Chương 6
Lục Trúc Thanh Thanh
09/09/2024
6
"Hôm nay vừa mua, vương gia ăn nhiều chút."
Trong lúc cơm tối, ta gắp cho vương gia một ít cá chạch, hắn ăn một đũa, nhíu mày.
"Tại sao lại mua những thứ này?" Những lời này của Ninh Vương là hỏi Vương ma ma.
"Là Thúy Quyên cô nương xách trở về, phu nhân phân phó phòng bếp làm cho vương gia ăn." Vương má má nói, "Vương gia xưa nay chưa ăn qua loại ô uế này bao giờ, không bằng nô tỳ bưng xuống đi thôi?"
Vương má má ý vị thâm trường nhìn ta, bà ấy rõ ràng biết công hiệu của các chạch.
Không biết Ninh Vương có biết hay không, ta bỗng nhiên có chút hối hận vì hôm nay để phòng bếp làm bát cá chạch này.
Biểu hiện quá nóng vội.
Ta cúi đầu ăn canh, đỏ mặt đến không dám nhấc đầu lên.
"Không sao, hương vị rất tốt." Ninh Vương lại nhìn phía bên này, "Đa tạ phu nhân."
Ta giật giật khóe miệng.
Ăn cơm trưa xong, ta vốn định đi nghỉ ngơi, Ninh Vương lại đang dưới tàng cây ngâm ấm trà, "Hồi lâu không có luyện kiếm, phu nhân có muốn nhìn không?"
Ta giật mình, đang yên đang lành sao tự dưng lại muốn luyện kiếm?
Không phải nói thân thể không tốt sao?
Ninh Vương lấy kiếm múa, động tác của hắn rất đẹp, nước chảy mây trôi, ta nhớ tới lúc trước hắn chưa mất thị lực, cũng là tài hoa xuất chúng văn võ song toàn.
Phụ thân có lần uống chút rượu về nhà, cùng chúng ta nói, Ninh Vương cũng là bởi vì quá mức xuất sắc, danh tiếng vượt qua Thái tử, mới bị người ta hạ thuốc độc.
Ta khẽ thở dài ⼀ Kể ra mà nói, sinh ra tại Hoàng gia, dù cẩm y ngọc thực, nhưng phiền phức nhiều, trách nhiệm cũng nhiều, lại hay phải đối mặt với nguy hiểm, làm người bình thường như chúng ta vẫn thích hơn.
Ninh Vương muốn đi nghỉ, ta bưng chung trà đi, "Thiếp gọi người lấy chút nước nóng cho Vương gia rửa mặt."
"Làm phiền rồi." Vương gia gật đầu, cùng ta ngồi dưới tàng cây, hắn đột nhiên hỏi ta, "Mấy ngày nữa là đến sinh nhật nàng rồi, muốn tổ chức thế nào?"
Ta quên mất, không nghĩ tới hắn nhớ kỹ.
"Ăn bát mì trường thọ là được, sinh thần nhỏ thôi, không quan trọng."
Ninh Vương không nói gì nữa.
Trở về trong phòng, hắn đi tắm, ta phát hiện quần áo còn ở bên ngoài, ta mở cửa gọi Lập Nhân, ngày thường đều canh giữ ở bên ngoài, hôm nay lại không thấy đâu.
"Ta đưa vào cho hắn nhỉ?" Ta dừng chân bên ngoài do dự, "Cũng chưa có viên phòng, hắn có thể cảm thấy ta lỗ mãng hay không?"
Trong phòng hoàn toàn không có động tĩnh, ta cắn răng gõ cửa, "Vương gia, ta đem quần áo vào cho Ngài thay nhé?"
Hắn không lập tức trả lời, trong giây lát ta đã hối hận mình quá xúc động.
Nhưng không đợi ta phản ứng, hắn đã thấp giọng nói: "Làm phiền phu nhân."
Ta hít một hơi thật sâu, đẩy cửa ra, Ninh Vương đang đưa lưng về phía ta, ngồi trong thùng tắm, cao hơn thùng tắm rộng, làn da tựa hồ cũng rất tốt ...... Ta nhìn lung tung sau đó vội vàng thu tầm mắt lại.
"Phu nhân?" Giọng Ninh Vương nhẹ nhàng nhu nhu, "Quần áo đặt ở bên tay ta là được."
"Được." Ta cúi thấp đầu, nhịp tim đến kịch liệt, đang muốn lui ra ngoài, Ninh Vương bỗng nhiên nói, "Phu nhân đi chậm một chút."
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, thanh âm của hắn tựa hồ còn lộ ra ý cười.
Ta càng quẫn bách, ngay cả trả lời hắn cũng không dám.
Hắn ra, cầm khăn trong tay, tìm ta khắp nơi, "Phu nhân?"
"Ta đây."
Ta đang định kiếm cớ rời đi, nhưng hắn gọi ta đành phải trả lời, hắn nói: "Làm phiền phu nhân giúp ta gọi Vương ma ma đến đây."
Ta thuận miệng hỏi: "Vương gia là muốn làm gì?"
Hắn lung lay khăn trong tay, vừa chỉ chỉ tóc.
Trong lòng ta nóng lên, "Ta giúp Ngài lau."
Hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng mà sáng tỏ, "Tốt, làm phiền phu nhân ."
Tóc Ninh Vương rất dày, thuận chải xuống dưới mềm như lụa , ta cố ý nói chuyện cùng hắn, muốn quen thuộc với nhau hơn chút nữa, "Sinh hoạt thường ngày của Vương gia, đều là Vương má má hầu hạ sao?"
"Ừm. Vương má má cùng Lập Nhân hầu hạ." Ninh Vương có chút lo lắng,
"Vương má má tuổi đã cao , trước đó vài ngày nói muốn về quê sinh sống, Lập Nhân cũng muốn thành gia. Ta dự định lại chọn hai cận thân hầu hạ."
"Phu nhân cũng để ý giúp ta." Ninh Vương nói.
Vương má má mới bốn mươi, liền muốn về quê? Vương phủ đãi ngộ không được tốt lắm sao?.
"A." Ta suy nghĩ , "Vậy cứ để Vương ma ma về quê đi, những chuyện hầu hạ hàng ngày, ta cũng có thể làm chút."
Như vậy, ta liền có thể cấp tốc thân thiện với hắn.
Chuyện viên phòng kia liền thuận lý thành chương.
Ninh Vương dừng một chút, quay đầu sang, "Chăm sóc ta sẽ rất vất vả."
"Chúng ta là vợ chồng, coi như vất vả cũng là nên làm." Ta thấp giọng nói, "Huống chi, vương gia đều có thể tự gánh vác, ta nhìn cũng không có gì là khổ cực."
Ninh Vương yên lặng không nói gì, qua hồi lâu, ta cho là hắn không lên tiếng nữa, hắn bỗng nhiên nói:
"Tốt, vậy liền tạm thời không tìm người, vất vả cho phu nhân ."
"Hôm nay vừa mua, vương gia ăn nhiều chút."
Trong lúc cơm tối, ta gắp cho vương gia một ít cá chạch, hắn ăn một đũa, nhíu mày.
"Tại sao lại mua những thứ này?" Những lời này của Ninh Vương là hỏi Vương ma ma.
"Là Thúy Quyên cô nương xách trở về, phu nhân phân phó phòng bếp làm cho vương gia ăn." Vương má má nói, "Vương gia xưa nay chưa ăn qua loại ô uế này bao giờ, không bằng nô tỳ bưng xuống đi thôi?"
Vương má má ý vị thâm trường nhìn ta, bà ấy rõ ràng biết công hiệu của các chạch.
Không biết Ninh Vương có biết hay không, ta bỗng nhiên có chút hối hận vì hôm nay để phòng bếp làm bát cá chạch này.
Biểu hiện quá nóng vội.
Ta cúi đầu ăn canh, đỏ mặt đến không dám nhấc đầu lên.
"Không sao, hương vị rất tốt." Ninh Vương lại nhìn phía bên này, "Đa tạ phu nhân."
Ta giật giật khóe miệng.
Ăn cơm trưa xong, ta vốn định đi nghỉ ngơi, Ninh Vương lại đang dưới tàng cây ngâm ấm trà, "Hồi lâu không có luyện kiếm, phu nhân có muốn nhìn không?"
Ta giật mình, đang yên đang lành sao tự dưng lại muốn luyện kiếm?
Không phải nói thân thể không tốt sao?
Ninh Vương lấy kiếm múa, động tác của hắn rất đẹp, nước chảy mây trôi, ta nhớ tới lúc trước hắn chưa mất thị lực, cũng là tài hoa xuất chúng văn võ song toàn.
Phụ thân có lần uống chút rượu về nhà, cùng chúng ta nói, Ninh Vương cũng là bởi vì quá mức xuất sắc, danh tiếng vượt qua Thái tử, mới bị người ta hạ thuốc độc.
Ta khẽ thở dài ⼀ Kể ra mà nói, sinh ra tại Hoàng gia, dù cẩm y ngọc thực, nhưng phiền phức nhiều, trách nhiệm cũng nhiều, lại hay phải đối mặt với nguy hiểm, làm người bình thường như chúng ta vẫn thích hơn.
Ninh Vương muốn đi nghỉ, ta bưng chung trà đi, "Thiếp gọi người lấy chút nước nóng cho Vương gia rửa mặt."
"Làm phiền rồi." Vương gia gật đầu, cùng ta ngồi dưới tàng cây, hắn đột nhiên hỏi ta, "Mấy ngày nữa là đến sinh nhật nàng rồi, muốn tổ chức thế nào?"
Ta quên mất, không nghĩ tới hắn nhớ kỹ.
"Ăn bát mì trường thọ là được, sinh thần nhỏ thôi, không quan trọng."
Ninh Vương không nói gì nữa.
Trở về trong phòng, hắn đi tắm, ta phát hiện quần áo còn ở bên ngoài, ta mở cửa gọi Lập Nhân, ngày thường đều canh giữ ở bên ngoài, hôm nay lại không thấy đâu.
"Ta đưa vào cho hắn nhỉ?" Ta dừng chân bên ngoài do dự, "Cũng chưa có viên phòng, hắn có thể cảm thấy ta lỗ mãng hay không?"
Trong phòng hoàn toàn không có động tĩnh, ta cắn răng gõ cửa, "Vương gia, ta đem quần áo vào cho Ngài thay nhé?"
Hắn không lập tức trả lời, trong giây lát ta đã hối hận mình quá xúc động.
Nhưng không đợi ta phản ứng, hắn đã thấp giọng nói: "Làm phiền phu nhân."
Ta hít một hơi thật sâu, đẩy cửa ra, Ninh Vương đang đưa lưng về phía ta, ngồi trong thùng tắm, cao hơn thùng tắm rộng, làn da tựa hồ cũng rất tốt ...... Ta nhìn lung tung sau đó vội vàng thu tầm mắt lại.
"Phu nhân?" Giọng Ninh Vương nhẹ nhàng nhu nhu, "Quần áo đặt ở bên tay ta là được."
"Được." Ta cúi thấp đầu, nhịp tim đến kịch liệt, đang muốn lui ra ngoài, Ninh Vương bỗng nhiên nói, "Phu nhân đi chậm một chút."
Không biết có phải ảo giác của ta hay không, thanh âm của hắn tựa hồ còn lộ ra ý cười.
Ta càng quẫn bách, ngay cả trả lời hắn cũng không dám.
Hắn ra, cầm khăn trong tay, tìm ta khắp nơi, "Phu nhân?"
"Ta đây."
Ta đang định kiếm cớ rời đi, nhưng hắn gọi ta đành phải trả lời, hắn nói: "Làm phiền phu nhân giúp ta gọi Vương ma ma đến đây."
Ta thuận miệng hỏi: "Vương gia là muốn làm gì?"
Hắn lung lay khăn trong tay, vừa chỉ chỉ tóc.
Trong lòng ta nóng lên, "Ta giúp Ngài lau."
Hắn nở nụ cười, nhẹ nhàng mà sáng tỏ, "Tốt, làm phiền phu nhân ."
Tóc Ninh Vương rất dày, thuận chải xuống dưới mềm như lụa , ta cố ý nói chuyện cùng hắn, muốn quen thuộc với nhau hơn chút nữa, "Sinh hoạt thường ngày của Vương gia, đều là Vương má má hầu hạ sao?"
"Ừm. Vương má má cùng Lập Nhân hầu hạ." Ninh Vương có chút lo lắng,
"Vương má má tuổi đã cao , trước đó vài ngày nói muốn về quê sinh sống, Lập Nhân cũng muốn thành gia. Ta dự định lại chọn hai cận thân hầu hạ."
"Phu nhân cũng để ý giúp ta." Ninh Vương nói.
Vương má má mới bốn mươi, liền muốn về quê? Vương phủ đãi ngộ không được tốt lắm sao?.
"A." Ta suy nghĩ , "Vậy cứ để Vương ma ma về quê đi, những chuyện hầu hạ hàng ngày, ta cũng có thể làm chút."
Như vậy, ta liền có thể cấp tốc thân thiện với hắn.
Chuyện viên phòng kia liền thuận lý thành chương.
Ninh Vương dừng một chút, quay đầu sang, "Chăm sóc ta sẽ rất vất vả."
"Chúng ta là vợ chồng, coi như vất vả cũng là nên làm." Ta thấp giọng nói, "Huống chi, vương gia đều có thể tự gánh vác, ta nhìn cũng không có gì là khổ cực."
Ninh Vương yên lặng không nói gì, qua hồi lâu, ta cho là hắn không lên tiếng nữa, hắn bỗng nhiên nói:
"Tốt, vậy liền tạm thời không tìm người, vất vả cho phu nhân ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.