Nhân Duyên Trói Buộc, Cả Đời Bên Nhau
Chương 20: Gặp gỡ nhân vật tầm cỡ
Nhi Nguyễn
14/11/2023
Hai người sau khi lên đồ xong liền đưa nhau lên trực thăng đi thẳng tới triển lãm tranh lớn nhất thành phố.
Ngay khi vừa xuống đến nơi, hai người trai tài gái sắc liền nắm tay nhau bước vào bên trong.
Trong tòa nhà triển lãm này khắp nơi đều phủ kín tranh vẽ với đủ thể loại tranh trên đời.
Cố Hoài An nhìn thấy không khí bên trong, người đông kín mít cả căn phòng rộng khiến cho anh có chút gì đó khó chịu ở lồng ngực. Anh khẽ cúi đầu thở gấp.
Mà Bích Nguyệt đứng bên cạnh anh quay sang liền phát giác ra anh không được bình thường liền khẽ vỗ nhẹ vào lưng anh trấn an.
" Không sao, không sao. Có tôi ở đây với anh rồi mà! Không cần bận tâm đến những người ở đây. Anh chỉ cần để ý đến tôi thôi ".
Cố Hoài An nghe cô nói, tay đặt trên lồng ngực cũng từ từ hạ xuống, quay mặt sang nhìn cô không rời, giống như thực sự coi lời cô nói là mệnh lệnh vậy.
Bích Nguyệt tự cảm thấy hình như mình lỡ lời, liền sửa lại câu nói cho đúng. " À, ý tôi là anh chỉ cần luôn bên cạnh tôi và để ý đến mấy bức tranh thôi ".
" Ừm ".
Hoài An ánh mắt không hề che đậy phần cảm tình của mình dành cho cô. Tất thảy những lời cô nói anh đều nghe theo. Lại gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn trả lời.
" Lời vợ nói chính là mệnh lệnh! ".
Bích Nguyệt bị câu nói của anh chọc cho cười thành tiếng.
Cố Hoài An lúc này tầm mắt liền chú ý tới một góc tường, nơi treo một bức tranh lớn hình chữ nhật. Anh giống như có chút để tâm mà đi đến gần bức tranh đó.
Bích Nguyệt thấy anh đi cũng nhấc chân đi theo phía sau anh. Lúc đến gần cô mới có thời gian quan sát kĩ. Bức tranh vẽ một khung cảnh vườn hoa rộng lớn. Loài hoa này có cánh dài mỏng, màu vàng rực rỡ tỏa lên ánh kim vừa trông giống hoa cúc lại pha chút gì đó giống hoa hướng dương.
Bích Nguyệt đưa mắt nhìn chăm chú bức họa, mới quay ra thắc mắc nói một câu.
" Đây là hoa cúc sao? ".
Chỉ thấy Cố Hoài An nhìn bức họa với ánh mắt trầm tư, nhỏ giọng nói với cô.
" Là hoa dã quỳ, thuộc họ cúc ".
Bích Nguyệt quay sang ngạc nhiên, nhìn anh giống như rất am hiểu về loài hoa này. Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe đến tên loài hoa này.
Dã quỳ sao?
Cô đem ánh mắt tò mò quay ra hỏi anh. " Nó có ý nghĩa gì đặc biệt sao? ".
" Đúng vậy. Rất đặc biệt. Loài hoa...thể hiện cho sự mạnh mẽ, ý chí, nghị lực. Dù trong ở điều kiện khắc nghiệt, khô cằn cũng vươn mình mà phát triển nhanh chóng ".
Anh vừa nói, ánh mắt lại như đang hoài niệm, nhớ lại điều gì đó. Trong chốc lát, Bích Nguyệt liền biết được loài hoa này hẳn là có ý nghĩa rất đặc biệt với anh. Có thể là để lại một khoảng kí ức nào đó rất quan trọng với anh, nên mới khiến cho anh chú ý đến vậy.
Nhưng cô quyết định không hỏi điều gì cả. Khi nào anh sẵn sàng muốn đem hết tâm sự giải tỏa ra sẽ tự khắc kể cho cô nghe.
Trong lúc hai người đang đăm chiêu đắm chìm trong những suy nghĩ riêng thì một người đàn ông bí ẩn không biết từ đâu xuất hiện. Vừa nhìn thấy Hoài An ông ta liền kích động chạm khẽ vào tay anh mà cất giọng hoảng hốt.
" Thiên Tầm! ".
Cố Hoài An bị ông ta túm lấy tay, bất giác cả người giống như bị dị ứng, rùng mình một cái liền kinh hãi hất tay ông ta ra, vẻ mặt tái nhợt lùi về phía sau một bước.
Cảm thấy anh dường như rất sợ mình, người đàn ông kia liền có chút hoài nghi vội nói.
" Giống, thật sự quá giống! ".
Bích Nguyệt đứng phía sau Hoài An, nhận thấy rõ Hoài An đang có chút run rẩy liền đứng ra trước mặt anh mà che chắn.
" Xin lỗi ông, anh ấy không thích tiếp xúc với người lạ ".
Người đàn ông trung niên mặc chiếc áo choàng theo phong cách Tây Âu, đeo một chiếc kính gọng bạc ánh mắt luôn nhìn chăm chú Hoài An. Giờ phút này nghe thấy Bích Nguyệt lên tiếng mới giật mình một cái quay ra nhìn cô. Ông ta thu lại bộ dáng khẩn trương của mình, mới bình tĩnh lại mà cười hòa nhã nói với hai người.
" Thật ngại quá, vừa rồi tôi trông cậu thanh niên này rất giống một người bạn cũ thời niên thiếu, cho nên mới kích động như vậy ".
" Không sao ạ ".
Bích Nguyệt bày tỏ không để ý hành động lỗ mãng kia của ông. Thế nhưng Cố Hoài An đứng phía sau cô lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng.
" Ông..quen bố tôi? ".
Bích Nguyệt và người đàn ông kia cùng lúc quay ra nhìn anh.
Người đàn ông tỏ ra rất kinh ngạc, có chút ngỡ ngàng thốt lên, trong ánh mắt còn ẩn hiện lên tia vui mừng. " Cậu là con trai Cố Thiên Tầm? ".
Giống như nghĩ ngợi điều gì đó ông ta lại cất giọng cảm thán. " Thảo nào lại trông giống như vậy! ".
Sực nhớ ra bản thân quên chưa giới thiệu về mình, ông liền mở miệng nói tiếp.
" Tôi là Cao Trường Minh, là bạn cũ thời trẻ của Cố Thiên Tầm. Không biết giờ ông ấy thế nào? Vẫn ổn chứ? ".
Nghe ông ta hỏi vậy, mặt mày Cố Hoài An liền tối sầm, ánh mắt lạnh lùng vô hồn như sắp phát điên đến nơi vậy. Ánh mắt sắc lạnh ấy giống như có thể làm ra hành động giết người bất cứ lúc nào.
Bích Nguyệt có dự cảm chẳng lành, liền kéo Cố Hoài An muốn đi ra ngoài.
" Xin lỗi ông, tôi và anh ấy có chuyện cần phải nói. Lát nữa tôi sẽ quay lại ".
Nói rồi cô liền kéo anh đi ra một góc vắng vẻ, ít người qua lại rồi để anh ngồi xuống chỗ ghế ngồi gần đó. Giọng nói dịu dàng đặt hai tay lên hai vai anh nói.
" Anh ngồi yên ở đây nhà. Đừng kích động, tôi sẽ quay lại ngay ".
Sau khi thấy anh có vẻ bình tĩnh hơn một chút, cô liền quay lại chỗ người đàn ông kia mà nói nốt với ông ta.
" Thưa ông, thật ra...bố mẹ của anh ấy, ông bà Cố đều đã mất trong một vụ tai nạn cách đây 5 năm rồi. Lúc xảy ra tai nạn, anh ấy cũng có mặt tại hiện trường cho nên...Vậy nên vừa rồi ông nhắc đến bố anh ấy mới như vậy ".
Người đàn ông nghe cô thuật lại liền giống như không chịu nổi cú sốc mà ngồi quỵ xuống mặt đất, ánh mắt thất kinh không dám tin. Ông ta nhỏ giọng lẩm bẩm một mình.
" Không thể nào. Tôi vẫn chưa trả ơn cho ông ấy kia mà ".
Nghe những lời đó Bích Nguyệt có thể thoáng đoán ra hồi còn trẻ hẳn là bố của Cố Hoài An- Cố Thiên Tầm đã giúp đỡ người đàn ông này điều gì đó.
Sau khi tỉnh táo lại, người đàn ông kia liền đưa cho cô tấm danh thiếp của mình nói:
" Đây là danh thiếp của tôi, khi nào cô và cậu nhóc đó có chuyện gì cần đến thì cứ gọi tôi, tôi sẽ sẵn lòng giúp đỡ ".
Nói xong những lời này ông liền cất bước, mang theo vẻ mặt buồn bã cho người bạn quá cố mà rời đi.
Bích Nguyệt cầm vào tấm danh thiếp trên tay, nhìn xuống tên người trên đó. Wildersun, là biệt danh sao?
Nhưng khoan! Bích Nguyệt nhìn cái tên trên tấm danh thiếp, lại nhìn liếc lên một góc chữ kí trên bức tranh vườn hoa dã quỳ kia. Không sai, là cùng một người. Nói như vậy thì người đàn ông vừa rồi chính là nhà họa sĩ nổi tiếng tác giả của bức tranh vô giá này sao!!!
Ngay khi vừa xuống đến nơi, hai người trai tài gái sắc liền nắm tay nhau bước vào bên trong.
Trong tòa nhà triển lãm này khắp nơi đều phủ kín tranh vẽ với đủ thể loại tranh trên đời.
Cố Hoài An nhìn thấy không khí bên trong, người đông kín mít cả căn phòng rộng khiến cho anh có chút gì đó khó chịu ở lồng ngực. Anh khẽ cúi đầu thở gấp.
Mà Bích Nguyệt đứng bên cạnh anh quay sang liền phát giác ra anh không được bình thường liền khẽ vỗ nhẹ vào lưng anh trấn an.
" Không sao, không sao. Có tôi ở đây với anh rồi mà! Không cần bận tâm đến những người ở đây. Anh chỉ cần để ý đến tôi thôi ".
Cố Hoài An nghe cô nói, tay đặt trên lồng ngực cũng từ từ hạ xuống, quay mặt sang nhìn cô không rời, giống như thực sự coi lời cô nói là mệnh lệnh vậy.
Bích Nguyệt tự cảm thấy hình như mình lỡ lời, liền sửa lại câu nói cho đúng. " À, ý tôi là anh chỉ cần luôn bên cạnh tôi và để ý đến mấy bức tranh thôi ".
" Ừm ".
Hoài An ánh mắt không hề che đậy phần cảm tình của mình dành cho cô. Tất thảy những lời cô nói anh đều nghe theo. Lại gật đầu, dáng vẻ ngoan ngoãn trả lời.
" Lời vợ nói chính là mệnh lệnh! ".
Bích Nguyệt bị câu nói của anh chọc cho cười thành tiếng.
Cố Hoài An lúc này tầm mắt liền chú ý tới một góc tường, nơi treo một bức tranh lớn hình chữ nhật. Anh giống như có chút để tâm mà đi đến gần bức tranh đó.
Bích Nguyệt thấy anh đi cũng nhấc chân đi theo phía sau anh. Lúc đến gần cô mới có thời gian quan sát kĩ. Bức tranh vẽ một khung cảnh vườn hoa rộng lớn. Loài hoa này có cánh dài mỏng, màu vàng rực rỡ tỏa lên ánh kim vừa trông giống hoa cúc lại pha chút gì đó giống hoa hướng dương.
Bích Nguyệt đưa mắt nhìn chăm chú bức họa, mới quay ra thắc mắc nói một câu.
" Đây là hoa cúc sao? ".
Chỉ thấy Cố Hoài An nhìn bức họa với ánh mắt trầm tư, nhỏ giọng nói với cô.
" Là hoa dã quỳ, thuộc họ cúc ".
Bích Nguyệt quay sang ngạc nhiên, nhìn anh giống như rất am hiểu về loài hoa này. Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe đến tên loài hoa này.
Dã quỳ sao?
Cô đem ánh mắt tò mò quay ra hỏi anh. " Nó có ý nghĩa gì đặc biệt sao? ".
" Đúng vậy. Rất đặc biệt. Loài hoa...thể hiện cho sự mạnh mẽ, ý chí, nghị lực. Dù trong ở điều kiện khắc nghiệt, khô cằn cũng vươn mình mà phát triển nhanh chóng ".
Anh vừa nói, ánh mắt lại như đang hoài niệm, nhớ lại điều gì đó. Trong chốc lát, Bích Nguyệt liền biết được loài hoa này hẳn là có ý nghĩa rất đặc biệt với anh. Có thể là để lại một khoảng kí ức nào đó rất quan trọng với anh, nên mới khiến cho anh chú ý đến vậy.
Nhưng cô quyết định không hỏi điều gì cả. Khi nào anh sẵn sàng muốn đem hết tâm sự giải tỏa ra sẽ tự khắc kể cho cô nghe.
Trong lúc hai người đang đăm chiêu đắm chìm trong những suy nghĩ riêng thì một người đàn ông bí ẩn không biết từ đâu xuất hiện. Vừa nhìn thấy Hoài An ông ta liền kích động chạm khẽ vào tay anh mà cất giọng hoảng hốt.
" Thiên Tầm! ".
Cố Hoài An bị ông ta túm lấy tay, bất giác cả người giống như bị dị ứng, rùng mình một cái liền kinh hãi hất tay ông ta ra, vẻ mặt tái nhợt lùi về phía sau một bước.
Cảm thấy anh dường như rất sợ mình, người đàn ông kia liền có chút hoài nghi vội nói.
" Giống, thật sự quá giống! ".
Bích Nguyệt đứng phía sau Hoài An, nhận thấy rõ Hoài An đang có chút run rẩy liền đứng ra trước mặt anh mà che chắn.
" Xin lỗi ông, anh ấy không thích tiếp xúc với người lạ ".
Người đàn ông trung niên mặc chiếc áo choàng theo phong cách Tây Âu, đeo một chiếc kính gọng bạc ánh mắt luôn nhìn chăm chú Hoài An. Giờ phút này nghe thấy Bích Nguyệt lên tiếng mới giật mình một cái quay ra nhìn cô. Ông ta thu lại bộ dáng khẩn trương của mình, mới bình tĩnh lại mà cười hòa nhã nói với hai người.
" Thật ngại quá, vừa rồi tôi trông cậu thanh niên này rất giống một người bạn cũ thời niên thiếu, cho nên mới kích động như vậy ".
" Không sao ạ ".
Bích Nguyệt bày tỏ không để ý hành động lỗ mãng kia của ông. Thế nhưng Cố Hoài An đứng phía sau cô lại đột nhiên lên tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng.
" Ông..quen bố tôi? ".
Bích Nguyệt và người đàn ông kia cùng lúc quay ra nhìn anh.
Người đàn ông tỏ ra rất kinh ngạc, có chút ngỡ ngàng thốt lên, trong ánh mắt còn ẩn hiện lên tia vui mừng. " Cậu là con trai Cố Thiên Tầm? ".
Giống như nghĩ ngợi điều gì đó ông ta lại cất giọng cảm thán. " Thảo nào lại trông giống như vậy! ".
Sực nhớ ra bản thân quên chưa giới thiệu về mình, ông liền mở miệng nói tiếp.
" Tôi là Cao Trường Minh, là bạn cũ thời trẻ của Cố Thiên Tầm. Không biết giờ ông ấy thế nào? Vẫn ổn chứ? ".
Nghe ông ta hỏi vậy, mặt mày Cố Hoài An liền tối sầm, ánh mắt lạnh lùng vô hồn như sắp phát điên đến nơi vậy. Ánh mắt sắc lạnh ấy giống như có thể làm ra hành động giết người bất cứ lúc nào.
Bích Nguyệt có dự cảm chẳng lành, liền kéo Cố Hoài An muốn đi ra ngoài.
" Xin lỗi ông, tôi và anh ấy có chuyện cần phải nói. Lát nữa tôi sẽ quay lại ".
Nói rồi cô liền kéo anh đi ra một góc vắng vẻ, ít người qua lại rồi để anh ngồi xuống chỗ ghế ngồi gần đó. Giọng nói dịu dàng đặt hai tay lên hai vai anh nói.
" Anh ngồi yên ở đây nhà. Đừng kích động, tôi sẽ quay lại ngay ".
Sau khi thấy anh có vẻ bình tĩnh hơn một chút, cô liền quay lại chỗ người đàn ông kia mà nói nốt với ông ta.
" Thưa ông, thật ra...bố mẹ của anh ấy, ông bà Cố đều đã mất trong một vụ tai nạn cách đây 5 năm rồi. Lúc xảy ra tai nạn, anh ấy cũng có mặt tại hiện trường cho nên...Vậy nên vừa rồi ông nhắc đến bố anh ấy mới như vậy ".
Người đàn ông nghe cô thuật lại liền giống như không chịu nổi cú sốc mà ngồi quỵ xuống mặt đất, ánh mắt thất kinh không dám tin. Ông ta nhỏ giọng lẩm bẩm một mình.
" Không thể nào. Tôi vẫn chưa trả ơn cho ông ấy kia mà ".
Nghe những lời đó Bích Nguyệt có thể thoáng đoán ra hồi còn trẻ hẳn là bố của Cố Hoài An- Cố Thiên Tầm đã giúp đỡ người đàn ông này điều gì đó.
Sau khi tỉnh táo lại, người đàn ông kia liền đưa cho cô tấm danh thiếp của mình nói:
" Đây là danh thiếp của tôi, khi nào cô và cậu nhóc đó có chuyện gì cần đến thì cứ gọi tôi, tôi sẽ sẵn lòng giúp đỡ ".
Nói xong những lời này ông liền cất bước, mang theo vẻ mặt buồn bã cho người bạn quá cố mà rời đi.
Bích Nguyệt cầm vào tấm danh thiếp trên tay, nhìn xuống tên người trên đó. Wildersun, là biệt danh sao?
Nhưng khoan! Bích Nguyệt nhìn cái tên trên tấm danh thiếp, lại nhìn liếc lên một góc chữ kí trên bức tranh vườn hoa dã quỳ kia. Không sai, là cùng một người. Nói như vậy thì người đàn ông vừa rồi chính là nhà họa sĩ nổi tiếng tác giả của bức tranh vô giá này sao!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.