Chương 13
Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng
03/10/2013
“Tôi không hề thấy lạnh!” Vẻ mặt anh chẳng hề để ý.
Hàn Đình Đình vừa quay người đi, đầu ngón chân của anh đều co rụt hết cả lại, sàn nhà mùa thu, lạnh quá đi… Chẳng qua không lạnh bằng cõi lòng của anh, Tần Tống lặng lẽ nằm xuống sô pha, một tay gác lên trán, cảm thấy mệt mỏi mà lại có chút ấm ức… Bị hôn vẫn còn không cảm thấy cái gì, ghét thế không biết!
Hàn Đình Đình loẹt quẹt về phòng lại loẹt quẹt đi ra, Tần Tống uể oải nằm một chỗ, chờ cô gọi anh dậy ăn sáng.
“Tần Tống.” Giọng nói vui vẻ của cô nhẹ nhàng vang lên.
Tần Tống xoay mặt ra chỗ khác, không thèm nhìn cô.
“Êy! Tần Tống,” Hàn Đình Đình đi tới trước sô pha, ngồi xổm xuống, “Nè, cái này cho anh ——— Quà sinh nhật.”
Tần Tống “Phắt” một cái mở mắt ——— Yah! Cuối cùng cũng tới rồi!
“Thật ra hôm qua tôi đã muốn đưa cho anh rồi, nhưng mà anh uống say quá.” Hàn Đình Đình chìa tay đưa hộp quà qua, “Nè, sinh nhật vui vẻ! Chúc anh năm nào cũng như hôm nay, lúc nào cũng bình yên nha!”
Tần Tống ngồi bật dậy, cưỡng ép bản mặt thành thái độ chẳng thèm để ý, ngạo mạn giơ tay nhận, trong lòng khấp khởi mở ra ——– là một cái đồng hồ nam giới. Anh sửng sốt, “Sao… Lại là cái này?”
Hàn Đình Đình lúng túng, “Anh không thích hả?” Cô tốn mất hai tháng tiền lương để mua đó nha!
Sao lại là đồng hồ… Tần Tống chau mày, im lặng một lúc lâu, không nhịn được hỏi: “Hàn Đình Đình! Cô đan cái găng tay kia cho ai?!”
“Tôi có đan găng tay nào đâu…” Hàn Đình Đình sửng sốt.
Chống chế! Rõ ràng là có! Tần Tống giận, mấy tối trước cô lén lút đan đều bị anh nhìn thấy!
“Có phải anh nói chỗ len màu lam kia không?” Trong đầu Hàn Đình Đình linh quang chợt lóe, “Đấy không phải là găng tay! Cái đó là quần áo tôi đan cho Phốc Phốc!”
Phốc Phốc… Có người nội thương đến sắp nôn ra máu.
“Anh muốn có găng tay hả?” Hàn Đình Đình thiện tâm hiểu ý hỏi, Tần Tống bình tĩnh liếc mắt phớt qua cô một cái, chỉ thấy cô hơi nhăn mày lại: “Nhưng mà tôi sẽ không đan đâu… Ngày mai tôi mua cho anh một đôi được không? Anh thích màu nào?”
“Tôi không cần!” Tần Tống nóng nảy đến tóc dựng ngược cả lên, đứng phắt dậy, đi được hai bước lại quay lại, giật lấy đồng hồ và vỏ hộp quà trong tay cô ôm vào trong ngực, lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, mất hứng quay đi.
___________________
Cứ như vậy, từ sau hôm sinh nhật trở đi, Tần Tống sửa lại tên thành “Mất hứng”, cho dù làm thế nào anh cũng không vui, ngày ngày chưng cái bản mặt thối, Hàn Đình Đình có lấy lòng anh thế nào anh cũng lạnh lùng trừng lại.
Mẹ Đình cũng nhìn ra được sự khác thường, nhân lúc đang xào rau, kéo con gái lại nhỏ giọng hỏi: “Đình Đình, con với A Tống cãi nhau phải không?”
“Không có đâu ạ!” Hàn Đình Đình vội núp, cắm mặt vào nhìn xem nước trong nồi đã sôi hay chưa, “Có đôi lúc anh ấy làm việc mệt mỏi không muốn nói chuyện thôi… Không có việc gì đâu ạ.”
Thật ra là do anh ta bị cảnh hòa hòa thuận thuận của gia đình nhà đại mỹ nhân hôm tiệc sinh nhật làm cho cáu giận đi? Hàn Đình Đình thầm nhớ lại, cũng khó tránh anh ta lại tức giận như vậy, người mình thích ngày ngày ngủ trong nhà người khác, sinh con cho người đàn ông khác, lại còn là đứa con gái xinh xắn đáng yêu như thế…
“Đình bảo bối! Nghĩ đi đâu đấy! Nước! Đừng đổ thêm nước nữa!” Mẹ Đình liên thanh kêu lên, làm Tần Tống đang mặt thối lừ lừ bước đi bước lại bên ngoài chú ý, “Làm sao vậy?” Anh thò đầu vào trong vội vàng hỏi.
Mẹ Đình ảo não bưng cái chậu lên, “Thế này được rồi! Đổ ít bột mì vào đây đi! Lấy ở trên ngăn tủ nhỏ thứ hai ấy”
Hàn Đình Đình há hốc mồm, vừa mới nghĩ tới chuyện Tần Tống và đại mỹ nhân, sẵn đang thêm nước hòa bột, thế là đổ thẳng hết sạch nước vào, tất cả bột lềnh phềnh trong nước, ướt rượt nhão nhoét một đống, cô vội vàng chạy chạy mở tủ định lấy bột mì.
Cô duỗi tay với, quần áo bị kéo lên trên để lộ một phần cái eo thon thả, trên thắt lưng mịn màng trắng nõn lù lù mấy dấu ngón tay bầm tím, Mẹ Đình vừa thấy, cực kỳ hoảng sợ.
Tần Tống cũng thấy được, vội vàng bước lên phía trước một bước, kéo cô ra, “Khụ… Để anh lấy cho.”
Bỗng chốc anh dựa vào quá gần, loại hương vị mà Hàn Đình Đình đang dần dần quen thuộc thoáng chốc bao bọc lấy cô, cô không được tự nhiên đẩy anh ra: “Không cần, anh ra ngoài xem tivi đi.”
Tần Tống nghiêm mặt một tay lấy bột mì, một tay túm góc áo của cô, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Ngay lúc đang từ chối, di động của Hàn Đình Đình réo vang, cô vừa thấy dãy số kia sắc mặt “xẹt” một cái lập tức thay đổi, vội vã cầm điện thoại ra ngoài. Để lại Tần Tống đơn độc trong bếp đối diện với bà mẹ vợ đang có vẻ muốn nói lại thôi.
_______________
“Alo?” Gió đêm cuối thu xào xạc, thổi đến rét lạnh lòng người.
“Đình Đình?” Giọng nói trầm ấm của người ấy ở đầu bên kia chậm rãi gọi cô, cõi lòng vừa hãy còn lạnh lẽo của Hàn Đình Đình đã lập tức nóng bỏng, cô mơ hồ “Ưmh” một tiếng.
“Con bé này! Sao anh vừa sang Mỹ một cái, em chuyển đi chưa tính, còn chạy đi kết hôn nữa?” Tiếng cười rộ lên của anh thật ấm áp hiền hậu, “Sao không nói với anh một câu? Em kết hôn… Chắc chắn anh sẽ có mặt.”
Cổ họng Hàn Đình Đình như bị cái gì chặn lại, giọng nói nhỏ bé mà đứt quãng, giải thích một hồi lâu rồi cuối cùng chính mình cũng chẳng biết mình nói cái gì, bèn hỏi lại anh: “Anh… Làm sao anh biết số của em?”
“Có gì khó,” Anh cười thoải mái, “Thế nào, lấy chồng rồi ổn không?”
Cô nghe thấy tiếng hít vào rất nhỏ, chắc anh đang hút thuốc rồi, mỗi khi anh điện thoại cho người khác thường có thói quen châm một điếu thuốc, nói mấy câu, lại khẽ ngửa đầu nhả khói ra một cái, vẻ mặt bay bổng… Hàn Đình Đình nhớ lại dáng vẻ bay bổng của anh, trong lòng như bị kim đâm.
Những điều ấy cô đều rất quen thuộc, những điều ấy cô đều không quên.
Thì ra, những ký ức cô vốn tưởng đã chôn dấu kỹ lắm, thật ra tất cả đều chưa từng thật sự trôi xa, tất cả đều chằm chằm như hổ đói ngồi rình trong lòng cô, chỉ chờ đợi một câu nói của giờ phút này là có thể dễ dàng bung ra, không còn bị kiểm soát cứ thế gào thét xông ra, xé nát cô bất kể cô có trốn đến chân trời hay góc biển.
“Đình Đình?” Anh đợi một lúc lâu không thấy cô nói gì, liền thắc mắc: “Em làm sao thế?”
“Không sao ạ…. Em ổn lắm, bố mẹ em cũng ổn,” Hàn Đình Đình tập trung tinh thần, “Tiểu Đổng có ổn không ạ?”
“Rất ổn. Haiz ——— Sao em không hỏi anh có ổn không? Anh đi công tác gần được một năm rồi, vẫn chẳng thấy em gọi điện thăm thăm hỏi hỏi, con bé kia, mới hồi nào còn tưởng bụng dạ tốt lắm, không ngờ lấy chồng một cái đã trở mặt ngay.” Anh nói xong cười rộ lên, thật giống như một người anh trai nhìn cô lớn lên từ nhỏ, dịu dàng quan tâm đến hạnh phúc của cô.
Hàn Đình Đình cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, chẳng nói chẳng rằng cúp điện thoại, run run tháo pin bỏ vào trong túi.
Lúc này đã gần bảy giờ, từng nhà từng nhà trong khu tập thể đều đã tỏa ra ánh đèn ấm ấp, cô một mình đứng trong gió thu lạnh lẽo trên ban công, trong chớp mắt dường như mất hết tinh thần. Anh nói em mà kết hôn chắc chắn anh sẽ đến dự, thật ra lúc cô đồng ý lấy Tần Tống, đã định gọi cho anh một cuộc, nhưng ngón tay loanh quanh trên di động mấy tiếng đồng hồ, rồi vẫn buông xuống.
Anh chẳng biết cái gì cả, anh sẽ không bay qua ngàn dặm để về ngăn cản cô, anh chỉ biết giống như vừa rồi, cười nói cô kết hôn ổn không, lấy chồng ổn không?
Làm sao có thể ổn? Không phải lấy anh, làm sao em có thể ổn được?
Tội gì phải tự làm mất mặt, ngay từ đầu cô đã biết là sẽ thế này.
Màn đêm hoàn toàn buông xuống, gió lạnh hơn, Hàn Đình Đình ôm mặt, một lúc lâu sau cuối cùng cũng buông ra. Có chán nản, cô cũng còn phải chú ý đến cha mẹ đang ở trong ngôi nhà đằng sau, họ cho cô thân xác, linh hồn, tình cảm và hết thảy những gì tốt đẹp nhất, cô không thể chỉ vì một tình yêu khó có thể thành mà vứt bỏ họ.
Cho nên cô giấu kỹ nỗi đau xé lòng xé dạ ấy, lau khô nước mắt trên mặt, một lần nữa bước vào nhà.
Trong bếp Tần Tống đã chẳng thấy đâu, mẹ Đình một mình hồng hộc nhào bột, cô vội đến giúp, thuận miệng hỏi: “Tần Tống đâu ạ?”
Mẹ Đình ngừng một lát, lại nhào thêm mấy cái, nghĩ nghĩ rồi bỏ đống bột lại quay qua con gái, lén lút nhỏ giọng hỏi: “Đình bảo bối, chỗ lưng con… Là A Tống làm hả?”
Hàn Đình Đình sửng sốt, lập tức nhớ ra vết bầm trên lưng, cô phát hiện ra nó sau hôm sinh nhật, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể là lúc ấy trong toilet bị Tần Tống… siết.
Nhớ tới quá trình làm ra vết bầm, mặt cô lập tức đỏ lên.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng ngầm thừa nhận của con gái, mẹ Đình vừa mừng vừa lo, lựa từ một lúc lâu, ấp a ấp úng: “Các con… Vẫn còn đang tân hôn, bây giờ mạnh mẽ một chút… Cũng là bình thường. Nhưng sau này thì đừng! Cái gì cũng có chừng mực… Thằng bé nó mạnh bạo như thế, con… phải bảo vệ tốt cơ thể của mình, biết chứ?”
“Con…” Hàn Đình Đình cắn môi lặng lẽ gật đầu.
Trên đường trở về cả hai không ai nói lời nào, Hàn Đình Đình lòng mải nghĩ ngợi, hoàn toàn không chú ý rằng Tần Tống vẫn không ngừng dùng ánh mắt phức tạp nhìn lén cô.
Sau khi vào nhà cô chẳng nói chẳng rằng bước về phòng, Tần Tống rốt cuộc không nhịn được, gọi cô: “Khụ… Ở lưng… Còn đau không?”
Cô đưa tay sờ sờ thắt lưng theo bản năng, lúc này mới nhớ ra anh đang nói gì, “Không sao, bình thường rồi.”
“Hàn Đình Đình, tôi…” Tần Tống hít sâu một hơi, cuối cùng tự đánh một tiếng trống nâng cao tinh thần: “Tối hôm ấy tôi hôn cô.”
Hàn Đình Đình vừa quay người đi, đầu ngón chân của anh đều co rụt hết cả lại, sàn nhà mùa thu, lạnh quá đi… Chẳng qua không lạnh bằng cõi lòng của anh, Tần Tống lặng lẽ nằm xuống sô pha, một tay gác lên trán, cảm thấy mệt mỏi mà lại có chút ấm ức… Bị hôn vẫn còn không cảm thấy cái gì, ghét thế không biết!
Hàn Đình Đình loẹt quẹt về phòng lại loẹt quẹt đi ra, Tần Tống uể oải nằm một chỗ, chờ cô gọi anh dậy ăn sáng.
“Tần Tống.” Giọng nói vui vẻ của cô nhẹ nhàng vang lên.
Tần Tống xoay mặt ra chỗ khác, không thèm nhìn cô.
“Êy! Tần Tống,” Hàn Đình Đình đi tới trước sô pha, ngồi xổm xuống, “Nè, cái này cho anh ——— Quà sinh nhật.”
Tần Tống “Phắt” một cái mở mắt ——— Yah! Cuối cùng cũng tới rồi!
“Thật ra hôm qua tôi đã muốn đưa cho anh rồi, nhưng mà anh uống say quá.” Hàn Đình Đình chìa tay đưa hộp quà qua, “Nè, sinh nhật vui vẻ! Chúc anh năm nào cũng như hôm nay, lúc nào cũng bình yên nha!”
Tần Tống ngồi bật dậy, cưỡng ép bản mặt thành thái độ chẳng thèm để ý, ngạo mạn giơ tay nhận, trong lòng khấp khởi mở ra ——– là một cái đồng hồ nam giới. Anh sửng sốt, “Sao… Lại là cái này?”
Hàn Đình Đình lúng túng, “Anh không thích hả?” Cô tốn mất hai tháng tiền lương để mua đó nha!
Sao lại là đồng hồ… Tần Tống chau mày, im lặng một lúc lâu, không nhịn được hỏi: “Hàn Đình Đình! Cô đan cái găng tay kia cho ai?!”
“Tôi có đan găng tay nào đâu…” Hàn Đình Đình sửng sốt.
Chống chế! Rõ ràng là có! Tần Tống giận, mấy tối trước cô lén lút đan đều bị anh nhìn thấy!
“Có phải anh nói chỗ len màu lam kia không?” Trong đầu Hàn Đình Đình linh quang chợt lóe, “Đấy không phải là găng tay! Cái đó là quần áo tôi đan cho Phốc Phốc!”
Phốc Phốc… Có người nội thương đến sắp nôn ra máu.
“Anh muốn có găng tay hả?” Hàn Đình Đình thiện tâm hiểu ý hỏi, Tần Tống bình tĩnh liếc mắt phớt qua cô một cái, chỉ thấy cô hơi nhăn mày lại: “Nhưng mà tôi sẽ không đan đâu… Ngày mai tôi mua cho anh một đôi được không? Anh thích màu nào?”
“Tôi không cần!” Tần Tống nóng nảy đến tóc dựng ngược cả lên, đứng phắt dậy, đi được hai bước lại quay lại, giật lấy đồng hồ và vỏ hộp quà trong tay cô ôm vào trong ngực, lại hung hăng trừng mắt liếc nhìn cô một cái, mất hứng quay đi.
___________________
Cứ như vậy, từ sau hôm sinh nhật trở đi, Tần Tống sửa lại tên thành “Mất hứng”, cho dù làm thế nào anh cũng không vui, ngày ngày chưng cái bản mặt thối, Hàn Đình Đình có lấy lòng anh thế nào anh cũng lạnh lùng trừng lại.
Mẹ Đình cũng nhìn ra được sự khác thường, nhân lúc đang xào rau, kéo con gái lại nhỏ giọng hỏi: “Đình Đình, con với A Tống cãi nhau phải không?”
“Không có đâu ạ!” Hàn Đình Đình vội núp, cắm mặt vào nhìn xem nước trong nồi đã sôi hay chưa, “Có đôi lúc anh ấy làm việc mệt mỏi không muốn nói chuyện thôi… Không có việc gì đâu ạ.”
Thật ra là do anh ta bị cảnh hòa hòa thuận thuận của gia đình nhà đại mỹ nhân hôm tiệc sinh nhật làm cho cáu giận đi? Hàn Đình Đình thầm nhớ lại, cũng khó tránh anh ta lại tức giận như vậy, người mình thích ngày ngày ngủ trong nhà người khác, sinh con cho người đàn ông khác, lại còn là đứa con gái xinh xắn đáng yêu như thế…
“Đình bảo bối! Nghĩ đi đâu đấy! Nước! Đừng đổ thêm nước nữa!” Mẹ Đình liên thanh kêu lên, làm Tần Tống đang mặt thối lừ lừ bước đi bước lại bên ngoài chú ý, “Làm sao vậy?” Anh thò đầu vào trong vội vàng hỏi.
Mẹ Đình ảo não bưng cái chậu lên, “Thế này được rồi! Đổ ít bột mì vào đây đi! Lấy ở trên ngăn tủ nhỏ thứ hai ấy”
Hàn Đình Đình há hốc mồm, vừa mới nghĩ tới chuyện Tần Tống và đại mỹ nhân, sẵn đang thêm nước hòa bột, thế là đổ thẳng hết sạch nước vào, tất cả bột lềnh phềnh trong nước, ướt rượt nhão nhoét một đống, cô vội vàng chạy chạy mở tủ định lấy bột mì.
Cô duỗi tay với, quần áo bị kéo lên trên để lộ một phần cái eo thon thả, trên thắt lưng mịn màng trắng nõn lù lù mấy dấu ngón tay bầm tím, Mẹ Đình vừa thấy, cực kỳ hoảng sợ.
Tần Tống cũng thấy được, vội vàng bước lên phía trước một bước, kéo cô ra, “Khụ… Để anh lấy cho.”
Bỗng chốc anh dựa vào quá gần, loại hương vị mà Hàn Đình Đình đang dần dần quen thuộc thoáng chốc bao bọc lấy cô, cô không được tự nhiên đẩy anh ra: “Không cần, anh ra ngoài xem tivi đi.”
Tần Tống nghiêm mặt một tay lấy bột mì, một tay túm góc áo của cô, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Ngay lúc đang từ chối, di động của Hàn Đình Đình réo vang, cô vừa thấy dãy số kia sắc mặt “xẹt” một cái lập tức thay đổi, vội vã cầm điện thoại ra ngoài. Để lại Tần Tống đơn độc trong bếp đối diện với bà mẹ vợ đang có vẻ muốn nói lại thôi.
_______________
“Alo?” Gió đêm cuối thu xào xạc, thổi đến rét lạnh lòng người.
“Đình Đình?” Giọng nói trầm ấm của người ấy ở đầu bên kia chậm rãi gọi cô, cõi lòng vừa hãy còn lạnh lẽo của Hàn Đình Đình đã lập tức nóng bỏng, cô mơ hồ “Ưmh” một tiếng.
“Con bé này! Sao anh vừa sang Mỹ một cái, em chuyển đi chưa tính, còn chạy đi kết hôn nữa?” Tiếng cười rộ lên của anh thật ấm áp hiền hậu, “Sao không nói với anh một câu? Em kết hôn… Chắc chắn anh sẽ có mặt.”
Cổ họng Hàn Đình Đình như bị cái gì chặn lại, giọng nói nhỏ bé mà đứt quãng, giải thích một hồi lâu rồi cuối cùng chính mình cũng chẳng biết mình nói cái gì, bèn hỏi lại anh: “Anh… Làm sao anh biết số của em?”
“Có gì khó,” Anh cười thoải mái, “Thế nào, lấy chồng rồi ổn không?”
Cô nghe thấy tiếng hít vào rất nhỏ, chắc anh đang hút thuốc rồi, mỗi khi anh điện thoại cho người khác thường có thói quen châm một điếu thuốc, nói mấy câu, lại khẽ ngửa đầu nhả khói ra một cái, vẻ mặt bay bổng… Hàn Đình Đình nhớ lại dáng vẻ bay bổng của anh, trong lòng như bị kim đâm.
Những điều ấy cô đều rất quen thuộc, những điều ấy cô đều không quên.
Thì ra, những ký ức cô vốn tưởng đã chôn dấu kỹ lắm, thật ra tất cả đều chưa từng thật sự trôi xa, tất cả đều chằm chằm như hổ đói ngồi rình trong lòng cô, chỉ chờ đợi một câu nói của giờ phút này là có thể dễ dàng bung ra, không còn bị kiểm soát cứ thế gào thét xông ra, xé nát cô bất kể cô có trốn đến chân trời hay góc biển.
“Đình Đình?” Anh đợi một lúc lâu không thấy cô nói gì, liền thắc mắc: “Em làm sao thế?”
“Không sao ạ…. Em ổn lắm, bố mẹ em cũng ổn,” Hàn Đình Đình tập trung tinh thần, “Tiểu Đổng có ổn không ạ?”
“Rất ổn. Haiz ——— Sao em không hỏi anh có ổn không? Anh đi công tác gần được một năm rồi, vẫn chẳng thấy em gọi điện thăm thăm hỏi hỏi, con bé kia, mới hồi nào còn tưởng bụng dạ tốt lắm, không ngờ lấy chồng một cái đã trở mặt ngay.” Anh nói xong cười rộ lên, thật giống như một người anh trai nhìn cô lớn lên từ nhỏ, dịu dàng quan tâm đến hạnh phúc của cô.
Hàn Đình Đình cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, chẳng nói chẳng rằng cúp điện thoại, run run tháo pin bỏ vào trong túi.
Lúc này đã gần bảy giờ, từng nhà từng nhà trong khu tập thể đều đã tỏa ra ánh đèn ấm ấp, cô một mình đứng trong gió thu lạnh lẽo trên ban công, trong chớp mắt dường như mất hết tinh thần. Anh nói em mà kết hôn chắc chắn anh sẽ đến dự, thật ra lúc cô đồng ý lấy Tần Tống, đã định gọi cho anh một cuộc, nhưng ngón tay loanh quanh trên di động mấy tiếng đồng hồ, rồi vẫn buông xuống.
Anh chẳng biết cái gì cả, anh sẽ không bay qua ngàn dặm để về ngăn cản cô, anh chỉ biết giống như vừa rồi, cười nói cô kết hôn ổn không, lấy chồng ổn không?
Làm sao có thể ổn? Không phải lấy anh, làm sao em có thể ổn được?
Tội gì phải tự làm mất mặt, ngay từ đầu cô đã biết là sẽ thế này.
Màn đêm hoàn toàn buông xuống, gió lạnh hơn, Hàn Đình Đình ôm mặt, một lúc lâu sau cuối cùng cũng buông ra. Có chán nản, cô cũng còn phải chú ý đến cha mẹ đang ở trong ngôi nhà đằng sau, họ cho cô thân xác, linh hồn, tình cảm và hết thảy những gì tốt đẹp nhất, cô không thể chỉ vì một tình yêu khó có thể thành mà vứt bỏ họ.
Cho nên cô giấu kỹ nỗi đau xé lòng xé dạ ấy, lau khô nước mắt trên mặt, một lần nữa bước vào nhà.
Trong bếp Tần Tống đã chẳng thấy đâu, mẹ Đình một mình hồng hộc nhào bột, cô vội đến giúp, thuận miệng hỏi: “Tần Tống đâu ạ?”
Mẹ Đình ngừng một lát, lại nhào thêm mấy cái, nghĩ nghĩ rồi bỏ đống bột lại quay qua con gái, lén lút nhỏ giọng hỏi: “Đình bảo bối, chỗ lưng con… Là A Tống làm hả?”
Hàn Đình Đình sửng sốt, lập tức nhớ ra vết bầm trên lưng, cô phát hiện ra nó sau hôm sinh nhật, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể là lúc ấy trong toilet bị Tần Tống… siết.
Nhớ tới quá trình làm ra vết bầm, mặt cô lập tức đỏ lên.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng ngầm thừa nhận của con gái, mẹ Đình vừa mừng vừa lo, lựa từ một lúc lâu, ấp a ấp úng: “Các con… Vẫn còn đang tân hôn, bây giờ mạnh mẽ một chút… Cũng là bình thường. Nhưng sau này thì đừng! Cái gì cũng có chừng mực… Thằng bé nó mạnh bạo như thế, con… phải bảo vệ tốt cơ thể của mình, biết chứ?”
“Con…” Hàn Đình Đình cắn môi lặng lẽ gật đầu.
Trên đường trở về cả hai không ai nói lời nào, Hàn Đình Đình lòng mải nghĩ ngợi, hoàn toàn không chú ý rằng Tần Tống vẫn không ngừng dùng ánh mắt phức tạp nhìn lén cô.
Sau khi vào nhà cô chẳng nói chẳng rằng bước về phòng, Tần Tống rốt cuộc không nhịn được, gọi cô: “Khụ… Ở lưng… Còn đau không?”
Cô đưa tay sờ sờ thắt lưng theo bản năng, lúc này mới nhớ ra anh đang nói gì, “Không sao, bình thường rồi.”
“Hàn Đình Đình, tôi…” Tần Tống hít sâu một hơi, cuối cùng tự đánh một tiếng trống nâng cao tinh thần: “Tối hôm ấy tôi hôn cô.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.