Nhân Duyên Trời Định

Chương 3

Lục Trúc Thanh Thanh

09/09/2024

3

Đồ ăn được mang lên, hắn hỏi ta hương vị thế nào.

Ta cùng tỷ tỷ khẩu vị tương tự, đều tương đối thanh đạm.

Nhưng tỷ tỷ rất thích thịt dê, ta lại kén chọn không thích ăn thịt, chỉ thích ăn tôm cá.

Hôm nay trên bàn có thịt dê cũng có cá.

Ta chọn thịt dê ăn, cười nói: "Ăn thật ngon."

Đây là ta lần thứ hai ăn thịt dê. Lần thứ nhất là khoảng bốn năm tuổi, ăn vào chút liền nôn, về sau không dám đụng vào nữa.

Ta sợ hôm nay lại nôn, vừa ăn vừa ép xuống.

Cũng may, lần này không có nôn.

Ta đang do dự có nên bắt chước tỷ tỷ ăn nhanh một chút hay không, thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lạch bạch, lập tức ⼀ một cái đầu nho nhỏ, từ cổng thò vào, đôi mắt đen láy, nhanh như chớp, tò mò đánh giá ta.

"Ngài là Thất điện hạ?" Ta cười hỏi hắn.

Thất hoàng tử là đệ đệ của Ninh Vương, năm nay bốn tuổi, chênh lệch với Ninh Vương mười bốn tuổi.

Mẹ của bọn họ là Lương phi. Lương phi ngay từ khi vào Đông cung liền theo Thánh thượng, bây giờ tuy cũng không được coi là sủng, nhưng bởi vì sinh được hai người con trai, địa vị trong cung cũng gần ngang với hoàng hậu.

"Ngươi chính là Nhị tẩu của ta?" Thất hoàng tử chạy vào, thanh âm bập bẹ mà hỏi, "Nhị tẩu, ngươi thật xinh đẹp a."

Ta đang muốn nói chuyện, Ninh Vương lại ho khan hai tiếng.

Thất hoàng tử bận bịu đoan chính thần sắc, thối lui hai bước hướng về phía ta hành lễ, "Trạch Ngôn bái kiến tẩu tẩu."

Ta cũng cúi người hành lễ.

Thất hoàng tử thuận lý thành chương lưu lại ăn cơm, hắn nói rất nhiều, líu ríu nói không ngừng, rất hoạt bát đáng yêu.

"Nhị tẩu, thế nào là thành thân?" Thất Hoàng Tử cười đến cổ linh tinh quái.

Ta sững sờ, hắn đã cố làm ra vẻ hiểu biết, "Thành thân chính là suốt ngày hôn hôn."



Thất hoàng tử miết miệng nhỏ, "Các ngươi có hôn hôn không?"

Mặt của ta bỗng dưng nóng, liếc nhìn qua Ninh Vương, hắn cũng giật mình, thính tai ửng đỏ.

Bầu không khí có hơi xấu hổ.

"Làm sao dám cùng tẩu tẩu nói chuyện như thế, không biết lễ phép." Ninh Vương gõ bàn một cái nói.

Gương mặt nhỏ của Thất hoàng tử sụp đổ, bộ dáng chực muốn khóc.

Ta vội vàng hoà giải: "Không có việc gì, chắc hắn chỉ xem như đó là một câu chuyện cười thôi."

"Nàng không thể chiều chuộng nó, nếu nó biết nàng tốt bụng như thế, ngày nào nó cũng đến quấn lấy nàng cho xem." Ninh Vương nói.

Ta nhìn qua biểu lộ trông mong của Thất hoàng tử, cười nói: "Đệ đệ nhà mình mà, quấn thì liền quấn chút cũng được."

"Chúng ta là người một nhà, ngươi tốt với ta ta cũng sẽ tốt với ngươi." Thất hoàng tử nhào vào trong n.g.ự.c ta.

Người nhà? Ta sững sờ, đỏ mặt nhìn về phía Ninh Vương, hắn đang uống trà, giữa lông mày đều là ý cười.

Thất hoàng tử không chịu đi, ⼀ Nhất định phải ta cùng hắn đánh cờ, Ninh Vương tức giận, "Chúng ta muốn nghỉ ngơi."

Nghe nói mình phải đi ra ngoài, Thất hoàng tử ở bên cạnh la hét: "Nhị tẩu Nhị tẩu, các ngươi nhớ kỹ phải hôn hôn a."

Ninh Vương bịt miệng hắn lại.

Ta bật cười.

Ninh Vương trở về, dừng lại bên cạnh bàn, thanh âm hơi có chút mất tự nhiên, "Hắn xưa nay nói không nghĩ, nàng chớ để ý."

"Không đâu, hắn cũng không có ý xấu." Ta thấp giọng nói.

Ninh Vương nghiêng nghiêng đầu, nhìn qua hướng ta, "Vậy chúng ta nghỉ ngơi sớm đi."

Chúng ta, nghỉ ngơi, bây giờ sao?

Ta khẩn trương đứng lên, hơi thở có chút loạn, "Kia, vậy ta ta gọi người đến trải giường chiếu."

Ninh Vương cười không nói.

Trong giây lát ta hiền hiểu ta, mình đang hiểu lầm hắn rồi, thế là chân tay lại bắt đầu luống cuống.



Đêm này, Ninh Vương vẫn ngủ giường êm như trước, ngày thứ hai sáng sớm, ta bỏ lớp băng dày trên chân, hạ nhân nhìn thấy ta chân tốt, đều nói thần kỳ.

Kỳ thật, ta định giả vờ thêm hai ngày nữa, nhưng thực sự quá nóng, liền quyết tâm không đóng kịch nữa

Buổi sáng, Ninh Vương theo giúp lại mặt.

Phụ thân ta là quan Tam phẩm, cũng nhậm chức Lại bộ, là hàn môn quý tử trong miệng người đời, tuy nhiên ông ấy cũng được xưng là quan thanh liêm chính trực..

Khương phủ không lớn, trong nhà chỉ có sáu ngườ hầu kẻ hạ, cũng đều là tri kỷ, cho nên không sợ bọn họ ra ngoài nói bậy.

Ta vào cửa, gặp được tỷ tỷ và Mẫn Thời Dĩ.

Tỷ tỷ đối với chuyện này thì rất xem thường, "Mẫn Thời Dĩ thích ta, ta cũng thích hắn. Nếu cả bốn người cùng thống khổ, không bằng thành toàn chúng ta."

"Dù sao ván đã đóng thuyền, các ngươi muốn để ta đổi về cũng được, nhưng hậu quả ta không gánh chịu."

Phụ thân tức giận đến mức đánh nàng.

Tỷ tỷ tính tình xưa nay táo bạo, nàng quơ lấy chung trà, bình hoa đập loạn  lên⼀, "Dựa vào cái gì mà chuyện tốt đều là của Khương Lê.

"Hắn là vương gia thì thế nào? Cũng không thể giấu được việc hiện tại hắn chỉ là một tên mù loà.

"Cùng lắm thì là tội khi quân thôi, ta không sợ chết, ai sợ thì liền ôm lấy."

Nàng nói xong lại trừng mắt nhìn ta, "Người Mẫn Thời Dĩ thích, là ta, là ta!"

"Ngươi kể cả có gả cho hắn, hắn cũng không thuộc về ngươi."

"Im ngay!" Ta cho nàng một cái bạt tai, đè ép thanh âm cả giận nói, "Trong mắt ngươi, cũng chỉ có nam nữ hoan ái, tính mệnh người trong nhà ngươi cũng không thèm để ý đúng không?"

Ta bắt lấy cánh tay nàng kéo ra bên ngoài, "Ngươi đã không sợ chết, vậy chúng ta bây giờ liền đi tìm vương gia, đem nói chuyện rõ ràng, là g.i.ế.c là róc thịt đều để hắn làm chủ."

"Ta không đi, ngươi buông tay ra."

Tỷ tỷ làm sao có thể không sợ chết, trông nàng thế thôi nhưng ngay cả mơ thấy mình c.h.ế.t đều đã muốn sợ khóc lên nữa là thật.

Đang náo loạn, bỗng nhiên cửa sân mở, huynh trưởng bồi tiếp Ninh Vương tiến đến.

Ninh Vương dừng ở trong viện, hỏi: "Phu nhân, nàng thế nào rồi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Duyên Trời Định

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook