Chương 18: Về Ăn Tết
Vương Thị Lâm Oanh
03/10/2024
Diệc Thần cố gắng lắm mới ngồi ăn hết bát cơm ngày đầu năm với gia đình , Diệp Ngọc thì tỏ rõ thái độ ba Lưu cũng không nói gì thêm vì vốn dĩ ông cũng không ưa cô bé Huyền Nhi này .
- Ba mẹ con ăn xong rồi con xin phép đi sang nhà bạn con .
Diệc Thần đặt bát cơm vừa ăn xong liền vội đứng lên .
- Con không sang nhà bà à ?
- Con sang nhà bạn có lẽ ngày kia mới về .
- Thằng bé này bà mong con sang mà con lại bỏ đi đâu thế hả ?
- Có Diệp Ngọc mà ba vậy nha con đi trước .
Nói xong Diệc Thần nhanh chóng đi lên trên phòng chuẩn bị quần áo và không quên theo thùng quà tết anh đã chuẩn bị sẵn từ trong năm đem theo . Hải Liên lúc này ngồi lại trong mâm cơm cũng biết mình là người thừa nên không nói gì . Ba Lưu cố gắng ngồi ăn đến cuối bữa cùng với Diệp Ngọc gọi là có an ủi cho người thừa nào đó mất công nấu từ sáng sớm . Diệp Ngọc mặc dù thức ăn nuốt không trôi nhưng cũng không dám tỏ thái độ quá gay gắt trong bữa ăn đúng thật là cô bé đánh giá quả không sai Ngọc Uyển hơn Huyền Nhi về mọi mặt .
Diệc Thần ra khỏi nhà với thùng đồ trên tay mang ra xe liền phóng đi luôn không để ai trong nhà có cơ hội gọi theo sau anh . Đoạn đường từ nhà Diệc Thần đến cô nhi viện cũng mất đến 5-6 tiếng đi xe máy , Diệc Thần đến không nói với Ngọc Uyển vì biết chắc thế nào cô cũng ngăn cản không cho anh đến luôn trong ngày hôm nay .
1h chiều tại trại trẻ .
Đám trẻ đang chơi ở sân ngoài thì thấy xe của Diệc Thần đến .
- A anh Diệc Thần đến này .
- Chị Ngọc Uyển ơi anh Diệc Thần đến này .
Diệc Thần thấy lũ trẻ tíu tít khi thấy anh đến thì nở nụ cười tươi , mấy đứa trẻ con thấy anh thì liền bám lấy không thôi thấy anh có thùng đồ thì cũng tranh hộ Diệc Thần mang vào . Ngọc Uyển đang ngồi bên trong với các mẹ thì nghe thấy có tiếng trẻ con chạy vào còn nói là Diệc Thần đến nên Ngọc Uyển đi ra ngoài xem sao thì quả thật là Diệc Thần và lũ trẻ đang cười đùa bên ngoài .
- Sao hôm nay anh không ở với gia đình ?
- Anh ở rồi , giờ thì anh đi cùng với gia đình sau này của anh .
Câu nói trêu của Diệc Thần ngay lập tức khiến cho Ngọc Uyển đỏ mặt anh cũng cười cười đi đến cạnh cô lừa thơm vào má cô thì bị đứa nhóc nhìn thấy .
- A anh Diệc Thần thơm má chị Ngọc Uyển .
Chỉ vì câu nói đó mà đám nhóc ở đấy nháo nhào lên làm cho Ngọc Uyển càng thêm đỏ mặt mà cười yêu với mấy đứa nhóc . Diệc Thần biết cô người yêu mình dễ ngại nên giải vây cho cô .
- Nào các em lại đây anh mang quà năm mới đến cho mấy đứa này , xếp hàng vào nào .
Đám trẻ nghe được quà thì thích thú lắm quên luôn chuyện lúc nãy trêu ghẹo Ngọc Uyển cơ mà , các mẹ từ bên trong đi ra thấy cảnh đám nhóc đang đứng xếp hàng đợi Diệc Thần phát quà thì vui vẻ đi đến .
- Diệc Thần đến năm mới đấy à cháu .
- Dạ vâng con mang cả quà cho các em và các mẹ nữa ạ . Các mẹ đợi chút con phát xong cho các em đã ạ .
- Ừ cháu cứ thoải mái đi . Đi đường xa đến đã ăn gì chưa ? Để ta vào trong chuẩn bị cho ít đồ ăn nào .
- Dạ con ăn trên đường đến đây rồi ạ , để tối con dùng cơm với mọi người sau .
- Vậy chúng ta vào trong trước các con cứ ở ngoài thoải mái nhé .
Các sư thấy thế cũng đi vào trong không cản trở bầu không khí phát quà của đám nhóc . Diệc Thần phát quà cho đám trẻ dặn dò xong thì tiến lại gần chỗ Ngọc Uyển , việc anh đến đây cũng không còn xa lạ với đám nhóc thậm chí hàng tháng anh còn ẩn danh gửi trợ cấp đến cho cô nhi viện được đầy đủ hơn nhưng một điều anh vẫn mong muốn là được các mẹ ở đây gọi bằng con như Ngọc Uyển chứ không phải từ cháu xa lạ .
- Anh sang đây luôn trong ngày đầu năm thế này ba mẹ anh không nói gì sao ?
- Không ở nhà có Diệp Ngọc rồi , anh cũng đã nói với bà về em nên bà ủng hộ lắm không phải lo đâu .
- Em không lo nhưng ngày đầu năm anh vẫn nên ở với gia đình thì hơn .
- Anh đã nói rồi mà em chính là gia đình sau này của anh .
- Nào em không trêu đâu đó .
- Anh cũng không nói trêu anh xác định 100% .
Ngọc Uyển cũng không nói gì thêm cô không dám tính chuyện tương lai với một người tài giỏi như Diệc Thần cô sợ sau này chính bản thân lại là người không môn đăng hậu đối với anh .
- Hôm nay anh thích ăn gì lát chiều em nấu ? Tối muộn anh có tính về không ?
- Em nấu gì anh cũng đều ăn nhưng về việc trở lại thành phố thì không anh mang sẵn cả đồ cho ngày mai rồi , tối anh sẽ ngủ cùng lũ nhóc .
- Như vậy sẽ không ổn lắm .
- Không có gì là không ổn cả , em là muốn đuổi anh trong ngày đầu năm đấy à ?
Diệc Thần mè nheo vào người Ngọc Uyển cô cũng đành chiều theo ý anh mà không nói gì thêm để cho anh ngủ lại một đêm với bọn trẻ có lẽ cũng ổn .
————
Mọi người nhớ like và vote nha .
Tất cả đánh giá của mọi người sẽ là tiền đề để mình sửa viết tiếp các bộ khác ạ.
- Ba mẹ con ăn xong rồi con xin phép đi sang nhà bạn con .
Diệc Thần đặt bát cơm vừa ăn xong liền vội đứng lên .
- Con không sang nhà bà à ?
- Con sang nhà bạn có lẽ ngày kia mới về .
- Thằng bé này bà mong con sang mà con lại bỏ đi đâu thế hả ?
- Có Diệp Ngọc mà ba vậy nha con đi trước .
Nói xong Diệc Thần nhanh chóng đi lên trên phòng chuẩn bị quần áo và không quên theo thùng quà tết anh đã chuẩn bị sẵn từ trong năm đem theo . Hải Liên lúc này ngồi lại trong mâm cơm cũng biết mình là người thừa nên không nói gì . Ba Lưu cố gắng ngồi ăn đến cuối bữa cùng với Diệp Ngọc gọi là có an ủi cho người thừa nào đó mất công nấu từ sáng sớm . Diệp Ngọc mặc dù thức ăn nuốt không trôi nhưng cũng không dám tỏ thái độ quá gay gắt trong bữa ăn đúng thật là cô bé đánh giá quả không sai Ngọc Uyển hơn Huyền Nhi về mọi mặt .
Diệc Thần ra khỏi nhà với thùng đồ trên tay mang ra xe liền phóng đi luôn không để ai trong nhà có cơ hội gọi theo sau anh . Đoạn đường từ nhà Diệc Thần đến cô nhi viện cũng mất đến 5-6 tiếng đi xe máy , Diệc Thần đến không nói với Ngọc Uyển vì biết chắc thế nào cô cũng ngăn cản không cho anh đến luôn trong ngày hôm nay .
1h chiều tại trại trẻ .
Đám trẻ đang chơi ở sân ngoài thì thấy xe của Diệc Thần đến .
- A anh Diệc Thần đến này .
- Chị Ngọc Uyển ơi anh Diệc Thần đến này .
Diệc Thần thấy lũ trẻ tíu tít khi thấy anh đến thì nở nụ cười tươi , mấy đứa trẻ con thấy anh thì liền bám lấy không thôi thấy anh có thùng đồ thì cũng tranh hộ Diệc Thần mang vào . Ngọc Uyển đang ngồi bên trong với các mẹ thì nghe thấy có tiếng trẻ con chạy vào còn nói là Diệc Thần đến nên Ngọc Uyển đi ra ngoài xem sao thì quả thật là Diệc Thần và lũ trẻ đang cười đùa bên ngoài .
- Sao hôm nay anh không ở với gia đình ?
- Anh ở rồi , giờ thì anh đi cùng với gia đình sau này của anh .
Câu nói trêu của Diệc Thần ngay lập tức khiến cho Ngọc Uyển đỏ mặt anh cũng cười cười đi đến cạnh cô lừa thơm vào má cô thì bị đứa nhóc nhìn thấy .
- A anh Diệc Thần thơm má chị Ngọc Uyển .
Chỉ vì câu nói đó mà đám nhóc ở đấy nháo nhào lên làm cho Ngọc Uyển càng thêm đỏ mặt mà cười yêu với mấy đứa nhóc . Diệc Thần biết cô người yêu mình dễ ngại nên giải vây cho cô .
- Nào các em lại đây anh mang quà năm mới đến cho mấy đứa này , xếp hàng vào nào .
Đám trẻ nghe được quà thì thích thú lắm quên luôn chuyện lúc nãy trêu ghẹo Ngọc Uyển cơ mà , các mẹ từ bên trong đi ra thấy cảnh đám nhóc đang đứng xếp hàng đợi Diệc Thần phát quà thì vui vẻ đi đến .
- Diệc Thần đến năm mới đấy à cháu .
- Dạ vâng con mang cả quà cho các em và các mẹ nữa ạ . Các mẹ đợi chút con phát xong cho các em đã ạ .
- Ừ cháu cứ thoải mái đi . Đi đường xa đến đã ăn gì chưa ? Để ta vào trong chuẩn bị cho ít đồ ăn nào .
- Dạ con ăn trên đường đến đây rồi ạ , để tối con dùng cơm với mọi người sau .
- Vậy chúng ta vào trong trước các con cứ ở ngoài thoải mái nhé .
Các sư thấy thế cũng đi vào trong không cản trở bầu không khí phát quà của đám nhóc . Diệc Thần phát quà cho đám trẻ dặn dò xong thì tiến lại gần chỗ Ngọc Uyển , việc anh đến đây cũng không còn xa lạ với đám nhóc thậm chí hàng tháng anh còn ẩn danh gửi trợ cấp đến cho cô nhi viện được đầy đủ hơn nhưng một điều anh vẫn mong muốn là được các mẹ ở đây gọi bằng con như Ngọc Uyển chứ không phải từ cháu xa lạ .
- Anh sang đây luôn trong ngày đầu năm thế này ba mẹ anh không nói gì sao ?
- Không ở nhà có Diệp Ngọc rồi , anh cũng đã nói với bà về em nên bà ủng hộ lắm không phải lo đâu .
- Em không lo nhưng ngày đầu năm anh vẫn nên ở với gia đình thì hơn .
- Anh đã nói rồi mà em chính là gia đình sau này của anh .
- Nào em không trêu đâu đó .
- Anh cũng không nói trêu anh xác định 100% .
Ngọc Uyển cũng không nói gì thêm cô không dám tính chuyện tương lai với một người tài giỏi như Diệc Thần cô sợ sau này chính bản thân lại là người không môn đăng hậu đối với anh .
- Hôm nay anh thích ăn gì lát chiều em nấu ? Tối muộn anh có tính về không ?
- Em nấu gì anh cũng đều ăn nhưng về việc trở lại thành phố thì không anh mang sẵn cả đồ cho ngày mai rồi , tối anh sẽ ngủ cùng lũ nhóc .
- Như vậy sẽ không ổn lắm .
- Không có gì là không ổn cả , em là muốn đuổi anh trong ngày đầu năm đấy à ?
Diệc Thần mè nheo vào người Ngọc Uyển cô cũng đành chiều theo ý anh mà không nói gì thêm để cho anh ngủ lại một đêm với bọn trẻ có lẽ cũng ổn .
————
Mọi người nhớ like và vote nha .
Tất cả đánh giá của mọi người sẽ là tiền đề để mình sửa viết tiếp các bộ khác ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.