào ra.
Cô sợ nếu bản thân còn thể hiện ra một mặt yếu đuối như vậy thì mẹ cô cũng sẽ càng buồn phiền thêm. Cô không muốn mẹ mình thêm suy nghĩ nhiều nữa. Mọi chuyện bây giờ đã quá đủ để khiến bà mệt mỏi rồi.
Bước ra khỏi bệnh viện, Bích Nguyệt thở khẽ một hơi, nhìn ra xa xăm không biết đã có bao nhiêu phiền não không thể trút hết.
Mà vấn đề của cô lúc này lại vừa hay được bà Minh Tuệ biết được.
Cô còn đang đứng chết lặng tại chỗ, chân đã cứng đờ không nhấc nổi thì bỗng chốc một chiếc xe trắng đỗ lại ở gần chỗ cô đang đứng.
Bích Nguyệt nhìn đến chiếc xe lại cảm giác có vài phần quen mắt. Quả nhiên ngay giây sau bóng dáng người phụ nữ quyền quý ấy lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô khiến cho cô hơi nhíu mày.
Bà Minh Tuệ thấy cô nhìn mình đề phòng như vậy thì chỉ cười nhẹ, nói với cô.
" Tôi nói chuyện với cô một chút nhé ".
Thẩm Bích Nguyệt lần trước vốn không có thiện cảm với người giàu có chỉ biết dùng tiền để giải quyết vấn đề như bà Minh Tuệ nên trực tiếp từ chối bà.
" Xin lỗi, tôi không có chuyện gì để nói với bà cả ".
Nhấc chân xoay người chuyển hướng định rời đi, Bích Nguyệt lại nghe thấy lời nói phía sau lưng khiến cô phải dừng bước.
" Chẳng phải nhà cô đang thiếu nợ sao ".
Nghe thấy lời nói ấy, hai mắt cô liền trợn to, kinh ngạc, mặt liền biến sắc quay đầu lại nhìn bà.
" Là nợ 600 triệu ". Bà Minh Tuệ nói bổ sung.
Trong lòng Bích Nguyệt không khỏi thầm nghĩ tại sao bà ta lại có thể biết chuyện gia đình cô, còn biết gia đình cô đang nợ đến 600 triệu. Trừ khi...
Bích Nguyệt thất kinh, hàng lông mày nhíu lại.
" Bà cho người theo dõi nhà tôi? ".
" Chuyện đó không quan trọng. Vấn đề là tôi có thể giúp cô trả hết nợ ".
Bà Minh Tuệ biểu cảm tự tin, cao ngạo nói với cô.
" Đổi lại việc tôi phải lấy cháu trai của bà sao? ".
" Đúng ".
Bà rất nhanh vào thẳng vấn đề.
Thời điểm này quả thực trong đầu Bích Nguyệt rất rối. Cô không tìm ra được giải pháp nào tốt hơn. Số nợ kia là một con số khủng khiếp mà gia đình cô hoàn toàn không có khả năng trả nổi.
Hiện tại lại có người sẵn sàng đứng ra giúp cô trả hết nợ. Thế nhưng cái giá phải trả lại chính là hạnh phúc của cô.
Cô biết bên cạnh cô còn có Trương Tầm, người bạn trai quen cô 4 năm lúc nào cũng dành sự quan tâm, chu đáo cho cô. Cô không muốn phản bội tình yêu đó của anh.
Nhưng khi nhớ lại khoảnh khắc mẹ cô nghẹn ngào run rẩy, ba lại đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường bệnh, là một người con duy nhất trong nhà bảo cô sao có thể ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mà bỏ mặc hai người quan trọng đã có ơn dưỡng dục với cô chứ. Cô không thể làm được. Cô không thể trơ mắt nhìn cảnh nhà cửa bị người ta đem dỡ.
Bà Minh Tuệ đợi cũng khá lâu, thấy cô trầm ngâm lâu như vậy cũng không còn đủ kiên nhẫn nữa. Nghĩ rằng cô vẫn nhất mực cứng rắn như vậy thì khẽ lắc đầu quay người định rời đi thì lúc này giọng nói của cô gái trẻ vang lên, không nặng không nhẹ nói với bà.
" Được. Tôi đồng ý...Chỉ cần tôi kết hôn theo hợp đồng.. cho đến khi cháu trai bà bình thường trở lại, có phải tôi sẽ được tự do không? ".
Bà Tuệ Minh khóe môi khẽ cong lên, quay người lại nhìn cô, khẽ gật đầu.
" Đúng vậy. Tôi sẽ trả cho cô 2 tỷ để cô trả nợ. Đổi lại cô sẽ phải sống với cháu trai tôi, cho đến khi nào nó khỏe lại, trở lại bình thường. Lúc đó, cô muốn đi đâu là việc của cô ".
Ngày hôm trước, Thẩm Bích Nguyệt còn mồm miệng cứng họng nói với người đàn bà kia sẽ không bao giờ đồng ý cái hợp đồng đáng giá 2 tỷ đó thì ngày hôm sau nhà cô liền xảy ra chuyện.
Cô vừa ở bệnh viện nhận được cuộc điện thoại của mẹ cô báo ba ông vừa lên cơn nguy kịch, nhồi máu cơ tim phải đưa đi gấp đến bệnh viện trung ương.
Cô nghe mẹ cô loáng thoáng kể qua việc mấy bữa trước chú hai của cô chính là em trai của bố cô vừa lừa bố cô đầu tư vào một vụ làm ăn lớn, sinh lời.
Nhưng ai ngờ chú hai cô lòng dạ tham lam lại ôm hết tiền đầu tư bỏ trốn biệt tích. Bố cô vì không chịu nổi cú sốc này nên phải nhập viện.
Bây giờ chú hai cô không biết bên ngoài làm ăn thế nào còn kéo cả một đám chủ nợ tới đòi nợ nhà cô.
Đám người đó nói chú hai cô đi đầu tư đều lấy tên danh nghĩa bố cô. Cho nên hiện tại liền đến đòi nợ nhà cô, còn dọa nếu không trả được nợ sẽ lấy nhà cô để thế chấp.
" Số tiền nợ là bao nhiêu vậy mẹ? ".
Thẩm Bích Nguyệt vẻ mặt tái xanh, nói nhỏ qua điện thoại ở một góc bệnh viện.
Chỉ nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói run rẩy.
" Sáu trăm triệu đó con... ".
Nghe đến con số đó, Bích Nguyệt tinh thần như muốn suy sụp nhưng vẫn cố lấy bình tĩnh trấn an mẹ mình.
" Mẹ đừng quá lo. Con sẽ tìm cách ".
Sau khi động viên mẹ một hồi, lại dặn dò mẹ chăm sóc cho bố, Bích Nguyệt mới yên tâm cúp máy.
Cô ngồi sụp xuống tại chỗ, ôm đầu gối mà ánh mắt trở nên tuyệt vọng, lo lắng, bất an.
Cô đưa điện thoại đang run rẩy trong tay lên bấm gọi một dãy số.
" Alo, Trương Tầm, em...em có chuyện muốn nói ".
Chỉ thấy thanh âm bên kia nói vọng lại.
" Chuyện gì vậy Bích Nguyệt. Anh đang rất bận, có gì em nói nhanh đi, nếu không có lát anh gọi lại sau ".
Bích Nguyệt nghe vậy lời muốn nói đều như bị nuốt ngược vào không thốt ra được. Cô ậm ừ nói.
" À, không có. Anh làm việc tiếp đi ".
" Vậy thôi nha ".
Tít tít...
Chuông điện thoại đã tắt.
Thẩm Bích Nguyệt thực tình không biết phải làm gì lúc này. Cô định hỏi mượn tiền bạn trai. Nhưng nghĩ số tiền lớn như vậy, bạn trai cô lại chỉ làm một chức vụ trưởng phòng nhỏ trong một công ty, e rằng sẽ không có cho cô mượn. Mà cô cũng ngại mở lời.
Lại nghĩ đến vay tiền đồng nghiệp trong bệnh viện. Nhưng bọn họ lương tháng được bao nhiêu chứ. 600 triệu là một con số không hề nhỏ. Bọn họ làm một tháng cùng lắm cũng chỉ đủ ăn, huống chi còn có người phải kiếm tiền nuôi gia đình nữa.
Thẩm Bích Nguyệt đầu óc rối rắm, vò đầu không biết nên làm gì lúc này. Thời khắc này cô thực sự tuyệt vọng, bất lực không suy nghĩ được gì hết.
...
Lúc tan tầm, Thẩm Bích Nguyệt vội vã bắt xe trở về nhà xem tình hình.
Vừa bước vào trong cô thấy cảnh tượng đồ đạc trong nhà giống như một bãi chiến trường bị người ta lật tung hết lên.
Cô mở to mắt, hoảng hốt từ từ tiến vào bên trong lại nhìn thấy mẹ cô đang ở trong phòng thu dọn quần áo của ba cô. Đi vào trong phòng cô khẽ gọi một tiếng.
" Mẹ! ".
Mẹ cô nghe thấy tiếng động quay ra nhìn cô, tròng mắt đọng nước, giọng nói nghẹn uất mà nhìn cô sụt sịt nói:
" Bích Nguyệt, con về rồi đấy à...Mẹ đang thu xếp đồ mang đến bệnh viện cho ba con ".
Bích Nguyệt có thể cảm nhận được sự run rẩy trong lời nói của mẹ cô. Cô đi đến ngồi bên cạnh nắm lấy tay mẹ mình an ủi.
" Không sao đâu mẹ. Sẽ ổn thôi ".
Mẹ cô lại xúc động nói.
" Sao ổn được đây. Nhà chúng ta hiện tại bị đám đòi nợ quấy rối liên tục, không lúc nào được yên...Bích Nguyệt, chúng ta phải làm sao đây con. Ba con lại bị như vậy nữa...mẹ... ".
Nhận thấy tâm trạng của mẹ cô lúc này không được bình tĩnh, Bích Nguyệt liền ôm nhẹ bà, vỗ vỗ lưng cố cầm lòng mím môi chua xót nói:
" Mẹ an tâm đi...sẽ có cách thôi. Nhất định sẽ có cách, con sẽ tìm cách trả nợ...mẹ đừng lo mà ".
Sau khi trấn an lại tinh thần của mẹ, cô liền đưa mẹ đến bệnh viện chỗ ba để thăm ông.
Mặc dù Thẩm Bích Nguyệt là một bác sĩ tâm lý giỏi, điều trị chữa lành cảm xúc cho không biết bao nhiêu người nhưng giờ phút này cô cũng như bao người phụ nữ khác, cũng có những lúc yếu lòng, mỏng manh, cần sự chở che như bây giờ.
Nhìn thấy người ba đang nằm hôn mê trên giường bệnh, chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Bích Nguyệt vô cùng xót xa, kìm nén không cho những giọt nước mắt trào ra.
Cô sợ nếu bản thân còn thể hiện ra một mặt yếu đuối như vậy thì mẹ cô cũng sẽ càng buồn phiền thêm. Cô không muốn mẹ mình thêm suy nghĩ nhiều nữa. Mọi chuyện bây giờ đã quá đủ để khiến bà mệt mỏi rồi.
Bước ra khỏi bệnh viện, Bích Nguyệt thở khẽ một hơi, nhìn ra xa xăm không biết đã có bao nhiêu phiền não không thể trút hết.
Mà vấn đề của cô lúc này lại vừa hay được bà Minh Tuệ biết được.
Cô còn đang đứng chết lặng tại chỗ, chân đã cứng đờ không nhấc nổi thì bỗng chốc một chiếc xe trắng đỗ lại ở gần chỗ cô đang đứng.
Bích Nguyệt nhìn đến chiếc xe lại cảm giác có vài phần quen mắt. Quả nhiên ngay giây sau bóng dáng người phụ nữ quyền quý ấy lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô khiến cho cô hơi nhíu mày.
Bà Minh Tuệ thấy cô nhìn mình đề phòng như vậy thì chỉ cười nhẹ, nói với cô.
" Tôi nói chuyện với cô một chút nhé ".
Thẩm Bích Nguyệt lần trước vốn không có thiện cảm với người giàu có chỉ biết dùng tiền để giải quyết vấn đề như bà Minh Tuệ nên trực tiếp từ chối bà.
" Xin lỗi, tôi không có chuyện gì để nói với bà cả ".
Nhấc chân xoay người chuyển hướng định rời đi, Bích Nguyệt lại nghe thấy lời nói phía sau lưng khiến cô phải dừng bước.
" Chẳng phải nhà cô đang thiếu nợ sao ".
Nghe thấy lời nói ấy, hai mắt cô liền trợn to, kinh ngạc, mặt liền biến sắc quay đầu lại nhìn bà.
" Là nợ 600 triệu ". Bà Minh Tuệ nói bổ sung.
Trong lòng Bích Nguyệt không khỏi thầm nghĩ tại sao bà ta lại có thể biết chuyện gia đình cô, còn biết gia đình cô đang nợ đến 600 triệu. Trừ khi...
Bích Nguyệt thất kinh, hàng lông mày nhíu lại.
" Bà cho người theo dõi nhà tôi? ".
" Chuyện đó không quan trọng. Vấn đề là tôi có thể giúp cô trả hết nợ ".
Bà Minh Tuệ biểu cảm tự tin, cao ngạo nói với cô.
" Đổi lại việc tôi phải lấy cháu trai của bà sao? ".
" Đúng ".
Bà rất nhanh vào thẳng vấn đề.
Thời điểm này quả thực trong đầu Bích Nguyệt rất rối. Cô không tìm ra được giải pháp nào tốt hơn. Số nợ kia là một con số khủng khiếp mà gia đình cô hoàn toàn không có khả năng trả nổi.
Hiện tại lại có người sẵn sàng đứng ra giúp cô trả hết nợ. Thế nhưng cái giá phải trả lại chính là hạnh phúc của cô.
Cô biết bên cạnh cô còn có Trương Tầm, người bạn trai quen cô 4 năm lúc nào cũng dành sự quan tâm, chu đáo cho cô. Cô không muốn phản bội tình yêu đó của anh.
Nhưng khi nhớ lại khoảnh khắc mẹ cô nghẹn ngào run rẩy, ba lại đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường bệnh, là một người con duy nhất trong nhà bảo cô sao có thể ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mà bỏ mặc hai người quan trọng đã có ơn dưỡng dục với cô chứ. Cô không thể làm được. Cô không thể trơ mắt nhìn cảnh nhà cửa bị người ta đem dỡ.
Bà Minh Tuệ đợi cũng khá lâu, thấy cô trầm ngâm lâu như vậy cũng không còn đủ kiên nhẫn nữa. Nghĩ rằng cô vẫn nhất mực cứng rắn như vậy thì khẽ lắc đầu quay người định rời đi thì lúc này giọng nói của cô gái trẻ vang lên, không nặng không nhẹ nói với bà.
" Được. Tôi đồng ý...Chỉ cần tôi kết hôn theo hợp đồng.. cho đến khi cháu trai bà bình thường trở lại, có phải tôi sẽ được tự do không? ".
Bà Tuệ Minh khóe môi khẽ cong lên, quay người lại nhìn cô, khẽ gật đầu.
" Đúng vậy. Tôi sẽ trả cho cô 2 tỷ để cô trả nợ. Đổi lại cô sẽ phải sống với cháu trai tôi, cho đến khi nào nó khỏe lại, trở lại bình thường. Lúc đó, cô muốn đi đâu là việc của cô ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.