Nhân Duyên

Chương 34

Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng

03/10/2013

Thời khắc tranh cãi ầm ĩ như vậy, Hàn Đình Đình lại rành mạch nghe được bên tai Tần Tống âm thanh thở gấp nhẹ nhàng lầm bầm một câu “Anh yêu em”.

Sau đó thân thể rõ ràng trước đó một khắc còn cảm thấy không thoải mái, lúc này không biết như thế nào một trận tê dại, theo động tác kịch liệt của anh từng trận từng trận run run lại cũng ấm áp cõi lòng, thế nhưng cùng nhau run rẩy lên…

Hoa tung bay đầy trời.

Trong phòng xuân ý chợt bừng không tiêu.

Tần Tống tay nắm chặt ngón tay Hàn Đình Đình, đem một bàn tay cô cố định ở trên ra giường, hai người mười ngón đan chen chặt chẽ, anh chậm rãi lấy tay vuốt ve chiếc vòng ngọc trên cổ tay trước lạnh lẽo sau ấm áp bởi da thịt tinh tế của cô.

Thật lâu sau.

“Vợ…” Anh nặng nề đè nặng cô, dán tại bên tai cô ngâm nga một tiếng lại một tiếng lầm bầm. Cô ứng hai lần sau đó không hề hé răng, anh liền “hử?” một tiếng tiến vào, dưới chăn vừa nóng lại trướng phát ra tiếng nước chảy dính dính…

“A Tống…” Cô nhịn không được rên rỉ ra tiếng, “Thật sự đau… Không làm được không?”

Tần Tống ngừng không hề đi phía trước, nhợt nhạt giật giật, khó nhịn thở hổn hển một trận, lưu luyến rời khỏi, một cây nóng hầm hập nóng bỏng kề bên bắp đùi của cô, thỉnh thoảng còn hơi hơi nhảy lên một chút, cô cắn môi chịu đựng.

“Thực xin lỗi… anh làm đau em.” Thật lâu sau, anh mới thoáng tiêu đi xuống, thở ra một hơi, không cam lòng than thở: “Về sau sẽ không …”

“Anh… Trước kia chưa từng có sao?” thời điểm anh tay chân luống cuống nói ra anh cũng đau, cô đã nghĩ và hỏi ra miệng.

Tần Tống thực buồn bực “Ừ” một tiếng, cách một lúc lâu, nói: “Trước kia cùng Lý Vi Nhiên giành giật nữ hài tử, đều là ầm ĩ chơi đùa, không thật sự nghiêm túc. Sau lại trải qua chuyện Tần Tang khi đó… Liền cảm thấy phai nhạt, không có ý tứ gì.”

“Kia… Kỳ thật hẳn là cám ơn cô ấy…” Cô cũng cách đã lâu, mới ôn ôn nhu nhu nói.

Anh dùng cánh tay khởi động thân thể, treo ở phía trên cô, mặt mày trong lúc đó vui sướng vô tận nhìn cô. Cô bị nhìn ngượng ngùng, tay che đi ánh mắt anh, đồng thời cũng nở nụ cười.

Rèm cửa sổ chỉ kéo tầng sa mỏng màu trắng đầu tiên, ánh sáng rực rỡ của pháo bông dễ dàng xuyên qua đây, hơn phân nửa căn phòng đều ngập trong ánh sáng bập bềnh rực rỡ, mơ hồ nghe được dưới lầu có tiếng cười đùa náo nhiệt, lúc này giường lớn dưới tấm chăn, ôn hương nhuyễn ngọc, Tần Tống nhiều năm như vậy trôi qua lần đầu tiên cảm thấy ở nhà cũ này mừng năm mới thế nhưng cũng ấm áp như thế.

**

Lúc này nơi chân trời xa xăm.

Trần Ngộ Bạch buông di động tiến vào trong ổ chăn, đem người mới nửa ngày đã bị anh làm cho mệt mỏi nửa hôn mê kéo qua, một lần nữa ôm chặt vào trong lòng ôm nhẹ nhàng xoa. An Tiểu Cách tựa vào ngực anh giật giật, mơ mơ màng màng hỏi: “Ai a?”

“Tiểu lục.”

“… Làm sao trễ như vậy gọi điện thoại cho anh vậy?”

“A.” Trần Ngộ Bạch mỉm cười, phủ ở trên gáy của cô ngón tay thon dài phía trên chậm rãi xoa ấn, lặng yên không một tiếng động đi xuống, “Cậu ta vừa mới mở lễ vật năm mới ra, kích động ngủ không được, đặc biệt hướng anh báo tin vui.”



An Tiểu Cách nhất thời mở to hai mắt, “Cái lễ vật gì mà có năng lực như vậy?”

Ân, quả nhiên có tinh thần … Trần Ngộ Bạch bất động thanh sắc

( ung dung thản nhiên )

lao thuận tay niết một chân cô, kéo quàng sang bên hông anh, sau đó nhanh chóng xoay người đem cô ngăn chặn, hôn đi xuống, cười nhẹ: “Chúng ta chính mình cũng đến mở ra một lần chẳng phải sẽ biết sao…”

Chưa từng thấy qua tiểu tử ngốc, ăn một chút thịt kích động nửa đêm trốn ở bồn cầu chiêu cáo thiên hạ. Thế nhưng, anh - Trần Ngộ Bạch luôn luôn là người mỗi ngày đều có thể tháo lễ vật vài lần, mỗi ngày đều như lễ mừng năm mới .

Thật sự là nhiều chuyện quái lạ hiếm thấy.

**

Ngày đầu năm mới.

Tần Tống phá lệ không cần đồng hồ báo thức cũng không có người kêu, tự động tỉnh dậy, mở mắt ra người dựa sát vào, cô chính là đang đưa lưng nghiêng về trong lòng anh, gáy trắng noãn tinh tế xinh đẹp ngay tại bên môi anh, Tần Tống nhịn không được dán sát lên nhẹ nhàng hôn tới.

Hàn Đình Đình một cả đêm này đều ngủ thực ngoan, một chút mộng đều không có, nắng sớm trong trẻo đằng sau gáy hơi ngứa làm cho cô dần dần tỉnh lại, ý thức được là anh hôn cô, thế nhưng cô lại ngay cả một chút khí lực động nhẹ cánh tay cũng không có.

Về tình yêu, một nữ hài tử có thể nghĩ đến chuyện xa xỉ nhất, đại khái chính là mỗi ngày vào sáng sớm, được người cô âu yếm như thế ôn nhu hôn tỉnh.

“Anh ôm em đi tắm rửa được không?” Anh từ sau gáy cọ thân sang trước một chút, thấy cô tỉnh mở to đôi mắt, ở trên môi cô hôn xuống một đường, nở nụ cười, hỏi.

Cô lắc đầu, thanh âm rất nhỏ: “Em tự mình đi.”

“Em còn đi được sao?” Anh cười xấu xa tỏ vẻ hoài nghi, một bên hỏi còn một bên dò xét xuống.

“Ai… Đừng!” Cô không thoải mái xoay, rớt ra bàn tay anh mượn cơ hội ở trên người cô chạy chung quanh, ôm lấy chăn ngồi dậy, “Anh đừng nhìn… Em muốn rời giường …”

Tần Tống buồn cười, tay với lấy kiện quần áo tán loạn, đem áo ngủ của anh đưa qua cho cô. Cô khoác che người chân cẩn thận bước xuống giường, run run rẩy rẩy hướng phòng tắm lung lay mà đi.

Cô rửa mặt xong đi ra, Tần Tống mặc chiếc quần trong, đang ở trong phòng đi tới đi lui gọi điện thoại, thần thái trên mặt nói không nên lời bay lên. Thấy cô đi ra anh lập tức treo máy, lại đây ôm cổ cô, cười tủm tỉm : “Vợ ~ “

“… uh?” Rốt cục vợ danh xứng với thực, hơi đỏ mặt đáp lời.

“Tối hôm qua được không?”

Có thể hay không không nên hỏi như vậy… Vấn đề, Hàn Đình Đình đỏ mặt dù sao cũng phải đáp lời anh: “Không biết… Cái gì được không … Anh đi rửa mặt đánh răng … Đã khuya …”

Tần Tống ôm cô không tha, cô nghe không hiểu anh đã nói đầy đủ: “Tối hôm qua anh biểu hiện được không?”

Oanh… Hàn Đình Đình mặt lập tức hồng triệt để, tay đẩy đẩy khuôn mặt anh càng ngày càng dán lại gần, không chịu trả lời.Mặt anh bị đẩy về sau, cánh tay ở bên hông cô lại càng thêm dùng sức, hận một nỗi không thể để cô với anh dính sát vào nhau, tối hôm qua ăn no nê một chút, tiểu cầm thú ngẩng đầu ưỡn ngực tinh thần phấn chấn hưng phấn dụi người vào cô, “Bằng không chúng ta ôn tập lại một chút đi? Em xem, em đều đã quên!” Anh vô sỉ trơ mặt ra đề nghị.



“Không cần!” chân cô nhất thời mềm nhũn, “Anh… Tốt lắm a…”

“Có bao nhiêu tốt?” Tần Tống hưng trí bừng bừng truy vấn, một bên biên độ của cái đỉnh kia dần dần lớn thêm, Hàn Đình Đình tận dụng hết khả năng vặn thắt lưng tránh đi cái căn càng ngày càng khoa trương kia, một chút cũng không hay không biết đã bị anh dẫn đường thế nhưng lại đi đến giường bên kia.

Cuối cùng Tần Tống thắng lợi áp đảo cô, cách lớp áo ngủ cắn một ngụm trước bờ ngực mềm mại của cô…

“A!” Cô bỗng nhiên kêu lên.

Tần Tống nghĩ làm sao cho cô đáp lại nóng bỏng như thế, càng thêm thú huyết sôi trào, chính là đi xuống dưới, lại bị cô dùng lực đẩy mạnh ra, “A Tống!”

Cô từ dưới thân anh giãy dụa đi ra, đẩy chăn ra mặt nhăn nhìn ga giường hỏng bét, một màu tuyết trắng kia trù trên mặt một khối rồi chút điểm hồng, giống như hoa mai trong tuyết cực kỳ bắt mắt, chung quanh thản nhiên còn có vài chỗ ấn ký ái muội. Cô quẫn không có biện pháp, nhìn về phía anh: “… Làm sao bây giờ?”

Tần Tống ngẩn người, sung sướng cười rộ lên, ôm lấy cô đặt ở dưới thân hôn hôn: “Đừng lo lắng, anh đến giải quyết.”

Nhìn bộ dạng thuận theo thẹn thùng không nói lời nào của cô, anh đột nhiên không có làm ra hành vi cấp bách. Nam nữ trong lúc đó xác thực càng làm càng yêu, nhưng là có khi so với việc kia còn có chuyện còn làm cho người ta sung sướng hơn nhiều, tỷ như hai người trong lúc đó giữ lấy trọn vẹn cho nhau, từ thân thể cho đến tâm linh.

“Vợ.” Tần Tống cách một lúc lâu sau, lại mở miệng nói: “Anh thật cao hứng.”

Thật cao hứng em im lặng đợi anh, thật cao hứng anh cũng như vậy đợi em.

Thật cao hứng chúng ta gặp nhau không tính là trễ, thật cao hứng vài chục năm sau này chúng ta mỗi ngày đều cùng một chỗ, hạnh phúc viên mãn.

Thật cao hứng, cuộc đời này anh có em.

O^_^O

“Đây là lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng, tôi muốn làm cho bọn họ hiểu biết: Mặc kệ là ba tôi hay là tôi, bọn họ tốt nhất đều không cần chọc.” Tần Tống nhìn thành thị xa xa phía chân trời, thấp giọng lạnh lẽo mà chắc chắc nói.

Mồng hai, Tần Tống phải đi làm, công việc trong năm trước của “Lương thị” anh cơ bản đã làm xong xuôi, chỉ còn dự án hợp tác cùng “Tần thị” chưa có hoàn thành, toàn bộ dự án người phụ trách hai bên đều là anh, người đến quấy rối đã có một đống lớn, so với năm trước anh gần đây còn nhiều việc hơn.

Đại hội cổ đông “Tần thị” ngay khi anh làm việc sứt đầu mẻ trán cũng là lúc bỗng nhiên tuyên bố mời dự họp, vài đại cổ đông bị Tần Uẩn mạnh mẽ áp chế vài chục năm nay, bây giờ rốt cục cũng đợi đến lúc cơ hội đến, lần này cơ hồ tất cả đều hợp lại, rục rịch, trình lên ban giám đốc yêu cầu quyền phát ngôn.

Kỷ Nam đem đủ loại tư liệu tuyệt mật cùng động thái của tất cả mọi người sửa sang lại đưa ra cho Tần Tống, Tần Tống chỉ nhìn một bộ phận nhỏ liền xanh mặt, đứng dậy đứng ở trước cửa sổ, hít một hơi, nhìn chân trời xa xa, trầm mặc thật lâu.

Kỷ Nam ghé vào bên cạnh bàn hội nghị lớn, đem vài cái ảnh chụp sinh hoạt cá nhân của một số đại cổ đông không chịu yên lặng kết hợp lại với nhau giống như liều mạng, “A Tống, muốn giáo huấn bọn họ một chút không?” Nhiều nhược điểm như vậy, muốn xuống tay thật sự rất đơn giản a.

“Không.” Tần Tống rõ ràng lưu loát cự tuyệt, “Thủ đoạn đùa giỡn nho nhỏ này, tự hạ giá trị con người mình, tôi ở ‘Tần thị’ sẽ giống như liên miên không dứt được.”

Kỷ Nam “A” một tiếng, ảnh chụp bị đẩy đi ra ngoài, xuất ra một cái bao dứa đến để bản thân cắn.

“Đây là lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng, tôi muốn để cho bọn họ biết: Mặc kệ là ba tôi hay là tôi, bọn họ tốt nhất đều không nên chọc.” Tần Tống nhìn phía chân trời thành thị xa xa, thanh âm trầm thấp lạnh lẽo mà chắc chắc nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook